Chương 7: Sát chiêu
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
04/01/2022
Tạ Trọng Tự vừa nhỏ giọng hỏi, Tần Vân Sam đã nghe được, nàng ta xem náo nhiệt không ngại lớn việc, lên giọng hỏi, “Mới vừa rồi điện hạ hỏi,
Tiên Hoàng hậu có phải đã từng mặc bộ y phục giống thế này hay không?”
Sau đó cẩn thận thêm dầu vào lửa, “Hoà phi nương nương vì thế nên mới tức giận sao?”
Hoàng Chức Thước trừng mắt, thầm mắng: Đồ ngu tự tìm đường chết. Lý gia nhờ bổn cung chiếu cố ngươi, bổn cung cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, làm cho nàng ta toả sáng trước mặt Bệ hạ, cũng sắp được tấn lên chức Quý nhân, nhưng lại làm ra cái chuyện xấu kiếm củi ba năm thiêu một giờ này!
Nhưng mà nàng ta nhẹ nhàng thở ra, còn may là hôm nay Bệ hạ không có tới đây.
Ý nghĩ này vừa dâng lên, mọi người liền nghe được cách đó không xa, thái giám léo nhéo hô, “Bệ hạ giá lâm.... Quý phi nương nương tới....”
Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc nhấp một ngụm nước.
Phụ hoàng tới ngay lúc này, thực là bất ngờ quá.... Thú vị!
Diệp Trúc tầm tư “.... Thời gian đã lâu lắm rồi, nô tỳ cũng không nhớ rõ. Để nô tỳ cố gắng nhớ lại ạ.”
Mà ở bên kia, Tạ Sách đã đặt chân lên hành lang, sau đó xốc rèm châu, cười vang nói, “Các nàng đang tâm sự à? Đang nói chuyện gì đấy?”
Hôm nay Tạ Sách mặc thường phục, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn tuấn lãng như cũ, giữa mày có uy nghiêm do thời gian dưỡng thành, lúc không cười, cả người toát ra uy áp của bậc Đế vương, nhưng khi cười rộ lên khí chất lại ôn hoà đi không ít.
Chẳng qua trong cung này, dù là phi tử thân cận nhất cũng hiếm khi thấy hắn cười.
Tạ Sách quay đầu nhìn về một người, cười yêu chiều nói, “Trọng Trọng cũng ở đây à? Thời tiết không tồi, con nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút.”
Mọi người hành lễ, Tạ Trọng Tự gật đầu, xem như đồng ý.
Tần Vân Sam đứng mọt bên rũ mắt ra hiệu cho một phi tần bên cạnh, phi tần này lập tức tiến lên nũng nịu, “Bệ hạ, vừa rồi bọn thần thiếp đang nói đến vải vóc và y phục, mọi người đều nói váy áo hôm nay của Lý Mỹ nhân vô cùng đẹp mắt, chỉ là nhìn có chút quen mắt.....”
Tạ Sách nghe vậy, liền nhìn về phía Lý Mỹ nhân.
Sắc mắt hắn nhất thời thay đổi.
Sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng lên tiếng, “Cởi ra.”
Lý Mỹ nhân vốn đang thẹn thùng, hy vọng có thể nghe hắn khen ngợi một câu, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã chạm phải lửa giận của Tạ Sách, nháy mắt ngốc ra.
“.... Bệ hạ.” Nàng ta ngập ngừng nói.
Tạ Sách chỉ lạnh giọng quát, “Trẫm bảo ngươi cởi ra!”
Lúc này, Diệp Trúc bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sắc mặt trắng bệch, cúi người nói nhỏ bên tai Tạ Trọng Tự, “Điện hạ, này, y phục này, là bộ mà Hoàng hậu nương nương mặc khi bị ám sát, giống hệt nhau!”
Lý Mỹ nhân không rõ nguyên do, nhưng Đế vương bạo nộ, nàng ta cuống quít quỳ xuống, trong lòng run sợ, hoảng hốt nói, “Bệ hạ, thần thiếp..... Thần thiếp làm sai cái gì sao?”
Hoàng Chức Thước cả kinh đứng lên, vốn định cứu người, nhưng lại tức giận rũ tay áo mặc kệ, thầm mắng: Tự tìm đường chết.
Tạ Sách sao có thể nói cho phi tần biết nơi nào là nghịch lân của hắn được, hắn rũ mắt cho Tưởng Minh đang đứng bên cạnh một ánh mắt.
Tưởng Minh hiểu ý, cùng mấy tiểu thái giám tiến lên, định đem quần áo trên người Lý Mỹ nhân cởi xuống.
“Tưởng công công, chậm đã.” Tạ Trọng Tự trầm tư một lát, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo tay áo Tạ Sách, mềm giọng nói, “Phụ hoàng, người ngồi đi, tức giận hại thân đấy.”
Sắc mặt Tạ Sách đang xanh mét dịu đi chút ít, “Trọng Trọng?”
Hắn gật đầu với Tưởng Minh, ý bảo không vội động thủ.
Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm ấn Tạ Sách lên ghế của nàng, sau đó cất bước đi đến trước mặt Lý Mỹ nhân.
Vân cẩm mềm mại, nhẹ tựa mây trên trời, hoa văn tinh xảo thêu trên vải.
Tạ Trọng Tự giống như tò mò hỏi, “Hoa văn này thật đúng là mới mẻ. Lý Mỹ nhân sao có thể nghĩ ra được vậy?”
Muốn lấy mẫu hậu của nàng ra làm đao, mượn đao giết người à, có muốn cũng phải được nàng đồng ý mới được.
“.....” Lý Mỹ nhân như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, chần chờ trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức thẳng thắn nói, “Hồi điện hạ, không phải là thần thiếp tự mình nghĩ ra, cách đây vài ngày có nhận được một quyển sách là, trong đó có hoa văn này, trong lòng
thấy thích nên đã vẽ lại. Thần thiếp sẽ sai người đi lấy quyển sách đó
tới đây. A Minh, mau đi lấy, quyển sách đó ở trên trà án!”
Nào ngờ, Tạ Sách cười lạnh một tiếng, hắn chỉ nhìn Tạ Trọng Tự, nhưng cũng không ngăn cản tiểu cung nữ kia chạy đi lấy đồ.
Tạ Trọng Tự biết tại sao phụ hoàng của nàng lại cười lạnh....
Cỏ bạc trăng vàng, hoa văn mây vờn quanh, đây là hoa văn độc đáo chỉ có ở quỷ cốc.
Đừng nói tới cái gì gọi là, đem toàn bộ Đại Tề tra
xét một lần, hoặc chui xuống Hoàng Tuyền cũng không tìm ra được loại hoa văn giống thế này.
Quả nhiên, không lâu sau, tiểu cung nữ mang vẻ mặt không yên chạy vội trở về, dập đầu quỳ xuống nói, “Nương nương, nô tỳ tìm khắp phòng cũng không tìm thấy quyển sách đó! Ngài nhớ lại, là đã đặt nó ở nơi nào được không?”
Lý Mỹ nhân dù có ngu dốt chậm chạp, cũng có thể hiểu được có người muốn mạng nàng ta!
Nhưng nàng ta trước giờ chưa từng đắc tội với ai cả..... Dù cho có Hoà phi chống lưng, thì nàng ta cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm.
“Nhưng, nhưng thần thiếp thật sự đã nhìn thấy quyển sách đó! Vài ngày trước đó, Giang Quý nhân đến đã cùng xem nó với thần thiếp, Giang Quý nhân.... Nàng có thể làm chứng cho ta!” Lý Mỹ nhân như nắm được cọng rơm cứu mạng, lê đầu gối đến trước mặt Giang Quý nhân, “Nương nương, ngài có nhớ không?”
Giang Quý nhân lạnh nhạt quay đầu đi, quạt tròn che miệng nói, “Không có ấn tượng.”
Tạ Trọng Tự lẳng lặng nhìn màn hài kịch này diễn ra.
Trước kia, nàng cảm thấy nhóm người quá mức ồn ào, phiền phức, lương tâm như kim châm, động một chút là la lối khóc lóc, hại nhau.
Đến khi bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, mới phát hiện tất cả chỉ là lực bất tòng tâm.
Xuất thân nàng cao quý, vốn không dính vào thế giới trần tục này, nhưng chờ đến khi hô hấp của nàng tan theo mây khói, nàng cũng sẽ hoá thành một bào thai phàm tục, cũng sẽ có thất tình lục dục.... Cũng sẽ giãy dụa chống lại số phận như ở đời trước vậy.
“Thường phục ngày xưa A Tâm mặc, đều ở Vị Ương cung. Chỉ có bộ váy màu tím nhiễm đầy máu là được treo ở từ đường biệt các.” Tạ Sách cũng nhìn ra màn hài kịch này, “Lý Giang Bình, cách đây vài ngày, chính miệng ngươi đã nói với trẫm, hơn một tháng gần đây ngươi ở từ đường chép kinh niệm Phật không ra cửa dù chỉ một bước, ngươi còn cái gì để giảo biện hay không?!”
Xác thực là không còn gì để “giảo biện”.
Lý Mỹ nhân tuyệt vọng, nàng ta cực kỳ hận, nhưng lại không biết phải hận ai. Đột nhiên, nàng ta nghe được thiếu nữ xinh xắn đứng bên cạnh mở miệng, “.....Phụ hoàng, y phục này, cùng y phục của mẫu hậu giống nhau lắm sao?”
Tạ Sách nói, “Không sai. Nàng ấy đã từng mặc giống như vậy.”
Tròng mắt Tạ Trọng Tự đảo một chút, sau đó nàng rơi lệ, tựa như đang vô cùng thương tâm. Vị tiểu điện hạ tôn quý này khóc chính là chuyện lớn. Đặc biệt là Tạ Sách vẫn đang ở đây, mọi người vội vàng tiến lên an ủi, nhất thời trong đình ồn ào vô cùng.
Ngay cả Tạ Sách cũng muốn tiến lên xoa đầu nàng một chút, cho rằng nàng đang nhớ mẫu hậu, không ngờ Tạ Trọng Tự lại nức nở nói, “Mẫu hậu vẫn luôn dạy dỗ nhi thần phải luôn từ ái khoan dung, lúc nhi thần ở Hi Trà cốc vì nước cầu phúc, vẫn luôn cẩn tuân làm người ôn lương khoan thiện theo lời mẫu hậu, bây giờ bỗng nhiên có chút bùi ngùi.”
Tạ Sách vừa nâng tay lên lại buộc phải hạ xuống, “....”
Sao hắn lại cảm thấy lời nói của tiểu nha đầu này như có kim châm vậy?
“Nếu mẫu hậu biết, chỉ vì một bộ váy áo mà gây ra trò cười này, lấy tính tình của người, nhất định sẽ không an lòng.” Tạ Trọng Tự ngước mắt nhìn hắn, “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ là, hay là bỏ qua đi.”
Tạ Sách “....”
Dường như có chỗ nào đó không phù hợp thì phải...
Nhưng Tạ Trọng Tự đã xây bậc thang cho hắn, còn tự thân tới cầu tình cho Lý Mỹ nhân, Tạ Sách cũng chỉ có thể dựa vào bậc thang mà leo xuống, “Nếu như Trọng Trọng đã cầu tình cho nàng ta, vậy việc này bỏ qua. Lý Giang Bình.”
Lý Mỹ nhân vừa nhặt được cái mạng nhỏ về, cuống quít ngẩng đầu nói, “Đa tạ điện hạ! Bệ hạ...”
“Ngươi đến từ đường đóng cửa ba tháng, vì Hoàng hậu chép kinh niệm Phật.”
“Dạ dạ dạ, là bổn phận của thần thiếp.” Lý Mỹ nhân nói, “Thần thiếp nhất định sẽ tận tâm mà làm, đa tạ Bệ hạ!”
Tạ Sách vốn tiện đường nên đưa Thích Quý phi đến đây, sau lại dặn dò Tạ Trọng Tự vài câu, liền đi lên triều thảo luận quốc sự.
Sau trò cười khôi hài kinh tâm động phách này, mọi người đến thưởng cảnh dùng trà cũng mất hết hứng thú.
Tần Vân Sam hệt như vừa nuốt phải con ruồi còn sống. Nàng ta thật sự nhìn không thấu vị tiểu điện hạ này.
Nói nàng lãnh tâm lãnh phổi thì cũng không đúng, mới vừa rồi khóc như lê hoa đới vũ, vừa mở miệng như Phật quang chiếu sáng, nhiễm độ thế nhân.
Nói nàng hồn nhiên lương thiện, những lời lẽ không biết xấu hổ này nói nàng ta không nói ra được.
“Liên tần nương nương không thoải mái sao?” Tạ Trọng Tự bỗng nhiên hỏi, nàng có thể đoán được trò quỷ này là do ai bày ra.
Tần Vân Sam chính là kẻ điên.
Người bình thường, khi muốn làm nhục kẻ khác tìm lợi ích cho mình, sẽ sợ người khác qua lại báo thù.
Nhưng Tần Vân Sam không như vậy, không thù không oán cũng sẽ tự tổn hại tám ngàn để đả thương kẻ khác một trăm.
Đời trước, sau khi nàng chính mắt nhìn thấy hoàng huynh bị giết chết, bị Tuyên Giác cưỡng ép đưa về phủ Công chúa. Trên đường quay về, Tần Vân Sam xuất hiện cản nàng lại muốn xem trò hay.
Chẳng qua là không thành, những thị vệ khi nhìn thấy nàng ta lao tới chỗ nàng thì ngăn cản vô cùng lạnh lùng, cũng không biết là sợ nàng bị Tần Vân Sam khiêu khích sẽ nghĩ quẩn, hay là chẳng thèm để Tần Vân Sam vào mắt.
“Gió lớn quá, nên đầu ta có chút đau.” Tần Vân Sam thu ánh mắt lại, “Hôm khác phải treo thêm trèm châu trong đình này thôi.”
Tạ Trọng Tự cười nói, “Dùng tơ lụa làm rèm che cũng không tồi. Nhà nương nương kinh doanh một phường vải dệt phải không? Nương nương có gì đề xuất cho ta không?”
Lần này Tần Vân Sam đã hao hết tâm tư để bố trí màn kịch lúc nãy, không ngờ Tạ Trọng Tự không thêm dầu vào lửa, mà còn hắt thêm một gáo nước lạnh, nàng ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ có thể đánh trống tự cổ vũ tinh thần mình trả lời nàng, “Lụa sa mỏng thì được, nhưng lụa bố thì sẽ che mất phong cảnh.”
“Thế à....” Tạ Trọng Tự thổi thổi chén nước nóng, hơi nước bốc lên mờ mịt, nàng cười như không cười nói, “Nếu dùng lông chim khâu lại thành một tấm rèm, thì có giống như lụa sa mỏng không?”
Tần Vân Sam thất thần, “Cũng khá là giống nhau.”
Cùng lúc đó, một phi tần như u hồn đang ngồi trong góc khuất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Vân Sam. Má nàng ta hóp lại, làn da trắng bệch, chỉ có tròng mắt thỉnh thoảng di chuyển, nên mới nhìn không giống một cái xác biết cử động.
Đúng là Lan phi.
Người sinh hạ Tứ hoàng tử, hai năm trước sinh ra được một tiểu công chúa nhưng chẳng may đã chết non.
Đứa bé đó vừa sinh ra đã bị hen suyễn, Tần Vân Sam động tay động chân lên quần áo của con bé. Mỗi một mũi khâu dùng lông chim để may, sau đó rắc thêm bột phấn hoặc vụn thức ăn, trẻ con khi hít vào, bệnh sẽ tự tái phát.
Lan phi thương nhớ con nên lưu lại di vật, nhưng vì quá đau buồn, nên không dám nhìn vật nhớ con, bây giờ sau khi con chết mới phát hiện manh mối.
Lần này, chỉ cần nàng ta chú ý một chút, trở về tra ra là có thể tìm được hung thủ.
Mượn đao giết người— Ai mà chẳng biết a...
*
Lý Mỹ nhân Lý Giang Bình, là họ hàng xa với Hoàng gia, vốn là kẻ địch phải đối phó với huynh muội Tạ Trị.
Nhưng nói như thế nào thì, lần trước cũng nhờ Tạ Trọng Tự giải vây nên nàng ta mới nhặt được cái mạng nhỏ về. Lý Giang Bình vô cùng cảm kích, tự mình làm chút điểm tâm thật ngon, bảo cung nữ đưa tới Vị Ương cung. Còn nói sau khi chép kinh niệm Phật xong, sẽ tự mình đến Vị Ương cung bái phỏng.
“Nhận lấy đi.” Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm, “Lúc đó phụ hoàng vốn đang nóng nên mới tức giận như vậy, chờ qua ba tháng này là ổn rồi. Nương nương chắc vẫn đang chờ tấn lên vị Quý nhân nhỉ?”
Cung nữ mang điểm tâm đến trong lòng vui mừng: Điện hạ đây là muốn nói lời hay về nương nương với Bệ hạ sao?
Nàng ta cảm động rơi nước mắt nói, “Sắc phong bị hoãn lại, nhưng nhờ phúc của điện hạ, vẫn sẽ làm theo như cũ ạ.”
Tạ Trọng Tự không sợ xé rách mặt cùng Tần Vân Sam, nhưng xét thấy người này tâm tính tàn nhẫn, lại có thế lực của thị tộc chống lưng, nàng không thể không tính toán thật cẩn thận được.
Có một hai người dùng để đối phó với nàng ta là tốt nhất.
Như vậy, nàng có thể bắt đầu ra tay từ phía triều đình, trước sau bao vây diệt trừ tận gốc.
Ý niệm này nàng đã có từ rất lâu rồi, chờ cung nữ rời đi, Tạ Trọng Tự liền dựa vào lan can được chạm khắc tinh xảo phơi nắng, tiếp tục liệt kê từng thế lực khắp nơi.
Từ khi Hoàng đế Đại Tề lập quốc đến nay, đã qua bốn đời, quốc phú dân cường, phồn hoa hưng thịnh.
Nhưng cũng lưu lại không ít vấn đề khó khăn.
Một là, Tây Vực có Đại Lương, Tây Bắc có Hung nô cùng Đông Nam có sở trường về vu cổ Yến Quốc, ba nước này đối với lãnh thổ phì nhiêu là Đại Tề trước nay đều như hổ rình mồi.
Hai là, các Hoàng đế đời trước mượn thế lực của các thị tộc bốn phía để khởi binh định thiên hạ, dẫn tới việc đuôi to khó vẫy, hiện giờ, năm thị tộc lớn ở Giang Nam đang ẩn ẩn muốn áp đảo hoàng quyền phía trên.
Ba là, vấn đề trong triều, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ví dụ như tham nhũng ngày càng nghiêm trọng, quân lương bị cắt xén, pháp lệnh không nghiêm đối xử với bá tánh bất công.... Chúng đều là đám sâu mọt trên cây ngang, sớm hay muộn cũng sẽ đem Đại Tề ăn sạch không còn một mảnh.
Tuy chuyện này không đến lượt nàng quản, mà nàng cũng không có quyền nhúng tay vào, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh quốc gia..... Và mạng nhỏ của nàng.
“Điện hạ đang nhìn gì vậy?” Gió thổi dìu dịu mát mẻ, Diệp Trúc vẫn sợ tiểu điện hạ nhiễm lạnh, bèn lấy một chiếc áo choàng mỏng màu đỏ son khoát lên vai Tạ Trọng Tự.
Thấy trong tay nàng đang nắm chặt tờ giấy, trên đó viết đầy tên người, chức quan phong hào, những cái tên này được nối lại với nhau bằng những nét mảnh, bằng mực đen và mực đỏ, đan xen phức tạp.
Mà ánh mắt của điện hạ nhìn những cái tên đó...... Diệp Trúc bất giác nhớ tới cha mẹ mình, khi nuôi được con dê béo trên đồng cỏ ở Bắc Mạc, sau đó sẽ cân nhắc xem nên thịt con nào trước để ăn với cơm...
“Danh sách các quan lại trong triều, còn có phi tần, các thị tộc và quan lại ở các địa phương quan trọng.” Tạ Trọng Tự đúng là đang lựa chọn nên động thủ trên đầu kẻ nào để mở hàng tết năm nay.
Cuối cùng, nàng lẩm nhẩm một cái tên, “Tần Phong.”
Tần Phong đứng đầu Thái Bộc Tự, từ trước tới nay đều là người chịu trách nhiệm về việc cung ứng ngựa cho triều đình.
Đã nuốt không ít lợi ích béo bở.
Ngựa của Thích gia dùng trong quân, gặp vấn đề lớn đều liên quan tới hắn.
Sau đó cẩn thận thêm dầu vào lửa, “Hoà phi nương nương vì thế nên mới tức giận sao?”
Hoàng Chức Thước trừng mắt, thầm mắng: Đồ ngu tự tìm đường chết. Lý gia nhờ bổn cung chiếu cố ngươi, bổn cung cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, làm cho nàng ta toả sáng trước mặt Bệ hạ, cũng sắp được tấn lên chức Quý nhân, nhưng lại làm ra cái chuyện xấu kiếm củi ba năm thiêu một giờ này!
Nhưng mà nàng ta nhẹ nhàng thở ra, còn may là hôm nay Bệ hạ không có tới đây.
Ý nghĩ này vừa dâng lên, mọi người liền nghe được cách đó không xa, thái giám léo nhéo hô, “Bệ hạ giá lâm.... Quý phi nương nương tới....”
Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc nhấp một ngụm nước.
Phụ hoàng tới ngay lúc này, thực là bất ngờ quá.... Thú vị!
Diệp Trúc tầm tư “.... Thời gian đã lâu lắm rồi, nô tỳ cũng không nhớ rõ. Để nô tỳ cố gắng nhớ lại ạ.”
Mà ở bên kia, Tạ Sách đã đặt chân lên hành lang, sau đó xốc rèm châu, cười vang nói, “Các nàng đang tâm sự à? Đang nói chuyện gì đấy?”
Hôm nay Tạ Sách mặc thường phục, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn tuấn lãng như cũ, giữa mày có uy nghiêm do thời gian dưỡng thành, lúc không cười, cả người toát ra uy áp của bậc Đế vương, nhưng khi cười rộ lên khí chất lại ôn hoà đi không ít.
Chẳng qua trong cung này, dù là phi tử thân cận nhất cũng hiếm khi thấy hắn cười.
Tạ Sách quay đầu nhìn về một người, cười yêu chiều nói, “Trọng Trọng cũng ở đây à? Thời tiết không tồi, con nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút.”
Mọi người hành lễ, Tạ Trọng Tự gật đầu, xem như đồng ý.
Tần Vân Sam đứng mọt bên rũ mắt ra hiệu cho một phi tần bên cạnh, phi tần này lập tức tiến lên nũng nịu, “Bệ hạ, vừa rồi bọn thần thiếp đang nói đến vải vóc và y phục, mọi người đều nói váy áo hôm nay của Lý Mỹ nhân vô cùng đẹp mắt, chỉ là nhìn có chút quen mắt.....”
Tạ Sách nghe vậy, liền nhìn về phía Lý Mỹ nhân.
Sắc mắt hắn nhất thời thay đổi.
Sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng lên tiếng, “Cởi ra.”
Lý Mỹ nhân vốn đang thẹn thùng, hy vọng có thể nghe hắn khen ngợi một câu, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã chạm phải lửa giận của Tạ Sách, nháy mắt ngốc ra.
“.... Bệ hạ.” Nàng ta ngập ngừng nói.
Tạ Sách chỉ lạnh giọng quát, “Trẫm bảo ngươi cởi ra!”
Lúc này, Diệp Trúc bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sắc mặt trắng bệch, cúi người nói nhỏ bên tai Tạ Trọng Tự, “Điện hạ, này, y phục này, là bộ mà Hoàng hậu nương nương mặc khi bị ám sát, giống hệt nhau!”
Lý Mỹ nhân không rõ nguyên do, nhưng Đế vương bạo nộ, nàng ta cuống quít quỳ xuống, trong lòng run sợ, hoảng hốt nói, “Bệ hạ, thần thiếp..... Thần thiếp làm sai cái gì sao?”
Hoàng Chức Thước cả kinh đứng lên, vốn định cứu người, nhưng lại tức giận rũ tay áo mặc kệ, thầm mắng: Tự tìm đường chết.
Tạ Sách sao có thể nói cho phi tần biết nơi nào là nghịch lân của hắn được, hắn rũ mắt cho Tưởng Minh đang đứng bên cạnh một ánh mắt.
Tưởng Minh hiểu ý, cùng mấy tiểu thái giám tiến lên, định đem quần áo trên người Lý Mỹ nhân cởi xuống.
“Tưởng công công, chậm đã.” Tạ Trọng Tự trầm tư một lát, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo tay áo Tạ Sách, mềm giọng nói, “Phụ hoàng, người ngồi đi, tức giận hại thân đấy.”
Sắc mặt Tạ Sách đang xanh mét dịu đi chút ít, “Trọng Trọng?”
Hắn gật đầu với Tưởng Minh, ý bảo không vội động thủ.
Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm ấn Tạ Sách lên ghế của nàng, sau đó cất bước đi đến trước mặt Lý Mỹ nhân.
Vân cẩm mềm mại, nhẹ tựa mây trên trời, hoa văn tinh xảo thêu trên vải.
Tạ Trọng Tự giống như tò mò hỏi, “Hoa văn này thật đúng là mới mẻ. Lý Mỹ nhân sao có thể nghĩ ra được vậy?”
Muốn lấy mẫu hậu của nàng ra làm đao, mượn đao giết người à, có muốn cũng phải được nàng đồng ý mới được.
“.....” Lý Mỹ nhân như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, chần chờ trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức thẳng thắn nói, “Hồi điện hạ, không phải là thần thiếp tự mình nghĩ ra, cách đây vài ngày có nhận được một quyển sách là
Nào ngờ, Tạ Sách cười lạnh một tiếng, hắn chỉ nhìn Tạ Trọng Tự, nhưng cũng không ngăn cản tiểu cung nữ kia chạy đi lấy đồ.
Tạ Trọng Tự biết tại sao phụ hoàng của nàng lại cười lạnh....
Cỏ bạc trăng vàng, hoa văn mây vờn quanh, đây là hoa văn độc đáo chỉ có ở quỷ cốc.
Đừng nói tới cái gì gọi là
Quả nhiên, không lâu sau, tiểu cung nữ mang vẻ mặt không yên chạy vội trở về, dập đầu quỳ xuống nói, “Nương nương, nô tỳ tìm khắp phòng cũng không tìm thấy quyển sách đó! Ngài nhớ lại, là đã đặt nó ở nơi nào được không?”
Lý Mỹ nhân dù có ngu dốt chậm chạp, cũng có thể hiểu được có người muốn mạng nàng ta!
Nhưng nàng ta trước giờ chưa từng đắc tội với ai cả..... Dù cho có Hoà phi chống lưng, thì nàng ta cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm.
“Nhưng, nhưng thần thiếp thật sự đã nhìn thấy quyển sách đó! Vài ngày trước đó, Giang Quý nhân đến đã cùng xem nó với thần thiếp, Giang Quý nhân.... Nàng có thể làm chứng cho ta!” Lý Mỹ nhân như nắm được cọng rơm cứu mạng, lê đầu gối đến trước mặt Giang Quý nhân, “Nương nương, ngài có nhớ không?”
Giang Quý nhân lạnh nhạt quay đầu đi, quạt tròn che miệng nói, “Không có ấn tượng.”
Tạ Trọng Tự lẳng lặng nhìn màn hài kịch này diễn ra.
Trước kia, nàng cảm thấy nhóm người quá mức ồn ào, phiền phức, lương tâm như kim châm, động một chút là la lối khóc lóc, hại nhau.
Đến khi bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, mới phát hiện tất cả chỉ là lực bất tòng tâm.
Xuất thân nàng cao quý, vốn không dính vào thế giới trần tục này, nhưng chờ đến khi hô hấp của nàng tan theo mây khói, nàng cũng sẽ hoá thành một bào thai phàm tục, cũng sẽ có thất tình lục dục.... Cũng sẽ giãy dụa chống lại số phận như ở đời trước vậy.
“Thường phục ngày xưa A Tâm mặc, đều ở Vị Ương cung. Chỉ có bộ váy màu tím nhiễm đầy máu là được treo ở từ đường biệt các.” Tạ Sách cũng nhìn ra màn hài kịch này, “Lý Giang Bình, cách đây vài ngày, chính miệng ngươi đã nói với trẫm, hơn một tháng gần đây ngươi ở từ đường chép kinh niệm Phật không ra cửa dù chỉ một bước, ngươi còn cái gì để giảo biện hay không?!”
Xác thực là không còn gì để “giảo biện”.
Lý Mỹ nhân tuyệt vọng, nàng ta cực kỳ hận, nhưng lại không biết phải hận ai. Đột nhiên, nàng ta nghe được thiếu nữ xinh xắn đứng bên cạnh mở miệng, “.....Phụ hoàng, y phục này, cùng y phục của mẫu hậu giống nhau lắm sao?”
Tạ Sách nói, “Không sai. Nàng ấy đã từng mặc giống như vậy.”
Tròng mắt Tạ Trọng Tự đảo một chút, sau đó nàng rơi lệ, tựa như đang vô cùng thương tâm. Vị tiểu điện hạ tôn quý này khóc chính là chuyện lớn. Đặc biệt là Tạ Sách vẫn đang ở đây, mọi người vội vàng tiến lên an ủi, nhất thời trong đình ồn ào vô cùng.
Ngay cả Tạ Sách cũng muốn tiến lên xoa đầu nàng một chút, cho rằng nàng đang nhớ mẫu hậu, không ngờ Tạ Trọng Tự lại nức nở nói, “Mẫu hậu vẫn luôn dạy dỗ nhi thần phải luôn từ ái khoan dung, lúc nhi thần ở Hi Trà cốc vì nước cầu phúc, vẫn luôn cẩn tuân làm người ôn lương khoan thiện theo lời mẫu hậu, bây giờ bỗng nhiên có chút bùi ngùi.”
Tạ Sách vừa nâng tay lên lại buộc phải hạ xuống, “....”
Sao hắn lại cảm thấy lời nói của tiểu nha đầu này như có kim châm vậy?
“Nếu mẫu hậu biết, chỉ vì một bộ váy áo mà gây ra trò cười này, lấy tính tình của người, nhất định sẽ không an lòng.” Tạ Trọng Tự ngước mắt nhìn hắn, “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ là, hay là bỏ qua đi.”
Tạ Sách “....”
Dường như có chỗ nào đó không phù hợp thì phải...
Nhưng Tạ Trọng Tự đã xây bậc thang cho hắn, còn tự thân tới cầu tình cho Lý Mỹ nhân, Tạ Sách cũng chỉ có thể dựa vào bậc thang mà leo xuống, “Nếu như Trọng Trọng đã cầu tình cho nàng ta, vậy việc này bỏ qua. Lý Giang Bình.”
Lý Mỹ nhân vừa nhặt được cái mạng nhỏ về, cuống quít ngẩng đầu nói, “Đa tạ điện hạ! Bệ hạ...”
“Ngươi đến từ đường đóng cửa ba tháng, vì Hoàng hậu chép kinh niệm Phật.”
“Dạ dạ dạ, là bổn phận của thần thiếp.” Lý Mỹ nhân nói, “Thần thiếp nhất định sẽ tận tâm mà làm, đa tạ Bệ hạ!”
Tạ Sách vốn tiện đường nên đưa Thích Quý phi đến đây, sau lại dặn dò Tạ Trọng Tự vài câu, liền đi lên triều thảo luận quốc sự.
Sau trò cười khôi hài kinh tâm động phách này, mọi người đến thưởng cảnh dùng trà cũng mất hết hứng thú.
Tần Vân Sam hệt như vừa nuốt phải con ruồi còn sống. Nàng ta thật sự nhìn không thấu vị tiểu điện hạ này.
Nói nàng lãnh tâm lãnh phổi thì cũng không đúng, mới vừa rồi khóc như lê hoa đới vũ, vừa mở miệng như Phật quang chiếu sáng, nhiễm độ thế nhân.
Nói nàng hồn nhiên lương thiện, những lời lẽ không biết xấu hổ này nói nàng ta không nói ra được.
“Liên tần nương nương không thoải mái sao?” Tạ Trọng Tự bỗng nhiên hỏi, nàng có thể đoán được trò quỷ này là do ai bày ra.
Tần Vân Sam chính là kẻ điên.
Người bình thường, khi muốn làm nhục kẻ khác tìm lợi ích cho mình, sẽ sợ người khác qua lại báo thù.
Nhưng Tần Vân Sam không như vậy, không thù không oán cũng sẽ tự tổn hại tám ngàn để đả thương kẻ khác một trăm.
Đời trước, sau khi nàng chính mắt nhìn thấy hoàng huynh bị giết chết, bị Tuyên Giác cưỡng ép đưa về phủ Công chúa. Trên đường quay về, Tần Vân Sam xuất hiện cản nàng lại muốn xem trò hay.
Chẳng qua là không thành, những thị vệ khi nhìn thấy nàng ta lao tới chỗ nàng thì ngăn cản vô cùng lạnh lùng, cũng không biết là sợ nàng bị Tần Vân Sam khiêu khích sẽ nghĩ quẩn, hay là chẳng thèm để Tần Vân Sam vào mắt.
“Gió lớn quá, nên đầu ta có chút đau.” Tần Vân Sam thu ánh mắt lại, “Hôm khác phải treo thêm trèm châu trong đình này thôi.”
Tạ Trọng Tự cười nói, “Dùng tơ lụa làm rèm che cũng không tồi. Nhà nương nương kinh doanh một phường vải dệt phải không? Nương nương có gì đề xuất cho ta không?”
Lần này Tần Vân Sam đã hao hết tâm tư để bố trí màn kịch lúc nãy, không ngờ Tạ Trọng Tự không thêm dầu vào lửa, mà còn hắt thêm một gáo nước lạnh, nàng ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ có thể đánh trống tự cổ vũ tinh thần mình trả lời nàng, “Lụa sa mỏng thì được, nhưng lụa bố thì sẽ che mất phong cảnh.”
“Thế à....” Tạ Trọng Tự thổi thổi chén nước nóng, hơi nước bốc lên mờ mịt, nàng cười như không cười nói, “Nếu dùng lông chim khâu lại thành một tấm rèm, thì có giống như lụa sa mỏng không?”
Tần Vân Sam thất thần, “Cũng khá là giống nhau.”
Cùng lúc đó, một phi tần như u hồn đang ngồi trong góc khuất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Vân Sam. Má nàng ta hóp lại, làn da trắng bệch, chỉ có tròng mắt thỉnh thoảng di chuyển, nên mới nhìn không giống một cái xác biết cử động.
Đúng là Lan phi.
Người sinh hạ Tứ hoàng tử, hai năm trước sinh ra được một tiểu công chúa nhưng chẳng may đã chết non.
Đứa bé đó vừa sinh ra đã bị hen suyễn, Tần Vân Sam động tay động chân lên quần áo của con bé. Mỗi một mũi khâu dùng lông chim để may, sau đó rắc thêm bột phấn hoặc vụn thức ăn, trẻ con khi hít vào, bệnh sẽ tự tái phát.
Lan phi thương nhớ con nên lưu lại di vật, nhưng vì quá đau buồn, nên không dám nhìn vật nhớ con, bây giờ sau khi con chết mới phát hiện manh mối.
Lần này, chỉ cần nàng ta chú ý một chút, trở về tra ra là có thể tìm được hung thủ.
Mượn đao giết người— Ai mà chẳng biết a...
*
Lý Mỹ nhân Lý Giang Bình, là họ hàng xa với Hoàng gia, vốn là kẻ địch phải đối phó với huynh muội Tạ Trị.
Nhưng nói như thế nào thì, lần trước cũng nhờ Tạ Trọng Tự giải vây nên nàng ta mới nhặt được cái mạng nhỏ về. Lý Giang Bình vô cùng cảm kích, tự mình làm chút điểm tâm thật ngon, bảo cung nữ đưa tới Vị Ương cung. Còn nói sau khi chép kinh niệm Phật xong, sẽ tự mình đến Vị Ương cung bái phỏng.
“Nhận lấy đi.” Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm, “Lúc đó phụ hoàng vốn đang nóng nên mới tức giận như vậy, chờ qua ba tháng này là ổn rồi. Nương nương chắc vẫn đang chờ tấn lên vị Quý nhân nhỉ?”
Cung nữ mang điểm tâm đến trong lòng vui mừng: Điện hạ đây là muốn nói lời hay về nương nương với Bệ hạ sao?
Nàng ta cảm động rơi nước mắt nói, “Sắc phong bị hoãn lại, nhưng nhờ phúc của điện hạ, vẫn sẽ làm theo như cũ ạ.”
Tạ Trọng Tự không sợ xé rách mặt cùng Tần Vân Sam, nhưng xét thấy người này tâm tính tàn nhẫn, lại có thế lực của thị tộc chống lưng, nàng không thể không tính toán thật cẩn thận được.
Có một hai người dùng để đối phó với nàng ta là tốt nhất.
Như vậy, nàng có thể bắt đầu ra tay từ phía triều đình, trước sau bao vây diệt trừ tận gốc.
Ý niệm này nàng đã có từ rất lâu rồi, chờ cung nữ rời đi, Tạ Trọng Tự liền dựa vào lan can được chạm khắc tinh xảo phơi nắng, tiếp tục liệt kê từng thế lực khắp nơi.
Từ khi Hoàng đế Đại Tề lập quốc đến nay, đã qua bốn đời, quốc phú dân cường, phồn hoa hưng thịnh.
Nhưng cũng lưu lại không ít vấn đề khó khăn.
Một là, Tây Vực có Đại Lương, Tây Bắc có Hung nô cùng Đông Nam có sở trường về vu cổ Yến Quốc, ba nước này đối với lãnh thổ phì nhiêu là Đại Tề trước nay đều như hổ rình mồi.
Hai là, các Hoàng đế đời trước mượn thế lực của các thị tộc bốn phía để khởi binh định thiên hạ, dẫn tới việc đuôi to khó vẫy, hiện giờ, năm thị tộc lớn ở Giang Nam đang ẩn ẩn muốn áp đảo hoàng quyền phía trên.
Ba là, vấn đề trong triều, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ví dụ như tham nhũng ngày càng nghiêm trọng, quân lương bị cắt xén, pháp lệnh không nghiêm đối xử với bá tánh bất công.... Chúng đều là đám sâu mọt trên cây ngang, sớm hay muộn cũng sẽ đem Đại Tề ăn sạch không còn một mảnh.
Tuy chuyện này không đến lượt nàng quản, mà nàng cũng không có quyền nhúng tay vào, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh quốc gia..... Và mạng nhỏ của nàng.
“Điện hạ đang nhìn gì vậy?” Gió thổi dìu dịu mát mẻ, Diệp Trúc vẫn sợ tiểu điện hạ nhiễm lạnh, bèn lấy một chiếc áo choàng mỏng màu đỏ son khoát lên vai Tạ Trọng Tự.
Thấy trong tay nàng đang nắm chặt tờ giấy, trên đó viết đầy tên người, chức quan phong hào, những cái tên này được nối lại với nhau bằng những nét mảnh, bằng mực đen và mực đỏ, đan xen phức tạp.
Mà ánh mắt của điện hạ nhìn những cái tên đó...... Diệp Trúc bất giác nhớ tới cha mẹ mình, khi nuôi được con dê béo trên đồng cỏ ở Bắc Mạc, sau đó sẽ cân nhắc xem nên thịt con nào trước để ăn với cơm...
“Danh sách các quan lại trong triều, còn có phi tần, các thị tộc và quan lại ở các địa phương quan trọng.” Tạ Trọng Tự đúng là đang lựa chọn nên động thủ trên đầu kẻ nào để mở hàng tết năm nay.
Cuối cùng, nàng lẩm nhẩm một cái tên, “Tần Phong.”
Tần Phong đứng đầu Thái Bộc Tự, từ trước tới nay đều là người chịu trách nhiệm về việc cung ứng ngựa cho triều đình.
Đã nuốt không ít lợi ích béo bở.
Ngựa của Thích gia dùng trong quân, gặp vấn đề lớn đều liên quan tới hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.