Chương 85: Bảo bối, anh sao vậy?
Verty Sariel
13/04/2023
Khi Kỷ Hàn Phi vừa rời đi, cửa của lối thoát hiểm cũng bị mở ra, Evan vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như không, quay sang nhìn người trước mặt:"Có chuyện gì à?"
Phó Tuần đưa mắt nhìn xung quanh, khẳng định không nhìn thấy ai, mới trả lời:"Cậu vào đây làm gì thế?"
"Tôi cần báo cáo với anh à?" Evan nói xong liền đẩy nhẹ bả vai của Phó Tuần rồi đi ra ngoài, tiến về hướng thang máy.
Phó Tuần hơi nheo mắt nhìn lối thoát hiểm lần nữa, quả thực không phát hiện điều gì khả nghi, cũng đành rời đi.
Lúc nãy Tịch Cảnh Dương đã gửi tin nhắn cho anh ta chuyện sẽ nhờ Evan hỗ trợ điều trị cho Kỷ Thần Hi, cho nên anh mới quay lại tìm anh ta.
Nhưng ban nãy lại nhìn thấy bóng dáng anh ta đi vào lối thoát hiểm, anh không tiến đến gần ngay, mà đứng quan sát một lúc, sau đó mới tiến đến để xem, nhưng quả thực chẳng nhìn thấy điều gì đáng ngờ.
Anh chắc chắn anh ta đã đứng đấy nói chuyện cùng ai đó, nhưng do người kia đứng ở góc chết, nên anh không thể nào nhìn rõ.
Có điều, trong một tích tắc có thể biến mất ngay như vậy, trừ khi người đó đã nhảy xuống từ cầu thang. Nếu thật vậy, thân thủ của người trong lối thoát hiểm ban nãy, quả thực không thể xem thường. ngôn tình hoàn
"Anh đứng ngay ra đó làm gì? Mau nhấn tầng đi!" Evan nhìn thấy ánh mắt của Phó Tuần vẫn hướng về lối thoát hiểm, liền cố ý lên tiếng để di dời sự chú ý của anh ta.
Phó Tuần cũng nhận ra mình hơi nghi ngờ lộ liễu quá, nên cũng quay sang xin lỗi rồi nhấn số tầng phòng làm việc của anh.
Trong thời gian trở về phòng làm việc, hai người cũng trao đổi sơ với nhau về tình trạng sau trấn thương và phương án điều trị cho Mộ Nhược Vi.
"Ký ức bị khoá?" Phó Tuần nghe đến cụm từ này, quả thực vô cùng lạ lẫm. Tuy anh cũng được xem là một thiên tài trong giới, nhưng so với vị thiếu niên trẻ tuổi này vẫn còn kém rất xa.
Evan gật đầu:"Anh thấy lạ cũng phải, trường hợp mắc phải triệu chứng này vô cùng ích. Bản thân tôi cũng không chắc sẽ có thể thành công một trăm phần trăm trong việc thôi miên."
Quay trở lại phòng bệnh, chàng trai với gương mặt toả nắng đang ân cần gọt táo cho cô gái nhỏ đang lười nhát bấm điện thoại.
"À phải rồi, Ca Ca, anh có nhìn thấy Lăng Giao đâu không?" Mộ Nhược Vi bỗng nhớ ra cô bạn của mình liền quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương.
Chàng trai tinh tế cắt quả táo thành hình những con thỏ xinh đẹp rồi đưa sang cho cô gái:"Lăng Giao?"
Mộ Nhược Vi:"Là cô gái cùng mọi người vào bệnh viện ấy!"
Tịch Cảnh Dương:"Ồ, Mục Hành đưa cô ấy về nhà trước rồi."
Mộ Nhược Vi nhìn thấy những miếng táo hình thỏ tinh xảo, không thể không cảm thán:"Ca Ca, anh thật sự rất khéo tay đó!"
Tịch Cảnh Dương hơi nheo mắt:"Em gọi anh là gì?"
Mộ Nhược Vi vẫn đang vui vẻ ăn táo của mình, không hề suy nghĩ liền đáp:"Ca Ca!"
"Hửm?" Ai đó nhẹ nhàng cởi hai cúc áo sơ mi ra, vừa cười đầy tà mị.
Mộ Nhược Vi nhìn thấy cảnh này liền âm thầm nuốt nước bọt. Cô đã làm gì sai mà anh lại làm ra bộ dạng yêu nghiệt này để câu dẫn cô vậy? Mà khoan hình như cô biết rồi...
"Cảnh...Cảnh Dương, bảo bối, darling, ông xã! Anh muốn em gọi thế nào?" Đầu cô gái nhỏ nảy số vô cùng nhanh.
Dù sao hai người cũng đã xác định quan hệ rồi, cũng không thể gọi anh ấy là anh trai suốt được, cho nên anh ấy cố ý cảnh cáo cô thay đổi cách xưng hô đây mà. Nhưng cách cảnh cáo này...cô rất thích!
Khoé môi người đàn ông không nhịn được mà cong lên, gương mặt lạnh lùng giờ đây cũng trở nên vô cùng ấm áp. Anh vươn tay định xoa đầu cô, nhưng cánh tay đưa ra giữa không chung chợt dừng lại. Gương mặt anh cũng bỗng trở nên rất trầm mặc.
Mộ Nhược Vi nhìn thấy biểu hiện kì lạ này, không khỏi khó hiểu mà lên tiếng:"Cảnh Dương, anh sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương khẽ cắn môi, do quá xúc động vì đã nhìn rõ lòng mình mà tỏ tình cô ấy, nhưng anh lại quên mất việc quan trọng nhất, anh vẫn chưa nói chuyện thay thế kí ức của cô ấy.
Trước đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí để nói cho cô biết, nhưng hiện tại anh lại rất sợ, thật sự rất sợ, lỡ như...lỡ như anh nói ra rồi, thì liệu cô ấy có tức giận mà rời bỏ anh một lần nữa?
Mộ Nhược Vi cảm thấy vẻ bi thương trên mặt anh, thì vô cùng lo lắng. Do sức khoẻ cô khá tốt, cộng thêm thuốc của tên Evan kia rất có hiệu quả, cho nên hiện tại cô có thể ngồi dậy một cách bình thường rồi.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông rồi kéo nhẹ về phía mình.
"Bảo bối, anh sao vậy? Đừng làm em sợ mà, lên tiếng nói gì đi chứ?"
Tịch Cảnh Dương thoáng do dự, sau đó vẫn lên tiếng hỏi:"Nếu như....chỉ là nếu như thôi..., anh đã làm một chuyện có thể khiến em rất tức giận, nhưng bây giờ anh hối hận rồi, muốn nói sự thật...em...em có thể tha thứ cho anh không?"
Mộ Nhược Vi cũng bắt đầu đắn đó, nhưng vẫn quả quyết mà nói:"Chỉ cần anh không nói anh từng ngủ với người khác rồi, hay có vợ có con gì đó bên ngoài, em đều sẽ bỏ qua hết, tuyệt đối không giận anh!"
Tịch Cảnh Dương:"..."
...----------------...
Phó Tuần đưa mắt nhìn xung quanh, khẳng định không nhìn thấy ai, mới trả lời:"Cậu vào đây làm gì thế?"
"Tôi cần báo cáo với anh à?" Evan nói xong liền đẩy nhẹ bả vai của Phó Tuần rồi đi ra ngoài, tiến về hướng thang máy.
Phó Tuần hơi nheo mắt nhìn lối thoát hiểm lần nữa, quả thực không phát hiện điều gì khả nghi, cũng đành rời đi.
Lúc nãy Tịch Cảnh Dương đã gửi tin nhắn cho anh ta chuyện sẽ nhờ Evan hỗ trợ điều trị cho Kỷ Thần Hi, cho nên anh mới quay lại tìm anh ta.
Nhưng ban nãy lại nhìn thấy bóng dáng anh ta đi vào lối thoát hiểm, anh không tiến đến gần ngay, mà đứng quan sát một lúc, sau đó mới tiến đến để xem, nhưng quả thực chẳng nhìn thấy điều gì đáng ngờ.
Anh chắc chắn anh ta đã đứng đấy nói chuyện cùng ai đó, nhưng do người kia đứng ở góc chết, nên anh không thể nào nhìn rõ.
Có điều, trong một tích tắc có thể biến mất ngay như vậy, trừ khi người đó đã nhảy xuống từ cầu thang. Nếu thật vậy, thân thủ của người trong lối thoát hiểm ban nãy, quả thực không thể xem thường. ngôn tình hoàn
"Anh đứng ngay ra đó làm gì? Mau nhấn tầng đi!" Evan nhìn thấy ánh mắt của Phó Tuần vẫn hướng về lối thoát hiểm, liền cố ý lên tiếng để di dời sự chú ý của anh ta.
Phó Tuần cũng nhận ra mình hơi nghi ngờ lộ liễu quá, nên cũng quay sang xin lỗi rồi nhấn số tầng phòng làm việc của anh.
Trong thời gian trở về phòng làm việc, hai người cũng trao đổi sơ với nhau về tình trạng sau trấn thương và phương án điều trị cho Mộ Nhược Vi.
"Ký ức bị khoá?" Phó Tuần nghe đến cụm từ này, quả thực vô cùng lạ lẫm. Tuy anh cũng được xem là một thiên tài trong giới, nhưng so với vị thiếu niên trẻ tuổi này vẫn còn kém rất xa.
Evan gật đầu:"Anh thấy lạ cũng phải, trường hợp mắc phải triệu chứng này vô cùng ích. Bản thân tôi cũng không chắc sẽ có thể thành công một trăm phần trăm trong việc thôi miên."
Quay trở lại phòng bệnh, chàng trai với gương mặt toả nắng đang ân cần gọt táo cho cô gái nhỏ đang lười nhát bấm điện thoại.
"À phải rồi, Ca Ca, anh có nhìn thấy Lăng Giao đâu không?" Mộ Nhược Vi bỗng nhớ ra cô bạn của mình liền quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương.
Chàng trai tinh tế cắt quả táo thành hình những con thỏ xinh đẹp rồi đưa sang cho cô gái:"Lăng Giao?"
Mộ Nhược Vi:"Là cô gái cùng mọi người vào bệnh viện ấy!"
Tịch Cảnh Dương:"Ồ, Mục Hành đưa cô ấy về nhà trước rồi."
Mộ Nhược Vi nhìn thấy những miếng táo hình thỏ tinh xảo, không thể không cảm thán:"Ca Ca, anh thật sự rất khéo tay đó!"
Tịch Cảnh Dương hơi nheo mắt:"Em gọi anh là gì?"
Mộ Nhược Vi vẫn đang vui vẻ ăn táo của mình, không hề suy nghĩ liền đáp:"Ca Ca!"
"Hửm?" Ai đó nhẹ nhàng cởi hai cúc áo sơ mi ra, vừa cười đầy tà mị.
Mộ Nhược Vi nhìn thấy cảnh này liền âm thầm nuốt nước bọt. Cô đã làm gì sai mà anh lại làm ra bộ dạng yêu nghiệt này để câu dẫn cô vậy? Mà khoan hình như cô biết rồi...
"Cảnh...Cảnh Dương, bảo bối, darling, ông xã! Anh muốn em gọi thế nào?" Đầu cô gái nhỏ nảy số vô cùng nhanh.
Dù sao hai người cũng đã xác định quan hệ rồi, cũng không thể gọi anh ấy là anh trai suốt được, cho nên anh ấy cố ý cảnh cáo cô thay đổi cách xưng hô đây mà. Nhưng cách cảnh cáo này...cô rất thích!
Khoé môi người đàn ông không nhịn được mà cong lên, gương mặt lạnh lùng giờ đây cũng trở nên vô cùng ấm áp. Anh vươn tay định xoa đầu cô, nhưng cánh tay đưa ra giữa không chung chợt dừng lại. Gương mặt anh cũng bỗng trở nên rất trầm mặc.
Mộ Nhược Vi nhìn thấy biểu hiện kì lạ này, không khỏi khó hiểu mà lên tiếng:"Cảnh Dương, anh sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương khẽ cắn môi, do quá xúc động vì đã nhìn rõ lòng mình mà tỏ tình cô ấy, nhưng anh lại quên mất việc quan trọng nhất, anh vẫn chưa nói chuyện thay thế kí ức của cô ấy.
Trước đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí để nói cho cô biết, nhưng hiện tại anh lại rất sợ, thật sự rất sợ, lỡ như...lỡ như anh nói ra rồi, thì liệu cô ấy có tức giận mà rời bỏ anh một lần nữa?
Mộ Nhược Vi cảm thấy vẻ bi thương trên mặt anh, thì vô cùng lo lắng. Do sức khoẻ cô khá tốt, cộng thêm thuốc của tên Evan kia rất có hiệu quả, cho nên hiện tại cô có thể ngồi dậy một cách bình thường rồi.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông rồi kéo nhẹ về phía mình.
"Bảo bối, anh sao vậy? Đừng làm em sợ mà, lên tiếng nói gì đi chứ?"
Tịch Cảnh Dương thoáng do dự, sau đó vẫn lên tiếng hỏi:"Nếu như....chỉ là nếu như thôi..., anh đã làm một chuyện có thể khiến em rất tức giận, nhưng bây giờ anh hối hận rồi, muốn nói sự thật...em...em có thể tha thứ cho anh không?"
Mộ Nhược Vi cũng bắt đầu đắn đó, nhưng vẫn quả quyết mà nói:"Chỉ cần anh không nói anh từng ngủ với người khác rồi, hay có vợ có con gì đó bên ngoài, em đều sẽ bỏ qua hết, tuyệt đối không giận anh!"
Tịch Cảnh Dương:"..."
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.