Chương 411: Căn phòng không âm thanh
Verty Sariel
19/02/2024
Kỷ Thần Hi lấy tay day day thái dương, nói thế nào đi nữa thì cô cũng vẫn là một cô gái, cho dù thể lực có tốt hơn bình thường thì cũng không tránh được những lúc đuối sức do căng thẳng suốt một thời gian dài.
Dù vậy, chính cô đã nhúng tay quá sâu vào chuyện này, Mộ Nhược Vi cũng bởi vì cô nên mới bị bắt đi, chưa nói đến gương mặt của cô ấy, dù không thể bán Mộ Nhược Vi cho DIE, thì bọn người vô nhân đạo đó vẫn có thể bán cho những cá nhân tổ chức khác, muốn tìm hiểu về bộ não của cô.
Hiện tại, chỉ khi an toàn đưa cô ấy về lại Nước Z, mới dứt điểm được bọn theo đuôi của Atlantis, cũng là dứt điểm món nợ của Kỷ Thần Hi với Mộ Nhược Vi.
Kỷ Thần Hi nhanh chóng sốc lại tinh thần, chuẩn bị đạp chân ga đến vị trí một cứ điểm của Atlantis, nơi có thể đang giam giữ Mộ Nhược Vi, thì bất chợt có tin nhắn được gửi đến chiếc điện thoại mà cô lấy được từ tên thủ lĩnh đêm qua.
Vì đã bẻ khoá hoàn toàn hệ thống bảo mật của máy, nên hiện tại cô không cần dùng đến máy tính vẫn có thể xem nội dung bên trong điện thoại một cách bình thường.
[Tam gia, người của DIE đã phát hiện cô ta là hàng giả và trả người đòi tiền, anh mau đem hàng thật về đi. Còn nữa, vị khách kia nói muốn xem nó bị tra tấn sống không bằng chết, tụi em đã dùng đến phương pháp đấy. Video em sẽ đính kèm ở dưới, anh có thể dùng nó để gửi cho vị khách kia, lấy toàn bộ số tiền còn lại. Có điều, ả ta quá yếu, chỉ mới có mấy giờ trôi qua, nhưng tinh thần có vẻ không ổn định rồi. Đính kèm video.mp3]
Nhìn những dòng tin nhắn này, Kỷ Thần Hi có thể đoán ra người của Atlantis vẫn chưa biết vị “Tam gia” của họ đã bị chú cảnh sát đưa đi, nếu đã vậy Kỷ Thần Hi có thể tận dụng cơ hội này.
Cô bắt trước giọng điệu của tên côn đồ đêm qua, soạn một tin nhắn trả lời cho đối phương.
[Không được để ả chết, ả vẫn còn giá trị lợi dụng.]
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi chưa được ba giây thì đã có phản hồi. Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày, đây là bọn chúng có xem tin nhắn hay chưa mà đã trả lời lại rồi. Nghĩ rồi cô vẫn bấm vào xem.
[Tam gia không ổn rồi! Ả ta nhân lúc có người giao cơm đến bỏ chạy, hiện tại đã nhảy xuống biển rồi! Đính kèm video camera giám sát.mp3]
Nhìn những dòng tin nhắn, Kỷ Thần Hi thoáng lặng người. Ngay sau đó tên đàn em kia trực tiếp gọi điện đến, bàn tay đã xiết chặt chiếc điện thoại của cô gái, khó khăn đưa lên tai để nghe.
Bên kia truyền đến một giọng nói có chút gấp gáp:“Tam gia, cô ta chết rồi! Phía dưới vách núi không phải chỉ có nước biển mà còn có rất nhiều đá ngầm, cô ta tuyệt đối không có cơ hội sống sót! Nhưng thủy triều đang dâng cao, có cần tìm xác cô ta về không?”
Qua một lúc không có phản hồi, tên đàn em cau mày gọi lần nữa:“Tam gia? Anh còn ở đó không? Tam gia?”
Tút tút tút…
Kỷ Thần Hi không đáp một lời mà trực tiếp tắt máy.
Muộn, một lần nữa cô lại đến muộn rồi.
Mộ Nhược Vi…đã chết.
Thế nhưng, ôm một hy vọng nhỏ nhoi, cô lấy hai đoạn video mà tên đàn em đã gửi ban nãy ra xem.
Video đầu tiên, khung cảnh là bên trong một căn phòng tối đen như mực. Tuy nhìn nó không khác gì mấy căn phòng thông thường, nhưng Kỷ Thần Hi vừa nhìn đến thì đã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Nó được gọi là buồng “không dội âm”, bởi vì nơi này không tạo ra bất kỳ tiếng vọng nào cả - khiến âm thanh của tiếng vỗ tay trở nên hết sức kỳ lạ. Tiếng ồn nền trong phòng đạt đến ngưỡng thấp nhất mà các nhà toán học lý thuyết có thể tiếp cận, gọi là độ không tuyệt đối của âm thanh.
Sự im lặng…đến điếc tai.
Một người bình thường sẽ hoá điên sau bốn mươi lăm phút bị nhốt vào bên trong.
Không biết vì sao, nhưng nhiệt độ cơ thể Kỷ Thần Hi ngày một giảm. Cô có cảm giác ớn lạnh với căn phòng này, dù cô chưa từng trực tiếp thấy qua nó.
Phải đây chính là lần đầu nhìn thấy tận mắt, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc như từng nhìn thấy rất nhiều lần.
Một cảm giác áp bức nhanh chóng bao trùm lấy cả cơ thể cô, đến độ lần đầu tiên cô không duy trì được cảm xúc của bản thân được nữa.
Nếu có những lần mất khống chế mắt cô sẽ trở về với màu xanh như màu đại dương sâu thẳm ban đầu, thì lúc này nó không còn dừng ở lại một màu duy nhất nữa, cứ như ba giây màu mắt của cô lại chuyển từ xanh sang đen và ngược lại, như cái cách cảm xúc cô dao động một cách bất thường.
Bàn tay cô khẽ run lên, tiếp tục nhấn vào video thứ hai, được quay lại bằng camera giám sát phía bên ngoài địa điểm mà Mộ Nhược Vi bị bắt nhốt, sau đó chạy thoát.
Khung cảnh lúc này cũng được chuyển sang khu vực bên cạnh vách núi, mà xa xa hơn chút nữa là những đợt sóng mạnh mẽ như đang gào thét dữ tợn.
…----------------…
Dù vậy, chính cô đã nhúng tay quá sâu vào chuyện này, Mộ Nhược Vi cũng bởi vì cô nên mới bị bắt đi, chưa nói đến gương mặt của cô ấy, dù không thể bán Mộ Nhược Vi cho DIE, thì bọn người vô nhân đạo đó vẫn có thể bán cho những cá nhân tổ chức khác, muốn tìm hiểu về bộ não của cô.
Hiện tại, chỉ khi an toàn đưa cô ấy về lại Nước Z, mới dứt điểm được bọn theo đuôi của Atlantis, cũng là dứt điểm món nợ của Kỷ Thần Hi với Mộ Nhược Vi.
Kỷ Thần Hi nhanh chóng sốc lại tinh thần, chuẩn bị đạp chân ga đến vị trí một cứ điểm của Atlantis, nơi có thể đang giam giữ Mộ Nhược Vi, thì bất chợt có tin nhắn được gửi đến chiếc điện thoại mà cô lấy được từ tên thủ lĩnh đêm qua.
Vì đã bẻ khoá hoàn toàn hệ thống bảo mật của máy, nên hiện tại cô không cần dùng đến máy tính vẫn có thể xem nội dung bên trong điện thoại một cách bình thường.
[Tam gia, người của DIE đã phát hiện cô ta là hàng giả và trả người đòi tiền, anh mau đem hàng thật về đi. Còn nữa, vị khách kia nói muốn xem nó bị tra tấn sống không bằng chết, tụi em đã dùng đến phương pháp đấy. Video em sẽ đính kèm ở dưới, anh có thể dùng nó để gửi cho vị khách kia, lấy toàn bộ số tiền còn lại. Có điều, ả ta quá yếu, chỉ mới có mấy giờ trôi qua, nhưng tinh thần có vẻ không ổn định rồi. Đính kèm video.mp3]
Nhìn những dòng tin nhắn này, Kỷ Thần Hi có thể đoán ra người của Atlantis vẫn chưa biết vị “Tam gia” của họ đã bị chú cảnh sát đưa đi, nếu đã vậy Kỷ Thần Hi có thể tận dụng cơ hội này.
Cô bắt trước giọng điệu của tên côn đồ đêm qua, soạn một tin nhắn trả lời cho đối phương.
[Không được để ả chết, ả vẫn còn giá trị lợi dụng.]
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi chưa được ba giây thì đã có phản hồi. Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày, đây là bọn chúng có xem tin nhắn hay chưa mà đã trả lời lại rồi. Nghĩ rồi cô vẫn bấm vào xem.
[Tam gia không ổn rồi! Ả ta nhân lúc có người giao cơm đến bỏ chạy, hiện tại đã nhảy xuống biển rồi! Đính kèm video camera giám sát.mp3]
Nhìn những dòng tin nhắn, Kỷ Thần Hi thoáng lặng người. Ngay sau đó tên đàn em kia trực tiếp gọi điện đến, bàn tay đã xiết chặt chiếc điện thoại của cô gái, khó khăn đưa lên tai để nghe.
Bên kia truyền đến một giọng nói có chút gấp gáp:“Tam gia, cô ta chết rồi! Phía dưới vách núi không phải chỉ có nước biển mà còn có rất nhiều đá ngầm, cô ta tuyệt đối không có cơ hội sống sót! Nhưng thủy triều đang dâng cao, có cần tìm xác cô ta về không?”
Qua một lúc không có phản hồi, tên đàn em cau mày gọi lần nữa:“Tam gia? Anh còn ở đó không? Tam gia?”
Tút tút tút…
Kỷ Thần Hi không đáp một lời mà trực tiếp tắt máy.
Muộn, một lần nữa cô lại đến muộn rồi.
Mộ Nhược Vi…đã chết.
Thế nhưng, ôm một hy vọng nhỏ nhoi, cô lấy hai đoạn video mà tên đàn em đã gửi ban nãy ra xem.
Video đầu tiên, khung cảnh là bên trong một căn phòng tối đen như mực. Tuy nhìn nó không khác gì mấy căn phòng thông thường, nhưng Kỷ Thần Hi vừa nhìn đến thì đã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Nó được gọi là buồng “không dội âm”, bởi vì nơi này không tạo ra bất kỳ tiếng vọng nào cả - khiến âm thanh của tiếng vỗ tay trở nên hết sức kỳ lạ. Tiếng ồn nền trong phòng đạt đến ngưỡng thấp nhất mà các nhà toán học lý thuyết có thể tiếp cận, gọi là độ không tuyệt đối của âm thanh.
Sự im lặng…đến điếc tai.
Một người bình thường sẽ hoá điên sau bốn mươi lăm phút bị nhốt vào bên trong.
Không biết vì sao, nhưng nhiệt độ cơ thể Kỷ Thần Hi ngày một giảm. Cô có cảm giác ớn lạnh với căn phòng này, dù cô chưa từng trực tiếp thấy qua nó.
Phải đây chính là lần đầu nhìn thấy tận mắt, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc như từng nhìn thấy rất nhiều lần.
Một cảm giác áp bức nhanh chóng bao trùm lấy cả cơ thể cô, đến độ lần đầu tiên cô không duy trì được cảm xúc của bản thân được nữa.
Nếu có những lần mất khống chế mắt cô sẽ trở về với màu xanh như màu đại dương sâu thẳm ban đầu, thì lúc này nó không còn dừng ở lại một màu duy nhất nữa, cứ như ba giây màu mắt của cô lại chuyển từ xanh sang đen và ngược lại, như cái cách cảm xúc cô dao động một cách bất thường.
Bàn tay cô khẽ run lên, tiếp tục nhấn vào video thứ hai, được quay lại bằng camera giám sát phía bên ngoài địa điểm mà Mộ Nhược Vi bị bắt nhốt, sau đó chạy thoát.
Khung cảnh lúc này cũng được chuyển sang khu vực bên cạnh vách núi, mà xa xa hơn chút nữa là những đợt sóng mạnh mẽ như đang gào thét dữ tợn.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.