Chương 429: Khách không mời
Verty Sariel
09/03/2024
Nam Cung Lục Trà trợn tròn mắt, cả người đều run lên, tuy nhiên vẫn cố
kiềm chế giọng nói như bình thường:“Kỷ tiểu thư thật khéo đùa, dù ông
nội Tịch không cần quà cáp, nhưng một khi đã tặng rồi thì cô cũng không
nên…tặng đồ giả chứ.”
Phải, nhất định là hàng giả, bởi vì hôm đó chính mắt cô trông thấy người đấu giá thành công Tử Sa Tử Linh Long với giá hai mươi ba tỷ USD, là một thiếu niên đến từ R Quốc.
Một người tham gia chung buổi đấu giá đó đã tiết lộ cho cô biết, vị thiếu niên đó chính là một quản lý cấp cao của tập đoàn A&D vang danh thế giới. Vì vậy việc tranh đồ với người đó giống như lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức mình.
Cũng vì lí do này, làm sao món hàng trong tay vị kia giờ lại trong tay Kỷ Thần Hi? Đã thế cô ta còn đem món hàng được đấu giá hai mươi ba tỷ đi làm quà tặng, thật sự quá nực cười.
Không chỉ Nam Cung Lục Trà, Tịch Hàng cũng dè bỉu cười khinh chế giễu:“Thứ hàng rách nát cũng chỉ có thể chuẩn bị mấy thứ hàng giả này mà thôi. Đến Tiểu Trà còn không mua được thì làm sao…”
“Là thật.”
“Ha ha, nghe thấy chưa, chính ông cụ cũng nói là thật kìa…khoan đã, ba, ba nói lại con nghe xem, cái gì thật cơ?”
Tịch Hàng kịp thời phản ứng lại lời nói của ông cụ Tịch, ngơ người quay sang hỏi ông.
Ông cụ Tịch khẽ nín thở, nhè nhẹ đặt chiếc hộp đen mà Kỷ Thần Hi tặng lên bàn. Từng cử chỉ của ông đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến món đồ được đặt trong hộp.
Mỗi chi tiết trên ấm trà đều được chăm chút tỉ mỉ và tỏa sáng. Hình ảnh của những cánh hoa, những cành lá uốn lượn và những họa tiết tinh xảo được thể hiện một cách tinh tế và tinh vi, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Không chỉ vẻ đẹp bên ngoài, ấm trà còn có khả năng cải thiện hương vị của trà. Chất liệu đặc biệt của nó giúp duy trì nhiệt độ và độ ẩm, tạo điều kiện lý tưởng để trà phát triển hương vị tinh tế và thanh thoát.
Loại ấm có thể làm được như thế, trên thế giới chỉ có duy nhất Tử Sa Tử Linh Long mà thôi.
Đều khiến ông cụ Tịch chắc chắn nó là thật, bởi vì bên trong hộp vẫn còn một giấy chứng nhận đấu giá từ hiệp hội đấu giá Y Quốc, cùng giấy chứng nhận chống hàng giả.
Nhưng dù có những bằng chứng thép như thế, một số người vẫn không tin nó là thật. Nam Cung Lục Trà biết bản thân ban nãy có chút thất thố, nếu tiếp tục vạch trần Kỷ Thần Hi thì hình tượng của cô sẽ trở thành một cô gái lắm lời. Cô ta sao có thể để hình tượng bản thân sụp đổ được, liền đẩy chuyện này qua cho Tịch Hàng.
“Chú à, có thể đó thật sự là đồ thật đấy, dù sao thì…” Nam Cung Lục Trà không nói hết câu, tỏ ra khó xử đưa mắt nhìn về phía Tịch Cảnh Dương.
Dù cô ta không nói, nhưng với ánh mắt cùng biểu cảm đó ai cũng hiểu là cô ta đang ám chỉ, hoặc là Kỷ Thần Hi mua đồ giả đem tặng ông cụ Tịch, hoặc là nếu đó là đồ thật thì chính là do Tịch Cảnh Dương chuẩn bị thay.
Sắc mặt Tịch Hàng càng lúc càng kém:“Thật không ra thể thống gì!”
Từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi không phản bác lại những lời nghị luận của mọi người, cô vẫn mỉm cười hỏi ông cụ Tịch:“Tịch gia gia, ông thích chứ?”
Ông cụ Tịch vuốt vuốt râu, nhẹ nhàng đóng hộp lại, cười phá lên:“Cháu ngoan, ông rất thích, cảm ơn cháu.”
Đang cười nói vui vẻ với Kỷ Thần Hi, ông cụ Tịch liền làm mặt lạnh ngay sau đó:“Một số vị khách không mời, nếu vẫn còn ý định hạ bệ nhân phẩm cháu dâu của ta, thì các vị có thể về được rồi. Nhà họ Tịch có một tính xấu đó là rất bênh vực người nhà, lão già này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức hiếp cháu dâu của ta!”
Vị khách không mời còn không phải đang nói đến mẹ con nhà Nam Cung hay sao, nếu giờ phút này hai mẹ con họ còn ở lại thì thật sự mặt quá dày rồi.
Đáng tiếc bọn họ thật sự là người như thế, thậm chí Nam Cung phu nhân còn không nhận ra ý đuổi khách của ông cụ Tịch mà tức giận nói với Tịch Hàng.
“Ông thông gia, à không Tịch gia chủ, chính là ông mời hai mẹ con tôi đến đây làm khách, cũng là ông muốn thực hiện hôn ước giữa hai nhà Kỷ Tịch, bây giờ chúng tôi lại biến thành những vị khách không mời, ông coi mẹ con chúng tôi là gì?”
Ông cụ Tịch âm thầm quan sát Kỷ Thần Hi, thái độ của cô vô cùng bình tình, khoé môi vẫn đang cong thành một nụ cười nhẹ.
Quả nhiên là phong thái của phượng hoàng chân chính.
Tịch Hàng lại cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nhà Nam Cung, không ngừng xin lỗi hai người.
Trong lúc mẹ con nhà Nam Cung đang đắc ý vì gia chủ nhà họ Tịch đang khom lưng xin lỗi họ, thì Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thản nhiên đem quà tặng đi tặng cho những trưởng bối còn lại. Kỷ Thần Hi còn tặng luôn cho mấy anh chị em họ không đến được ngày hôm nay, khiến cho mấy vị chú bác cậu mợ không khỏi bất ngờ vì sự chu đáo và tinh tế của cô.
Phải, nhất định là hàng giả, bởi vì hôm đó chính mắt cô trông thấy người đấu giá thành công Tử Sa Tử Linh Long với giá hai mươi ba tỷ USD, là một thiếu niên đến từ R Quốc.
Một người tham gia chung buổi đấu giá đó đã tiết lộ cho cô biết, vị thiếu niên đó chính là một quản lý cấp cao của tập đoàn A&D vang danh thế giới. Vì vậy việc tranh đồ với người đó giống như lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức mình.
Cũng vì lí do này, làm sao món hàng trong tay vị kia giờ lại trong tay Kỷ Thần Hi? Đã thế cô ta còn đem món hàng được đấu giá hai mươi ba tỷ đi làm quà tặng, thật sự quá nực cười.
Không chỉ Nam Cung Lục Trà, Tịch Hàng cũng dè bỉu cười khinh chế giễu:“Thứ hàng rách nát cũng chỉ có thể chuẩn bị mấy thứ hàng giả này mà thôi. Đến Tiểu Trà còn không mua được thì làm sao…”
“Là thật.”
“Ha ha, nghe thấy chưa, chính ông cụ cũng nói là thật kìa…khoan đã, ba, ba nói lại con nghe xem, cái gì thật cơ?”
Tịch Hàng kịp thời phản ứng lại lời nói của ông cụ Tịch, ngơ người quay sang hỏi ông.
Ông cụ Tịch khẽ nín thở, nhè nhẹ đặt chiếc hộp đen mà Kỷ Thần Hi tặng lên bàn. Từng cử chỉ của ông đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến món đồ được đặt trong hộp.
Mỗi chi tiết trên ấm trà đều được chăm chút tỉ mỉ và tỏa sáng. Hình ảnh của những cánh hoa, những cành lá uốn lượn và những họa tiết tinh xảo được thể hiện một cách tinh tế và tinh vi, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Không chỉ vẻ đẹp bên ngoài, ấm trà còn có khả năng cải thiện hương vị của trà. Chất liệu đặc biệt của nó giúp duy trì nhiệt độ và độ ẩm, tạo điều kiện lý tưởng để trà phát triển hương vị tinh tế và thanh thoát.
Loại ấm có thể làm được như thế, trên thế giới chỉ có duy nhất Tử Sa Tử Linh Long mà thôi.
Đều khiến ông cụ Tịch chắc chắn nó là thật, bởi vì bên trong hộp vẫn còn một giấy chứng nhận đấu giá từ hiệp hội đấu giá Y Quốc, cùng giấy chứng nhận chống hàng giả.
Nhưng dù có những bằng chứng thép như thế, một số người vẫn không tin nó là thật. Nam Cung Lục Trà biết bản thân ban nãy có chút thất thố, nếu tiếp tục vạch trần Kỷ Thần Hi thì hình tượng của cô sẽ trở thành một cô gái lắm lời. Cô ta sao có thể để hình tượng bản thân sụp đổ được, liền đẩy chuyện này qua cho Tịch Hàng.
“Chú à, có thể đó thật sự là đồ thật đấy, dù sao thì…” Nam Cung Lục Trà không nói hết câu, tỏ ra khó xử đưa mắt nhìn về phía Tịch Cảnh Dương.
Dù cô ta không nói, nhưng với ánh mắt cùng biểu cảm đó ai cũng hiểu là cô ta đang ám chỉ, hoặc là Kỷ Thần Hi mua đồ giả đem tặng ông cụ Tịch, hoặc là nếu đó là đồ thật thì chính là do Tịch Cảnh Dương chuẩn bị thay.
Sắc mặt Tịch Hàng càng lúc càng kém:“Thật không ra thể thống gì!”
Từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi không phản bác lại những lời nghị luận của mọi người, cô vẫn mỉm cười hỏi ông cụ Tịch:“Tịch gia gia, ông thích chứ?”
Ông cụ Tịch vuốt vuốt râu, nhẹ nhàng đóng hộp lại, cười phá lên:“Cháu ngoan, ông rất thích, cảm ơn cháu.”
Đang cười nói vui vẻ với Kỷ Thần Hi, ông cụ Tịch liền làm mặt lạnh ngay sau đó:“Một số vị khách không mời, nếu vẫn còn ý định hạ bệ nhân phẩm cháu dâu của ta, thì các vị có thể về được rồi. Nhà họ Tịch có một tính xấu đó là rất bênh vực người nhà, lão già này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức hiếp cháu dâu của ta!”
Vị khách không mời còn không phải đang nói đến mẹ con nhà Nam Cung hay sao, nếu giờ phút này hai mẹ con họ còn ở lại thì thật sự mặt quá dày rồi.
Đáng tiếc bọn họ thật sự là người như thế, thậm chí Nam Cung phu nhân còn không nhận ra ý đuổi khách của ông cụ Tịch mà tức giận nói với Tịch Hàng.
“Ông thông gia, à không Tịch gia chủ, chính là ông mời hai mẹ con tôi đến đây làm khách, cũng là ông muốn thực hiện hôn ước giữa hai nhà Kỷ Tịch, bây giờ chúng tôi lại biến thành những vị khách không mời, ông coi mẹ con chúng tôi là gì?”
Ông cụ Tịch âm thầm quan sát Kỷ Thần Hi, thái độ của cô vô cùng bình tình, khoé môi vẫn đang cong thành một nụ cười nhẹ.
Quả nhiên là phong thái của phượng hoàng chân chính.
Tịch Hàng lại cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nhà Nam Cung, không ngừng xin lỗi hai người.
Trong lúc mẹ con nhà Nam Cung đang đắc ý vì gia chủ nhà họ Tịch đang khom lưng xin lỗi họ, thì Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thản nhiên đem quà tặng đi tặng cho những trưởng bối còn lại. Kỷ Thần Hi còn tặng luôn cho mấy anh chị em họ không đến được ngày hôm nay, khiến cho mấy vị chú bác cậu mợ không khỏi bất ngờ vì sự chu đáo và tinh tế của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.