Song Trùng

Chương 385: Không cho anh vào phòng em? Được, anh bế em về phòng anh

Verty Sariel

21/01/2024

Chưa dừng lại đó, một tin tức mỗi năm một lần mà người dân cả nước đều chờ đợi, điểm thi đại học chính thức được công bố ra toàn quốc.

Cái tên Kỷ Thần Hi tiếp tục treo trên no1 hotsearch thêm một thời gian dài.

Những người trước đó từng chế nhạo cô chỉ là bình hoa không có gì hay, nay đều nhận một cú vả mặt đau điếng.

Có thể nói vào khoảng thời gian này, độ thảo luận trên mạng xã hội cao chưa từng thấy, đến nỗi một phần lớn người nước ngoài cũng đăng ký tài khoản Zbo để hóng hớt.

Tuy nhiên, dù trên mạng loạn chưa từng thấy với đầy những tin hot, thì người trong cuộc là Kỷ Thần Hi vẫn điềm nhiên như không, chẳng quan tâm sự đời.

Trước đó Đại Học A nhiều lần gọi điện đến, thậm chí còn dùng mọi cách để vào được Đế Cung Sơn Trang để gặp Kỷ Thần Hi. Cuối cùng cô cũng phải chịu thua sự chai mặt của mấy vị giáo sư, đồng ý đến khoa sinh hoá của trường.

Vì sao cô không chọn khoa máy tính ư? Coi như cô động lòng trắc ẩn không muốn ngược chết bạn học và giáo sư của khoa đó đi. Hơn hết, cô có bằng kép vật lý và khoa học máy tính của MIT, cô không cần thêm một bằng tương tự làm gì. Đôi khi tìm hiểu một thứ không phải sở trường, cũng sẽ thú vị lắm xem.

***

Buổi chiều của hai ngày trước ngày diễn ra tiệc tối, Tịch Cảnh Dương đưa Kỷ Thần Hi đến trung tâm thương mại JAJ, một trung tâm thương mại lớn dưới trướng Tịch Thị để thử lễ phục.

Tay của cô lúc này đã không cần dùng đến băng gạc nữa, tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn chọn cho cô những bộ cánh có phần tay áo dài, tránh lộ ra vết thương trên tay. Và đương nhiên, phần lễ phục của cả hai đều mang tông xanh, màu mà cô thích nhất.

Trong lúc chờ Kỷ Thần Hi thay đồ, Tịch Cảnh Dương ngồi bên ngoài ngồi chờ và nhận được một cuộc gọi đến.



“Alo, ông nội…” Anh nhấn nút nghe và cất tiếng gọi.

Trước đó anh đã có nói chuyện riêng với ông nội mình về những chuyện đã xảy ra. Cũng may ông nội của anh là một người hiểu chuyện, lại rất quý Thần Hi, nên ông không truy cứu cả hai.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hưng phấn:“Thằng nhóc kia, cháu dâu tương lai của ông đỗ thủ khoa toàn quốc sao lại không nói với ông già này một tiếng? Nếu không phải mấy lão già kia nói, ông cũng không biết cháu dâu ông lợi hại như thế đấy!”

Tịch Cảnh Dương vô thức nhìn về phòng thay đồ cười khẽ:“Ông ơi, cháu dâu của ông còn nhiều thứ lợi hại hơn nữa, sau này ông sẽ từ từ biết thôi.”

Tịch Lão bĩu môi trách móc:“Haha, thằng nhóc thối, cũng may mắt nhìn người của cháu tốt, nếu không cháu với Cảnh Đăng cùng cút ra khỏi nhà đi!”

Ông cụ nói tiếp:“À đúng rồi, khi nào cháu về Thủ Đô? Cháu dâu của ông có đi cùng không?”

Sau nhiều lần họp, tiệc cuối năm thống nhất tổ chức ở Thủ Đô, nơi dễ tụ họp nhất của các gia tộc lớn nhất cả nước.

“Tối mai chúng cháu sẽ lên máy bay.”

“Ồ thế à…mai ông ra sân bay đón hai đứa nhé?”

“Không cần đâu ạ, cháu đã sắp xếp xong hết rồi, đến lúc đó sẽ về thẳng nhà tổ.”

Tịch Lão gật gù không ý kiến, sau đó ông đổi giọng nghiêm túc nói:“Cảnh Dương, lần này cháu về lại Thủ Đô, chính thức công bố thân phận, cháu biết chuyện gì sẽ xảy ra mà đúng không?”



Tịch Cảnh Dương bình thản đáp:“Ông nội, hiện tại người có thể uy hiếp được cháu, vẫn chưa được sinh ra.”

“Cháu biết ta không chỉ nói đến chuyện đó mà.” Giọng Tịch Lão có chút nghiêm trọng.

Tịch Cảnh Dương nhìn tấm màn che đang được vén ra từ từ, để lộ một thân ảnh khuynh đảo chúng sinh trong bộ váy được thiết kế đầy tinh xảo, cả người anh dần dần nóng lên.

“Ông nội, cháu sẽ đích thân đến Kỷ Gia tạ tội, cháu còn có việc bận, cháu sẽ gọi lại sau.”

Tịch Lão nghe thêm ba tiếng “tút” đều tai:"???"

Ủa? Thằng cháu trời đánh, ông còn chưa nói hết mà!

Bên phía bên đây, Tịch Cảnh Dương vừa cúp máy đã trực tiếp ném điện thoại sang một bên, đi đến bên cô gái, khẽ dùng ánh mắt đuổi những nhân viên nữ đi. Rồi trong sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ, anh nắm tay cô kéo vào góc tường rồi cúi đầu hôn một cách cuồng nhiệt.

Kỷ Thần Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, điều duy nhất cô có thể làm lúc đó là kéo tấm rèm lại, che đi khung cảnh xấu hổ này.

Không biết hai người đã làm gì, nhưng đến khi tấm rèm được mở ra lần nữa, các nhân viên nữ gần đó nhìn vào đôi môi sưng đỏ của cô gái mà cười khúc khích, khiến Kỷ Thần Hi ngượng chín cả mặt.

“Tôi nay cấm anh vào phòng em!” Kỷ Thần Hi nghiến răng cảnh cáo, rồi vùng vằn đi thay đồ khác.

Nhìn bóng dáng giận dỗi của bé con nhà mình, Tịch Cảm Dương đưa tay lên sờ nhẹ vào đôi môi cũng có phần sưng đỏ của mình, khoé môi hơi cong nói khẽ:“Là em nói đó, không cho phép anh vào phòng em, chứ không phải là anh không được bế em về phòng anh…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook