Chương 7: Nhà giàu mới nổi
Verty Sariel
13/04/2023
Mộ Nhược Vi hơi nheo mắt, nhưng vẫn cố không tức giận mà đi theo Tống La vào văn phòng.
Còn chưa nói câu nào ông ta đã quăng lên bàn một tờ giấy xin thôi học.
"Mau điền vào rồi cút khỏi trường đi, nể tình Mộ Tiểu Thư, tôi cho cô cơ hội tự mình xin nghỉ, nếu không thì tôi đã đuổi học thẳng kẻ gian lận như cô rồi và sẽ không có trường cấp ba nào của nước Z này dám nhận cô cả!"
Mộ Nhược Vi:"???"
"Thầy Tống, hình như thầy có hiểu lầm gì phải không? Vẫn còn hơn hai mươi phút cho giờ đánh cược của chúng ta, thầy vội vậy sao?"
Tống La cũng chẳng thèm giữ hình tượng mẫu mực của một người thầy giáo nữa, dù sao ông ta cũng đã có Mộ Nguyệt Vũ chống lưng cho. Cái. thân béo ú ngồi xuống ghế vắt hai chân lên, nhìn Mộ Nhược Vi đánh giá một lược.
Nếu nhìn cẩn thận, thì con nhóc này đúng là rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn gấp nhiều lần so với Mộ Nguyệt Vũ. Ông ta liếm liếm khoé miệng, cười đầy nham nhở với cô.
"Hừm... đúng là không gấp, nếu em phục vụ tôi tốt một chút, có lẻ tôi sẽ suy nghĩ lại để em tiếp tục học tiếp!"
Bị ánh mắt kinh tởm đó nhìn chằm chằm, Mộ Nhược Vi đã không giữ được nụ cười nữa.
"Ông muốn tôi bồi ngủ?"
Đường đương là hiệu trưởng của một trường cấp ba trọng điểm, đã thế con gái ông ta còn là bạn học của cô. Thế mà ông ta lại dám nói những điều đó với cô? Ông ta xứng đáng để làm một người thầy, một người cha sao?
Đáp lại cô ông ta cũng chẳng hề giấu giếm mà nói thẳng mục đích của mình.
"Chẳng phải cô đã có kinh nghiệm rồi sao? Chẳng phải cô đang được tên già khú đế nào đó bao nuôi sao? Đừng nghỉ mình có chút nhan sắc rồi tự cao, bản thân cô không có ai để chống lưng thì cả đời này chỉ có thể làm bàn đạp cho người khác mà thôi!"
Mộ Nhược Vi:"Bao nuôi?"
Tống La:"Ha ha ha, chẳng lẻ lạ lắm à? Cả trường này ai mà không biết cô được bao nuôi nên mới thay đổi chóng mặt như vậy. Chà chà cái gương mặt này chắc cũng tốn không ít tiền, tên già đó cũng thật chịu chi!"
Trước giọng điệu cảm thán của lão ta, cô thật sự không nhịn được mà muốn bật cười. Nhưng khi cô vừa chuẩn bị lên tiếng, thì cánh cửa phía sau lưng cô mở ra, cùng với đó là một âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Muốn bạn gái tôi bồi ông ngủ, chẳng phải ông nên hỏi người bạn trai là tôi đây một tiếng sao?"
Không chỉ lão hiệu trưởng mà đến ngay cả cô cũng rất bất ngờ.
Anh ấy vừa gọi cô là gì? "Bạn... bạn gái sao?" Hai chân cô cứng đờ, nhìn chằm chằm vào anh.
Còn Tịch Cảnh Dương sau khi bước vào phòng, liền đi đến cạnh cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh khẽ thì thầm bên tai cô.
"Phối hợp với anh."
Cô bất giác gật đầu, thật ra lúc ấy chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ biết hơi ấm nơi bàn tay, cùng giọng nói như mật ngọt kia rót vào tai khiến cô trở nên căng thẳng, giống như robot vậy anh bảo gì cô sẽ làm đó.
Tịch Cảnh Dương kéo cô đến chiếc ghế sofa màu vàng trong phòng, đẩy cô ngồi xuống ghế. Còn anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, sau đó mới hướng về lão hiệu trưởng kia.
Lúc này gương mặt anh không còn vẻ ấm áp dịu dàng như dỗ dành cô ban nãy nữa, chỉ còn lại tia rét lạnh đến thấu sương.
"Vi Vi, theo anh thấy trời hôm nay thật đẹp!"
Mộ Nhược Vi:"???"
Tống La còn chưa thoát khỏi sự bất ngờ về sự xuất hiện của anh:"???"
Cô khó hiểu nhìn anh, bình thường anh đâu phải là người thích nói mấy câu không liên quan như vậy?
Tống La bị hai người kia tình chàng ý thiếp mà ngó lơ tức giận đập bàn đứng dậy.
"Loạn, loạn hết rồi. Nếu phụ huynh của cô đã tới thì mau ký giấy xin thôi học rồi cút khỏi trường này cho tôi!"
Mặc kệ lão ta bên kia tức giận thế nào, hai con người bên đây cũng chẳng thèm để ý.
Mộ Nhược Vi:"Đúng là trời hôm nay rất đẹp."
Tịch Cảnh Dương mỉm cười với cô một cái:"Em cũng thấy vậy sao? Đây đúng là lí do hợp lí để Tống Thị đổi chủ mà."
Mộ Nhược Vi:"..."
Tống La:"..."
Có vẻ cô đã hiểu đôi chút rồi, hình như anh ấy đang tức giận, không phải là rất tức giận mới đúng.
Tống La thật sự không nhịn được mà quát lên:''Thằng nhãi, mày nghĩ bản thân mày là ai mà muốn Tống Thị đổi chủ là sẽ đổi!"
"Ha ha, tao biết rồi, mày chắc hẳn là thằng nhãi bao nuôi con nhỏ Mộ Nhược Vi này. Thể loại nhà giàu mới nổi như mày tao gặp nhiều rồi! Thay vì lấy tiền để bao gái, tao khuyên mày nên chừa lại tiền ăn đi, nếu không đến khi nó bào mày đến nổi một đồng cũng chẳng còn thì đừng nói vì sao tao không nhắc nhở!"
Mộ Nhược Vi nhìn tên "nhà giàu mới nổi" trước mặt mình:"..."
Cô đứng dậy vỗ vai anh một cái tựa như an ủi. Anh chính là tên nghèo có chút kinh tế, nên mấy việc này thật sự không cần cô lo nữa rồi, vậy nên việc còn lại cứ giao cho anh là được.
"Đến giờ rồi, em phải đi thi đây, phần còn lại giao cho anh đấy... BẠN TRAI À!!!"
Nói rồi cô sách lấy ba lô rời đi trong sự tiếc nuối của Tịch Cảnh Dương.
...----------------...
Đôi lời nhắn nhủ của tác giả: đây là truyện và sẽ có vài tình tiết giả tưởng để triển khai cốt truyện, cho nên hình ảnh người thầy như trên là hoàn toàn không có thật nha!
Còn chưa nói câu nào ông ta đã quăng lên bàn một tờ giấy xin thôi học.
"Mau điền vào rồi cút khỏi trường đi, nể tình Mộ Tiểu Thư, tôi cho cô cơ hội tự mình xin nghỉ, nếu không thì tôi đã đuổi học thẳng kẻ gian lận như cô rồi và sẽ không có trường cấp ba nào của nước Z này dám nhận cô cả!"
Mộ Nhược Vi:"???"
"Thầy Tống, hình như thầy có hiểu lầm gì phải không? Vẫn còn hơn hai mươi phút cho giờ đánh cược của chúng ta, thầy vội vậy sao?"
Tống La cũng chẳng thèm giữ hình tượng mẫu mực của một người thầy giáo nữa, dù sao ông ta cũng đã có Mộ Nguyệt Vũ chống lưng cho. Cái. thân béo ú ngồi xuống ghế vắt hai chân lên, nhìn Mộ Nhược Vi đánh giá một lược.
Nếu nhìn cẩn thận, thì con nhóc này đúng là rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn gấp nhiều lần so với Mộ Nguyệt Vũ. Ông ta liếm liếm khoé miệng, cười đầy nham nhở với cô.
"Hừm... đúng là không gấp, nếu em phục vụ tôi tốt một chút, có lẻ tôi sẽ suy nghĩ lại để em tiếp tục học tiếp!"
Bị ánh mắt kinh tởm đó nhìn chằm chằm, Mộ Nhược Vi đã không giữ được nụ cười nữa.
"Ông muốn tôi bồi ngủ?"
Đường đương là hiệu trưởng của một trường cấp ba trọng điểm, đã thế con gái ông ta còn là bạn học của cô. Thế mà ông ta lại dám nói những điều đó với cô? Ông ta xứng đáng để làm một người thầy, một người cha sao?
Đáp lại cô ông ta cũng chẳng hề giấu giếm mà nói thẳng mục đích của mình.
"Chẳng phải cô đã có kinh nghiệm rồi sao? Chẳng phải cô đang được tên già khú đế nào đó bao nuôi sao? Đừng nghỉ mình có chút nhan sắc rồi tự cao, bản thân cô không có ai để chống lưng thì cả đời này chỉ có thể làm bàn đạp cho người khác mà thôi!"
Mộ Nhược Vi:"Bao nuôi?"
Tống La:"Ha ha ha, chẳng lẻ lạ lắm à? Cả trường này ai mà không biết cô được bao nuôi nên mới thay đổi chóng mặt như vậy. Chà chà cái gương mặt này chắc cũng tốn không ít tiền, tên già đó cũng thật chịu chi!"
Trước giọng điệu cảm thán của lão ta, cô thật sự không nhịn được mà muốn bật cười. Nhưng khi cô vừa chuẩn bị lên tiếng, thì cánh cửa phía sau lưng cô mở ra, cùng với đó là một âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Muốn bạn gái tôi bồi ông ngủ, chẳng phải ông nên hỏi người bạn trai là tôi đây một tiếng sao?"
Không chỉ lão hiệu trưởng mà đến ngay cả cô cũng rất bất ngờ.
Anh ấy vừa gọi cô là gì? "Bạn... bạn gái sao?" Hai chân cô cứng đờ, nhìn chằm chằm vào anh.
Còn Tịch Cảnh Dương sau khi bước vào phòng, liền đi đến cạnh cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh khẽ thì thầm bên tai cô.
"Phối hợp với anh."
Cô bất giác gật đầu, thật ra lúc ấy chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ biết hơi ấm nơi bàn tay, cùng giọng nói như mật ngọt kia rót vào tai khiến cô trở nên căng thẳng, giống như robot vậy anh bảo gì cô sẽ làm đó.
Tịch Cảnh Dương kéo cô đến chiếc ghế sofa màu vàng trong phòng, đẩy cô ngồi xuống ghế. Còn anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, sau đó mới hướng về lão hiệu trưởng kia.
Lúc này gương mặt anh không còn vẻ ấm áp dịu dàng như dỗ dành cô ban nãy nữa, chỉ còn lại tia rét lạnh đến thấu sương.
"Vi Vi, theo anh thấy trời hôm nay thật đẹp!"
Mộ Nhược Vi:"???"
Tống La còn chưa thoát khỏi sự bất ngờ về sự xuất hiện của anh:"???"
Cô khó hiểu nhìn anh, bình thường anh đâu phải là người thích nói mấy câu không liên quan như vậy?
Tống La bị hai người kia tình chàng ý thiếp mà ngó lơ tức giận đập bàn đứng dậy.
"Loạn, loạn hết rồi. Nếu phụ huynh của cô đã tới thì mau ký giấy xin thôi học rồi cút khỏi trường này cho tôi!"
Mặc kệ lão ta bên kia tức giận thế nào, hai con người bên đây cũng chẳng thèm để ý.
Mộ Nhược Vi:"Đúng là trời hôm nay rất đẹp."
Tịch Cảnh Dương mỉm cười với cô một cái:"Em cũng thấy vậy sao? Đây đúng là lí do hợp lí để Tống Thị đổi chủ mà."
Mộ Nhược Vi:"..."
Tống La:"..."
Có vẻ cô đã hiểu đôi chút rồi, hình như anh ấy đang tức giận, không phải là rất tức giận mới đúng.
Tống La thật sự không nhịn được mà quát lên:''Thằng nhãi, mày nghĩ bản thân mày là ai mà muốn Tống Thị đổi chủ là sẽ đổi!"
"Ha ha, tao biết rồi, mày chắc hẳn là thằng nhãi bao nuôi con nhỏ Mộ Nhược Vi này. Thể loại nhà giàu mới nổi như mày tao gặp nhiều rồi! Thay vì lấy tiền để bao gái, tao khuyên mày nên chừa lại tiền ăn đi, nếu không đến khi nó bào mày đến nổi một đồng cũng chẳng còn thì đừng nói vì sao tao không nhắc nhở!"
Mộ Nhược Vi nhìn tên "nhà giàu mới nổi" trước mặt mình:"..."
Cô đứng dậy vỗ vai anh một cái tựa như an ủi. Anh chính là tên nghèo có chút kinh tế, nên mấy việc này thật sự không cần cô lo nữa rồi, vậy nên việc còn lại cứ giao cho anh là được.
"Đến giờ rồi, em phải đi thi đây, phần còn lại giao cho anh đấy... BẠN TRAI À!!!"
Nói rồi cô sách lấy ba lô rời đi trong sự tiếc nuối của Tịch Cảnh Dương.
...----------------...
Đôi lời nhắn nhủ của tác giả: đây là truyện và sẽ có vài tình tiết giả tưởng để triển khai cốt truyện, cho nên hình ảnh người thầy như trên là hoàn toàn không có thật nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.