Chương 377: Rối loạn lưỡng cực
Verty Sariel
13/01/2024
Nhìn sắc mặt người bạn mình càng lúc càng nặng nề, Phó Tuần có chút khó
xử. Nhưng với cương vị là một bác sĩ, hơn hết là một người bạn, anh vẫn
phải nói tiếp.
“Trước đó tôi từng nói với cậu, người có khả năng chữa khỏi cho cô ấy chỉ có thể là Evan. Nhưng cậu cũng thấy rồi, Evan cũng chịu thua. Trường hợp của cô ấy hiện giờ, tôi cần cùng Evan hội chuẩn lần cuối.”
Tịch Cảnh Dương ôm mặt nghẹn giọng:“Vì sao?”
“Sự thật có thể rất khó nghe, nhưng tới thời điểm hiện tại, tôi không nghĩ chuẩn đoán của mình là sai.”
Tịch Cảnh Dương dường như đã biết tất cả, dù thế anh vẫn muốn nghe lời chuẩn đoán từ một bác sĩ hàng đầu thế giới.
“Nói đi.”
Phó Tuần đặt một tay lên vai anh, giọng điệu có chút nghiêm trọng, thở dài nói:“Cảnh Dương, tôi e là cô ấy…gặp vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, cùng với việc không nhận biết được ký ức thật giả, khiến cho trí nhớ cô ấy mãi không thể hồi phục, với cả…cơn đau đầu cũng không thể chữa tận gốc.”
Lúc này trong đầu Tịch Cảnh Dương bỗng văng vẳng những lời mà Beliar từng nói trên sân thượng ngày trước.
“Joe, thứ cậu nợ con bé, có trả cả đời cũng không đủ.”
Tịch Cảnh Dương đột nhiên bật cười làm cho Phó Tuần dị doạ đến nỗi làm rơi sấp tài liệu trên tay xuống đất, anh lo lắng nhìn bạn mình an ủi:“Cảnh Dương, đây chỉ mới là chuẩn đoán bước đầu của tôi thôi, đó là lí do tôi muốn gặp Evan cùng cậu ta hội chuẩn lần cuối. Cậu đừng có như thế, biết đâu tôi chuẩn đoán sai thì sao…”
Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Tuần đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm rồi. Tuy không phải là một chuyên gia tâm lý, nhưng với những gì anh hiểu và biết, anh có thể chắc chắn bệnh tâm lý của Kỷ Thần Hi vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí anh còn hoài nghi, có thể cô mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực. Tuy nhiên đây chỉ là hoài nghi mà thôi, khả năng cũng không quá cao nên anh không nói cho Tịch Cảnh Dương biết.
Còn Tịch Cảnh Dương lúc này vẫn còn đang cười, một nụ cười chua chát đầy đau khổ.
“Phó Tuần, cậu biết không?..Hắn ta nói rất đúng. Tôi nợ cô ấy, một đời không trả hết…”
Phó Tuần ngẩn người, đây là lần thứ hai anh trong thấy bộ dạng có thể nói là thảm hại của Tịch Cảnh Dương.
Năm đó, anh thật sự đã rất sốc, bởi vì anh không nghĩ đến một người có thể ví như một vị thần đã ở yên trong đền thờ, lại có thể vì một cô gái mà bị kéo xuống tận địa ngục.
Lần này…lại là vì cô gái đó.
Thay vì nói Tịch Cảnh Dương nợ Kỷ Thần Hi, thì hãy nói hai người đều mắc nợ nhau, đã định sẵn kiếp này hai người không thể tách rời.
Mối nhân duyên đẹp như mơ này, hy vọng sẽ không biến thành mối nghiệp duyên, khiến cả hai vạn kiếp bất phục.
“Đừng để cô ấy biết…” Giọng nói của Tịch Cảnh Dương giờ không thể nghe rõ nữa, nhưng trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ này, Phó Tuần vẫn có thể nghe được.
Tuy rất đồng cảm với bạn nhưng Phó Tuần vẫn lắc đầu:“Tôi không nói không có nghĩa cô ấy không nhận thức được tình trạng sức khoẻ của bản thân. Đặc biệt, nếu thật sự là bệnh tâm lý, thì chỉ có cô ấy mới có thể chữa khỏi cho bản thân. Tôi biết cậu rất đau lòng, nhưng đôi khi phải tàn nhẫn với bản thân một chút.”
Lời của Phó Tuần cứ như dao găm, đang từng nhát một cứa vào tim của Tịch Cảnh Dương, khiến anh buộc phải thỏa hiệp:“Trước khi cô ấy nhận ra, đừng nói gì cả.”
Phó Tuần không đáp lời mà chỉ nhẹ gật đầu, đây là điều duy nhất anh có thể làm cho hai người bạn của mình lúc này.
Sau đó Phó Tuần rời đi trước, Tịch Cảnh Dương ở lại để chăm sóc cho cô gái nhỏ của mình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời dần lên cao, Kỷ Thần Hi cũng tỉnh lại.
Qua một giấc ngủ dài, tinh thần cô cũng đã tốt lên rất nhiều. Cô nheo mắt nhìn ra cửa sổ, ánh sáng ban mai vào giữa thu vô cùng dễ chịu và ấm áp.
Cúi cầu nhìn xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn người đàn ông thần sắc mệt mỏi, Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhói trong tim.
Tay cô giơ ra giữa không chung, muốn xoa nhẹ mái tóc rối bời của anh, nhưng lại sợ làm anh giật mình tỉnh giấc, cuối cùng vẫn thu tay lại.
Thật ra cuộc trò chuyện của anh và Phó Tuần, cô đều đã nghe thấy hết, chẳng qua cơ thể mệt mỏi và mí mắt nặng trĩu khiến cô không tài nào tỉnh lại được.
Sau lần cảm xúc quá khích khi Beliar đánh Tịch Cảnh Dương, cô cũng lờ mờ nhận ra cảm xúc của bản thân có vấn đề, chỉ không ngờ là lại nghiêm trọng như thế.
Tuy nhiên, tình trạng này của cô bắt đầu xuất hiện vào 5 năm trước, đây cũng là lí do mà Kỷ Hàn Phi cũng như Evan năm lần bảy lượt trì hoãn quá trình hồi phục trí nhớ của cô.
Vẫn là mốc thời gian 5 năm đó, một năm xảy ra không biết bao nhiêu biến cố.
Rốt cuộc thì…năm đó đã xảy ra chuyện gì?
“Trước đó tôi từng nói với cậu, người có khả năng chữa khỏi cho cô ấy chỉ có thể là Evan. Nhưng cậu cũng thấy rồi, Evan cũng chịu thua. Trường hợp của cô ấy hiện giờ, tôi cần cùng Evan hội chuẩn lần cuối.”
Tịch Cảnh Dương ôm mặt nghẹn giọng:“Vì sao?”
“Sự thật có thể rất khó nghe, nhưng tới thời điểm hiện tại, tôi không nghĩ chuẩn đoán của mình là sai.”
Tịch Cảnh Dương dường như đã biết tất cả, dù thế anh vẫn muốn nghe lời chuẩn đoán từ một bác sĩ hàng đầu thế giới.
“Nói đi.”
Phó Tuần đặt một tay lên vai anh, giọng điệu có chút nghiêm trọng, thở dài nói:“Cảnh Dương, tôi e là cô ấy…gặp vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, cùng với việc không nhận biết được ký ức thật giả, khiến cho trí nhớ cô ấy mãi không thể hồi phục, với cả…cơn đau đầu cũng không thể chữa tận gốc.”
Lúc này trong đầu Tịch Cảnh Dương bỗng văng vẳng những lời mà Beliar từng nói trên sân thượng ngày trước.
“Joe, thứ cậu nợ con bé, có trả cả đời cũng không đủ.”
Tịch Cảnh Dương đột nhiên bật cười làm cho Phó Tuần dị doạ đến nỗi làm rơi sấp tài liệu trên tay xuống đất, anh lo lắng nhìn bạn mình an ủi:“Cảnh Dương, đây chỉ mới là chuẩn đoán bước đầu của tôi thôi, đó là lí do tôi muốn gặp Evan cùng cậu ta hội chuẩn lần cuối. Cậu đừng có như thế, biết đâu tôi chuẩn đoán sai thì sao…”
Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Tuần đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm rồi. Tuy không phải là một chuyên gia tâm lý, nhưng với những gì anh hiểu và biết, anh có thể chắc chắn bệnh tâm lý của Kỷ Thần Hi vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí anh còn hoài nghi, có thể cô mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực. Tuy nhiên đây chỉ là hoài nghi mà thôi, khả năng cũng không quá cao nên anh không nói cho Tịch Cảnh Dương biết.
Còn Tịch Cảnh Dương lúc này vẫn còn đang cười, một nụ cười chua chát đầy đau khổ.
“Phó Tuần, cậu biết không?..Hắn ta nói rất đúng. Tôi nợ cô ấy, một đời không trả hết…”
Phó Tuần ngẩn người, đây là lần thứ hai anh trong thấy bộ dạng có thể nói là thảm hại của Tịch Cảnh Dương.
Năm đó, anh thật sự đã rất sốc, bởi vì anh không nghĩ đến một người có thể ví như một vị thần đã ở yên trong đền thờ, lại có thể vì một cô gái mà bị kéo xuống tận địa ngục.
Lần này…lại là vì cô gái đó.
Thay vì nói Tịch Cảnh Dương nợ Kỷ Thần Hi, thì hãy nói hai người đều mắc nợ nhau, đã định sẵn kiếp này hai người không thể tách rời.
Mối nhân duyên đẹp như mơ này, hy vọng sẽ không biến thành mối nghiệp duyên, khiến cả hai vạn kiếp bất phục.
“Đừng để cô ấy biết…” Giọng nói của Tịch Cảnh Dương giờ không thể nghe rõ nữa, nhưng trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ này, Phó Tuần vẫn có thể nghe được.
Tuy rất đồng cảm với bạn nhưng Phó Tuần vẫn lắc đầu:“Tôi không nói không có nghĩa cô ấy không nhận thức được tình trạng sức khoẻ của bản thân. Đặc biệt, nếu thật sự là bệnh tâm lý, thì chỉ có cô ấy mới có thể chữa khỏi cho bản thân. Tôi biết cậu rất đau lòng, nhưng đôi khi phải tàn nhẫn với bản thân một chút.”
Lời của Phó Tuần cứ như dao găm, đang từng nhát một cứa vào tim của Tịch Cảnh Dương, khiến anh buộc phải thỏa hiệp:“Trước khi cô ấy nhận ra, đừng nói gì cả.”
Phó Tuần không đáp lời mà chỉ nhẹ gật đầu, đây là điều duy nhất anh có thể làm cho hai người bạn của mình lúc này.
Sau đó Phó Tuần rời đi trước, Tịch Cảnh Dương ở lại để chăm sóc cho cô gái nhỏ của mình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời dần lên cao, Kỷ Thần Hi cũng tỉnh lại.
Qua một giấc ngủ dài, tinh thần cô cũng đã tốt lên rất nhiều. Cô nheo mắt nhìn ra cửa sổ, ánh sáng ban mai vào giữa thu vô cùng dễ chịu và ấm áp.
Cúi cầu nhìn xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn người đàn ông thần sắc mệt mỏi, Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhói trong tim.
Tay cô giơ ra giữa không chung, muốn xoa nhẹ mái tóc rối bời của anh, nhưng lại sợ làm anh giật mình tỉnh giấc, cuối cùng vẫn thu tay lại.
Thật ra cuộc trò chuyện của anh và Phó Tuần, cô đều đã nghe thấy hết, chẳng qua cơ thể mệt mỏi và mí mắt nặng trĩu khiến cô không tài nào tỉnh lại được.
Sau lần cảm xúc quá khích khi Beliar đánh Tịch Cảnh Dương, cô cũng lờ mờ nhận ra cảm xúc của bản thân có vấn đề, chỉ không ngờ là lại nghiêm trọng như thế.
Tuy nhiên, tình trạng này của cô bắt đầu xuất hiện vào 5 năm trước, đây cũng là lí do mà Kỷ Hàn Phi cũng như Evan năm lần bảy lượt trì hoãn quá trình hồi phục trí nhớ của cô.
Vẫn là mốc thời gian 5 năm đó, một năm xảy ra không biết bao nhiêu biến cố.
Rốt cuộc thì…năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.