Chương 456: Sinh mệnh
Verty Sariel
03/04/2024
“Ông ơi, ông bảo cháu lừa anh ấy, cháu cũng đành lòng làm rồi, thứ ông hứa với cháu…thì sao đây?” Kỷ Thần Hi liếm liếm môi, cáu kỉnh làm nũng.
Ông cụ Kỷ thở dài đầy bất lực, cháu gái lớn vừa nhận về chưa bao lâu, lại sắp thành cháu gái nhà người ta mất rồi. Ông cụ khẽ gõ nhẹ lên trán cô bé trước mặt, gương mặt đượm buồn:“Con bé này, ông thật sự không ngờ đến cháu sẽ làm thế luôn đấy.”
Ông thừa biết tình cảm giữa Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương không chỉ đơn giản là yêu đương thông thường, mà chính là không thể tách rời nhau.
Năm đó thằng nhóc nhà họ Tịch trở về từ nước ngoài, ngay lập tức tạo nên một trận cuồng phong trong giới thương nghiệp, khiến nên kinh tế khu vực bị lũng đoạn một khoảng thời gian dài, gián tiếp ảnh hưởng đến giới chính trị trong nước.
Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn của anh lại quá tàn nhẫn và máu lạnh. Mấy lão già của bộ máy chính trị, thật sự đã không chịu nổi sức ép vô hình mà anh tạo ra, đành phải nhún nhường anh mấy phần.
Gây sóng gió là thế, nhưng chàng thiếu niên trẻ này lại sống khá kín tiếng, nên dù kẻ thù của anh có thể nói là nhiều vô số kể, lại chẳng một ai có thể trực tiếp ra tay với anh.
Ông cụ Kỷ thật sự cảm thán trước sự khôn khéo và thông mình của Tịch Cảnh Dương, đồng thời ông cũng cảm thấy lo lắng tính cách máu lạnh và độc đoán của anh.
Khi biết cháu gái bảo bối của ông đã phải lòng tên nhóc bụng dạ khó lường kia, ông thật sự rất muốn ngăn cản, ông không thể đảm bảo được một ngày nào đó, người không tim không phổi như Tịch Cảnh Dương, sẽ gây hại đến Kỷ Thần Hi đến mức nào.
Tuy nhiên, đến cuối cùng ông đã phải từ bỏ ý định phải đối đó.
Cứ ngỡ người như Tịch Cảnh Dương sẽ không biết yêu là gì, sẽ không biết cách trân trọng người bên cạnh, thế nhưng cách mà anh thể hiện ra và cách anh làm, đủ để ông nhận ra rằng, anh yêu Kỷ Thần Hi đến mức xem cô như một phần sinh mệnh của mình.
Đương nhiên những việc đó là kết quả của quá trình ông điều tra Tịch Cảnh Dương suốt thời gian qua.
Evan từng nói, cháu gái của ông đã đem lòng yêu thích tên tiểu tử thúi đó từ khi rất nhỏ. Hai đứa trẻ cũng đã có khoảng thời gian yêu đương khi còn ở Nước R, nhưng vì hiểu lầm mà tận năm năm sau mới có cơ hội tương phùng.
Gặp lại nhau, lại có thể yêu nhau một lần nữa, đủ để chứng minh hai người đều là thật lòng với nhau.
Dựa vào cách Kỷ Thần Hi hết lòng hết dạ vì Tịch Cảnh Dương, tốn bao công sức để chuẩn bị những món quà hết sức xa xỉ cho người nhà họ Tịch, phí hết tâm tư cho việc thuyết phục người nhà anh chấp nhận cô, ông cụ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chính vì thế, lợi dụng tình cảm xem nhau là sinh mệnh của hai người, ông đã yêu cầu Kỷ Thần Hi phải phối hợp để diễn cùng ông một vở kịch, chính là việc đả kích tinh thần Tịch Cảnh Dương vừa rồi. Nếu như cô thành công, ông sẽ tặng cô một món quà, để cô có thể hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.
Cứ ngỡ Kỷ Thần Hi sẽ từ chối, dù sao ngay đến thân phận kia ở R Quốc con bé cũng không giấu thằng nhãi đó, thì làm sao con bé nỡ lòng lừa gạt hắn, đả kích tinh thần hắn?
Nhưng lần nữa ông cụ lại tính sai, Kỷ Thần Hi đã sảng khoái nhận lời.
Đến sau này thì ông mới biết, Kỷ Thần Hi có thể nhận lời nhanh như thế, không phải vì tình cảm giữa hai người có vấn đề, mà là niềm tin của cô dành cho Tịch Cảnh Dương đủ lớn, đủ để cô tự tin hoàn thành vai diễn của mình.
Vậy nên, đến cuối cùng thì ông là người thua cược và điều mà ông đã hứa với cô cũng phải thực hiện.
Nhận lấy món quà của ông, cầm nó trên tay, ông cụ Kỷ nhận ra cô cháu gái của mình đang vui vẻ đến nhường nào. Trên mặt cô chỉ thiếu điều biết lên một câu rằng, cô muốn đi tìm Tịch Cảnh Dương ngay lập tức.
Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu nên cô không thể làm thế được.
Ông cụ Kỷ đứng dậy chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi quay sang nói:“Vậy ông đi trước đây, lão Tịch đợi ông cũng lâu rồi, mà cháu cũng mau trở về hình dáng Kỷ Thần Hi đi tìm tên nhóc kia đi, nếu không vở kịch này sẽ không thể hạ màn một cách hoàn hảo được.”
Kỷ Thần Hi kéo bộ tóc giả xuống, sau đó là đôi lens màu xám.
Đúng là cái gì tự nhiên vẫn thoải mái nhất.
Than thở xong, ông cụ Kỷ cũng đã đi đến cửa phòng, Kỷ Thần Hi gọi ông lại nhắc nhở.
“Ban nãy cháu nhìn thấy có hai người đi theo cháu, ông cẩn thận chút nhé, cháu không cắt đuôi họ, e là vẫn còn đứng đâu đó chờ ở bên ngoài đấy.”
Ông cụ Kỷ:“…”
“Vậy còn cháu? Rởi khỏi đây bằng cách nào?”
Kỷ Thần Hi nhướn mày, chỉ tay ra lên trần nhà, khoé môi khẽ cong:“Từ bên trên.”
Ông cụ Kỷ lại thở dài:“Đây là tầng 32, cẩn thận chút.”
…----------------…
Ông cụ Kỷ thở dài đầy bất lực, cháu gái lớn vừa nhận về chưa bao lâu, lại sắp thành cháu gái nhà người ta mất rồi. Ông cụ khẽ gõ nhẹ lên trán cô bé trước mặt, gương mặt đượm buồn:“Con bé này, ông thật sự không ngờ đến cháu sẽ làm thế luôn đấy.”
Ông thừa biết tình cảm giữa Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương không chỉ đơn giản là yêu đương thông thường, mà chính là không thể tách rời nhau.
Năm đó thằng nhóc nhà họ Tịch trở về từ nước ngoài, ngay lập tức tạo nên một trận cuồng phong trong giới thương nghiệp, khiến nên kinh tế khu vực bị lũng đoạn một khoảng thời gian dài, gián tiếp ảnh hưởng đến giới chính trị trong nước.
Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn của anh lại quá tàn nhẫn và máu lạnh. Mấy lão già của bộ máy chính trị, thật sự đã không chịu nổi sức ép vô hình mà anh tạo ra, đành phải nhún nhường anh mấy phần.
Gây sóng gió là thế, nhưng chàng thiếu niên trẻ này lại sống khá kín tiếng, nên dù kẻ thù của anh có thể nói là nhiều vô số kể, lại chẳng một ai có thể trực tiếp ra tay với anh.
Ông cụ Kỷ thật sự cảm thán trước sự khôn khéo và thông mình của Tịch Cảnh Dương, đồng thời ông cũng cảm thấy lo lắng tính cách máu lạnh và độc đoán của anh.
Khi biết cháu gái bảo bối của ông đã phải lòng tên nhóc bụng dạ khó lường kia, ông thật sự rất muốn ngăn cản, ông không thể đảm bảo được một ngày nào đó, người không tim không phổi như Tịch Cảnh Dương, sẽ gây hại đến Kỷ Thần Hi đến mức nào.
Tuy nhiên, đến cuối cùng ông đã phải từ bỏ ý định phải đối đó.
Cứ ngỡ người như Tịch Cảnh Dương sẽ không biết yêu là gì, sẽ không biết cách trân trọng người bên cạnh, thế nhưng cách mà anh thể hiện ra và cách anh làm, đủ để ông nhận ra rằng, anh yêu Kỷ Thần Hi đến mức xem cô như một phần sinh mệnh của mình.
Đương nhiên những việc đó là kết quả của quá trình ông điều tra Tịch Cảnh Dương suốt thời gian qua.
Evan từng nói, cháu gái của ông đã đem lòng yêu thích tên tiểu tử thúi đó từ khi rất nhỏ. Hai đứa trẻ cũng đã có khoảng thời gian yêu đương khi còn ở Nước R, nhưng vì hiểu lầm mà tận năm năm sau mới có cơ hội tương phùng.
Gặp lại nhau, lại có thể yêu nhau một lần nữa, đủ để chứng minh hai người đều là thật lòng với nhau.
Dựa vào cách Kỷ Thần Hi hết lòng hết dạ vì Tịch Cảnh Dương, tốn bao công sức để chuẩn bị những món quà hết sức xa xỉ cho người nhà họ Tịch, phí hết tâm tư cho việc thuyết phục người nhà anh chấp nhận cô, ông cụ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chính vì thế, lợi dụng tình cảm xem nhau là sinh mệnh của hai người, ông đã yêu cầu Kỷ Thần Hi phải phối hợp để diễn cùng ông một vở kịch, chính là việc đả kích tinh thần Tịch Cảnh Dương vừa rồi. Nếu như cô thành công, ông sẽ tặng cô một món quà, để cô có thể hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.
Cứ ngỡ Kỷ Thần Hi sẽ từ chối, dù sao ngay đến thân phận kia ở R Quốc con bé cũng không giấu thằng nhãi đó, thì làm sao con bé nỡ lòng lừa gạt hắn, đả kích tinh thần hắn?
Nhưng lần nữa ông cụ lại tính sai, Kỷ Thần Hi đã sảng khoái nhận lời.
Đến sau này thì ông mới biết, Kỷ Thần Hi có thể nhận lời nhanh như thế, không phải vì tình cảm giữa hai người có vấn đề, mà là niềm tin của cô dành cho Tịch Cảnh Dương đủ lớn, đủ để cô tự tin hoàn thành vai diễn của mình.
Vậy nên, đến cuối cùng thì ông là người thua cược và điều mà ông đã hứa với cô cũng phải thực hiện.
Nhận lấy món quà của ông, cầm nó trên tay, ông cụ Kỷ nhận ra cô cháu gái của mình đang vui vẻ đến nhường nào. Trên mặt cô chỉ thiếu điều biết lên một câu rằng, cô muốn đi tìm Tịch Cảnh Dương ngay lập tức.
Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu nên cô không thể làm thế được.
Ông cụ Kỷ đứng dậy chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi quay sang nói:“Vậy ông đi trước đây, lão Tịch đợi ông cũng lâu rồi, mà cháu cũng mau trở về hình dáng Kỷ Thần Hi đi tìm tên nhóc kia đi, nếu không vở kịch này sẽ không thể hạ màn một cách hoàn hảo được.”
Kỷ Thần Hi kéo bộ tóc giả xuống, sau đó là đôi lens màu xám.
Đúng là cái gì tự nhiên vẫn thoải mái nhất.
Than thở xong, ông cụ Kỷ cũng đã đi đến cửa phòng, Kỷ Thần Hi gọi ông lại nhắc nhở.
“Ban nãy cháu nhìn thấy có hai người đi theo cháu, ông cẩn thận chút nhé, cháu không cắt đuôi họ, e là vẫn còn đứng đâu đó chờ ở bên ngoài đấy.”
Ông cụ Kỷ:“…”
“Vậy còn cháu? Rởi khỏi đây bằng cách nào?”
Kỷ Thần Hi nhướn mày, chỉ tay ra lên trần nhà, khoé môi khẽ cong:“Từ bên trên.”
Ông cụ Kỷ lại thở dài:“Đây là tầng 32, cẩn thận chút.”
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.