Chương 463: Tịch Lão muốn gặp mặt cháu dâu
Verty Sariel
10/04/2024
Gia đình Nam Cung cứ như bị dội một gáo nước lạnh buốt lên người, không thể nói thêm câu nào nữa.
Bọn họ hay cả cái Thủ Đô này đều chưa từng nghe nói đến việc, nhiều đời nhà họ Kỷ xuất hiện bất kỳ cô con gái hay cháu gái nào, phàm là con cháu trong nhà đều là giới tính nam.
Đó cũng là lí do vì sao Nam Cung Lục Trà lại có thể dùng mối quan hệ họ hàng mấy đời để nói bản thân là cô cháu gái duy nhất trong dòng họ của nhà họ Kỷ, tác oai tác quái suốt nhiều năm qua. Bởi vì duy nhất nhà họ Kỷ luôn cầu có một cô con gái, chỉ cần là cô gái được sinh ra trong gia đình này, nhất định sẽ được cưng chiều lên tận chín tầng mây.
Tịch Lão ẩn ý liếc nhìn Kỷ Thần Hi, trông thấy cô chẳng chút bận tâm mà chỉ lo nhìn ngó xung quanh. Ông khẽ mỉm cười rồi hỏi ông cụ Kỷ:“Vậy khi nào ông để tôi gặp mặt cháu dâu đây?”
Tịch Hàng thoáng ngạc nhiên, chẳng phải ba của ông luôn ủng hộ mối quan hệ giữa Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi hay sao? Vậy mà lại có thể gọi cháu gái của ông cụ Kỷ là cháu dâu…cha của ông đã suy nghĩ thông suốt rồi ư? Biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất để đưa nhà họ Tịch đi lên?
Ông cụ Kỷ như cười như không, vẻ mặt vô cùng khó coi:“Chẳng phải cháu trai của ông có bạn gái rồi à? Ông muốn biến cháu gái bảo bối của nhà chúng tôi thành kẻ thứ ba đáng khinh?”
“Sẽ không.” Tiếng nói trầm ổn vang lên ngay sau khi ông cụ Kỷ dứt lời.
Kỷ Thần Hi vừa nhìn thấy thân ảnh cô tìm kiếm nãy giờ, liền đi đến khoác lấy tay anh, nghiêng người tránh ánh mắt của ông cụ Kỷ mà nhỏ giọng nói với anh:“Đừng làm ông ấy giận.”
Ngay sau đó cả hai cùng đi đến chỗ của hai ông cụ và Tịch Hàng đang đứng, còn ba người nhà Nam Cung đã biến mất dạng từ lúc nào chẳng hay.
Tịch Cảnh Dương lễ phép nghiêng người cúi chào ông cụ Kỷ:“Cháu chào ông.”
Ông cụ Kỷ đã từng gặp mặt Tịch Cảnh Dương một vài lần, ông cũng biết người đàn ông này thật sự có ngoại hình vô cùng xuất chúng, tài năng cũng không phải dạng đùa. Nhưng vậy thì sao? Chưa gì đã muốn cướp cô cháu gái mà cả Kỷ Gia cưng chiều như viên ngọc quý trong tay, ông có thể thích tiểu tử này sao?
“Ha, lão Tịch, ông còn nói muốn duy trì hôn ước, vậy thì cháu trai của ông đang làm gì trước mặt tôi vậy? Muốn công khai đội nón xanh cho cháu gái của tôi?”
Tịch Hàng nghe thấy thế liền vội muốn kéo Kỷ Thần Hi ra, nhưng nào ngờ bị cô nghiêng người tránh, khiến ông mất thăng bằng mà chúi người về phía trước.
Kỷ Thần Hi cũng chẳng quan tâm vị cha chồng kia mất mặt ra sao, cô hơi nhoẻn miệng cười rồi nói với Kỷ Lão:“Lão tướng quân, hôn ước là chết, người là sống. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, ông đâu nhất thiết phải dùng thứ chết đó để ràng buộc một người sống.”
Dựa vào tính cách của Kỷ Thần Hi, cô chính là một người dám yêu dám hận và chẳng cần phải nhìn sắc mặt của người nào để đưa ra quyết định. Tuy nhiên, cô ra sức làm mọi chuyện để người nhà anh chấp nhận cô, để người nhà cô có thể hoà hợp với anh, cũng chỉ vì muốn đề bù cho Tịch Cảnh Dương năm năm chờ đợi trong vô vọng kia.
Cô sẽ không để anh phải phiền lòng vì mối quan hệ gia đình không tốt, hay cảm thấy bận tâm khi người nhà của đối phương không chấp nhận bản thân.
Cô muốn cho anh một danh phận đường hoàng mà không bị bất kỳ ai chỉ trích hay ngăn cản.
Và quan trọng hơn hết, sẽ không có hiểu lầm nào khiến cho năm năm rồi lại năm năm diễn ra.
Để làm được điều đó, cô sẵn sàng vì anh mà dọn sạch chướng ngại vật phía trước. Còn việc của anh, chỉ là cần nắm tay cô mà đi đến điểm cuối cùng mà thôi.
Ông cụ Kỷ hoàn toàn không ngờ Kỷ Thần Hi lại lên tiếng, rõ ràng là đã bàn trước với nhau để ông dò xét thái độ của Tịch Gia, vậy mà chỉ vừa mới động nhẹ đến tiểu tử chó kia, cô liền muốn bật lại ông rồi.
Ông cụ Tịch bên cạnh khoé môi giật giật liên hồi. Rõ ràng là đứa có hôn ước với cháu trai của tôi là cháu gái cưng của ông, cũng là bạn gái hiện tại của cháu trai tôi. Vậy chẳng phải cứ để hai đứa nó cưới nhau là được rồi sao? Đầu bây giờ cũng đã bạc trắng rồi, sao mà cứ thích bày trò làm khó tụi nhỏ vậy!
Ông cụ Kỷ mặt hậm hựt, chống mạnh gậy xuống đất tạo ra tiếng chấp vấn Tịch Cảnh Dương:“Cậu nói ta nghe xem, cậu yêu đương với cô gái này, không cảm thấy có lỗi với cháu gái ta ư? Đến nỗi nhảy cùng còn bé cậu lại có thể xem nó thành kẻ thế thân cho người khác?”
Kỷ Thần Hi ôm mặt bất lực, cô quên nói cho ông cụ biết, Tịch Cảnh Dương sớm đã khẳng định cô và người đã khiêu vũ cùng anh chính là một người. Chẳng qua anh vẫn chưa hiểu lí do cô làm vậy nên chưa nói ra. Nhưng bây giờ lời của ông cụ chẳng khác nào đả thông suy nghĩ cho anh cả.
…----------------…
Bọn họ hay cả cái Thủ Đô này đều chưa từng nghe nói đến việc, nhiều đời nhà họ Kỷ xuất hiện bất kỳ cô con gái hay cháu gái nào, phàm là con cháu trong nhà đều là giới tính nam.
Đó cũng là lí do vì sao Nam Cung Lục Trà lại có thể dùng mối quan hệ họ hàng mấy đời để nói bản thân là cô cháu gái duy nhất trong dòng họ của nhà họ Kỷ, tác oai tác quái suốt nhiều năm qua. Bởi vì duy nhất nhà họ Kỷ luôn cầu có một cô con gái, chỉ cần là cô gái được sinh ra trong gia đình này, nhất định sẽ được cưng chiều lên tận chín tầng mây.
Tịch Lão ẩn ý liếc nhìn Kỷ Thần Hi, trông thấy cô chẳng chút bận tâm mà chỉ lo nhìn ngó xung quanh. Ông khẽ mỉm cười rồi hỏi ông cụ Kỷ:“Vậy khi nào ông để tôi gặp mặt cháu dâu đây?”
Tịch Hàng thoáng ngạc nhiên, chẳng phải ba của ông luôn ủng hộ mối quan hệ giữa Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi hay sao? Vậy mà lại có thể gọi cháu gái của ông cụ Kỷ là cháu dâu…cha của ông đã suy nghĩ thông suốt rồi ư? Biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất để đưa nhà họ Tịch đi lên?
Ông cụ Kỷ như cười như không, vẻ mặt vô cùng khó coi:“Chẳng phải cháu trai của ông có bạn gái rồi à? Ông muốn biến cháu gái bảo bối của nhà chúng tôi thành kẻ thứ ba đáng khinh?”
“Sẽ không.” Tiếng nói trầm ổn vang lên ngay sau khi ông cụ Kỷ dứt lời.
Kỷ Thần Hi vừa nhìn thấy thân ảnh cô tìm kiếm nãy giờ, liền đi đến khoác lấy tay anh, nghiêng người tránh ánh mắt của ông cụ Kỷ mà nhỏ giọng nói với anh:“Đừng làm ông ấy giận.”
Ngay sau đó cả hai cùng đi đến chỗ của hai ông cụ và Tịch Hàng đang đứng, còn ba người nhà Nam Cung đã biến mất dạng từ lúc nào chẳng hay.
Tịch Cảnh Dương lễ phép nghiêng người cúi chào ông cụ Kỷ:“Cháu chào ông.”
Ông cụ Kỷ đã từng gặp mặt Tịch Cảnh Dương một vài lần, ông cũng biết người đàn ông này thật sự có ngoại hình vô cùng xuất chúng, tài năng cũng không phải dạng đùa. Nhưng vậy thì sao? Chưa gì đã muốn cướp cô cháu gái mà cả Kỷ Gia cưng chiều như viên ngọc quý trong tay, ông có thể thích tiểu tử này sao?
“Ha, lão Tịch, ông còn nói muốn duy trì hôn ước, vậy thì cháu trai của ông đang làm gì trước mặt tôi vậy? Muốn công khai đội nón xanh cho cháu gái của tôi?”
Tịch Hàng nghe thấy thế liền vội muốn kéo Kỷ Thần Hi ra, nhưng nào ngờ bị cô nghiêng người tránh, khiến ông mất thăng bằng mà chúi người về phía trước.
Kỷ Thần Hi cũng chẳng quan tâm vị cha chồng kia mất mặt ra sao, cô hơi nhoẻn miệng cười rồi nói với Kỷ Lão:“Lão tướng quân, hôn ước là chết, người là sống. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, ông đâu nhất thiết phải dùng thứ chết đó để ràng buộc một người sống.”
Dựa vào tính cách của Kỷ Thần Hi, cô chính là một người dám yêu dám hận và chẳng cần phải nhìn sắc mặt của người nào để đưa ra quyết định. Tuy nhiên, cô ra sức làm mọi chuyện để người nhà anh chấp nhận cô, để người nhà cô có thể hoà hợp với anh, cũng chỉ vì muốn đề bù cho Tịch Cảnh Dương năm năm chờ đợi trong vô vọng kia.
Cô sẽ không để anh phải phiền lòng vì mối quan hệ gia đình không tốt, hay cảm thấy bận tâm khi người nhà của đối phương không chấp nhận bản thân.
Cô muốn cho anh một danh phận đường hoàng mà không bị bất kỳ ai chỉ trích hay ngăn cản.
Và quan trọng hơn hết, sẽ không có hiểu lầm nào khiến cho năm năm rồi lại năm năm diễn ra.
Để làm được điều đó, cô sẵn sàng vì anh mà dọn sạch chướng ngại vật phía trước. Còn việc của anh, chỉ là cần nắm tay cô mà đi đến điểm cuối cùng mà thôi.
Ông cụ Kỷ hoàn toàn không ngờ Kỷ Thần Hi lại lên tiếng, rõ ràng là đã bàn trước với nhau để ông dò xét thái độ của Tịch Gia, vậy mà chỉ vừa mới động nhẹ đến tiểu tử chó kia, cô liền muốn bật lại ông rồi.
Ông cụ Tịch bên cạnh khoé môi giật giật liên hồi. Rõ ràng là đứa có hôn ước với cháu trai của tôi là cháu gái cưng của ông, cũng là bạn gái hiện tại của cháu trai tôi. Vậy chẳng phải cứ để hai đứa nó cưới nhau là được rồi sao? Đầu bây giờ cũng đã bạc trắng rồi, sao mà cứ thích bày trò làm khó tụi nhỏ vậy!
Ông cụ Kỷ mặt hậm hựt, chống mạnh gậy xuống đất tạo ra tiếng chấp vấn Tịch Cảnh Dương:“Cậu nói ta nghe xem, cậu yêu đương với cô gái này, không cảm thấy có lỗi với cháu gái ta ư? Đến nỗi nhảy cùng còn bé cậu lại có thể xem nó thành kẻ thế thân cho người khác?”
Kỷ Thần Hi ôm mặt bất lực, cô quên nói cho ông cụ biết, Tịch Cảnh Dương sớm đã khẳng định cô và người đã khiêu vũ cùng anh chính là một người. Chẳng qua anh vẫn chưa hiểu lí do cô làm vậy nên chưa nói ra. Nhưng bây giờ lời của ông cụ chẳng khác nào đả thông suy nghĩ cho anh cả.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.