Chương 601: Vấn đề nguyên tắc, không có ngoại lệ
Verty Sariel
02/09/2024
Clara không phải kẻ ngốc, thầy hiệu trưởng đã ám chỉ đến mức này cô cũng đã ngờ ngợ nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn Kỷ Thần Hi càng thêm sáng rực.
"Không là không, dù thế nào đi nữa cũng không có ngoại lệ." Kỷ Thần Hi vẫn dứt khoác từ chối mở cửa sau.
Không bàn về tính công bằng của cuộc thi, chỉ cần nghĩ đến việc nếu như cô thật sự nhúng tay vào, đám người bên ban tổ chức kiểu gì cũng nhân cơ hội để ăn vạ cô trở về hội đồng thi. Khó khăn lắm cô mới có thể trốn được mấy việc phiền phức như ra đề thi hay phải làm giám khảo chấm thi này nọ, làm sao cô lại có thể ngu ngốc lại tự nhảy vào hố lửa đó lần nữa.
Với thái độ kiên quyết của Kỷ Thần Hi, thầy hiệu trưởng cũng hiểu cô sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, đây là vấn đề nguyên tắc ông cũng không thể ép buộc cô được.
"Không được thì thôi vậy, chẳng qua một người có lòng yêu nước như quý cô Clara đây, lại phải từ bỏ ước mơ chỉ vì tuổi tác, thật sự quá đáng tiếc..."
Nghe mấy lời này của thầy hiệu trưởng, Clara không giữ nối vẻ mặt lãnh đạm lúc đầu được nữa, khoé môi cô giật mạnh không nói nên lời. Chẳng qua cô chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng sao qua lời của thầy ấy cô trở nên thê thảm thế nhỉ?
Kỷ Thần Hi không hề bị kỹ năng diễn xuất của người thầy già làm cho lay động, cô đứng dậy muốn rời đi:"Giờ này bọn họ chắc chỉ vừa mới đáp chuyến bay mà thôi, tầm khoảng giờ cơm trưa họ sẽ đến. Hiện tại ở đây không còn việc của em nữa, em đi trước đây."
Hôm nay cô cố ý đến đây để giúp thầy hiệu trưởng cũng vì tại cô kéo đến rắc rối cho ông, nhưng chuyện của
Clara hoàn toàn không liên quan đến cô, cô cũng không nợ đối phương điều gì. Vậy nên, chẳng có lí do gì để cô phải giúp cô ấy cả.
Yêu nước là đức tính mà mỗi công dân đều phải có, không thể vì một cá nhân có lòng yêu nước mà phải đối xử đặc biệt. Đó không phải là "công bằng", mà là "cào bằng".
("công bằng" tập trung vào sự công lý và cân nhắc, trong khi "cào bằng" thường bị xem là phương pháp phân phối không hợp lý và có thể dẫn đến sự bất công.)
Clara nhìn ra Kỷ Thần Hi đã tức giận, cô rất muốn chạy theo để xin lỗi. Bất cứ một ai nổi giận cũng được, nhưng cô không thể để tín ngưỡng của bản thân hiểu lầm cô muốn dùng quan hệ để chuộc lợi được.
Tuy nhiên chưa kịp mở lời thì thầy hiệu trưởng đã lên tiếng trước, ông nhìn thái độ gấp gáp của cô thản nhiên nói: "Đừng lo, em ấy sẽ giúp cô thôi."
Clara không khỏi ngạc nhiên, cô nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt ngờ vực, giọng điệu đầy sự hoài nghi hỏi:"Sao thầy lại chắc chắn như vậy?"
Clara lại nhắc nhở thêm:"Hiệu trưởng Tiêu, có lẻ giáo sư Kỷ vẫn tôn trọng thầy là trưởng bối nên cô ấy không tính toán với thầy. Nhưng cô ấy cũng không phải là người dễ bị người khác thao túng lợi dụng, đừng động đến giới hạn của cô ấy thì tốt hơn.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười, ánh mắt ông trở nên sâu xa, như thể ông đang nhìn thấy điều gì đó mà người khác không thể nhìn thấy.
"Yên tâm đi, đến lúc cần thiết tự cô sẽ hiểu thôi, Mục tiểu thư."
Đã rất lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên này, Clara có chút không phản ứng lại kịp, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với ông, nói vài lời cuối về công việc sau đó cũng rời đi.
***
Kỷ Thần Hi bước ra khỏi văn phòng, lòng cô không khỏi cảm thấy bức bối. Có phải dạo gần đây cô tốt tính quá rồi không? Sao ai ai cũng muốn khiêu chiến giới hạn của cô thế.
Đang tìm chiếc xe đạp của mình, điện thoại trong túi Kỷ Thần Hi rung lên. Cô nhìn số mấy gọi đến khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhấn nút nghe.
"Tịch gia gia." Kỷ Thần Hi nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào đến mức êm tai.
Tịch Lão ở phía bên kia thở dài:"Xin lỗi cháu nhé Tiểu Hi, không có cháu ở đây thật sự không ai quản nổi tên nhóc kia."
Quả nhiên là thế, người nào đó chắc lại trốn đến công ty để làm việc nữa rồi. Kỷ Thần Hi không nổi giận, cô chỉ cười nói cùng ông cụ:"Tịch gia gia đừng lo, nãy giờ anh ấy ngủ được một giờ rồi nên chắc chưa chết được đâu, cứ mặc kệ anh ấy."
Tịch Lão bật cười, giọng nói trách móc tràn đầy yêu thương:"Mấy đứa tụi cháu đúng là không bao giờ khiến ông bớt lo được, đứa nào cũng còn trẻ nhưng lại không biết bảo vệ sức khỏẻ của mình, sau này đem bệnh về người rồi lại trách ông già này không nhắc nhở."
Kỷ Thần Hi cười nhẹ đáp lời:"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhắc nhở anh ấy. Ông cũng phải chú ý sức khoẻ của mình đấy."
"Tùy mấy đứa, ông đi tìm người đánh cờ còn vui hơn, ông cúp máy đây!"
"Vâng ạ."
Cúp máy xong Kỷ Thần Hi liền thở dài, soạn vài dòng tin nhắn gửi đi. Sau đó xem lại lịch học, tranh thủ lên lớp học trước khi phải tiếp đám người của AGl.
"Không là không, dù thế nào đi nữa cũng không có ngoại lệ." Kỷ Thần Hi vẫn dứt khoác từ chối mở cửa sau.
Không bàn về tính công bằng của cuộc thi, chỉ cần nghĩ đến việc nếu như cô thật sự nhúng tay vào, đám người bên ban tổ chức kiểu gì cũng nhân cơ hội để ăn vạ cô trở về hội đồng thi. Khó khăn lắm cô mới có thể trốn được mấy việc phiền phức như ra đề thi hay phải làm giám khảo chấm thi này nọ, làm sao cô lại có thể ngu ngốc lại tự nhảy vào hố lửa đó lần nữa.
Với thái độ kiên quyết của Kỷ Thần Hi, thầy hiệu trưởng cũng hiểu cô sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, đây là vấn đề nguyên tắc ông cũng không thể ép buộc cô được.
"Không được thì thôi vậy, chẳng qua một người có lòng yêu nước như quý cô Clara đây, lại phải từ bỏ ước mơ chỉ vì tuổi tác, thật sự quá đáng tiếc..."
Nghe mấy lời này của thầy hiệu trưởng, Clara không giữ nối vẻ mặt lãnh đạm lúc đầu được nữa, khoé môi cô giật mạnh không nói nên lời. Chẳng qua cô chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng sao qua lời của thầy ấy cô trở nên thê thảm thế nhỉ?
Kỷ Thần Hi không hề bị kỹ năng diễn xuất của người thầy già làm cho lay động, cô đứng dậy muốn rời đi:"Giờ này bọn họ chắc chỉ vừa mới đáp chuyến bay mà thôi, tầm khoảng giờ cơm trưa họ sẽ đến. Hiện tại ở đây không còn việc của em nữa, em đi trước đây."
Hôm nay cô cố ý đến đây để giúp thầy hiệu trưởng cũng vì tại cô kéo đến rắc rối cho ông, nhưng chuyện của
Clara hoàn toàn không liên quan đến cô, cô cũng không nợ đối phương điều gì. Vậy nên, chẳng có lí do gì để cô phải giúp cô ấy cả.
Yêu nước là đức tính mà mỗi công dân đều phải có, không thể vì một cá nhân có lòng yêu nước mà phải đối xử đặc biệt. Đó không phải là "công bằng", mà là "cào bằng".
("công bằng" tập trung vào sự công lý và cân nhắc, trong khi "cào bằng" thường bị xem là phương pháp phân phối không hợp lý và có thể dẫn đến sự bất công.)
Clara nhìn ra Kỷ Thần Hi đã tức giận, cô rất muốn chạy theo để xin lỗi. Bất cứ một ai nổi giận cũng được, nhưng cô không thể để tín ngưỡng của bản thân hiểu lầm cô muốn dùng quan hệ để chuộc lợi được.
Tuy nhiên chưa kịp mở lời thì thầy hiệu trưởng đã lên tiếng trước, ông nhìn thái độ gấp gáp của cô thản nhiên nói: "Đừng lo, em ấy sẽ giúp cô thôi."
Clara không khỏi ngạc nhiên, cô nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt ngờ vực, giọng điệu đầy sự hoài nghi hỏi:"Sao thầy lại chắc chắn như vậy?"
Clara lại nhắc nhở thêm:"Hiệu trưởng Tiêu, có lẻ giáo sư Kỷ vẫn tôn trọng thầy là trưởng bối nên cô ấy không tính toán với thầy. Nhưng cô ấy cũng không phải là người dễ bị người khác thao túng lợi dụng, đừng động đến giới hạn của cô ấy thì tốt hơn.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười, ánh mắt ông trở nên sâu xa, như thể ông đang nhìn thấy điều gì đó mà người khác không thể nhìn thấy.
"Yên tâm đi, đến lúc cần thiết tự cô sẽ hiểu thôi, Mục tiểu thư."
Đã rất lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên này, Clara có chút không phản ứng lại kịp, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với ông, nói vài lời cuối về công việc sau đó cũng rời đi.
***
Kỷ Thần Hi bước ra khỏi văn phòng, lòng cô không khỏi cảm thấy bức bối. Có phải dạo gần đây cô tốt tính quá rồi không? Sao ai ai cũng muốn khiêu chiến giới hạn của cô thế.
Đang tìm chiếc xe đạp của mình, điện thoại trong túi Kỷ Thần Hi rung lên. Cô nhìn số mấy gọi đến khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhấn nút nghe.
"Tịch gia gia." Kỷ Thần Hi nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào đến mức êm tai.
Tịch Lão ở phía bên kia thở dài:"Xin lỗi cháu nhé Tiểu Hi, không có cháu ở đây thật sự không ai quản nổi tên nhóc kia."
Quả nhiên là thế, người nào đó chắc lại trốn đến công ty để làm việc nữa rồi. Kỷ Thần Hi không nổi giận, cô chỉ cười nói cùng ông cụ:"Tịch gia gia đừng lo, nãy giờ anh ấy ngủ được một giờ rồi nên chắc chưa chết được đâu, cứ mặc kệ anh ấy."
Tịch Lão bật cười, giọng nói trách móc tràn đầy yêu thương:"Mấy đứa tụi cháu đúng là không bao giờ khiến ông bớt lo được, đứa nào cũng còn trẻ nhưng lại không biết bảo vệ sức khỏẻ của mình, sau này đem bệnh về người rồi lại trách ông già này không nhắc nhở."
Kỷ Thần Hi cười nhẹ đáp lời:"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhắc nhở anh ấy. Ông cũng phải chú ý sức khoẻ của mình đấy."
"Tùy mấy đứa, ông đi tìm người đánh cờ còn vui hơn, ông cúp máy đây!"
"Vâng ạ."
Cúp máy xong Kỷ Thần Hi liền thở dài, soạn vài dòng tin nhắn gửi đi. Sau đó xem lại lịch học, tranh thủ lên lớp học trước khi phải tiếp đám người của AGl.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.