Chương 479: Xạ thần của Zero không phải hữu danh vô thực
Verty Sariel
25/04/2024
Tịch Cảnh Dương không suy nghĩ lấy một giây mà đáp lời:“Không có.”
Lúc này một viên đàn xuyên qua vách cửa kính bên cạnh nơi hai người đang ẩn nấp, khiến mảnh vỡ cửa kính cứa nhẹ vào tay của Kỷ Thần Hi, một dòng máu đỏ bắt đầu tuôn ra thấm ướt một mảng áo. Tịch Cảnh Dương nghiến răng cố kiềm nén cơn giận, đè người cô sát vào vách tường, cố gắng che chắn cho cô.
Kỷ Thần Hi trông thấy sắc mặt đã đen đến cực điểm của anh, khẽ cười nói:“Từ lúc ở kho hàng đến đây, anh chưa từng rời đi, em không tin anh không đem theo nó.”
Ban nãy Tịch Cảnh Dương vô cùng khẩn trương, có thể thấy sau khi phát hiện cô biến mất, anh liền huy động người của Hắc Diệm đi tìm cô. Lần trước cũng như thế, anh ấy còn dám chỉa súng về phía Beliar ngay trước cục cảnh sát, vậy thì chuyện lần này anh không đem theo nó thật sự không có khả năng.
“Em muốn làm gì?” Dù biết ý nghĩ của cô nhưng anh vẫn hỏi. Hiện tại đối phương đang điên cuồng xả súng, chỉ cần nhích nhẹ người qua rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, mà anh tuyệt đối không thể để cô bị thương thêm nữa. Trước khi người của anh kịp khống chế bọn chúng, cách an toàn duy nhất vẫn là ẩn nấp.
Dù bị áp sát nhưng Kỷ Thần Hi không hề khó chịu, cô vòng tay ôm lấy eo anh bình tĩnh nói:“Không nhất thiết phải nhìn thấy mục tiêu mới có thể bắn trúng, anh không nên coi thường xạ thần của Zero như thế.”
Trong lúc Tịch Cảnh Dương còn chưa hiểu ý của cô thì thứ được vắt bên thắt lưng đã bị cô gái nhanh tay lấy đi. Anh liền cau mày:“Trả lại cho anh.”
Kỷ Thần Hi hiếm hoi nở nụ cười kể từ lúc được tìm thấy ở kho hàng cũ, nói:“Tầm súng tốt nhất của FN Five-Seven là 50m, nhưng nó có thể bắn xa nhất tận 1510m.”
Đây còn là súng dùng riêng của Tịch Cảnh Dương, nhất định đã trải qua cải tiến, tầm bắn xa nhất có thể hơn cả thế.
Tịch Cảnh Dương trầm mặc nhìn cô, đôi mắt trong veo ấy nói rằng, hãy tin tưởng em.
“Chỉ một lần, không được để bị thương.”
Kỷ Thần Hi gật đầu, cúi người xuống, chậm rãi di chuyển đến cạnh thành cửa sổ. Tuy rất tin tưởng cô, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn luôn theo sát, tránh việc cô gặp phải bất trắc.
Họng súng đen được đặt vào góc nhỏ của cửa sổ, nơi từng có viên đạn bắn xuyên qua để lại. Kỷ Thần Hi vẫn ẩn nấp kỹ bên cạnh vách tường, có thể nói cô hoàn toàn không có tầm nhìn của đối phương để nổ súng.
Ngay lúc này, trước sự kinh ngạc của Tịch Cảnh Dương, cô nhặt một mảnh vỡ cửa kính lên, dùng nó làm vật phản xạ để lấy tầm nhìn.
Đây là lúc Kỷ Thần Hi phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất, vì hạn chế tầm nhìn nên cô chỉ có thể làm điều này một lần duy nhất. Lỡ như bắn trượt, trước hết sẽ bị Tịch Cảnh Dương ngăn lại, sau đó sẽ dễ làm lộ vị trí cả hai đang ẩn náu.
Ngay thời khắc mảnh gương vỡ loé lên tia sáng, Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt, xác định được ngay vị trí của tên sát thủ ở toà khách sạn ở phía xa, cô không chần chừ lấy một giây mà bóp cò. Viên đạn xé gió lao đi trong không khí với tốc độ kinh người, cuối cùng xuyên qua ống ngắm ghim thẳng vào vai của tên sát thủ. Mưa đạn ngay sau đó cũng đã chấm dứt.
Lúc này người của Hắc Diệm cũng đã liên lạc với Tịch Cảnh Dương, báo cáo rằng đã khống chế được tên sát thủ, nhưng trước khi đến thì có vẻ hắn ta đã bị tập kích, đang bất tỉnh nằm trong vũng máu.
Đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi cũng nghe được cuộc trò chuyện của anh với người của Hắc Diệm, đang xoa xoa chóp mũi vờ nhìn đi hướng khác, chờ đợi lời khen từ anh. Ấy thế mà cả người bỗng bị nhấc khỏi không trung, lần nữa bị bế đến giường bệnh đã chi chít vết đạn bắn.
Nhìn thấy anh xoay người lấy hộp cứu thương đến, cô mới nhớ ta vết thương ở tay, liền ngoan ngoãn rồi yên để anh băng bó cho.
“Phải rồi, chắc mọi người bên ngoài sốt ruột lắm, anh ra báo với họ một tiếng chúng ta không sao đi.”
Ông cụ nhà cô tuổi đã cao, để ông lo lắng thời gian dài sợ rằng ông lên cơn đau tim nữa mất.
Tịch Cảnh Dương không trả lời ngay, anh tập trung khử trùng rồi băng bó vết thương cho cô. Ngay sau khi làm xong anh lại bế cô lên, lạnh lùng nói:“Về nhà.”
Ngay cả bệnh viện quân y mà bọn người đó vẫn dám động tay, ai dám chắc sẽ không có lần thứ hai xảy ra. Ít ra khi ở bên ngoài, người của anh sẽ dễ dàng hành động hơn.
Cửa vừa mở ra thì ba bóng người đã lập tức chạy về phía họ, khẩn trương quan sát cô từ trên xuống dưới. Kỷ Thần Hi thoáng đỏ mặt, vội đấm nhẹ vào ngực Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nhắc nhở:“Mau thả em xuống! Mau lên!”
Hai ông cụ mỗi người một câu an ủi Kỷ Thần Hi đừng sợ, cả hai đều vô cùng lo lắng cho cô. Ban nãy khi hay tin có người xả súng vào phòng bệnh, cả hai hoảng sợ đến suýt ngất. Dù sao thì một người mới nhận lại được cháu gái, một người còn chưa kịp nhận cháu dâu, lỡ cô có mệnh hệ gì thì bọn họ sẽ ra sao đây.
Chỉ có Evan thở phào nhẹ nhõm, nhìn biểu hiện hiện tại của Kỷ Thần Hi vẫn rất ổn, xem ra dù nhớ lại những chuyện không vui kia, nhưng có Tịch Cảnh Dương bên cạnh, khúc mắc của cô xem ra đã được hoá giải rồi.
Chỉ có Tịch Cảnh Dương lúc này cảm thấy vô cùng ổn, khi anh cũng là người bị ám sát, nhưng không ai quan tâm anh câu nào, ngay cả ông nội anh hình như cũng quên mất đứa cháu trai này rồi thì phải.
Lúc này một viên đàn xuyên qua vách cửa kính bên cạnh nơi hai người đang ẩn nấp, khiến mảnh vỡ cửa kính cứa nhẹ vào tay của Kỷ Thần Hi, một dòng máu đỏ bắt đầu tuôn ra thấm ướt một mảng áo. Tịch Cảnh Dương nghiến răng cố kiềm nén cơn giận, đè người cô sát vào vách tường, cố gắng che chắn cho cô.
Kỷ Thần Hi trông thấy sắc mặt đã đen đến cực điểm của anh, khẽ cười nói:“Từ lúc ở kho hàng đến đây, anh chưa từng rời đi, em không tin anh không đem theo nó.”
Ban nãy Tịch Cảnh Dương vô cùng khẩn trương, có thể thấy sau khi phát hiện cô biến mất, anh liền huy động người của Hắc Diệm đi tìm cô. Lần trước cũng như thế, anh ấy còn dám chỉa súng về phía Beliar ngay trước cục cảnh sát, vậy thì chuyện lần này anh không đem theo nó thật sự không có khả năng.
“Em muốn làm gì?” Dù biết ý nghĩ của cô nhưng anh vẫn hỏi. Hiện tại đối phương đang điên cuồng xả súng, chỉ cần nhích nhẹ người qua rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, mà anh tuyệt đối không thể để cô bị thương thêm nữa. Trước khi người của anh kịp khống chế bọn chúng, cách an toàn duy nhất vẫn là ẩn nấp.
Dù bị áp sát nhưng Kỷ Thần Hi không hề khó chịu, cô vòng tay ôm lấy eo anh bình tĩnh nói:“Không nhất thiết phải nhìn thấy mục tiêu mới có thể bắn trúng, anh không nên coi thường xạ thần của Zero như thế.”
Trong lúc Tịch Cảnh Dương còn chưa hiểu ý của cô thì thứ được vắt bên thắt lưng đã bị cô gái nhanh tay lấy đi. Anh liền cau mày:“Trả lại cho anh.”
Kỷ Thần Hi hiếm hoi nở nụ cười kể từ lúc được tìm thấy ở kho hàng cũ, nói:“Tầm súng tốt nhất của FN Five-Seven là 50m, nhưng nó có thể bắn xa nhất tận 1510m.”
Đây còn là súng dùng riêng của Tịch Cảnh Dương, nhất định đã trải qua cải tiến, tầm bắn xa nhất có thể hơn cả thế.
Tịch Cảnh Dương trầm mặc nhìn cô, đôi mắt trong veo ấy nói rằng, hãy tin tưởng em.
“Chỉ một lần, không được để bị thương.”
Kỷ Thần Hi gật đầu, cúi người xuống, chậm rãi di chuyển đến cạnh thành cửa sổ. Tuy rất tin tưởng cô, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn luôn theo sát, tránh việc cô gặp phải bất trắc.
Họng súng đen được đặt vào góc nhỏ của cửa sổ, nơi từng có viên đạn bắn xuyên qua để lại. Kỷ Thần Hi vẫn ẩn nấp kỹ bên cạnh vách tường, có thể nói cô hoàn toàn không có tầm nhìn của đối phương để nổ súng.
Ngay lúc này, trước sự kinh ngạc của Tịch Cảnh Dương, cô nhặt một mảnh vỡ cửa kính lên, dùng nó làm vật phản xạ để lấy tầm nhìn.
Đây là lúc Kỷ Thần Hi phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất, vì hạn chế tầm nhìn nên cô chỉ có thể làm điều này một lần duy nhất. Lỡ như bắn trượt, trước hết sẽ bị Tịch Cảnh Dương ngăn lại, sau đó sẽ dễ làm lộ vị trí cả hai đang ẩn náu.
Ngay thời khắc mảnh gương vỡ loé lên tia sáng, Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt, xác định được ngay vị trí của tên sát thủ ở toà khách sạn ở phía xa, cô không chần chừ lấy một giây mà bóp cò. Viên đạn xé gió lao đi trong không khí với tốc độ kinh người, cuối cùng xuyên qua ống ngắm ghim thẳng vào vai của tên sát thủ. Mưa đạn ngay sau đó cũng đã chấm dứt.
Lúc này người của Hắc Diệm cũng đã liên lạc với Tịch Cảnh Dương, báo cáo rằng đã khống chế được tên sát thủ, nhưng trước khi đến thì có vẻ hắn ta đã bị tập kích, đang bất tỉnh nằm trong vũng máu.
Đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi cũng nghe được cuộc trò chuyện của anh với người của Hắc Diệm, đang xoa xoa chóp mũi vờ nhìn đi hướng khác, chờ đợi lời khen từ anh. Ấy thế mà cả người bỗng bị nhấc khỏi không trung, lần nữa bị bế đến giường bệnh đã chi chít vết đạn bắn.
Nhìn thấy anh xoay người lấy hộp cứu thương đến, cô mới nhớ ta vết thương ở tay, liền ngoan ngoãn rồi yên để anh băng bó cho.
“Phải rồi, chắc mọi người bên ngoài sốt ruột lắm, anh ra báo với họ một tiếng chúng ta không sao đi.”
Ông cụ nhà cô tuổi đã cao, để ông lo lắng thời gian dài sợ rằng ông lên cơn đau tim nữa mất.
Tịch Cảnh Dương không trả lời ngay, anh tập trung khử trùng rồi băng bó vết thương cho cô. Ngay sau khi làm xong anh lại bế cô lên, lạnh lùng nói:“Về nhà.”
Ngay cả bệnh viện quân y mà bọn người đó vẫn dám động tay, ai dám chắc sẽ không có lần thứ hai xảy ra. Ít ra khi ở bên ngoài, người của anh sẽ dễ dàng hành động hơn.
Cửa vừa mở ra thì ba bóng người đã lập tức chạy về phía họ, khẩn trương quan sát cô từ trên xuống dưới. Kỷ Thần Hi thoáng đỏ mặt, vội đấm nhẹ vào ngực Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nhắc nhở:“Mau thả em xuống! Mau lên!”
Hai ông cụ mỗi người một câu an ủi Kỷ Thần Hi đừng sợ, cả hai đều vô cùng lo lắng cho cô. Ban nãy khi hay tin có người xả súng vào phòng bệnh, cả hai hoảng sợ đến suýt ngất. Dù sao thì một người mới nhận lại được cháu gái, một người còn chưa kịp nhận cháu dâu, lỡ cô có mệnh hệ gì thì bọn họ sẽ ra sao đây.
Chỉ có Evan thở phào nhẹ nhõm, nhìn biểu hiện hiện tại của Kỷ Thần Hi vẫn rất ổn, xem ra dù nhớ lại những chuyện không vui kia, nhưng có Tịch Cảnh Dương bên cạnh, khúc mắc của cô xem ra đã được hoá giải rồi.
Chỉ có Tịch Cảnh Dương lúc này cảm thấy vô cùng ổn, khi anh cũng là người bị ám sát, nhưng không ai quan tâm anh câu nào, ngay cả ông nội anh hình như cũng quên mất đứa cháu trai này rồi thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.