Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 10:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
07/05/2024
Tiêu Khinh mười lăm tuổi đã không còn tính trẻ con của thiếu niên nữa, cũng được coi là công tử ca tuấn tú nhã nhặn trong thành Thiên Hoa. Trông khá là nhàn nhã, không tranh giành không tị nạnh với ai, khi rảnh rỗi cậu còn thường làm chuyện tốt, có sự bình thản không màng danh lợi chỉ thuộc về thiếu niên.
Đêm nay, tỳ nữ nhà họ Tiêu chuẩn bị nước ấm xong, bèn rải hoa rồi cung kính rời khỏi.
Tiêu Khinh chỉ mới leo vào thùng tắm, đã nghe một tiếng đùng vang lên, thùng tắm được chế tác bằng gỗ lim vân vàng vỡ tan tành, Tiêu Khinh trần truồng ngồi dưới đất. Cậu gọi tên sai vặt tới chỉ vào bồn tắm, “Chất lượng của cái thùng tắm này kém quá, đổi cái khác cho ta đi.”
Gỗ lim vân vàng trăm năm thượng hạng, không thấm nước, chống phân hủy, ít nhất phải là linh khí tam phẩm với có thể chém đứt nó.
Tiêu Khinh trợn trắng mắt, chắc là Trọng Sắt đã đột phá cảnh nhị trong luyện, bắt đầu bước lên cảnh tam trọng hóa rồi.
Có thể đừng chọn ngay cái lúc cậu tắm được không, xấu hổ chết mất.
Năm mười tám tuổi, Tiêu Khinh ngồi trước đình ngắm hoa, cậu cầm một ấm trà Vân Đỉnh Ô Long cao cấp, có hưng thơm nồng nàn, nghe nói đây là cây trà mọc ở Vân Đỉnh Phong tại phía nam, khi uống có thể giúp cho người tu luyện bình tâm, tĩnh lặng lại, củng cố tu vi – một ấm trị giá nghìn vàng.
Tiêu Khinh được thừa hưởng gương mặt tuấn tú đoan chính của nguyên chủ, nhưng không hề có vẻ hống hách kiêu căng của con cháu nhà giàu. Khi cậu ngồi nhàn nhã trong sân nhà, ngắm hoa rơi lả tả với gương mặt nhẹ nhàng thong thả, nhìn thoạt nhìn như người nhìn ra trông rộng, thấu hiểu sự đời, cực kỳ bình yên.
Sau đó, người thanh niên nhìn có vẻ bình thản này lại phi thân lên cao như mất kiểm soát, bẻ một nhành đào. Hoa đào rơi xuống vì động tác của Tiêu Khinh, cậu bắt đầu múa một bộ kiếm pháp trọn vẹn trong mưa hoa đào rực rỡ.
Các tỳ nữ hầu hạ ở cạnh nhìn mà ngơ ngác, khi bọn họ định vỗ tay tán thưởng thì Tiêu Khinh lại vung nhành đào lên, một gốc cây cổ thụ trong sân bị chém ngang, ngã ầm xuống đất, linh lực ánh tím xoay vòng quanh nhánh cây bình thường trong tay Tiêu Khinh.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bản thân Tiêu Khinh cũng sửng sốt.
Mẹ kiếp, cậu biết giải thích thế nào đây? Đây là việc người phàm bình thường có khả năng làm được sao?
“Đêm trước có mưa to, chắc là gốc cây bị sét đánh ấy mà.” Tiêu Khinh cười dè dặt, ném nhành đào xuống đất, “Làm mọi người sợ rồi phải không? Ta chỉ đùa chút thôi.”
Lòng cậu lại thầm nói: tới rồi.
Trọng Sắt mười tám tuổi khiêu chiến kiếm khách Cố Hàn, đại đệ tử của thành chủ thành Thiên Hoa, lừng lẫy tiếng tăm khắp thành Thiên Hoa. Mặc dù bị đâm một nhát xuyên qua vai nhưng may mắn là thắng được, Cốt Nhẫn đâm thủng tim kiếm khách, có được tu vi cảnh ngũ trọng tuyệt của kiếm khách.
Đêm nay, tỳ nữ nhà họ Tiêu chuẩn bị nước ấm xong, bèn rải hoa rồi cung kính rời khỏi.
Tiêu Khinh chỉ mới leo vào thùng tắm, đã nghe một tiếng đùng vang lên, thùng tắm được chế tác bằng gỗ lim vân vàng vỡ tan tành, Tiêu Khinh trần truồng ngồi dưới đất. Cậu gọi tên sai vặt tới chỉ vào bồn tắm, “Chất lượng của cái thùng tắm này kém quá, đổi cái khác cho ta đi.”
Gỗ lim vân vàng trăm năm thượng hạng, không thấm nước, chống phân hủy, ít nhất phải là linh khí tam phẩm với có thể chém đứt nó.
Tiêu Khinh trợn trắng mắt, chắc là Trọng Sắt đã đột phá cảnh nhị trong luyện, bắt đầu bước lên cảnh tam trọng hóa rồi.
Có thể đừng chọn ngay cái lúc cậu tắm được không, xấu hổ chết mất.
Năm mười tám tuổi, Tiêu Khinh ngồi trước đình ngắm hoa, cậu cầm một ấm trà Vân Đỉnh Ô Long cao cấp, có hưng thơm nồng nàn, nghe nói đây là cây trà mọc ở Vân Đỉnh Phong tại phía nam, khi uống có thể giúp cho người tu luyện bình tâm, tĩnh lặng lại, củng cố tu vi – một ấm trị giá nghìn vàng.
Tiêu Khinh được thừa hưởng gương mặt tuấn tú đoan chính của nguyên chủ, nhưng không hề có vẻ hống hách kiêu căng của con cháu nhà giàu. Khi cậu ngồi nhàn nhã trong sân nhà, ngắm hoa rơi lả tả với gương mặt nhẹ nhàng thong thả, nhìn thoạt nhìn như người nhìn ra trông rộng, thấu hiểu sự đời, cực kỳ bình yên.
Sau đó, người thanh niên nhìn có vẻ bình thản này lại phi thân lên cao như mất kiểm soát, bẻ một nhành đào. Hoa đào rơi xuống vì động tác của Tiêu Khinh, cậu bắt đầu múa một bộ kiếm pháp trọn vẹn trong mưa hoa đào rực rỡ.
Các tỳ nữ hầu hạ ở cạnh nhìn mà ngơ ngác, khi bọn họ định vỗ tay tán thưởng thì Tiêu Khinh lại vung nhành đào lên, một gốc cây cổ thụ trong sân bị chém ngang, ngã ầm xuống đất, linh lực ánh tím xoay vòng quanh nhánh cây bình thường trong tay Tiêu Khinh.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bản thân Tiêu Khinh cũng sửng sốt.
Mẹ kiếp, cậu biết giải thích thế nào đây? Đây là việc người phàm bình thường có khả năng làm được sao?
“Đêm trước có mưa to, chắc là gốc cây bị sét đánh ấy mà.” Tiêu Khinh cười dè dặt, ném nhành đào xuống đất, “Làm mọi người sợ rồi phải không? Ta chỉ đùa chút thôi.”
Lòng cậu lại thầm nói: tới rồi.
Trọng Sắt mười tám tuổi khiêu chiến kiếm khách Cố Hàn, đại đệ tử của thành chủ thành Thiên Hoa, lừng lẫy tiếng tăm khắp thành Thiên Hoa. Mặc dù bị đâm một nhát xuyên qua vai nhưng may mắn là thắng được, Cốt Nhẫn đâm thủng tim kiếm khách, có được tu vi cảnh ngũ trọng tuyệt của kiếm khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.