Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 13:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
07/05/2024
“Xin hãy chỉ giáo.”
Trọng Sắt mười tám tuổi đã phát triển nở nang cao lớn, sau khi lớn lên, gương mặt vốn đã xinh đẹp diễm lệ càng trở nên tinh xảo, đẹp đẽ. Mặc dù trông hắn lúc nào cũng u ám nhưng đôi mắt màu tím lóng lánh ánh sáng đặc trưng thuộc về tộc Săn Nhẫn khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Cố Hàn là kiếm khách nổi tiếng khắp thành Thiên Hoa, mặc dù hắn ta chưa đầy hai mươi tuổi nhưng đã vào cảnh ngũ trọng tuyệt. Hắn ôm Hàn Sương Kiếm trong tay nhìn thiếu niên với gương mặt tuyệt thế ở đối diện, hơi khinh thường khi đối diện với đôi mắt tím kia, “Ngươi là người của bộ tộc Săn Nhẫn sao? Ta có nghe nói tới các ngươi, các ngươi chuyên giết người chí thân, thế thì có khác gì ma tu đâu? À, ta đã quên là người ngoài thường gọi các ngươi là Cốt Ma.”
Trọng Sắt không để ý tới sự khinh thường của hắn ta, chỉ thản nhiên nói, “Ta không biết tới bộ tộc Săn Nhẫn gì cả?”
“Ồ?” Cố Hàn nhướng mày mỉm cười, hắn ta đã cảm giác được luồng lệ khí không tầm thường quanh người thiếu niên này. Nếu thiếu niên này không phải người tu luyện nhập ma ở bộ tộc Săn Nhẫn, thì dù thiếu niên thấp hơn hắn ta hai cảnh giới, cũng đáng để bàn luận một lần. Trong giây phút Hàn Sương Kiếm bay ra khỏi vỏ, ánh sáng lấp lánh bắn ra bốn phía, linh khí vờn quanh, hắn ta nói, “Cố Hàn của thành Thiên Hoa, xin chỉ giáo.”
Những người ngồi quan sát đều than thở, đây là người ở cảnh ngũ trọng tuyệt, linh khí mạnh mẽ đáng sợ đến thế.
“Trọng Sắt.”
Thiếu niên mắt tím nói tên mình ra, sau đó giơ tay mò lên lưng, một luồng sáng màu đỏ xuất hiện ở xương hồ điệp, hắn rút một thanh Cốt Nhẫn ra từ thân thể, biến nó thành hình dáng hệt như Hàn Sương Kiếm.
Thử kiếm, hai người đều dùng kiếm, trông cũng ra dáng lắm.
Cố Hàn mặc gấm trắng của thành Thiên Hoa, khi Hàn Sương Kiếm bay ra khỏi vỏ, áo bào tung bay, hoa văn mây mù sương tuyết ở cổ tay áo như điểm tô khiến hắn ta càng trở nên chói mắt, nhìn vừa oai phong vừa tuấn dật. So với Trọng Sắt vừa giết linh thú từ núi rừng rồi tới đây, cả người lôi thôi nhếch nhác, vừa nhìn qua đã biết ai thắng ai thua. Trên cơ thể Trọng Sắt, chỉ có gương mặt là sạch sẽ, hai mắt màu tím như lóe sáng, trông thật rực rỡ tỏa sáng, khi tung chiêu dễ khiến người ta hoa mắt.
Tại sao quanh người một thiếu niên non nớt nhìn có vẻ nghèo kiết xác kia lại có lệ khí kinh khủng như thế?
Hàn Sương Kiếm lóe sáng như tuyết, linh khí màu bạc thuần khiết của Cố Hàn. Cốt Nhẫn của Trọng Sắt cũng hóa thành hình thanh kiếm, tuy cũng là Cốt Nhẫn màu trắng tuyết nhưng lại có sát khí đỏ rực vờn quanh thân kiếm, nhìn như là giọt máu rơi vãi trên nền tuyết, khiến người khác rùng mình.
Mũi kiếm và Cốt Nhẫn va vào nhau, phát ra tiếng ầm ầm trầm đục, không hề lanh lảnh như đao kiếm va chạm bình thường. Cố Hàn cau mày, vũ khí mà thiếu niên này dùng khiến hắn ta thấy khó chịu về mặt sinh lý.
Như là chém từng nhát vào xương vậy.
Trọng Sắt mười tám tuổi đã phát triển nở nang cao lớn, sau khi lớn lên, gương mặt vốn đã xinh đẹp diễm lệ càng trở nên tinh xảo, đẹp đẽ. Mặc dù trông hắn lúc nào cũng u ám nhưng đôi mắt màu tím lóng lánh ánh sáng đặc trưng thuộc về tộc Săn Nhẫn khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Cố Hàn là kiếm khách nổi tiếng khắp thành Thiên Hoa, mặc dù hắn ta chưa đầy hai mươi tuổi nhưng đã vào cảnh ngũ trọng tuyệt. Hắn ôm Hàn Sương Kiếm trong tay nhìn thiếu niên với gương mặt tuyệt thế ở đối diện, hơi khinh thường khi đối diện với đôi mắt tím kia, “Ngươi là người của bộ tộc Săn Nhẫn sao? Ta có nghe nói tới các ngươi, các ngươi chuyên giết người chí thân, thế thì có khác gì ma tu đâu? À, ta đã quên là người ngoài thường gọi các ngươi là Cốt Ma.”
Trọng Sắt không để ý tới sự khinh thường của hắn ta, chỉ thản nhiên nói, “Ta không biết tới bộ tộc Săn Nhẫn gì cả?”
“Ồ?” Cố Hàn nhướng mày mỉm cười, hắn ta đã cảm giác được luồng lệ khí không tầm thường quanh người thiếu niên này. Nếu thiếu niên này không phải người tu luyện nhập ma ở bộ tộc Săn Nhẫn, thì dù thiếu niên thấp hơn hắn ta hai cảnh giới, cũng đáng để bàn luận một lần. Trong giây phút Hàn Sương Kiếm bay ra khỏi vỏ, ánh sáng lấp lánh bắn ra bốn phía, linh khí vờn quanh, hắn ta nói, “Cố Hàn của thành Thiên Hoa, xin chỉ giáo.”
Những người ngồi quan sát đều than thở, đây là người ở cảnh ngũ trọng tuyệt, linh khí mạnh mẽ đáng sợ đến thế.
“Trọng Sắt.”
Thiếu niên mắt tím nói tên mình ra, sau đó giơ tay mò lên lưng, một luồng sáng màu đỏ xuất hiện ở xương hồ điệp, hắn rút một thanh Cốt Nhẫn ra từ thân thể, biến nó thành hình dáng hệt như Hàn Sương Kiếm.
Thử kiếm, hai người đều dùng kiếm, trông cũng ra dáng lắm.
Cố Hàn mặc gấm trắng của thành Thiên Hoa, khi Hàn Sương Kiếm bay ra khỏi vỏ, áo bào tung bay, hoa văn mây mù sương tuyết ở cổ tay áo như điểm tô khiến hắn ta càng trở nên chói mắt, nhìn vừa oai phong vừa tuấn dật. So với Trọng Sắt vừa giết linh thú từ núi rừng rồi tới đây, cả người lôi thôi nhếch nhác, vừa nhìn qua đã biết ai thắng ai thua. Trên cơ thể Trọng Sắt, chỉ có gương mặt là sạch sẽ, hai mắt màu tím như lóe sáng, trông thật rực rỡ tỏa sáng, khi tung chiêu dễ khiến người ta hoa mắt.
Tại sao quanh người một thiếu niên non nớt nhìn có vẻ nghèo kiết xác kia lại có lệ khí kinh khủng như thế?
Hàn Sương Kiếm lóe sáng như tuyết, linh khí màu bạc thuần khiết của Cố Hàn. Cốt Nhẫn của Trọng Sắt cũng hóa thành hình thanh kiếm, tuy cũng là Cốt Nhẫn màu trắng tuyết nhưng lại có sát khí đỏ rực vờn quanh thân kiếm, nhìn như là giọt máu rơi vãi trên nền tuyết, khiến người khác rùng mình.
Mũi kiếm và Cốt Nhẫn va vào nhau, phát ra tiếng ầm ầm trầm đục, không hề lanh lảnh như đao kiếm va chạm bình thường. Cố Hàn cau mày, vũ khí mà thiếu niên này dùng khiến hắn ta thấy khó chịu về mặt sinh lý.
Như là chém từng nhát vào xương vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.