Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 37:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
Khi ăn cơm, Trọng Sắt cũng ăn xong rồi chạy mất, Tiêu Khinh mới chắp tay như ông cụ, chầm chậm tới ăn cơm.
Hoặc là Tiêu Khinh ăn xong, Trọng Sắt mới tới.
Tóm lại là bọn họ không thể ở cùng một không gian, thuộc loại chỉ cần nhìn nhau là nổi da gà.
Buổi sáng sau cái đêm đó, Trọng Sắt chạy mất, Tiêu Khinh ôm mông dựa vào giường, hiện giờ cả lưng và mông cùng đau. Cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết tại sao mọi chuyện lại mất kiểm soát như thế.
Hỏa Linh Chi có tác dụng thúc tình sao? Không thể nào, trong [Phật Ma Thiêu Đốt Ta] có nhắc tới chuyện này đâu.
Tiêu Khinh từ từ nhìn hương thơm bên cạnh, cậu nhớ ra, người thắp hương là Tiêu phu nhân.
Không phải chứ…
Tiêu Khinh ôm mông, đi khập khiễng, cầm lư hương tới hỏi mẹ mình.
“Tại sao mẹ lại dùng hương ở phòng của cha mẹ trong phòng con?” Tiêu Khinh mở lư hương ra, lộ ra vài loại hương liệu còn chưa cháy hết.
Tiêu phu nhân đảo mắt, “Đâu có.”
“Là hương trong phòng hai người!” Tiêu Khinh bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc là mẹ muốn làm gì?”
Tiêu phu nhân cười hi hi, “Loại này không phải hương thúc tình, chỉ tạo bầu không khí giúp con và Thịnh Dương mà thôi, tiến triển sao rồi con trai?”
Tiến triển rất tốt, gạo nấu thành cơm rồi.
Nhưng đối tượng không phải Thịnh Dương mà là một người đàn ông. Cảm ơn mẹ, mẹ đã làm con trai vinh dự hơn.
Khóe môi Tiêu Khinh co quắp, “Lần sau mẹ đừng tự chủ trương.”
Nghĩ kĩ lại, may mà Trọng Sắt ở lại, chắc là hương thơm của loại hương này hòa lẫn với Hỏa Linh Chi, bất ngờ sinh ra hiệu quả thúc tình. Nếu Thịnh Dương ở lại thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Ặc… có thể là Tiêu Khinh nổi thú tính quấy rối Thịnh Dương, sau đó bị Trọng Sắt lao tới chém chết.
Rất tốt, rất phù hợp với cái chết dành cho một người qua đường giáp.
Sau khi Tiêu Khinh nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng cậu cũng đi đứng bình thường trở lại, cũng có thể ngồi thẳng lưng. Mặc dù hai người ở chung một phủ nhưng không hề nói chuyện với nhau, nhưng Trọng Sắt chưa dẫn Thịnh Dương đi, bọn họ vẫn còn ở nhà họ Tiêu.
Có lẽ là Tiêu phu nhân và Thịnh Dương thân thiết với nhau, Trọng Sắt không tiện nói ra.
Hôm nay, Mạc Kỳ hẹn Tiêu Khinh tới Doanh Hương Lâu, gọi món đá bào dâu tía tô cho Tiêu Khinh như trước, còn y thì gọi một phần đá bào dưa hấu đỏ au.
Khi Tiêu Khinh ra ngoài, cậu phát hiện Trọng Sắt đứng ở gốc cây cổ thụ trước cửa nhà mình, cậu phải chờ cho tới khi Trọng Sắt đi rồi mới dám ra ngoài, lúc tới Doanh Hương Lâu, đá bào đã tan hết một nửa.
Tiêu Khinh định bảo người hầu đổi cho cậu một phần khác, Mạc Kỳ lại cản, “Huynh quên là thành Thiên Hoa chúng ta có sở trường gì sao?”
Hoặc là Tiêu Khinh ăn xong, Trọng Sắt mới tới.
Tóm lại là bọn họ không thể ở cùng một không gian, thuộc loại chỉ cần nhìn nhau là nổi da gà.
Buổi sáng sau cái đêm đó, Trọng Sắt chạy mất, Tiêu Khinh ôm mông dựa vào giường, hiện giờ cả lưng và mông cùng đau. Cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết tại sao mọi chuyện lại mất kiểm soát như thế.
Hỏa Linh Chi có tác dụng thúc tình sao? Không thể nào, trong [Phật Ma Thiêu Đốt Ta] có nhắc tới chuyện này đâu.
Tiêu Khinh từ từ nhìn hương thơm bên cạnh, cậu nhớ ra, người thắp hương là Tiêu phu nhân.
Không phải chứ…
Tiêu Khinh ôm mông, đi khập khiễng, cầm lư hương tới hỏi mẹ mình.
“Tại sao mẹ lại dùng hương ở phòng của cha mẹ trong phòng con?” Tiêu Khinh mở lư hương ra, lộ ra vài loại hương liệu còn chưa cháy hết.
Tiêu phu nhân đảo mắt, “Đâu có.”
“Là hương trong phòng hai người!” Tiêu Khinh bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc là mẹ muốn làm gì?”
Tiêu phu nhân cười hi hi, “Loại này không phải hương thúc tình, chỉ tạo bầu không khí giúp con và Thịnh Dương mà thôi, tiến triển sao rồi con trai?”
Tiến triển rất tốt, gạo nấu thành cơm rồi.
Nhưng đối tượng không phải Thịnh Dương mà là một người đàn ông. Cảm ơn mẹ, mẹ đã làm con trai vinh dự hơn.
Khóe môi Tiêu Khinh co quắp, “Lần sau mẹ đừng tự chủ trương.”
Nghĩ kĩ lại, may mà Trọng Sắt ở lại, chắc là hương thơm của loại hương này hòa lẫn với Hỏa Linh Chi, bất ngờ sinh ra hiệu quả thúc tình. Nếu Thịnh Dương ở lại thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Ặc… có thể là Tiêu Khinh nổi thú tính quấy rối Thịnh Dương, sau đó bị Trọng Sắt lao tới chém chết.
Rất tốt, rất phù hợp với cái chết dành cho một người qua đường giáp.
Sau khi Tiêu Khinh nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng cậu cũng đi đứng bình thường trở lại, cũng có thể ngồi thẳng lưng. Mặc dù hai người ở chung một phủ nhưng không hề nói chuyện với nhau, nhưng Trọng Sắt chưa dẫn Thịnh Dương đi, bọn họ vẫn còn ở nhà họ Tiêu.
Có lẽ là Tiêu phu nhân và Thịnh Dương thân thiết với nhau, Trọng Sắt không tiện nói ra.
Hôm nay, Mạc Kỳ hẹn Tiêu Khinh tới Doanh Hương Lâu, gọi món đá bào dâu tía tô cho Tiêu Khinh như trước, còn y thì gọi một phần đá bào dưa hấu đỏ au.
Khi Tiêu Khinh ra ngoài, cậu phát hiện Trọng Sắt đứng ở gốc cây cổ thụ trước cửa nhà mình, cậu phải chờ cho tới khi Trọng Sắt đi rồi mới dám ra ngoài, lúc tới Doanh Hương Lâu, đá bào đã tan hết một nửa.
Tiêu Khinh định bảo người hầu đổi cho cậu một phần khác, Mạc Kỳ lại cản, “Huynh quên là thành Thiên Hoa chúng ta có sở trường gì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.