Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 48:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
Hai người liếc nhìn nhau, ai cũng hiểu được trong lòng người kia nghĩ cái gì.
Đùa à? Ngoài kia mỹ nữ nhiều như mây, bọn họ ở đây đấu địa chủ sao? Đấu địa chủ thì thôi, còn vẽ con rùa lê mặt nữa? Lỡ như có người đi ngang thì sao? Chẳng phải là để người ta chế giễu mình à?
“Chán muốn chết.” Bạch Mộ Mộ chống đầu gà gật, “Chán quá chán quá chán quá!”
Hai người còn lại không lay chuyển được nàng ta, bèn chơi đấu địa chủ. Mạc Kỳ dùng linh lực chia bài, ba người chơi đến nỗi quên trời quên đất.
“Tam đại nhất.” Tiêu Khinh ném ba cái tam đới tứ, thổi tờ giấy dán trên trán.
Hai người kia rất thông minh, rõ ràng đây là trò do Tiêu Khinh dạy bọn họ nhưng sau khi bọn họ quen rồi, nhớ bài rồi còn thông thạo hơn cả cậu, khiến cậu rất kinh ngạc vì chỉ mới dạy bọn họ có một lần. Được vài vòng, thế mà người bị dán nhiều giấy nhất lại là Tiêu Khinh.
“Đại.” Bạch Mộ Mộ ném ra tam ngũ.
“Đại.” Tiêu Khinh vui mừng lấy ra tam cửu, lại thổi tờ giấy, khoái chí nói, “Ta còn dư hai lá bài tẩy đây.”
Thấy Tiêu Khinh sắp thắng, một luồng gió mạnh thổi màn xe ngựa khiến bài của bọn họ rơi vãi khắp nơi, Tiêu Khinh chưa kịp nắm chặt hai lá bài cuối, bài bị gió thổi bay ra ngoài, “Này, này…”
Tiêu Khinh định giơ tay lấy bài thì hai lá bài càng bay xa hơn.
Mạc Kỳ cười to, “Huynh không có số thắng rồi!”
Bạch Mộ Mộ và Mạc Kỳ cười cậu, rồi chợt im bặt.
“Cảm ơn ca!” Tiêu Khinh vội vàng cầm lấy hai lá bài, cảm ơn Trọng Sắt, cậu đánh xong hai lá cuối, cuối cùng cũng có thể dán giấy lên mặt bọn họ.
Qua vài vòng nữa, mấy chú chim nhỏ bay tới, líu ríu liên tục, chúng đáp xuống vai Bạch Mộ Mộ, cứ huyên thiên suốt.
Bạch Mộ Mộ lắng tai nghe ngóng, vừa nghe vừa chơi bài, sau đó nàng ta sốt ruột đứng dậy, “Không đánh nữa, Lục lục sửa quạt giúp ta xong rồi, ta đi đây!”
Nói xong, nàng ta ném bài lên bàn, chống tay lên cửa sổ leo ra ngoài.
Lục Lục là Lục sư đệ của bọn họ.
Tiêu Khinh và Mạc Kỳ nhìn nhau, bọn họ thở dài, Tiêu Khinh ngẩng đầu nhìn lên nóc xe ngựa, hỏi, “Trọng Sắt, ngươi có muốn xuống đây chơi bài không?”
“…” Không ai đáp lời.
“Ngươi không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý nhé.”
Sau một lát, Trọng Sắt nhảy vào từ cửa sổ.
Tiêu Khinh, “Ngươi lấy bài của Mộ Mộ trước đi, ta nói quy tắc cho ngươi nghe.
Trọng Sắt ngồi bên cạnh Tiêu Khinh, dùng linh khí lấy số bài ở đối diện lên xem, hắn cầm lá bài rồi nói; “Không cần đâu, vừa rồi ngươi ra năm, ta ra bảy.”
Sau đó, hắn thành thạo rút ra hai lá bảy.
Tiêu Khinh há hốc mồm kinh ngạc.
Chắc không phải chỉ có một mình cậu là không có sở trường gì ở cả đại lục Hoang Ngục này chứ?
…
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi bảy.
Một mình Trọng Sắt ngồi trong xe ngựa, kéo dài suốt bảy ngày.
Các đệ tử của các phái lục tục kéo tới Côn Lôn, tập trung lại với nhau, đại sư tỷ Lăng Thư Ca của Xích Luyện Nhai gọi mọi người hội họp
Đùa à? Ngoài kia mỹ nữ nhiều như mây, bọn họ ở đây đấu địa chủ sao? Đấu địa chủ thì thôi, còn vẽ con rùa lê mặt nữa? Lỡ như có người đi ngang thì sao? Chẳng phải là để người ta chế giễu mình à?
“Chán muốn chết.” Bạch Mộ Mộ chống đầu gà gật, “Chán quá chán quá chán quá!”
Hai người còn lại không lay chuyển được nàng ta, bèn chơi đấu địa chủ. Mạc Kỳ dùng linh lực chia bài, ba người chơi đến nỗi quên trời quên đất.
“Tam đại nhất.” Tiêu Khinh ném ba cái tam đới tứ, thổi tờ giấy dán trên trán.
Hai người kia rất thông minh, rõ ràng đây là trò do Tiêu Khinh dạy bọn họ nhưng sau khi bọn họ quen rồi, nhớ bài rồi còn thông thạo hơn cả cậu, khiến cậu rất kinh ngạc vì chỉ mới dạy bọn họ có một lần. Được vài vòng, thế mà người bị dán nhiều giấy nhất lại là Tiêu Khinh.
“Đại.” Bạch Mộ Mộ ném ra tam ngũ.
“Đại.” Tiêu Khinh vui mừng lấy ra tam cửu, lại thổi tờ giấy, khoái chí nói, “Ta còn dư hai lá bài tẩy đây.”
Thấy Tiêu Khinh sắp thắng, một luồng gió mạnh thổi màn xe ngựa khiến bài của bọn họ rơi vãi khắp nơi, Tiêu Khinh chưa kịp nắm chặt hai lá bài cuối, bài bị gió thổi bay ra ngoài, “Này, này…”
Tiêu Khinh định giơ tay lấy bài thì hai lá bài càng bay xa hơn.
Mạc Kỳ cười to, “Huynh không có số thắng rồi!”
Bạch Mộ Mộ và Mạc Kỳ cười cậu, rồi chợt im bặt.
“Cảm ơn ca!” Tiêu Khinh vội vàng cầm lấy hai lá bài, cảm ơn Trọng Sắt, cậu đánh xong hai lá cuối, cuối cùng cũng có thể dán giấy lên mặt bọn họ.
Qua vài vòng nữa, mấy chú chim nhỏ bay tới, líu ríu liên tục, chúng đáp xuống vai Bạch Mộ Mộ, cứ huyên thiên suốt.
Bạch Mộ Mộ lắng tai nghe ngóng, vừa nghe vừa chơi bài, sau đó nàng ta sốt ruột đứng dậy, “Không đánh nữa, Lục lục sửa quạt giúp ta xong rồi, ta đi đây!”
Nói xong, nàng ta ném bài lên bàn, chống tay lên cửa sổ leo ra ngoài.
Lục Lục là Lục sư đệ của bọn họ.
Tiêu Khinh và Mạc Kỳ nhìn nhau, bọn họ thở dài, Tiêu Khinh ngẩng đầu nhìn lên nóc xe ngựa, hỏi, “Trọng Sắt, ngươi có muốn xuống đây chơi bài không?”
“…” Không ai đáp lời.
“Ngươi không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý nhé.”
Sau một lát, Trọng Sắt nhảy vào từ cửa sổ.
Tiêu Khinh, “Ngươi lấy bài của Mộ Mộ trước đi, ta nói quy tắc cho ngươi nghe.
Trọng Sắt ngồi bên cạnh Tiêu Khinh, dùng linh khí lấy số bài ở đối diện lên xem, hắn cầm lá bài rồi nói; “Không cần đâu, vừa rồi ngươi ra năm, ta ra bảy.”
Sau đó, hắn thành thạo rút ra hai lá bảy.
Tiêu Khinh há hốc mồm kinh ngạc.
Chắc không phải chỉ có một mình cậu là không có sở trường gì ở cả đại lục Hoang Ngục này chứ?
…
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi bảy.
Một mình Trọng Sắt ngồi trong xe ngựa, kéo dài suốt bảy ngày.
Các đệ tử của các phái lục tục kéo tới Côn Lôn, tập trung lại với nhau, đại sư tỷ Lăng Thư Ca của Xích Luyện Nhai gọi mọi người hội họp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.