Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 5:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
06/05/2024
Cả nhà vây quanh củ cải đỏ bỗng dưng khóc nhè này, vừa hôn rồi lại vừa dỗ dành, khó khăn lắm mới giúp Tiêu Khinh ngừng khóc được.
Sau đó, cậu bắt đầu sống những ngày tháng làm thiếu gia.
Trong những năm tháng sau đó, Tiêu Khinh sống cực kỳ thoải mái, với một người nay lưng ra cày cấy vì đồng lương, chịu đủ cay đắng của xã hội, cuộc sống thần tiên chỉ đến thế là cùng.
Không có phiền não gì, cho dù cậu chỉ là người bình thường, cả đời không thể tu luyện thì người nhà cũng chiều theo cậu. Yêu cầu duy nhất là bọn họ hy vọng cậu sống bình an khỏe mạnh. Thậm chí Tiêu Khinh cảm thấy bản thân đã sống cuộc sống về hưu phiên bản còn trẻ.
Cho tới năm lên mười hai, vào một buổi tối khi Trần Phù đang ngủ, bỗng nhiên cậu cảm giác bên xương sườn ngứa ngáy, cậu chạm trúng một vật nhô lên ở đó.
Tiêu Khinh ấn nhẹ lên đó, cái thứ nhô ra kia lại chui ra khỏi cơ thể, bị cậu túm lấy.
Thứ gì đây? Cuối cùng sống ở thế giới huyền huyễn nên phải gặp chút huyền huyễn sao?
Tiêu Khinh bèn rút nó ra, một khúc xương trắng hếu dài khoảng một thước bị rút ra khỏi cơ thể cậu.
Đây là…. Cốt Nhẫn?!
Tiêu Khinh trợn tròn mắt.
Trọng Sắt thừa hưởng huyết thống của bộ tộc Săn Nhẫn ở phía bắc của mẹ mình. Cốt Nhẫn là vũ khí đặc thù chỉ thuộc về người của bộ tộc này.
Cách khiến bọn họ đột phá càng tàn nhẫn và thẳng thừng hơn những cách tu luyện khác, là giết những người có quan hệ máu mủ và người thân thiết với mình, khi đó, bọn họ sẽ trở nên mạnh hơn cả khi giết cường giả.
Thế là bọn họ đào tạo một nhóm người, nuôi cho tới khi trưởng thành, trở thành lưỡi dao cho những người điều hành trong tộc.
Vũ khí của bộ tộc này là Cốt Nhẫn, khi bọn họ sinh ra, sẽ có thêm một khúc xương so với những người tu luyện khác, nó sẽ hợp nhất với ý niệm của bản thân, là vũ khí sau này. Vì nó sinh ra từ máu thịt nên cần được rót máu tươi của những người thân thiết nhất.
Lần đầu tiên nam chính rút xương cốt ra, hắn đã giết cha, khởi điểm cao hơn những người khác rất nhiều.
Xương cốt của Trọng Sắt cũng giữ tới năm mười hai tuổi, nó sinh trưởng trong cơ thể hắn, ngày hắn giết cha chính là lúc hắn tự tay rút xương cốt ra.
Thường thì có thể giấu Cốt Nhẫn trong cơ thể, cũng chỉ có người của bộ tộc Săn Nhẫn mới có thể dùng được. Khi rút ra từ bất kỳ nơi nào trên cơ thể, nó có thể biến hóa thành nhiều hình dạng tùy theo sự tăng tiến của cảnh giới tu luyện.
Tuy là trên mảnh đất này tôn sùng cường giả, nhưng đa phần chính phái không thích gia tộc này, bọn họ vừa kính trọng vừa sợ hãi, vừa hận thù vừa đố kỵ. Sợ là sợ sức mạnh lớn lao của người đứng đầu huyết thống, đố kỵ là vì trời sinh bộ tộc có cách tu luyện nhanh nhẹn, trực tiếp hơn người ngoài.
Sau đó, cậu bắt đầu sống những ngày tháng làm thiếu gia.
Trong những năm tháng sau đó, Tiêu Khinh sống cực kỳ thoải mái, với một người nay lưng ra cày cấy vì đồng lương, chịu đủ cay đắng của xã hội, cuộc sống thần tiên chỉ đến thế là cùng.
Không có phiền não gì, cho dù cậu chỉ là người bình thường, cả đời không thể tu luyện thì người nhà cũng chiều theo cậu. Yêu cầu duy nhất là bọn họ hy vọng cậu sống bình an khỏe mạnh. Thậm chí Tiêu Khinh cảm thấy bản thân đã sống cuộc sống về hưu phiên bản còn trẻ.
Cho tới năm lên mười hai, vào một buổi tối khi Trần Phù đang ngủ, bỗng nhiên cậu cảm giác bên xương sườn ngứa ngáy, cậu chạm trúng một vật nhô lên ở đó.
Tiêu Khinh ấn nhẹ lên đó, cái thứ nhô ra kia lại chui ra khỏi cơ thể, bị cậu túm lấy.
Thứ gì đây? Cuối cùng sống ở thế giới huyền huyễn nên phải gặp chút huyền huyễn sao?
Tiêu Khinh bèn rút nó ra, một khúc xương trắng hếu dài khoảng một thước bị rút ra khỏi cơ thể cậu.
Đây là…. Cốt Nhẫn?!
Tiêu Khinh trợn tròn mắt.
Trọng Sắt thừa hưởng huyết thống của bộ tộc Săn Nhẫn ở phía bắc của mẹ mình. Cốt Nhẫn là vũ khí đặc thù chỉ thuộc về người của bộ tộc này.
Cách khiến bọn họ đột phá càng tàn nhẫn và thẳng thừng hơn những cách tu luyện khác, là giết những người có quan hệ máu mủ và người thân thiết với mình, khi đó, bọn họ sẽ trở nên mạnh hơn cả khi giết cường giả.
Thế là bọn họ đào tạo một nhóm người, nuôi cho tới khi trưởng thành, trở thành lưỡi dao cho những người điều hành trong tộc.
Vũ khí của bộ tộc này là Cốt Nhẫn, khi bọn họ sinh ra, sẽ có thêm một khúc xương so với những người tu luyện khác, nó sẽ hợp nhất với ý niệm của bản thân, là vũ khí sau này. Vì nó sinh ra từ máu thịt nên cần được rót máu tươi của những người thân thiết nhất.
Lần đầu tiên nam chính rút xương cốt ra, hắn đã giết cha, khởi điểm cao hơn những người khác rất nhiều.
Xương cốt của Trọng Sắt cũng giữ tới năm mười hai tuổi, nó sinh trưởng trong cơ thể hắn, ngày hắn giết cha chính là lúc hắn tự tay rút xương cốt ra.
Thường thì có thể giấu Cốt Nhẫn trong cơ thể, cũng chỉ có người của bộ tộc Săn Nhẫn mới có thể dùng được. Khi rút ra từ bất kỳ nơi nào trên cơ thể, nó có thể biến hóa thành nhiều hình dạng tùy theo sự tăng tiến của cảnh giới tu luyện.
Tuy là trên mảnh đất này tôn sùng cường giả, nhưng đa phần chính phái không thích gia tộc này, bọn họ vừa kính trọng vừa sợ hãi, vừa hận thù vừa đố kỵ. Sợ là sợ sức mạnh lớn lao của người đứng đầu huyết thống, đố kỵ là vì trời sinh bộ tộc có cách tu luyện nhanh nhẹn, trực tiếp hơn người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.