Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 60:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
09/05/2024
“Đêm còn dài, không bằng hai chúng ta tâm sự?” Lăng Thư Ca giẫm lên mặt tuyết, giày ma sát với mặt tuyết phát ra tiếng răng rắc, mỗi bước đi về trước, ngực nàng ta rung động, phối hợp với dáng vẻ yêu kiều thướt tha.
Đúng là không một người đàn ông nào có thể từ chối.
Trọng Sắt nheo mắt lại, “Ta không cần ai bầu bạn.”
Lăng Thư Ca bật cười, mười ngón tay thon dài phủ lên vai Trọng Sắt, móng tay đỏ tươi của nàng ta như những đóa hoa nở rộ đẹp đẽ khi cử động, hơi thở ấm áp phả vào tai Trọng Sắt, lẫn với mùi hương ngọt ngào trên người cô gái, “Vậy còn… song tu thì sao?”
Khi một mình Lăng Thư Ca xuất hiện giữa nhóm người đang nói chuyện ồn ào, Tiêu Khinh không kinh ngạc gì cho lắm. Giờ cũng là lúc nàng ta nên xuất hiện rồi.
Bạch Mộ Mộ còn đang đùa giỡn với Mạc Kỳ, bỗng nhiên thấy Mạc Kỳ ngừng alị nhìn chăm chăm về phía trước. Lăng Thư Ca đeo đàn sắt, xuất hiện trước mặt năm người với phong thái yểu điệu xinh đẹp.
“Lăng… Lăng sư tỷ…” Mạc Kỳ lúng túng.
Lăng Thư Ca nhìn Trọng Sắt, rõ ràng Trọng Sắt là mục tiêu của nàng ta.
Nàng ta nhìn Trọng Sắt, cất giọng nói trong trẻo say đắm lòng người, “Xin hỏi ta có thể đi cùng các ngươi được không?”
Trọng Sắt nhìn nàng ta, nhìn số thịt khô trên tay mình, Tiêu Khinh vừa xé một nửa cho hắn, có phải là cậu đang ám chỉ điều gì không?
Khi Tiêu Khinh đưa thịt cho Trọng Sắt, cậu nghĩ thầm: thịt này cứng quá, không ăn thì có lỗi với Lục sư đệ, thế là cậu bèn xé một nửa cho Trọng Sắt.
“Được… được chứ!” Mạc Kỳ lắp bắp nói, chẳng biết nên nhìn chỗ nào trên người Lăng Thư Ca.
Nàng ta chỉ cần đứng ở đó là đã rất nóng bỏng.
Lăng Thư Ca ngại ngùng ngồi xuống cạnh Mạc Kỳ, Tiêu Khinh ngồi ở giữa nàng ta và Trọng Sắt, nhưng đôi mắt hồ ly xếch lên kia vẫn luôn thoáng quan sát Trọng Sắt đang ăn thịt.
Tiêu Khinh xé miếng thịt, nhai nuốt một cách trầy trật, cậu nghiêm túc suy nghĩ nếu đến tối đi tiểu đêm bất cẩn thấy cảnh bọn họ song tu, cậu nên giả bộ ngủ với tư thế nào thì tốt hơn?
“Lăng sư tỷ! Ngươi ăn thịt khô không? Đặc sản của thành Thiên Hoa!” Bạch Mộ Mộ đưa thịt khô cho Lăng Thư Ca, mỉm cười hỏi.
Trình Lễ cũng đưa cho nàng ta thịt đã được làm nóng, “Ở đây còn này.”
Mạc Kỳ cũng giơ tay ra, “Ta cũng có.”
Tiêu Khinh cảm thấy mình không ân cần thì không thể gia nhập hàng ngũ trai thẳng. Mặc dù Lăng Thư Ca không cần thức ăn của cậu nhưng cậu cũng đưa thịt cho nàng ta. Tiêu Khinh vừa định nói chuyện thì Trọng Sắt ngồi cạnh đã nhét hết thịt khô vào miệng, cắt ngang động tác định gia nhập hàng ngũ của Tiêu Khinh, “Hết rồi.”
“Hả?” Tiêu Khinh nhớ rõ hắn còn vừa cầm một nửa miếng thịt mà cậu đưa qua.
Trọng Sắt mím môi, lấy miếng thịt Tiêu Khinh định đưa cho Lăng Thư Ca đi, đúng lý hợp tình, “Hết thịt.”
Lăng Thư Ca không được người mà mình để ý quan tâm tới, nàng ta bĩu môi lấy thịt khô từ tay Trình Lễ, lịch sự nói, “Cảm ơn.”
Đúng là không một người đàn ông nào có thể từ chối.
Trọng Sắt nheo mắt lại, “Ta không cần ai bầu bạn.”
Lăng Thư Ca bật cười, mười ngón tay thon dài phủ lên vai Trọng Sắt, móng tay đỏ tươi của nàng ta như những đóa hoa nở rộ đẹp đẽ khi cử động, hơi thở ấm áp phả vào tai Trọng Sắt, lẫn với mùi hương ngọt ngào trên người cô gái, “Vậy còn… song tu thì sao?”
Khi một mình Lăng Thư Ca xuất hiện giữa nhóm người đang nói chuyện ồn ào, Tiêu Khinh không kinh ngạc gì cho lắm. Giờ cũng là lúc nàng ta nên xuất hiện rồi.
Bạch Mộ Mộ còn đang đùa giỡn với Mạc Kỳ, bỗng nhiên thấy Mạc Kỳ ngừng alị nhìn chăm chăm về phía trước. Lăng Thư Ca đeo đàn sắt, xuất hiện trước mặt năm người với phong thái yểu điệu xinh đẹp.
“Lăng… Lăng sư tỷ…” Mạc Kỳ lúng túng.
Lăng Thư Ca nhìn Trọng Sắt, rõ ràng Trọng Sắt là mục tiêu của nàng ta.
Nàng ta nhìn Trọng Sắt, cất giọng nói trong trẻo say đắm lòng người, “Xin hỏi ta có thể đi cùng các ngươi được không?”
Trọng Sắt nhìn nàng ta, nhìn số thịt khô trên tay mình, Tiêu Khinh vừa xé một nửa cho hắn, có phải là cậu đang ám chỉ điều gì không?
Khi Tiêu Khinh đưa thịt cho Trọng Sắt, cậu nghĩ thầm: thịt này cứng quá, không ăn thì có lỗi với Lục sư đệ, thế là cậu bèn xé một nửa cho Trọng Sắt.
“Được… được chứ!” Mạc Kỳ lắp bắp nói, chẳng biết nên nhìn chỗ nào trên người Lăng Thư Ca.
Nàng ta chỉ cần đứng ở đó là đã rất nóng bỏng.
Lăng Thư Ca ngại ngùng ngồi xuống cạnh Mạc Kỳ, Tiêu Khinh ngồi ở giữa nàng ta và Trọng Sắt, nhưng đôi mắt hồ ly xếch lên kia vẫn luôn thoáng quan sát Trọng Sắt đang ăn thịt.
Tiêu Khinh xé miếng thịt, nhai nuốt một cách trầy trật, cậu nghiêm túc suy nghĩ nếu đến tối đi tiểu đêm bất cẩn thấy cảnh bọn họ song tu, cậu nên giả bộ ngủ với tư thế nào thì tốt hơn?
“Lăng sư tỷ! Ngươi ăn thịt khô không? Đặc sản của thành Thiên Hoa!” Bạch Mộ Mộ đưa thịt khô cho Lăng Thư Ca, mỉm cười hỏi.
Trình Lễ cũng đưa cho nàng ta thịt đã được làm nóng, “Ở đây còn này.”
Mạc Kỳ cũng giơ tay ra, “Ta cũng có.”
Tiêu Khinh cảm thấy mình không ân cần thì không thể gia nhập hàng ngũ trai thẳng. Mặc dù Lăng Thư Ca không cần thức ăn của cậu nhưng cậu cũng đưa thịt cho nàng ta. Tiêu Khinh vừa định nói chuyện thì Trọng Sắt ngồi cạnh đã nhét hết thịt khô vào miệng, cắt ngang động tác định gia nhập hàng ngũ của Tiêu Khinh, “Hết rồi.”
“Hả?” Tiêu Khinh nhớ rõ hắn còn vừa cầm một nửa miếng thịt mà cậu đưa qua.
Trọng Sắt mím môi, lấy miếng thịt Tiêu Khinh định đưa cho Lăng Thư Ca đi, đúng lý hợp tình, “Hết thịt.”
Lăng Thư Ca không được người mà mình để ý quan tâm tới, nàng ta bĩu môi lấy thịt khô từ tay Trình Lễ, lịch sự nói, “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.