Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy
Chương 11
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
09/07/2020
Bức ảnh khó có thể thể hiện được một phần mười khí chất tướng mạo của Phương Đình Việt, đơn thuần chỉ là hình bóng trong bức ảnh lớp, cũng đủ khiến cho tim Lữ Tư Nguy đập không thôi.
Một dòng nước ấm từ trong dạ dày chảy ngược lên ngực, một chút yếu mềm, một chút run rẩy.
Hiện tại Lữ Tư Nguy không cố chấp giống khi còn bé nữa, cậu có vòng xã giao rộng lớn, một cú điện thoại có thể kêu bạn gọi bè, cũng có thể vì một người bạn mà chạy ra nước ngoài tham gia lễ cưới rồi về, nhưng cậu lại không thể gặp được một người như Phương Đình Việt, không một ai có thể khơi dậy dục vọng chiếm hữu của cậu một lần nữa.
Điều gì đó trong lòng đang không ngừng thúc giục Lữ Tư Nguy, rồi lại không hiểu vì sao giục, mà thúc giục việc gì. Cậu ôm album, những ngón tay vô thức xoa xoa làm lòng cậu càng hỗn loạn.
Một tia sáng loé lên, cậu thả album xuống, lấy áo khoác và chìa khóa xe, vội vã ra khỏi nhà.
Người hầu trong nhà cũ đã sớm biết tin Lữ Tư Nguy về nhà, luôn mở cửa chờ đợi.
Lữ Tư Nguy dừng xe xong, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, lúc vào cửa còn quay lại hỏi: "Dì Đỗ, đồ đạc trong phòng cháu không ai động tới chứ."
Dì Đỗ bảo đảm nói: "Không ai động! Lúc quét tước đều là dì làm, ráp trải giường cũng mới đổi, tối nay cậu có thể ở lại!"
"Vậy thì tốt, dì Đỗ, dì không cần đi cùng cháu đâu, cháu đi lên tìm ít đồ."
Lữ Tư Nguy nhanh chân bước lên cầu thang, đứng trước cửa phòng ngủ thời thiếu niên của mình, thở dài một cái, vặn chốt cửa.
Nhào tới trước mặt là ánh mặt trời sáng rỡ, chói đến độ Lữ Tư Nguy giơ tay che mắt, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt quét một vòng, cảnh tượng trước mắt và hình ảnh trong ký ức của cậu hoàn toàn trùng hợp.
Ráp trải giường màu xanh da trời tản ra mùi vị nắng sớm, cây đàn guitar treo trên tường chỉ mới dùng mấy lần đã bỏ không vẫn trơn bóng như mới... Hết thảy đều giống như trước khi cậu rời đi, tựa như không phải cậu đã đi chín năm, mà là cậu vừa rời khỏi đây một lúc.
Một chiếc giá vẽ đứng thẳng trước cửa sổ, phủ lên một tấm vải nhung màu đỏ thẫm che kín bức tranh, Lữ Tư Nguy bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bước nhanh đi tới kéo tấm vải nhung xuống, lộ ra một bức tranh chân dung chưa vẽ xong.
Cho dù có vải nhung che chắn, thuốc màu vẫn bởi vì oxy hoá lâu năm làm phai màu, nhìn ra cũng không chân thực, nhưng mái tóc đen gọn gàng và bộ đồng phục học sinh màu trắng dường như toát ra một hương vị tươi mới tuyệt thể có người có thứ hai.
Cậu nhẹ nhàng dùng tấm vải nhung mới che lên, đi về phía giá sách đối diện giường, nghiêm chỉnh sắp xếp lại hàng truyện tranh phía trước, còn có rất nhiều mô hình kiến trúc, Kim tự tháp Ai Cập, nhà hát Opera Sydney ở Australia, nhà thờ bằng gỗ ở Borgon Na Uy, nhà thờ Sofia ở Thổ Nhĩ Kỳ, những biệt thự tát phục ở Pháp...
Lữ Tư Nguy nhẹ nhàng vuốt ve những mô hình giống như tay Phương Đình Việt, tưởng tượng Phương Đình Việt tiêu hao vô số thời gian dùng bàn tay thon dài lắp ghép từng mỗi một linh kiện đơn sơ nhất vào nhau, nhưng điều nôn nóng, phiền muộn, hư không, tích tụ... Tựa như đáy sông ngầm ngủ đông, cảm xúc nhiều năm như nước triều lên từng chút tuôn ra.
"Phương Đình Việt..." Một tiếng này đã nghẹn trong lồng ngực cậu rất lâu, cậu vội ấn lồng ngực mình.
Lữ Tư Nguy ngồi trong ngôi nhà cũ một đêm, ngày hôm sau tìm công ty dọn nhà, đóng gói mấy mô hình kiến trúc trong phòng, vận chuyển về nhà mới của cậu.
Buổi tối, cậu ngồi trên giường, dựa vào tường nhìn chằm chằm mô hình trong tủ, vắt hết óc muốn tìm cách gặp Phương Đình Việt.
Năm đó trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu đã vội vã xuất ngoại, dãy số tự nhiên cũng thay đổi, tài khoản xã hội cũng đã lâu không đăng nhập nên không còn một mống... Căn bản không còn biện pháp nào.
Ngay khi cậu đang chán ngán thất vọng, chuông điện thoại di động vang lên.
Lữ Tư Nguy liếc màn hình điện thoại, nhận cú điện thoại, hữu khí vô lực nói: "Có chuyện gì?"
Giọng nói Trần Chương từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Không có việc gì quan trọng, vừa nãy giám đốc phòng trưng bày gọi điện thoại nói bốn tháng nữa ở A thị sẽ có một cuộc triển lãm tranh quy mô lớn, hỏi cậu có tham gia không, điện thoại làm việc của cậu không bật, nên anh phải gọi đến số này."
Lữ Tư Nguy ngã xuống giường, không hứng lắm mà nói: "Nói sau đi, gần đây không có tâm trạng."
"Cậu sao thế, nghe như thận hư."
Lữ Tư Nguy không tâm trạng nói nhảm với anh, đưa tay muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến Trần Chương quen biết nhiều như thế, dừng một chút, quỷ thần xui khiến mở miệng, hỏi: "Trần Chương, anh có biết Phương Đình Việt không?"
Phương Đình Việt là người ưu tú như vậy, lĩnh vực nào đều có thể chiếm được một vị trí đi, cho dù ngay bây giờ không có, cũng chỉ chuyện sớm hay muộn.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi cậu nghe Trần Chương qua quýt bình bình mà nói "Biết chứ, sao vậy", vẫn không thể tin được mà ngồi thẳng người, xác nhận nói: "Phương Đình Việt, Đình trong lầu các đình, Việt trong xuyên việt, anh chắc chắn chứ?"
Trần Chương nói: "Cụ thể thế nào thì anh không xác định, nhưng mà cậu ta làm kiến trúc, cũng có danh tiếng."
Trái tim Lư Tư Nguy đột nhiên co rụt lại, nhất định chính là hắn, không sai!
"Anh biết phương thức liên lạc với cậu ấy không?"
"Gặp một lần, đâu ra mà có phương thức liên lạc." Trần Chương nói: "Nếu như cậu có chuyện tìm cậu ta, có thể liên hệ với văn phòng của cậu ta."
Lữ Tư Nguy lên weibo tìm thấy weibo chính thức "Kiến trúc sư vụ sở" mà Trần Chương nhắc tới, rất dễ dàng tìm được Phương Đình Việt trong số những người đã theo dõi.
Tài khoản weibo của Phương Đình Việt có rất nhiều người hâm mộ, thế nhưng nội dung đăng tải trên tài khoản này rất ít, bài đăng gần đây nhất là nửa năm trước.
Đã tìm đến đây, Lữ Tư Nguy không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha, cậu nhập tên Phương Đình Việt vào khung tìm kiếm, một số nội dung liên quan được đề xuất, để tìm chút manh mối.
@ mã các văn: Nhanh đến cuối tuần đi! Tôi đã không chờ nổi nữa rồi Phương Đình Việt @ sống an ổn cùng đi xem nhạc kịch ( viện thánh mẫu paris) nha! 【 hình ảnh 】
Ngón tay Lư Tư Nguy đột nhiên dừng lại.
Cậu nhấn vào trang chính "Mã các văn", lướt từ trên xuống dưới ——
@ mã các văn: Tôi muốn xem ( giai nhân thời đại), Phương đại kiến trúc sư muốn xem ( viện thánh mẫu Paris), cuối cùng chúng tôi quyết định ai là người đẹp ai là sói @ sống an ổn
@ mã các văn: Phương đại kiến trúc sư rất bận rộn, đi ăn cơm còn cố gắng đẩy nhanh tốc độ 【 hình ảnh 】
Trên bức ảnh được chụp là một nửa màn hình máy tính cùng một bàn tay khớp xương rõ nét.
Lữ Tư Nguy lập tức xác định chủ nhân bàn tay kia chính là Phương Đình Việt, cậu nhìn chằm chằm ba chữ màu xanh lam "Sống an ổn" một lúc lâu, nắm tay thành đấm, nhấn vào trang chính của đối phương.
Tài khoản cá nhân của Phong Đình Việt không khác tài khoản công việc là bao, được lập cách đây năm năm trước, chỉ có mười mấy blog, nếu không phải gợi ý của hệ thống nhắc nhở, thì chỉ có người tên "Mã các văn" sắp xếp nghỉ hè, Lữ Tư Nguy gần như muốn cho là đây là một tài khoản bỏ đi.
Phóng to tất cả hình ảnh mà "Mã các văn" đăng tag Phương Đình Việt, ngoại trừ quét mã QR, rạp hát, ngày, thông tin số ghế đầy đủ mọi thứ.
Trong lúc đó, Lữ Tư Nguy có loại cảm giác kỳ diệu, hoá ra cậu cách Phương Đình Việt gần như vậy, hoá ra muốn tìm được Phương Đình Việt đơn giản như vậy.
Vốn đưa tay là có thể chạm tới.
Cũng không phải chưa bao giờ nhớ tới Phương Đình Việt, chỉ là chưa bao giờ có thời gian để ôn lại, cũng tận lực làm mờ đi thân ảnh vô thức xuất hiện trong đầu.
Đến cùng thì cậu đã lơ là tới trình độ nào, dĩ nhiên... lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Một dòng nước ấm từ trong dạ dày chảy ngược lên ngực, một chút yếu mềm, một chút run rẩy.
Hiện tại Lữ Tư Nguy không cố chấp giống khi còn bé nữa, cậu có vòng xã giao rộng lớn, một cú điện thoại có thể kêu bạn gọi bè, cũng có thể vì một người bạn mà chạy ra nước ngoài tham gia lễ cưới rồi về, nhưng cậu lại không thể gặp được một người như Phương Đình Việt, không một ai có thể khơi dậy dục vọng chiếm hữu của cậu một lần nữa.
Điều gì đó trong lòng đang không ngừng thúc giục Lữ Tư Nguy, rồi lại không hiểu vì sao giục, mà thúc giục việc gì. Cậu ôm album, những ngón tay vô thức xoa xoa làm lòng cậu càng hỗn loạn.
Một tia sáng loé lên, cậu thả album xuống, lấy áo khoác và chìa khóa xe, vội vã ra khỏi nhà.
Người hầu trong nhà cũ đã sớm biết tin Lữ Tư Nguy về nhà, luôn mở cửa chờ đợi.
Lữ Tư Nguy dừng xe xong, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, lúc vào cửa còn quay lại hỏi: "Dì Đỗ, đồ đạc trong phòng cháu không ai động tới chứ."
Dì Đỗ bảo đảm nói: "Không ai động! Lúc quét tước đều là dì làm, ráp trải giường cũng mới đổi, tối nay cậu có thể ở lại!"
"Vậy thì tốt, dì Đỗ, dì không cần đi cùng cháu đâu, cháu đi lên tìm ít đồ."
Lữ Tư Nguy nhanh chân bước lên cầu thang, đứng trước cửa phòng ngủ thời thiếu niên của mình, thở dài một cái, vặn chốt cửa.
Nhào tới trước mặt là ánh mặt trời sáng rỡ, chói đến độ Lữ Tư Nguy giơ tay che mắt, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt quét một vòng, cảnh tượng trước mắt và hình ảnh trong ký ức của cậu hoàn toàn trùng hợp.
Ráp trải giường màu xanh da trời tản ra mùi vị nắng sớm, cây đàn guitar treo trên tường chỉ mới dùng mấy lần đã bỏ không vẫn trơn bóng như mới... Hết thảy đều giống như trước khi cậu rời đi, tựa như không phải cậu đã đi chín năm, mà là cậu vừa rời khỏi đây một lúc.
Một chiếc giá vẽ đứng thẳng trước cửa sổ, phủ lên một tấm vải nhung màu đỏ thẫm che kín bức tranh, Lữ Tư Nguy bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bước nhanh đi tới kéo tấm vải nhung xuống, lộ ra một bức tranh chân dung chưa vẽ xong.
Cho dù có vải nhung che chắn, thuốc màu vẫn bởi vì oxy hoá lâu năm làm phai màu, nhìn ra cũng không chân thực, nhưng mái tóc đen gọn gàng và bộ đồng phục học sinh màu trắng dường như toát ra một hương vị tươi mới tuyệt thể có người có thứ hai.
Cậu nhẹ nhàng dùng tấm vải nhung mới che lên, đi về phía giá sách đối diện giường, nghiêm chỉnh sắp xếp lại hàng truyện tranh phía trước, còn có rất nhiều mô hình kiến trúc, Kim tự tháp Ai Cập, nhà hát Opera Sydney ở Australia, nhà thờ bằng gỗ ở Borgon Na Uy, nhà thờ Sofia ở Thổ Nhĩ Kỳ, những biệt thự tát phục ở Pháp...
Lữ Tư Nguy nhẹ nhàng vuốt ve những mô hình giống như tay Phương Đình Việt, tưởng tượng Phương Đình Việt tiêu hao vô số thời gian dùng bàn tay thon dài lắp ghép từng mỗi một linh kiện đơn sơ nhất vào nhau, nhưng điều nôn nóng, phiền muộn, hư không, tích tụ... Tựa như đáy sông ngầm ngủ đông, cảm xúc nhiều năm như nước triều lên từng chút tuôn ra.
"Phương Đình Việt..." Một tiếng này đã nghẹn trong lồng ngực cậu rất lâu, cậu vội ấn lồng ngực mình.
Lữ Tư Nguy ngồi trong ngôi nhà cũ một đêm, ngày hôm sau tìm công ty dọn nhà, đóng gói mấy mô hình kiến trúc trong phòng, vận chuyển về nhà mới của cậu.
Buổi tối, cậu ngồi trên giường, dựa vào tường nhìn chằm chằm mô hình trong tủ, vắt hết óc muốn tìm cách gặp Phương Đình Việt.
Năm đó trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu đã vội vã xuất ngoại, dãy số tự nhiên cũng thay đổi, tài khoản xã hội cũng đã lâu không đăng nhập nên không còn một mống... Căn bản không còn biện pháp nào.
Ngay khi cậu đang chán ngán thất vọng, chuông điện thoại di động vang lên.
Lữ Tư Nguy liếc màn hình điện thoại, nhận cú điện thoại, hữu khí vô lực nói: "Có chuyện gì?"
Giọng nói Trần Chương từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Không có việc gì quan trọng, vừa nãy giám đốc phòng trưng bày gọi điện thoại nói bốn tháng nữa ở A thị sẽ có một cuộc triển lãm tranh quy mô lớn, hỏi cậu có tham gia không, điện thoại làm việc của cậu không bật, nên anh phải gọi đến số này."
Lữ Tư Nguy ngã xuống giường, không hứng lắm mà nói: "Nói sau đi, gần đây không có tâm trạng."
"Cậu sao thế, nghe như thận hư."
Lữ Tư Nguy không tâm trạng nói nhảm với anh, đưa tay muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến Trần Chương quen biết nhiều như thế, dừng một chút, quỷ thần xui khiến mở miệng, hỏi: "Trần Chương, anh có biết Phương Đình Việt không?"
Phương Đình Việt là người ưu tú như vậy, lĩnh vực nào đều có thể chiếm được một vị trí đi, cho dù ngay bây giờ không có, cũng chỉ chuyện sớm hay muộn.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi cậu nghe Trần Chương qua quýt bình bình mà nói "Biết chứ, sao vậy", vẫn không thể tin được mà ngồi thẳng người, xác nhận nói: "Phương Đình Việt, Đình trong lầu các đình, Việt trong xuyên việt, anh chắc chắn chứ?"
Trần Chương nói: "Cụ thể thế nào thì anh không xác định, nhưng mà cậu ta làm kiến trúc, cũng có danh tiếng."
Trái tim Lư Tư Nguy đột nhiên co rụt lại, nhất định chính là hắn, không sai!
"Anh biết phương thức liên lạc với cậu ấy không?"
"Gặp một lần, đâu ra mà có phương thức liên lạc." Trần Chương nói: "Nếu như cậu có chuyện tìm cậu ta, có thể liên hệ với văn phòng của cậu ta."
Lữ Tư Nguy lên weibo tìm thấy weibo chính thức "Kiến trúc sư vụ sở" mà Trần Chương nhắc tới, rất dễ dàng tìm được Phương Đình Việt trong số những người đã theo dõi.
Tài khoản weibo của Phương Đình Việt có rất nhiều người hâm mộ, thế nhưng nội dung đăng tải trên tài khoản này rất ít, bài đăng gần đây nhất là nửa năm trước.
Đã tìm đến đây, Lữ Tư Nguy không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha, cậu nhập tên Phương Đình Việt vào khung tìm kiếm, một số nội dung liên quan được đề xuất, để tìm chút manh mối.
@ mã các văn: Nhanh đến cuối tuần đi! Tôi đã không chờ nổi nữa rồi Phương Đình Việt @ sống an ổn cùng đi xem nhạc kịch ( viện thánh mẫu paris) nha! 【 hình ảnh 】
Ngón tay Lư Tư Nguy đột nhiên dừng lại.
Cậu nhấn vào trang chính "Mã các văn", lướt từ trên xuống dưới ——
@ mã các văn: Tôi muốn xem ( giai nhân thời đại), Phương đại kiến trúc sư muốn xem ( viện thánh mẫu Paris), cuối cùng chúng tôi quyết định ai là người đẹp ai là sói @ sống an ổn
@ mã các văn: Phương đại kiến trúc sư rất bận rộn, đi ăn cơm còn cố gắng đẩy nhanh tốc độ 【 hình ảnh 】
Trên bức ảnh được chụp là một nửa màn hình máy tính cùng một bàn tay khớp xương rõ nét.
Lữ Tư Nguy lập tức xác định chủ nhân bàn tay kia chính là Phương Đình Việt, cậu nhìn chằm chằm ba chữ màu xanh lam "Sống an ổn" một lúc lâu, nắm tay thành đấm, nhấn vào trang chính của đối phương.
Tài khoản cá nhân của Phong Đình Việt không khác tài khoản công việc là bao, được lập cách đây năm năm trước, chỉ có mười mấy blog, nếu không phải gợi ý của hệ thống nhắc nhở, thì chỉ có người tên "Mã các văn" sắp xếp nghỉ hè, Lữ Tư Nguy gần như muốn cho là đây là một tài khoản bỏ đi.
Phóng to tất cả hình ảnh mà "Mã các văn" đăng tag Phương Đình Việt, ngoại trừ quét mã QR, rạp hát, ngày, thông tin số ghế đầy đủ mọi thứ.
Trong lúc đó, Lữ Tư Nguy có loại cảm giác kỳ diệu, hoá ra cậu cách Phương Đình Việt gần như vậy, hoá ra muốn tìm được Phương Đình Việt đơn giản như vậy.
Vốn đưa tay là có thể chạm tới.
Cũng không phải chưa bao giờ nhớ tới Phương Đình Việt, chỉ là chưa bao giờ có thời gian để ôn lại, cũng tận lực làm mờ đi thân ảnh vô thức xuất hiện trong đầu.
Đến cùng thì cậu đã lơ là tới trình độ nào, dĩ nhiên... lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.