Chương 27: Hắc Song Sát
Triệu Long
15/06/2020
Soul Eyes
Tác giả: Triệu Long
_______________________________________________________________________________
Tóm tắt tập trước: Sau khi, được bà mình cho biết hết sự thật của quá khứ.Cậu đã được bà Nami giúp lấy lại toàn bộ ký ức tiền kiếp của mình. Hóa ra tiền kiếp của Nam chính là ông nội của mình Lê Thiên. Đoán được, nhiều năm sau Ma Vương sẽ lại sống dậy. Ông đã tính toán và đầu thai đúng hậu duệ đời thứ 9 của mình để tiếp tục chiến đấu với hắn. Biết tiên đoán của chồng mình, từ trước đến giờ không sai sót một sự kiện nào và biết rằng mình sẽ chết dưới tay Ma Vương, bà Nami đã chọn cách truyền hết linh lực của mình vào Nam và nhắm mắt một cách thật thanh thản.
Vậy sau khi Nam lấy lại ký ức cậu sẽ thay đổi như thế nào? Theo lời bà Nami thì tiềm năng của đôi mắt mà Nam đang sở hữu có sức mạnh lớn như thế nào? Ân giờ này ra sao?
Mời các bạn đón xem Tập 27: Hắc Song Sát của bộ truyện Soul Eyes để tiếp tục hóng tiếp Tập 28 nha!:))
_______________________________________________________________________________
Sau khi Nami chết đi, Nam an táng bà cạnh mộ của ba mẹ mình. Dù đã lấy lại toàn bộ ký ức của tiền kiếp, Nhưng tính cách của Nam không thay đổi quá nhiều so với trước, chỉ là cậu đã bị pha tạp một ít tính cách của Lê Thiên khi xưa do dòng ký ức đan xen.
Đứng cạnh cơ thể My, Nam đặt tay nhẹ nhàng lên trán của cô. Cậu vận dụng linh lực một cách thuần thục hơn trước. Luồng ánh đỏ tựa như khói sương vây lấy Nam. Sau một cái nháy mắt, đôi mắt của cậu từ màu xanh lam ngọc đã chuyển hóa thành màu đỏ thẳm. Lúc này, trong không gian tiềm thức của chính mình. Cậu thấy được rất nhiều linh thể khác nhau, sau lưng họ có một sợi dây liên kết từ hư không. Mỗi linh thể ở mỗi nơi khác nhau, là mỗi giới tính khác nhau và đang ở trong một hoàn cảnh khác nhau. Trong dòng linh thể như vô tận, cậu cảm ứng được một thứ gì đó chạm khẽ vào trong trí óc. Một mùi hương quen thuộc. Nam vừa nhắm mắt vừa nói
-Tìm thấy rồi!
Cậu lần theo sợi dây liên kết đến với một linh thể. Đó là My. Và cô ấy đang ngủ, linh hồn cô ấy bị phong ấn vào một viên đá cổ màu xanh ngọc bích, xung quanh là ấn ngôi sao sáu cánh. Ngay sau đó, một sợi dây liên kết khác từ từ hiện lên rồi nối vào sợi dây liên kết của My. Ân cũng đã xuất hiện. Nhưng thay vào sự tức giận, cậu có một thái độ bình tĩnh lạ thường. Cầm con rối bằng than thế thân của mình trên tay. Vẫn là những vết chém sâu vào trong hình nhân. Hai nét trên song song, hai bên lại thêm hai nét. Cậu nói
- Thần Điện! - Dường như những ký ức cũ đã xâu chuỗi khiến Nam hiểu ra mọi việc.
[Lược một đoạn: Trước trận chiến càn quét tàn tích của Ma Vương. Lê Thiên đã tạo ra một loại ngôn ngữ ký hiệu từ những đoạn thẳng, giúp các Tộc có thể liên lạc được với nhau. Khi xưa, trong nhiệm vụ Trọng đã để lại ký hiệu trên thân cây giúp đội quân tiếp viện đưa tim Ma Vương đến Đền Thần. Bản thân quay lại tiếp ứng cho Hào.]
Nam sờ vào ngực trái của mình, trong ký ức của cậu lại xuất hiện một hình ảnh của một bóng đen. Khi đang chiến đấu với Ma Vương, đã từng có một kẻ tấn công từ phía sau và khiến Lê Thiên bị thương nghiêm trọng. Đó chính là kẻ phản bội của Ngũ Tộc. Về sau, chính vết thương đó đã khiến cơ thể Lê Thiên yếu đi nhanh chóng, ông mất bệnh và qua đời ở tuổi 43.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, một người đàn ông khoác chiếc áo của Phượng Hoàng Tộc, phía sau là 2 Đội trưởng Tinh Anh. Ông ta cố thuyết phục để được vào bên trong, nhưng do quân lệnh từ Nam họ đã ngăn cảnh ông ấy.
- Ta cần gặp trưởng tộc! Cậu hãy vào trong thông báo.
-Trưởng tộc có lệnh để bảo mật thông tin, nghiêm cấm người không có liên quan ra vào- Tinh Anh Long Tộc nói.
Một Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng Tộc chen vào
-Cậu có biết đây là Trưởng Tộc Phượng Hoàng hay không hả?
Dù bị Đội trưởng Tinh Anh đẩy mạnh vào vai phải nhưng Tinh Anh Long Tộc vẫn bình tĩnh đáp
-Quân lệnh như núi! Tôi không thể kháng lệnh.
Đội trưởng Tinh Anh giận dữ, giơ nắm đấm định tấn công Tinh Anh, nhưng đã được trưởng Tộc Phượng Hoàng ngăn cản
- Không được hồ đồ!
Nghe được tiếng đôi co bên ngoài, Nam cầm lấy chiếc áo khoác của mình đi ra ngoài. Cậu vỗ vào vai Tinh Anh cảnh vệ.
-Anh làm tốt lắm!
Sau đó quay sang trưởng Tộc Phượng Hoàng.
- Chào Ngài, đường xa vất vả. Mời Ngài vào bên trong.
Nam nhìn và cười chào hai đội trưởng Tinh Anh một cách bình thường. Nhưng họ bỗng trầm mặt, mồ hôi từ từ lăn trên trán với bộ điệu sợ hãi.
Tại phòng khách, Nam rót trà mời họ. Tộc trưởng Phượng Hoàng nói.
-Ta xin chia buồn với cậu! Ta đã đến trễ, thành thật xin lỗi gia đình.
-Cảm ơn Ngài đã quan tâm đến nhà cháu! Dù sao người cũng đã mất rồi, Ngài đừng quá tự trách.
Cầm tách trà uống một ngụm, ông ngạc nhiên hỏi.
-Hửm?! Thiết Quan Âm! Ta rất chuộng loại trà này.
Tay Nam vẫn đang rót hai ly còn lại mời hai Đội Trưởng Tinh Anh
- Thế ạ! Cháu mừng vì nó trùng hợp với khẩu vị của Ngài. Cháu cũng rất thích loại này.
- Cậu cũng biết thưởng trà đấy! Tại sao cậu lại thích loại trà này?
- Vì nó khi pha sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan, còn có cả mùi hạt dẻ nhè nhẹ, vị ngọt thanh khiết, trà màu vàng tươi đậm, đẹp tựa hổ phách, có mùi thơm tự nhiên ngào ngạt của hoa lan, vị trà đậm đà dịu ngọt lâu tan, tục xưng là có "âm vận". Trà âm vừa ngon vừa lâu, có thể nói "bảy nước còn dư hương".Khi thưởng thức trà nên uống từng ngụm nhỏ, đầu lưỡi chuyển nhẹ để các gai vị giác trên lưỡi tiếp xúc với nước trà, sau đó nuốt từ từ, cảm nhận hương thơm và vị chát dịu của trà.
Ông gật đầu tán thưởng rồi nói:
- Cậu thật giống với ông của mình! Ông ấy cũng là người am hiểu trà đạo. Tiếc là ông ấy mất sớm, không thì ta và ông ấy có thể đàm đạo, hàng huyên mỗi ngày rồi.- Sau đó ông thở dài
-Ông ấy cũng như trà, tuy đã uống qua cổ. Nhưng hương vị vẫn còn lưu lại trong tâm trí cả một đời- Nam nói
Tộc trưởng bỗng nhiên chuyển sang hỏi Nam:
-Cậu tên là gì? Tuy nói rằng, con và chúng ta biết nhau khá lâu, nhưng đến giờ ta mới gặp cháu lần đầu.
-Cháu tên Nam. Cháu nghe tới bác Minh Kỳ lâu rồi, đây cũng là lần đầu cháu gặp Ngài. Trẻ hơn so với những gì cháu nghĩ.
-Kha kha! Thằng nhóc này miệng mồm lanh lợi khiếp nhỉ.
[Nam thật sự không biết gì về ông ấy trước đó. Ông ấy dường như là một bí ẩn đối với cậu. Nhưng do ký ức của Lê Thiên, mà Nam biết rõ về ông ấy. Dẫu sao, ông ấy và Lê Thiên là hai người bạn tri kỉ của nhau một thời. Và trong buổi nói chuyện hợp ý, cuối cùng họ đã vui vẻ đồng ý về mối hôn ước này.]
Nam cầm tách trà lên hỏi:
- Hôm này Ngài đích thân đến đây có việc gì không ạ?
-Hôm nay, ta đến đây ngoài việc thăm hỏi con. Ta muốn biết thêm về thông tin của Chìa Khóa Sinh Mệnh.
-Hiện tại, Hắc Thược đã rơi vào tay của Hắc Liên. Còn Bạch Thược đã được người của Lân Tộc hộ tống đến Thần Điện. Bên mọi có biết thêm gì về hành tung của Ma Vương hay không?
Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng cho biết:
- Gần 1 tháng nay, có rất nhiều người ở cả năm tộc mất tích. Điều kì lạ ở chỗ, chỉ có binh lính chúng tôi là không mất thi thể. Khi tìm được họ thì máu trong cơ thể đã bị rút sạch. Có thể chúng đã biết Huyết Thần đang ở chỗ chúng tôi.
Nam ngạc nhiên:
-Huyết Thần đang ở chỗ mọi người?
- Đúng như thế! Và tiểu thư chúng tôi, đang mang trong người Huyết Thần.
Vừa nghe câu nói của đội trưởng Tinh Anh, Nam nhìn trầm ngâm nhìn xuống bàn. Bỗng cậu nghe tiếng ông Kỳ gọi
-Cậu có điều gì trăn trở à?
-À không! Cảm ơn Ngài vì đã cho cháu biết thông tin về Huyết Thần. Cháu cũng đang tìm thông tin về nó, sợ rằng Ma Vương sẽ nhanh hơn một bước. Cháu sẽ cử 2 vị Trưởng Lão đến Phượng Hoàng Tộc để tăng cường bảo vệ cho tiểu thư nhà Ngài.
Tộc trưởng Kỳ nói
-Tuy ta biết cậu có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Nhưng khi nào có thể đến chỗ ta, hai đứa gần phải gặp nhau, hoàn thành mối hôn ước này. Như thế ta cũng có thể ăn nói với ba mẹ quá cố của cậu. Và cả Lê Thiên Trưởng Tộc nữa.
-Cảm ơn Ngài đã nhắc nhở! Nhưng cháu sẽ đến đó sớm nhất. Chỉ là giờ việc cấp bách hiện tại là lấy lại Hắc- Bạch Thược từ tay Hắc Thập Yêu Giới. Bạn cháu đang bị chúng truy đuổi phía sau. Thần Điện còn cách rất xa cậu ta, vì thế cháu mượn Ngài 1 thứ để đuổi theo tiếp ứng.
- Ta hiểu trăn trở của cậu! Mong cậu có thể đến tệ xá sớm nhất. Và ta biết cậu muốn mượn thứ gì rồi...
Tại tầng không trên bầu trời, nơi những đám mây lớn xuất hiện, có những chấm đen đang di chuyển, để lại phía sau là đường ánh sáng màu cam. Quan sát càng gần, thì hóa ra là Nam đang cưỡi trên Phượng Sa. Cùng theo đó, là quân đoàn Tinh Anh Long- Phượng tiến về khu rừng phía đông một cách thần tốc.
[Phượng Sa: là một phương tiện di chuyển trên không trung của tộc Phượng Hoàng. Nó có hình dáng như của một con diều, dẹp, chiều dài 1m3, rộng 750cm. Phía đầu là hình đầu Phượng Hoàng với hai mắt phát sáng xanh dương. Sau đuôi và phía bên dưới là động cơ phản lực với công suất lớn. Bên trên được phủ một lớp sơn cam vàng, với họa tiết trắng. Đây là bản cải tiến của thời hiện đại so với bản cũ khi xưa. Lúc trước, nó chỉ được phát minh từ các thanh trúc và những tấm vải lớn. Bên dưới được dán một tấm bùa Phi Thiên, mà chỉ có Tộc Phượng Hoàng mới có thể tạo ra, nhưng do tốc độ khá chậm chạm và mau xuống cấp nên về sau họ đã cải tiến thành Phượng Sa 2.0].
Sau nhiều ngày, di chuyển trong cánh rừng rộng lớn. Ân đã thật sự kiệt sức. Chân cậu như mềm nhũng ra, cở thể run lên bần bậc. Giới hạn của cậu đã đến, cậu từ trên cành cây cao rơi thẳng xuống đất và ngất lịm từ lúc nào.
Mở mắt ra, cậu lập tức, bật dậy sờ trên người của mình xem thử sợi dây chuyền phong ấn liệu còn không. Và sợi dây chuyền vẫn ở trên người cậu, vẫn áng sáng xạnh lục bích ấy. Cậu thấy tốt hơn hẳn. Cậu nhìn xung quanh nơi mình nằm, tự hỏi
- Đây là đâu?
Từ bên trong ta có thể nhận ra, là một căn nhà gỗ thô sơ, có lẽ là của một người thợ săn, trên tường những chiếc cung, nỏ, nanh động vật và lương khô được phân loại và treo gọn gàng. Chiếc giường cậu nằm được khắc ra từ đá, bên trên phủ một chiếc chiếu đan lác từ cỏ. Có lẽ căn nhà này ở gần thác nước lớn. Ân có thể nghe thấy ở rất gần. Âm thanh êm ái, nhưng cũng thật mạnh mẽ. Hơi nước lanh tỏa trong không khí, thật trong lành. Một mùi hương của thức ăn, nó rất thơm. Bụng cậu sôi lên ùn ục, rồi một cảm giác đau xuất hiện. Cậu đưa tay sờ lên đầu, Ân nhận ra bị đã bị thương ở trán, vết thương cậu đã được băng bó kỹ lưỡng bằng một tấm vải nâu. Từ đâu, âm thanh một vật gì đó bị rơi vọng ra. Cậu vội đưa tay lên thắc lưng, rút con dao của mình từ từ ra khỏi vỏ. Trong căn bếp, một ông lão tầm 80 tuổi, ông hiện lên với khuôn mặt thân thiện và nhân hậu. Đầu ông bị hói ở giữa trán, bộ râu của ông đã bạc màu mộc nến ngực, ông bưng một bát thức ăn chậm rãi đi ra. Ông hỏi Ân
- Cháu tỉnh dậy khi nào thế?
Sau khi thấy ông, Ân thu con dao lại dần vào vỏ. Cậu trả lời:
- Vâng! Cháu mới vừa tỉnh dậy. Ông là người cứu cháu?
Ông đặt bát thức ăn xuống bàn, bên trong là món cháo nấu với thịt thỏ và nấm rừng. Ông trả lời
- Người cứu cháu là cháu gái của ta. Nó lên núi hái thêm một ít thảo dược rồi. Cháu có vẻ đã nhiều ngày không ăn rồi. Ta có nấu một cháo, hãy ăn đi cho lại sức.
- Cháu cảm ơn ông!
Rồi ông bật cười
- Ấy chết! Khi nãy ta đánh rơi chiếc muỗng, để ta đi lấy cho cháu. Đợi ta vào trong lấy.
-Làm phiền ông quá ạ!
Nói rồi ông lão quay vào trong. Ân nói thầm trong suy nghĩ
- Khi mình nằm ở đây, có lẽ khoảng cách của chúng và mình đã rút ngắn đi. Nếu mình cứ như thế này chúng sẽ đuổi kịp mất. Ăn xong mình sẽ đi ngay.
Bỗng viên đá pha lê màu đen của kẻ bí ẩn phát sáng, một tia sáng màu đen yếu ớt. Khuôn mặt cười nhéch môi của hắn hiện lên.
Sau khi dùng bữa, Ân từ giã ông lão rồi vội vã lên đường đến Thần Điện. Nhưng cũng lúc này, suy nghĩ trong đầu cậu đang "đấu đá" lẫn nhau. Cuộc đối thoại của Ân và ông lão hiện lên
- Món này ông nấu ngon quá! Đây là lần đầu cháu ăn được món cháo ngon đến thế.
Ông cười
-Khà khà! Vậy à, nếu ngon cháu ăn thêm đi. Hết ta lấy cho cháu phần khác.
Ân hỏi
- Ở đây chỉ có một mình ông sống ở đây thôi sao?
-Không cháu! Ở đây mỗi nhà cách nhau chưa tới 1 dặm. Gần 200 người đang sinh sống tại đây. Đến Lễ Rừng Đông, mọi người sẽ đến khu đất trống mở hội vui chơi và buôn bán. Vào ngày đó, náo nhiệt lắm cháu ạ, cháu gái ta nó rất thích thú khi đến ngày đó.
-Lễ Rừng Đông là ngày lễ gì thế ông?
-Đây là ngày để tạ ơn Thần Rừng. Cảm ơn người đã cho chúng ta nơi nương náo, cho chúng ta thức ăn và cứu giúp chúng ta khi gặp nguy hiểm. Có rất nhiều người đã được Ngài cứu giúp nhưng chưa ai có thể diện kiến Ngài ấy, ngay cả ta. Trước khi nhắm mắt, ta muốn gặp Ngài ấy một lần. - Ông vui vẻ chia sẻ.
-Vui thế ạ! Đây là lần đầu tiên cháu nghe đến lễ hội này. Cháu tin rằng, ông sẽ gặp Ngài ấy vào một ngày gần nhất.
Bỗng đợi dây chuyên trên ngực của cậu run lên. Lúc này cậu hoảng hốt, suy nghĩ
- Chết tiệt! Bọn khốn ấy đang tiến đến đây. Mình phải đi thôi.
.....
[Ở một hoàn cảnh khác]
Đang di chuyển trên cao, xuyên qua những đám mây lớn, Nam nhận ra bên dưới những tán cây rộng lớn có một thứ ánh sáng xanh lá lấp lánh, trong trẻo và cũng yếu ớt. Điều khiển Phượng Sa, cậu hạ xuống bên dưới nơi phát sáng. Khi đáp xuống, Nam cùng binh Tinh Anh cẩn trọng tiến đến. Mọi người đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Tới nơi,Nam giơ tay lên ra hiệu dừng lại. Khi rất ngạc nhiên....
Trong đầu Ân lúc này rất khó chịu, cậu di chuyển trong vô thức bởi đoạn hội thoại trước đó với ông lão quắn lấy cậu liên tục.
- Ở đây chỉ có một mình ông sống ở đây thôi sao?
-Không cháu! Ở đây mỗi nhà cách nhau chưa tới 1 dặm. Gần 200 người đang sinh sống tại đây.
Ân ngừng lại, đưa cánh tay tựa vào một thân cây gần đó, tay còn lại ôm lấy đầu của mình. Cậu hét lớn
- NHƯNG NẾU "NÓ" BỊ LẤY ĐI SẼ CÓ NHIỀU NGƯỜI CHẾT HƠN NỮA.
Sau đó, cậu im lặng.
-Mình biết làm gì được cơ chứ? Mình quá yếu so với kẻ thù. Quay lại chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn....-Cậu miếu máo.
- Quay lại được gì chứ? Khu rừng sẽ bị xóa xổ, mình sẽ bị giết, tất cả mọi người kẻ cả ông lão đó cũng không thể sống... Còn nếu mình đi, chỉ 200 người sẽ chết thôi. Loài người ngoài kia sẽ được bảo vệ. Thà hi sinh ít...để...
Lúc này, có một vùng ký ức xuất hiện trong đầu cậu, nó đã từ rất lâu rất lâu. Khiến Ân bừng tỉnh. Trong vùng ký ức đó, hiện lên hình ảnh hai Ân lúc nhỏ. Cậu đang ngồi chơi cờ cùng anh mình. Thấy một con ong đang lấy mật hoa. Cậu tò mò hỏi.
-Tại sao con ong suốt ngày cứ phải chăm chỉ để đi lấy mật vậy Anh Hai?
Lên con Pháo, anh của Ân nói
-Tại chúng biết rằng chúng sẽ chết vào một ngày gần nhất. Chúng cố gắng làm việc, duy trì nòi giống và bảo vệ "ngôi nhà" của mình. Chúng sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ tổ và nhiều con ông bên trong. Sau khi nó chích em xong thì nó sẽ chết.
Ân chen ngang
-Tại sao vậy anh Hai?
-Tại vì nội tạng của nó nối liền với chiếc kim. Khi chích vào ta cây kim sẽ lôi theo nội tạng của nó.
-Chắc những con ong trong tổ sẽ nhớ nó lắm?
- Chúng coi nó như một thứ vô dụng khi chết đi và chẳng nhớ gì đến con ong đã vì chúng mà hi sinh. Chúng sẽ vẫn tiếp tục làm việc như bình thường.
-Vậy con ong đó chết đi vô ích rồi!
Anh xoa đầu cậu, rồi nhìn về phía con ong
- Tuy như vậy, nhưng nó biết rằng sự hi sinh của mình đã giúp tất cả con ong phía bên trong được an toàn. Dẫu cho kẻ địch có to mạnh hơn, to lớn hơn. Thứ mà nó nhất định phải làm là hi sinh vì cái tổ của nó. Giúp những con ong non bình an lớn lên và rồi thay thế vị trí của chúng. Làm tiếp việc bảo vệ và xây dựng "ngôi nhà" của mình.
Nhờ ký ức đó, nó đã giúp Ân hiểu thêm về vai trò quan trọng mà mình đang làm. Cậu nói với bản thân
-Tại sao phải hi sinh họ! Họ cũng có ước mơ, hi vọng như những người khác, cũng biết cười biết khóc. Nếu hi sinh...
-MÌNH CHỌN HI SINH CHÍNH MÌNH!!!
Ân hét lớn, và quay lại nhà ông lão với một nụ cười trên môi.
Trên ngọn núi cao, nơi những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi. Có một cô gái xinh đẹp đang hái thuốc. Cô có làn da trắng mịn, đầu đội một chiếc khăn màu caro vàng trắng. Trên người là bộ áo hồng và váy đen, viền xanh lá. Vui vẻ dạo bước trên những ngọn đồi hoa, bước qua những tảng đá lớn. Cô đến nơi có Cây Thuốc Bỏng, đưa tay hái thuốc cô bỏ nó vào trong chiếc giỏ phía sau lưng của mình. Hái xong, cô đến một con suối nhỏ để rửa mặt và những thỏa dược vừa hái được. Định quay bước trở về, bỗng cô nghe thấy từ trong cánh rừng,trước mặt bầy chim đang hốt hoảng bây thẳng lên bầu trời. Bầy khỉ, bầy hươu và những động vật lũ lượt túa chạy mọi hướng. Cô nói nheo mài, nói khẽ
- Không lẽ lại là cháy rừng? Nhưng mình không thể thấy khói ở đâu cả.
Được một lúc sau, khi những con vật đã bỏ chạy một đoạn khá xa. Không gian yên tĩnh trở lại. Cô chậm rãi từng tiến về phía trước. Bên trong cánh rừng có hai bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu, đứng một chỗ nhìn về phía cô. Một kẻ đưa cánh tay trái về phía trước. Cô hỏi lớn
- Xin chào! Mọi người ổn cả chứ? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhưng hai bóng đen đó đáp lại cô bằng sự im lặng đến đáng sợ. Trong lòng bàn tay hắn, mở ra một chiếc lỗ như hố đen. Rồi một thứ gì đó lao ra, không rõ hình dạng, nó rất nhanh rất nhanh. Khi nó sắp chạm được cô thì...
XOẸT!!!
Ân đã xuất hiện ở đó khi nào, từ trên cao lao xuống cầm con dao trừ tà của mình chém đứt đôi vật thể đó. Hóa ra nó là một con bướm đen huyền, nó rơi xuống mặt đất và chết đi hóa thanh tro bụi. Cô gái ở sau lưng Ân ngạc nhiên
- Là anh!?
- Khỉ thật bọn ngươi quả thật rất nhanh! Ta sẽ cùng các ngươi quyết chiến một trận cho ra trò nào Hắc Song Sát.- Ân nói lớn
[Hắc Song Sát: là danh hiệu của Hắc Điệp và Hắc Liên]
Không chần chừ Ân bảo cô
- Mau chạy đi! Hai tên đó không phải người. Chúng đến đây vì tôi. Mau trở về với ông của mình bảo mọi người rời khỏi nơi này. Tôi sẽ đếm đến 3 cô hãy đi thật nhanh, không được quay đầu trở lại.
1
Ân nắm chặc con dao tận dụng linh lực bao quanh nó
2
Ân thủ thế chạy đà
3
Tiếng thứ 3 vừa cất lên, Ân lao lên chém chính xác từng con bướm đang lao đến. Chỉ còn 20 bước chân sẽ tiếp cận được hắn, nhưng hắn không hề tỏ ra một sự phản kháng nào. Hắn đứng yên tại chỗ rồi... Bỗng...
Ầm Ầm Ầm
Ân bị một kẻ đánh bay ra xa, xuyên qua từng chiếc thân cây khiến chúng bị đổ ngả. Lúc này, chiếc mũ của chiếc áo choàng sụp xuống. Cậu ôm lòng ngực trong sự thở dốc. Miệng cậu từ từ nôn ra máu đỏ. Cánh tay phải có vẻ đã bị gãy, máu từ trong cổ áo đang chảy từ vai xuống mu bàn tay, rồi nhỏ giọt xuống đất. Một bóng người cầm Trường Thương Mộc Kì Lân, bước đi với tư thế mạnh mẽ. Tay còn lại đang nắm chặc bàn tay thành hình đấm phát ra chùm sáng xanh lục. Gương mặt hắn ta có vẻ quen thuộc. Là Trọng! Là gương mặt ấy, mái tóc ấy, chỉ là vết thương do Hào gây ra vẫn còn đó, như mới hôm qua. Chiếc áo xanh lục khi xưa cùng hào rong rủi khắp chiến trường vẫn như cũ, chỉ bị ngã màu nhạt hơn trước. Đôi mắt anh ta phủ lên một màu đỏ thẵm, những đường gân máu tím đen nổi lên từ đuôi mắt, trải dài đến cổ. Bằng cách nào anh ta có thể "sống" dậy thêm lần nữa? Vì sao lại tấn công Ân? Anh ta không biết rằng Ân chính là đứa con Út của mình hay sao?
Anh ta nghiêng đầu nhẹ sang một bên, nói với chất giọng trầm ấm.
- Con chuột chết tiệt, định chạy đến bao giờ? Dám đụng đến chồng ta chán sống rồi à? Mà sao ngươi lại yếu hơn cả thằng bố và thằng anh ngươi nhỉ? Bọn ta phải đau cả đầu với hai bọn chúng, còn ngươi ta chỉ mới "chạm nhẹ" thôi đã ra nong nổi như này rồi.
-Tên khốn... Sao ngươi dám...- Miệng Ân máu trong lòng ngực cứ trào ra.
Từ Hắc Điệp, một con bướm đen bay vụt đến chỗ Ân đứng. Cậu dùng sức lực yếu ớt còn lại né tránh và ngã sang một bên. Con bướm mất mục tiêu liền tấn công một con thỏ rừng màu nâu gần đó. Sau khi, khoét một lỗ nhỏ con bướm liền vào bên trong con thỏ. Con thỏ vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến một lúc sau, con thỏ bỗng trở nên biến dạng, phình to ra, một đàn bướm đen với những con bướm nhỏ bay ra một cách ồ ạt. Con thỏ lúc này chỉ còn lại bộ da rỗng toét. Mọi thứ bên trong nó đã bị đàn bướm xơi tái.
-Nàng cứ đùa với nó như thế đến bao giờ?
Một thanh niên tóc dài, mặc trên người là bộ Yukata màu đen, hai bên tai đeo khuyên màu hồng ngọc xuất hiện, trên tay cầm một vật được bao bọc bởi vải đen đầy máu. Khi hắn quăn nó xuống đất, thứ đó từ từ lăn ra...
-Không thể nào.... Thần rừng!!!!!
Chúng đã giết thần rừng và lấy thủ cấp của Ngài ấy. Chúng từ xa cười hả hê
- Con súc vật này dám ngán đường bọn ta! Tưởng rằng biến khu rừng này thành một mê cung là có thể làm khó bọn ta hay sao? Quá non nớt- Hắc Liên nói
-Thằng ranh con! Mày tới số rồi- Hắc Điệp nói với giọng lạnh lùng.
===================== Hóng Chap 28===============================================
Các bạn hãy tương tác với Long thật nhiều bằng các comment nhận xét, ném đá blabla. Nếu cảm nhận hay, thì cho Long một bình chọn. Fan của bộ truyện thì hãy cày view cho Long. Để Long có động lực super để phát triển hơn nữa. Truyện ra lâu là do mấy ông không tương tác gì cả đấy. Nhớ nha! Trân quý tất cả mọi người.
Tác giả: Triệu Long
_______________________________________________________________________________
Tóm tắt tập trước: Sau khi, được bà mình cho biết hết sự thật của quá khứ.Cậu đã được bà Nami giúp lấy lại toàn bộ ký ức tiền kiếp của mình. Hóa ra tiền kiếp của Nam chính là ông nội của mình Lê Thiên. Đoán được, nhiều năm sau Ma Vương sẽ lại sống dậy. Ông đã tính toán và đầu thai đúng hậu duệ đời thứ 9 của mình để tiếp tục chiến đấu với hắn. Biết tiên đoán của chồng mình, từ trước đến giờ không sai sót một sự kiện nào và biết rằng mình sẽ chết dưới tay Ma Vương, bà Nami đã chọn cách truyền hết linh lực của mình vào Nam và nhắm mắt một cách thật thanh thản.
Vậy sau khi Nam lấy lại ký ức cậu sẽ thay đổi như thế nào? Theo lời bà Nami thì tiềm năng của đôi mắt mà Nam đang sở hữu có sức mạnh lớn như thế nào? Ân giờ này ra sao?
Mời các bạn đón xem Tập 27: Hắc Song Sát của bộ truyện Soul Eyes để tiếp tục hóng tiếp Tập 28 nha!:))
_______________________________________________________________________________
Sau khi Nami chết đi, Nam an táng bà cạnh mộ của ba mẹ mình. Dù đã lấy lại toàn bộ ký ức của tiền kiếp, Nhưng tính cách của Nam không thay đổi quá nhiều so với trước, chỉ là cậu đã bị pha tạp một ít tính cách của Lê Thiên khi xưa do dòng ký ức đan xen.
Đứng cạnh cơ thể My, Nam đặt tay nhẹ nhàng lên trán của cô. Cậu vận dụng linh lực một cách thuần thục hơn trước. Luồng ánh đỏ tựa như khói sương vây lấy Nam. Sau một cái nháy mắt, đôi mắt của cậu từ màu xanh lam ngọc đã chuyển hóa thành màu đỏ thẳm. Lúc này, trong không gian tiềm thức của chính mình. Cậu thấy được rất nhiều linh thể khác nhau, sau lưng họ có một sợi dây liên kết từ hư không. Mỗi linh thể ở mỗi nơi khác nhau, là mỗi giới tính khác nhau và đang ở trong một hoàn cảnh khác nhau. Trong dòng linh thể như vô tận, cậu cảm ứng được một thứ gì đó chạm khẽ vào trong trí óc. Một mùi hương quen thuộc. Nam vừa nhắm mắt vừa nói
-Tìm thấy rồi!
Cậu lần theo sợi dây liên kết đến với một linh thể. Đó là My. Và cô ấy đang ngủ, linh hồn cô ấy bị phong ấn vào một viên đá cổ màu xanh ngọc bích, xung quanh là ấn ngôi sao sáu cánh. Ngay sau đó, một sợi dây liên kết khác từ từ hiện lên rồi nối vào sợi dây liên kết của My. Ân cũng đã xuất hiện. Nhưng thay vào sự tức giận, cậu có một thái độ bình tĩnh lạ thường. Cầm con rối bằng than thế thân của mình trên tay. Vẫn là những vết chém sâu vào trong hình nhân. Hai nét trên song song, hai bên lại thêm hai nét. Cậu nói
- Thần Điện! - Dường như những ký ức cũ đã xâu chuỗi khiến Nam hiểu ra mọi việc.
[Lược một đoạn: Trước trận chiến càn quét tàn tích của Ma Vương. Lê Thiên đã tạo ra một loại ngôn ngữ ký hiệu từ những đoạn thẳng, giúp các Tộc có thể liên lạc được với nhau. Khi xưa, trong nhiệm vụ Trọng đã để lại ký hiệu trên thân cây giúp đội quân tiếp viện đưa tim Ma Vương đến Đền Thần. Bản thân quay lại tiếp ứng cho Hào.]
Nam sờ vào ngực trái của mình, trong ký ức của cậu lại xuất hiện một hình ảnh của một bóng đen. Khi đang chiến đấu với Ma Vương, đã từng có một kẻ tấn công từ phía sau và khiến Lê Thiên bị thương nghiêm trọng. Đó chính là kẻ phản bội của Ngũ Tộc. Về sau, chính vết thương đó đã khiến cơ thể Lê Thiên yếu đi nhanh chóng, ông mất bệnh và qua đời ở tuổi 43.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, một người đàn ông khoác chiếc áo của Phượng Hoàng Tộc, phía sau là 2 Đội trưởng Tinh Anh. Ông ta cố thuyết phục để được vào bên trong, nhưng do quân lệnh từ Nam họ đã ngăn cảnh ông ấy.
- Ta cần gặp trưởng tộc! Cậu hãy vào trong thông báo.
-Trưởng tộc có lệnh để bảo mật thông tin, nghiêm cấm người không có liên quan ra vào- Tinh Anh Long Tộc nói.
Một Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng Tộc chen vào
-Cậu có biết đây là Trưởng Tộc Phượng Hoàng hay không hả?
Dù bị Đội trưởng Tinh Anh đẩy mạnh vào vai phải nhưng Tinh Anh Long Tộc vẫn bình tĩnh đáp
-Quân lệnh như núi! Tôi không thể kháng lệnh.
Đội trưởng Tinh Anh giận dữ, giơ nắm đấm định tấn công Tinh Anh, nhưng đã được trưởng Tộc Phượng Hoàng ngăn cản
- Không được hồ đồ!
Nghe được tiếng đôi co bên ngoài, Nam cầm lấy chiếc áo khoác của mình đi ra ngoài. Cậu vỗ vào vai Tinh Anh cảnh vệ.
-Anh làm tốt lắm!
Sau đó quay sang trưởng Tộc Phượng Hoàng.
- Chào Ngài, đường xa vất vả. Mời Ngài vào bên trong.
Nam nhìn và cười chào hai đội trưởng Tinh Anh một cách bình thường. Nhưng họ bỗng trầm mặt, mồ hôi từ từ lăn trên trán với bộ điệu sợ hãi.
Tại phòng khách, Nam rót trà mời họ. Tộc trưởng Phượng Hoàng nói.
-Ta xin chia buồn với cậu! Ta đã đến trễ, thành thật xin lỗi gia đình.
-Cảm ơn Ngài đã quan tâm đến nhà cháu! Dù sao người cũng đã mất rồi, Ngài đừng quá tự trách.
Cầm tách trà uống một ngụm, ông ngạc nhiên hỏi.
-Hửm?! Thiết Quan Âm! Ta rất chuộng loại trà này.
Tay Nam vẫn đang rót hai ly còn lại mời hai Đội Trưởng Tinh Anh
- Thế ạ! Cháu mừng vì nó trùng hợp với khẩu vị của Ngài. Cháu cũng rất thích loại này.
- Cậu cũng biết thưởng trà đấy! Tại sao cậu lại thích loại trà này?
- Vì nó khi pha sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan, còn có cả mùi hạt dẻ nhè nhẹ, vị ngọt thanh khiết, trà màu vàng tươi đậm, đẹp tựa hổ phách, có mùi thơm tự nhiên ngào ngạt của hoa lan, vị trà đậm đà dịu ngọt lâu tan, tục xưng là có "âm vận". Trà âm vừa ngon vừa lâu, có thể nói "bảy nước còn dư hương".Khi thưởng thức trà nên uống từng ngụm nhỏ, đầu lưỡi chuyển nhẹ để các gai vị giác trên lưỡi tiếp xúc với nước trà, sau đó nuốt từ từ, cảm nhận hương thơm và vị chát dịu của trà.
Ông gật đầu tán thưởng rồi nói:
- Cậu thật giống với ông của mình! Ông ấy cũng là người am hiểu trà đạo. Tiếc là ông ấy mất sớm, không thì ta và ông ấy có thể đàm đạo, hàng huyên mỗi ngày rồi.- Sau đó ông thở dài
-Ông ấy cũng như trà, tuy đã uống qua cổ. Nhưng hương vị vẫn còn lưu lại trong tâm trí cả một đời- Nam nói
Tộc trưởng bỗng nhiên chuyển sang hỏi Nam:
-Cậu tên là gì? Tuy nói rằng, con và chúng ta biết nhau khá lâu, nhưng đến giờ ta mới gặp cháu lần đầu.
-Cháu tên Nam. Cháu nghe tới bác Minh Kỳ lâu rồi, đây cũng là lần đầu cháu gặp Ngài. Trẻ hơn so với những gì cháu nghĩ.
-Kha kha! Thằng nhóc này miệng mồm lanh lợi khiếp nhỉ.
[Nam thật sự không biết gì về ông ấy trước đó. Ông ấy dường như là một bí ẩn đối với cậu. Nhưng do ký ức của Lê Thiên, mà Nam biết rõ về ông ấy. Dẫu sao, ông ấy và Lê Thiên là hai người bạn tri kỉ của nhau một thời. Và trong buổi nói chuyện hợp ý, cuối cùng họ đã vui vẻ đồng ý về mối hôn ước này.]
Nam cầm tách trà lên hỏi:
- Hôm này Ngài đích thân đến đây có việc gì không ạ?
-Hôm nay, ta đến đây ngoài việc thăm hỏi con. Ta muốn biết thêm về thông tin của Chìa Khóa Sinh Mệnh.
-Hiện tại, Hắc Thược đã rơi vào tay của Hắc Liên. Còn Bạch Thược đã được người của Lân Tộc hộ tống đến Thần Điện. Bên mọi có biết thêm gì về hành tung của Ma Vương hay không?
Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng cho biết:
- Gần 1 tháng nay, có rất nhiều người ở cả năm tộc mất tích. Điều kì lạ ở chỗ, chỉ có binh lính chúng tôi là không mất thi thể. Khi tìm được họ thì máu trong cơ thể đã bị rút sạch. Có thể chúng đã biết Huyết Thần đang ở chỗ chúng tôi.
Nam ngạc nhiên:
-Huyết Thần đang ở chỗ mọi người?
- Đúng như thế! Và tiểu thư chúng tôi, đang mang trong người Huyết Thần.
Vừa nghe câu nói của đội trưởng Tinh Anh, Nam nhìn trầm ngâm nhìn xuống bàn. Bỗng cậu nghe tiếng ông Kỳ gọi
-Cậu có điều gì trăn trở à?
-À không! Cảm ơn Ngài vì đã cho cháu biết thông tin về Huyết Thần. Cháu cũng đang tìm thông tin về nó, sợ rằng Ma Vương sẽ nhanh hơn một bước. Cháu sẽ cử 2 vị Trưởng Lão đến Phượng Hoàng Tộc để tăng cường bảo vệ cho tiểu thư nhà Ngài.
Tộc trưởng Kỳ nói
-Tuy ta biết cậu có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Nhưng khi nào có thể đến chỗ ta, hai đứa gần phải gặp nhau, hoàn thành mối hôn ước này. Như thế ta cũng có thể ăn nói với ba mẹ quá cố của cậu. Và cả Lê Thiên Trưởng Tộc nữa.
-Cảm ơn Ngài đã nhắc nhở! Nhưng cháu sẽ đến đó sớm nhất. Chỉ là giờ việc cấp bách hiện tại là lấy lại Hắc- Bạch Thược từ tay Hắc Thập Yêu Giới. Bạn cháu đang bị chúng truy đuổi phía sau. Thần Điện còn cách rất xa cậu ta, vì thế cháu mượn Ngài 1 thứ để đuổi theo tiếp ứng.
- Ta hiểu trăn trở của cậu! Mong cậu có thể đến tệ xá sớm nhất. Và ta biết cậu muốn mượn thứ gì rồi...
Tại tầng không trên bầu trời, nơi những đám mây lớn xuất hiện, có những chấm đen đang di chuyển, để lại phía sau là đường ánh sáng màu cam. Quan sát càng gần, thì hóa ra là Nam đang cưỡi trên Phượng Sa. Cùng theo đó, là quân đoàn Tinh Anh Long- Phượng tiến về khu rừng phía đông một cách thần tốc.
[Phượng Sa: là một phương tiện di chuyển trên không trung của tộc Phượng Hoàng. Nó có hình dáng như của một con diều, dẹp, chiều dài 1m3, rộng 750cm. Phía đầu là hình đầu Phượng Hoàng với hai mắt phát sáng xanh dương. Sau đuôi và phía bên dưới là động cơ phản lực với công suất lớn. Bên trên được phủ một lớp sơn cam vàng, với họa tiết trắng. Đây là bản cải tiến của thời hiện đại so với bản cũ khi xưa. Lúc trước, nó chỉ được phát minh từ các thanh trúc và những tấm vải lớn. Bên dưới được dán một tấm bùa Phi Thiên, mà chỉ có Tộc Phượng Hoàng mới có thể tạo ra, nhưng do tốc độ khá chậm chạm và mau xuống cấp nên về sau họ đã cải tiến thành Phượng Sa 2.0].
Sau nhiều ngày, di chuyển trong cánh rừng rộng lớn. Ân đã thật sự kiệt sức. Chân cậu như mềm nhũng ra, cở thể run lên bần bậc. Giới hạn của cậu đã đến, cậu từ trên cành cây cao rơi thẳng xuống đất và ngất lịm từ lúc nào.
Mở mắt ra, cậu lập tức, bật dậy sờ trên người của mình xem thử sợi dây chuyền phong ấn liệu còn không. Và sợi dây chuyền vẫn ở trên người cậu, vẫn áng sáng xạnh lục bích ấy. Cậu thấy tốt hơn hẳn. Cậu nhìn xung quanh nơi mình nằm, tự hỏi
- Đây là đâu?
Từ bên trong ta có thể nhận ra, là một căn nhà gỗ thô sơ, có lẽ là của một người thợ săn, trên tường những chiếc cung, nỏ, nanh động vật và lương khô được phân loại và treo gọn gàng. Chiếc giường cậu nằm được khắc ra từ đá, bên trên phủ một chiếc chiếu đan lác từ cỏ. Có lẽ căn nhà này ở gần thác nước lớn. Ân có thể nghe thấy ở rất gần. Âm thanh êm ái, nhưng cũng thật mạnh mẽ. Hơi nước lanh tỏa trong không khí, thật trong lành. Một mùi hương của thức ăn, nó rất thơm. Bụng cậu sôi lên ùn ục, rồi một cảm giác đau xuất hiện. Cậu đưa tay sờ lên đầu, Ân nhận ra bị đã bị thương ở trán, vết thương cậu đã được băng bó kỹ lưỡng bằng một tấm vải nâu. Từ đâu, âm thanh một vật gì đó bị rơi vọng ra. Cậu vội đưa tay lên thắc lưng, rút con dao của mình từ từ ra khỏi vỏ. Trong căn bếp, một ông lão tầm 80 tuổi, ông hiện lên với khuôn mặt thân thiện và nhân hậu. Đầu ông bị hói ở giữa trán, bộ râu của ông đã bạc màu mộc nến ngực, ông bưng một bát thức ăn chậm rãi đi ra. Ông hỏi Ân
- Cháu tỉnh dậy khi nào thế?
Sau khi thấy ông, Ân thu con dao lại dần vào vỏ. Cậu trả lời:
- Vâng! Cháu mới vừa tỉnh dậy. Ông là người cứu cháu?
Ông đặt bát thức ăn xuống bàn, bên trong là món cháo nấu với thịt thỏ và nấm rừng. Ông trả lời
- Người cứu cháu là cháu gái của ta. Nó lên núi hái thêm một ít thảo dược rồi. Cháu có vẻ đã nhiều ngày không ăn rồi. Ta có nấu một cháo, hãy ăn đi cho lại sức.
- Cháu cảm ơn ông!
Rồi ông bật cười
- Ấy chết! Khi nãy ta đánh rơi chiếc muỗng, để ta đi lấy cho cháu. Đợi ta vào trong lấy.
-Làm phiền ông quá ạ!
Nói rồi ông lão quay vào trong. Ân nói thầm trong suy nghĩ
- Khi mình nằm ở đây, có lẽ khoảng cách của chúng và mình đã rút ngắn đi. Nếu mình cứ như thế này chúng sẽ đuổi kịp mất. Ăn xong mình sẽ đi ngay.
Bỗng viên đá pha lê màu đen của kẻ bí ẩn phát sáng, một tia sáng màu đen yếu ớt. Khuôn mặt cười nhéch môi của hắn hiện lên.
Sau khi dùng bữa, Ân từ giã ông lão rồi vội vã lên đường đến Thần Điện. Nhưng cũng lúc này, suy nghĩ trong đầu cậu đang "đấu đá" lẫn nhau. Cuộc đối thoại của Ân và ông lão hiện lên
- Món này ông nấu ngon quá! Đây là lần đầu cháu ăn được món cháo ngon đến thế.
Ông cười
-Khà khà! Vậy à, nếu ngon cháu ăn thêm đi. Hết ta lấy cho cháu phần khác.
Ân hỏi
- Ở đây chỉ có một mình ông sống ở đây thôi sao?
-Không cháu! Ở đây mỗi nhà cách nhau chưa tới 1 dặm. Gần 200 người đang sinh sống tại đây. Đến Lễ Rừng Đông, mọi người sẽ đến khu đất trống mở hội vui chơi và buôn bán. Vào ngày đó, náo nhiệt lắm cháu ạ, cháu gái ta nó rất thích thú khi đến ngày đó.
-Lễ Rừng Đông là ngày lễ gì thế ông?
-Đây là ngày để tạ ơn Thần Rừng. Cảm ơn người đã cho chúng ta nơi nương náo, cho chúng ta thức ăn và cứu giúp chúng ta khi gặp nguy hiểm. Có rất nhiều người đã được Ngài cứu giúp nhưng chưa ai có thể diện kiến Ngài ấy, ngay cả ta. Trước khi nhắm mắt, ta muốn gặp Ngài ấy một lần. - Ông vui vẻ chia sẻ.
-Vui thế ạ! Đây là lần đầu tiên cháu nghe đến lễ hội này. Cháu tin rằng, ông sẽ gặp Ngài ấy vào một ngày gần nhất.
Bỗng đợi dây chuyên trên ngực của cậu run lên. Lúc này cậu hoảng hốt, suy nghĩ
- Chết tiệt! Bọn khốn ấy đang tiến đến đây. Mình phải đi thôi.
.....
[Ở một hoàn cảnh khác]
Đang di chuyển trên cao, xuyên qua những đám mây lớn, Nam nhận ra bên dưới những tán cây rộng lớn có một thứ ánh sáng xanh lá lấp lánh, trong trẻo và cũng yếu ớt. Điều khiển Phượng Sa, cậu hạ xuống bên dưới nơi phát sáng. Khi đáp xuống, Nam cùng binh Tinh Anh cẩn trọng tiến đến. Mọi người đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Tới nơi,Nam giơ tay lên ra hiệu dừng lại. Khi rất ngạc nhiên....
Trong đầu Ân lúc này rất khó chịu, cậu di chuyển trong vô thức bởi đoạn hội thoại trước đó với ông lão quắn lấy cậu liên tục.
- Ở đây chỉ có một mình ông sống ở đây thôi sao?
-Không cháu! Ở đây mỗi nhà cách nhau chưa tới 1 dặm. Gần 200 người đang sinh sống tại đây.
Ân ngừng lại, đưa cánh tay tựa vào một thân cây gần đó, tay còn lại ôm lấy đầu của mình. Cậu hét lớn
- NHƯNG NẾU "NÓ" BỊ LẤY ĐI SẼ CÓ NHIỀU NGƯỜI CHẾT HƠN NỮA.
Sau đó, cậu im lặng.
-Mình biết làm gì được cơ chứ? Mình quá yếu so với kẻ thù. Quay lại chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn....-Cậu miếu máo.
- Quay lại được gì chứ? Khu rừng sẽ bị xóa xổ, mình sẽ bị giết, tất cả mọi người kẻ cả ông lão đó cũng không thể sống... Còn nếu mình đi, chỉ 200 người sẽ chết thôi. Loài người ngoài kia sẽ được bảo vệ. Thà hi sinh ít...để...
Lúc này, có một vùng ký ức xuất hiện trong đầu cậu, nó đã từ rất lâu rất lâu. Khiến Ân bừng tỉnh. Trong vùng ký ức đó, hiện lên hình ảnh hai Ân lúc nhỏ. Cậu đang ngồi chơi cờ cùng anh mình. Thấy một con ong đang lấy mật hoa. Cậu tò mò hỏi.
-Tại sao con ong suốt ngày cứ phải chăm chỉ để đi lấy mật vậy Anh Hai?
Lên con Pháo, anh của Ân nói
-Tại chúng biết rằng chúng sẽ chết vào một ngày gần nhất. Chúng cố gắng làm việc, duy trì nòi giống và bảo vệ "ngôi nhà" của mình. Chúng sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ tổ và nhiều con ông bên trong. Sau khi nó chích em xong thì nó sẽ chết.
Ân chen ngang
-Tại sao vậy anh Hai?
-Tại vì nội tạng của nó nối liền với chiếc kim. Khi chích vào ta cây kim sẽ lôi theo nội tạng của nó.
-Chắc những con ong trong tổ sẽ nhớ nó lắm?
- Chúng coi nó như một thứ vô dụng khi chết đi và chẳng nhớ gì đến con ong đã vì chúng mà hi sinh. Chúng sẽ vẫn tiếp tục làm việc như bình thường.
-Vậy con ong đó chết đi vô ích rồi!
Anh xoa đầu cậu, rồi nhìn về phía con ong
- Tuy như vậy, nhưng nó biết rằng sự hi sinh của mình đã giúp tất cả con ong phía bên trong được an toàn. Dẫu cho kẻ địch có to mạnh hơn, to lớn hơn. Thứ mà nó nhất định phải làm là hi sinh vì cái tổ của nó. Giúp những con ong non bình an lớn lên và rồi thay thế vị trí của chúng. Làm tiếp việc bảo vệ và xây dựng "ngôi nhà" của mình.
Nhờ ký ức đó, nó đã giúp Ân hiểu thêm về vai trò quan trọng mà mình đang làm. Cậu nói với bản thân
-Tại sao phải hi sinh họ! Họ cũng có ước mơ, hi vọng như những người khác, cũng biết cười biết khóc. Nếu hi sinh...
-MÌNH CHỌN HI SINH CHÍNH MÌNH!!!
Ân hét lớn, và quay lại nhà ông lão với một nụ cười trên môi.
Trên ngọn núi cao, nơi những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi. Có một cô gái xinh đẹp đang hái thuốc. Cô có làn da trắng mịn, đầu đội một chiếc khăn màu caro vàng trắng. Trên người là bộ áo hồng và váy đen, viền xanh lá. Vui vẻ dạo bước trên những ngọn đồi hoa, bước qua những tảng đá lớn. Cô đến nơi có Cây Thuốc Bỏng, đưa tay hái thuốc cô bỏ nó vào trong chiếc giỏ phía sau lưng của mình. Hái xong, cô đến một con suối nhỏ để rửa mặt và những thỏa dược vừa hái được. Định quay bước trở về, bỗng cô nghe thấy từ trong cánh rừng,trước mặt bầy chim đang hốt hoảng bây thẳng lên bầu trời. Bầy khỉ, bầy hươu và những động vật lũ lượt túa chạy mọi hướng. Cô nói nheo mài, nói khẽ
- Không lẽ lại là cháy rừng? Nhưng mình không thể thấy khói ở đâu cả.
Được một lúc sau, khi những con vật đã bỏ chạy một đoạn khá xa. Không gian yên tĩnh trở lại. Cô chậm rãi từng tiến về phía trước. Bên trong cánh rừng có hai bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu, đứng một chỗ nhìn về phía cô. Một kẻ đưa cánh tay trái về phía trước. Cô hỏi lớn
- Xin chào! Mọi người ổn cả chứ? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhưng hai bóng đen đó đáp lại cô bằng sự im lặng đến đáng sợ. Trong lòng bàn tay hắn, mở ra một chiếc lỗ như hố đen. Rồi một thứ gì đó lao ra, không rõ hình dạng, nó rất nhanh rất nhanh. Khi nó sắp chạm được cô thì...
XOẸT!!!
Ân đã xuất hiện ở đó khi nào, từ trên cao lao xuống cầm con dao trừ tà của mình chém đứt đôi vật thể đó. Hóa ra nó là một con bướm đen huyền, nó rơi xuống mặt đất và chết đi hóa thanh tro bụi. Cô gái ở sau lưng Ân ngạc nhiên
- Là anh!?
- Khỉ thật bọn ngươi quả thật rất nhanh! Ta sẽ cùng các ngươi quyết chiến một trận cho ra trò nào Hắc Song Sát.- Ân nói lớn
[Hắc Song Sát: là danh hiệu của Hắc Điệp và Hắc Liên]
Không chần chừ Ân bảo cô
- Mau chạy đi! Hai tên đó không phải người. Chúng đến đây vì tôi. Mau trở về với ông của mình bảo mọi người rời khỏi nơi này. Tôi sẽ đếm đến 3 cô hãy đi thật nhanh, không được quay đầu trở lại.
1
Ân nắm chặc con dao tận dụng linh lực bao quanh nó
2
Ân thủ thế chạy đà
3
Tiếng thứ 3 vừa cất lên, Ân lao lên chém chính xác từng con bướm đang lao đến. Chỉ còn 20 bước chân sẽ tiếp cận được hắn, nhưng hắn không hề tỏ ra một sự phản kháng nào. Hắn đứng yên tại chỗ rồi... Bỗng...
Ầm Ầm Ầm
Ân bị một kẻ đánh bay ra xa, xuyên qua từng chiếc thân cây khiến chúng bị đổ ngả. Lúc này, chiếc mũ của chiếc áo choàng sụp xuống. Cậu ôm lòng ngực trong sự thở dốc. Miệng cậu từ từ nôn ra máu đỏ. Cánh tay phải có vẻ đã bị gãy, máu từ trong cổ áo đang chảy từ vai xuống mu bàn tay, rồi nhỏ giọt xuống đất. Một bóng người cầm Trường Thương Mộc Kì Lân, bước đi với tư thế mạnh mẽ. Tay còn lại đang nắm chặc bàn tay thành hình đấm phát ra chùm sáng xanh lục. Gương mặt hắn ta có vẻ quen thuộc. Là Trọng! Là gương mặt ấy, mái tóc ấy, chỉ là vết thương do Hào gây ra vẫn còn đó, như mới hôm qua. Chiếc áo xanh lục khi xưa cùng hào rong rủi khắp chiến trường vẫn như cũ, chỉ bị ngã màu nhạt hơn trước. Đôi mắt anh ta phủ lên một màu đỏ thẵm, những đường gân máu tím đen nổi lên từ đuôi mắt, trải dài đến cổ. Bằng cách nào anh ta có thể "sống" dậy thêm lần nữa? Vì sao lại tấn công Ân? Anh ta không biết rằng Ân chính là đứa con Út của mình hay sao?
Anh ta nghiêng đầu nhẹ sang một bên, nói với chất giọng trầm ấm.
- Con chuột chết tiệt, định chạy đến bao giờ? Dám đụng đến chồng ta chán sống rồi à? Mà sao ngươi lại yếu hơn cả thằng bố và thằng anh ngươi nhỉ? Bọn ta phải đau cả đầu với hai bọn chúng, còn ngươi ta chỉ mới "chạm nhẹ" thôi đã ra nong nổi như này rồi.
-Tên khốn... Sao ngươi dám...- Miệng Ân máu trong lòng ngực cứ trào ra.
Từ Hắc Điệp, một con bướm đen bay vụt đến chỗ Ân đứng. Cậu dùng sức lực yếu ớt còn lại né tránh và ngã sang một bên. Con bướm mất mục tiêu liền tấn công một con thỏ rừng màu nâu gần đó. Sau khi, khoét một lỗ nhỏ con bướm liền vào bên trong con thỏ. Con thỏ vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến một lúc sau, con thỏ bỗng trở nên biến dạng, phình to ra, một đàn bướm đen với những con bướm nhỏ bay ra một cách ồ ạt. Con thỏ lúc này chỉ còn lại bộ da rỗng toét. Mọi thứ bên trong nó đã bị đàn bướm xơi tái.
-Nàng cứ đùa với nó như thế đến bao giờ?
Một thanh niên tóc dài, mặc trên người là bộ Yukata màu đen, hai bên tai đeo khuyên màu hồng ngọc xuất hiện, trên tay cầm một vật được bao bọc bởi vải đen đầy máu. Khi hắn quăn nó xuống đất, thứ đó từ từ lăn ra...
-Không thể nào.... Thần rừng!!!!!
Chúng đã giết thần rừng và lấy thủ cấp của Ngài ấy. Chúng từ xa cười hả hê
- Con súc vật này dám ngán đường bọn ta! Tưởng rằng biến khu rừng này thành một mê cung là có thể làm khó bọn ta hay sao? Quá non nớt- Hắc Liên nói
-Thằng ranh con! Mày tới số rồi- Hắc Điệp nói với giọng lạnh lùng.
===================== Hóng Chap 28===============================================
Các bạn hãy tương tác với Long thật nhiều bằng các comment nhận xét, ném đá blabla. Nếu cảm nhận hay, thì cho Long một bình chọn. Fan của bộ truyện thì hãy cày view cho Long. Để Long có động lực super để phát triển hơn nữa. Truyện ra lâu là do mấy ông không tương tác gì cả đấy. Nhớ nha! Trân quý tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.