Chương 29: Xác sống trỗi dậy! Tiến Lên!
Triệu Long
09/09/2020
Soul Eyes
Tác Giả: Triệu Long
Tóm tắt tập trước: Đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, tưởng rằng Ân đã buông xuôi mọi thứ. Nhưng anh Hai cậu đã xuất hiện, anh đi ra từ không gian tiềm thức của Ân và đánh thức trạng thái Thần Thú trong người cậu. Một trận đấu không phân thắng bại, ngang tài ngang sức giữa hai bên. Với sức bền bỉ cuả mình, Ân đã lấy đi một lượng lớn thể lực của Hắc Điệp, buộc hắn phải khai mở một dạng thức tỉnh Hắc Ma của mình gây ra một vụ nổ lớn. Trong lúc bị mất ý thức tạm thời, do chưa thích ứng với nguồn sức mạnh mới này, ở một khoảng khắc khi vụ nổ sắp va chạm. Ân đã được một người bí ẩn dùng thuật Thủy Thuẫn bảo hộ. Vụ nổ đã giúp Ân bình thường trở lại, từ dạng Thần Thú cậu đã chuyển hóa thành dạng Chiến Thần cùng với Triệu Vân tiếp tục chiến đấu với Hắc Song Sát.
Liệu Ân sẽ giành lại được chiến thắng và tiêu diệt được chúng chăng? Mời các bạn xem diễn biến Tập 29: Xác Sống Trỗi Dậy! Tiến Lên!
_____________________________________________________________________________
Hắc Điệp tạo nên kết giới đen, bao phủ một diện tích lớn của khu rừng. Nó đen bóng, phản chiếu được cả bầu trời u ám, cùng những đám mây xám xịt đang trôi lơ lửng. Bên ngoài nhìn vào ta sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng bên trong thì ngược lại nhìn ra bên ngoài rất rõ. Trên bề mặt của kết giới có những uế khí tỏa ra cùng những tia sét tím. Hắc Liên rời khỏi lớp vỏ cây bảo vệ nói với Hắc Điệp đang đứng đối diện với Ân.
- Phu quân! Thiếp sẽ cùng chàng giết hắn.
Hắc Điệp nhìn Ân rồi lại nhìn phu nhân của hắn
- Ta có thể cảm nhận hắn giờ đã khác lúc nãy. Nàng đã lâu không "ăn" rồi.Chỉ cần một đường thương hắn có thể kết liễu nàng ngay tức khắc.
-Ta sẽ tạm mở kết giới. Nàng hãy đem Hâc Thược giao cho Đại Vương. Ta sẽ đem cái còn lại về sau- Giọng hắn khàn khàn
- Nhưng?!
-Nàng ở đây chỉ làm vướn chân ta thôi.
-Trạng thái trong thân xác của cha hắn đã tiêu tốn của nàng không ít ma khí của nàng vì thế hãy trở về và chờ ta. Ta "làm thịt hắn".
-Chàng cẩn thận!
Nói rồi, Hắc Điệp mở một vùng tròn vừa người vợ mình cho ả thoát ra ngoài. Sau đó, cô ta tức tốc trở về Ma Giới.
Giơ Trường Thương Mộc Kỳ Lân về phía trước Ân nói
- Ta sẽ thanh tẩy ngươi để trả thù cho cha và anh Hai ta!
-Thật tức cười! Nếu ta không nhìn nhầm thì ngươi vẫn chưa có thể điều khiển được trạng thái này. Cơ thể của ngươi đang dần đến giới hạn rồi. Khi thức tỉnh trạng thái thần thú, tùy vào nhu cầu của Linh Vật nó sẽ lấy đi của ngươi một thứ và ngươi sẽ phải cung cấp cho nó thứ đó nếu không nó sẽ ăn linh hồn của ngươi sẽ bù đắp vào. Lúc nãy, khi ta đang chuyển hóa ngươi có một khoảng khắc mất đi ý thức. Có vẻ trong lúc đó, nó đang " thưởng thức " thứ gì đó của ngươi rồi.
Ân hỏi Triệu Vân
-Thứ đó là gì ông có biết không?
Triệu Vân bên trong không gian của thanh thương nói
- Chủ nhân cậu không nhớ mình đã giao ước gì với Lân Linh à?
- Giao ước!? Ta đã giao ước với nó khi nào?
-Tùy vào thời điểm khác nhau mà Linh Thú sẽ có nhu cầu khác nhau. Ta không rõ nó đã lấy đi của cậu thứ gì. Nhưng vào thời điểm, anh Hai cậu đã giao đấu và phong ấn Thập Đại Hắc Yêu, để thức tỉnh trạng thái Thần Thú, Lân Linh muốn linh hồn anh cậu khi chết đi. Sau khi, dùng cả tính mạng của mình để phong ấn Thập Đại Hắc Yêu. Lân Linh đã hiện ra và nuốt đi linh hồn của anh cậu.
- Vậy tôi đã giao ước với nó nhưng... tôi không thể nhớ được!
Ân nắm chặc tay
-Nhưng không sao dẫu phải đánh đổi cả sinh mạng ta cũng cam lòng.
Hắc Điệp chưởng ra một Hắc Cầu về phía Ân, cậu cầm thương bổ đôi nó ra thành hai nửa, khi rơi xuống tạo nên một vụ nổ về hai phía
-Thôi dài dòng đi! Ta chán chơi với ngươi rồi - Hắc Điệp nói
-MA ẢNH!!
Nói rồi, đôi mắt ở cánh của hắn đỏ lên và phát sáng dữ dội. Từ đâu bỗng xuất hiện 10 bản thể của hắn, như là dịch chuyển vậy, đứng phía sau lưng hắn, đập đôi cánh nhỏ bay lơ lửng.
- Chủ nhân cậu phải thật cẩn thận, đây là không gian của hắn chúng ta đang mất lợi thế! -Triệu Vân nhắc nhở
Ân cầm thanh thương lên lắc lắc trước mặt
-Khỏi cần ông phải nói! Trời ạ, tưởng hắn chơi đẹp solo một một. Ai ngờ hắn triệu hồi ra gần 1 chục thằng ra hội đồng tui kìa.
Triệu Vân lắc đầu chán ngán
-Làm cho ngầu chi vậy trời? Rồi giờ đánh hay chết nói một tiếng để ta biết ông thần!
Ân cười
-Đánh chứ! Chơi hết mình nha ông già.
- Rõ!
Cả hai hô vang " Lên", Ân cầm thương lao về phía trước, còn Hắc Điệp chỉ đứng yên một chỗ, mặc cho hàng trăm bản sao bay về phía Ân. Một đường thương là một tên bị thanh tẩy, một cú xoay người hơn chục nhân bản biến mất đi. Cứ thế cậu đi vào sâu vòng vây, hất tên này đến tên khác lên bầu trời.
[ Ở phía của Nam]
Một người trong quân tiếp viện hô lên
- Gần đến rồi! Tôi đã thấy một kết giới lớn phía trước.
Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng Tộc nói với Nam
-Hắn đã sử dụng Ma Không Trận rồi, có thể bạn của Ngài gặp phải rắc rối lớn rồi!
Nam chưa kịp trả lời ở phía sau một Tân Binh Long Tộc hỏi:
-Trưởng Tộc thứ gọi là Ma Không Trận là gì vậy?
Nam trả lời
-Nó được tạo ra bởi ý chí và nỗi sợ sâu thẳm của chính các Hắc Yêu. Không thể bị phá hủy bởi các tác nhân bên ngoài, chỉ có thể tùy thuộc vào người bị nhốt hay nhưng tác nhân ở phía trong gây ảnh hưởng đên Ma Không Trận. Lúc đó, họ mới tự mình thoát ra được. Mỗi tên trong Thập Đại Hắc Yêu lại có những Ma Không Trận riêng biệt, không ai giống ai. Nếu ở bên trong quá lâu, linh lực và dương khí sẽ dần bị nó hấp thụ để cung cấp cho vật chủ. Vì vậy, người bị nhốt bên trong cần phải nhanh chống đánh bại kẻ tạo ra nó. Càng ở lâu càng bất lợi. Chưa kể đến việc chúng có những kỹ năng rất khó lường khi trong Ma Không Trận của chúng.
-Vậy bạn của Ngài...- Tân Binh bất an
-Còn tùy thuộc vào số mệnh của cậu ta! -Nam nói
.............
-Gì chứ!? - Ân ngạc nhiên
Càng đánh vào sâu bên trong đám bản thể, gần đến chỗ của Hắc Điệp thì chúng tỏ ra một trạng thái khác thường. Cậu vừa chém làm đôi một bản thể của Hắc Điệp. Hai mảnh cơ thể hồi phục tạo thành một bản sao mới. Chúng cứ vồ thẳng vào Ân cậu tiếp tục ra đòn, chúng tiếp tục tăng lên đã hơn trăm tên rồi.
- Ê ông già càng đánh chúng cần đông. Khi nãy có 10 thằng giờ hơn một trăm rồi. Đánh vậy tới khi nào.
-Chủ nhân cậu cứ bình tĩnh. Có lẽ những tên này do cậu không giết chúng hẳn chỉ khiến chúng bị thương thôi nên chúng có thể tái tạo và nhân thôi. Theo tôi nghĩ cậu phải tiêu diệt chúng một cách hoàn toàn.
Đưa thanh thương ra trước mặt, cậu buông tay niệm chú nó đứng yên trong không khí và phát sáng.
- Xóa sạch chúng bằng một đòn nào ông già!
Nghe Ân nói thế, Triệu Vân nhắm mắt tập trung linh lực nạp thêm vào thanh thương.
- BÁCH THƯƠNG THẦN TRẢM!!!
Ân truyền vào bên trong một lượng linh lực nguyên tố của tộc mình, hòa cùng linh lực của Triệu Vân, cây thương rung lên rồi xoay vòng như cánh quạt máy. Tách ra thành hàng trăm thanh thương giống nhau. Một cú vun tay về phía trước, Ân điều khiển đồng loạt chúng lao về phía những bản sao của Hắc Điệp. Những thanh thương bay vòng quanh chém những bản thể thành những tia sáng nhỏ, chúng đã bị thanh tẩy hoàn toàn.
Diệt sạch đội quân của Hắc Điệp cậu dùng phép thu thương về, chúng nhập lại thành một và trở về phía Ân.
-Nói đúng đấy ông già chúng không thể tái tạo và nhân bản nữa rồi!
Hắc Điệp đứng bất động một cách kỳ lạ sau khi Ân đã diệt hết tất cả bản sao của hắn. Ân nghi ngờ phòng thủ một cách rất tập trung
- Hắn đang mưu tính chuyện gì đó phải không ông già?
-Cậu phải cẩn thận chủ nhân! Đây là Hắc Yêu đã tu luyện nhiều năm, không phải chỉ với thứ sức mạnh mới thức tỉnh này của cậu có thể thanh tẩy hắn.
- Ý ông là sao? -Ân hỏi
-Hắc Yêu khác với loài yêu ma quỷ quái thông thường. Không thể thanh tẩy bằng cách ra đòn tất sát. Chúng dựa trên cảm xúc tiêu cực của con người qua mấy trăm năm mà hình thành nhân dạng. Để thanh tẩy chúng hoàn toàn ta cần phải hóa giải cảm xúc tiêu cực trong chúng. Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa ai làm được cả. Chỉ có thể phong ấn chúng hết thời này đến thời khác thôi.
- Vậy tức là không có cửa thắng rồi. -Ân hoảng hốt
-Có thể nói là vậy khà khà! - Triệu Vân cười trong sự e ngại
-Sao ông không nói sớm ông lão già dịch! -Ân tỏ ra hoang mang
-Xin lỗi chủ nhân tại cậu không hỏi nên tôi cũng chưa nói!
- Không lẽ đứng nhìn hắn như vậy hoài sao?
Vừa nói dứt câu, Ân lao đến phía Hắc Điệp mũi thương sắc nhọn hòa cùng linh lực của Linh Thú đang hướng về hắn
-TẤT SÁT THỨC THỨ NHẤT " LÂN THẦN TRẢM"
Mũi thương sắp chạm đến ngực hắn chưa đến một phân, thì có thứ gì đó vô hình nắm chặc Trường Thương Mộc Kỳ Lân của Ân lại. Cậu cố đâm đến. "Nó" thì ghìm lại thật chắc khiến cây thương rung lên bần bậc. Một cú đấm không thể nhìn thấy tấn công ân bất ngờ.
- Khặc!! Cái... cái quái gì vậy!
Rồi tiếp tục là một đòn tấn công vô hình nữa khiến cậu phân tâm. Vài giây sau Ân mới bắt nhịp được để phòng thủ
- KHIÊN LÂN HÌNH!!
Ân tạo ra một chiếc khiên trước mặt, hình tròn, màu xanh lá, được tạo nên từ những chiếc vảy. Thứ gì đó vẫn tiếp tục tấn công, tạo nên những âm thanh va đập kim loại rất lớn. Trong thoáng chốc, Ân nhìn về phía Hắc Điệp hắn vẫn bất động như bị đông đá vậy, chỉ có những sợi tóc đen và quần áo của hắn thì phất phơi trong ngọn gió nhẹ. Bỗng Triệu Vân cảm nhận được thứ gì đó chuyển động trong không khí
- THÔI CHẾT!! SAU LƯNG!?
Ân quay hoắc người nhanh chóng về phía sau. Lấy tấm khiên đỡ lấy đòn tấn công. Nó mạnh đến nổi khiến những tấm vảy xanh lá xuất hiện những vết nứt và nó đánh Ân bay đi một đoạn.
-Nếu cứ phòng thủ như vậy không phải cách hay! Chúng ta thì không thể thấy được kẻ địch. Khó mà có thể công thủ toàn vẹn- Giọng nói cậu yếu đi
Lúc này, Ân cảm thấy cả người nặng trĩu, cậu bắt đầu thở dốc, lòng ngực muốn nổ tung. Đầu thì ê ẩm, tay chân mỏi nhừ
-Hộc...Hộc... Không phải tên này vô hình, mà hắn di chuyển quá nhanh, đến mức thiên nhãn của tôi trong trạng thái này không thể theo kịp...
Triệu Vân tỏ ra lo lắng cất giọng
-Chủ nhân! Cậu ổn chứ? Tôi cảm thấy linh lực cậu sắp cạn kiệt rồi!
-Thứ sức mạnh mới này, đối với tôi còn quá xa lạ... Tôi chưa hoàn toàn điều khiển được nó... Sau hai chiêu vừa rồi có vẻ đã tốn kha khá linh lực... Với... lại cái không gian này cũng đang hấp thụ dần nguyên khí của tôi...
-Sao lão đây không thấy?
-Ông mà thấy được.... thì dạng Chiến Thần này dem đi dụt bỏ...
-Thôi chủ nhân cậu bớt nói để dưỡng nguyên khí!
-Ông chọc tôi điên chứ ai còn ai... Cái lão già dịch này!
Cuối cùng Nam cũng đã tiếp cận với trận chiến của Ân. Gần đến, cậu giơ tay ra hiệu không được áp sát Ma Không Trận, họ hạ cánh Phượng Sa và đống quân trên những cành cây đại thụ trong khu rừng.
-Dừng lại! Giữ khoảng với "nó" nếu không sẽ bị hút vào bên trong. - Nam nói
Đợi ít phút, không làm bất cứ điều gì. Đội trưởng tinh anh Phượng Hoàng phàn nàn Nam
-Nếu như chúng ta không thể tác động vào trận chiến của họ. Thì giờ chúng tôi phải làm gì đây thưa Ngài? Ngài hãy mau ra chỉ thị!
Nam nhìn ra phía xa sau cánh rừng ở phía Bắc yên lặng không nói gì.Một trong bát đại Trưởng Lão Long Tộc lên tiếng. Ông ấy tên Nhân Quân Du, mọi người trong tộc quen gọi là Lão Du, năm nay đã được 70 tuổi, đã từng là quân tinh nhuệ từng chiến đấu dưới thời của ông nội cậu trong cuộc đại chiến Huyết Vũ. Ông bảo
-Ngài ấy đã có dự tính, anh hãy kiên nhẫn thêm một chút.
Từ hướng cánh rừng phía Bắc, một nhóm gồm 7 người đang di chuyển đến hướng của quân tiếp viện. Càng đến gần, ta có thể thấy họ mặc trên người là y phục của Hỏa Long Tộc, trên eo trái mang theo một ống tre nhỏ.
- Đó là!?- Đội trưởng Tinh Anh ngạc nhiên
- Đó là quân Trinh Thám của Long Tộc chúng tôi - Lão Du giải thích
-Nhưng tại sao bọn họ từ phía đó đi đến? - Đội trưởng hỏi
Nhóm người đến gần chỗ Nam, từng người nói
-Thưa trưởng tộc! Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Từng người gỡ ống tre trên eo của mình đưa cho vài tân binh Long Tộc cầm lấy. Có vẻ họ đã bị thương. Cả nhóm đều bị những vết cắn, vết cào cấu của kẻ thù để lại trên da thịt, mỗi người có một vết thương ở vị trí khác nhau trên cơ thể. Nó đang rớm máu. Nhưng họ không tỏ ra đau đớn chút nào cả. Họ vẫn đứng xung quanh như chẳng bị gì để đợi chỉ thị từ Nam.
- Các anh làm tốt lắm! Hãy báo cáo lại những gì cách anh đã do thám được!- Nam nói
Một người chỉ đạo cả nhóm trinh sát lên báo cáo thông tin tổng hợp từ từng người hợp lại.
- Quân địch có tổng cộng 10 vạn. Đa phần là dân thường bị biến thành xác sống còn lại là các con thú hoang dã. Có khả năng lây nhiễm ma khí nhanh chóng khi tấn công kẻ địch. Chúng đang tiến về phía ngôi làng trong khu rừng này. Khoảng cách còn 500 dặm sẽ đến được đây. Tên cầm đầu chúng là Hắc... M..
Đang báo cáo gần kết, thì đội trưởng trinh thám tỏ vẻ rất đau đớn. Anh ta quằn qoại một cách ghê gớm, mắt đột nhiên chuyển sang màu vàng kim, tròng mắt hóa thành một chấm đen nhỏ, nanh mộc dài, miệng thở ra khói đen. Tay chân có vuốt nhọn, đường gân máu trên mặt nổi lên cuồn cuộn, môi thâm tím.Những người khác trong nhóm cũng có hiện tượng tương tự. Họ lần lượt bị biến đổi. Trong lúc, y thức vẫn còn, với vài giây ngắn ngủi anh đội trưởng trinh thám nhìn Nam và thốt lên
- Trưởng...Tộc... Hãy...
Xung quanh cả quân đoàn chi viện hốt hoảng lùi về phía sau. Chỉ có Nam và Lão Du vẫn bình tĩnh đứng yên vị trí cũ. Có vẻ Nam và Lão Du đã hiểu, cả nhóm trinh sát muốn yêu cầu cuối cùng gì ở cậu. Hỏa Long Ấn dần sáng lên đỏ rực. Lấy Vô Thường Kiếm trong lòng bàn tay của mình ra một cách nhẹ nhàng, Nam cầm lên một cách nghiêm túc, lạnh lùng và kính trọng.
CỤP!! CỤP!!
Sau một pha nhấc nhẹ lưỡi kiếm ra khỏi vỏ và thu lại nhanh như chớp thì nhóm của quân trinh sát bỗng bất động. Có vẻ họ không bị bất kì tổn thương gì cả. À không, trên cổ họ hiện lên một đường tròn trắng sáng và đang đậm dần. Họ dần chuyển về lại hình hài con người. Với giọng nói yếu ớt anh đội trưởng thì thào với Nam
- Nó không đau chút nào... Chúng tôi... Cảm ơn ngài...
- Anh tên gì? - Nam hỏi
-Võ... Thiên... Phong..
Nói xong tên của mình, 7 người họ hóa thành những bụi sáng trắng bay lên trên cao. Chỉ để lại những bộ y phục trên cành cây nơi Nam đang đứng.
- Lão Du! -Nam gọi
- Ngài cần gì?
- Khi trở về hãy đem 7 bộ y phục này đến Đá Ghi Công thờ phụng nhan khói!
Nam cầm kiếm giơ lên cao hô lớn
- TOÀN THỂ BINH SĨ HỎA LONG TỘC! HÃY CUỐI ĐẦU TRƯỚC NHỮNG ANH HÙNG NÀY!!!
Tất cả mọi người trong Long Tộc điều cuối đầu tưởng niệm binh trinh sát. Kể cả người Phượng Hoàng Tộc, họ có thể không cần phải cuối đầu vì là ngoại tộc. Nhưng họ vẫn cuối đầu vì sự kính nể về sự hi sinh anh dũng. Liều mình hoàn thành nhiệm vụ của binh trinh sát Long Tộc.
Đối diện với 10 vạn xác sống đang kéo đến. Sau khi, làm xong nghi thức tưởng niệm, quân chi viên chia ra thành hai nhóm lớn, chuẩn bị kế hoạch tác chiến.
Hắc Điệp vẫn tiếp tục giáng đòn như điện xẹt, lớp khiên Ân tạo ra đã vỡ đi một nữa. Nhờ linh lực và nguyên khí được hấp thụ bởi Ma Không Trận mà hắn có vẻ đã khôi phục dần thể lực.
- Hm...m. m..Phải tìm cách đọc di chuyển của hắn mới được... Nếu không.. - Ân thở dốc
- Nhưng hắn chiến đấu trong không không trung, không có điểm tiếp xúc hay vật cản khó mà quan sát được. - Triệu Vân nói
- Không trung? Vật cản? Tiếp xúc? - Ân suy nghĩ
Một chiếc lá vàng theo cơn gió nhẹ, thổi bay qua trước mặt cậu rồi rơi xuống đất. Ân chợt nghĩ ra một chiến thuật gì đó
- MỘC LÂN THUẬT THỨC THỨ BA" ĐÂM CHỒI NẢY LỘC"!!!
Cậu truyền một nửa linh lực của mình xuống dưới đất. Đất dần nứt nẻ, đâm chồi mạnh mẻ mộc lên một cây hoa anh đào hồng trắng. Từ một mầm cây nhỏ giờ nó đã thành một cây đại thụ to lớn.Cao hơn vị trí của cậu và Hắc Điệp.Muôn hoa trên cây nở rộ, cánh hoa rơi xuống lả chả như một cơn mưa rào hồng thắm.
- Đành phải hao phí một nửa linh lực vậy! - Ân bảo
- Chủ nhân cậu thật sáng dạ đấy! Lão nô bội phục
Tuy không thể nhìn kịp tốc độ của Hắc Điệp trong một không gian trống. Nhưng dưới muôn vạn cánh hoa này, một cử động nhỏ thôi cũng sẽ bị Ân phát hiện. Cơ thể đã tới giới hạn, một bên tai cậu đang bị ù dần. Khiến cậu không thể nghe được âm thanh ở phía bên tai trái. Một nửa nội lực còn lại cậu dồn toàn bộ vào đòn đánh cuối
- LÂN THƯƠNG TRẢM!!!
Sau khi, toàn bộ nội lực của cậu dồn hết vào trong thanh thương. Thì trạng thái Chiến Thần cũng biến mất, cậu trở lại với hình hài như cũ. Chiếc áo đen đầy bụi và lỗ rách do Hắc Điệp đã thương trước ngực. Còn về vết thương thì đã được chữa lành. Tay Ân run run vì kiệt sức, miệng thở ra khói nóng màu trắng nhạt, đầu chuyển động qua lại nhẹ nhàng, ngóng một tai lắng nghe nhất cử nhất động từ kẻ địch. Bỗng có một tiếng " vù" thoáng qua, nhìn thấy có vài cánh hoa bị đổi quỹ đạo rơi đột ngột. Chân cậu dẫm mạnh khiến mật đất lún xuống.Ân nhanh tay ném thẳng Trường Thương Mộc Kỳ Lần về phía đó.
-ĐÒN CUỐI CÙNG!!! Dzaaaa!!!
Mũi thương cứ thế bay xoay vòng vòng mạnh mẽ, nhanh qua từng cánh đào, cuồn cuộn hút lấy chúng, giống như thanh thương được bọc lấy bởi những cánh hoa. Rồi nó gặp một vật thể gì đó kì lạ.
Khịch!!! Vù vù vù
Thanh thương có vẻ đã chậm hơn đôi chút những vẫn cứ lao nhanh về phía thân cây anh đào to lớn.
Gầm!!! Ầm Ầm
Thân cây hoa anh đào, liền xuất hiện một cái lỗ khoan to lớn, cùng với những cánh hoa bay tứ phía. Ân ngã quỵ nằm ngất xỉu dưới đất, đôi mắt vẫn mở hờ
- Thắng rồi ư? - Nói rồi cậu thiếp đi
Triệu Vân hoảng hốt
- THÔI CHẾT HẮN ĐỠ ĐƯỢC RỒI!!!
Không một giọng cười đắc chí, không một giọng nói hay cử động. Hắc Điệp vẫn nhắm mắt, đứng bất động vị trí ban đầu. Với cặp mắt đỏ lừ, mở to trên đôi cánh. Còn thanh thương của Ân, thì đang được một cái bóng đen mờ rút dần ra khỏi bụng, đầu thương dính liền với thân cây. Nó quay đầu về phía Ân, cầm thanh thương ngày một đến gần cậu. Nhưng có một tia sáng nhỏ dần rồi từ từ bao phủ cả một vùng.
- HỎA LONG KỸ THỨC THỨ NHẤT " THÁI DƯƠNG HẠ SƠN " -Nam hô to tâm pháp.
Giọng cậu vang vào không trung. Cậu giơ tay lên cao, tạo ra một quả cầu sáng, có màu cam vàng nhỏ. Nó dần bay lên cao và vụt tốc nhanh chóng qua những tầng mây xám đen chứa đầy các tia sét. Đến tầng không cao nhất, cao hơn những đám mây đen kia là nơi bầu trời trong xanh mênh mông rộng lớn. Mây trắng trùng trùng xếp lớp lên nhau. Quả cầu ánh sáng ấy, bắt đầu hấp thụ mạnh mẽ ánh sáng của mắt trời. Nó dần to ra, nhìn có vẻ càng to nó sẽ càng nặng.Đến một độ to nhất định Nam điều khiển nó rơi xuống.
Không gian đen tối bỗng sáng rực lên, do ánh sáng phát ra từ quả cầu năng lượng đó. Nó làm cái bóng mờ đang chĩa mũi thương vào Ân cảm thấy rất là khó chịu. Tuy bên ngoài, ta không thể thấy gì phía bên trong của Ma Không Trận, nhưng khi ở bên trong nó thì ngược lại hoàn toàn. Cánh bóng đen ấy bị hút dần về bản thể thật của Hắc Điệp. Hắn ôm cái đầu đầy mắt của hắn la hét in ỏi. Hắn quằn quại trong đau đớn. Đôi mắt đỏ trên cánh dần nhắm lại. Lớp kết giới của Ma Không Trận dần mờ đi. Có 4 người của tộc Hỏa Long di chuyển nhanh về bốn góc của Ma Không Trận. Có vẻ Nam muốn tạo lớp kết giới mới để bắt Hắc Song Sát.
=========== Hóng Chap 30=========
Các bạn hãy tương tác với Long thật nhiều bằng các comment nhận xét, ném đá blabla. Nếu cảm nhận hay, thì cho Long một bình chọn. Fan của bộ truyện thì hãy cày view cho Long. Để Long có động lực super để phát triển hơn nữa. Truyện ra lâu là do mấy ông không tương tác gì cả đấy. Nhớ nha! Trân quý tất cả mọi người.
Tác Giả: Triệu Long
Tóm tắt tập trước: Đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, tưởng rằng Ân đã buông xuôi mọi thứ. Nhưng anh Hai cậu đã xuất hiện, anh đi ra từ không gian tiềm thức của Ân và đánh thức trạng thái Thần Thú trong người cậu. Một trận đấu không phân thắng bại, ngang tài ngang sức giữa hai bên. Với sức bền bỉ cuả mình, Ân đã lấy đi một lượng lớn thể lực của Hắc Điệp, buộc hắn phải khai mở một dạng thức tỉnh Hắc Ma của mình gây ra một vụ nổ lớn. Trong lúc bị mất ý thức tạm thời, do chưa thích ứng với nguồn sức mạnh mới này, ở một khoảng khắc khi vụ nổ sắp va chạm. Ân đã được một người bí ẩn dùng thuật Thủy Thuẫn bảo hộ. Vụ nổ đã giúp Ân bình thường trở lại, từ dạng Thần Thú cậu đã chuyển hóa thành dạng Chiến Thần cùng với Triệu Vân tiếp tục chiến đấu với Hắc Song Sát.
Liệu Ân sẽ giành lại được chiến thắng và tiêu diệt được chúng chăng? Mời các bạn xem diễn biến Tập 29: Xác Sống Trỗi Dậy! Tiến Lên!
_____________________________________________________________________________
Hắc Điệp tạo nên kết giới đen, bao phủ một diện tích lớn của khu rừng. Nó đen bóng, phản chiếu được cả bầu trời u ám, cùng những đám mây xám xịt đang trôi lơ lửng. Bên ngoài nhìn vào ta sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng bên trong thì ngược lại nhìn ra bên ngoài rất rõ. Trên bề mặt của kết giới có những uế khí tỏa ra cùng những tia sét tím. Hắc Liên rời khỏi lớp vỏ cây bảo vệ nói với Hắc Điệp đang đứng đối diện với Ân.
- Phu quân! Thiếp sẽ cùng chàng giết hắn.
Hắc Điệp nhìn Ân rồi lại nhìn phu nhân của hắn
- Ta có thể cảm nhận hắn giờ đã khác lúc nãy. Nàng đã lâu không "ăn" rồi.Chỉ cần một đường thương hắn có thể kết liễu nàng ngay tức khắc.
-Ta sẽ tạm mở kết giới. Nàng hãy đem Hâc Thược giao cho Đại Vương. Ta sẽ đem cái còn lại về sau- Giọng hắn khàn khàn
- Nhưng?!
-Nàng ở đây chỉ làm vướn chân ta thôi.
-Trạng thái trong thân xác của cha hắn đã tiêu tốn của nàng không ít ma khí của nàng vì thế hãy trở về và chờ ta. Ta "làm thịt hắn".
-Chàng cẩn thận!
Nói rồi, Hắc Điệp mở một vùng tròn vừa người vợ mình cho ả thoát ra ngoài. Sau đó, cô ta tức tốc trở về Ma Giới.
Giơ Trường Thương Mộc Kỳ Lân về phía trước Ân nói
- Ta sẽ thanh tẩy ngươi để trả thù cho cha và anh Hai ta!
-Thật tức cười! Nếu ta không nhìn nhầm thì ngươi vẫn chưa có thể điều khiển được trạng thái này. Cơ thể của ngươi đang dần đến giới hạn rồi. Khi thức tỉnh trạng thái thần thú, tùy vào nhu cầu của Linh Vật nó sẽ lấy đi của ngươi một thứ và ngươi sẽ phải cung cấp cho nó thứ đó nếu không nó sẽ ăn linh hồn của ngươi sẽ bù đắp vào. Lúc nãy, khi ta đang chuyển hóa ngươi có một khoảng khắc mất đi ý thức. Có vẻ trong lúc đó, nó đang " thưởng thức " thứ gì đó của ngươi rồi.
Ân hỏi Triệu Vân
-Thứ đó là gì ông có biết không?
Triệu Vân bên trong không gian của thanh thương nói
- Chủ nhân cậu không nhớ mình đã giao ước gì với Lân Linh à?
- Giao ước!? Ta đã giao ước với nó khi nào?
-Tùy vào thời điểm khác nhau mà Linh Thú sẽ có nhu cầu khác nhau. Ta không rõ nó đã lấy đi của cậu thứ gì. Nhưng vào thời điểm, anh Hai cậu đã giao đấu và phong ấn Thập Đại Hắc Yêu, để thức tỉnh trạng thái Thần Thú, Lân Linh muốn linh hồn anh cậu khi chết đi. Sau khi, dùng cả tính mạng của mình để phong ấn Thập Đại Hắc Yêu. Lân Linh đã hiện ra và nuốt đi linh hồn của anh cậu.
- Vậy tôi đã giao ước với nó nhưng... tôi không thể nhớ được!
Ân nắm chặc tay
-Nhưng không sao dẫu phải đánh đổi cả sinh mạng ta cũng cam lòng.
Hắc Điệp chưởng ra một Hắc Cầu về phía Ân, cậu cầm thương bổ đôi nó ra thành hai nửa, khi rơi xuống tạo nên một vụ nổ về hai phía
-Thôi dài dòng đi! Ta chán chơi với ngươi rồi - Hắc Điệp nói
-MA ẢNH!!
Nói rồi, đôi mắt ở cánh của hắn đỏ lên và phát sáng dữ dội. Từ đâu bỗng xuất hiện 10 bản thể của hắn, như là dịch chuyển vậy, đứng phía sau lưng hắn, đập đôi cánh nhỏ bay lơ lửng.
- Chủ nhân cậu phải thật cẩn thận, đây là không gian của hắn chúng ta đang mất lợi thế! -Triệu Vân nhắc nhở
Ân cầm thanh thương lên lắc lắc trước mặt
-Khỏi cần ông phải nói! Trời ạ, tưởng hắn chơi đẹp solo một một. Ai ngờ hắn triệu hồi ra gần 1 chục thằng ra hội đồng tui kìa.
Triệu Vân lắc đầu chán ngán
-Làm cho ngầu chi vậy trời? Rồi giờ đánh hay chết nói một tiếng để ta biết ông thần!
Ân cười
-Đánh chứ! Chơi hết mình nha ông già.
- Rõ!
Cả hai hô vang " Lên", Ân cầm thương lao về phía trước, còn Hắc Điệp chỉ đứng yên một chỗ, mặc cho hàng trăm bản sao bay về phía Ân. Một đường thương là một tên bị thanh tẩy, một cú xoay người hơn chục nhân bản biến mất đi. Cứ thế cậu đi vào sâu vòng vây, hất tên này đến tên khác lên bầu trời.
[ Ở phía của Nam]
Một người trong quân tiếp viện hô lên
- Gần đến rồi! Tôi đã thấy một kết giới lớn phía trước.
Đội trưởng Tinh Anh Phượng Hoàng Tộc nói với Nam
-Hắn đã sử dụng Ma Không Trận rồi, có thể bạn của Ngài gặp phải rắc rối lớn rồi!
Nam chưa kịp trả lời ở phía sau một Tân Binh Long Tộc hỏi:
-Trưởng Tộc thứ gọi là Ma Không Trận là gì vậy?
Nam trả lời
-Nó được tạo ra bởi ý chí và nỗi sợ sâu thẳm của chính các Hắc Yêu. Không thể bị phá hủy bởi các tác nhân bên ngoài, chỉ có thể tùy thuộc vào người bị nhốt hay nhưng tác nhân ở phía trong gây ảnh hưởng đên Ma Không Trận. Lúc đó, họ mới tự mình thoát ra được. Mỗi tên trong Thập Đại Hắc Yêu lại có những Ma Không Trận riêng biệt, không ai giống ai. Nếu ở bên trong quá lâu, linh lực và dương khí sẽ dần bị nó hấp thụ để cung cấp cho vật chủ. Vì vậy, người bị nhốt bên trong cần phải nhanh chống đánh bại kẻ tạo ra nó. Càng ở lâu càng bất lợi. Chưa kể đến việc chúng có những kỹ năng rất khó lường khi trong Ma Không Trận của chúng.
-Vậy bạn của Ngài...- Tân Binh bất an
-Còn tùy thuộc vào số mệnh của cậu ta! -Nam nói
.............
-Gì chứ!? - Ân ngạc nhiên
Càng đánh vào sâu bên trong đám bản thể, gần đến chỗ của Hắc Điệp thì chúng tỏ ra một trạng thái khác thường. Cậu vừa chém làm đôi một bản thể của Hắc Điệp. Hai mảnh cơ thể hồi phục tạo thành một bản sao mới. Chúng cứ vồ thẳng vào Ân cậu tiếp tục ra đòn, chúng tiếp tục tăng lên đã hơn trăm tên rồi.
- Ê ông già càng đánh chúng cần đông. Khi nãy có 10 thằng giờ hơn một trăm rồi. Đánh vậy tới khi nào.
-Chủ nhân cậu cứ bình tĩnh. Có lẽ những tên này do cậu không giết chúng hẳn chỉ khiến chúng bị thương thôi nên chúng có thể tái tạo và nhân thôi. Theo tôi nghĩ cậu phải tiêu diệt chúng một cách hoàn toàn.
Đưa thanh thương ra trước mặt, cậu buông tay niệm chú nó đứng yên trong không khí và phát sáng.
- Xóa sạch chúng bằng một đòn nào ông già!
Nghe Ân nói thế, Triệu Vân nhắm mắt tập trung linh lực nạp thêm vào thanh thương.
- BÁCH THƯƠNG THẦN TRẢM!!!
Ân truyền vào bên trong một lượng linh lực nguyên tố của tộc mình, hòa cùng linh lực của Triệu Vân, cây thương rung lên rồi xoay vòng như cánh quạt máy. Tách ra thành hàng trăm thanh thương giống nhau. Một cú vun tay về phía trước, Ân điều khiển đồng loạt chúng lao về phía những bản sao của Hắc Điệp. Những thanh thương bay vòng quanh chém những bản thể thành những tia sáng nhỏ, chúng đã bị thanh tẩy hoàn toàn.
Diệt sạch đội quân của Hắc Điệp cậu dùng phép thu thương về, chúng nhập lại thành một và trở về phía Ân.
-Nói đúng đấy ông già chúng không thể tái tạo và nhân bản nữa rồi!
Hắc Điệp đứng bất động một cách kỳ lạ sau khi Ân đã diệt hết tất cả bản sao của hắn. Ân nghi ngờ phòng thủ một cách rất tập trung
- Hắn đang mưu tính chuyện gì đó phải không ông già?
-Cậu phải cẩn thận chủ nhân! Đây là Hắc Yêu đã tu luyện nhiều năm, không phải chỉ với thứ sức mạnh mới thức tỉnh này của cậu có thể thanh tẩy hắn.
- Ý ông là sao? -Ân hỏi
-Hắc Yêu khác với loài yêu ma quỷ quái thông thường. Không thể thanh tẩy bằng cách ra đòn tất sát. Chúng dựa trên cảm xúc tiêu cực của con người qua mấy trăm năm mà hình thành nhân dạng. Để thanh tẩy chúng hoàn toàn ta cần phải hóa giải cảm xúc tiêu cực trong chúng. Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa ai làm được cả. Chỉ có thể phong ấn chúng hết thời này đến thời khác thôi.
- Vậy tức là không có cửa thắng rồi. -Ân hoảng hốt
-Có thể nói là vậy khà khà! - Triệu Vân cười trong sự e ngại
-Sao ông không nói sớm ông lão già dịch! -Ân tỏ ra hoang mang
-Xin lỗi chủ nhân tại cậu không hỏi nên tôi cũng chưa nói!
- Không lẽ đứng nhìn hắn như vậy hoài sao?
Vừa nói dứt câu, Ân lao đến phía Hắc Điệp mũi thương sắc nhọn hòa cùng linh lực của Linh Thú đang hướng về hắn
-TẤT SÁT THỨC THỨ NHẤT " LÂN THẦN TRẢM"
Mũi thương sắp chạm đến ngực hắn chưa đến một phân, thì có thứ gì đó vô hình nắm chặc Trường Thương Mộc Kỳ Lân của Ân lại. Cậu cố đâm đến. "Nó" thì ghìm lại thật chắc khiến cây thương rung lên bần bậc. Một cú đấm không thể nhìn thấy tấn công ân bất ngờ.
- Khặc!! Cái... cái quái gì vậy!
Rồi tiếp tục là một đòn tấn công vô hình nữa khiến cậu phân tâm. Vài giây sau Ân mới bắt nhịp được để phòng thủ
- KHIÊN LÂN HÌNH!!
Ân tạo ra một chiếc khiên trước mặt, hình tròn, màu xanh lá, được tạo nên từ những chiếc vảy. Thứ gì đó vẫn tiếp tục tấn công, tạo nên những âm thanh va đập kim loại rất lớn. Trong thoáng chốc, Ân nhìn về phía Hắc Điệp hắn vẫn bất động như bị đông đá vậy, chỉ có những sợi tóc đen và quần áo của hắn thì phất phơi trong ngọn gió nhẹ. Bỗng Triệu Vân cảm nhận được thứ gì đó chuyển động trong không khí
- THÔI CHẾT!! SAU LƯNG!?
Ân quay hoắc người nhanh chóng về phía sau. Lấy tấm khiên đỡ lấy đòn tấn công. Nó mạnh đến nổi khiến những tấm vảy xanh lá xuất hiện những vết nứt và nó đánh Ân bay đi một đoạn.
-Nếu cứ phòng thủ như vậy không phải cách hay! Chúng ta thì không thể thấy được kẻ địch. Khó mà có thể công thủ toàn vẹn- Giọng nói cậu yếu đi
Lúc này, Ân cảm thấy cả người nặng trĩu, cậu bắt đầu thở dốc, lòng ngực muốn nổ tung. Đầu thì ê ẩm, tay chân mỏi nhừ
-Hộc...Hộc... Không phải tên này vô hình, mà hắn di chuyển quá nhanh, đến mức thiên nhãn của tôi trong trạng thái này không thể theo kịp...
Triệu Vân tỏ ra lo lắng cất giọng
-Chủ nhân! Cậu ổn chứ? Tôi cảm thấy linh lực cậu sắp cạn kiệt rồi!
-Thứ sức mạnh mới này, đối với tôi còn quá xa lạ... Tôi chưa hoàn toàn điều khiển được nó... Sau hai chiêu vừa rồi có vẻ đã tốn kha khá linh lực... Với... lại cái không gian này cũng đang hấp thụ dần nguyên khí của tôi...
-Sao lão đây không thấy?
-Ông mà thấy được.... thì dạng Chiến Thần này dem đi dụt bỏ...
-Thôi chủ nhân cậu bớt nói để dưỡng nguyên khí!
-Ông chọc tôi điên chứ ai còn ai... Cái lão già dịch này!
Cuối cùng Nam cũng đã tiếp cận với trận chiến của Ân. Gần đến, cậu giơ tay ra hiệu không được áp sát Ma Không Trận, họ hạ cánh Phượng Sa và đống quân trên những cành cây đại thụ trong khu rừng.
-Dừng lại! Giữ khoảng với "nó" nếu không sẽ bị hút vào bên trong. - Nam nói
Đợi ít phút, không làm bất cứ điều gì. Đội trưởng tinh anh Phượng Hoàng phàn nàn Nam
-Nếu như chúng ta không thể tác động vào trận chiến của họ. Thì giờ chúng tôi phải làm gì đây thưa Ngài? Ngài hãy mau ra chỉ thị!
Nam nhìn ra phía xa sau cánh rừng ở phía Bắc yên lặng không nói gì.Một trong bát đại Trưởng Lão Long Tộc lên tiếng. Ông ấy tên Nhân Quân Du, mọi người trong tộc quen gọi là Lão Du, năm nay đã được 70 tuổi, đã từng là quân tinh nhuệ từng chiến đấu dưới thời của ông nội cậu trong cuộc đại chiến Huyết Vũ. Ông bảo
-Ngài ấy đã có dự tính, anh hãy kiên nhẫn thêm một chút.
Từ hướng cánh rừng phía Bắc, một nhóm gồm 7 người đang di chuyển đến hướng của quân tiếp viện. Càng đến gần, ta có thể thấy họ mặc trên người là y phục của Hỏa Long Tộc, trên eo trái mang theo một ống tre nhỏ.
- Đó là!?- Đội trưởng Tinh Anh ngạc nhiên
- Đó là quân Trinh Thám của Long Tộc chúng tôi - Lão Du giải thích
-Nhưng tại sao bọn họ từ phía đó đi đến? - Đội trưởng hỏi
Nhóm người đến gần chỗ Nam, từng người nói
-Thưa trưởng tộc! Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Từng người gỡ ống tre trên eo của mình đưa cho vài tân binh Long Tộc cầm lấy. Có vẻ họ đã bị thương. Cả nhóm đều bị những vết cắn, vết cào cấu của kẻ thù để lại trên da thịt, mỗi người có một vết thương ở vị trí khác nhau trên cơ thể. Nó đang rớm máu. Nhưng họ không tỏ ra đau đớn chút nào cả. Họ vẫn đứng xung quanh như chẳng bị gì để đợi chỉ thị từ Nam.
- Các anh làm tốt lắm! Hãy báo cáo lại những gì cách anh đã do thám được!- Nam nói
Một người chỉ đạo cả nhóm trinh sát lên báo cáo thông tin tổng hợp từ từng người hợp lại.
- Quân địch có tổng cộng 10 vạn. Đa phần là dân thường bị biến thành xác sống còn lại là các con thú hoang dã. Có khả năng lây nhiễm ma khí nhanh chóng khi tấn công kẻ địch. Chúng đang tiến về phía ngôi làng trong khu rừng này. Khoảng cách còn 500 dặm sẽ đến được đây. Tên cầm đầu chúng là Hắc... M..
Đang báo cáo gần kết, thì đội trưởng trinh thám tỏ vẻ rất đau đớn. Anh ta quằn qoại một cách ghê gớm, mắt đột nhiên chuyển sang màu vàng kim, tròng mắt hóa thành một chấm đen nhỏ, nanh mộc dài, miệng thở ra khói đen. Tay chân có vuốt nhọn, đường gân máu trên mặt nổi lên cuồn cuộn, môi thâm tím.Những người khác trong nhóm cũng có hiện tượng tương tự. Họ lần lượt bị biến đổi. Trong lúc, y thức vẫn còn, với vài giây ngắn ngủi anh đội trưởng trinh thám nhìn Nam và thốt lên
- Trưởng...Tộc... Hãy...
Xung quanh cả quân đoàn chi viện hốt hoảng lùi về phía sau. Chỉ có Nam và Lão Du vẫn bình tĩnh đứng yên vị trí cũ. Có vẻ Nam và Lão Du đã hiểu, cả nhóm trinh sát muốn yêu cầu cuối cùng gì ở cậu. Hỏa Long Ấn dần sáng lên đỏ rực. Lấy Vô Thường Kiếm trong lòng bàn tay của mình ra một cách nhẹ nhàng, Nam cầm lên một cách nghiêm túc, lạnh lùng và kính trọng.
CỤP!! CỤP!!
Sau một pha nhấc nhẹ lưỡi kiếm ra khỏi vỏ và thu lại nhanh như chớp thì nhóm của quân trinh sát bỗng bất động. Có vẻ họ không bị bất kì tổn thương gì cả. À không, trên cổ họ hiện lên một đường tròn trắng sáng và đang đậm dần. Họ dần chuyển về lại hình hài con người. Với giọng nói yếu ớt anh đội trưởng thì thào với Nam
- Nó không đau chút nào... Chúng tôi... Cảm ơn ngài...
- Anh tên gì? - Nam hỏi
-Võ... Thiên... Phong..
Nói xong tên của mình, 7 người họ hóa thành những bụi sáng trắng bay lên trên cao. Chỉ để lại những bộ y phục trên cành cây nơi Nam đang đứng.
- Lão Du! -Nam gọi
- Ngài cần gì?
- Khi trở về hãy đem 7 bộ y phục này đến Đá Ghi Công thờ phụng nhan khói!
Nam cầm kiếm giơ lên cao hô lớn
- TOÀN THỂ BINH SĨ HỎA LONG TỘC! HÃY CUỐI ĐẦU TRƯỚC NHỮNG ANH HÙNG NÀY!!!
Tất cả mọi người trong Long Tộc điều cuối đầu tưởng niệm binh trinh sát. Kể cả người Phượng Hoàng Tộc, họ có thể không cần phải cuối đầu vì là ngoại tộc. Nhưng họ vẫn cuối đầu vì sự kính nể về sự hi sinh anh dũng. Liều mình hoàn thành nhiệm vụ của binh trinh sát Long Tộc.
Đối diện với 10 vạn xác sống đang kéo đến. Sau khi, làm xong nghi thức tưởng niệm, quân chi viên chia ra thành hai nhóm lớn, chuẩn bị kế hoạch tác chiến.
Hắc Điệp vẫn tiếp tục giáng đòn như điện xẹt, lớp khiên Ân tạo ra đã vỡ đi một nữa. Nhờ linh lực và nguyên khí được hấp thụ bởi Ma Không Trận mà hắn có vẻ đã khôi phục dần thể lực.
- Hm...m. m..Phải tìm cách đọc di chuyển của hắn mới được... Nếu không.. - Ân thở dốc
- Nhưng hắn chiến đấu trong không không trung, không có điểm tiếp xúc hay vật cản khó mà quan sát được. - Triệu Vân nói
- Không trung? Vật cản? Tiếp xúc? - Ân suy nghĩ
Một chiếc lá vàng theo cơn gió nhẹ, thổi bay qua trước mặt cậu rồi rơi xuống đất. Ân chợt nghĩ ra một chiến thuật gì đó
- MỘC LÂN THUẬT THỨC THỨ BA" ĐÂM CHỒI NẢY LỘC"!!!
Cậu truyền một nửa linh lực của mình xuống dưới đất. Đất dần nứt nẻ, đâm chồi mạnh mẻ mộc lên một cây hoa anh đào hồng trắng. Từ một mầm cây nhỏ giờ nó đã thành một cây đại thụ to lớn.Cao hơn vị trí của cậu và Hắc Điệp.Muôn hoa trên cây nở rộ, cánh hoa rơi xuống lả chả như một cơn mưa rào hồng thắm.
- Đành phải hao phí một nửa linh lực vậy! - Ân bảo
- Chủ nhân cậu thật sáng dạ đấy! Lão nô bội phục
Tuy không thể nhìn kịp tốc độ của Hắc Điệp trong một không gian trống. Nhưng dưới muôn vạn cánh hoa này, một cử động nhỏ thôi cũng sẽ bị Ân phát hiện. Cơ thể đã tới giới hạn, một bên tai cậu đang bị ù dần. Khiến cậu không thể nghe được âm thanh ở phía bên tai trái. Một nửa nội lực còn lại cậu dồn toàn bộ vào đòn đánh cuối
- LÂN THƯƠNG TRẢM!!!
Sau khi, toàn bộ nội lực của cậu dồn hết vào trong thanh thương. Thì trạng thái Chiến Thần cũng biến mất, cậu trở lại với hình hài như cũ. Chiếc áo đen đầy bụi và lỗ rách do Hắc Điệp đã thương trước ngực. Còn về vết thương thì đã được chữa lành. Tay Ân run run vì kiệt sức, miệng thở ra khói nóng màu trắng nhạt, đầu chuyển động qua lại nhẹ nhàng, ngóng một tai lắng nghe nhất cử nhất động từ kẻ địch. Bỗng có một tiếng " vù" thoáng qua, nhìn thấy có vài cánh hoa bị đổi quỹ đạo rơi đột ngột. Chân cậu dẫm mạnh khiến mật đất lún xuống.Ân nhanh tay ném thẳng Trường Thương Mộc Kỳ Lần về phía đó.
-ĐÒN CUỐI CÙNG!!! Dzaaaa!!!
Mũi thương cứ thế bay xoay vòng vòng mạnh mẽ, nhanh qua từng cánh đào, cuồn cuộn hút lấy chúng, giống như thanh thương được bọc lấy bởi những cánh hoa. Rồi nó gặp một vật thể gì đó kì lạ.
Khịch!!! Vù vù vù
Thanh thương có vẻ đã chậm hơn đôi chút những vẫn cứ lao nhanh về phía thân cây anh đào to lớn.
Gầm!!! Ầm Ầm
Thân cây hoa anh đào, liền xuất hiện một cái lỗ khoan to lớn, cùng với những cánh hoa bay tứ phía. Ân ngã quỵ nằm ngất xỉu dưới đất, đôi mắt vẫn mở hờ
- Thắng rồi ư? - Nói rồi cậu thiếp đi
Triệu Vân hoảng hốt
- THÔI CHẾT HẮN ĐỠ ĐƯỢC RỒI!!!
Không một giọng cười đắc chí, không một giọng nói hay cử động. Hắc Điệp vẫn nhắm mắt, đứng bất động vị trí ban đầu. Với cặp mắt đỏ lừ, mở to trên đôi cánh. Còn thanh thương của Ân, thì đang được một cái bóng đen mờ rút dần ra khỏi bụng, đầu thương dính liền với thân cây. Nó quay đầu về phía Ân, cầm thanh thương ngày một đến gần cậu. Nhưng có một tia sáng nhỏ dần rồi từ từ bao phủ cả một vùng.
- HỎA LONG KỸ THỨC THỨ NHẤT " THÁI DƯƠNG HẠ SƠN " -Nam hô to tâm pháp.
Giọng cậu vang vào không trung. Cậu giơ tay lên cao, tạo ra một quả cầu sáng, có màu cam vàng nhỏ. Nó dần bay lên cao và vụt tốc nhanh chóng qua những tầng mây xám đen chứa đầy các tia sét. Đến tầng không cao nhất, cao hơn những đám mây đen kia là nơi bầu trời trong xanh mênh mông rộng lớn. Mây trắng trùng trùng xếp lớp lên nhau. Quả cầu ánh sáng ấy, bắt đầu hấp thụ mạnh mẽ ánh sáng của mắt trời. Nó dần to ra, nhìn có vẻ càng to nó sẽ càng nặng.Đến một độ to nhất định Nam điều khiển nó rơi xuống.
Không gian đen tối bỗng sáng rực lên, do ánh sáng phát ra từ quả cầu năng lượng đó. Nó làm cái bóng mờ đang chĩa mũi thương vào Ân cảm thấy rất là khó chịu. Tuy bên ngoài, ta không thể thấy gì phía bên trong của Ma Không Trận, nhưng khi ở bên trong nó thì ngược lại hoàn toàn. Cánh bóng đen ấy bị hút dần về bản thể thật của Hắc Điệp. Hắn ôm cái đầu đầy mắt của hắn la hét in ỏi. Hắn quằn quại trong đau đớn. Đôi mắt đỏ trên cánh dần nhắm lại. Lớp kết giới của Ma Không Trận dần mờ đi. Có 4 người của tộc Hỏa Long di chuyển nhanh về bốn góc của Ma Không Trận. Có vẻ Nam muốn tạo lớp kết giới mới để bắt Hắc Song Sát.
=========== Hóng Chap 30=========
Các bạn hãy tương tác với Long thật nhiều bằng các comment nhận xét, ném đá blabla. Nếu cảm nhận hay, thì cho Long một bình chọn. Fan của bộ truyện thì hãy cày view cho Long. Để Long có động lực super để phát triển hơn nữa. Truyện ra lâu là do mấy ông không tương tác gì cả đấy. Nhớ nha! Trân quý tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.