Chương 42: Cô đơn giản
Khinh Ảm
09/05/2017
Editor: Serena Nguyen
Hôm sau Đa Bảo tỉnh lại hoàn toàn quên chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Đa Bảo, bây giờ cậu có họ Giang nhà cậu làm chỗ dựa, lưng thẳng, lá gan cũng lớn thật! Tối ngày hôm qua lại dám dùng thơ Mộc Lan sửa đổi mắng quản lý là gay, choáng rồi!" Đa Bảo vừa rời giường Tứ Hỉ đã bắt đầu bài tụng kinh.
Đa Bảo gãi gãi đầu, thế nào cũng không nghĩ ra có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, cô chỉ nhớ có yêu nghiệt, có người mời rượu cô, còn nói muốn được lây tài lộc của cô. (Se: Đa Bảo= nhiều tiền)
"À? Tớ nói gì quản lý?" Đa Bảo mờ mịt hỏi Tứ Hỉ.
"Hai con thỏ cùng chạy, nhận ra Doãn Kha Cẩn là trai hay gái mới tài*. . . . . ." Tứ Hỉ sao y bản gốc mà trả lời Đa Bảo.
* Này là biến thể 1 câu trong bài thơ viết về Mộc Lan:
"Thỏ đực chân mấp máy
Thỏ cái mắt mê tơi
Cặp thỏ song song chạy,
Nhận ra ta đực cái mới tài."
-Serena Nguyen- dien dan le quy don
Đa Bảo thiếu chút nữa thổ huyết, cô cô cô nói như vậy thật à? Xong rồi xong rồi, yêu nghiệt vốn là từng có khúc mắc với cô lần này không phải là kết thù luôn sao, uống rượu hỏng việc hỏng việc rồi!
"Quản lý nghe được không?" Đa Bảo yếu ớt hỏi.
"È hèm ~" Tứ Hỉ gật đầu.
"Anh ta có phản ứng gì?" Đa Bảo hỏi tiếp.
"Không có phản ứng, chính là mặt biến thành bị táo bón mà thôi." Bát Bảo ở bên cạnh thuận tiện chen miệng.
Bây giờ Đa Bảo đâm vào tường rồi, yêu nghiệt là người ghi thù, cô xong rồi xong rồi!
Quả nhiên không khác dự đoán của Đa Bảo, cô vừa vào phòng làm việc đã bị yêu nghiệt tìm đến văn phòng uống trà.
"Quản lý Doãn, chào buổi sáng. . . . . ." Đi vào, Đa Bảo “tiên hạ thủ vi cường” chào hỏi trước.
Doãn Kha Cẩn thấy cô thì thu lại tài liệu trong tay, người phụ nữ ngu ngốc này, thế nào cũng sẽ không nghĩ đến quan hệ giữa anh ta và Giang Mộ Hi được đâu.
Mặc dù là anh em, bởi vì cùng cha khác mẹ, bọn họ trừ dáng người và mắt rất giống ra cũng không còn điểm nào giống nhau.
Giang Mộ Hi trông giống như bố của bọn anh hơn, chững chạc thành thục kín kẽ, anh thì giống mẹ, ông không thích anh hơn phân nửa cũng là bởi vì gương mặt giống mẹ của anh, mắt hoa đào, cằm nhọn, mê hoặc chúng sinh.
"Càng ngày nó càng giống người đàn bà đó, nhìn đến nó tôi chỉ nghĩ đến người đàn bà hại chết mẹ Mộ Hi kia, coi như nó là cháu của tôi, bảo tôi phải yêu nó như thế nào đây! Nhìn nhiều tôi đều sinh lòng chán ghét."
Đây là lúc anh 6 tuổi vô tình nghe được ông và một người họ hàng nói chuyện lúc đi ngang thư phòng của ông.
Anh uất ức khóc từ trong nhà chạy ra ngoài sân.
"Tiểu Cẩn sao thế?" Bởi vì chạy quá nhanh, anh đâm vào lòng bố, bố trìu mến cúi xuống hỏi anh, nhìn thấy anh khóc hai lông mày lập tức nhăn tít.
"Giang Mộ Hi, mày tới đây cho tao!" Không đợi con trai nhỏ mở miệng, ông ta không nói gì mà quát Giang Mộ Hi đang đạp xe đạp ở trong sân một tiếng.
Giang Mộ Hi 10 tuổi nghe bố gầm lên, nhìn thất bố rất tức giận, anh có chút sợ nhưng vẫn từ từ xuống xe đạp sau đó dắt nó đi tới.
"Mày lại bắt nạt em đúng không?" Bố nghiêm nghị chất vấn anh, Mộ Hi vô tội mở miệng.
"Bố con không. . . . . ."
Không để ý đến câu trả lời của anh, bố nhìn xe đạp của anh chợt cảm thấy bực bội, đó là quà sinh nhật 10 tuổi ông tặng cho anh, mỗi năm sinh nhật con lớn ông cụ cũng sẽ không quên, còn con trai nhỏ đã sáu tuổi chưa từng có được một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt tổ chức cho nó.
Càng nghĩ càng phiền não, ông ta đoạt lấy xe đạp trong tay Giang Mộ Hi nặng nặng đập xuống.
"Bố. . . . . . Bố đây là của con. . . . . . Con không bắt nạt em, bố bố đừng đập xe của Mộ Hi. . . . . ." Mộ Hi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, anh không biết vì sao bố lại ghét anh như vậy, ở trong mắt của bố như chỉ có em trai.
Doãn Kha Cẩn sáu tuổi nhìn Giang Mộ Hi đau lòng khóc trước mặt mình và bố khóc, trái tim nhỏ bé lại có một cảm giác vui sướng. (Mẹ, đọc đến đây thì cảm giác thương tiếc ở chương trước tan thành mây khói. Thằng điên. Tý tuổi đã xấu xa đê tiện. Than thân trách phận cmm ấy-Se)
Khi đó anh bắt đầu giành tất cả mọi thứ của Giang Mộ Hi, chỉ cần là của Giang Mộ Hi anh đều muốn cướp, không chừa thủ đoạn nào để đoạt lấy, anh ghen ghét anh ấy có được tất cả, anh không có được thì dù là phá hủy nó anh cũng sẽ không để Giang Mộ Hi có được, khi còn bé là như vậy, hiện tại cũng vẫn vậy. . . . . .
Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt Doãn Kha Cẩn nhìn Đa Bảo cũng tăng thêm mấy phần dịu dàng làm cho người ta nhìn không thấu.
"Chào, hôm qua say rượu hôm nay vẫn ổn chứ?" Anh ta mở miệng, giọng nói cũng rất nhu hòa.
Đa Bảo cho là anh ta đang nói chuyện ngày hôm qua cô mắng anh ta, tim đập hỏng luôn rồi.
"Quản lý, anh cao cả đừng chấp nhặt lỗi lầm của cấp dưới mà, tôi uống nhiều rượu nói không suy nghĩ, câu nói kia anh ngàn vạn lần đừng để vào trong lòng, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy anh đại nhân đại lượng nghe tai nào ra tai nấy đi nhé. . . . . ." Đa Bảo bắt đầu xin lỗi, không biết trừ câu kia còn nói gì đắc tội anh ta nữa hay không.
Rượu thật đúng là không phải đồ tốt!
Doãn Kha Cẩn nhìn nét mặt cô và lời nói của cô thì kết luận được cô đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, rất tốt, quên là tốt nhất.
"Ngày hôm qua cô nói cái gì sao? Câu nói nào? Không có ấn tượng, không bằng cô lặp lại lần nữa xem xem tôi có nhớ lai được hay không." Doãn Kha Cẩn cố ý giả vờ hỏi, Đa Bảo cho là anh ta thật sự không nhớ rõ còn âm thầm cảm thấy may mắn.
"Không có gì không có gì, tôi già nua si ngốc cũng quên mất rồi, ha ha. . . . . ." Đa Bảo đáp trả yêu nghiệt.
Dạng này có thể coi là bình an vô sự rồi đúng không?
"Hứa Đa Bảo, ngày hôm qua cô biểu hiện rất tốt, đối tác cũng tán thưởng, hôm nay cùng đi ký hợp đồng với tôi." Đa Bảo còn đang hồn vía trên mây, Doãn Kha Cẩn trực tiếp hạ lệnh.
"Hả?" Đa Bảo kinh dị.
Tại sao lại là cô?
"Thế nào? Không muốn đi?" Doãn Kha Cẩn nhướn lông mày.
"Muốn! Quản lý cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi cảm ơn quản lý còn không kịp làm sao lại không muốn được! Quản lý đây là đang cho tôi học tập cơ hội! Cám ơn quản lý ưu ái!" Đa Bảo lại bắt đầu trổ miệng lưỡi.
"Không cần khách khí." Doãn Kha Cẩn trả lời nhẹ như lông hồng.
. . . . . .
Buổi chiều Đa Bảo theo yêu nghiệt đến công ty đối tác thuận lợi ký hợp đồng, chỉ là Đa Bảo cảm giác ánh mắt lãnh đạo đối phương nhìn cô là lạ, giống như. . . . . . giống như cô và yêu nghiệt có cái gì mờ ám vậy. . . . . .
Nghĩ đến bị người ta hiểu lầm cô và một tên hai mặt có gian tình, cả người Đa Bảo nổi hết cả da gà.
Hứa Đa Bảo cô là người có gia đình rồi đấy! Giang đại nhân nhà cô mới là gấu thật nhé, nói ra nhất định hù dọa bọn họ! Hừ!
Cầm hợp đồng ký xong, lúc trở về Đa Bảo hưng phấn ngồi ở trên xe yêu nghiệt.
Lần này coi như là thành công rực rỡ rồi, xong chuyện của cô rồi nhỉ, vẫn nên thành thành thật thật trở về làm kế toán nhỏ nho đi, cô chỉ thích hợp chức vị bình thường như vậy.
Yêu nghiệt chuyên chú nhìn phía trước lái xe, Đa Bảo không an tĩnh nhìn ra bên ngoài qua lớp thủy tinh.
Chờ đèn đỏ thời điểm cô nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người túm tụm lại, tò mò nhìn qua, hóa ra là thể thao mạo hiểm chỉ thấy trên TV, rất nhiều người yêu thích mạo hiểm mang theo trang bị của mình ở một sân trượt đã dựng sẵn chờ thực hiện.
Có một thiếu niên không theo trào lưu dẫm lên ván trượt, lúc bay lên làm mấy tư thế đẹp, cuối cùng còn lộn ngược ra sau rồi vững vàng tiếp mặt đất trượt trở về chỗ cũ.
"Oa ~ tuyệt! Đẹp trai kinh hồn!" Đa Bảo nhìn đến ngốc luôn, hoàn toàn quên bên cạnh mình là ai.
"Này mới là chuyên nghiệp chứ, phong cách hơn tên yêu nghiệt đeo patin đi ra ngoài giả bộ Na Tra kiểu tây kia nhiều!" Cảm thán không chút nào chú ý tới bên cạnh Doãn Kha Cẩn nét mặt.
"Hứa Đa Bảo cô nói ai?" Trực tiếp mở miệng hỏi cô.
"Yêu nghiệt chứ ai." Đa Bảo khinh khỉnh nói, sau đó quay đầu lại, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn ở trên xe yêu nghiệt. . . . . .
Cô ngất!
"Quản lý. . . . . . Tôi chưa nói cái gì anh không nghe thấy gì. . . . . ." Đa Bảo nhỏ giọng nói, thật muốn chôn mình luôn.
Không có đầu óc, không có đầu óc! Thật không có đầu óc!
Doãn Kha Cẩn lơ đãng liếc về sân thể thao mạo hiểm ở phía xa xa, cười nhàn nhạt.
"Hứa Đa Bảo, không phải cô cũng nên đi thử một chút sao?" Nhạo báng mở miệng hỏi.
Đa Bảo hóa đá, trượt băng cô cũng không trượt được, còn chơi thể thao mạo hiểm tay chân lập cập chết luôn rồi sao!
"Quản lý tôi không chơi được. . . . . ." Đa Bảo vội vàng cự tuyệt, yêu nghiệt lại càng cười rõ ràng hơn, lái xe đến chỗ kia.
"Cuộc sống phải mạnh dạn trải nghiệm mới được, còn chưa thử đã phủ quyết thì sao được?" Nói xong dừng xe muốn kéo cô xuống xe.
"A a a, quản lý tôi thật sự không đi đâu, tôi già rồi chịu không được giày vò như vậy đâuuuuuu . . . . ." Đa Bảo kêu thảm sống chết không muốn xuống xe.
"Tôi chỉ muốn tới chỗ này thưởng thức một chút, cô không cần chuyện bé xé ra to thế chứ." Doãn Kha Cẩn thấy cô sợ nên không trêu chọc cô nữa.
Không phải để cho cô đi chơi, chỉ là tới xem một chút, nói sớm đi chứ!
Đa Bảo thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi xuống xe.
"Quản lý thời gian ở chỗ này xem diễn sẽ không tính là lười biếng chứ?" Đa Bảo sợ bị trừ lương còn đặc biệt hỏi anh ta.
Doãn Kha Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chậm rãi mở miệng, "Không tính. . . . . ."
Không phải cô đã câu được Giang Mộ Hi rồi sao, còn tính toán tỉ mỉ như vậy làm cái gì?
"Quản lý vậy tôi đói bụng muốn đi mua đồ ăn thì có được tính phí làm việc không?" Đa Bảo xuống xe vẫn chứ từng yên lặng, Doãn Kha Cẩn nhức đầu lấy ra 100 từ ví tiền trong túi áo của mình đưa cho cô.
"Được." Doãn Kha Cẩn nói xong Đa Bảo đã cầm tiền hấp ta hấp tấp chạy biến.
Chỉ chốc lát sau mua hai cái hot dog thật to trở lại.
"Quản lý, cho anh." Đưa một cái hot dog và tiền lẻ tới trong tay yêu nghiệt, Đa Bảo bắt đầu cắm đầu cắm cổ ăn.
Doãn Kha Cẩn nhìn tiền lẻ và hot dog đột nhiên xuất hiện trong tay một chút, lại nhìn Đa Bảo đang ăn đến vui sướng một chút, đột nhiên cảm thấy hơi hiểu tại sao Giang Mộ Hi phải coi trọng cô.
Bởi vì cô đơn giản. . . . . . Mà mấy thứ nhìn như đơn giản cũng là thứ mà bọn họ không có. . . . . .
Hôm sau Đa Bảo tỉnh lại hoàn toàn quên chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Đa Bảo, bây giờ cậu có họ Giang nhà cậu làm chỗ dựa, lưng thẳng, lá gan cũng lớn thật! Tối ngày hôm qua lại dám dùng thơ Mộc Lan sửa đổi mắng quản lý là gay, choáng rồi!" Đa Bảo vừa rời giường Tứ Hỉ đã bắt đầu bài tụng kinh.
Đa Bảo gãi gãi đầu, thế nào cũng không nghĩ ra có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, cô chỉ nhớ có yêu nghiệt, có người mời rượu cô, còn nói muốn được lây tài lộc của cô. (Se: Đa Bảo= nhiều tiền)
"À? Tớ nói gì quản lý?" Đa Bảo mờ mịt hỏi Tứ Hỉ.
"Hai con thỏ cùng chạy, nhận ra Doãn Kha Cẩn là trai hay gái mới tài*. . . . . ." Tứ Hỉ sao y bản gốc mà trả lời Đa Bảo.
* Này là biến thể 1 câu trong bài thơ viết về Mộc Lan:
"Thỏ đực chân mấp máy
Thỏ cái mắt mê tơi
Cặp thỏ song song chạy,
Nhận ra ta đực cái mới tài."
-Serena Nguyen- dien dan le quy don
Đa Bảo thiếu chút nữa thổ huyết, cô cô cô nói như vậy thật à? Xong rồi xong rồi, yêu nghiệt vốn là từng có khúc mắc với cô lần này không phải là kết thù luôn sao, uống rượu hỏng việc hỏng việc rồi!
"Quản lý nghe được không?" Đa Bảo yếu ớt hỏi.
"È hèm ~" Tứ Hỉ gật đầu.
"Anh ta có phản ứng gì?" Đa Bảo hỏi tiếp.
"Không có phản ứng, chính là mặt biến thành bị táo bón mà thôi." Bát Bảo ở bên cạnh thuận tiện chen miệng.
Bây giờ Đa Bảo đâm vào tường rồi, yêu nghiệt là người ghi thù, cô xong rồi xong rồi!
Quả nhiên không khác dự đoán của Đa Bảo, cô vừa vào phòng làm việc đã bị yêu nghiệt tìm đến văn phòng uống trà.
"Quản lý Doãn, chào buổi sáng. . . . . ." Đi vào, Đa Bảo “tiên hạ thủ vi cường” chào hỏi trước.
Doãn Kha Cẩn thấy cô thì thu lại tài liệu trong tay, người phụ nữ ngu ngốc này, thế nào cũng sẽ không nghĩ đến quan hệ giữa anh ta và Giang Mộ Hi được đâu.
Mặc dù là anh em, bởi vì cùng cha khác mẹ, bọn họ trừ dáng người và mắt rất giống ra cũng không còn điểm nào giống nhau.
Giang Mộ Hi trông giống như bố của bọn anh hơn, chững chạc thành thục kín kẽ, anh thì giống mẹ, ông không thích anh hơn phân nửa cũng là bởi vì gương mặt giống mẹ của anh, mắt hoa đào, cằm nhọn, mê hoặc chúng sinh.
"Càng ngày nó càng giống người đàn bà đó, nhìn đến nó tôi chỉ nghĩ đến người đàn bà hại chết mẹ Mộ Hi kia, coi như nó là cháu của tôi, bảo tôi phải yêu nó như thế nào đây! Nhìn nhiều tôi đều sinh lòng chán ghét."
Đây là lúc anh 6 tuổi vô tình nghe được ông và một người họ hàng nói chuyện lúc đi ngang thư phòng của ông.
Anh uất ức khóc từ trong nhà chạy ra ngoài sân.
"Tiểu Cẩn sao thế?" Bởi vì chạy quá nhanh, anh đâm vào lòng bố, bố trìu mến cúi xuống hỏi anh, nhìn thấy anh khóc hai lông mày lập tức nhăn tít.
"Giang Mộ Hi, mày tới đây cho tao!" Không đợi con trai nhỏ mở miệng, ông ta không nói gì mà quát Giang Mộ Hi đang đạp xe đạp ở trong sân một tiếng.
Giang Mộ Hi 10 tuổi nghe bố gầm lên, nhìn thất bố rất tức giận, anh có chút sợ nhưng vẫn từ từ xuống xe đạp sau đó dắt nó đi tới.
"Mày lại bắt nạt em đúng không?" Bố nghiêm nghị chất vấn anh, Mộ Hi vô tội mở miệng.
"Bố con không. . . . . ."
Không để ý đến câu trả lời của anh, bố nhìn xe đạp của anh chợt cảm thấy bực bội, đó là quà sinh nhật 10 tuổi ông tặng cho anh, mỗi năm sinh nhật con lớn ông cụ cũng sẽ không quên, còn con trai nhỏ đã sáu tuổi chưa từng có được một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt tổ chức cho nó.
Càng nghĩ càng phiền não, ông ta đoạt lấy xe đạp trong tay Giang Mộ Hi nặng nặng đập xuống.
"Bố. . . . . . Bố đây là của con. . . . . . Con không bắt nạt em, bố bố đừng đập xe của Mộ Hi. . . . . ." Mộ Hi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, anh không biết vì sao bố lại ghét anh như vậy, ở trong mắt của bố như chỉ có em trai.
Doãn Kha Cẩn sáu tuổi nhìn Giang Mộ Hi đau lòng khóc trước mặt mình và bố khóc, trái tim nhỏ bé lại có một cảm giác vui sướng. (Mẹ, đọc đến đây thì cảm giác thương tiếc ở chương trước tan thành mây khói. Thằng điên. Tý tuổi đã xấu xa đê tiện. Than thân trách phận cmm ấy-Se)
Khi đó anh bắt đầu giành tất cả mọi thứ của Giang Mộ Hi, chỉ cần là của Giang Mộ Hi anh đều muốn cướp, không chừa thủ đoạn nào để đoạt lấy, anh ghen ghét anh ấy có được tất cả, anh không có được thì dù là phá hủy nó anh cũng sẽ không để Giang Mộ Hi có được, khi còn bé là như vậy, hiện tại cũng vẫn vậy. . . . . .
Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt Doãn Kha Cẩn nhìn Đa Bảo cũng tăng thêm mấy phần dịu dàng làm cho người ta nhìn không thấu.
"Chào, hôm qua say rượu hôm nay vẫn ổn chứ?" Anh ta mở miệng, giọng nói cũng rất nhu hòa.
Đa Bảo cho là anh ta đang nói chuyện ngày hôm qua cô mắng anh ta, tim đập hỏng luôn rồi.
"Quản lý, anh cao cả đừng chấp nhặt lỗi lầm của cấp dưới mà, tôi uống nhiều rượu nói không suy nghĩ, câu nói kia anh ngàn vạn lần đừng để vào trong lòng, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy anh đại nhân đại lượng nghe tai nào ra tai nấy đi nhé. . . . . ." Đa Bảo bắt đầu xin lỗi, không biết trừ câu kia còn nói gì đắc tội anh ta nữa hay không.
Rượu thật đúng là không phải đồ tốt!
Doãn Kha Cẩn nhìn nét mặt cô và lời nói của cô thì kết luận được cô đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, rất tốt, quên là tốt nhất.
"Ngày hôm qua cô nói cái gì sao? Câu nói nào? Không có ấn tượng, không bằng cô lặp lại lần nữa xem xem tôi có nhớ lai được hay không." Doãn Kha Cẩn cố ý giả vờ hỏi, Đa Bảo cho là anh ta thật sự không nhớ rõ còn âm thầm cảm thấy may mắn.
"Không có gì không có gì, tôi già nua si ngốc cũng quên mất rồi, ha ha. . . . . ." Đa Bảo đáp trả yêu nghiệt.
Dạng này có thể coi là bình an vô sự rồi đúng không?
"Hứa Đa Bảo, ngày hôm qua cô biểu hiện rất tốt, đối tác cũng tán thưởng, hôm nay cùng đi ký hợp đồng với tôi." Đa Bảo còn đang hồn vía trên mây, Doãn Kha Cẩn trực tiếp hạ lệnh.
"Hả?" Đa Bảo kinh dị.
Tại sao lại là cô?
"Thế nào? Không muốn đi?" Doãn Kha Cẩn nhướn lông mày.
"Muốn! Quản lý cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi cảm ơn quản lý còn không kịp làm sao lại không muốn được! Quản lý đây là đang cho tôi học tập cơ hội! Cám ơn quản lý ưu ái!" Đa Bảo lại bắt đầu trổ miệng lưỡi.
"Không cần khách khí." Doãn Kha Cẩn trả lời nhẹ như lông hồng.
. . . . . .
Buổi chiều Đa Bảo theo yêu nghiệt đến công ty đối tác thuận lợi ký hợp đồng, chỉ là Đa Bảo cảm giác ánh mắt lãnh đạo đối phương nhìn cô là lạ, giống như. . . . . . giống như cô và yêu nghiệt có cái gì mờ ám vậy. . . . . .
Nghĩ đến bị người ta hiểu lầm cô và một tên hai mặt có gian tình, cả người Đa Bảo nổi hết cả da gà.
Hứa Đa Bảo cô là người có gia đình rồi đấy! Giang đại nhân nhà cô mới là gấu thật nhé, nói ra nhất định hù dọa bọn họ! Hừ!
Cầm hợp đồng ký xong, lúc trở về Đa Bảo hưng phấn ngồi ở trên xe yêu nghiệt.
Lần này coi như là thành công rực rỡ rồi, xong chuyện của cô rồi nhỉ, vẫn nên thành thành thật thật trở về làm kế toán nhỏ nho đi, cô chỉ thích hợp chức vị bình thường như vậy.
Yêu nghiệt chuyên chú nhìn phía trước lái xe, Đa Bảo không an tĩnh nhìn ra bên ngoài qua lớp thủy tinh.
Chờ đèn đỏ thời điểm cô nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người túm tụm lại, tò mò nhìn qua, hóa ra là thể thao mạo hiểm chỉ thấy trên TV, rất nhiều người yêu thích mạo hiểm mang theo trang bị của mình ở một sân trượt đã dựng sẵn chờ thực hiện.
Có một thiếu niên không theo trào lưu dẫm lên ván trượt, lúc bay lên làm mấy tư thế đẹp, cuối cùng còn lộn ngược ra sau rồi vững vàng tiếp mặt đất trượt trở về chỗ cũ.
"Oa ~ tuyệt! Đẹp trai kinh hồn!" Đa Bảo nhìn đến ngốc luôn, hoàn toàn quên bên cạnh mình là ai.
"Này mới là chuyên nghiệp chứ, phong cách hơn tên yêu nghiệt đeo patin đi ra ngoài giả bộ Na Tra kiểu tây kia nhiều!" Cảm thán không chút nào chú ý tới bên cạnh Doãn Kha Cẩn nét mặt.
"Hứa Đa Bảo cô nói ai?" Trực tiếp mở miệng hỏi cô.
"Yêu nghiệt chứ ai." Đa Bảo khinh khỉnh nói, sau đó quay đầu lại, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn ở trên xe yêu nghiệt. . . . . .
Cô ngất!
"Quản lý. . . . . . Tôi chưa nói cái gì anh không nghe thấy gì. . . . . ." Đa Bảo nhỏ giọng nói, thật muốn chôn mình luôn.
Không có đầu óc, không có đầu óc! Thật không có đầu óc!
Doãn Kha Cẩn lơ đãng liếc về sân thể thao mạo hiểm ở phía xa xa, cười nhàn nhạt.
"Hứa Đa Bảo, không phải cô cũng nên đi thử một chút sao?" Nhạo báng mở miệng hỏi.
Đa Bảo hóa đá, trượt băng cô cũng không trượt được, còn chơi thể thao mạo hiểm tay chân lập cập chết luôn rồi sao!
"Quản lý tôi không chơi được. . . . . ." Đa Bảo vội vàng cự tuyệt, yêu nghiệt lại càng cười rõ ràng hơn, lái xe đến chỗ kia.
"Cuộc sống phải mạnh dạn trải nghiệm mới được, còn chưa thử đã phủ quyết thì sao được?" Nói xong dừng xe muốn kéo cô xuống xe.
"A a a, quản lý tôi thật sự không đi đâu, tôi già rồi chịu không được giày vò như vậy đâuuuuuu . . . . ." Đa Bảo kêu thảm sống chết không muốn xuống xe.
"Tôi chỉ muốn tới chỗ này thưởng thức một chút, cô không cần chuyện bé xé ra to thế chứ." Doãn Kha Cẩn thấy cô sợ nên không trêu chọc cô nữa.
Không phải để cho cô đi chơi, chỉ là tới xem một chút, nói sớm đi chứ!
Đa Bảo thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi xuống xe.
"Quản lý thời gian ở chỗ này xem diễn sẽ không tính là lười biếng chứ?" Đa Bảo sợ bị trừ lương còn đặc biệt hỏi anh ta.
Doãn Kha Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chậm rãi mở miệng, "Không tính. . . . . ."
Không phải cô đã câu được Giang Mộ Hi rồi sao, còn tính toán tỉ mỉ như vậy làm cái gì?
"Quản lý vậy tôi đói bụng muốn đi mua đồ ăn thì có được tính phí làm việc không?" Đa Bảo xuống xe vẫn chứ từng yên lặng, Doãn Kha Cẩn nhức đầu lấy ra 100 từ ví tiền trong túi áo của mình đưa cho cô.
"Được." Doãn Kha Cẩn nói xong Đa Bảo đã cầm tiền hấp ta hấp tấp chạy biến.
Chỉ chốc lát sau mua hai cái hot dog thật to trở lại.
"Quản lý, cho anh." Đưa một cái hot dog và tiền lẻ tới trong tay yêu nghiệt, Đa Bảo bắt đầu cắm đầu cắm cổ ăn.
Doãn Kha Cẩn nhìn tiền lẻ và hot dog đột nhiên xuất hiện trong tay một chút, lại nhìn Đa Bảo đang ăn đến vui sướng một chút, đột nhiên cảm thấy hơi hiểu tại sao Giang Mộ Hi phải coi trọng cô.
Bởi vì cô đơn giản. . . . . . Mà mấy thứ nhìn như đơn giản cũng là thứ mà bọn họ không có. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.