Style Vợ Đáng Yêu

Chương 11: Kỳ Phùng Địch Thủ

Khinh Ảm

21/10/2016

Không ngờ thằng nhóc An Kha kia tự nhiên lại đưa Đa Bảo đến một nhà hàng Tây sang trọng nhất thành phố, cái vàng son rực rỡ đó, cái cao cấp xa hoa đó thật khiến Đa Bảo cảm giác mình như người nhà quê mới lên thành phố.

"An Kha à, bây giờ thằng nhóc cậu Tây thế, đẹp trai lại giàu có! Bái phục bái phục!" Đa Bảo vừa ngồi xuống đã bắt đầu nịnh hót, nếu sớm biết học máy vi tính kiếm được nhiều tiền như vậy lúc trước cô lên đại học học kế toán làm cái gì chứ! Bây giờ vào công ty quảng cáo, quả thực là ông nói gà bà nói vịt! Ài đúng là ~ trẻ không cố gắng lớn lên làm kế toán ~

An Kha nhẹ bĩu môi, mở miệng phản đối, "Đừng đánh giá tôi cao quá như vậy, chỉ là vừa mới tốt nghiệp nhàn rỗi không việc gì làm cùng bạn học lập trình một trò chơi kiếm chút tiền lẻ thôi mà, công ty chúng tôi hợp tác với Giang thị cùng thực hiện dự án khai thác trò chơi, Giang thị cậu biết chưa? Công ty cậu là đại diện quảng cáo, Đa Bảo nói như vậy hai chúng ta còn là cộng sự đấy."

An Kha nói nhẹ nhàng như không nhưng đến tai Đa Bảo lại giống như gió lạnh rít ầm ầm.

Công ty mình là đại diện trò chơi? Công ty mình đại diện trò chơi?

Không phải là《 Minh Chủ tranh bá 》vừa ra mắt đã lên như nước thủy triều chứ? Nghe nói lúc trước công ty vì muốn cướp được quyền đại lý mà phát động cuộc đua với một công ty quảng cáo lớn! Mà bây giờ một trong những người sáng tác《 Minh Chủ tranh bá 》lại đang ngồi đối diện với mình ăn thịt bò uống nước hoa quả lại còn giả bộ khiêm tốn!

"An Kha! Bánh của cậu hương chuối!" Đa Bảo đang khiếp sợ nên quên mất mình đang ở nơi nào, vì suy nghĩ khiến đầu óc căng thẳng lôi cả tật xấu khi ở ký túc xá ra.

"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." An Kha đang uống nước trái cây bị ngôn từ thô tục của Đa Bảo dọa cho phát sặc, càng không ngừng ho, ho nhiều đến mức ngạt thở.

Đa Bảo không hổ là Đa Bảo, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn thô bạo uy lực như vậy, tùy tiện nghĩ cái gì thì nói cái đó không để ý đến hình tượng chút nào, nếu không phải là anh biết rõ con người thật của cô không chừng cũng sớm bị cô gái có ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn này lừa gạt nghĩ rằng cô là thục nữ, nhưng mà chính vì tính tình cô như vậy mới hấp dẫn người khác. . . . . .

Khách hàng xung quanh cũng thi nhau ghé mắt đến, vừa rồi một tiếng kia của Đa Bảo có thể nói là vô cùng gây sự chú ý, thấy mọi người ở đây đều nhìn mình Đa Bảo lập tức giả bộ vô tội cúi đầu tiếp tục cắt miếng thịt bò.

Cậu diễn tiếp đi! Lúc nào thì Hứa Đa Bảo cậu mới có thể chú ý đến hình tượng, nói chuyện không thô tục như vậy nữa đây!

Giờ phút này An Kha cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, vừa rồi thật sự bị cô bị dọa đến hồ đồ.

"Đa Bảo, đã nhiều năm như vậy cậu một chút cũng không thay đổi." Nhẹ nhàng để chiếc khăn vừa che miệng lên bàn ăn An Kha cười đến dịu dàng, kết hợp lời nói buồn nôn của anh khiến da gà trên người Đa Bảo nổi dậy ầm ầm.

Thằng nhóc này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn xem mắt thật hay sao? Như thế này thì làm sao cho phải?

"An Kha, cái đó, mẹ tôi đến thời kỳ mãn kinh rồi, mắc bệnh trầm trọng luôn đấy! Xem mắt gì đó cũng chỉ là bà thuận miệng nói vậy thôi, cậu đừng có tưởng thật." Đa Bảo suy đi nghĩ lại quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp làm rõ là thượng sách.

An Kha cười nhạt, "Đa Bảo, thật ra hôm nay gọi cậu tới là vì tôi cũng có điều muốn nói, chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, trong nhà lại cứ gấp gáp như vậy, không bằng thuận nước đẩy thuyền giả vờ đến với nhau cũng có thể xem là một hành động sáng suốt, như vậy chẳng phải là vừa có thể tránh khỏi sự thúc giục của bọn học lại vừa có nhiều không gian thoải mái hơn? Cớ sao lại không làm chứ?"

Đa Bảo không ngờ cậu ta như vậy mà cũng đứng chung một chiến tuyến chịu sự thúc giục kết hôn của bậc phụ huynh như cô, đột nhiên cảm giác mình tìm được đồng bọn, tìm được tri kỷ.

"An huynh! Cậu không hổ là thầy tốt bạn hiền của Đa Bảo ta!" Đa Bảo để đồ ăn xuống chắp tay cung kính nói.

"Hứa huynh đa tạ đa tạ!" An Kha cũng bắt chước theo dáng vẻ của cô.

Tảng đá trong lòng Đa Bảo cuối cùng buông xuống, đóng giả thì ai mà chẳng biết, dù sao cũng chả bị thiệt thòi gì, sau này tùy tiện viện cớ không hợp nhau là xong, lại còn làm hài lòng bố mẹ.

Sướng vãi sướng vãi! Sao Hứa Đa Bảo cô lại không nghĩ tới sớm hơn!

Càng nghĩ càng vui vẻ, quả thật eo cũng không đau chân cũng không mỏi, hắc! Thân thể vô cùng thoải mái! Ăn thôi!

Cơm nước xong An Kha đưa Đa Bảo trở về ký túc xá, Đa Bảo cười chào tạm biệt.

"Cảm ơn người anh em ~"

"Không cần khách khí."



"Về sau tiểu đệ phải nhờ cậy An huynh!" Đa Bảo trước khi đi vẫn không quên diễn sâu.

"Hứa huynh thật khách khí, tại hạ không chịu nổi, sức lực nhỏ bé, không đáng nhắc đến." Không ngờ An Kha so với cô càng ‘so deep’ hơn, lời kịch nói cực kỳ trơn tru.

"Ha ha, bye bye." Đa Bảo đóng cửa xe vẫy tay chào anh.

An Kha gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lúc này Đa Bảo mới bước chân xoay người rời đi, cô đi rất phóng khoáng, vung ống tay áo rời đi.

Chỉ là cô vốn không thấy ánh mắt An Kha nhìn cô rời đi có chút lưu luyến.

——— —————— —————— —————— —————— ———————

Thật vất vả chuyện xem mắt mới có thể tạm thời chấm dứt, Đa Bảo không biết phạm vào chuyện gì gây họa gì ngày thứ hai tự nhiên vừa đến công ty đã bị tên yêu nghiệt mời vào phòng làm việc uống trà.

Gào khóc, trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch.

Có phải tên yêu nghiệt muốn trả thù cô hay không! Cầm thú! Cặn bã! Trứng thối!

Có thể thấy được anh ta mưu đồ đã lâu! Xem thường anh ta rồi! Mình quá buông lỏng cảnh giác!

"Quản lý Doãn, anh tìm tôi?" Nhẹ nhàng gõ cửa phòng tên yêu nghiệt lại cười đến vô cùng cứng ngắc, tên yêu nghiệt là Doãn Kha Cẩn, dáng vẻ nho nhã đó lại rất hợp với khí chất của anh ta, Đa Bảo cảm thấy rất tuyệt.

Tên yêu nghiệt đang cúi đầu phê duyệt tài liệu, thấy cô đi vào khẽ ngẩng đầu nhưng lại rất nhanh cúi xuống.

"Mời vào." Anh mở miệng.

Đa Bảo há miệng run rẩy chậm rãi chậm rãi đi vào.

"Ngồi đi." Khẽ nâng cằm ý bảo Đa Bảo ngồi vào ghế ở trước bàn làm việc của mình.

Mặc dù Đa Bảo rất muốn ngồi nhưng nửa ngày không dám bước chân.

Tự nhiên lại khách khí như vậy? Chẳng lẽ là Hồng Môn Yến? Đúng là cô đã đả thương lòng tự trọng của anh ta! Tên yêu nghiệt nay cấp bậc cường đại, Đa Bảo không thể khinh địch được, thời khắc như này phải giữ vững cảnh giác không thể bị trúng chiêu!

"Quản lý, không cần, ha ha, tôi thích đứng, ngày ngày ngồi rồi đứng rất có lợi, thư giãn gân cốt phấn chấn tinh thần. . . . . ." Tiểu học Đa Bảo học văn rất tốt nhưng nhưng học đi đôi với hành mới là sở trường của cô.

Tên yêu nghiệt giương mắt ném cho cô một ánh nhìn rất khó nắm bắt, "Nếu đã như vậy, về sau đi họp cũng không bắt ép cô phải ngồi, để cho cô có cơ hội thư giãn gân cốt, thế nào?"

Tay Đa Bảo để tay dưới bàn làm việc trong nháy mắt tạo thành hai quả đấm nhỏ, nghe anh ta nói chưa, nghe anh ta nói cái gì chưa Cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi! Gian thương tiện thương tên yêu nghiệt!

"Quản lý quan tâm đến thân thể của chúng tôi như vậy, cấp dưới chúng tôi cảm thấy cô cùng yên tâm, vô cùng cảm kích!" Nặn ra cười xong Đa Bảo còn phải ép mình nói trái với lương tâm.

Coi là cầu! Coi là cầu! Yêu nghiệt ngươi dám lấy việc công trả thù riêng thật uổng phí là quân tử!

Khóe miệng tên yêu nghiệt thoáng qua một nụ cười rất khó phát hiện, "Quan tâm đến nhân viên là trách nhiệm của cấp trên."

Đa Bảo thật muốn phun một bãi nước bọt vào mặt anh ta, quả thực anh ta là lão yêu bị đày ải ngàn năm ở Thiên Sơn vừa thoát ra!

Trời đất bao la cấp trên là lớn nhất, Đa Bảo chỉ có thể yên lặng chịu đựng áp bức của anh ta.

Tôi nhẫn nhịn! Tôi nhẫn nhịn! Tôi nhẫn nhịn một chút!



"Xin hỏi quản lý tìm tôi có chuyện gì?" Đa Bảo giả bộ bình tĩnh cung kính hỏi, hồi nhỏ cô tu luyện không uổng công, hơn nữa vì cái tên độc đáo của mình, từ nhỏ đển lớn cô đêug bị trêu chọc cười nhạo, cô đã sớm luyện thành mình đồng da sắt rồi, nếu không thì dưới áp lực lớn thế này, cô đã sớm tức sùi bọt mép hóa thân thành Son Goku trong " Bảy viên ngọc rồng " rồi.

Yêu nghiệt từ từ thu hồi nét cười, vẻ mặt ngưng đọng rất nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm chỉnh như vậy không khỏi khiến trái tim Đa Bảo căng thẳng, chẳng lẽ là muốn đuổi việc cô? Hứa Đa Bảo cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!

Trong nội tâm tâm thần bất định nhìn đến anh chậm rãi mở miệng.

"Giang thị đã chính thức thu mua công ty của chúng ta, hiện nay chúng ta đã ở dưới chướng Giang thị, tuần tới các bộ phận sẽ làm việc theo tiêu chuẩn nghiêm khắc mà Giang thị đưa ra."

Nhìn đôi môi hấp dẫn của yêu nghiệt khẽ mấp máy, Đa Bảo lại hóa đá.

Dựa vào cái, tại sao từ khi nhà cô lắp đặt thiết bị Giang thị tựa như ma chú chỗ nào cũng thấy xuất hiện như âm hồn bất tán vậy! Bây giờ chỉ trong một cái chớp mắt cô đã trở thành nhân viên dưới chướng Giang thị, Giang thị là một tập đoàn lớn, không có nghĩa là cái gì cũng có thể thu mua! Có tiền là giỏi lắm hay sao! Tại sao không thu mua hết tất cả các công ty đi!

Vừa nghĩ đến sắp cùng tên Cọc Gỗ kia trở thành đồng nghiệp Đa Bảo giận dễ sợ!

Đa Bảo vẫn còn đang ngẩn người tên yêu nghiệt bỗng dưng đan hai tay vào nhau cùi chỏ chống lên bàn làm việc, ánh mắt anh nhìn Đa Bảo kèm theo chút giễu cợt, "Hứa Đa Bảo, tôi đã xem qua bảng báo cáo tài vụ lúc trước cô làm, tôi thật nghi ngờ. . . . . . Cô tốt nghiệp đại học như thế nào mà lại được tuyển dụng vào công ty. . . . . ."

Tim Đa Bảo đập mạnh và loạn nhịp, yêu nghiệt đây là ý gì?

"Quản lý, tôi có chứng chỉ. . . . . ." Theo tiềm thức cô nói ra như vậy nhưng Đa Bảo lại cảm thấy mình giống như đang giải thích.

Sao cô lại phải giải thích! Cô không phạm tội! Khiến cho cô giống như có tật giật mình! Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt! Công lực thâm hậu khiến cô không có cách nào để chống đỡ !

Cặp lông mày tuyệt đẹp của hắn khẽ nhướn lên, đôi tay đan chéo của anh ta thoáng nhích lại gần gương mặt tuấn tú yêu mị, "Chứng chỉ? CPA? AC¬CA? CGA? Hay là CMA?"

Đa Bảo nghe xong anh hỏi khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu co rút, sau đó chậm rãi mở miệng trả lời, " Chứng chỉ tư cách hành nghề. . . . . . chứng chỉ kế toán sơ cấp. . . . . ."

Đa Bảo vừa nói xong cũng thấy cười nhạo ánh mắt của tên yêu nghiệt, quả đấm nhỏ ở dưới mặt bàn lại siết chặt hơn.

Anh du học trở về thì hay sao! Anh có bằng MBA thì giỏi sao! Nói cho cùng bây giờ nhân viên làm công cho người ta giống tôi thôi!

"Công ty căn cứ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm đồng ý cho mỗi nhân viên một cơ hội, nhất là những người ‘xuất chúng nổi bật’ giống như cô vậy, tuần sau sẽ bắt đầu sắp xếp các cô vào khóa học đào tạo theo tiêu chuẩn nghiêm khắc mà công thi đưa ra, địa điểm ở trụ sở chính của Giang thị. . . . . ."

Lời nói của tên yêu nghiệt chứa đầy hàm ý vào lúc này Đa Bảo lại như ngọn lửa nhỏ đi từ từ bùng cháy.

Muốn sỉ nhục cô cũng không nhất thiết phải vòng vo bảy lần tám lượt như vậy! Hứa Đa Bảo cô dễ bắt nạt lắm hay sao!

"Quản lý!" Đa Bảo đột nhiên cắt đứt âm thanh cao vút của yêu nghiệt lo lắng nói.

Yêu nghiệt khẽ nhếch lên lông mày chờ đợi cô nói tiếp.

"Cám ơn công ty cho tôi cơ hội này, tôi nhất định cố gắng học tập tốt hơn nữa trở về cống hiến công sức cho công ty." Ai ngờ khuôn mặt Đa Bảo tươi cười nhẹ nhàng nói ra những lời này nói một tràng dáng vẻ không chịu khuất phục.

Buộc cô biết khó mà lui? Không có cửa đâu cưng! Cửa sổ cũng không có! Công việc này là bố mẹ cô mặt dày đeo mo nhờ vả quan hệ thật vất vả mới có được, nói đi là đi thì quá khinh thường cô rồi! Nhưng nội tâm của cô cường đại vô địch! Chút sức nhỏ này mà khiến cô thất bại được sao!

Khóe miệng yêu nghiệt nhàn nhạt lộ ra một đường cong, "Cơ hội chỉ có một lần, hãy nắm chặt lấy, tôi chỉ nhìn vào kết quả, hiểu chứ?"

"Hiểu rồi!" Đa Bảo trả lời không có nửa điểm do dự.

Đi ra ngoài lăn lộn luôn phải trả giá! Yêu nghiệt, chúng ta chờ xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Style Vợ Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook