Chương 3: tiểu thí ngưu đao
Khinh Ảm
21/09/2016
~ Haizzz, quả thật là lười đến thiên lí bất dung. Cả tháng rồi mới đẻ ra được 1 chương. Ai cho ta động lực đi aaaaa~
“Đa Bảo, nếu tuần này không có việc gì ngày mai trở lại mẹ con mình đi xem phòng mới một chút.” Vừa đến thứ sáu mẹ sẽ không có chuyện gì gọi điện thoại tới đây thúc giục Đa Bảo về nhà, cũng may lần này không phải gọi cô về xem mắt, Đa Bảo vừa nghe nói là xem phòng mới cũng thoáng yên tâm, không nói hai lời đồng ý luôn.
Buổi tối ở ký túc xá dọn dẹp đồ, Bát Bảo nhìn tư thế của cô, vừa sửa móng tay vừa hỏi, “Lão gia, ngài lại trở về phủ?”
“Đúng vậy, về thăm phòng ốc một chút, đây chính là đồ cưới của lão tử ta, đồ cưới nên được quan tâm chút.” Đa Bảo đường đường chính chính nói.
Bát Bảo im lặng, “Tớ nói này. . . . . . Trong sáu người trong chỉ có cậu nhỏ nhất đi Hứa Đa Bảo, gái ế chúng tớ còn chưa có gấp gáp, cậu đến đồ cưới cũng chuẩn bị xong, lại vẫn còn mỗi ngày đều kêu gào quả trứng* à!”
*1 dạng chửi thề
“Cậu cầm trái trứng gào lên cho tớ nhìn một chút!” Đa Bảo liếc cô một cái, “Cậu cũng không phải không biết mẹ tớ! Như kiểu chỉ sợ tớ không ai thèm lấy, tớ cũng rất khổ tâm đó, understand?” Đa Bảo thở dài lại thở dài, dưới uy quyền của mẹ, cô trói gà không chặt thì có biện pháp gì!
Bát Bảo chép chép mồm bày tỏ đồng tình, “Cũng may tớ không ở cùng thành phố với mẹ, mẹ là một sinh vật mạnh mẽ, lúc trước muốn yêu đương, sinh vật này đều sẽ thình lình xuất hiện và can thiệp ——‘không cho yêu sớm!’, bây giờ muốn hưởng thụ thanh xuân thật tốt, bà lại đột nhiên xuất hiện ‘Có đối tượng chưa? Con nhìn đối tượng đứa bé nhà đó vừa tìm được, vừa có công việc vừa tốt! Con. . . . . .’ sau đó bla bla thao thao bất tuyệt, quả thực là nữ Đường Tam Tạng!” Điểm này Bát Bảo cũng có đồng cảm mãnh liệt.
“Ai nói không phải! Ba ba cũng bị hại nặng nề!” Hôm nay vừa lúc nhị* hotgirl cũng ở ký túc xá, người giống nick name, là cô gái nhị nhất ký túc xá, trạch nữ, lại đam mê chơi game online, đi làm không làm cũng đâm vào trong thế giới trò chơi, bởi vì Đa Bảo mới biết thì ra là có một loại phần mềm tên là “Phím ông chủ”, chỉ cần cài đặt ở trong máy tính mặc kệ mở ra trò chơi gì, chỉ cần đè xuống phím mình cài đặt là có thể ẩn toàn bộ trở về màn hình công việc, quả thực là công cụ ngụy trang phòng boss cực phẩm chuẩn bị cho nhân viên tốt!
* nhị: ngu ngốc- ngôn ngữ mạng
Bởi vì đam mê Võng Du, thỉnh thoảng cô ấy lại chửi vài câu, cũng quen tự xưng ba ba, ban đầu mọi người còn có thể nói cô ấy mấy câu, nhưng mà bây giờ quen cô ấy đứt dây thần kinh não, cũng coi như thấy nhưng không thể trách rồi.
“Ba ba cũng không thích về nhà, ba ba lớn như vậy không thích nhất chính là con nhà người ta! Ở đâu ra nhiều con nhà người ta như vậy! Kéo ra cho ba ba nhìn một chút xem nào!” Nhị hotgril dõng dạc ồn ào, mở miệng một tiếng ba ba làm cho người ta nghe rất cảm thấy là lạ.
Cho nên từ trên tổng hợp lại, mẹ trên khắp thế giới đều hắc ám không hay ho!
“Con trai phải về nhà nữa à ~” Lúc Đa Bảo đi còn bị nhị hotgirl đùa giỡn.
“Cút!” Đa Bảo mới sẽ không bị cô ấy chiếm tiện nghi, lập tức phản ứng lại.
“Lão Bảo* đi an toàn nhé! Không tiễn!” Bát Bảo cũng muốn thò một chân vào.
* đồng âm với “tú bà”
Đa Bảo mặt hung thần ác sát, nổi trận lôi đình, “Cậu mới là má mì! Cả nhà cậu đều là má mì!”
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai Đa Bảo liền cùng mẹ đi xem phòng ở mới, công nhân quét sơn đang sơn, từng người đều nghiêm túc làm cho người ta không khỏi cảm thán công ty trang hoàng Giang thị Kỳ Hạ chính là khác biệt, danh tiếng tốt thật không phải thổi phồng.
Vậy mà, thiên hạ không có chuyện thập toàn thập mỹ, một giây kế tiếp chuyện xảy ra thiếu chút nữa khiến cho Đa Bảo tức giận đến đại náo Giang thị.
Đây đều là “huyết án” đến từ một cái bồn rửa. . . . . .
Lúc mẹ thị sát phòng mới thấy bồn rửa sắp lắp trong phòng bếp ổn ổn định định nằm trên tủ bát, nhưng mẹ hỏa nhãn kim tinh, chỉ là thoáng nhìn như vậy đã nhận ra có vấn đề.
Còn nguyên đóng gói như đã bàn đâu? Bồn mới tinh như đã bàn đâu? Hứa hẹn như đã bàn đâu?
Hiện tại, trước mắt mẹ con cô không phải cái bồn tuyệt đối còn nguyên bao mới tinh lúc ấy đã nói, rõ ràng là một cái bồn rửa đã được cài đặt và tháo dỡ, nhìn có vẻ giống như mới, một khi cài đặt xong, nhìn từ bên ngoài căn bản không biết được là đã bị động chân động tay, bởi vì dấu vết đều ở phía dưới bồn rửa, lắp xong còn ai nhìn thấy!
Hết sức ~ chúng ta đi. . . . . .
Nhất thời Đa Bảo và mẹ đều không vui mừng nổi.
“Mẹ, về chuyện này, mẹ thấy thế nào?” Xem xét kỹ lưỡng bồn rửa đáng ghét, Đa Bảo sâu kín mở miệng.
“Mẹ nghĩ. . . . . . Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta phải đòi một lời giải thích từ Giang thị!” Mẹ kinh sợ không biến, thâm trầm như thế.
“Khởi giá!” Đa Bảo nói đi là đi, chuyện này đến cô cũng nuốt không trôi, đây không phải là bắt nạt người ta sao! Thấy một nhà ba người họ đều có công việc, dùng cái bồn rửa cũ che mắt đúng không? Nếu hôm nay hai mẹ con họ không đến thăm chẳng phải là thật sự bị lừa gạt rồi sao, còn thay Giang thị bọn họ đếm Mao gia gia dâng lên bằng hai tay!
Đa Bảo càng nghĩ càng giận, người thành thật không thể bị bắt nạt như vậy được! Vì sao nói khách hàng là thượng đế! Thượng Đế đó! Đắc tội Thượng Đế cũng không phải là dễ nói chuyện!
Đa Bảo lôi kéo mẹ có ý đi ngay, nhưng mẹ không có theo cô cứ như vậy mà đi, mà là để Đa Bảo gọi điện thoại cho nhân viên của công ty vẫn phụ trách lắp đặt nhà bọn họ trước, bồn rửa là bộ phận tiêu thụ của công ty họ đặt hàng, mẹ cũng không tin cô nhân viên bán hàng không hiểu.
Đa Bảo làm theo, nhưng cô gái bình thường bình dị gần gũi không khác Đa Bảo nhiều sau khi biết được chuyện này một mực phủ nhận, thái độ chợt biến đổi, khăng khăng cường điệu bọn họ là công trang trí Giang thị, không thể nào làm ra chuyện mất danh tiếng như vậy, cuối cùng lại còn nói là Đa Bảo đặt điều.
Đa Bảo vốn đã chán ốm có thể nói là tương đối khó chịu, đang muốn mở miệng mắng người lại bị mẹ cướp mất điện thoại, chỉ thấy mẹ kinh sợ không biến, lâm nguy không loạn, lạnh nhạt mở miệng, “Tần tiểu thư, trước đây chúng tôi vẫn rất tin tưởng công ty của các cô, giao toàn bộ công việc trang hoàng cho công ty các cô, không có nhúng tay hỏi tới một chút xíu, nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở cô, chúng tôi là khách hàng của cô, chắc hẳn cô cũng đã từng được huấn luyện, biết câu khách hàng là thượng đế chứ?”
“Đúng, mỗi một vị khách của Giang thị đều là Thượng Đế của chúng tôi, nhưng các người đặt điều giả dối không có thật làm hỏng danh dự của Giang thị, chúng tôi sẽ không bởi vì lời nói của một bên mà tùy tiện thừa nhận.” Đầu kia vẫn còn nói năng hùng hồn.
Mẹ tôi cười nhạt, mở miệng lần nữa, “Giả dối không có thật. . . . . . Được lắm. . . . . . Tần tiểu thư, thái độ của cô đã thể hiện lập trường của cô một cách rõ ràng, nếu quý công ty không có thành ý như vậy, tôi và cô cũng không có gì để nói nữa, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, chuyện bồn rửa có phải giả dối không có thật hay không! Cô chỉ cần trả lời tôi là đúng hay sai!”
“. . . . . .”
Đa Bảo còn chưa kịp nhìn ra ý đồ của mẹ đã nghe được giọng nói có chút áp bức của mẹ vang lên, “Tần tiểu thư, trước khi cô trả lời nhớ suy nghĩ cẩn thận một chút, bây giờ bồn rửa đang ở trong tay tôi, chứng cứ xác thật, ngày sau nếu vì chuyện này mà mời quý công ty lên tòa án, tất cả lời nói của cô cũng sẽ trở thành lời khai trước tòa, ngại quá, bây giờ mới nhắc nhở cô, từ lúc cô bắt đầu nghe điện thoại đến bây giờ, điện thoại di động tôi vẫn luôn ghi âm. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Đa Bảo khiếp sợ. . . . . .
Kế tiếp quả thật muốn hung hăng quỳ bái mẹ!
Mẹ uy vũ khí phách! Chiêu đánh đòn phủ đầu này quá tuyệt! Gừng càng già càng cay! Hôm nay coi như Đa Bảo đã thấy được.
Đầu kia dù sao cũng là cô gái trẻ mới tốt nghiệp, bị giật mình như vậy thật sự là kiềm chế không được, với người khác chống chế là có thể lừa dối trót lọt, nhưng mẹ Đa Bảo cũng không phải là một người bình thường, mẹ tùy tiện ra một chiêu đã dọa cô ta sợ đến mất hồn mất vía rồi.
“Cái đó. . . . . . Hứa phu nhân, chuyện bồn rửa, cũng không thể 100% nói công ty chúng tôi không có xảy ra vấn đề, có lẽ là cấp dưới sơ suất, như vậy, tôi đi kiểm tra một chút được không, ngài. . . . . .”
“Không cần!” Đầu kia cảm thấy không ổn lập tức thay đổi thái độ muốn trấn an mẹ, lại bị mẹ lạnh lùng cự tuyệt.
“. . . . . .”
“Hành động và dịch vụ của công ty các cô khiến cho tôi rất không hài lòng! Nhất là thái độ của cô khiến tôi thất vọng vô cùng! Tôi đã cho cô cơ hội, Tần tiểu thư! Cô không kịp thời giải quyết phiền phức của chúng tôi còn hung hổ dọa người như vậy, chúng ta đã không có gì để nói rồi, chuyện bồn rửa tôi sẽ truy cứu tới cùng, côddax không giải quyết được ổn thỏa, tôi đi tìm giám đốc của các cô được chứ?” Mẹ nhìn xa trông rộng, không cho đối phương một chút đường lui.
Vừa nghe đến tìm giám đốc, cô gái nóng nảy, còn muốn mở miệng cứu vãn cũng đã không còn cơ hội, mẹ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Đa Bảo đột nhiên thấy người mẹ phát ra ánh sáng chói lòa, sáng chói kính sát tròng của cô.
Hôm nay cô mới phát giác được hình tượng của mẹ to lớn chói lòa đến thế nào!
“Mẹ, mẹ thật lợi hại! Cô gái kia cũng bị mẹ dọa đến đái ra quần!” Đa Bảo chân chó* khác thường.
*chân chó: ngôn ngữ mạng, nghĩa là “nịnh hót, nịnh bợ”
Mẹ vẫn bình tĩnh như cũ, “Người trẻ tuổi các con gặp chuyện trừ kêu gào, hành động theo cảm tính còn biết làm cái gì? Lòng người phức tạp, không phải chỉ dùng miệng lưỡi là có thể giải quyết, còn phải dùng mưu! Con quá non, cố gắng học chút đi!” Mẹ hết lòng dặn dò.
“Vâng vâng vâng! Lập tức dâng trà bái sư học nghệ cho ngài!” Đa Bảo nhân lúc còn nóng nịnh hót.
Lúc này mẹ cầm bồn rửa chuẩn bị đi.
“Đúng rồi mẹ, mẹ học mở chức năng ghi âm trong điện thoại di động của con từ khi nào vậy?” Đa Bảo theo sau tò mò hỏi.
Mẹ lạnh nhạt nhìn cô một cái, “Ghi âm cái gì, ngay cả máy máy thu thanh mẹ còn không mở, công nghệ cao trên điện thoại di động càng không động, thuận miệng nói như vậy ai biết cô ta dễ bị dọa như vậy.” Mẹ bĩu môi đi xuống lầu.
Để lại Đa Bảo đứng ở hành lang khiếp sợ lần nữa.
“Cao! Thật sự là cao!”
Một lúc lâu, Đa Bảo mới thốt ra một câu như vậy.
“Đa Bảo, nếu tuần này không có việc gì ngày mai trở lại mẹ con mình đi xem phòng mới một chút.” Vừa đến thứ sáu mẹ sẽ không có chuyện gì gọi điện thoại tới đây thúc giục Đa Bảo về nhà, cũng may lần này không phải gọi cô về xem mắt, Đa Bảo vừa nghe nói là xem phòng mới cũng thoáng yên tâm, không nói hai lời đồng ý luôn.
Buổi tối ở ký túc xá dọn dẹp đồ, Bát Bảo nhìn tư thế của cô, vừa sửa móng tay vừa hỏi, “Lão gia, ngài lại trở về phủ?”
“Đúng vậy, về thăm phòng ốc một chút, đây chính là đồ cưới của lão tử ta, đồ cưới nên được quan tâm chút.” Đa Bảo đường đường chính chính nói.
Bát Bảo im lặng, “Tớ nói này. . . . . . Trong sáu người trong chỉ có cậu nhỏ nhất đi Hứa Đa Bảo, gái ế chúng tớ còn chưa có gấp gáp, cậu đến đồ cưới cũng chuẩn bị xong, lại vẫn còn mỗi ngày đều kêu gào quả trứng* à!”
*1 dạng chửi thề
“Cậu cầm trái trứng gào lên cho tớ nhìn một chút!” Đa Bảo liếc cô một cái, “Cậu cũng không phải không biết mẹ tớ! Như kiểu chỉ sợ tớ không ai thèm lấy, tớ cũng rất khổ tâm đó, understand?” Đa Bảo thở dài lại thở dài, dưới uy quyền của mẹ, cô trói gà không chặt thì có biện pháp gì!
Bát Bảo chép chép mồm bày tỏ đồng tình, “Cũng may tớ không ở cùng thành phố với mẹ, mẹ là một sinh vật mạnh mẽ, lúc trước muốn yêu đương, sinh vật này đều sẽ thình lình xuất hiện và can thiệp ——‘không cho yêu sớm!’, bây giờ muốn hưởng thụ thanh xuân thật tốt, bà lại đột nhiên xuất hiện ‘Có đối tượng chưa? Con nhìn đối tượng đứa bé nhà đó vừa tìm được, vừa có công việc vừa tốt! Con. . . . . .’ sau đó bla bla thao thao bất tuyệt, quả thực là nữ Đường Tam Tạng!” Điểm này Bát Bảo cũng có đồng cảm mãnh liệt.
“Ai nói không phải! Ba ba cũng bị hại nặng nề!” Hôm nay vừa lúc nhị* hotgirl cũng ở ký túc xá, người giống nick name, là cô gái nhị nhất ký túc xá, trạch nữ, lại đam mê chơi game online, đi làm không làm cũng đâm vào trong thế giới trò chơi, bởi vì Đa Bảo mới biết thì ra là có một loại phần mềm tên là “Phím ông chủ”, chỉ cần cài đặt ở trong máy tính mặc kệ mở ra trò chơi gì, chỉ cần đè xuống phím mình cài đặt là có thể ẩn toàn bộ trở về màn hình công việc, quả thực là công cụ ngụy trang phòng boss cực phẩm chuẩn bị cho nhân viên tốt!
* nhị: ngu ngốc- ngôn ngữ mạng
Bởi vì đam mê Võng Du, thỉnh thoảng cô ấy lại chửi vài câu, cũng quen tự xưng ba ba, ban đầu mọi người còn có thể nói cô ấy mấy câu, nhưng mà bây giờ quen cô ấy đứt dây thần kinh não, cũng coi như thấy nhưng không thể trách rồi.
“Ba ba cũng không thích về nhà, ba ba lớn như vậy không thích nhất chính là con nhà người ta! Ở đâu ra nhiều con nhà người ta như vậy! Kéo ra cho ba ba nhìn một chút xem nào!” Nhị hotgril dõng dạc ồn ào, mở miệng một tiếng ba ba làm cho người ta nghe rất cảm thấy là lạ.
Cho nên từ trên tổng hợp lại, mẹ trên khắp thế giới đều hắc ám không hay ho!
“Con trai phải về nhà nữa à ~” Lúc Đa Bảo đi còn bị nhị hotgirl đùa giỡn.
“Cút!” Đa Bảo mới sẽ không bị cô ấy chiếm tiện nghi, lập tức phản ứng lại.
“Lão Bảo* đi an toàn nhé! Không tiễn!” Bát Bảo cũng muốn thò một chân vào.
* đồng âm với “tú bà”
Đa Bảo mặt hung thần ác sát, nổi trận lôi đình, “Cậu mới là má mì! Cả nhà cậu đều là má mì!”
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai Đa Bảo liền cùng mẹ đi xem phòng ở mới, công nhân quét sơn đang sơn, từng người đều nghiêm túc làm cho người ta không khỏi cảm thán công ty trang hoàng Giang thị Kỳ Hạ chính là khác biệt, danh tiếng tốt thật không phải thổi phồng.
Vậy mà, thiên hạ không có chuyện thập toàn thập mỹ, một giây kế tiếp chuyện xảy ra thiếu chút nữa khiến cho Đa Bảo tức giận đến đại náo Giang thị.
Đây đều là “huyết án” đến từ một cái bồn rửa. . . . . .
Lúc mẹ thị sát phòng mới thấy bồn rửa sắp lắp trong phòng bếp ổn ổn định định nằm trên tủ bát, nhưng mẹ hỏa nhãn kim tinh, chỉ là thoáng nhìn như vậy đã nhận ra có vấn đề.
Còn nguyên đóng gói như đã bàn đâu? Bồn mới tinh như đã bàn đâu? Hứa hẹn như đã bàn đâu?
Hiện tại, trước mắt mẹ con cô không phải cái bồn tuyệt đối còn nguyên bao mới tinh lúc ấy đã nói, rõ ràng là một cái bồn rửa đã được cài đặt và tháo dỡ, nhìn có vẻ giống như mới, một khi cài đặt xong, nhìn từ bên ngoài căn bản không biết được là đã bị động chân động tay, bởi vì dấu vết đều ở phía dưới bồn rửa, lắp xong còn ai nhìn thấy!
Hết sức ~ chúng ta đi. . . . . .
Nhất thời Đa Bảo và mẹ đều không vui mừng nổi.
“Mẹ, về chuyện này, mẹ thấy thế nào?” Xem xét kỹ lưỡng bồn rửa đáng ghét, Đa Bảo sâu kín mở miệng.
“Mẹ nghĩ. . . . . . Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta phải đòi một lời giải thích từ Giang thị!” Mẹ kinh sợ không biến, thâm trầm như thế.
“Khởi giá!” Đa Bảo nói đi là đi, chuyện này đến cô cũng nuốt không trôi, đây không phải là bắt nạt người ta sao! Thấy một nhà ba người họ đều có công việc, dùng cái bồn rửa cũ che mắt đúng không? Nếu hôm nay hai mẹ con họ không đến thăm chẳng phải là thật sự bị lừa gạt rồi sao, còn thay Giang thị bọn họ đếm Mao gia gia dâng lên bằng hai tay!
Đa Bảo càng nghĩ càng giận, người thành thật không thể bị bắt nạt như vậy được! Vì sao nói khách hàng là thượng đế! Thượng Đế đó! Đắc tội Thượng Đế cũng không phải là dễ nói chuyện!
Đa Bảo lôi kéo mẹ có ý đi ngay, nhưng mẹ không có theo cô cứ như vậy mà đi, mà là để Đa Bảo gọi điện thoại cho nhân viên của công ty vẫn phụ trách lắp đặt nhà bọn họ trước, bồn rửa là bộ phận tiêu thụ của công ty họ đặt hàng, mẹ cũng không tin cô nhân viên bán hàng không hiểu.
Đa Bảo làm theo, nhưng cô gái bình thường bình dị gần gũi không khác Đa Bảo nhiều sau khi biết được chuyện này một mực phủ nhận, thái độ chợt biến đổi, khăng khăng cường điệu bọn họ là công trang trí Giang thị, không thể nào làm ra chuyện mất danh tiếng như vậy, cuối cùng lại còn nói là Đa Bảo đặt điều.
Đa Bảo vốn đã chán ốm có thể nói là tương đối khó chịu, đang muốn mở miệng mắng người lại bị mẹ cướp mất điện thoại, chỉ thấy mẹ kinh sợ không biến, lâm nguy không loạn, lạnh nhạt mở miệng, “Tần tiểu thư, trước đây chúng tôi vẫn rất tin tưởng công ty của các cô, giao toàn bộ công việc trang hoàng cho công ty các cô, không có nhúng tay hỏi tới một chút xíu, nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở cô, chúng tôi là khách hàng của cô, chắc hẳn cô cũng đã từng được huấn luyện, biết câu khách hàng là thượng đế chứ?”
“Đúng, mỗi một vị khách của Giang thị đều là Thượng Đế của chúng tôi, nhưng các người đặt điều giả dối không có thật làm hỏng danh dự của Giang thị, chúng tôi sẽ không bởi vì lời nói của một bên mà tùy tiện thừa nhận.” Đầu kia vẫn còn nói năng hùng hồn.
Mẹ tôi cười nhạt, mở miệng lần nữa, “Giả dối không có thật. . . . . . Được lắm. . . . . . Tần tiểu thư, thái độ của cô đã thể hiện lập trường của cô một cách rõ ràng, nếu quý công ty không có thành ý như vậy, tôi và cô cũng không có gì để nói nữa, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, chuyện bồn rửa có phải giả dối không có thật hay không! Cô chỉ cần trả lời tôi là đúng hay sai!”
“. . . . . .”
Đa Bảo còn chưa kịp nhìn ra ý đồ của mẹ đã nghe được giọng nói có chút áp bức của mẹ vang lên, “Tần tiểu thư, trước khi cô trả lời nhớ suy nghĩ cẩn thận một chút, bây giờ bồn rửa đang ở trong tay tôi, chứng cứ xác thật, ngày sau nếu vì chuyện này mà mời quý công ty lên tòa án, tất cả lời nói của cô cũng sẽ trở thành lời khai trước tòa, ngại quá, bây giờ mới nhắc nhở cô, từ lúc cô bắt đầu nghe điện thoại đến bây giờ, điện thoại di động tôi vẫn luôn ghi âm. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Đa Bảo khiếp sợ. . . . . .
Kế tiếp quả thật muốn hung hăng quỳ bái mẹ!
Mẹ uy vũ khí phách! Chiêu đánh đòn phủ đầu này quá tuyệt! Gừng càng già càng cay! Hôm nay coi như Đa Bảo đã thấy được.
Đầu kia dù sao cũng là cô gái trẻ mới tốt nghiệp, bị giật mình như vậy thật sự là kiềm chế không được, với người khác chống chế là có thể lừa dối trót lọt, nhưng mẹ Đa Bảo cũng không phải là một người bình thường, mẹ tùy tiện ra một chiêu đã dọa cô ta sợ đến mất hồn mất vía rồi.
“Cái đó. . . . . . Hứa phu nhân, chuyện bồn rửa, cũng không thể 100% nói công ty chúng tôi không có xảy ra vấn đề, có lẽ là cấp dưới sơ suất, như vậy, tôi đi kiểm tra một chút được không, ngài. . . . . .”
“Không cần!” Đầu kia cảm thấy không ổn lập tức thay đổi thái độ muốn trấn an mẹ, lại bị mẹ lạnh lùng cự tuyệt.
“. . . . . .”
“Hành động và dịch vụ của công ty các cô khiến cho tôi rất không hài lòng! Nhất là thái độ của cô khiến tôi thất vọng vô cùng! Tôi đã cho cô cơ hội, Tần tiểu thư! Cô không kịp thời giải quyết phiền phức của chúng tôi còn hung hổ dọa người như vậy, chúng ta đã không có gì để nói rồi, chuyện bồn rửa tôi sẽ truy cứu tới cùng, côddax không giải quyết được ổn thỏa, tôi đi tìm giám đốc của các cô được chứ?” Mẹ nhìn xa trông rộng, không cho đối phương một chút đường lui.
Vừa nghe đến tìm giám đốc, cô gái nóng nảy, còn muốn mở miệng cứu vãn cũng đã không còn cơ hội, mẹ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Đa Bảo đột nhiên thấy người mẹ phát ra ánh sáng chói lòa, sáng chói kính sát tròng của cô.
Hôm nay cô mới phát giác được hình tượng của mẹ to lớn chói lòa đến thế nào!
“Mẹ, mẹ thật lợi hại! Cô gái kia cũng bị mẹ dọa đến đái ra quần!” Đa Bảo chân chó* khác thường.
*chân chó: ngôn ngữ mạng, nghĩa là “nịnh hót, nịnh bợ”
Mẹ vẫn bình tĩnh như cũ, “Người trẻ tuổi các con gặp chuyện trừ kêu gào, hành động theo cảm tính còn biết làm cái gì? Lòng người phức tạp, không phải chỉ dùng miệng lưỡi là có thể giải quyết, còn phải dùng mưu! Con quá non, cố gắng học chút đi!” Mẹ hết lòng dặn dò.
“Vâng vâng vâng! Lập tức dâng trà bái sư học nghệ cho ngài!” Đa Bảo nhân lúc còn nóng nịnh hót.
Lúc này mẹ cầm bồn rửa chuẩn bị đi.
“Đúng rồi mẹ, mẹ học mở chức năng ghi âm trong điện thoại di động của con từ khi nào vậy?” Đa Bảo theo sau tò mò hỏi.
Mẹ lạnh nhạt nhìn cô một cái, “Ghi âm cái gì, ngay cả máy máy thu thanh mẹ còn không mở, công nghệ cao trên điện thoại di động càng không động, thuận miệng nói như vậy ai biết cô ta dễ bị dọa như vậy.” Mẹ bĩu môi đi xuống lầu.
Để lại Đa Bảo đứng ở hành lang khiếp sợ lần nữa.
“Cao! Thật sự là cao!”
Một lúc lâu, Đa Bảo mới thốt ra một câu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.