Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 6: Ăn no nê xong thì chạy
Phất Chi
10/03/2021
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
CHƯƠNG 6: ĂN NO NÊ XONG THÌ CHẠY. truyện kiếm hiệp hay
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
CHƯƠNG 6: ĂN NO NÊ XONG THÌ CHẠY.
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
CHƯƠNG 6: ĂN NO NÊ XONG THÌ CHẠY. truyện kiếm hiệp hay
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
CHƯƠNG 6: ĂN NO NÊ XONG THÌ CHẠY.
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.