Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 417
Phất Chi
30/04/2022
Khang Tử tức giận nổi đoá, anh ta trợn to hai mắt, cắn răng nói: “Anh Kim… anh… anh đúng là…”
Tiêu Mộng đi mấy bước, xoay người ngoắc ngoắc về phía Khang Tử, “Khang Tử! Cậu cũng tới đây mau, đi cùng nhau đi!”
Khang Tử bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là kéo lê bước chân đi theo.
*** Aiz, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.
Xem ra, chuyện anh ta muốn tránh cũng không thể nào tránh được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Chị Bạch Mị, chị tới đây mau, trên này đẹp lắm, thực sự rất mới lạ.”
Tiêu Mộng vui vẻ dùng sức lắc lắc cánh tay Bạch Mị, gương mặt phấn chấn tựa như một chú chim nhỏ.
Bạch Mị cũng rất phấn khởi, hai mắt cô tỏa ra ánh sáng, đứng trên boong du thuyền hít vài hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
“Đúng là cảm giác rất khác lạ, rất thoải mái! Nghe gió thổi trên biển thật tốt! Oa…”
“Ha ha ha ha… thật là sảng khoái! Thích quá đi!”
Tiêu Mộng cũng toét miệng cười vô cùng khoa trương.
“Đúng rồi, em gửi video cho Lam Nhạn, nó có trả lời gì không? Hà hà, có khi nào nó đang hâm mộ đến mức phát khóc không?”
Bạch Mị nháy mắt.
Mi tâm Tiêu Mộng khẽ động: “Đúng nhỉ, em quên xem cậu ấy trả lời thế nào. Chị yên tâm đi, với tính cách hiếu thắng của Lam Nhạn, cậu ấy có khóc cũng sẽ không nói cho chúng ta đâu. Mặt cậu ấy sẽ sưng thành đầu heo, ha ha ha.”
Nói xong, Tiêu Mộng tìm điện thoại di động, Bạch Mị cũng ghé sát lại cùng nhau nhìn màn hình.
Mở hộp thư ra, trống rỗng, không có thông báo có tin nhắn mới.
“Ủa? Sao nó không trả lời em?” Bạch Mị dẩu môi lẩm bẩm.
“Vậy là sao?”
Tiêu Mộng chu môi cất tiếng nói, sau đó mở hộp thư đã gửi.
“A a a a a…” Tiêu Mộng trừng to mắt nhìn màn hình điện thoại, hoảng hốt la lên.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Bạch Mị bị dọa giật mình.
Tiêu Mộng khóc không ra nước mắt, mếu máo nói: “Hu hu hu, em ngốc quá chị ơi, vừa nãy… em bất cẩn gửi đoạn video kia cho Tư Khải rồi…”
“Cái gì?” (⊙o⊙) Bạch Mị cũng trợn tròn mắt.
Tiêu Mộng xoa mũi dậm chân: “Thật là, sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ, không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác rồi! Phải làm sao bây giờ? Cái đoạn video đó của em trông hết sức ngớ ngẩn!”
Trên đỉnh đầu Bạch Mị xuất hiện một đám vạch đen.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng vẫn nhíu mày nhăn nhó, bối rối vì bản thân không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác.
*** Sao có thể gửi cái video ngớ ngẩn như vậy cho Trần gấu xấu xa chứ?
Cô vừa nhe răng vừa cười, không biết là xấu tới cỡ nào?
Như vậy có phải là rất mất mặt không?
Trần gấu xấu xa nhìn thấy đoạn video kia, nhất định sẽ cảm thấy cô vô cùng xấu xí, vô cùng đáng ghét nhỉ?
Tiêu Mộng đi mấy bước, xoay người ngoắc ngoắc về phía Khang Tử, “Khang Tử! Cậu cũng tới đây mau, đi cùng nhau đi!”
Khang Tử bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là kéo lê bước chân đi theo.
*** Aiz, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.
Xem ra, chuyện anh ta muốn tránh cũng không thể nào tránh được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Chị Bạch Mị, chị tới đây mau, trên này đẹp lắm, thực sự rất mới lạ.”
Tiêu Mộng vui vẻ dùng sức lắc lắc cánh tay Bạch Mị, gương mặt phấn chấn tựa như một chú chim nhỏ.
Bạch Mị cũng rất phấn khởi, hai mắt cô tỏa ra ánh sáng, đứng trên boong du thuyền hít vài hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
“Đúng là cảm giác rất khác lạ, rất thoải mái! Nghe gió thổi trên biển thật tốt! Oa…”
“Ha ha ha ha… thật là sảng khoái! Thích quá đi!”
Tiêu Mộng cũng toét miệng cười vô cùng khoa trương.
“Đúng rồi, em gửi video cho Lam Nhạn, nó có trả lời gì không? Hà hà, có khi nào nó đang hâm mộ đến mức phát khóc không?”
Bạch Mị nháy mắt.
Mi tâm Tiêu Mộng khẽ động: “Đúng nhỉ, em quên xem cậu ấy trả lời thế nào. Chị yên tâm đi, với tính cách hiếu thắng của Lam Nhạn, cậu ấy có khóc cũng sẽ không nói cho chúng ta đâu. Mặt cậu ấy sẽ sưng thành đầu heo, ha ha ha.”
Nói xong, Tiêu Mộng tìm điện thoại di động, Bạch Mị cũng ghé sát lại cùng nhau nhìn màn hình.
Mở hộp thư ra, trống rỗng, không có thông báo có tin nhắn mới.
“Ủa? Sao nó không trả lời em?” Bạch Mị dẩu môi lẩm bẩm.
“Vậy là sao?”
Tiêu Mộng chu môi cất tiếng nói, sau đó mở hộp thư đã gửi.
“A a a a a…” Tiêu Mộng trừng to mắt nhìn màn hình điện thoại, hoảng hốt la lên.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Bạch Mị bị dọa giật mình.
Tiêu Mộng khóc không ra nước mắt, mếu máo nói: “Hu hu hu, em ngốc quá chị ơi, vừa nãy… em bất cẩn gửi đoạn video kia cho Tư Khải rồi…”
“Cái gì?” (⊙o⊙) Bạch Mị cũng trợn tròn mắt.
Tiêu Mộng xoa mũi dậm chân: “Thật là, sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ, không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác rồi! Phải làm sao bây giờ? Cái đoạn video đó của em trông hết sức ngớ ngẩn!”
Trên đỉnh đầu Bạch Mị xuất hiện một đám vạch đen.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng vẫn nhíu mày nhăn nhó, bối rối vì bản thân không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác.
*** Sao có thể gửi cái video ngớ ngẩn như vậy cho Trần gấu xấu xa chứ?
Cô vừa nhe răng vừa cười, không biết là xấu tới cỡ nào?
Như vậy có phải là rất mất mặt không?
Trần gấu xấu xa nhìn thấy đoạn video kia, nhất định sẽ cảm thấy cô vô cùng xấu xí, vô cùng đáng ghét nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.