Chương 103
Yêu Thương Hải
09/08/2016
Không biết gã ma nhân này có liên hệ với con quái vật mà Mộ Lê Thần gặp lúc trước, tuy hắn
vẫn chưa biết rõ, nhưng cũng đủ để hắn nổi tâm phòng bị.
Một chiêu của gã diệt chết gần hết tang thi chuột, các dị năng giả vốn không để ý tới gã nay lại nhìn về phía gã bằng ánh mắt kinh sợ.
Chung quy, dị năng này cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện qua, lại còn quỷ dị như vậy, thực dễ khiến lòng người lo sợ. Những thứ không biết mới vĩnh viễn là thứ đáng sợ nhất.
Ma nhân đối với tầm mắt sợ hãi của người khác không quan tâm, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
Thấy ma nhân có thực lực cường đại lại quỷ dị như thế, Tần Minh cũng có hơi sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là cao hứng.
Hắn có một người thực lực cường đại trợ giúp, lần này đi núi Vưu Bạc này nhất định sẽ có thu hoạch, lấy được Thủy tinh chi luyến, như vậy hắn có thể trùng kích cấp kế tiếp rất nhanh.
Đoàn người dưới dẫn dắt của Tần Minh, tiếp tục hướng núi Vưu Bạc đi.
Núi Vưu Bạc không lớn lắm, ít nhất so với những ngọn danh sơn mà nói không đáng nhắc tới. Nhưng bây giờ nhìn lại, thực vật trên núi Vưu Bạc lại cực kỳ xum xuê, vài cái thậm chí còn có vẻ như một cây đại thụ lâu năm.
Mọi người dừng chân, nhìn đoàn thực vật như những cây cổ thụ màu đen, trong lòng lo sợ, nhiều tang thi thực vật như vậy, bọn họ làm sao đối phó được?
Biến dị thực vật vốn đã rất khó đối phó rồi, huống chi đám tang thi thực vật này còn có thể lây nhiễm virus.
Dị năng giả tuy có thể không bị lây nhiễm nếu vết thương ấy là do tang thi cấp bậc thấp hơn so với mình tạo ra, nhưng tang thi thực vật không phải vậy, chúng nó dùng dây leo của mình chui vào trong cơ thể người, hút năng lượng của họ, sau đó virus mới xâm nhập.
Cho nên trên cơ bản, một dị năng giả khi bị tang thi thực vật túm được, trong chốc lát đều sẽ biến thành một khối thây khô hoặc biến dị thành tang thi.
Mà hiện tại, tang thi thực vật nguy hiểm khó trị lại mọc khắp núi.
Trong lòng ai cũng đều có chút ý muốn bỏ chạy.
Tần Minh khẽ cắn môi, vẫn quyết định đi tiếp. Đến cũng đã đến, tổn thất lớn như vậy, nếu không cầm được Thủy tinh chi luyến về, không nói đến hắn không thể tiến cấp, cũng sẽ vì đội dị năng tổn thất to lớn mà bị các trưởng lão răn đe.
Hắn vốn bởi vì được Tần gia gia chủ lược bỏ giai đoạn khảo nghiệm người thừa kế, uy vọng đương nhiên không đủ, nếu không làm được chuyện còn chạy về, cho dù tương lai hắn làm Tần gia gia chủ, cũng chẳng khác nào một con rối.
Quyền lực cùng dục vọng khiến Tần Minh tạm thời chiến thắng bản tính tham sống sợ chết, hắn nghĩ bên người mình còn có vị ‘Tiên sinh’ lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo hộ hắn an toàn trở về.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi tiến vào trong núi Vưu Bạc, tang thi thực vật đầy khắp nơi ngoài dự đoán không thèm tấn công bọn họ.
Mọi người tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, đều cảm thấy thật may mắn, nhưng vẫn mang lòng phòng bị cẩn thận.
Mộ Lê Thần cùng An Dương sóng vai đi lên phía trước, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt trên người ma nhân kia.
Từ sau khi tiến vào núi Vưu Bạc, Mộ Lê Thần liền cảm giác ma nhân kia có chút không thích hợp, hắn tựa hồ hưng phấn nhìn khắp nơi, cũng không cảm thấy chuyện tang thi thực vật không công kích nhân loại là kỳ quái.
Mộ Lê Thần quyết tâm thử ma nhân này một chút, hắn âm thầm ra lệnh một tang thi thực vật gần đó tấn công Tần Minh.
Vô số nhánh cây phủ đầy chất nhầy màu đen lao về phía Tần Minh, nếu như để chúng làm bị thương, kết cục nhất định sẽ rất khó coi.
Loại phạm vi công kích này, dị năng giả cấp năm mà Tần Minh đem theo bên người cùng ma nhân kia lập tức ra tay.
Sống chết của Tần Minh Mộ Lê Thần không quan tâm, cái hắn quan tâm là gã ma nhân sẽ ứng đối làm sao với tập kích bất ngờ của một tang thi thực vật cấp năm.
Gã ta ngay trước khi Tần Minh bị các nhánh cây bao phủ đã giữ chặt tay hắn, nhanh chóng lùi về phía sau, về phần dị năng giả cấp năm bên cạnh Tần Minh gã không thèm quản.
Tốc độ gã cực nhanh, cho dù Mộ Lê Thần có vô tâm cố ý như thế nào, cho dù động tác tang thi thực vật rất linh hoạt, nhưng vẫn chậm hơn gã một bước, để gã mang được Tần Minh chạy ra khỏi phạm vi công kích.
Mà cái dị năng giả cấp năm đáng thương kia đã bị vô số nhánh cây màu đen dính nhớp cắm vào cơ thể, lúc này đã bị hấp thụ chỉ còn lại một khối thây khô héo quắt, dưới tầng da khô cằn là một khung xương, màu da bắt đầu biến đen, vừa thấy đã biết có vấn đề.
Xảy ra một màn như vậy, sắc mặt mọi người đều không tốt, tuy rằng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đồng bạn bị tang thi thực vật giết chết, nhưng loại cảm giác này vẫn rất đáng sợ.
Mà Tần Minh được gã ma nhân cứu kịp, hắn tránh được một kiếp mà sợ đến mức tim đập trật một nhịp, suýt chút nữa hắn đã biến thành bộ dạng khủng khiếp vừa rồi.
Tần Minh đối với ma nhân càng thêm cảm kích, cũng càng thêm tin phục.
Tang thi thực vật vừa hút năng lượng của một dị năng giả xong, dưới khống chế của Mộ Lê Thần, lại khôi phục bộ dáng không nhúc nhích ban đầu, trừ bỏ bề ngoài đen đúa bất thường, so với cây cối bình thường trước mạt thế chẳng có gì khác biệt.
Mà Mộ Lê Thần vẫn luôn chú ý ma nhân lại phát hiện một dấu hiệu kỳ quái – gã ta tựa hồ không muốn giao thủ với tang thi thực vật.
Thời điểm cái cây kia vừa vọt tới, ma nhân liền lấy tốc độ quỷ dị kéo Tần Minh ra, gã hoàn toàn có thể tránh đi sau đó vẫn có thể công kích nó. Nhưng Mộ Lê Thần nhận ra, cho dù ma nhân có năng lực giết chết cái cây nọ, gã ta cũng không động thủ, chỉ thờ ơ lạnh nhạt để cái cây hút khô dị năng giả kia.
Đến cùng là nguyên nhân gì khiến gã làm như vậy?
Mặc cho Mộ Lê Thần nghĩ muốn nổ đầu cũng nghĩ không ra, cho nên hắn dứt khoát thử tiếp, chỉ có như vậy mới có thể tìm ra đáp án.
Vì thế, lại dưới khống chế của Mộ Lê Thần, núi Vưu Bạc vốn yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt, có thể nói là quần ma loạn vũ.
Nhóm tang thi thực vật im lặng lúc trước, tựa hồ như được cái cây khi nãy mở chốt khóa, một khắc tiếp theo liền điên cuồng công kích đoàn người.
May mà Mộ Lê Thần không định để cho đoàn người Tần Minh chết sạch, không để nhóm tang thi thực vật cùng chơi hội đồng, dưới khống chế của hắn, đội dị năng giả chỉ biết đồng thời đối phó với hai tang thi thực vật là nhiều nhất.
Nhưng mặc dù như vậy, thương vong của đoàn người cũng kịch liệt bay lên, nhất là bị tang thi thực vật hút thành thây khô, cho dù trong đội ngũ có một dị năng giả hệ chữa lành cấp năm cũng không vô dụng.
Đoàn người chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu kêu gào bảo Tần Minh rút lui, nếu bây giờ không rút sẽ thật sự bị diệt đoàn.
Tần Minh lại đem hi vọng ký thác lên người ma nhân kia: “Tiên sinh, ngài hãy trợ giúp tôi!”
Thanh âm ma nhân trầm thấp khàn khàn mang theo vô vàn dụ hoặc: “Tần đại thiếu cũng đừng quên giao dịch giữa chúng ta, nếu lần này cũng muốn ta ra tay……”
Tần Minh nhìn thủ hạ của mình liên tiếp chết đi, chịu không nổi nữa, bất chấp nói: “Ta đáp ứng, sẽ làm như ngươi nói, mau ra tay đi, người chết sắp hết rồi.”
Nếu đội dị năng giả chết sạch, như vậy cho dù hắn có lấy được Thủy tinh chi luyến cũng không đẹp lòng gì.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần bên kia vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tần Minh cùng ma nhân, đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, hắn lặng lẽ nghiêng người, liếc mắt nhìn qua ma nhân bên kia.
Hắn rất ngạc nhiên, gã này dọc theo đường không hề động thủ giết một gốc tang thi thực vật nào, hiển nhiên là gã có mục đích gì đó, vậy thì lần này tại sao lại muốn ra tay giúp Tần Minh?
Sẽ giống lúc trước giúp Tần Minh giết sạch địch nhân? Hay mang mọi người chạy trốn?
Nói đến chạy trốn, Mộ Lê Thần đảo mắt nhìn qua một dị năng giả cấp năm khác vẫn theo sát sau Tần Minh. Nếu hắn không đoán sai, dị năng giả này hẳn chính là người mang không gian hệ đặc thù mà lúc trước Tần Minh cứu được từ tay thủ hạ của Hạng Dương.
Có tên này ở đây, khó trách Tần Minh gặp phải nguy hiểm lớn nhưng cũng chỉ kích động kinh hoảng mà không phải là tuyệt vọng, thì ra còn có con bài chưa lật lớn như vậy.
Lần này gã ma nhân kia không dùng quả cầu đen tiêu diệt tang thi thực vật, mà lấy từ một chiếc túi ra một viên ngọc đen.
Trong nháy mắt khi nhìn đến viên ngọc, Mộ Lê Thần nhịn không được nhíu mày, hai tròng mắt tối đen vẫn luôn không có cảm xúc chợt lóe lên một tia nghi hoặc cùng khát vọng.
Trực giác nói cho hắn biết, viên ngọc này đối với mình cực kỳ hữu dụng.
Mộ Lê Thần kích động đến mức thậm chí như có thể nghe được tiếng tim mình đập khẩn cấp trong lồng ngực, loại khát vọng này hoàn toàn không thấp hơn khát vọng của hắn đối với Ngũ Hành chi tâm.
Viên ngọc đen này là thứ gì?
Hơn nữa, nhìn từ xa, hắn cảm thấy hình dạng cùng độ lớn nhỏ của viên ngọc có chút quen mắt.
Thị lực của Mộ Lê Thần là loại nào, tuy hắn không giống Mục Nhiên có kỹ năng đồng thị, nhưng thực lực hắn đã cao nên nhãn lực cũng vô cùng tốt.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn thấy hình dạng lớn nhỏ của viên ngọc ra sao.
Tìm trong trí nhớ một hồi, cơ hồ ngay lập tức có thể xác định, viên ngọc đen này thật giống với khỏa châu màu trắng sữa trong không gian của An Dương, ngoại trừ màu sắc, những chỗ khác giống nhau như đúc, ngay cả nguồn năng lượng trong cơ thể hắn cũng bị ảnh hưởng cùng một loại cảm giác.
Sau khi xác định, nghi hoặc trong lòng Mộ Lê Thần ngược lại ngày càng nhiều hơn.
Gã ma nhân cầm viên ngọc trong tay, không biết làm cái gì với nó mà sau đó sương mù màu đen hắc ám nổi lên trên bề mặt, đám sương mù rất nhẹ và hư ảo, nếu không cẩn thận nhìn, khẳng định sẽ không nhìn ra.
Làn sương mù dần dần tràn ra ngoài, sau đó bao phủ đoàn người cùng tang thi thực vật bên trong.
Nhóm tang thi thực vật liền đình chỉ công kích.
Mộ Lê Thần vô cùng khiếp sợ, hắn căn bản không ra lệnh cho nhóm tang thi thực vật ngừng tấn công, thậm chí hắn còn có thể cảm giác những tang thi thực vật bị sương mù bao phủ bắt đầu có loại ý muốn thoát khỏi khống chế của hắn, dị thường này nhất định có can hệ đến viên ngọc đen kia.
Hắn gia tăng tinh thần lực lớn hơn nữa, tiếp tục dựa vào thân phận tang thi hoàng của mình mà lệnh cho tang thi thực vật tiếp tục công kích, nhưng lại không có hiệu quả.
Bất quá, may mà kia viên ngọc ấy không có khả năng khống chế nhóm tang thi thực vật. Bởi vì Mộ Lê Thần là tang thi hoàng, không phải chỉ cần một viên châu tử liền có thể lay động.
Không khống chế được tang thi thực vật, ma nhân vừa thất vọng vừa nghi hoặc, lúc trước hắn đã thử qua trên tang thi thực vật, rõ ràng có thể khống chế, vậy tại sao hiện tại lại không thể? Chỉ là hắn hoàn toàn không nhận ra Mộ Lê Thần vẫn luôn cùng hắn đối kháng, cướp đoạt quyền khống chế tang thi thực vật.
Kiếp trước lại cộng thêm một kiếp này của Mộ Lê Thần, tinh thần lực thật sự quá mức cường đại, cho dù ma nhân cũng đến kỳ Trúc Cơ, nhưng lại không thể nhận ra tinh thần lực của hắn.
Một chiêu của gã diệt chết gần hết tang thi chuột, các dị năng giả vốn không để ý tới gã nay lại nhìn về phía gã bằng ánh mắt kinh sợ.
Chung quy, dị năng này cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện qua, lại còn quỷ dị như vậy, thực dễ khiến lòng người lo sợ. Những thứ không biết mới vĩnh viễn là thứ đáng sợ nhất.
Ma nhân đối với tầm mắt sợ hãi của người khác không quan tâm, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
Thấy ma nhân có thực lực cường đại lại quỷ dị như thế, Tần Minh cũng có hơi sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là cao hứng.
Hắn có một người thực lực cường đại trợ giúp, lần này đi núi Vưu Bạc này nhất định sẽ có thu hoạch, lấy được Thủy tinh chi luyến, như vậy hắn có thể trùng kích cấp kế tiếp rất nhanh.
Đoàn người dưới dẫn dắt của Tần Minh, tiếp tục hướng núi Vưu Bạc đi.
Núi Vưu Bạc không lớn lắm, ít nhất so với những ngọn danh sơn mà nói không đáng nhắc tới. Nhưng bây giờ nhìn lại, thực vật trên núi Vưu Bạc lại cực kỳ xum xuê, vài cái thậm chí còn có vẻ như một cây đại thụ lâu năm.
Mọi người dừng chân, nhìn đoàn thực vật như những cây cổ thụ màu đen, trong lòng lo sợ, nhiều tang thi thực vật như vậy, bọn họ làm sao đối phó được?
Biến dị thực vật vốn đã rất khó đối phó rồi, huống chi đám tang thi thực vật này còn có thể lây nhiễm virus.
Dị năng giả tuy có thể không bị lây nhiễm nếu vết thương ấy là do tang thi cấp bậc thấp hơn so với mình tạo ra, nhưng tang thi thực vật không phải vậy, chúng nó dùng dây leo của mình chui vào trong cơ thể người, hút năng lượng của họ, sau đó virus mới xâm nhập.
Cho nên trên cơ bản, một dị năng giả khi bị tang thi thực vật túm được, trong chốc lát đều sẽ biến thành một khối thây khô hoặc biến dị thành tang thi.
Mà hiện tại, tang thi thực vật nguy hiểm khó trị lại mọc khắp núi.
Trong lòng ai cũng đều có chút ý muốn bỏ chạy.
Tần Minh khẽ cắn môi, vẫn quyết định đi tiếp. Đến cũng đã đến, tổn thất lớn như vậy, nếu không cầm được Thủy tinh chi luyến về, không nói đến hắn không thể tiến cấp, cũng sẽ vì đội dị năng tổn thất to lớn mà bị các trưởng lão răn đe.
Hắn vốn bởi vì được Tần gia gia chủ lược bỏ giai đoạn khảo nghiệm người thừa kế, uy vọng đương nhiên không đủ, nếu không làm được chuyện còn chạy về, cho dù tương lai hắn làm Tần gia gia chủ, cũng chẳng khác nào một con rối.
Quyền lực cùng dục vọng khiến Tần Minh tạm thời chiến thắng bản tính tham sống sợ chết, hắn nghĩ bên người mình còn có vị ‘Tiên sinh’ lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo hộ hắn an toàn trở về.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi tiến vào trong núi Vưu Bạc, tang thi thực vật đầy khắp nơi ngoài dự đoán không thèm tấn công bọn họ.
Mọi người tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, đều cảm thấy thật may mắn, nhưng vẫn mang lòng phòng bị cẩn thận.
Mộ Lê Thần cùng An Dương sóng vai đi lên phía trước, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt trên người ma nhân kia.
Từ sau khi tiến vào núi Vưu Bạc, Mộ Lê Thần liền cảm giác ma nhân kia có chút không thích hợp, hắn tựa hồ hưng phấn nhìn khắp nơi, cũng không cảm thấy chuyện tang thi thực vật không công kích nhân loại là kỳ quái.
Mộ Lê Thần quyết tâm thử ma nhân này một chút, hắn âm thầm ra lệnh một tang thi thực vật gần đó tấn công Tần Minh.
Vô số nhánh cây phủ đầy chất nhầy màu đen lao về phía Tần Minh, nếu như để chúng làm bị thương, kết cục nhất định sẽ rất khó coi.
Loại phạm vi công kích này, dị năng giả cấp năm mà Tần Minh đem theo bên người cùng ma nhân kia lập tức ra tay.
Sống chết của Tần Minh Mộ Lê Thần không quan tâm, cái hắn quan tâm là gã ma nhân sẽ ứng đối làm sao với tập kích bất ngờ của một tang thi thực vật cấp năm.
Gã ta ngay trước khi Tần Minh bị các nhánh cây bao phủ đã giữ chặt tay hắn, nhanh chóng lùi về phía sau, về phần dị năng giả cấp năm bên cạnh Tần Minh gã không thèm quản.
Tốc độ gã cực nhanh, cho dù Mộ Lê Thần có vô tâm cố ý như thế nào, cho dù động tác tang thi thực vật rất linh hoạt, nhưng vẫn chậm hơn gã một bước, để gã mang được Tần Minh chạy ra khỏi phạm vi công kích.
Mà cái dị năng giả cấp năm đáng thương kia đã bị vô số nhánh cây màu đen dính nhớp cắm vào cơ thể, lúc này đã bị hấp thụ chỉ còn lại một khối thây khô héo quắt, dưới tầng da khô cằn là một khung xương, màu da bắt đầu biến đen, vừa thấy đã biết có vấn đề.
Xảy ra một màn như vậy, sắc mặt mọi người đều không tốt, tuy rằng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đồng bạn bị tang thi thực vật giết chết, nhưng loại cảm giác này vẫn rất đáng sợ.
Mà Tần Minh được gã ma nhân cứu kịp, hắn tránh được một kiếp mà sợ đến mức tim đập trật một nhịp, suýt chút nữa hắn đã biến thành bộ dạng khủng khiếp vừa rồi.
Tần Minh đối với ma nhân càng thêm cảm kích, cũng càng thêm tin phục.
Tang thi thực vật vừa hút năng lượng của một dị năng giả xong, dưới khống chế của Mộ Lê Thần, lại khôi phục bộ dáng không nhúc nhích ban đầu, trừ bỏ bề ngoài đen đúa bất thường, so với cây cối bình thường trước mạt thế chẳng có gì khác biệt.
Mà Mộ Lê Thần vẫn luôn chú ý ma nhân lại phát hiện một dấu hiệu kỳ quái – gã ta tựa hồ không muốn giao thủ với tang thi thực vật.
Thời điểm cái cây kia vừa vọt tới, ma nhân liền lấy tốc độ quỷ dị kéo Tần Minh ra, gã hoàn toàn có thể tránh đi sau đó vẫn có thể công kích nó. Nhưng Mộ Lê Thần nhận ra, cho dù ma nhân có năng lực giết chết cái cây nọ, gã ta cũng không động thủ, chỉ thờ ơ lạnh nhạt để cái cây hút khô dị năng giả kia.
Đến cùng là nguyên nhân gì khiến gã làm như vậy?
Mặc cho Mộ Lê Thần nghĩ muốn nổ đầu cũng nghĩ không ra, cho nên hắn dứt khoát thử tiếp, chỉ có như vậy mới có thể tìm ra đáp án.
Vì thế, lại dưới khống chế của Mộ Lê Thần, núi Vưu Bạc vốn yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt, có thể nói là quần ma loạn vũ.
Nhóm tang thi thực vật im lặng lúc trước, tựa hồ như được cái cây khi nãy mở chốt khóa, một khắc tiếp theo liền điên cuồng công kích đoàn người.
May mà Mộ Lê Thần không định để cho đoàn người Tần Minh chết sạch, không để nhóm tang thi thực vật cùng chơi hội đồng, dưới khống chế của hắn, đội dị năng giả chỉ biết đồng thời đối phó với hai tang thi thực vật là nhiều nhất.
Nhưng mặc dù như vậy, thương vong của đoàn người cũng kịch liệt bay lên, nhất là bị tang thi thực vật hút thành thây khô, cho dù trong đội ngũ có một dị năng giả hệ chữa lành cấp năm cũng không vô dụng.
Đoàn người chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu kêu gào bảo Tần Minh rút lui, nếu bây giờ không rút sẽ thật sự bị diệt đoàn.
Tần Minh lại đem hi vọng ký thác lên người ma nhân kia: “Tiên sinh, ngài hãy trợ giúp tôi!”
Thanh âm ma nhân trầm thấp khàn khàn mang theo vô vàn dụ hoặc: “Tần đại thiếu cũng đừng quên giao dịch giữa chúng ta, nếu lần này cũng muốn ta ra tay……”
Tần Minh nhìn thủ hạ của mình liên tiếp chết đi, chịu không nổi nữa, bất chấp nói: “Ta đáp ứng, sẽ làm như ngươi nói, mau ra tay đi, người chết sắp hết rồi.”
Nếu đội dị năng giả chết sạch, như vậy cho dù hắn có lấy được Thủy tinh chi luyến cũng không đẹp lòng gì.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần bên kia vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tần Minh cùng ma nhân, đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, hắn lặng lẽ nghiêng người, liếc mắt nhìn qua ma nhân bên kia.
Hắn rất ngạc nhiên, gã này dọc theo đường không hề động thủ giết một gốc tang thi thực vật nào, hiển nhiên là gã có mục đích gì đó, vậy thì lần này tại sao lại muốn ra tay giúp Tần Minh?
Sẽ giống lúc trước giúp Tần Minh giết sạch địch nhân? Hay mang mọi người chạy trốn?
Nói đến chạy trốn, Mộ Lê Thần đảo mắt nhìn qua một dị năng giả cấp năm khác vẫn theo sát sau Tần Minh. Nếu hắn không đoán sai, dị năng giả này hẳn chính là người mang không gian hệ đặc thù mà lúc trước Tần Minh cứu được từ tay thủ hạ của Hạng Dương.
Có tên này ở đây, khó trách Tần Minh gặp phải nguy hiểm lớn nhưng cũng chỉ kích động kinh hoảng mà không phải là tuyệt vọng, thì ra còn có con bài chưa lật lớn như vậy.
Lần này gã ma nhân kia không dùng quả cầu đen tiêu diệt tang thi thực vật, mà lấy từ một chiếc túi ra một viên ngọc đen.
Trong nháy mắt khi nhìn đến viên ngọc, Mộ Lê Thần nhịn không được nhíu mày, hai tròng mắt tối đen vẫn luôn không có cảm xúc chợt lóe lên một tia nghi hoặc cùng khát vọng.
Trực giác nói cho hắn biết, viên ngọc này đối với mình cực kỳ hữu dụng.
Mộ Lê Thần kích động đến mức thậm chí như có thể nghe được tiếng tim mình đập khẩn cấp trong lồng ngực, loại khát vọng này hoàn toàn không thấp hơn khát vọng của hắn đối với Ngũ Hành chi tâm.
Viên ngọc đen này là thứ gì?
Hơn nữa, nhìn từ xa, hắn cảm thấy hình dạng cùng độ lớn nhỏ của viên ngọc có chút quen mắt.
Thị lực của Mộ Lê Thần là loại nào, tuy hắn không giống Mục Nhiên có kỹ năng đồng thị, nhưng thực lực hắn đã cao nên nhãn lực cũng vô cùng tốt.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn thấy hình dạng lớn nhỏ của viên ngọc ra sao.
Tìm trong trí nhớ một hồi, cơ hồ ngay lập tức có thể xác định, viên ngọc đen này thật giống với khỏa châu màu trắng sữa trong không gian của An Dương, ngoại trừ màu sắc, những chỗ khác giống nhau như đúc, ngay cả nguồn năng lượng trong cơ thể hắn cũng bị ảnh hưởng cùng một loại cảm giác.
Sau khi xác định, nghi hoặc trong lòng Mộ Lê Thần ngược lại ngày càng nhiều hơn.
Gã ma nhân cầm viên ngọc trong tay, không biết làm cái gì với nó mà sau đó sương mù màu đen hắc ám nổi lên trên bề mặt, đám sương mù rất nhẹ và hư ảo, nếu không cẩn thận nhìn, khẳng định sẽ không nhìn ra.
Làn sương mù dần dần tràn ra ngoài, sau đó bao phủ đoàn người cùng tang thi thực vật bên trong.
Nhóm tang thi thực vật liền đình chỉ công kích.
Mộ Lê Thần vô cùng khiếp sợ, hắn căn bản không ra lệnh cho nhóm tang thi thực vật ngừng tấn công, thậm chí hắn còn có thể cảm giác những tang thi thực vật bị sương mù bao phủ bắt đầu có loại ý muốn thoát khỏi khống chế của hắn, dị thường này nhất định có can hệ đến viên ngọc đen kia.
Hắn gia tăng tinh thần lực lớn hơn nữa, tiếp tục dựa vào thân phận tang thi hoàng của mình mà lệnh cho tang thi thực vật tiếp tục công kích, nhưng lại không có hiệu quả.
Bất quá, may mà kia viên ngọc ấy không có khả năng khống chế nhóm tang thi thực vật. Bởi vì Mộ Lê Thần là tang thi hoàng, không phải chỉ cần một viên châu tử liền có thể lay động.
Không khống chế được tang thi thực vật, ma nhân vừa thất vọng vừa nghi hoặc, lúc trước hắn đã thử qua trên tang thi thực vật, rõ ràng có thể khống chế, vậy tại sao hiện tại lại không thể? Chỉ là hắn hoàn toàn không nhận ra Mộ Lê Thần vẫn luôn cùng hắn đối kháng, cướp đoạt quyền khống chế tang thi thực vật.
Kiếp trước lại cộng thêm một kiếp này của Mộ Lê Thần, tinh thần lực thật sự quá mức cường đại, cho dù ma nhân cũng đến kỳ Trúc Cơ, nhưng lại không thể nhận ra tinh thần lực của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.