Chương 108
Yêu Thương Hải
09/08/2016
Gã ma nhân kia có thể liên tiếp chạy thoát từ trong tay Mộ Lê Thần, tất nhiên chủ yếu là nhờ
thủ đoạn, hơn nữa còn cực kỳ quỷ dị.
Lần này, gã ta bị tầng tầng lớp lớp tang thi nhân tạo hệ kim vây quanh, bắt đầu thong dong thi triển một loại bí thuật, loại bí thuật này Mộ Lê Thần cũng có chút hiểu biết. Dù sao gã kia cũng là Ma Tu, có một số bí thuật quỷ dị được đề cập bên trong truyền thừa.
Loại bí thuật này là một loại độn thuật, nó thiêu đốt máu trong cơ thể để chạy trốn, tạm thời gọi là độn huyết. (Giống độn thổ đó mấy chế =.,=)
Sau khi thi triển độn huyết cơ thể sẽ hóa thành một đạo huyết quang, lấy vận tốc âm thanh chạy trốn.
Mộ Lê Thần cùng ma nhân giao thủ nhiều lần, vừa thấy trên người ma nhân sáng lên quang mang hồng sắc liền biết gã muốn thi triển độn huyết bỏ chạy, Mộ Lê Thần âm thầm phóng tinh thần lực công kích, khiến động tác gã ta chậm lại trong nháy mắt.
Binh quý thần tốc, cao thủ giao chiến cho dù chỉ là một cái nháy mắt có vẻ như không lâu, nhưng cũng đủ để phân thắng bại, huống chi Mộ Lê Thần còn đánh lén.
Một đạo hư ảnh trường đao huyết sắc bổ về phía ma nhân, gã ma nhân vừa thấy hư ảnh trường đao đỏ như máu, nhất thời kinh hãi, sau đó cũng không thèm quay đầu lại đã cấp tốc bỏ chạy.
Quang mang hồng sắc trên người gã vừa nãy còn mơ hồ bắt đầu biến thành màu đỏ vô cùng tiên diễm, đỏ như máu, gã lấy tốc độ kinh người đột nhiên bật nhảy lên đến một độ cao khó có thể tin được.
Hư ảnh trường đao huyết sắc rơi xuống địa phương mà chưa tới một giây trước gã ma nhân còn đứng, phụ cận hơn mười con tang thi nhân tạo bị ảnh hưởng đều hóa thành bột mịn.
Mộ Lê Thần thấy một kích của mình không thu được kết quả, liền thu hồi Huyết Ma đao, cũng không phải quá thất vọng.
Cùng ma nhân giao thủ nhiều lần như vậy, hắn đối với ma nhân cũng coi như hiểu, lực công kích không cao, thực lực không được tốt lắm, song thủ đoạn quỷ dị cùng bí thuật chạy trốn lại càng khó lòng phòng bị.
Hơn nữa, một kích vừa rồi của hắn tuy rằng không giết được gã, nhưng cũng không hẳn là không có một chút hiệu quả nào, bởi vì thời khắc khi cuối cùng gã chạy trốn, huyết quang trên người gã càng thêm sặc sỡ, khiến cho Mộ Lê Thần cảm thấy gã dường như không thể kiểm soát khí tức của mình.
Hiển nhiên, ma nhân thi triển thứ này để đào thoát, tốc độ chiêu thức có thể so với vận tốc âm thanh, muốn thi triển nó cái giá phải trả cũng rất lớn.
Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương, nói: “Sự tình nếu đã kết thúc, chúng ta đi thôi.”
Hai người đang muốn cùng nhau rời đi, lúc này Tần Minh phụ trách chỉ huy lại tìm tới: “Chờ một chút, hai người đi theo tôi gặp bác sĩ Lý, hắn ta rất muốn gặp hai người.”
Hai tay Mộ Lê Thần buông bên người khẽ nắm lại một chút, tựa hồ muốn nắm chặt thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Lý Hoành Triết…… Hai mắt Mộ Lê Thần rơi xuống trên người Lý Hoành Triết, hắn đang đứng bên cạnh đàn tang thi nhân tạo cũng nhìn qua bên này.
Lý Hoành Triết bắt được tầm mắt của Mộ Lê Thần liền hòa ái cười với hắn, gật đầu chào hỏi.
Mộ Lê Thần lạnh mặt dời tầm nhìn, thậm chí ngay cả một câu đáp có lệ cũng không muốn nói.
An Dương nhất tâm chỉ chú ý Mộ Lê Thần liền nhận thấy hắn có chuyện không thích hợp, hơi nheo mắt, sau đó nói với Tần Minh: “Nhưng chúng tôi lại không muốn gặp cái vị bác sĩ Lý gì gì đó. Không đi.”
An Dương một câu từ chối khiến sắc mặt Tần Minh có chút khó coi.
Lý Hoành Triết là sở trưởng sở nghiên cứu ngầm, thân phận ở Tần gia phi thường cao, cho nên cho dù Tần Minh hiện tại đã là gia chủ Tần gia kế tiếp, hắn cũng không thể không khách khí với Lý Hoành Triết. Cho nên Tần Minh mới tự mình làm công tác truyền lời cho Lý Hoành Triết.
Nay An Dương dứt khoát từ chối lời mời của Lý Hoành Triết như vậy, chẳng khác nào cho Tần Minh một cái bạt tay.
Chỉ là Tần Minh không dám động đến Mộ Lê Thần và An Dương, không nói đến trong tay Mộ Lê Thần nắm giữ yếu điểm của hắn, mỗi ngày hắn đều cần Mộ Lê Thần giúp hắn ức chế dị biến trong cơ thể, chỉ riêng thực lực chênh lệch giữa hắn và Mộ Lê Thần cũng không phải là thứ mà hắn có thể tùy tiện đánh chửi.
Bởi vì tin tức Mộ Lê Thần cùng An Dương đều là truyền thừa giả sớm đã lộ ra trong phạm vi nhỏ.
Truyền thừa giả so với dị năng giả càng là sự tồn tại hiếm hoi, còn đặc biệt được trời ưu ái, Tần gia đối với truyền thừa giả dành ra một khoản đãi ngộ phi thường tốt, mỗi một truyền thừa giả đều là bảo bối của Tần gia, mà hai anh em An gia đều là truyền thừa giả, thực lực còn cường đại nhất trong nhóm truyền thừa giả, thật sự không thể tùy tiện đắc tội.
Tần Minh không muốn đắc tội với Mộ Lê Thần cùng An Dương, cũng không muốn đắc tội Lý Hoành Triết, cho nên hắn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bác sĩ Lý thân phận đặc biệt, cùng hắn có mối quan hệ tốt đối với hai người rất có lợi. Tỷ như phát cho hai người vài thứ dược của sở nghiên cứu, còn là do bác sĩ Lý nghiên cứu ra …”
Mộ Lê Thần thoáng nhướn mày, ngắt lời hắn: “Vậy được, gặp thì gặp.”
Tần Minh vì hoàn thành được ủy thác mà vui vẻ ra mặt, mang theo Mộ Lê Thần cùng An Dương đi về phía Lý Hoành Triết.
Mộ Lê Thần đi rất chậm, từng bước một, hắn cảm giác trái tim yên lặng nhiều năm phảng phất như sống lại. Hắn tựa hồ có thể nghe được thanh âm nhảy lên trong lồng ngực, tâm tạng vừa hưng phấn kích động vừa đau khổ.
Nhưng những cảm giác ấy chung quy cũng chỉ là ảo giác, hắn vẫn là một hoạt tử nhân, một tang thi hoàng.
Khi Mộ Lê Thần của bây giờ đối mặt với cừu hận tăm tối cùng cừu nhân đời trước, hắn đột nhiên cảm thấy, tựa hồ không quá khó khăn.
Một dị năng giả nhỏ yếu như vậy, với tinh thần lực của hắn, chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết.
Bản thân đem người ta trở thành cừu nhân lớn nhất, nhưng khi hắn thật sự đối mặt, hắn phát hiện người nọ yếu đến mức không chịu được một kích, khiến hắn có loại cảm giác như đấm vào bị bông.
Mộ Lê Thần lại nhìn về phía Lý Hoành Triết, hắn ta vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh kì lạ. Chung quy này cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, trở tay một cái liền có thể gạt bỏ, mục tiêu cuối cùng của hắn, vẫn là toàn bộ Tần gia.
So với chiếm cứ con quái vật Tần gia ở căn cứ B thị, Lý Hoành Triết nhiều nhất chỉ như một con chó, không đáng vì nó mà hủy mất toàn bộ kế hoạch.
Bởi vậy Mộ Lê Thần lúc nãy còn mang oán hận cùng thống khổ, tạm thời buông được tâm tình, thản nhiên đối mặt Lý Hoành Triết.
Mộ Lê Thần thản nhiên, Lý Hoành Triết lại kỳ quái.
Lý Hoành Triết đối với Mộ Lê Thần cùng An Dương rất cảnh giác, bởi vì hắn ta mẫn cảm nhận thấy được người đối diện mình chứa đầy hận ý cùng địch ý.
Có lẽ người khác sẽ cho rằng mình bị ảo giác, nhưng Lý Hoành Triết tuyệt đối sẽ không cho là như vậy. Bởi vì dị năng của hắn ta không giống như hắn công bố ra ngoài, không phải chỉ đơn giản là Tinh thần hệ dị năng giả, mà là một song hệ dị năng giả.
Lý Hoành Triết còn có một con bài khác — chính là dị năng cảm giác!
Định nghĩa loại dị năng này rất mơ hồ, có thể xem như loại đặc thù của Tinh thần hệ, nhưng Lý Hoành Triết vẫn đem loại dị năng này cùng Tinh thần hệ dị năng tách riêng.
Dị năng cảm giác phi thường hữu dụng, từng giúp Lý Hoành Triết giải trừ được rất nhiều nguy cơ.
Cảm giác, hắn có thể cảm giác được ác ý cùng thiện ý của người khác đối với mình, thậm chí khi cấp bậc được nâng cao, hắn ta có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng người khác, thứ này so với thuật đọc tâm không khác nhau bao nhiêu.
Loại dị năng hệ đặc thù này khiến Lý Hoành Triết vốn chỉ là một nhân viên suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu, không am hiểu kết giao này nọ, cũng không biết gì về đàm phán nhất thời nháy mắt biến thân, trở thành cao thủ.
Khi Lý Hoành Triết khống chế được tang thi nhân tạo công kích ma nhân, hắn liền cảm ứng được một trận ác ý cùng hận ý cách đó không xa truyền đến nhằm vào mình. Khi hắn ta nhìn qua, ở nơi đó lại nhìn thấy ba người Tần Minh, Mộ Lê Thần và An Dương.
Tần Minh từng vì mời chào hắn nên đã cùng hắn làm không ít giao dịch, hẳn là không phải Tần Minh.
Như vậy chỉ còn lại hai người, hoặc là Mộ Lê Thần, hoặc là An Dương, cho nên Lý Hoành Triết dứt khoát để Tần Minh dẫn hai người khả nghi này lại đây để tra xét rõ ràng một phen.
Nhưng khi hai người qua đây, hắn lại phát hiện một chút cảm giác hận thù cũng không có.
Hai mắt Lý Hoành Triết âm trầm, nhưng trên mặt vẫn lộ ra tươi cười, vươn tay đến trước mặt An Dương: “Xin chào, tôi là Lý Hoành Triết.”
Lý Hoành Triết bộ dạng không tính khó nhìn, khuôn mặt tuấn tú, tuổi cũng không lớn ngược lại càng có một cỗ phong phạm thành thục của nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khiến ấn tượng đầu tiên trong mắt người khác thật sự rất tốt.
Dù lúc nãy có cách xa như thế, Mộ Lê Thần lại có thể nhìn ra bộ mặt phía sau vẻ đạo mạo, làm như bình tĩnh ấy, hắn lập tức nhớ tới kiếp trước bộ dáng Lý Hoành Triết khi làm nghiên cứu đều điên cuồng dữ tợn, thật sự không có bất cứ hảo cảm nào.
Bất quá, ấn tượng đầu tiên của An Dương đối với người này ngược lại không sai, hắn nhìn Lý Hoành Triết vươn tay ra, sau đó nắm lấy: “Chào, tôi là An Dương.”
An Dương: Tâm tình A Thần tựa hồ không tốt lắm…… Thật lo lắng……
Lý Hoành Triết nắm một chút sau liền thu tay lại, nhưng hắn đã nhìn được cảm giác cùng tâm tình của An Dương lúc này.
Không sai, chủng loại dị năng này giống như thuật đọc tâm vậy, nhưng càng về sau sẽ không cần tiếp xúc thân thể, hiện tại cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng một chút thiện ý cùng ác ý của đối phương mà thôi, hơn nữa còn phải tiếp xúc mới có thể được cảm nhận được cụ thể.
Lý Hoành Triết hiện tại trên cơ bản đã xác định cổ địch ý lúc nãy không phải xuất phát từ An Dương, vậy thì chính là đến từ vị An Thần đứng bên cạnh An Dương mặc áo choàng đen bao kín cơ thể.
Lý Hoành Triết lại chìa tay ra với Mộ Lê Thần, cười cười: “Chào.”
Tươi cười trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, chung quy hắn thân là một nghiên cứu viên, đối với việc khống chế cảm xúc cùng phương diện diễn trò thật sự không thể nào làm tốt được, hắn cũng không phải thương nhân.
Mộ Lê Thần vẫn luôn ở trạng thái cảnh giác nhìn ra Lý Hoành Triết không thích hợp, trong lòng lập tức kéo lên cảnh báo.
Tên gia hỏa họ Lý này đến tột cùng muốn làm cái gì?
Linh quang Mộ Lê Thần đột nhiên chợt lóe, nhớ tới kiếp trước từng nghe nói về truyền thuyết có liên quan đến Lý Hoành Triết, hắn là song hệ dị năng giả, loại dị năng thứ hai còn là thuật đọc tâm?
Chẳng qua, tin tức này là khi hắn ở trong sở nghiên cứu nghe được hai nghiên cứu viên đi theo Lý Hoành Triết học hỏi nói chuyện phiếm, không biết có phải thật không.
Nhưng mặc kệ thật giả thế nào, một lòng cảnh giác vẫn là tốt nhất.
Mộ Lê Thần nhìn cánh tay Lý Hoành Triết vươn ra, cười lạnh nói: “Chào.” Nhưng hắn lại không thèm tiếp xúc thân thể với Lý Hoành Triết.
Nếu hắn không đoán sai, Lý Hoành Triết không để ý chuyện mình vẫn luôn khiết phích mà muốn cùng hắn và An Dương bắt tay nhất định có ý đồ.
Hầu hết nghiên cứu viên đều có tính khiết phích, này không phải vấn đề thói quen cá nhân, mà là đặc thù nghề nghiệp. Lý Hoành Triết là một kẻ cực kỳ si mê nghiên cứu, hắn mỗi ngày đều sẽ tiêu độc cho mình vài lần, thích nhất là đứng trong phòng cách ly vô khuẩn.
Người khiết phích nặng như Lý Hoành Triết lại không mang bao tay mà muốn bắt tay với người khác, khẳng định có liên quan đến thuật đọc tâm kia, nói không chừng chính là bởi vì nếu muốn sử dụng thuật đọc tâm thì phải tiếp xúc thân thể.
Lý Hoành Triết thấy Mộ Lê Thần hoàn toàn không cho hắn mặt mũi mà cự tuyệt cái bắt tay của hắn, hắn có chút tò mò hỏi: “Cậu sao lại không muốn bắt tay với tôi? Chẳng lẽ là khinh thường tôi?” Hoặc là phát hiện ra cái gì rồi?
Mộ Lê Thần lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là tính khiết phích của tôi có chút nghiêm trọng mà thôi.”
Lần này, gã ta bị tầng tầng lớp lớp tang thi nhân tạo hệ kim vây quanh, bắt đầu thong dong thi triển một loại bí thuật, loại bí thuật này Mộ Lê Thần cũng có chút hiểu biết. Dù sao gã kia cũng là Ma Tu, có một số bí thuật quỷ dị được đề cập bên trong truyền thừa.
Loại bí thuật này là một loại độn thuật, nó thiêu đốt máu trong cơ thể để chạy trốn, tạm thời gọi là độn huyết. (Giống độn thổ đó mấy chế =.,=)
Sau khi thi triển độn huyết cơ thể sẽ hóa thành một đạo huyết quang, lấy vận tốc âm thanh chạy trốn.
Mộ Lê Thần cùng ma nhân giao thủ nhiều lần, vừa thấy trên người ma nhân sáng lên quang mang hồng sắc liền biết gã muốn thi triển độn huyết bỏ chạy, Mộ Lê Thần âm thầm phóng tinh thần lực công kích, khiến động tác gã ta chậm lại trong nháy mắt.
Binh quý thần tốc, cao thủ giao chiến cho dù chỉ là một cái nháy mắt có vẻ như không lâu, nhưng cũng đủ để phân thắng bại, huống chi Mộ Lê Thần còn đánh lén.
Một đạo hư ảnh trường đao huyết sắc bổ về phía ma nhân, gã ma nhân vừa thấy hư ảnh trường đao đỏ như máu, nhất thời kinh hãi, sau đó cũng không thèm quay đầu lại đã cấp tốc bỏ chạy.
Quang mang hồng sắc trên người gã vừa nãy còn mơ hồ bắt đầu biến thành màu đỏ vô cùng tiên diễm, đỏ như máu, gã lấy tốc độ kinh người đột nhiên bật nhảy lên đến một độ cao khó có thể tin được.
Hư ảnh trường đao huyết sắc rơi xuống địa phương mà chưa tới một giây trước gã ma nhân còn đứng, phụ cận hơn mười con tang thi nhân tạo bị ảnh hưởng đều hóa thành bột mịn.
Mộ Lê Thần thấy một kích của mình không thu được kết quả, liền thu hồi Huyết Ma đao, cũng không phải quá thất vọng.
Cùng ma nhân giao thủ nhiều lần như vậy, hắn đối với ma nhân cũng coi như hiểu, lực công kích không cao, thực lực không được tốt lắm, song thủ đoạn quỷ dị cùng bí thuật chạy trốn lại càng khó lòng phòng bị.
Hơn nữa, một kích vừa rồi của hắn tuy rằng không giết được gã, nhưng cũng không hẳn là không có một chút hiệu quả nào, bởi vì thời khắc khi cuối cùng gã chạy trốn, huyết quang trên người gã càng thêm sặc sỡ, khiến cho Mộ Lê Thần cảm thấy gã dường như không thể kiểm soát khí tức của mình.
Hiển nhiên, ma nhân thi triển thứ này để đào thoát, tốc độ chiêu thức có thể so với vận tốc âm thanh, muốn thi triển nó cái giá phải trả cũng rất lớn.
Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương, nói: “Sự tình nếu đã kết thúc, chúng ta đi thôi.”
Hai người đang muốn cùng nhau rời đi, lúc này Tần Minh phụ trách chỉ huy lại tìm tới: “Chờ một chút, hai người đi theo tôi gặp bác sĩ Lý, hắn ta rất muốn gặp hai người.”
Hai tay Mộ Lê Thần buông bên người khẽ nắm lại một chút, tựa hồ muốn nắm chặt thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Lý Hoành Triết…… Hai mắt Mộ Lê Thần rơi xuống trên người Lý Hoành Triết, hắn đang đứng bên cạnh đàn tang thi nhân tạo cũng nhìn qua bên này.
Lý Hoành Triết bắt được tầm mắt của Mộ Lê Thần liền hòa ái cười với hắn, gật đầu chào hỏi.
Mộ Lê Thần lạnh mặt dời tầm nhìn, thậm chí ngay cả một câu đáp có lệ cũng không muốn nói.
An Dương nhất tâm chỉ chú ý Mộ Lê Thần liền nhận thấy hắn có chuyện không thích hợp, hơi nheo mắt, sau đó nói với Tần Minh: “Nhưng chúng tôi lại không muốn gặp cái vị bác sĩ Lý gì gì đó. Không đi.”
An Dương một câu từ chối khiến sắc mặt Tần Minh có chút khó coi.
Lý Hoành Triết là sở trưởng sở nghiên cứu ngầm, thân phận ở Tần gia phi thường cao, cho nên cho dù Tần Minh hiện tại đã là gia chủ Tần gia kế tiếp, hắn cũng không thể không khách khí với Lý Hoành Triết. Cho nên Tần Minh mới tự mình làm công tác truyền lời cho Lý Hoành Triết.
Nay An Dương dứt khoát từ chối lời mời của Lý Hoành Triết như vậy, chẳng khác nào cho Tần Minh một cái bạt tay.
Chỉ là Tần Minh không dám động đến Mộ Lê Thần và An Dương, không nói đến trong tay Mộ Lê Thần nắm giữ yếu điểm của hắn, mỗi ngày hắn đều cần Mộ Lê Thần giúp hắn ức chế dị biến trong cơ thể, chỉ riêng thực lực chênh lệch giữa hắn và Mộ Lê Thần cũng không phải là thứ mà hắn có thể tùy tiện đánh chửi.
Bởi vì tin tức Mộ Lê Thần cùng An Dương đều là truyền thừa giả sớm đã lộ ra trong phạm vi nhỏ.
Truyền thừa giả so với dị năng giả càng là sự tồn tại hiếm hoi, còn đặc biệt được trời ưu ái, Tần gia đối với truyền thừa giả dành ra một khoản đãi ngộ phi thường tốt, mỗi một truyền thừa giả đều là bảo bối của Tần gia, mà hai anh em An gia đều là truyền thừa giả, thực lực còn cường đại nhất trong nhóm truyền thừa giả, thật sự không thể tùy tiện đắc tội.
Tần Minh không muốn đắc tội với Mộ Lê Thần cùng An Dương, cũng không muốn đắc tội Lý Hoành Triết, cho nên hắn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bác sĩ Lý thân phận đặc biệt, cùng hắn có mối quan hệ tốt đối với hai người rất có lợi. Tỷ như phát cho hai người vài thứ dược của sở nghiên cứu, còn là do bác sĩ Lý nghiên cứu ra …”
Mộ Lê Thần thoáng nhướn mày, ngắt lời hắn: “Vậy được, gặp thì gặp.”
Tần Minh vì hoàn thành được ủy thác mà vui vẻ ra mặt, mang theo Mộ Lê Thần cùng An Dương đi về phía Lý Hoành Triết.
Mộ Lê Thần đi rất chậm, từng bước một, hắn cảm giác trái tim yên lặng nhiều năm phảng phất như sống lại. Hắn tựa hồ có thể nghe được thanh âm nhảy lên trong lồng ngực, tâm tạng vừa hưng phấn kích động vừa đau khổ.
Nhưng những cảm giác ấy chung quy cũng chỉ là ảo giác, hắn vẫn là một hoạt tử nhân, một tang thi hoàng.
Khi Mộ Lê Thần của bây giờ đối mặt với cừu hận tăm tối cùng cừu nhân đời trước, hắn đột nhiên cảm thấy, tựa hồ không quá khó khăn.
Một dị năng giả nhỏ yếu như vậy, với tinh thần lực của hắn, chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết.
Bản thân đem người ta trở thành cừu nhân lớn nhất, nhưng khi hắn thật sự đối mặt, hắn phát hiện người nọ yếu đến mức không chịu được một kích, khiến hắn có loại cảm giác như đấm vào bị bông.
Mộ Lê Thần lại nhìn về phía Lý Hoành Triết, hắn ta vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh kì lạ. Chung quy này cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, trở tay một cái liền có thể gạt bỏ, mục tiêu cuối cùng của hắn, vẫn là toàn bộ Tần gia.
So với chiếm cứ con quái vật Tần gia ở căn cứ B thị, Lý Hoành Triết nhiều nhất chỉ như một con chó, không đáng vì nó mà hủy mất toàn bộ kế hoạch.
Bởi vậy Mộ Lê Thần lúc nãy còn mang oán hận cùng thống khổ, tạm thời buông được tâm tình, thản nhiên đối mặt Lý Hoành Triết.
Mộ Lê Thần thản nhiên, Lý Hoành Triết lại kỳ quái.
Lý Hoành Triết đối với Mộ Lê Thần cùng An Dương rất cảnh giác, bởi vì hắn ta mẫn cảm nhận thấy được người đối diện mình chứa đầy hận ý cùng địch ý.
Có lẽ người khác sẽ cho rằng mình bị ảo giác, nhưng Lý Hoành Triết tuyệt đối sẽ không cho là như vậy. Bởi vì dị năng của hắn ta không giống như hắn công bố ra ngoài, không phải chỉ đơn giản là Tinh thần hệ dị năng giả, mà là một song hệ dị năng giả.
Lý Hoành Triết còn có một con bài khác — chính là dị năng cảm giác!
Định nghĩa loại dị năng này rất mơ hồ, có thể xem như loại đặc thù của Tinh thần hệ, nhưng Lý Hoành Triết vẫn đem loại dị năng này cùng Tinh thần hệ dị năng tách riêng.
Dị năng cảm giác phi thường hữu dụng, từng giúp Lý Hoành Triết giải trừ được rất nhiều nguy cơ.
Cảm giác, hắn có thể cảm giác được ác ý cùng thiện ý của người khác đối với mình, thậm chí khi cấp bậc được nâng cao, hắn ta có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng người khác, thứ này so với thuật đọc tâm không khác nhau bao nhiêu.
Loại dị năng hệ đặc thù này khiến Lý Hoành Triết vốn chỉ là một nhân viên suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu, không am hiểu kết giao này nọ, cũng không biết gì về đàm phán nhất thời nháy mắt biến thân, trở thành cao thủ.
Khi Lý Hoành Triết khống chế được tang thi nhân tạo công kích ma nhân, hắn liền cảm ứng được một trận ác ý cùng hận ý cách đó không xa truyền đến nhằm vào mình. Khi hắn ta nhìn qua, ở nơi đó lại nhìn thấy ba người Tần Minh, Mộ Lê Thần và An Dương.
Tần Minh từng vì mời chào hắn nên đã cùng hắn làm không ít giao dịch, hẳn là không phải Tần Minh.
Như vậy chỉ còn lại hai người, hoặc là Mộ Lê Thần, hoặc là An Dương, cho nên Lý Hoành Triết dứt khoát để Tần Minh dẫn hai người khả nghi này lại đây để tra xét rõ ràng một phen.
Nhưng khi hai người qua đây, hắn lại phát hiện một chút cảm giác hận thù cũng không có.
Hai mắt Lý Hoành Triết âm trầm, nhưng trên mặt vẫn lộ ra tươi cười, vươn tay đến trước mặt An Dương: “Xin chào, tôi là Lý Hoành Triết.”
Lý Hoành Triết bộ dạng không tính khó nhìn, khuôn mặt tuấn tú, tuổi cũng không lớn ngược lại càng có một cỗ phong phạm thành thục của nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khiến ấn tượng đầu tiên trong mắt người khác thật sự rất tốt.
Dù lúc nãy có cách xa như thế, Mộ Lê Thần lại có thể nhìn ra bộ mặt phía sau vẻ đạo mạo, làm như bình tĩnh ấy, hắn lập tức nhớ tới kiếp trước bộ dáng Lý Hoành Triết khi làm nghiên cứu đều điên cuồng dữ tợn, thật sự không có bất cứ hảo cảm nào.
Bất quá, ấn tượng đầu tiên của An Dương đối với người này ngược lại không sai, hắn nhìn Lý Hoành Triết vươn tay ra, sau đó nắm lấy: “Chào, tôi là An Dương.”
An Dương: Tâm tình A Thần tựa hồ không tốt lắm…… Thật lo lắng……
Lý Hoành Triết nắm một chút sau liền thu tay lại, nhưng hắn đã nhìn được cảm giác cùng tâm tình của An Dương lúc này.
Không sai, chủng loại dị năng này giống như thuật đọc tâm vậy, nhưng càng về sau sẽ không cần tiếp xúc thân thể, hiện tại cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng một chút thiện ý cùng ác ý của đối phương mà thôi, hơn nữa còn phải tiếp xúc mới có thể được cảm nhận được cụ thể.
Lý Hoành Triết hiện tại trên cơ bản đã xác định cổ địch ý lúc nãy không phải xuất phát từ An Dương, vậy thì chính là đến từ vị An Thần đứng bên cạnh An Dương mặc áo choàng đen bao kín cơ thể.
Lý Hoành Triết lại chìa tay ra với Mộ Lê Thần, cười cười: “Chào.”
Tươi cười trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, chung quy hắn thân là một nghiên cứu viên, đối với việc khống chế cảm xúc cùng phương diện diễn trò thật sự không thể nào làm tốt được, hắn cũng không phải thương nhân.
Mộ Lê Thần vẫn luôn ở trạng thái cảnh giác nhìn ra Lý Hoành Triết không thích hợp, trong lòng lập tức kéo lên cảnh báo.
Tên gia hỏa họ Lý này đến tột cùng muốn làm cái gì?
Linh quang Mộ Lê Thần đột nhiên chợt lóe, nhớ tới kiếp trước từng nghe nói về truyền thuyết có liên quan đến Lý Hoành Triết, hắn là song hệ dị năng giả, loại dị năng thứ hai còn là thuật đọc tâm?
Chẳng qua, tin tức này là khi hắn ở trong sở nghiên cứu nghe được hai nghiên cứu viên đi theo Lý Hoành Triết học hỏi nói chuyện phiếm, không biết có phải thật không.
Nhưng mặc kệ thật giả thế nào, một lòng cảnh giác vẫn là tốt nhất.
Mộ Lê Thần nhìn cánh tay Lý Hoành Triết vươn ra, cười lạnh nói: “Chào.” Nhưng hắn lại không thèm tiếp xúc thân thể với Lý Hoành Triết.
Nếu hắn không đoán sai, Lý Hoành Triết không để ý chuyện mình vẫn luôn khiết phích mà muốn cùng hắn và An Dương bắt tay nhất định có ý đồ.
Hầu hết nghiên cứu viên đều có tính khiết phích, này không phải vấn đề thói quen cá nhân, mà là đặc thù nghề nghiệp. Lý Hoành Triết là một kẻ cực kỳ si mê nghiên cứu, hắn mỗi ngày đều sẽ tiêu độc cho mình vài lần, thích nhất là đứng trong phòng cách ly vô khuẩn.
Người khiết phích nặng như Lý Hoành Triết lại không mang bao tay mà muốn bắt tay với người khác, khẳng định có liên quan đến thuật đọc tâm kia, nói không chừng chính là bởi vì nếu muốn sử dụng thuật đọc tâm thì phải tiếp xúc thân thể.
Lý Hoành Triết thấy Mộ Lê Thần hoàn toàn không cho hắn mặt mũi mà cự tuyệt cái bắt tay của hắn, hắn có chút tò mò hỏi: “Cậu sao lại không muốn bắt tay với tôi? Chẳng lẽ là khinh thường tôi?” Hoặc là phát hiện ra cái gì rồi?
Mộ Lê Thần lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là tính khiết phích của tôi có chút nghiêm trọng mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.