Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 25

Yêu Thương Hải

23/06/2016

Mộ Lê Thần đi cùng đám người Trương Duệ Bá hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, mấy người Mộ gia kia đều từ bỏ cái ‘ô’ là hắn và An Dương mà chạy đến nấp dưới ‘ô’ của Trương Duệ Bá.

Bất quá, Mộ Lê Thần cũng không để ý đến, hắn còn đang tìm cơ hội.

Mấy ngày nay, hắn không tìm được một cơ hội thích hợp nào để xử lý Văn Ngang, lấy dị đan.

Thực ra, dị đan của Tống Nghị ngược lại lấy dễ dàng hơn, nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, Mộ Lê Thần vẫn chưa động tay đến hắn.

Hôm nay, An Dương lái xe, Mộ Lê Thần ngồi bên cạnh, nhìn qua hắn tuy rằng giống như nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra đang đem tinh thần lực gắt gao tập trung trên người Văn Ngang và Tống Nghị.

Đúng lúc này, biến dị xảy ra.

Trời sáng lạng đầy nắng đột nhiên bị bóng tối bao trùm.

“Nhật thực! Là nhật thực! Lại là nhật thực!”

Nghe những âm thanh kinh hãi vang lên, Mộ Lê Thần chậm rãi mở mắt.

Bật đèn pha, phía trước được chiếu sáng, thế nhưng trong lòng mỗi người như bị một tảng đá lớn đè nặng, không biết phía trước con đường mình đang đi có còn bằng phẳng hay không?

Mộ Lê Thần cảm giác được một cỗ năng lượng dũng mãnh tràn vào thân thể, khiến hắn thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ thành tiếng.

Tuy rằng kiếp trước ba tháng sau mạt thế mới xuất hiện nhật thực lần thứ hai, mà kiếp này đã đến sớm như vậy, nhưng điều này đối với hắn mà nói là một chuyện tốt.

.

Âm thanh của Trương Duệ Bá ngồi trên một chiếc xe quân dụng khác truyền tới: “Tất cả xuống xe, trốn ra phía sau tòa cao ốc đi!”

Đang đắm chìm trong luồng năng lượng nhật thực mang đến, Mộ Lê Thần nhìn về phía Trương Duệ Bá, tuy rằng biểu hiện của ông ta rất trấn định nhưng trong lòng nhiều người ngồi ở đây vẫn hoảng sợ.

Mộ Lê Thần nghe được vài người và dị năng giả bất an trao đổi với nhau.

“Lần trước cũng bởi vì nhật thực mà nhân loại biến thành tang thi, lần này nhật thực lại xuất hiện…..”

“Đúng vậy, không biết sẽ phát sinh cái gì nữa.”

“Chẳng lẽ những người bình thường còn lại sẽ biến thành tang thi luôn?”

“Nói không chừng là biến thành dị năng giả!”

……

Những người sau khi trải nghiệm mạt thế kéo đến chỉ vì nhật thực, tự nhiên sẽ không còn xem đó là hiện tượng thiên văn bình thường, ngược lại còn nghĩ đó chính là thiên tai.

Bất quá, cũng có những người mong chờ nhật thực để thức tỉnh dị năng, trở thành đứa con may mắn của trời.

Nhưng nếu nói dị năng giả là những người may mắn thì còn phải xem lại.

Mộ Lê Thần nhìn những gương mặt vừa mang sợ hãi vừa mang mong chờ kia, cúi đầu, ngăn chặn bản thân bởi vì sức mạnh ngày một gia tăng mà khiến người khác chú ý đến ánh mắt đen thẫm của mình.

An Dương thấy Mộ Lê Thần cúi đầu, nghĩ hắn có chỗ nào cảm thấy khó chịu, đem xe dừng lại ở phía sau tòa nhà, lo lắng hỏi: “A Thần, cậu không sao chứ? Không thoải mái sao?”

Mộ Lê Thần không trả lời, Mộ Lê Dật ngồi ở phía sau liền âm dương quái khí* nói: “Anh ấy có gì không thoải mái chứ? Đơn giản là không bệnh mà rên thôi”

(* Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Mộ Lê Thần đối với lời của Mộ Lê Dật mắt điếc tai ngơ, chỉ lắc đầu với An Dương, sau đó nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế dựa nói: “Không sao. Chỉ là hơi mệt một chút.”



An Dương yên lòng, nói: “A Thần, đợi lát nữa vào bên trong tòa nhà kia, cậu cứ ngủ tiếp đi.”

Mộ Lê Thần bình thản lên tiếng: “Ừ.”

Nhưng mắt vẫn nhắm lại. Lúc này người ngoài nhìn vào đều thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế hắn đang yên lặng chuyển hóa năng lượng trong không khí hòa vào Hồn tinh bên trong cơ thể.

Đáng tiếc hắn hiện tại không thể rời đi, đến một địa phương trống trải nào đó hấp thu năng lượng sẽ tốt hơn.

.

An Dương tập trung tinh thần lái xe, đột nhiên hắn phát hiện một việc, vài tang thi lúc nãy vốn dĩ đang chạy theo xe bọn họ cư nhiên đứng bất động tại chỗ.

An Dương chạy qua những tang thi đó, đem xe dừng lại phía dưới tòa nhà.

Xuống xe, đèn xe vẫn bật, đám tang thi bên ngoài vẫn không cử động mà ngửa đầu nhìn trời thật là một cảnh tượng quỷ dị.

An Dương cau mày nói: “Tôi thấy không đúng lắm, chúng nó…. hình như đang cử hành một nghi thức gì đó.”

Mộ Lê Thần nhìn hắn một cái, kiềm nén xúc động bên trong, nhẫn nại nói: “Bọn họ vào trong hết rồi, chúng ta cũng nên vào thôi.”

Là nhân loại thì ở bên ngoài nhiều không tốt lắm, cho dù An Dương là dị năng giả, cứ đứng như vậy cũng không phải điều hay gì.

An Dương gật gật đầu, hắn cũng nhận ra được nhật thực này rất quỷ dị, nhất định cùng việc nhân loại hóa thành tang thi và tang thi virus có liên quan.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Tòa nhà này là một khu dân cư, rất cao.

Trương Duệ Bá chọn tòa nhà này, nếu có bầy tang thi công kích đến có thể chạy lên tầng thượng, mà tầng thượng ở đây lại cách những mái nhà khác không xa lắm.

Không có ai dám đi thang máy, hơn nữa điện bây giờ cũng không có.

Tất cả mọi người đều đi thang bộ, tổng cộng hết hai mươi ba tầng lầu, Trương Duệ Bá gọi bọn hắn đi lên xem xét trước.

Các dị năng giả thì không sao, chung quy, sau khi thức tỉnh dị năng, thân thể cho dù là Mộ Lê Dật mang Không gian dị năng không có chút sức chiến đấu nào cũng được cải tạo so với người bình thường khỏe hơn một ít.

Nhưng đám người thường không có dị năng kia thì chính là thống khổ. Nhất là Mộ Dung, An Như, Liễu Nhứ, Mộ Thanh Loan và Phó Nghiên.

Những người của Trương Duệ Bá dù không có dị năng nhưng đều là quân nhân được huấn luyện, thể lực có thể so với Mộ Lê Dật mới thức tỉnh dị năng không gian.

Còn Tống Vũ, tuy là người thường, gia thế cũng bình thường, nhưng lúc chạy trốn mạt thế hơn phân nửa đều là chạy bộ hoặc đi bộ, ít nhiều cũng được tập luyện thành quen, thể chất so với An Như tốt hơn nhiều.

Mà Mộ Dung tuy rằng thường xuyên đi phòng tập gym rèn luyện nhưng trên người hắn rất nhiều thương tích, khả năng chống đỡ cũng giảm đi thấy rõ.

Mộ Lê Thần từng bước từng bước đi lên, trên trán không có lấy một giọt mồ hôi, vẫn khí định thần nhàn (bình tĩnh, an nhàn) như vậy.

An Dương lưng mang hai túi thật lớn đi theo phía sau hắn, mồ hôi ẩn ẩn rỉ ra trên trán.

Hắn là Băng hệ dị năng giả, khiến cho hắn chảy mồ hôi có thể thấy được hai túi to kia thật khiến hắn không thoải mái.

Mộ Lê Thần nghe ra tiếng hít thở có chút nặng nhọc của An Dương, đưa tay lấy hai túi to trên lưng hắn xuống, trong mắt ẩn ẩn ý cười: “Cậu còn ở đó thể hiện, mệt rồi kìa, để tôi mang cho!”

An Dương lại không nhìn ra tiếu ý trong mắt hắn, cướp hai cái túi về cõng trên lưng, nói: “Tự tôi mang được.”

Mộ Lê Thần nhìn sắc mặt An Dương có chút xấu hổ, khóe môi giương lên, tạo ra một độ cong, thấp giọng cười bảo: “Tốt!”

Những hành động thân thiết của bọn họ đi phía trước cư nhiên đều lọt hết vào mắt đám người đi phía sau, đã mệt còn phải nhìn mấy chuyện chó chết này thực đáng sinh khí mà, An Như liền hô lên với Mộ Lê Thần: “A Thần, ngươi còn không đến giúp mẹ?”

Mộ Lê Thần nghe An Như gọi, quay đầu nhìn nhìn.



Chỉ thấy bộ dáng An Như mệt đến lợi hại, tay trái được Phó Nghiên đỡ, tay phải được Mộ Lê Dật đỡ.

Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn, An Như sợ Mộ Lê Dật vất vả, vì thế đem toàn bộ sức nặng đặt trên người Phó Nghiên, Phó Nghiên thân thể tốt nhưng bây giờ so với An Như còn muốn mệt hơn.

Khóe miệng Mộ Lê Thần cong lên, nhãn cười lạnh lùng, nói: “Mẹ à, tôi thấy bà nói chuyện còn rất nhiều khí lực nha! Nếu thực sự đi không nổi, bên cạnh mẹ chẳng phải còn có con trai yêu dấu sao?”

Nghe thấy lời này của Mộ Lê Thần, Mộ Lê Dật phản bác: “Anh, anh nói cái gì vậy? Anh cũng là con của mẹ mà!”

Mộ Lê Thần tựa tiếu phí tiếu nhìn Mộ Lê Dật cùng An Như, cười nhạo một tiếng, giọng điệu bình đạm: “Vậy sao?”

Nói xong hắn liền xoay người đi lên, chớp nhoáng đã cùng An Dương bỏ bọn họ sau lưng.

Những lời hắn nói không phải câu nghi vấn, cũng không phải là đang hỏi lại, chỉ là mang theo một mạt trào phúng mà thôi.

An Như thấy Mộ Lê Thần không chút do dự kéo An Dương đi mất, tức giận đến ngực phát đau: “Đồ bất hiếu!”

Con người đều rất dễ quên, bên cạnh An Như có Mộ Lê Dật đã là dị năng giả, hơn nữa còn nhận được sự coi trọng của Trương Duệ Bá, sợ hãi đối với Mộ Lê Thần phảng phất tiêu thất hết rồi.

Mộ Dung chậm rãi đi phía sau bọn họ không có ai dìu, khuôn mặt âm kiệt ngẩng lên liếc mắt nhìn An Như hùng hùng hổ hổ, sau đó cúi đầu, tiếp tục chậm rãi đi.

Mỗi một bước đi, vết thương trên tay trái liền đau một thêm một phần, căm hận trong lòng hắn cũng tăng thêm tầng nữa…..

.

An Dương đi bên cạnh Mộ Lê Thần, nhìn thoáng qua bọn người Trương Duệ Bá phía trước, thấp giọng nói: “A Thần, cậu nói bọn họ hiện tại có chủ ý gì?”

Hắn không tin An Như lúc trước đối mặt với Mộ Lê Thần ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên mà bây giờ không có ai chống lưng lại có thể cùng Lê Thần hô to gọi nhỏ.

Hơn nữa hắn không tin An Như sẽ bởi vì Mộ Lê Dật là không gian dị năng giả liền có thể đứng thẳng mà nói. Sau lưng nhất định có Trương Duệ Bá đỡ cho.

Mộ Lê Thần cũng không muốn quan tâm đến chủ ý của Trương Duệ Bá, bởi vì ông ta chắc chắn muốn mượn tài năng của bọn hắn để làm lực lượng cho riêng mình.

Mà hắn, không hề có ý định để cho nhóm người này sống tới căn cứ H tỉnh.

Mộ Lê Thần thản nhiên nói: “Sẽ không có việc gì.”

An Dương tuy không biết Mộ Lê Thần vì cái gì lại tự tin như vậy, trong lòng có hơi nghi ngờ, nhưng thấy Mộ Lê Thần không muốn nhiều lời, cũng không nói gì thêm.

Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn An Dương.

Nghi ngờ trong lòng An Dương hắn biết, hắn cũng không phải không muốn giải thích, nhưng thân phận tang thi hoàng của hắn là tuyệt đối không thể bại lộ. Hắn cũng không muốn lừa gạt An Dương, chỉ có thể lảng tránh vấn đề.

Đi sau một giờ, mọi người đều lên đến tầng hai mươi ba.

Tầng này có kết cấu ba căn hộ hai mặt tiền, đám người Mộ Lê Thần bị Trương Duệ Bá an bài trong một căn hộ phía nam, hai căn hộ còn lại là Trương Duệ Bá và thủ hạ của hắn chiếm.

Mộ Lê Thần bị phân ở cùng Tống Nghị một phòng sắc mặt liền không tốt. Chỉ nhếch mép, sau đó hắn đem ba phòng ngủ cùng thư phòng xem xét, rồi đi vào hành lang nối giữa một phòng ngủ và thư phòng: “Tôi và An Dương sẽ ở phòng ngủ này, còn lại hai phòng khác và thư phòng các người tự phân chia đi.”

Nói xong, hắn mặc kệ đám người kia còn lo tranh phòng liền muốn kéo An Dương vào phòng mình chọn.

“Đợi đã!”

Mộ Lê Dật vốn đang muốn đứng ra ngăn cản Mộ Lê Thần cùng An Dương cô nam quả nam ở chung một chỗ, không ngờ đã có người hô lên trước hắn, hắn liền im lặng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

“Chỉ hai người các anh mà đã chiếm hết một phòng có phải rất không hợp lý hay không?”

Mộ Lê Thần chậm rãi xoay người lại, nhìn cái kẻ can đảm dám phản bác quyết định của hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh: “Sao? Anh nói không hợp lý?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook