Chương 45
Yêu Thương Hải
02/08/2016
“A–” Một tiếng thét cao, sắc nhọn quấy nhiễu Mộ Lê Thần đang dùng dị năng hệ thủy tẩy rửa dị đan trong đầu Lý Thiên Vận.
Hắn đem thi thể Lý Thiên Vận đá qua một bên, liếc nhìn Vu Lôi vừa mới tỉnh táo lại.
Bởi vì biến dị bướm bị phong ấn trong gương nên dây leo xung quanh bắt đầu héo rũ, những hư ảnh do tinh thần lực tạo ra cũng biến mất, con đường cao tốc bằng phẳng lại được ánh nắng chiếu vào.
Vu Lôi dưới ánh nắng nhìn đến rõ ràng đầu của Lý Thiên Vận bị khai phá giống như chó chết nằm ở đó, mà Mộ Lê Thần thì lo thưởng thức khỏa dị đan lục sắc đào ra từ đầu Lý Thiên Vận, không chút để ý đến cô.
Nhìn móng tay đen dài cùng với hai tròng mắt tối đen một mảnh của Mộ Lê Thần, Vu Lôi nhịn không được run lên, tận lực thu nhỏ sự hiện diện của mình, chỉ hận không thể làm cho mình tàng hình.
Lúc bắt gặp cặp mắt đen thẳm của Mộ Lê Thần chằm chằm nhìn mình, Vu Lôi thật muốn ngất xỉu cho xong.
Cô thật hận mình vì sao vừa nãy lại mất khống chế thét lên một tiếng!
Mộ Lê Thần chậm rãi, thong thả bước đến trước mặt cô, tâm tình rất tốt nhìn cô cười, sau đó trước mặt cô đem cái khỏa dị đan lục sắc lấy từ đầu Lý Thiên Vận ném vào trong miệng, giống như ăn chocolate đường đậu mà nhai nhai. Tiếng nhai nuốt vang lên răng rắc.
Hắn cười nói: “Cô không phải muốn ‘chocolate đường đậu’ này sao? Cô cần gì phải đi xin tôi như thế, cô cũng có một viên đó?”
Nói rồi hắn đưa tay vuốt tóc cô…..
Chính cô cũng có một viên…………
Chính cô cũng có một viên…………
Chính cô cũng…………
Vốn chỉ là suy đoán không chắc chắn nhưng rốt cuộc Vu Lôi cũng nhịn không được mà sợ hãi, nhảy dựng lên, lớn tiếng hô khóc: “A—a—cứu mạng!”
Mộ Lê Thần không thèm cản, ngược lại còn né ra, thích thú đứng xem Vu Lôi giống như ruồi bọ bay loạn cào cào.
Chỉ là cô ta làm sao có thể chạy khỏi phạm vi khống chế của Mộ Lê Thần?
Rất nhanh đã bị Mộ Lê Thần chơi chán bắt trở về.
Vu Lôi cảm giác có người đang vuốt ve gáy của mình, cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa, cầu xin nói: “Mộ thiếu, anh tha cho em đi mà! Em không muốn chết, anh muốn em làm cái gì cũng được hết, chỉ cần anh bỏ qua cho em!”
Móng tay Mộ Lê Thần lại thò ra, chậm rãi cắm vào gáy cô, trên mặt mang theo nét tươi cười ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không thích, không muốn tha.”
Vu Lôi trong một chốc còn chưa chết, cảm nhận rõ nổi thống khổ này, cô mở to hai mắt, tròng mắt bởi vì dùng sức trừng lớn mà muốn lộ ra ngoài.
Bản năng cơ thể bởi vì đau đớn mà co rút, run rẩy trong thoáng chốc, thẳng đến khi Mộ Lê Thần đem một viên dị đan màu lam nhạt dính chất dịch trắng trắng đỏ đỏ dơ bẩn móc ra, cô mới không động đậy nữa.
Mộ Lê Thần tạo ra một dòng nước, đem khỏa châu tẩy rửa sạch sẽ, sau đó lại bỏ vào trong chiếc túi vẫn mang theo bên mình.
Không còn cách nào khác, lúc trước ăn hơi nhiều, bây giờ không có đói! ╮[╯▽╰]╭
.
Giải quyết xong Vu Lôi, Mộ Lê Thần xoay đi xử lý Sở Mẫn đang giả chết muốn tìm cơ hội chạy trốn, lại thu thêm một viên dị đan hệ thủy màu lam nhạt.
Về phần Dương Nghiêu bị biến dị bướm hút thành cái xác khô, Mộ Lê Thần bổ đầu hắn ra, rất thất vọng phát hiện dị đan bên trong đã không còn năng lượng, trở thành một khối phế thạch.
Mà lúc này, Mục Nhiên đã sớm thanh lý hết đám người thường còn lại, hắn lấy ba lô chứa tấm gương phong ấn biến dị bướm trên thi thể Lý Thiên Vận xuống đưa cho Mộ Lê Thần.
Tuy rằng hắn rất hứng thú cái lá bùa trên mặt gương, nhưng không được Mộ Lê Thần cho phép, hắn chết cũng không dám mở ba lô ra xem.
Mộ Lê Thần nhận lấy, kéo khóa kéo, sau đó lấy ra tấm gương được dán bùa, thức ăn, đồ dùng cùng nước trong ba lô còn lại không ít, Mộ Lê Thần liền thuận tay ném ba lô cho Mục Nhiên.
Từ mặt gương nhìn vào, chỉ thấy một sắc thái quanh thân phát sáng rực rỡ, có vẻ biến dị bướm bên trong bay bay lượn lượn như đang khiêu vũ, nhưng dáng điệu không có tuyệt đẹp như lúc trước mà tựa hồ rất vội vàng..
Không gian trong gương có vẻ không lớn, biến dị bướm vẫn bay đi bay lại trong một phạm vi.
Mộ Lê Thần sờ sờ mặt gương bóng loáng, nhìn không ra nguyên nhân: “Vẫn là nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xem.”
Hắn đem gương đưa cho Mục Nhiên: “Lá bùa này là sao?”
Mục Nhiên nhận lấy gương, lật nhìn lá bùa nhất trương màu vàng được dùng mực chu sa vẽ đủ loại ký hiệu quỷ dị.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Lê Thần: “Không có biện pháp, tuổi tác lá bùa này còn muốn lớn hơn tôi, có vẻ là một loại bùa phong ấn đã thất truyền từ lâu, tôi phải tra bộ sách.”
Mộ Lê Thần nhớ đến một phòng sách trong quan đạo liền kêu tang thi hệ không gian đi về lấy, nhân tiện nói:“Ngươi cứ giữ tấm gương này đi, đợi lát nữa tìm đọc bộ sách rồi nói tiếp.”
Mục Nhiên sáng tỏ gật gật đầu, sau đó đem gương đặt về trong ba lô.
Mộ Lê Thần liếc mắt đến Tần Chiêu còn nằm ngay đơ trên mặt đất, vì thế liền đi qua đem hắn giống như ôm công chúa mà ôm lên. Σ( ° △ °|||)
Mục Nhiên trợn mắt há hốc mồm…… cái này…. cái này …. chính là kiểu bế công chúa mà!
(Zombie: Hự, cái quái j`!! Anh Thần, em đề nghị anh giữ thân a~~~~ Không thì An Dương quăng cho chó gặm sao!!!)
Hắn nhìn dáng người cao gầy của Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu như công chúa mà ôm đi, trong lòng nửa điểm cảm giác thích hợp cũng không có được, liền mặc kệ xem như không thấy.
Trên đường cao tốc lúc này đã không còn dây leo che ánh sáng, hết thảy quang cảnh đều có thể nhìn rõ.
Mộ Lê Thần chọn chọn lựa lựa một hồi mới tìm được một chiếc xe sạch sẽ nhất trong số những chiếc nằm ngổn ngang trên đường, mở cửa xe ra sau đó cấp tốc ném Tần Chiêu vào ghế sau.
Mà vị trí của tài xế lại có một tang thi vô cùng hoạt bát, lúc Mộ Lê Thần xuất hiện bên cạnh xe, liền an phận giống như học sinh bị chủ nhiệm lớp giáo huấn vậy, ngoan ngoãn ngồi yên.
Tài xế chiếc xe này hẳn là trong lần nhật thực thứ hai chạy trốn đến trên đường cao tốc , nửa đường biến thành tang thi, cho nên trong xe mới sạch sẽ như vậy, vừa không có máu thịt bầy nhầy của tang thi cũng không có máu thịt của nhân loại.
Chắc là tang thi này bị kẹt ở trên ghế điều khiển ra không được, mà sau lần nhật thực thứ hai gặp phải biến dị bướm chiếm lĩnh đường cao tốc này. Nên tang thi này vẫn thuần khiết chưa nếm qua thịt người, đẳng cấp rất thấp.
Loại đẳng cấp thấp này, Mộ Lê Thần cũng lười để ý tới , nó còn chưa có tư cách làm tiểu đệ của hắn.
Liếc liếc mắt nhìn nó thực sự rất an phận, Mộ Lê Thần cũng không thèm quản , lực chú ý tập trung hết lên người Tần Chiêu hiện giờ không biết trời trăng mây đất ra sao.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu bị đánh ngất ôm như ôm công chúa vào trong xe, đương nhiên người không có tâm lý như Mục Nhiên còn tưởng là tìm cho hắn một chiếc xe để ngồi, hắn đâu có biết Mộ Lê Thần muốn tìm xe như vậy chẳng qua chỉ muốn có một không gian phong bế để thực thi kế hoạch __Sưu Hồn!
Điều kiện để Sưu Hồn rất hà khắc, yêu cầu tinh thần lực của Sưu Hồn giả so với tinh thần lực của người xui xẻo nào đó bị Sưu Hồn phải cao hơn ba cấp, hơn nữa nếu Sưu Hồn giả khống chế được không đủ tốt, không những không tìm được đoạn ký ức mình cần mà ngay cả tinh thần lực của Sưu Hồn giả cũng sẽ vỡ, đầu nhất định sẽ bị tạc cho óc văng khắp nơi.
Tần Chiêu là ẩn thân dị năng giả cấp bốn, mà Mộ Lê Thần lại là tang thi hoàng cấp chín, hơn nữa Mộ Lê Thần thường xuyên sử dụng tinh thần lực khống chế tang thi, cho nên tinh thần lực của hắn so với một Tinh thần hệ dị năng giả cấp chín còn muốn cao cường hơn.
Sưu Hồn Tần Chiêu, thực quá dễ dàng.
Nhưng Mộ Lê Thần dù sao cũng là làm lần đầu tiên, cho nên hắn không thể bất cẩn, vẫn là nên cẩn thận một chút.
Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu trói ở ghế sau, sau đó điều động tinh thần thực thâm nhập vào đại não của Tần Chiêu.
Thần kinh não bộ dày đặc dưới tinh thần lực dò xét của hắn không có chỗ nào che giấu được, hắn dần dần tiếp cận khỏa châu trong suốt ở trung tâm của đại não Tần Chiêu.
Tần Chiêu tuy rằng hôn mê , nhưng bản năng phản ứng vẫn còn, tinh thần lực của hắn theo bản năng chống cự sự xâm nhập của Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần đẩy mạnh tinh thần lực đưa vào, chỉ có thể dựa vào bản năng chống cự, tinh thần lực của Tần Chiêu rất nhanh liền như quân lính tan rã.
Mộ Lê Thần tập trung dùng tinh thần lực vây quanh khỏa dị đan trong suốt kia, sau đó từng bước làm xói mòn tinh thần lực trong đó……
Mỗi một trình tự Mộ Lê Thần đều phá lệ cẩn thận, e sợ mắc phải dù chỉ một chút sai lầm.
Thời điểm sắp thành công, Tần Chiêu đột nhiên thanh tỉnh lại.
Hắn mở to mắt, gắt gao trừng Mộ Lê Thần, liều mạng giãy dụa .
Hắn chỉ là một võ giả, thân thể đương nhiên có giới hạn , dị năng cũng chỉ là ẩn thân dị năng, đối với tinh thần lực của Mộ Lê Thần còn kém xa.
Hắn chỉ có thể giãy dụa một cách vô vị.
Bất quá hắn vẫn đấu tranh muốn gây phiền toái cho Mộ Lê Thần.
Nguyên bản tinh thần lực trong đầu Tần Chiêu đã không còn chống cự nhưng sau khi hắn thanh tình đã bộc phát ra ý thức cường đại cùng năng lực phản kháng, giãy dụa vào giây phút cuối cùng trước khi chết.
Mộ Lê Thần bất đắc dĩ, chỉ dùng tinh thần lực cấp năm của mình mạnh mẽ trấn áp Tần Chiêu.
Tần Chiêu chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn truyền đến trong tiềm thức như bị búa tạ đập xuống, ngất đi lần nữa.
Sắc mặt Mộ Lê Thần cũng xanh xanh trắng trắng chậm rãi thu hồi lại tinh thần lực, sau đó nhắm mắt, từ từ tiêu hóa tin tức nội dung mình Sưu Hồn được.
Về phần Tần Chiêu đã ngất đi không biết có bị biến thành một tên phế nhân ngốc tử hay không, thì bị Mộ Lê Thần ném qua một góc.
.
Bởi vì Tần Chiêu phản kháng cường liệt, cộng với thao tác lần đầu tiên Mộ Lê Thần không thuần thục, kết quả Sưu Hồn không tính là quá thành công.
Mộ Lê Thần chỉ có được một phần của nội dung hoàn chỉnh và một ít thứ rải rác, bất quá may mà nội dung tin tức hắn muốn biết đều có.
Tỷ như cái biến dị bướm rực rỡ chói mắt kia……
Màu sắc rực rỡ của bướm biến dị này chính là màu sắc nguyên bản, không phải do bướm bình thường sau khi biến dị mới có.
Nó gọi Mê điệt điệp, am hiểu chế tạo ảo cảnh, tinh thần lừa gạt, là loại dị chủng trời sinh.
Màu sắc thân thể Mê điệt điệp không phải rực rỡ, mà giống như tắc kè hoa dựa theo môi trường và hoàn cảnh mà đổi màu, rất giỏi ẩn nấp.
Loại Mê điệt điệp này trên toàn thế giới chỉ có một con, tại nơi Mê điệt điệp chết, mới có thể sinh ra một con khác.
Cho nên cho dù các gia tộc lánh đời phi thường khát vọng có loại Mê điệt điệp này trong tay, nhưng lại tìm không thấy, bởi vì căn bản chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu .
Mà hiện tại, Mê điệt điệp lại biến dị.
Sau khi biến dị, Mê điệt điệp mất đi khả năng che dấu ẩn nấp của tắc kè hoa, quanh thân mang theo loại vầng sáng rực rỡ, phi thường khiến người khác dễ chú ý.
Vào thời điểm nó bay lại trong đêm bị người nhìn thấy được, sau đó người nọ tới căn cứ B thị nói, vô tình bị người của Tần gia biết được. Vì thế Tần gia liền phái Tần Chiêu có ẩn thân dị năng đi bắt.
Tần Chiêu cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, trước kia, hắn đến đây muốn bắt biến dị Mê điệt điệp, chỉ là không nghĩ tới, sau khi biến dị Mê điệt điệp lại mang độc phấn mê hoặc tư duy cùng năng lực khống chế thực vật.
Tần Chiêu căn bản là không phải đối thủ của nó, chỉ có thể ra về.
Muốn bắt được biến dị Mê điệt điệp này, nhất định phải có một Mộc hệ dị năng giả đến trợ giúp.
Nhưng Mộc hệ dị năng giả rất ít, hiếm như dị năng giả hệ chữa lành, khó tìm như vậy! Toàn bộ căn cứ B thị cũng chỉ có một Mộc hệ dị năng giả vừa thức tỉnh không bao lâu.
Nhưng cái Mộc hệ dị năng giả có năng lực gì hữu dụng đâu? Triệu lên một gốc thực vật nhỏ cũng phải hao tốn nhiều dị năng.
Bất quá cái Tần Chiêu may mắn là, trên đường đi căn cứ H tỉnh, tại một thị trấn nhỏ bên cạnh L thị, hắn gặp được đoàn người Lý Thiên Vận.
Mà Lý Thiên Vận, là một Mộc hệ dị năng giả cấp ba.
Vì thế Tần Chiêu liền gia nhập nhóm của Lý Thiên Vận. Đầu tiên, hắn quan sát Lý Thiên Vận một chút, sau đó lại cân nhắc có nên gọi Lý Thiên Vận cùng thu phục biến dị Mê điệt điệp hay không?
Chung quy bướm biến dị này có quá nhiều người tham dự vào.
Còn chuyện làm sao sau này hai người bắt tay với nhau, làm thế nào tìm ra được phương pháp khắc chế độc phấn của biến dị Mê điệt điệp, Mộ Lê Thần đều không Sưu Hồn được.
Nội dung tin tức Sưu Hồn khi vừa phong ấn được biến dị Mê điệt điệp vẫn đứt gãy rời rạc, chỉ đến được khi Tần Chiêu vì lập được đại công mà có thể trở thành gia chủ kế tiếp của Tần gia mà cao hứng.
Biến dị Mê điệt điệp đến tột cùng đối Tần gia có ích lợi gì, Mộ Lê Thần vẫn không thu thêm được tin tức cụ thể nào.
Ngay cả cái bí tịch võ công mà hắn tâm niệm muốn có cũng không có, thật khiến hắn có chút thất vọng.
Sau đó lại chính là một ít tin tức về các gia tộc lánh đời cùng với thế lực Tần gia phân bố và tâm phúc thế lực cá nhân của Tần Chiêu……
Bất quá trong trí nhớ Tần Chiêu Mộ Lê Thần còn tìm được một tin tức khiến tâm tình hắn không còn bình tĩnh nữa — Tần gia đang làm một loại thí nghiệm chế tạo dị năng giả, chủ trì thí nghiệm chính là Lý Hoành Triết !
Lý Hoành Triết là ai?
Nếu nói về cái tên này, Mộ Lê Thần có khả năng không biết, nhưng hắn từ trong đầu Tần Chiêu Sưu Hồn ra tướng mạo của Lý Hoành Triết…… Đó chính là dung mạo hắn đến chết cũng không quên được.
Quả thực giống như đã được khắc vào cốt tủy .
Lý Hoành Triết chính là kẻ đã tra tấn hắn mười năm, đem hắn trở thành con chuột bạch làm thí nghiệm nghiên cứu suốt cả một thập kỷ — bác sĩ Lý!
Ngay cả An Dương kiếp trước cũng bị hắn hại chết!
Bảo hắn làm sao có thể không hận Lý Hoành Triết thấu xương?
Mộ Lê Thần chậm rãi mở mắt ra, hai mắt căn bản vẫn tối đen một mảnh lúc này đỏ sẫm như máu, Huyết Ma đao phía sau ‘Ong ong’ phát ra âm thanh.
Một cỗ khí huyết làm người ta khiếp sợ từ trong thân thể hắn tràn ra, nếu như có người nhìn đến bộ dạng của hắn lúc này thì sẽ bị sát ý quanh thân làm cho hóa đá, hắn bây giờ chính là một con quái vật chỉ biết giết chóc.
Mộ Lê Thần rút Huyết Ma đao phía sau ra.
Bùa liễm tức dán trên Huyết Ma đao lúc này phát ra hào quang huyết sắc, chói mắt vô cùng, duệ khí sắc bén đảo quanh thân đao.
Mộ Lê Thần vẫn chưa dùng Huyết Ma đao chém bổ cái gì, nhưng khí tức sắt bén của Huyết ma đao từ trong cơ thể hắn tản ra đã chém chiếc xe thành một đống sắt vụn.
Chậm rãi từ trong đống sắt đi ra, Mộ Lê Thần nén giận vung đao về phía trước, một khe hở cực đại bị Huyết Ma đao chém vào mở rộng trên mặt đất.
Nhận thấy được nguy hiểm, Mục Nhiên sớm đã tránh đi xa xa, dù là như thế, hắn vẫn bị sát khí của Mộ Lê Thần ảnh hưởng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đến khi hắn nhìn thấy hậu quả Mộ Lê Thần nén giận vung đao tạo thành, nhất thời trái tim bắt đầu gia tốc, cơ hồ có chút không thở nổi.
Một đao này, thật sự quá mức đáng sợ.
Tạo ra hiệu quả địa chấn như vậy, khiến mặt đất nứt lớn thành một khe hở.
Mộ Lê Thần chém ra một đao, năng lượng trong cơ thể thoát chốc bị Huyết ma đao hấp thụ hết sạch, khôi phục lại bộ dáng bình thường. Hắn bình tĩnh đứng ở trước hố, sau đó đem thi thể Tần Chiêu bị hắn vô tình giết chết đá xuống.
Mộ Lê Thần vuốt ve thanh Huyết Ma đao trong tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Huyết Ma đao à, về sau ngươi và ta phải cùng nhau giết chết đám địch nhân đó đi……”
Huyết Ma đao phảng phất như hiểu hắn nói gì mà hòa cùng ‘Ong ong’ hai tiếng.
Mộ Lê Thần nhìn Huyết Ma đao trong tay, khóe môi phiếm cười:“Không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ như vậy lại khiến cho hồn đao của Huyết Ma đao tự động nhận chủ, nhưng mà……”
Câu nói kế tiếp lại không có phát ra.
Kỳ thật, Mộ Lê Thần vừa cùng Huyết Ma đao vô tình liên kết, khiến hồn đao tự động nhận chủ, phá hủy phong ấn nguyên bản của Huyết Ma đao, đạt được Huyết Ma truyền thừa.
Huyết Ma là một Ma Tu giả, Huyết Ma đao là linh bảo được tạo ra từ mạng của Huyết Ma.
Sau khi Huyết Ma chết đi, tất cả khả năng của hắn đều bị phong ấn trong Huyết Ma đao, chậm chạp chờ đợi một cuộc gặp hữu duyên.
Huyết Ma đao kỳ thật là một linh bảo truyền thừa, bây giờ may mắn vẫn còn tồn tại. Ở hậu thế, linh bảo chia làm hai loại, một loại là linh bảo bình thường, loại thứ hai chính là loại linh bảo truyền thừa khiến người người tha thiết ước ao.
Bên trong linh bảo truyền thừa này, có một bảo vật truyền thừa của gia tộc tu chân giả xuống dốc thất truyền từ lâu.
Tỷ như Huyết Ma đao của Mộ Lê Thần, chính là linh bảo truyền thừa của một Ma Tu giả lưu lại.
Mộ Lê Thần không khỏi nhớ tới vài món linh bảo truyền thừa trong kiếp trước rất có danh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm……
Hắn đem thi thể Lý Thiên Vận đá qua một bên, liếc nhìn Vu Lôi vừa mới tỉnh táo lại.
Bởi vì biến dị bướm bị phong ấn trong gương nên dây leo xung quanh bắt đầu héo rũ, những hư ảnh do tinh thần lực tạo ra cũng biến mất, con đường cao tốc bằng phẳng lại được ánh nắng chiếu vào.
Vu Lôi dưới ánh nắng nhìn đến rõ ràng đầu của Lý Thiên Vận bị khai phá giống như chó chết nằm ở đó, mà Mộ Lê Thần thì lo thưởng thức khỏa dị đan lục sắc đào ra từ đầu Lý Thiên Vận, không chút để ý đến cô.
Nhìn móng tay đen dài cùng với hai tròng mắt tối đen một mảnh của Mộ Lê Thần, Vu Lôi nhịn không được run lên, tận lực thu nhỏ sự hiện diện của mình, chỉ hận không thể làm cho mình tàng hình.
Lúc bắt gặp cặp mắt đen thẳm của Mộ Lê Thần chằm chằm nhìn mình, Vu Lôi thật muốn ngất xỉu cho xong.
Cô thật hận mình vì sao vừa nãy lại mất khống chế thét lên một tiếng!
Mộ Lê Thần chậm rãi, thong thả bước đến trước mặt cô, tâm tình rất tốt nhìn cô cười, sau đó trước mặt cô đem cái khỏa dị đan lục sắc lấy từ đầu Lý Thiên Vận ném vào trong miệng, giống như ăn chocolate đường đậu mà nhai nhai. Tiếng nhai nuốt vang lên răng rắc.
Hắn cười nói: “Cô không phải muốn ‘chocolate đường đậu’ này sao? Cô cần gì phải đi xin tôi như thế, cô cũng có một viên đó?”
Nói rồi hắn đưa tay vuốt tóc cô…..
Chính cô cũng có một viên…………
Chính cô cũng có một viên…………
Chính cô cũng…………
Vốn chỉ là suy đoán không chắc chắn nhưng rốt cuộc Vu Lôi cũng nhịn không được mà sợ hãi, nhảy dựng lên, lớn tiếng hô khóc: “A—a—cứu mạng!”
Mộ Lê Thần không thèm cản, ngược lại còn né ra, thích thú đứng xem Vu Lôi giống như ruồi bọ bay loạn cào cào.
Chỉ là cô ta làm sao có thể chạy khỏi phạm vi khống chế của Mộ Lê Thần?
Rất nhanh đã bị Mộ Lê Thần chơi chán bắt trở về.
Vu Lôi cảm giác có người đang vuốt ve gáy của mình, cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa, cầu xin nói: “Mộ thiếu, anh tha cho em đi mà! Em không muốn chết, anh muốn em làm cái gì cũng được hết, chỉ cần anh bỏ qua cho em!”
Móng tay Mộ Lê Thần lại thò ra, chậm rãi cắm vào gáy cô, trên mặt mang theo nét tươi cười ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không thích, không muốn tha.”
Vu Lôi trong một chốc còn chưa chết, cảm nhận rõ nổi thống khổ này, cô mở to hai mắt, tròng mắt bởi vì dùng sức trừng lớn mà muốn lộ ra ngoài.
Bản năng cơ thể bởi vì đau đớn mà co rút, run rẩy trong thoáng chốc, thẳng đến khi Mộ Lê Thần đem một viên dị đan màu lam nhạt dính chất dịch trắng trắng đỏ đỏ dơ bẩn móc ra, cô mới không động đậy nữa.
Mộ Lê Thần tạo ra một dòng nước, đem khỏa châu tẩy rửa sạch sẽ, sau đó lại bỏ vào trong chiếc túi vẫn mang theo bên mình.
Không còn cách nào khác, lúc trước ăn hơi nhiều, bây giờ không có đói! ╮[╯▽╰]╭
.
Giải quyết xong Vu Lôi, Mộ Lê Thần xoay đi xử lý Sở Mẫn đang giả chết muốn tìm cơ hội chạy trốn, lại thu thêm một viên dị đan hệ thủy màu lam nhạt.
Về phần Dương Nghiêu bị biến dị bướm hút thành cái xác khô, Mộ Lê Thần bổ đầu hắn ra, rất thất vọng phát hiện dị đan bên trong đã không còn năng lượng, trở thành một khối phế thạch.
Mà lúc này, Mục Nhiên đã sớm thanh lý hết đám người thường còn lại, hắn lấy ba lô chứa tấm gương phong ấn biến dị bướm trên thi thể Lý Thiên Vận xuống đưa cho Mộ Lê Thần.
Tuy rằng hắn rất hứng thú cái lá bùa trên mặt gương, nhưng không được Mộ Lê Thần cho phép, hắn chết cũng không dám mở ba lô ra xem.
Mộ Lê Thần nhận lấy, kéo khóa kéo, sau đó lấy ra tấm gương được dán bùa, thức ăn, đồ dùng cùng nước trong ba lô còn lại không ít, Mộ Lê Thần liền thuận tay ném ba lô cho Mục Nhiên.
Từ mặt gương nhìn vào, chỉ thấy một sắc thái quanh thân phát sáng rực rỡ, có vẻ biến dị bướm bên trong bay bay lượn lượn như đang khiêu vũ, nhưng dáng điệu không có tuyệt đẹp như lúc trước mà tựa hồ rất vội vàng..
Không gian trong gương có vẻ không lớn, biến dị bướm vẫn bay đi bay lại trong một phạm vi.
Mộ Lê Thần sờ sờ mặt gương bóng loáng, nhìn không ra nguyên nhân: “Vẫn là nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xem.”
Hắn đem gương đưa cho Mục Nhiên: “Lá bùa này là sao?”
Mục Nhiên nhận lấy gương, lật nhìn lá bùa nhất trương màu vàng được dùng mực chu sa vẽ đủ loại ký hiệu quỷ dị.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Lê Thần: “Không có biện pháp, tuổi tác lá bùa này còn muốn lớn hơn tôi, có vẻ là một loại bùa phong ấn đã thất truyền từ lâu, tôi phải tra bộ sách.”
Mộ Lê Thần nhớ đến một phòng sách trong quan đạo liền kêu tang thi hệ không gian đi về lấy, nhân tiện nói:“Ngươi cứ giữ tấm gương này đi, đợi lát nữa tìm đọc bộ sách rồi nói tiếp.”
Mục Nhiên sáng tỏ gật gật đầu, sau đó đem gương đặt về trong ba lô.
Mộ Lê Thần liếc mắt đến Tần Chiêu còn nằm ngay đơ trên mặt đất, vì thế liền đi qua đem hắn giống như ôm công chúa mà ôm lên. Σ( ° △ °|||)
Mục Nhiên trợn mắt há hốc mồm…… cái này…. cái này …. chính là kiểu bế công chúa mà!
(Zombie: Hự, cái quái j`!! Anh Thần, em đề nghị anh giữ thân a~~~~ Không thì An Dương quăng cho chó gặm sao!!!)
Hắn nhìn dáng người cao gầy của Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu như công chúa mà ôm đi, trong lòng nửa điểm cảm giác thích hợp cũng không có được, liền mặc kệ xem như không thấy.
Trên đường cao tốc lúc này đã không còn dây leo che ánh sáng, hết thảy quang cảnh đều có thể nhìn rõ.
Mộ Lê Thần chọn chọn lựa lựa một hồi mới tìm được một chiếc xe sạch sẽ nhất trong số những chiếc nằm ngổn ngang trên đường, mở cửa xe ra sau đó cấp tốc ném Tần Chiêu vào ghế sau.
Mà vị trí của tài xế lại có một tang thi vô cùng hoạt bát, lúc Mộ Lê Thần xuất hiện bên cạnh xe, liền an phận giống như học sinh bị chủ nhiệm lớp giáo huấn vậy, ngoan ngoãn ngồi yên.
Tài xế chiếc xe này hẳn là trong lần nhật thực thứ hai chạy trốn đến trên đường cao tốc , nửa đường biến thành tang thi, cho nên trong xe mới sạch sẽ như vậy, vừa không có máu thịt bầy nhầy của tang thi cũng không có máu thịt của nhân loại.
Chắc là tang thi này bị kẹt ở trên ghế điều khiển ra không được, mà sau lần nhật thực thứ hai gặp phải biến dị bướm chiếm lĩnh đường cao tốc này. Nên tang thi này vẫn thuần khiết chưa nếm qua thịt người, đẳng cấp rất thấp.
Loại đẳng cấp thấp này, Mộ Lê Thần cũng lười để ý tới , nó còn chưa có tư cách làm tiểu đệ của hắn.
Liếc liếc mắt nhìn nó thực sự rất an phận, Mộ Lê Thần cũng không thèm quản , lực chú ý tập trung hết lên người Tần Chiêu hiện giờ không biết trời trăng mây đất ra sao.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu bị đánh ngất ôm như ôm công chúa vào trong xe, đương nhiên người không có tâm lý như Mục Nhiên còn tưởng là tìm cho hắn một chiếc xe để ngồi, hắn đâu có biết Mộ Lê Thần muốn tìm xe như vậy chẳng qua chỉ muốn có một không gian phong bế để thực thi kế hoạch __Sưu Hồn!
Điều kiện để Sưu Hồn rất hà khắc, yêu cầu tinh thần lực của Sưu Hồn giả so với tinh thần lực của người xui xẻo nào đó bị Sưu Hồn phải cao hơn ba cấp, hơn nữa nếu Sưu Hồn giả khống chế được không đủ tốt, không những không tìm được đoạn ký ức mình cần mà ngay cả tinh thần lực của Sưu Hồn giả cũng sẽ vỡ, đầu nhất định sẽ bị tạc cho óc văng khắp nơi.
Tần Chiêu là ẩn thân dị năng giả cấp bốn, mà Mộ Lê Thần lại là tang thi hoàng cấp chín, hơn nữa Mộ Lê Thần thường xuyên sử dụng tinh thần lực khống chế tang thi, cho nên tinh thần lực của hắn so với một Tinh thần hệ dị năng giả cấp chín còn muốn cao cường hơn.
Sưu Hồn Tần Chiêu, thực quá dễ dàng.
Nhưng Mộ Lê Thần dù sao cũng là làm lần đầu tiên, cho nên hắn không thể bất cẩn, vẫn là nên cẩn thận một chút.
Mộ Lê Thần đem Tần Chiêu trói ở ghế sau, sau đó điều động tinh thần thực thâm nhập vào đại não của Tần Chiêu.
Thần kinh não bộ dày đặc dưới tinh thần lực dò xét của hắn không có chỗ nào che giấu được, hắn dần dần tiếp cận khỏa châu trong suốt ở trung tâm của đại não Tần Chiêu.
Tần Chiêu tuy rằng hôn mê , nhưng bản năng phản ứng vẫn còn, tinh thần lực của hắn theo bản năng chống cự sự xâm nhập của Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần đẩy mạnh tinh thần lực đưa vào, chỉ có thể dựa vào bản năng chống cự, tinh thần lực của Tần Chiêu rất nhanh liền như quân lính tan rã.
Mộ Lê Thần tập trung dùng tinh thần lực vây quanh khỏa dị đan trong suốt kia, sau đó từng bước làm xói mòn tinh thần lực trong đó……
Mỗi một trình tự Mộ Lê Thần đều phá lệ cẩn thận, e sợ mắc phải dù chỉ một chút sai lầm.
Thời điểm sắp thành công, Tần Chiêu đột nhiên thanh tỉnh lại.
Hắn mở to mắt, gắt gao trừng Mộ Lê Thần, liều mạng giãy dụa .
Hắn chỉ là một võ giả, thân thể đương nhiên có giới hạn , dị năng cũng chỉ là ẩn thân dị năng, đối với tinh thần lực của Mộ Lê Thần còn kém xa.
Hắn chỉ có thể giãy dụa một cách vô vị.
Bất quá hắn vẫn đấu tranh muốn gây phiền toái cho Mộ Lê Thần.
Nguyên bản tinh thần lực trong đầu Tần Chiêu đã không còn chống cự nhưng sau khi hắn thanh tình đã bộc phát ra ý thức cường đại cùng năng lực phản kháng, giãy dụa vào giây phút cuối cùng trước khi chết.
Mộ Lê Thần bất đắc dĩ, chỉ dùng tinh thần lực cấp năm của mình mạnh mẽ trấn áp Tần Chiêu.
Tần Chiêu chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn truyền đến trong tiềm thức như bị búa tạ đập xuống, ngất đi lần nữa.
Sắc mặt Mộ Lê Thần cũng xanh xanh trắng trắng chậm rãi thu hồi lại tinh thần lực, sau đó nhắm mắt, từ từ tiêu hóa tin tức nội dung mình Sưu Hồn được.
Về phần Tần Chiêu đã ngất đi không biết có bị biến thành một tên phế nhân ngốc tử hay không, thì bị Mộ Lê Thần ném qua một góc.
.
Bởi vì Tần Chiêu phản kháng cường liệt, cộng với thao tác lần đầu tiên Mộ Lê Thần không thuần thục, kết quả Sưu Hồn không tính là quá thành công.
Mộ Lê Thần chỉ có được một phần của nội dung hoàn chỉnh và một ít thứ rải rác, bất quá may mà nội dung tin tức hắn muốn biết đều có.
Tỷ như cái biến dị bướm rực rỡ chói mắt kia……
Màu sắc rực rỡ của bướm biến dị này chính là màu sắc nguyên bản, không phải do bướm bình thường sau khi biến dị mới có.
Nó gọi Mê điệt điệp, am hiểu chế tạo ảo cảnh, tinh thần lừa gạt, là loại dị chủng trời sinh.
Màu sắc thân thể Mê điệt điệp không phải rực rỡ, mà giống như tắc kè hoa dựa theo môi trường và hoàn cảnh mà đổi màu, rất giỏi ẩn nấp.
Loại Mê điệt điệp này trên toàn thế giới chỉ có một con, tại nơi Mê điệt điệp chết, mới có thể sinh ra một con khác.
Cho nên cho dù các gia tộc lánh đời phi thường khát vọng có loại Mê điệt điệp này trong tay, nhưng lại tìm không thấy, bởi vì căn bản chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu .
Mà hiện tại, Mê điệt điệp lại biến dị.
Sau khi biến dị, Mê điệt điệp mất đi khả năng che dấu ẩn nấp của tắc kè hoa, quanh thân mang theo loại vầng sáng rực rỡ, phi thường khiến người khác dễ chú ý.
Vào thời điểm nó bay lại trong đêm bị người nhìn thấy được, sau đó người nọ tới căn cứ B thị nói, vô tình bị người của Tần gia biết được. Vì thế Tần gia liền phái Tần Chiêu có ẩn thân dị năng đi bắt.
Tần Chiêu cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, trước kia, hắn đến đây muốn bắt biến dị Mê điệt điệp, chỉ là không nghĩ tới, sau khi biến dị Mê điệt điệp lại mang độc phấn mê hoặc tư duy cùng năng lực khống chế thực vật.
Tần Chiêu căn bản là không phải đối thủ của nó, chỉ có thể ra về.
Muốn bắt được biến dị Mê điệt điệp này, nhất định phải có một Mộc hệ dị năng giả đến trợ giúp.
Nhưng Mộc hệ dị năng giả rất ít, hiếm như dị năng giả hệ chữa lành, khó tìm như vậy! Toàn bộ căn cứ B thị cũng chỉ có một Mộc hệ dị năng giả vừa thức tỉnh không bao lâu.
Nhưng cái Mộc hệ dị năng giả có năng lực gì hữu dụng đâu? Triệu lên một gốc thực vật nhỏ cũng phải hao tốn nhiều dị năng.
Bất quá cái Tần Chiêu may mắn là, trên đường đi căn cứ H tỉnh, tại một thị trấn nhỏ bên cạnh L thị, hắn gặp được đoàn người Lý Thiên Vận.
Mà Lý Thiên Vận, là một Mộc hệ dị năng giả cấp ba.
Vì thế Tần Chiêu liền gia nhập nhóm của Lý Thiên Vận. Đầu tiên, hắn quan sát Lý Thiên Vận một chút, sau đó lại cân nhắc có nên gọi Lý Thiên Vận cùng thu phục biến dị Mê điệt điệp hay không?
Chung quy bướm biến dị này có quá nhiều người tham dự vào.
Còn chuyện làm sao sau này hai người bắt tay với nhau, làm thế nào tìm ra được phương pháp khắc chế độc phấn của biến dị Mê điệt điệp, Mộ Lê Thần đều không Sưu Hồn được.
Nội dung tin tức Sưu Hồn khi vừa phong ấn được biến dị Mê điệt điệp vẫn đứt gãy rời rạc, chỉ đến được khi Tần Chiêu vì lập được đại công mà có thể trở thành gia chủ kế tiếp của Tần gia mà cao hứng.
Biến dị Mê điệt điệp đến tột cùng đối Tần gia có ích lợi gì, Mộ Lê Thần vẫn không thu thêm được tin tức cụ thể nào.
Ngay cả cái bí tịch võ công mà hắn tâm niệm muốn có cũng không có, thật khiến hắn có chút thất vọng.
Sau đó lại chính là một ít tin tức về các gia tộc lánh đời cùng với thế lực Tần gia phân bố và tâm phúc thế lực cá nhân của Tần Chiêu……
Bất quá trong trí nhớ Tần Chiêu Mộ Lê Thần còn tìm được một tin tức khiến tâm tình hắn không còn bình tĩnh nữa — Tần gia đang làm một loại thí nghiệm chế tạo dị năng giả, chủ trì thí nghiệm chính là Lý Hoành Triết !
Lý Hoành Triết là ai?
Nếu nói về cái tên này, Mộ Lê Thần có khả năng không biết, nhưng hắn từ trong đầu Tần Chiêu Sưu Hồn ra tướng mạo của Lý Hoành Triết…… Đó chính là dung mạo hắn đến chết cũng không quên được.
Quả thực giống như đã được khắc vào cốt tủy .
Lý Hoành Triết chính là kẻ đã tra tấn hắn mười năm, đem hắn trở thành con chuột bạch làm thí nghiệm nghiên cứu suốt cả một thập kỷ — bác sĩ Lý!
Ngay cả An Dương kiếp trước cũng bị hắn hại chết!
Bảo hắn làm sao có thể không hận Lý Hoành Triết thấu xương?
Mộ Lê Thần chậm rãi mở mắt ra, hai mắt căn bản vẫn tối đen một mảnh lúc này đỏ sẫm như máu, Huyết Ma đao phía sau ‘Ong ong’ phát ra âm thanh.
Một cỗ khí huyết làm người ta khiếp sợ từ trong thân thể hắn tràn ra, nếu như có người nhìn đến bộ dạng của hắn lúc này thì sẽ bị sát ý quanh thân làm cho hóa đá, hắn bây giờ chính là một con quái vật chỉ biết giết chóc.
Mộ Lê Thần rút Huyết Ma đao phía sau ra.
Bùa liễm tức dán trên Huyết Ma đao lúc này phát ra hào quang huyết sắc, chói mắt vô cùng, duệ khí sắc bén đảo quanh thân đao.
Mộ Lê Thần vẫn chưa dùng Huyết Ma đao chém bổ cái gì, nhưng khí tức sắt bén của Huyết ma đao từ trong cơ thể hắn tản ra đã chém chiếc xe thành một đống sắt vụn.
Chậm rãi từ trong đống sắt đi ra, Mộ Lê Thần nén giận vung đao về phía trước, một khe hở cực đại bị Huyết Ma đao chém vào mở rộng trên mặt đất.
Nhận thấy được nguy hiểm, Mục Nhiên sớm đã tránh đi xa xa, dù là như thế, hắn vẫn bị sát khí của Mộ Lê Thần ảnh hưởng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đến khi hắn nhìn thấy hậu quả Mộ Lê Thần nén giận vung đao tạo thành, nhất thời trái tim bắt đầu gia tốc, cơ hồ có chút không thở nổi.
Một đao này, thật sự quá mức đáng sợ.
Tạo ra hiệu quả địa chấn như vậy, khiến mặt đất nứt lớn thành một khe hở.
Mộ Lê Thần chém ra một đao, năng lượng trong cơ thể thoát chốc bị Huyết ma đao hấp thụ hết sạch, khôi phục lại bộ dáng bình thường. Hắn bình tĩnh đứng ở trước hố, sau đó đem thi thể Tần Chiêu bị hắn vô tình giết chết đá xuống.
Mộ Lê Thần vuốt ve thanh Huyết Ma đao trong tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Huyết Ma đao à, về sau ngươi và ta phải cùng nhau giết chết đám địch nhân đó đi……”
Huyết Ma đao phảng phất như hiểu hắn nói gì mà hòa cùng ‘Ong ong’ hai tiếng.
Mộ Lê Thần nhìn Huyết Ma đao trong tay, khóe môi phiếm cười:“Không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ như vậy lại khiến cho hồn đao của Huyết Ma đao tự động nhận chủ, nhưng mà……”
Câu nói kế tiếp lại không có phát ra.
Kỳ thật, Mộ Lê Thần vừa cùng Huyết Ma đao vô tình liên kết, khiến hồn đao tự động nhận chủ, phá hủy phong ấn nguyên bản của Huyết Ma đao, đạt được Huyết Ma truyền thừa.
Huyết Ma là một Ma Tu giả, Huyết Ma đao là linh bảo được tạo ra từ mạng của Huyết Ma.
Sau khi Huyết Ma chết đi, tất cả khả năng của hắn đều bị phong ấn trong Huyết Ma đao, chậm chạp chờ đợi một cuộc gặp hữu duyên.
Huyết Ma đao kỳ thật là một linh bảo truyền thừa, bây giờ may mắn vẫn còn tồn tại. Ở hậu thế, linh bảo chia làm hai loại, một loại là linh bảo bình thường, loại thứ hai chính là loại linh bảo truyền thừa khiến người người tha thiết ước ao.
Bên trong linh bảo truyền thừa này, có một bảo vật truyền thừa của gia tộc tu chân giả xuống dốc thất truyền từ lâu.
Tỷ như Huyết Ma đao của Mộ Lê Thần, chính là linh bảo truyền thừa của một Ma Tu giả lưu lại.
Mộ Lê Thần không khỏi nhớ tới vài món linh bảo truyền thừa trong kiếp trước rất có danh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.