Chương 48
Yêu Thương Hải
02/08/2016
Một mảng mây đen thật lớn từ phía chân trời nhanh chóng bay tới bên này, ba chiếc phi cơ bị
mây đen hoàn toàn bao phủ, chỉ nghe thấy vô số tiếng gào rú trong từng
cụm mây đen. Hóa ra đám mây đen đó không phải là mây, mà là một đoàn
tang thi chim được Mộ Lê Thần gọi đến.
Số lượng tang thi chim rất nhiều, tuy rằng đẳng cấp rất thấp, nhưng chúng nó dùng phương thức cảm tử mà trùng kích phi cơ, rất nhanh hai trong ba chiếc bị rơi tan tành. Chiếc phi cơ còn lại thì cố gắng chống đỡ muốn xông ra khỏi vòng vây của đàn tang thi chim.
Mộ Lê Thần nhíu mày, sau đó khống chế mấy con tang thi chim cấp cao tiến lên chặn lại.
Những con tang thi chim cấp cao này lúc đầu không tham chiến, chúng nó được Mộ Lê Thần giữ lại để bắt cá lọt lưới, hiện tại quả nhiên rất có công dụng.
Tang thi chim cấp cao không có dị năng, nhưng tốc độ lại cực kỳ tốt, tuy cả người đều mang thịt thối, lông vũ cũng thưa thớt, xương cốt muốn lộ cả ra ngoài. Bất quá, xương cốt bọn chúng phi thường cứng rắn, thời điểm bay xẹt qua phi cơ đều lưu lại một đường rạch sâu.
Một vài tang thi chim cơ thể to lớn va chạm vào chiếc phi cơ, bay cực nhanh đến tạo ra một luồng gió xoáy mang theo móng vuốt sắc nhọn công kích. Rất nhanh, chiếc phi cơ còn lại cũng không thể điều khiển mang theo hành khách tuyệt vọng rơi xuống.
Vì không để có bất cứ một con cá lọt lưới nào chạy thoát, Mộ Lê Thần lệnh cho Tiểu Hắc dựa vào khứu giác linh mẫn đi dò tìm những kẻ may mắn sống sót được khi phi cơ rơi, nếu có thì đem về đây.
Mộ Lê Thần nhảy lên tường thành cao ngất, từ trên cao nhìn xuống thảm cảnh của căn cứ, căn cứ lúc bấy giờ đã gần như hoàn toàn bị tang thi chiếm lấy, thậm chí có vài tang thi tìm không thấy con mồi chỉ có thể mịt mờ du đãng, liền cúi đầu rống một tiếng, thông qua tinh thần lực truyền đến trong đầu tang thi.
Lui lại —
Tất cả tang thi đều tự giác ngay ngắn lui khỏi căn cứ đã biến thành một mảnh hoang phế.
Mộ Lê Thần đem tang thi cấp cao giữ ở bên người, những tang thi cấp thấp đều đuổi đi, để cho chúng nó du đãng một mình.
Chỉ có tang thi cao cấp hắn mới suy xét đến việc để bọn nó ở lại bên cạnh.
Tang thi không phải nhân loại, Mộ Lê Thần không cần đối với bọn nó làm ra loại chuyện ‘có công thì thưởng’, chúng nó vẫn sẽ trung thành, cúc cung tận tụy với hắn.
Mộ Lê Thần đem toàn bộ dị đan của các dị năng giả thu lại, phân một số cho những tang thi cấp cao sắp sửa thăng cấp, những con cấp bậc không cao lắm thì hưởng thi thể của những dị năng giả đó.
Về phần thi thể người thường, Mộ Lê Thần không quản, mặc cho bọn tang thi du đãng khác gặm gặm.
Vào thời điểm Mộ Lê Thần cho tang thi cấp cao ăn dị đan, Tiểu Hắc đột nhiên chạy đến từ bên trong rừng cây, trong miệng còn tha theo một người.
Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc không tính là thấp, đối Mộ Lê Thần mà nói như vậy cũng được rồi.
Nó biết chủ nhân của nó không muốn nó giết chết con cá lọt lưới này, liền thu nọc độc lại, đem con cá đó cẩn thận tha về.
Mộ Lê Thần nhìn đến Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn há cái miệng toàn máu thật là có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Hắc hiện tại đã là biến dị thú cấp sáu đỉnh cấp, rất nhanh sẽ đến cấp bảy, hình thể to lớn, răng nanh cũng rất lớn, cho nên lúc đem cái người may mắn sống sót này ngậm vào mồm, thật đúng với một câu nói — nhét kẽ răng cũng không đủ.
Mộ Lê Thần kéo nam nhân đang hôn mê bên trong hàm răng của Tiểu Hắc ra, cẩn thận đánh giá.
Nam nhân mặc một thân áo choàng, rất tuấn tú, bộ dáng ước chừng hơn ba mươi tuổi, chỉ là khuôn mặt trắng xanh, thoạt nhìn so với Mộ Lê Thần còn giống tang thi hơn.
Mộ Lê Thần nhìn về phía Tiểu Hắc, hắn cho rằng sắc mặt nam nhân như vậy là do trong miệng Tiểu Hắc có độc tố, nên muốn Tiểu Hắc giải độc.
Tiểu Hắc làm một bộ vô tội, còn tự cho là manh manh đáng yêu giương mắt nhìn Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần yên lặng quay đầu, cái con Ngao tang biến dị này…. lớn như vậy, hung ác như vậy… lại đi bán manh với hắn, thật sự quá đau mắt đi!
Thấy Tiểu Hắc không có thái độ gì ngoài việc cứ tròn mắt nhìn mình, Mộ Lê Thần liền biết nam nhân này không phải trúng độc của nó.
Hắn lại đưa mắt nhìn về phía nam nhân, cẩn thận nhìn, trong lòng có chút buồn bực.
Nam nhân này rốt cuộc là vì sao lại biến thành bộ dáng như vậy chứ? Lại không giống như bị nhiễm virus tang thi.
Mộ Lê Thần đối với các loại độc dược không có hiểu biết nhiều nhưng nhìn ra được người này trúng độc có thể xem là quá giỏi rồi.
Nghĩ nghĩ, Mộ Lê Thần cũng không rối rắm, một lần nữa ném nam nhân đó vào lại hàm răng Tiểu Hắc, nói: “Mang hắn đến chỗ Mục Nhiên.”
Dù sao sống chết của người này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nếu không phải hắn có thể ngồi vào phi cơ rời đi, rất có khả năng là một trong những người lãnh đạo của căn cứ H tỉnh, Mộ Lê Thần đã trực tiếp kêu Tiểu Hắc nuốt hắn rồi.
.
.
Sau khi Mộ Lê Thần dẫn đàn tang thi rời đi, trên tường thành ngoại trừ hắn ra, không còn một ai.
Hắn đi xung quanh tường thành, cẩn thận xem xét xung quanh, ngay cả một góc kết mạng nhện cũng không bỏ qua.
Hắn rất có hứng thú đối với thiết bị báo động có thể tra xét ra thân phận tang thi của hắn, hiện tại hắn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm khắp nơi đâu.
Trên tường thành tìm qua một lần, một chút thu hoạch cũng không có, hắn lại đến đại sảnh của lãnh đạo căn cứ thử tìm.
Cuối cùng chỉ có thể không cam lòng rời đi căn cứ H tỉnh đã triệt để biến thành phế tích.
Mục Nhiên vẫn dựa theo phân phó của Mộ Lê Thần chờ ở tại chỗ, một bước cũng không dám động.
Trận đại chiến tang thi với nhân loại này, hắn làm một người đứng xem nơm nớp lo sợ, từ đầu tới đuôi đều thấy rõ ràng.
Chứng kiến một căn cứ của nhân loại bị diệt, Mục Nhiên không khỏi thở dài một tiếng.
Bản năng tang thi vốn biết nên sử dụng dị năng như thế nào mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, phương diện này so với nhân loại rất có ưu thế, hơn nữa tang thi còn có thể khiến cho nhân loại bị lây nhiễm trở thành đồng loại của mình.
Thứ duy nhất mà con người so tang thi có ưu thế hơn chính là có trí tuệ, nhưng ngay cả điểm này, cũng bị Mộ Lê Thần đánh tan.
Mục Nhiên rất khó hiểu Mộ Lê Thần vì cái gì vẫn giữ được ký ức khi còn là nhân loại, nhưng lại không nguyện ý giúp nhân loại.
Cho dù hắn nghi kỵ thân phận không muốn đem chính mình bại lộ trước mặt nhân loại, điều này Mục Nhiên còn có thể lý giải.
Nhưng điều hắn không thể lý giải là, vì sao Mộ Lê Thần mang theo kí ức khi còn là con người đi hủy diệt chính đồng bào của mình, một chút cũng không nương tay?
Mục Nhiên nhìn nhìn con tang thi cấp năm canh giữ bên cạnh, nhìn khuôn mặt trắng xanh của nó có vài phần tương tự với Mộ Lê Thần, lại thở dài.
Tang thi cấp năm nhận được đãi ngộ cao cấp khiến Mục Nhiên ghen tỵ không thôi, chính là gia gia của Mộ Lê Thần.
Mục Nhiên suy đoán, vô cùng có khả năng vì Mộ Lê Thần chỉ còn lại duy nhất một thân nhân chính là gia gia, cho nên Mộ Lê Thần mới có thể đoạn tuyệt, ghét bỏ con người đến như vậy.
Mà Mộ gia gia và Mộ Lê Thần biến thành tang thi, nói không chừng còn có nội tình bên trong.
Tỷ như bị đồng bạn phản bội trở thành tấm mộc đẩy vào trong đàn tang thi rồi bị cắn, sau đó biến thành tang thi, nhưng vẫn lưu giữ ký ức khi còn là nhân loại, vì thế đối với nhân loại này, thế giới này căm thù đến tận xương tuỷ……
Mục Nhiên nhất thời não bổ, loại tình huống bị đồng bạn bán đứng ở trong mạt thế đã gặp quá nhiều.
Hắn tự cho mình đã đoán được chân tướng, đột nhiên liền đối với Mộ Lê Thần hiểu thêm một chút.
Chỉ là khi hắn nhìn đến cảnh tượng tang thi đi loạn khắp nơi trong căn cứ, lại cảm thấy Mộ Lê Thần này quá mức cực đoan đi.
Tuy quá khứ Mộ Lê Thần gặp phải mấy người tuyệt không bằng súc sinh đó, nhưng không có nghĩa toàn bộ nhân loại đều là người như thế, người tốt vẫn có rất nhiều mà.
Nghĩ như vậy, Mục Nhiên lại âm thầm phỉ nhổ chính mình chưa trải qua thì đừng có nói, ai biết được sau khi trải qua loại phản bội như vậy trong lòng Mộ Lê Thần có bao nhiêu thống khổ? Mà một khi thống khổ cực độ sinh ra tâm lý vặn vẹo muốn trả thù xã hội cũng là bình thường, nhất là khi Mộ Lê Thần còn cường đại như vậy.
Trong lòng Mục Nhiên nổi cuộc đấu tranh nội tâm.
Một âm thanh nói:“Mộ Lê Thần làm như vậy là không đúng, rất vô nhân tính .”
Một âm thanh khác lại nói:“Mộ Lê Thần đã biến thành tang thi, còn nói đến nhân tính cái gì? Ngươi muốn làm thánh mẫu đến như vậy sao? Sao ngươi không đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm coi, khi chính mình bị người mà mình tín nhiệm phản bội rồi biến thành tang thi thì mang tâm tình gì hả?”
Tóm lại, trong khi Mục Nhiên đứng một chỗ đợi Mộ Lê Thần, đầu óc không biết đã tự não bổ bao nhiêu lần. Mà khi Mộ Lê Thần trở lại, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mộ Lê Thần, vô thức tiếp xúc với cặp mắt tối đen kia, nhất thời đầu óc liền thanh tỉnh trở lại, chân chó tiến lên hỏi: “Lão đại, anh không sao chứ? Không bị thương gì chứ?”
Hắn hiện tại là một tù binh mà cái chết sự sống của bản thân đã bị Mộ Lê Thần nắm giữ, làm sao có tư cách đi phê phán hành vi của Mộ Lê Thần?
Trước tiên giữ cái mạng nhỏ này rồi nói sau!
Mộ Lê Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn sau đó ra dấu, một bóng dáng màu đen thật lớn dừng lại bên cạnh, Mộ Lê Thần mang theo Mộ gia gia, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Tiểu Hắc.
Mộ Lê Thần từ trên cao nhìn xuống Mục Nhiên, nói: “Đi vào!”
Vào? Không phải nên nói hắn leo lên sao?
Mục Nhiên mặt đầy mờ mịt, nhìn Tiểu Hắc hướng về phía hắn há to miệng…….
Chân chợt mềm nhũn, Mục Nhiên trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Hắn lau mồ hôi lạnh, mặt đầy hoảng sợ nhìn hàm răng nhọn đầy máu trước mặt.
Tuy rằng biết không có sự cho phép của Mộ Lê Thần, Tiểu Hắc sẽ không ăn hắn, nhưng một quái vật lớn như vậy há miệng nhe răng với hắn, thật sự chính là một khảo nghiệm năng lực thừa nhận của hắn.
Mặc dù bị dọa cho đầu choáng mắt hoa, nhưng Mục Nhiên cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn đến một nam nhân đang hôn mê nằm trong kẽ răng Tiểu Hắc, liền ngộ ra.
Nguyên lai ‘Đi vào’ thì ra là ý này……
Mục Nhiên nhìn gương mặt Mộ Lê Thần biểu hiện không có một chút kiên nhẫn nào, hai chân run run yên lặng bò đến trong miệng Tiểu Hắc, tìm một chiếc răng lớn lớn ngồi xổm xuống.
Sau khi hắn chui vào, Tiểu Hắc giữ nguyên tư thế khép hờ miệng bon bon chạy đi.
Bởi vì Mộ Lê Thần đang ngồi trên lưng Tiểu Hắc, cho nên nó không dám vì thống khoái nhất thời mà làm chủ nhân điên tiết, chạy rất vững vàng.
Mà Mục Nhiên ngồi xổm trong kẽ răng Tiểu Hắc, mặc dù khi Tiểu Hắc khép miệng lại không gian liền tối đen một mảnh, nhưng hắn vẫn như trước nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Lúc Tiểu Hắc động thân, Mục Nhiên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cái nam nhân kia, đề phòng vạn nhất bản thân cùng với hắn ngồi không vững rồi trượt thẳng vào bụng cẩu.
Vạn nhất không bằng nhất vạn, hắn sống nhiều năm như vậy, thật sự không muốn mình phải sống trong bụng cẩu đâu.
Bất quá hiển nhiên là Mục Nhiên buồn lo vô cớ, Tiểu Hắc chạy phi thường vững chắc, Mục Nhiên thân ở bên trong này, một chút cảm giác cũng không có. Đừng nói chi hắn, ngay cả cái nam nhân đang hôn mê nằm bừa bãi bên cạnh cũng vững vàng nhét trong kẽ răng của Tiểu Hắc.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần chỉ Tiểu Hắc mang bọn họ đi đến trung tâm H tỉnh, nơi tang thi nhiều nhất trong căn cứ.
Ở chỗ này, cơ bản đã không còn người sống sót, số lượng người trong trung tâm căn cứ rất nhiều, tang thi cũng rất nhiều, rất ít người có thể trốn thoát.
Mà những người may mắn sống sót có thể chạy đi cũng bị hắn diệt toàn bộ rồi.
Loại địa phương chỉ có tang thi không có nhân loại này, có thể nói là căn cứ tốt nhất cho Mộ Lê Thần.
Sai khiến tang thi cấp cao cùng Tiểu Hắc thanh lý sạch sẽ tất cả biến dị thú ở trung tâm căn cứ, Mộ Lê Thần bắt đầu tìm kiếm chỗ ở của mình.
Mức sống Mộ Lê Thần từ nhỏ đã rất cao, tuy rằng không phải không thể ăn khổ, nhưng nếu có thể không chịu khổ, hắn tuyệt đối không muốn ủy khuất chính mình , cho nên hắn chọn một khách sạn năm sao tối sạch sẽ mà ở .
Sau đó đem cái nam nhân hôn mê kia ném cho Mục Nhiên, Mộ Lê Thần liền vào một gian phòng tốt nhất bắt đầu bế quan.
Hắn cảm giác được Huyết Ma đao chung quanh Hồn tinh của mình đang có dị biến.
Không biết là nguyên nhân gì, lúc hắn còn ở đường cao tốc phát tiết lửa giận dùng Huyết Ma đao đánh ra một đại chiêu, ngoài ý muốn đạt được truyền thừa Huyết Ma, nhưng Huyết Ma đao chung quanh Hồn tinh của hắn đều bất động, ngay cả truyền thừa đều chỉ truyền thừa một nửa nội dung xuống cho hắn.
Tuy rằng Huyết Ma đao nhận hắn làm chủ, hắn cũng đã cùng Huyết Ma đao thành lập mối liên hệ, nhưng lúc hắn cùng tên cung thủ đáng giận giao chiến, hắn tính triệu Huyết Ma đao ra chém tên kia một phát nhưng lại xuất hiện một vấn đề.
Hắn phát hiện mình tạm thời không thể gọi Huyết ma đao lên!
Hiện tại Huyết Ma đao trong đầu hắn lại không an phận, có động tĩnh, hắn làm sao có thể không sốt ruột?
Cũng không biết động tĩnh này là tốt hay xấu……
Mộ Lê Thần khoanh chân ngồi ở trên giường, tinh thần lực cẩn thận tìm kiếm Huyết Ma đao đang không ngừng ong ong trong đầu hắn.
Tinh thần lực vừa lúc tiếp xúc với Huyết Ma đao, một đạo huyết quang liền bao phủ thân thể hắn, một cỗ thông tin khổng lồ thô bạo đổ vào trong đầu hắn.
Mộ Lê Thần hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại, đầu vô cùng nhức nhối.
Hắn hiện tại đã biết được, Huyết Ma đao khi vừa nhận chủ truyền nhập nội dung cho hắn đều là những thông tin không đáng kể còn bây giờ mới là to lớn.
Nếu không phải tinh thần lực hắn cường đại, chỉ sợ nội dung nhiều như vậy, còn thô bạo nhét vào đầu hắn, tinh thần lực thế nào cũng sẽ nổ tung.
Cho dù Mộ Lê Thần cảm thấy nhức nhối nhưng hắn cũng rất cao hứng.
Số lượng tang thi chim rất nhiều, tuy rằng đẳng cấp rất thấp, nhưng chúng nó dùng phương thức cảm tử mà trùng kích phi cơ, rất nhanh hai trong ba chiếc bị rơi tan tành. Chiếc phi cơ còn lại thì cố gắng chống đỡ muốn xông ra khỏi vòng vây của đàn tang thi chim.
Mộ Lê Thần nhíu mày, sau đó khống chế mấy con tang thi chim cấp cao tiến lên chặn lại.
Những con tang thi chim cấp cao này lúc đầu không tham chiến, chúng nó được Mộ Lê Thần giữ lại để bắt cá lọt lưới, hiện tại quả nhiên rất có công dụng.
Tang thi chim cấp cao không có dị năng, nhưng tốc độ lại cực kỳ tốt, tuy cả người đều mang thịt thối, lông vũ cũng thưa thớt, xương cốt muốn lộ cả ra ngoài. Bất quá, xương cốt bọn chúng phi thường cứng rắn, thời điểm bay xẹt qua phi cơ đều lưu lại một đường rạch sâu.
Một vài tang thi chim cơ thể to lớn va chạm vào chiếc phi cơ, bay cực nhanh đến tạo ra một luồng gió xoáy mang theo móng vuốt sắc nhọn công kích. Rất nhanh, chiếc phi cơ còn lại cũng không thể điều khiển mang theo hành khách tuyệt vọng rơi xuống.
Vì không để có bất cứ một con cá lọt lưới nào chạy thoát, Mộ Lê Thần lệnh cho Tiểu Hắc dựa vào khứu giác linh mẫn đi dò tìm những kẻ may mắn sống sót được khi phi cơ rơi, nếu có thì đem về đây.
Mộ Lê Thần nhảy lên tường thành cao ngất, từ trên cao nhìn xuống thảm cảnh của căn cứ, căn cứ lúc bấy giờ đã gần như hoàn toàn bị tang thi chiếm lấy, thậm chí có vài tang thi tìm không thấy con mồi chỉ có thể mịt mờ du đãng, liền cúi đầu rống một tiếng, thông qua tinh thần lực truyền đến trong đầu tang thi.
Lui lại —
Tất cả tang thi đều tự giác ngay ngắn lui khỏi căn cứ đã biến thành một mảnh hoang phế.
Mộ Lê Thần đem tang thi cấp cao giữ ở bên người, những tang thi cấp thấp đều đuổi đi, để cho chúng nó du đãng một mình.
Chỉ có tang thi cao cấp hắn mới suy xét đến việc để bọn nó ở lại bên cạnh.
Tang thi không phải nhân loại, Mộ Lê Thần không cần đối với bọn nó làm ra loại chuyện ‘có công thì thưởng’, chúng nó vẫn sẽ trung thành, cúc cung tận tụy với hắn.
Mộ Lê Thần đem toàn bộ dị đan của các dị năng giả thu lại, phân một số cho những tang thi cấp cao sắp sửa thăng cấp, những con cấp bậc không cao lắm thì hưởng thi thể của những dị năng giả đó.
Về phần thi thể người thường, Mộ Lê Thần không quản, mặc cho bọn tang thi du đãng khác gặm gặm.
Vào thời điểm Mộ Lê Thần cho tang thi cấp cao ăn dị đan, Tiểu Hắc đột nhiên chạy đến từ bên trong rừng cây, trong miệng còn tha theo một người.
Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc không tính là thấp, đối Mộ Lê Thần mà nói như vậy cũng được rồi.
Nó biết chủ nhân của nó không muốn nó giết chết con cá lọt lưới này, liền thu nọc độc lại, đem con cá đó cẩn thận tha về.
Mộ Lê Thần nhìn đến Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn há cái miệng toàn máu thật là có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Hắc hiện tại đã là biến dị thú cấp sáu đỉnh cấp, rất nhanh sẽ đến cấp bảy, hình thể to lớn, răng nanh cũng rất lớn, cho nên lúc đem cái người may mắn sống sót này ngậm vào mồm, thật đúng với một câu nói — nhét kẽ răng cũng không đủ.
Mộ Lê Thần kéo nam nhân đang hôn mê bên trong hàm răng của Tiểu Hắc ra, cẩn thận đánh giá.
Nam nhân mặc một thân áo choàng, rất tuấn tú, bộ dáng ước chừng hơn ba mươi tuổi, chỉ là khuôn mặt trắng xanh, thoạt nhìn so với Mộ Lê Thần còn giống tang thi hơn.
Mộ Lê Thần nhìn về phía Tiểu Hắc, hắn cho rằng sắc mặt nam nhân như vậy là do trong miệng Tiểu Hắc có độc tố, nên muốn Tiểu Hắc giải độc.
Tiểu Hắc làm một bộ vô tội, còn tự cho là manh manh đáng yêu giương mắt nhìn Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần yên lặng quay đầu, cái con Ngao tang biến dị này…. lớn như vậy, hung ác như vậy… lại đi bán manh với hắn, thật sự quá đau mắt đi!
Thấy Tiểu Hắc không có thái độ gì ngoài việc cứ tròn mắt nhìn mình, Mộ Lê Thần liền biết nam nhân này không phải trúng độc của nó.
Hắn lại đưa mắt nhìn về phía nam nhân, cẩn thận nhìn, trong lòng có chút buồn bực.
Nam nhân này rốt cuộc là vì sao lại biến thành bộ dáng như vậy chứ? Lại không giống như bị nhiễm virus tang thi.
Mộ Lê Thần đối với các loại độc dược không có hiểu biết nhiều nhưng nhìn ra được người này trúng độc có thể xem là quá giỏi rồi.
Nghĩ nghĩ, Mộ Lê Thần cũng không rối rắm, một lần nữa ném nam nhân đó vào lại hàm răng Tiểu Hắc, nói: “Mang hắn đến chỗ Mục Nhiên.”
Dù sao sống chết của người này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nếu không phải hắn có thể ngồi vào phi cơ rời đi, rất có khả năng là một trong những người lãnh đạo của căn cứ H tỉnh, Mộ Lê Thần đã trực tiếp kêu Tiểu Hắc nuốt hắn rồi.
.
.
Sau khi Mộ Lê Thần dẫn đàn tang thi rời đi, trên tường thành ngoại trừ hắn ra, không còn một ai.
Hắn đi xung quanh tường thành, cẩn thận xem xét xung quanh, ngay cả một góc kết mạng nhện cũng không bỏ qua.
Hắn rất có hứng thú đối với thiết bị báo động có thể tra xét ra thân phận tang thi của hắn, hiện tại hắn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm khắp nơi đâu.
Trên tường thành tìm qua một lần, một chút thu hoạch cũng không có, hắn lại đến đại sảnh của lãnh đạo căn cứ thử tìm.
Cuối cùng chỉ có thể không cam lòng rời đi căn cứ H tỉnh đã triệt để biến thành phế tích.
Mục Nhiên vẫn dựa theo phân phó của Mộ Lê Thần chờ ở tại chỗ, một bước cũng không dám động.
Trận đại chiến tang thi với nhân loại này, hắn làm một người đứng xem nơm nớp lo sợ, từ đầu tới đuôi đều thấy rõ ràng.
Chứng kiến một căn cứ của nhân loại bị diệt, Mục Nhiên không khỏi thở dài một tiếng.
Bản năng tang thi vốn biết nên sử dụng dị năng như thế nào mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, phương diện này so với nhân loại rất có ưu thế, hơn nữa tang thi còn có thể khiến cho nhân loại bị lây nhiễm trở thành đồng loại của mình.
Thứ duy nhất mà con người so tang thi có ưu thế hơn chính là có trí tuệ, nhưng ngay cả điểm này, cũng bị Mộ Lê Thần đánh tan.
Mục Nhiên rất khó hiểu Mộ Lê Thần vì cái gì vẫn giữ được ký ức khi còn là nhân loại, nhưng lại không nguyện ý giúp nhân loại.
Cho dù hắn nghi kỵ thân phận không muốn đem chính mình bại lộ trước mặt nhân loại, điều này Mục Nhiên còn có thể lý giải.
Nhưng điều hắn không thể lý giải là, vì sao Mộ Lê Thần mang theo kí ức khi còn là con người đi hủy diệt chính đồng bào của mình, một chút cũng không nương tay?
Mục Nhiên nhìn nhìn con tang thi cấp năm canh giữ bên cạnh, nhìn khuôn mặt trắng xanh của nó có vài phần tương tự với Mộ Lê Thần, lại thở dài.
Tang thi cấp năm nhận được đãi ngộ cao cấp khiến Mục Nhiên ghen tỵ không thôi, chính là gia gia của Mộ Lê Thần.
Mục Nhiên suy đoán, vô cùng có khả năng vì Mộ Lê Thần chỉ còn lại duy nhất một thân nhân chính là gia gia, cho nên Mộ Lê Thần mới có thể đoạn tuyệt, ghét bỏ con người đến như vậy.
Mà Mộ gia gia và Mộ Lê Thần biến thành tang thi, nói không chừng còn có nội tình bên trong.
Tỷ như bị đồng bạn phản bội trở thành tấm mộc đẩy vào trong đàn tang thi rồi bị cắn, sau đó biến thành tang thi, nhưng vẫn lưu giữ ký ức khi còn là nhân loại, vì thế đối với nhân loại này, thế giới này căm thù đến tận xương tuỷ……
Mục Nhiên nhất thời não bổ, loại tình huống bị đồng bạn bán đứng ở trong mạt thế đã gặp quá nhiều.
Hắn tự cho mình đã đoán được chân tướng, đột nhiên liền đối với Mộ Lê Thần hiểu thêm một chút.
Chỉ là khi hắn nhìn đến cảnh tượng tang thi đi loạn khắp nơi trong căn cứ, lại cảm thấy Mộ Lê Thần này quá mức cực đoan đi.
Tuy quá khứ Mộ Lê Thần gặp phải mấy người tuyệt không bằng súc sinh đó, nhưng không có nghĩa toàn bộ nhân loại đều là người như thế, người tốt vẫn có rất nhiều mà.
Nghĩ như vậy, Mục Nhiên lại âm thầm phỉ nhổ chính mình chưa trải qua thì đừng có nói, ai biết được sau khi trải qua loại phản bội như vậy trong lòng Mộ Lê Thần có bao nhiêu thống khổ? Mà một khi thống khổ cực độ sinh ra tâm lý vặn vẹo muốn trả thù xã hội cũng là bình thường, nhất là khi Mộ Lê Thần còn cường đại như vậy.
Trong lòng Mục Nhiên nổi cuộc đấu tranh nội tâm.
Một âm thanh nói:“Mộ Lê Thần làm như vậy là không đúng, rất vô nhân tính .”
Một âm thanh khác lại nói:“Mộ Lê Thần đã biến thành tang thi, còn nói đến nhân tính cái gì? Ngươi muốn làm thánh mẫu đến như vậy sao? Sao ngươi không đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm coi, khi chính mình bị người mà mình tín nhiệm phản bội rồi biến thành tang thi thì mang tâm tình gì hả?”
Tóm lại, trong khi Mục Nhiên đứng một chỗ đợi Mộ Lê Thần, đầu óc không biết đã tự não bổ bao nhiêu lần. Mà khi Mộ Lê Thần trở lại, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mộ Lê Thần, vô thức tiếp xúc với cặp mắt tối đen kia, nhất thời đầu óc liền thanh tỉnh trở lại, chân chó tiến lên hỏi: “Lão đại, anh không sao chứ? Không bị thương gì chứ?”
Hắn hiện tại là một tù binh mà cái chết sự sống của bản thân đã bị Mộ Lê Thần nắm giữ, làm sao có tư cách đi phê phán hành vi của Mộ Lê Thần?
Trước tiên giữ cái mạng nhỏ này rồi nói sau!
Mộ Lê Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn sau đó ra dấu, một bóng dáng màu đen thật lớn dừng lại bên cạnh, Mộ Lê Thần mang theo Mộ gia gia, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Tiểu Hắc.
Mộ Lê Thần từ trên cao nhìn xuống Mục Nhiên, nói: “Đi vào!”
Vào? Không phải nên nói hắn leo lên sao?
Mục Nhiên mặt đầy mờ mịt, nhìn Tiểu Hắc hướng về phía hắn há to miệng…….
Chân chợt mềm nhũn, Mục Nhiên trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Hắn lau mồ hôi lạnh, mặt đầy hoảng sợ nhìn hàm răng nhọn đầy máu trước mặt.
Tuy rằng biết không có sự cho phép của Mộ Lê Thần, Tiểu Hắc sẽ không ăn hắn, nhưng một quái vật lớn như vậy há miệng nhe răng với hắn, thật sự chính là một khảo nghiệm năng lực thừa nhận của hắn.
Mặc dù bị dọa cho đầu choáng mắt hoa, nhưng Mục Nhiên cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn đến một nam nhân đang hôn mê nằm trong kẽ răng Tiểu Hắc, liền ngộ ra.
Nguyên lai ‘Đi vào’ thì ra là ý này……
Mục Nhiên nhìn gương mặt Mộ Lê Thần biểu hiện không có một chút kiên nhẫn nào, hai chân run run yên lặng bò đến trong miệng Tiểu Hắc, tìm một chiếc răng lớn lớn ngồi xổm xuống.
Sau khi hắn chui vào, Tiểu Hắc giữ nguyên tư thế khép hờ miệng bon bon chạy đi.
Bởi vì Mộ Lê Thần đang ngồi trên lưng Tiểu Hắc, cho nên nó không dám vì thống khoái nhất thời mà làm chủ nhân điên tiết, chạy rất vững vàng.
Mà Mục Nhiên ngồi xổm trong kẽ răng Tiểu Hắc, mặc dù khi Tiểu Hắc khép miệng lại không gian liền tối đen một mảnh, nhưng hắn vẫn như trước nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Lúc Tiểu Hắc động thân, Mục Nhiên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cái nam nhân kia, đề phòng vạn nhất bản thân cùng với hắn ngồi không vững rồi trượt thẳng vào bụng cẩu.
Vạn nhất không bằng nhất vạn, hắn sống nhiều năm như vậy, thật sự không muốn mình phải sống trong bụng cẩu đâu.
Bất quá hiển nhiên là Mục Nhiên buồn lo vô cớ, Tiểu Hắc chạy phi thường vững chắc, Mục Nhiên thân ở bên trong này, một chút cảm giác cũng không có. Đừng nói chi hắn, ngay cả cái nam nhân đang hôn mê nằm bừa bãi bên cạnh cũng vững vàng nhét trong kẽ răng của Tiểu Hắc.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần chỉ Tiểu Hắc mang bọn họ đi đến trung tâm H tỉnh, nơi tang thi nhiều nhất trong căn cứ.
Ở chỗ này, cơ bản đã không còn người sống sót, số lượng người trong trung tâm căn cứ rất nhiều, tang thi cũng rất nhiều, rất ít người có thể trốn thoát.
Mà những người may mắn sống sót có thể chạy đi cũng bị hắn diệt toàn bộ rồi.
Loại địa phương chỉ có tang thi không có nhân loại này, có thể nói là căn cứ tốt nhất cho Mộ Lê Thần.
Sai khiến tang thi cấp cao cùng Tiểu Hắc thanh lý sạch sẽ tất cả biến dị thú ở trung tâm căn cứ, Mộ Lê Thần bắt đầu tìm kiếm chỗ ở của mình.
Mức sống Mộ Lê Thần từ nhỏ đã rất cao, tuy rằng không phải không thể ăn khổ, nhưng nếu có thể không chịu khổ, hắn tuyệt đối không muốn ủy khuất chính mình , cho nên hắn chọn một khách sạn năm sao tối sạch sẽ mà ở .
Sau đó đem cái nam nhân hôn mê kia ném cho Mục Nhiên, Mộ Lê Thần liền vào một gian phòng tốt nhất bắt đầu bế quan.
Hắn cảm giác được Huyết Ma đao chung quanh Hồn tinh của mình đang có dị biến.
Không biết là nguyên nhân gì, lúc hắn còn ở đường cao tốc phát tiết lửa giận dùng Huyết Ma đao đánh ra một đại chiêu, ngoài ý muốn đạt được truyền thừa Huyết Ma, nhưng Huyết Ma đao chung quanh Hồn tinh của hắn đều bất động, ngay cả truyền thừa đều chỉ truyền thừa một nửa nội dung xuống cho hắn.
Tuy rằng Huyết Ma đao nhận hắn làm chủ, hắn cũng đã cùng Huyết Ma đao thành lập mối liên hệ, nhưng lúc hắn cùng tên cung thủ đáng giận giao chiến, hắn tính triệu Huyết Ma đao ra chém tên kia một phát nhưng lại xuất hiện một vấn đề.
Hắn phát hiện mình tạm thời không thể gọi Huyết ma đao lên!
Hiện tại Huyết Ma đao trong đầu hắn lại không an phận, có động tĩnh, hắn làm sao có thể không sốt ruột?
Cũng không biết động tĩnh này là tốt hay xấu……
Mộ Lê Thần khoanh chân ngồi ở trên giường, tinh thần lực cẩn thận tìm kiếm Huyết Ma đao đang không ngừng ong ong trong đầu hắn.
Tinh thần lực vừa lúc tiếp xúc với Huyết Ma đao, một đạo huyết quang liền bao phủ thân thể hắn, một cỗ thông tin khổng lồ thô bạo đổ vào trong đầu hắn.
Mộ Lê Thần hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại, đầu vô cùng nhức nhối.
Hắn hiện tại đã biết được, Huyết Ma đao khi vừa nhận chủ truyền nhập nội dung cho hắn đều là những thông tin không đáng kể còn bây giờ mới là to lớn.
Nếu không phải tinh thần lực hắn cường đại, chỉ sợ nội dung nhiều như vậy, còn thô bạo nhét vào đầu hắn, tinh thần lực thế nào cũng sẽ nổ tung.
Cho dù Mộ Lê Thần cảm thấy nhức nhối nhưng hắn cũng rất cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.