Chương 65
Yêu Thương Hải
02/08/2016
“A Thần……”
An Dương cảm thấy hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Mộ Lê Thần, nhưng lại chỉ gọi ra một tiếng.
Nam nhân vẫn luôn giữ bình tĩnh này bắt đầu đỏ hốc mắt.
Hắn đột nhiên ôm mạnh lấy Mộ Lê Thần, hai tay dùng lực ôm thật chặt, lo sợ phảng phất như thể vừa buông tay ra, bóng dáng người trong lòng sẽ biến mất không thấy.
Mộ Lê Thần cũng rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới khi gặp mặt, An Dương lại kích động đến mức này.
Không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình từng nghĩ muốn lừa gạt An Dương rằng bản thân không có ký ức nhân loại, cũng vì tín nhiệm của mình đối với An Dương không đủ kiên định mà áy náy.
Mộ Lê Thần do dự trong chốc lát, sau đó vòng tay ôm lấy An Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
“Tôi không phải không có việc gì sao? Đáng giá khiến anh khóc thành như vậy sao?”
Nói xong, lời cuối giọng điệu Mộ Lê Thần còn mang theo ý trêu chọc.
An Dương cơ bản chỉ là hốc mắt hơi đỏ, khi cảm nhận được thân thể băng lãnh trong lòng mà ngày đêm đều nhớ mong, phảng phất thật sự rất muốn khóc.
Hắn rất hối hận: “Đều do anh, anh không nên cứu Mộ Lê Dật, anh như thế nào không nghĩ đến hắn lại……”
Đối với Mộ Lê Dật, An Dương tuy rằng biết hắn ghen tị với Mộ Lê Thần, mang tâm tư bất chính.
Nhưng An Dương lại chưa bao giờ nghĩ, khi hắn chỉ là một học sinh trung học còn chưa trưởng thành, thế nhưng lại dám mưu sát người thân của chính mình.
An Dương nghĩ tới Mộ Lê Dật ở sau lưng Mộ Lê Thần sẽ giở trò, sẽ bán đứng A Thần, sẽ phản bội A Thần…… Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Mộ Lê Dật can đảm đến mức tự tay đẩy Mộ Lê Thần vào cái chết.
Tự tay giết người, bốn chữ đó không hề đơn giản.
Một người có thể mượn dao giết người, có thể thuê mướn giết người, nhưng muốn tự tay giết người, nhất định sẽ không dám.
Ngay cả An Dương, cho dù hắn không thiếu thủ đoạn âm độc bởi vì sản nghiệp An gia mà dùng qua, trên tay cũng dính qua mạng người, nhưng mạng người đó không phải do hắn tự tay lấy đi.
Bởi vậy muốn hắn tự tay giết người, hắn nhất định không hạ thủ được.
Huống chi Mộ Lê Dật chỉ mới là một đứa nhỏ còn học trung học.
An Dương xem trọng thân phận Mộ Lê Dật là em trai Mộ Lê Thần mới cứu hắn, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn cho rằng Mộ Lê Dật không phải là mối đe dọa lớn, vậy mà lại hại A Thần……
Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, Mộ Lê Dật lúc ấy bị tang thi chuột làm cho sợ tới mức chân đứng không vững, đến tột cùng lấy từ đâu ra lá gan to như vậy đẩy Mộ Lê Thần vào trong đàn tang thi?
An Dương chậm rãi buông Mộ Lê Thần ra, cúi đầu nói: “Xin lỗi……”
Mộ Lê Thần cũng thở dài, hắn cũng không tốt lành gì, hắn cũng không nói cho An Dương biết thời điểm nhật thực lần đầu tiên hắn đã sớm biến dị thành tang thi hoàng, mà không phải bởi vì lần đó bị Mộ Lê Dật đẩy vào trong đàn tang thi chuột.
Hắn đành an ủi nói: “Cho dù anh làm gì, chung quy, anh cũng nghĩ không đến Mộ Lê Dật nhát gan ngay cả tang thi cũng không dám tới gần lại có lá gan này.”
Kỳ thật ngược lại không phải lá gan Mộ Lê Dật đột nhiên biến lớn, chỉ là hắn không bình thường
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn sinh hoạt dưới chiếc bóng vừa to lớn vừa ưu tú của Mộ Lê Thần, ngoại trừ An Như, không ai để ý đến hắn.
Chỉ là so với có được sự nuông chiều của một khuê nữ, Mộ Lê Dật hi vọng có được sự tán thành của trưởng bối hơn.
Mộ Dung nhất tâm chỉ có đứa con gái riêng của hắn mà bản thân hắn cũng là công tử phong lưu, không có năng lực gì, muốn Mộ Lê Dật chờ mong gì ở hắn tuyệt đối không có khả năng.
(Khanhky: Tất cả là do thằng cha)
Cho nên Mộ Lê Dật cũng rất chờ mong được gia gia uy nghiêm khí thế khích lệ, tựa như gia gia khích lệ anh của mình vậy.
Chỉ tiếc, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, đều kém hơn Mộ Lê Thần.
Nhất là dưới sự nuông chiều của An Như, cái gọi là cố gắng của Mộ Lê Dật bất quá cũng chỉ là một trò cười cho gia gia mà thôi.
Nhưng Mộ Lê Dật lại không cảm giác được, hắn thấy mình rất nghiêm túc, rất cố gắng, trả giá nhiều như vậy, nhưng đều kém hơn Mộ Lê Thần.
Vì thế khi tuổi còn nhỏ, từ sùng bái đối với anh trai đã biến thành hâm mộ, sau cùng là biến thành ghen tị.
Nhất là An Như còn vẫn ở bên tai hắn truyền bá tư tưởng hắn nhất định phải đánh bại anh hắn để có được quyền kế thừa Mộ gia.
Mộ Lê Dật cứ như vậy vẫn sinh hoạt dưới bóng Mộ Lê Thần, nhìn không ra ưu tú mà Mộ Lê Thần có thể đạt được thì sau lưng đã phải trả giá bao nhiêu, chỉ biết một mặt ghen tị.
Loại ghen tị này, sau khi An Dương đến ở Mộ gia đã triệt để bộc phát.
An Dương cũng rất ưu tú, nhưng có lẽ vì không phải là anh ruột nên Mộ Lê Dật đối với An Dương càng sùng bái cùng yêu thích.
Thế nhưng An Dương lại thích Mộ Lê Thần hơn so với hắn.
Chính mình làm cái gì đều kém hơn anh hai, thân phận anh hai là người thừa kế, ngay cả người mình thích cũng thích anh ta.
Vì cái gì anh ta luôn cướp đi thứ thuộc về hắn?
(Zombie: Lạy hồn, A Dật, em thiệt dzui tính quá, An Dương mà là đồ của em sao~ *vuốt mồ hôi* ~ )
Bị An Như sủng thành loại tính tình như vậy, Mộ Lê Dật đối với Mộ Lê Thần càng căm ghét, chán ghét còn sâu đậm hơn đối với người anh tư sinh Mộ Lê Quân.
So với một tên không được thừa nhận, Mộ Lê Dật càng chán ghét nhất chính là thân anh trưởng quang mang vạn trượng đặt ở trên đỉnh đầu hắn.
Mà ngày đó thời điểm bị đàn tang thi chuột bao vây, Mộ Lê Dật bị An Dương bảo hộ ở sau người.
Được người mình thích dùng thân thể rộng lớn che chở, hắn quả thực cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Thế nhưng cái người tên Mộ Lê Thần này lại muốn cướp đi hạnh phúc thuộc về hắn.
Mộ Lê Dật nhìn Mộ Lê Thần cùng An Dương giao phó phía sau lưng cho nhau, đồng tâm hiệp lực tác chiến, nhìn bộ dáng tràn đầy ăn ý kia, thâm tâm đau đớn.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy chính mình không giống như bình thường nữa, nhìn bóng dáng Mộ Lê Thần, trong đầu tựa hồ có thanh âm đang không ngừng lượn vòng: “Đẩy một chút, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, kẻ đáng ghét nhất sẽ biến mất, hết thảy thứ kẻ đó sở hữu đều sẽ là của mình, không còn ai có thể cướp đi thứ thuộc về mình nữa……”
Chờ khi hắn hồi phục tinh thần, Mộ Lê Thần đã bị hắn đẩy vào trong đàn tang thi, bóng dáng hoàn toàn bị che lấp.
Hắn kinh hãi đồng thời cảm thấy phấn khích không thể che giấu……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần an ủi An Dương nói: “Anh đừng quá để ý, Mộ Lê Dật đã chết, tôi hiện tại cũng rất tốt.”
Hắn không dám nói cho An Dương bí mật mình là tang thi hoàng, chỉ có thể dùng loại phương thức ngốc nghếch này an ủi An Dương.
Bí mật đó của hắn nếu tiết lộ ra ngoài, so với việc nhân loại biết hắn là một tang thi cao cấp thì hoàn toàn nằm ở hai đẳng cấp khác nhau.
Tang thi cao cấp chỉ có thể khống chế tang thi đẳng cấp thấp hơn so với mình, mà tang thi hoàng lại có thể không quan tâm đến đẳng cấp, có thể khống chế sai sử bất kỳ một sinh vật tang thi nào.
Nếu bí mật hắn là tang thi hoàng bị tiết lộ cho lãnh đạo của nhân loại, chờ đợi hắn chính là cảnh tượng toàn bộ nhân loại đuổi giết hắn.
Bí mật này, cho dù hắn mang vào trong Địa Ngục, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Chuyện này cùng việc hắn tín nhiệm An Dương không quan hệ.
Ít đi một người biết, liền ít đi một phần nguy hiểm.
An Dương cũng biết, có thể gặp lại Mộ Lê Thần, hơn nữa Mộ Lê Thần còn nhớ rõ hắn là ai, đã là ông trời ưu ái rồi.
Hắn hỏi: “Em từ khi nào thì khôi phục ký ức nhân loại? Gia gia đâu?”
Hắn cho rằng tang thi cấp cao đều có thể khôi phục ký ức nhân loại.
Mộ Lê Thần nói: “Gia gia không thể khôi phục ký ức, ông ấy hiện tại đang ở bên trong đàn tang thi, tôi không dám để ông đi một mình.”
An Dương kỳ quái hỏi: “Gia gia không thể khôi phục ký ức? Tại sao?”
Mộ Lê Thần nghĩ nghĩ, nói: “Tang thi sẽ không khôi phục ký ức nhân loại, tôi là ngoại lệ, cụ thể tại sao thì tôi cũng không biết.”
Mộ Lê Thần hàm hồ bỏ qua chuyện hắn khôi phục ký ức nhân loại, An Dương trong lòng biết hắn nhất định đang muốn che giấu điều gì, cũng không truy vấn nữa.
An Dương nói sang chuyện khác: “A Thần, em làm sao lại đến chỗ này? Rất nguy hiểm.” Nơi này cách căn cứ B thị rất gần.
Hắn nhìn về phía bọn Mục Nhiên, Ân Phùng với Hà Kỳ Tranh, ẩn ẩn có chút không vui: “Bọn họ là ai? Vì sao em lại để bọn họ đi chung?”
Hắn còn chưa được A Thần mang theo bên người, ba cái gia hỏa này có tư cách đi gì theo bên người A Thần sao?
Bọn họ có thể lợi hại giống biến dị thú kia giết người, hỗ trợ cho A Thần hay không?
Tinh thần lực của Mộ Lê Thần thập phần cường đại, đối với cảm xúc của người khác cũng thập phần mẫn cảm, hắn thấy An Dương nhìn về phía đám Mục Nhiên ánh mắt một chút cũng không có ý tốt, cười nói: “Bọn họ là thủ hạ của tôi, vẫn là có thể dùng được.”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu, An Dương mặt mày hớn hở trở lại.
Ở bên người Mộ Lê Thần dạo một vòng, An Dương một bên khen Tiểu Hắc uy vũ khí phách giúp đỡ thật tốt, một bên thập phần lộ liễu tỏ vẻ anh cũng rất tốt nè cầu thu nhận vào hậu cung, cam đoan đánh quái hay làm ấm giường gì đó đảm bảo đều rất tốt.
Đối với yêu cầu đi theo của An Dương, Mộ Lê Thần tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn vốn tín nhiệm An Dương hơn đám người Mục Nhiên, có một số việc cũng có thể nhờ An Dương xử lý.
Mộ Lê Thần cầm ra mộc thủy chi tâm, nói với An Dương: “Cái này là khỏa tim Ngũ Hành chi tâm, trên tay tôi là hợp thể của Mộc Hoa chi tâm cùng Huyền Thủy chi tâm. Ngũ Hành chi tâm đối với tôi rất quan trọng, trước mắt tôi biết được có một viên Duệ Kim chi tâm đang nằm trong căn cứ B thị, cho nên tôi mới ngàn dặm đến đây.”
An Dương ngạc nhiên nhìn khỏa tim Thanh Lam sắc trong tay Mộ Lê Thần không ngừng đập, gật gật đầu, nói: “Anh ở trong căn cứ có một ít mối quan hệ có thể nhờ vả, để anh giúp em tìm.”
Hắn tuy rằng không biết Ngũ Hành chi tâm này cái gì, có bao nhiêu thần kỳ, cũng không biết chúng nó có tác dụng gì, nhưng nếu Mộ Lê Thần đã nói với hắn rất quan trọng, hắn đương nhiên muốn đạo nghĩa bất dung mà hỗ trợ.
Mộ Lê Thần đem mộc thủy chi tâm cất vào, cười cười với An Dương, nói: “Duệ Kim chi tâm không có nằm ở Tần gia mà là ở sở nghiên cứu của căn cứ, phiền toái anh rồi.”
Được An Dương đã có không ít thời gian lăn lộn trong căn cứ B thị hỗ trợ, dù sao cũng tốt hơn hắn lẻn vào căn cứ lén lút tìm tin tức.
An Dương khẽ nhíu mày: “A Thần, em không cần nói những lời khách khí đó với anh, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh.”
Trong lòng hắn thoáng chua xót nhìn Mộ Lê Thần, vẫn là không dám nói ra tâm ý của mình.
Hắn biết, A Thần hiện tại đối với hắn chỉ là tình cảm anh em, hoàn toàn không pha tạp loại tình cảm cấm kỵ kia.
Nếu hắn bây giờ lỗ mãng nói ra tâm ý của mình, chỉ sợ A Thần sẽ chạy đến không thấy bóng dáng, hắn có tìm cũng không tìm được.
Mộ Lê Thần nghe lời này của An Dương, ngăn cách vô hình trước kia trong lòng đối với An Dương cũng biến mất, trong mắt nổi lên ý cười thoải mái chân thật.
——— —————— ——————–
Tác giả có lời muốn nói: Ta phân tích một chút tâm lý khi An Dương cứu Mộ Lê Dật và tâm lý Mộ Lê Dật khi mưu sát anh trai mình, miễn cho có người cảm thấy An Dương thánh mẫu hay cái gì đó, kỳ thật không phải a.
An Dương cứu Mộ Lê Dật, bất quá cũng vì hắn là em trai của nhân vật chính, trước tận thế nhân vật chính phi thường coi trọng Mộ Lê Dật, hắn không muốn nhân vật chính thương tâm, lại cảm giác Mộ Lê Dật không có bao nhiêu uy hiếp, cho nên mới cứu người.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mộ Lê Dật thế nhưng không bình thường, hơn nữa hiện tại Mộ Lê Thần đã là tang thi hoàng sống lại tất cả vì báo thù.
Nếu là tại nhân vật chính trước khi sống lại, hành vi này của hắn tuyệt đối có thể tạo độ hảo cảm trong lòng nhân vật chính rất nhiều.
An Dương cảm thấy hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Mộ Lê Thần, nhưng lại chỉ gọi ra một tiếng.
Nam nhân vẫn luôn giữ bình tĩnh này bắt đầu đỏ hốc mắt.
Hắn đột nhiên ôm mạnh lấy Mộ Lê Thần, hai tay dùng lực ôm thật chặt, lo sợ phảng phất như thể vừa buông tay ra, bóng dáng người trong lòng sẽ biến mất không thấy.
Mộ Lê Thần cũng rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới khi gặp mặt, An Dương lại kích động đến mức này.
Không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình từng nghĩ muốn lừa gạt An Dương rằng bản thân không có ký ức nhân loại, cũng vì tín nhiệm của mình đối với An Dương không đủ kiên định mà áy náy.
Mộ Lê Thần do dự trong chốc lát, sau đó vòng tay ôm lấy An Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
“Tôi không phải không có việc gì sao? Đáng giá khiến anh khóc thành như vậy sao?”
Nói xong, lời cuối giọng điệu Mộ Lê Thần còn mang theo ý trêu chọc.
An Dương cơ bản chỉ là hốc mắt hơi đỏ, khi cảm nhận được thân thể băng lãnh trong lòng mà ngày đêm đều nhớ mong, phảng phất thật sự rất muốn khóc.
Hắn rất hối hận: “Đều do anh, anh không nên cứu Mộ Lê Dật, anh như thế nào không nghĩ đến hắn lại……”
Đối với Mộ Lê Dật, An Dương tuy rằng biết hắn ghen tị với Mộ Lê Thần, mang tâm tư bất chính.
Nhưng An Dương lại chưa bao giờ nghĩ, khi hắn chỉ là một học sinh trung học còn chưa trưởng thành, thế nhưng lại dám mưu sát người thân của chính mình.
An Dương nghĩ tới Mộ Lê Dật ở sau lưng Mộ Lê Thần sẽ giở trò, sẽ bán đứng A Thần, sẽ phản bội A Thần…… Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Mộ Lê Dật can đảm đến mức tự tay đẩy Mộ Lê Thần vào cái chết.
Tự tay giết người, bốn chữ đó không hề đơn giản.
Một người có thể mượn dao giết người, có thể thuê mướn giết người, nhưng muốn tự tay giết người, nhất định sẽ không dám.
Ngay cả An Dương, cho dù hắn không thiếu thủ đoạn âm độc bởi vì sản nghiệp An gia mà dùng qua, trên tay cũng dính qua mạng người, nhưng mạng người đó không phải do hắn tự tay lấy đi.
Bởi vậy muốn hắn tự tay giết người, hắn nhất định không hạ thủ được.
Huống chi Mộ Lê Dật chỉ mới là một đứa nhỏ còn học trung học.
An Dương xem trọng thân phận Mộ Lê Dật là em trai Mộ Lê Thần mới cứu hắn, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn cho rằng Mộ Lê Dật không phải là mối đe dọa lớn, vậy mà lại hại A Thần……
Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, Mộ Lê Dật lúc ấy bị tang thi chuột làm cho sợ tới mức chân đứng không vững, đến tột cùng lấy từ đâu ra lá gan to như vậy đẩy Mộ Lê Thần vào trong đàn tang thi?
An Dương chậm rãi buông Mộ Lê Thần ra, cúi đầu nói: “Xin lỗi……”
Mộ Lê Thần cũng thở dài, hắn cũng không tốt lành gì, hắn cũng không nói cho An Dương biết thời điểm nhật thực lần đầu tiên hắn đã sớm biến dị thành tang thi hoàng, mà không phải bởi vì lần đó bị Mộ Lê Dật đẩy vào trong đàn tang thi chuột.
Hắn đành an ủi nói: “Cho dù anh làm gì, chung quy, anh cũng nghĩ không đến Mộ Lê Dật nhát gan ngay cả tang thi cũng không dám tới gần lại có lá gan này.”
Kỳ thật ngược lại không phải lá gan Mộ Lê Dật đột nhiên biến lớn, chỉ là hắn không bình thường
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn sinh hoạt dưới chiếc bóng vừa to lớn vừa ưu tú của Mộ Lê Thần, ngoại trừ An Như, không ai để ý đến hắn.
Chỉ là so với có được sự nuông chiều của một khuê nữ, Mộ Lê Dật hi vọng có được sự tán thành của trưởng bối hơn.
Mộ Dung nhất tâm chỉ có đứa con gái riêng của hắn mà bản thân hắn cũng là công tử phong lưu, không có năng lực gì, muốn Mộ Lê Dật chờ mong gì ở hắn tuyệt đối không có khả năng.
(Khanhky: Tất cả là do thằng cha)
Cho nên Mộ Lê Dật cũng rất chờ mong được gia gia uy nghiêm khí thế khích lệ, tựa như gia gia khích lệ anh của mình vậy.
Chỉ tiếc, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, đều kém hơn Mộ Lê Thần.
Nhất là dưới sự nuông chiều của An Như, cái gọi là cố gắng của Mộ Lê Dật bất quá cũng chỉ là một trò cười cho gia gia mà thôi.
Nhưng Mộ Lê Dật lại không cảm giác được, hắn thấy mình rất nghiêm túc, rất cố gắng, trả giá nhiều như vậy, nhưng đều kém hơn Mộ Lê Thần.
Vì thế khi tuổi còn nhỏ, từ sùng bái đối với anh trai đã biến thành hâm mộ, sau cùng là biến thành ghen tị.
Nhất là An Như còn vẫn ở bên tai hắn truyền bá tư tưởng hắn nhất định phải đánh bại anh hắn để có được quyền kế thừa Mộ gia.
Mộ Lê Dật cứ như vậy vẫn sinh hoạt dưới bóng Mộ Lê Thần, nhìn không ra ưu tú mà Mộ Lê Thần có thể đạt được thì sau lưng đã phải trả giá bao nhiêu, chỉ biết một mặt ghen tị.
Loại ghen tị này, sau khi An Dương đến ở Mộ gia đã triệt để bộc phát.
An Dương cũng rất ưu tú, nhưng có lẽ vì không phải là anh ruột nên Mộ Lê Dật đối với An Dương càng sùng bái cùng yêu thích.
Thế nhưng An Dương lại thích Mộ Lê Thần hơn so với hắn.
Chính mình làm cái gì đều kém hơn anh hai, thân phận anh hai là người thừa kế, ngay cả người mình thích cũng thích anh ta.
Vì cái gì anh ta luôn cướp đi thứ thuộc về hắn?
(Zombie: Lạy hồn, A Dật, em thiệt dzui tính quá, An Dương mà là đồ của em sao~ *vuốt mồ hôi* ~ )
Bị An Như sủng thành loại tính tình như vậy, Mộ Lê Dật đối với Mộ Lê Thần càng căm ghét, chán ghét còn sâu đậm hơn đối với người anh tư sinh Mộ Lê Quân.
So với một tên không được thừa nhận, Mộ Lê Dật càng chán ghét nhất chính là thân anh trưởng quang mang vạn trượng đặt ở trên đỉnh đầu hắn.
Mà ngày đó thời điểm bị đàn tang thi chuột bao vây, Mộ Lê Dật bị An Dương bảo hộ ở sau người.
Được người mình thích dùng thân thể rộng lớn che chở, hắn quả thực cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Thế nhưng cái người tên Mộ Lê Thần này lại muốn cướp đi hạnh phúc thuộc về hắn.
Mộ Lê Dật nhìn Mộ Lê Thần cùng An Dương giao phó phía sau lưng cho nhau, đồng tâm hiệp lực tác chiến, nhìn bộ dáng tràn đầy ăn ý kia, thâm tâm đau đớn.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy chính mình không giống như bình thường nữa, nhìn bóng dáng Mộ Lê Thần, trong đầu tựa hồ có thanh âm đang không ngừng lượn vòng: “Đẩy một chút, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, kẻ đáng ghét nhất sẽ biến mất, hết thảy thứ kẻ đó sở hữu đều sẽ là của mình, không còn ai có thể cướp đi thứ thuộc về mình nữa……”
Chờ khi hắn hồi phục tinh thần, Mộ Lê Thần đã bị hắn đẩy vào trong đàn tang thi, bóng dáng hoàn toàn bị che lấp.
Hắn kinh hãi đồng thời cảm thấy phấn khích không thể che giấu……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần an ủi An Dương nói: “Anh đừng quá để ý, Mộ Lê Dật đã chết, tôi hiện tại cũng rất tốt.”
Hắn không dám nói cho An Dương bí mật mình là tang thi hoàng, chỉ có thể dùng loại phương thức ngốc nghếch này an ủi An Dương.
Bí mật đó của hắn nếu tiết lộ ra ngoài, so với việc nhân loại biết hắn là một tang thi cao cấp thì hoàn toàn nằm ở hai đẳng cấp khác nhau.
Tang thi cao cấp chỉ có thể khống chế tang thi đẳng cấp thấp hơn so với mình, mà tang thi hoàng lại có thể không quan tâm đến đẳng cấp, có thể khống chế sai sử bất kỳ một sinh vật tang thi nào.
Nếu bí mật hắn là tang thi hoàng bị tiết lộ cho lãnh đạo của nhân loại, chờ đợi hắn chính là cảnh tượng toàn bộ nhân loại đuổi giết hắn.
Bí mật này, cho dù hắn mang vào trong Địa Ngục, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Chuyện này cùng việc hắn tín nhiệm An Dương không quan hệ.
Ít đi một người biết, liền ít đi một phần nguy hiểm.
An Dương cũng biết, có thể gặp lại Mộ Lê Thần, hơn nữa Mộ Lê Thần còn nhớ rõ hắn là ai, đã là ông trời ưu ái rồi.
Hắn hỏi: “Em từ khi nào thì khôi phục ký ức nhân loại? Gia gia đâu?”
Hắn cho rằng tang thi cấp cao đều có thể khôi phục ký ức nhân loại.
Mộ Lê Thần nói: “Gia gia không thể khôi phục ký ức, ông ấy hiện tại đang ở bên trong đàn tang thi, tôi không dám để ông đi một mình.”
An Dương kỳ quái hỏi: “Gia gia không thể khôi phục ký ức? Tại sao?”
Mộ Lê Thần nghĩ nghĩ, nói: “Tang thi sẽ không khôi phục ký ức nhân loại, tôi là ngoại lệ, cụ thể tại sao thì tôi cũng không biết.”
Mộ Lê Thần hàm hồ bỏ qua chuyện hắn khôi phục ký ức nhân loại, An Dương trong lòng biết hắn nhất định đang muốn che giấu điều gì, cũng không truy vấn nữa.
An Dương nói sang chuyện khác: “A Thần, em làm sao lại đến chỗ này? Rất nguy hiểm.” Nơi này cách căn cứ B thị rất gần.
Hắn nhìn về phía bọn Mục Nhiên, Ân Phùng với Hà Kỳ Tranh, ẩn ẩn có chút không vui: “Bọn họ là ai? Vì sao em lại để bọn họ đi chung?”
Hắn còn chưa được A Thần mang theo bên người, ba cái gia hỏa này có tư cách đi gì theo bên người A Thần sao?
Bọn họ có thể lợi hại giống biến dị thú kia giết người, hỗ trợ cho A Thần hay không?
Tinh thần lực của Mộ Lê Thần thập phần cường đại, đối với cảm xúc của người khác cũng thập phần mẫn cảm, hắn thấy An Dương nhìn về phía đám Mục Nhiên ánh mắt một chút cũng không có ý tốt, cười nói: “Bọn họ là thủ hạ của tôi, vẫn là có thể dùng được.”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu, An Dương mặt mày hớn hở trở lại.
Ở bên người Mộ Lê Thần dạo một vòng, An Dương một bên khen Tiểu Hắc uy vũ khí phách giúp đỡ thật tốt, một bên thập phần lộ liễu tỏ vẻ anh cũng rất tốt nè cầu thu nhận vào hậu cung, cam đoan đánh quái hay làm ấm giường gì đó đảm bảo đều rất tốt.
Đối với yêu cầu đi theo của An Dương, Mộ Lê Thần tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn vốn tín nhiệm An Dương hơn đám người Mục Nhiên, có một số việc cũng có thể nhờ An Dương xử lý.
Mộ Lê Thần cầm ra mộc thủy chi tâm, nói với An Dương: “Cái này là khỏa tim Ngũ Hành chi tâm, trên tay tôi là hợp thể của Mộc Hoa chi tâm cùng Huyền Thủy chi tâm. Ngũ Hành chi tâm đối với tôi rất quan trọng, trước mắt tôi biết được có một viên Duệ Kim chi tâm đang nằm trong căn cứ B thị, cho nên tôi mới ngàn dặm đến đây.”
An Dương ngạc nhiên nhìn khỏa tim Thanh Lam sắc trong tay Mộ Lê Thần không ngừng đập, gật gật đầu, nói: “Anh ở trong căn cứ có một ít mối quan hệ có thể nhờ vả, để anh giúp em tìm.”
Hắn tuy rằng không biết Ngũ Hành chi tâm này cái gì, có bao nhiêu thần kỳ, cũng không biết chúng nó có tác dụng gì, nhưng nếu Mộ Lê Thần đã nói với hắn rất quan trọng, hắn đương nhiên muốn đạo nghĩa bất dung mà hỗ trợ.
Mộ Lê Thần đem mộc thủy chi tâm cất vào, cười cười với An Dương, nói: “Duệ Kim chi tâm không có nằm ở Tần gia mà là ở sở nghiên cứu của căn cứ, phiền toái anh rồi.”
Được An Dương đã có không ít thời gian lăn lộn trong căn cứ B thị hỗ trợ, dù sao cũng tốt hơn hắn lẻn vào căn cứ lén lút tìm tin tức.
An Dương khẽ nhíu mày: “A Thần, em không cần nói những lời khách khí đó với anh, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh.”
Trong lòng hắn thoáng chua xót nhìn Mộ Lê Thần, vẫn là không dám nói ra tâm ý của mình.
Hắn biết, A Thần hiện tại đối với hắn chỉ là tình cảm anh em, hoàn toàn không pha tạp loại tình cảm cấm kỵ kia.
Nếu hắn bây giờ lỗ mãng nói ra tâm ý của mình, chỉ sợ A Thần sẽ chạy đến không thấy bóng dáng, hắn có tìm cũng không tìm được.
Mộ Lê Thần nghe lời này của An Dương, ngăn cách vô hình trước kia trong lòng đối với An Dương cũng biến mất, trong mắt nổi lên ý cười thoải mái chân thật.
——— —————— ——————–
Tác giả có lời muốn nói: Ta phân tích một chút tâm lý khi An Dương cứu Mộ Lê Dật và tâm lý Mộ Lê Dật khi mưu sát anh trai mình, miễn cho có người cảm thấy An Dương thánh mẫu hay cái gì đó, kỳ thật không phải a.
An Dương cứu Mộ Lê Dật, bất quá cũng vì hắn là em trai của nhân vật chính, trước tận thế nhân vật chính phi thường coi trọng Mộ Lê Dật, hắn không muốn nhân vật chính thương tâm, lại cảm giác Mộ Lê Dật không có bao nhiêu uy hiếp, cho nên mới cứu người.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mộ Lê Dật thế nhưng không bình thường, hơn nữa hiện tại Mộ Lê Thần đã là tang thi hoàng sống lại tất cả vì báo thù.
Nếu là tại nhân vật chính trước khi sống lại, hành vi này của hắn tuyệt đối có thể tạo độ hảo cảm trong lòng nhân vật chính rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.