Chương 9: Cư trú
Yêu Thương Hải
20/06/2016
Dưới sự kiểm soát của Mộ Lê Thần, một lá chắn vô hình bắt đầu hình thành xung quanh chiếc xe, tang thi không đến gần được, cứ như vậy, tang thi trên đường dạt ra rìa hết.
Mà bọn người trên xe phía sau tưởng nhặt được chút tiện nghi đều chỉ có thể bị tang thi bao phủ.
Ra khỏi được quảng trường mậu dịch thì tang thi đã ít đi rất nhiều.
Mộ Lê Thần nhìn đêm đen dần bao trùm sắc trời, liền đem xe đỗ lại trước một tòa nhà: “Đêm nay ở trong này nghỉ ngơi.”
Đoàn người xuống xe, lần lượt đi trên hành lang, đi trước nhất là An Như cùng Mộ Lê Dật.
An Như một bên đi một bên oán giận: “Ngồi xe một ngày trời, cơ thể muốn liệt luôn rồi. Hơn nữa cũng không có gì để ăn, đói muốn chết.”
Mộ Lê Thần đi bên cạnh An Dương cùng Mộ gia gia dùng tinh thần lực kiểm tra tang thi bên trong ngôi nhà, trào phúng nhìn An Như than vãn, ý niệm vừa động, sau đó An Như đi phía trước liền thét lên the thé: “AAA__”
Đó chỉ là một nữ tang thi, đầu tựa hồ bị người chém qua, tuy rằng ko có chém rớt, nhưng não thì cơ hồ muốn rơi ra ngoài, một mớ tóc rối loạn dính bết lên phần não lộ ra trắng bóc, giống như mì đen nấu với sữa vậy. Quần áo đã rách rưới, hai khối thịt treo trước ngực hư thối, gân mạch màu đen gần như phủ kín, cực kì ghê tởm…
Tuy rằng mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, thế nhưng truyền thông đã bị ngắt, điện nước cũng bị cúp, khi An Như tiến vào hành lang là một mảnh tối đen.
Dưới thao túng của Mộ Lê Thần, tang thi ghê tởm kia cứ như vậy cùng An Như hiệp lộ tương phùng, mặt đối mặt.
Mà An Như cư nhiên chỉ rít lên the thé chứ không bị dọa cho ngất đi, Mộ Lê Thần cũng không thể không cảm thán tố chất tâm lý của cô ta khá tốt.
An Dương một cái băng tiễn bay qua, đem nữ tang thi dọa An Như sợ tới mức rít lên đâm thủng đầu, ngã xuống.
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn An Dương, sau đó liền đối với hành vi giúp An Như của hắn không thèm để ý, dù sao Mộ Lê Thần hắn cũng không có ý định để tang thi đó giết chết cô ta.
An Như tuy rằng không có bị dọa tới mất đi lý trí, thế nhưng cũng sợ tới mức chân nhũn ra, phải tựa trên cánh tay Mộ Lê Dật mới đứng vững.
Mộ Lê Thần nhìn đám người đang sợ hãi rụt lại phía sau mà trông ngóng hắn liền cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Không dám đi? Vừa rồi không phải còn rất tích cực sao?”
Lúc trước ai cũng nghĩ đi vào đầu tiên nói không chừng còn lấy được vài thứ hay ho, nhưng hiện tại lại phát hiện phía trước không an toàn, ai cũng không nguyện ý làm tiên phong.
Đối với lời châm chọc của Mộ Lê Thần, đã hiểu được cái gì gọi là có thể thân có thể khuất, những người đó đều lần lượt làm bộ như không nghe thấy, về phần trong lòng nghĩ như thế nào cũng không ai biết.
Mộ Lê Thần đương nhiên biết, hắn châm chọc mấy người vốn đã sống an nhàn sung sướng, thích coi trọng sỉ diện này bao nhiêu thì bọn họ vẫn không thể tức giận, chẳng qua là vì bọn họ còn cần hắn bảo hộ.
Một khi đến nơi an toàn, chỉ cần hắn không còn giá trị lợi dụng, bọn họ nhất định sẽ đâm sau lưng hắn.
Những người này chỉ mang thù, không nhớ đến ân tình. Hắn đã hiểu quá rõ rồi.
Bất quá, hắn không có hứng thú để ý đến lý tưởng của bầy kiến, tận tình phóng thích nổi oán hận trong lòng, mở miệng chính là mang theo cừu hận cùng chán ghét mà nói: “Phế vật dối trá!”
Giọng nói mang theo hận thù khiến An Dương đứng bên cạnh có chút kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
An Dương đương nhiên không hiểu, tại sao trước tận thế Mộ Lê Thần đối với gia nhân của mình cực kỳ quyến luyến, như thế nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên như vậy…?
Nếu chỉ vì lời của An Như kia….. An Dương khẽ nhíu mày, hẳn là không có khả năng đi, A Thần hắn không phải loại người bởi vì vài câu nói mà dễ dàng thay đổi.
Cái cách Mộ Lê Thần nắm cơ hội khiêu khích châm chọc những người đó tựa hồ như đối với bọn họ mang một loại thâm cừu đại hận nào.
Nếu nói vì bọn họ lãnh huyết không muốn đi bệnh viện cứu hắn mới là nguyên nhân khiến hắn hận bọn họ như vậy, An Dương một điểm cũng không tin.
Hắn nhìn Mộ Lê Thần, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, trước khi A Thần trở về căn biệt thự phía Đông Nam, nhất định đã phát sinh sự tình gì mà hắn không biết……….
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đi vào hành lang trước tiên, có hắn, tang thi du đãng trong hành lang đều hoảng sợ hướng lên tầng trên trốn tránh.
Hiện tại, mạt thế đã qua nửa tháng, khớp xương bộ vị của tang thi đã không còn cứng nhắc, lên xuống cầu thang cái gì đều có thể làm được, không gian sinh tồn của nhân loại cũng càng nhỏ.
Mộ Lê Thần không đi lên lầu, chỉ phá vỡ cửa phòng trộm của một hộ nhân gia, đi vào.
Lựa chọn ở tầng dưới, không ít người bất mãn, thế nhưng bọn họ cũng chỉ nhỏ giọng nói thầm vài câu, không dám ở trước mặt Mộ Lê Thần nói toẹt ra.
An Dương lại nghe thấy đám đại gia bất mãn, hơi hơi nhíu mi, quan hệ giữa A Thần và bọn họ thật sự trở nên căng thẳng.
Hắn cũng không hy vọng Mộ Lê Thần cùng những người khác căng thẳng như thế, chung quy cũng vì bản chất tư lợi, ích kỷ của con người. Mộ Lê Thần như vậy nhưng cũng dễ bị người khác đâm một con dao sau lưng, cho dù A Thần có là ân nhân cứu mạng đại gia bọn họ đi chăng nữa.
Vì thế hắn cười hòa giải giúp Mộ Lê Thần: “A Thần lựa chọn ở tầng này cũng là có suy xét, trên lầu có bao nhiêu tang thi không đếm hết, rất nguy hiểm. Hơn nữa, nơi này gần xe hơn, chạy trốn cũng dễ dàng.”
Mộ Dung vẫn rất bất mãn: “Nhưng nếu có một bầy tang thi đi tới thì tầng trệt là nguy hiểm nhất.”
An Dương tươi cười như trước không có biến hóa: “Dượng, chúng ta ở tầng trệt, lúc bầy tang thi vây quanh hoàn toàn có thể thoát khỏi.”
Mộ Dung hừ hừ, sau đó liền không nói nữa, đi vào trong.
Vào phòng, tất cả đều lần lượt tỏa đi bốn hướng, vào phòng bếp cùng tủ lạnh tìm thức ăn, phòng khách rất nhanh chóng chỉ còn một mình Mộ Lê Thần, Mộ gia gia và An Dương cùng hai cái xác chết.
Những lời An Dương vừa nói, Mộ Lê Thần cũng nghe thấy.
Dụng ý của An Dương, Mộ Lê Thần rất rõ ràng, hắn tuy rằng không để ý bọn người Mộ gia tâm tư nhỏ mọn, thế nhưng đối với An Dương trong lòng vẫn là có chút ấm áp.
Mộ Lê Thần thản nhiên nói: “Kỳ thật, cậu hà tất làm như vậy, tôi chọn tầng trệt chỉ là lười đi lên lầu thôi.”
An Dương chớp mắt nhìn, nhỏ giọng cười nói: “Tôi biết.”
Hắn biết Mộ Lê Thần có thói quen không thích leo cầu thang, hồi còn ở đại học, có lần hắn với một đồng học dưới tầng trệt đổi phòng.
Mộ Lê Thần nhìn An Dương khóe miệng mang ý cười, cũng nghĩ tới chuyện trước kia, hơi hơi nhíu mày, đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt.
Những ngày hạnh phúc, dường như đã xảy ra vào rất nhiều thập kỷ trước đây.
Nghĩ nghĩ một chút, Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn An Dương, thấp giọng nói: “Cậu đi theo tôi.”
Hắn dẫn An Dương hướng đến một phòng ngủ. Căn hộ này cũng không tính là lớn, chỉ có khoảng hơn một trăm năm mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm với phòng bếp.
Mộ Lê Thần dẫn An Dương tiến vào buồng vệ sinh trong một phòng ngủ.
Vào trong, Mộ Lê Thần liền hướng mặt An Dương nói: “Cởi đồ cậu ra.”
Mà bọn người trên xe phía sau tưởng nhặt được chút tiện nghi đều chỉ có thể bị tang thi bao phủ.
Ra khỏi được quảng trường mậu dịch thì tang thi đã ít đi rất nhiều.
Mộ Lê Thần nhìn đêm đen dần bao trùm sắc trời, liền đem xe đỗ lại trước một tòa nhà: “Đêm nay ở trong này nghỉ ngơi.”
Đoàn người xuống xe, lần lượt đi trên hành lang, đi trước nhất là An Như cùng Mộ Lê Dật.
An Như một bên đi một bên oán giận: “Ngồi xe một ngày trời, cơ thể muốn liệt luôn rồi. Hơn nữa cũng không có gì để ăn, đói muốn chết.”
Mộ Lê Thần đi bên cạnh An Dương cùng Mộ gia gia dùng tinh thần lực kiểm tra tang thi bên trong ngôi nhà, trào phúng nhìn An Như than vãn, ý niệm vừa động, sau đó An Như đi phía trước liền thét lên the thé: “AAA__”
Đó chỉ là một nữ tang thi, đầu tựa hồ bị người chém qua, tuy rằng ko có chém rớt, nhưng não thì cơ hồ muốn rơi ra ngoài, một mớ tóc rối loạn dính bết lên phần não lộ ra trắng bóc, giống như mì đen nấu với sữa vậy. Quần áo đã rách rưới, hai khối thịt treo trước ngực hư thối, gân mạch màu đen gần như phủ kín, cực kì ghê tởm…
Tuy rằng mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, thế nhưng truyền thông đã bị ngắt, điện nước cũng bị cúp, khi An Như tiến vào hành lang là một mảnh tối đen.
Dưới thao túng của Mộ Lê Thần, tang thi ghê tởm kia cứ như vậy cùng An Như hiệp lộ tương phùng, mặt đối mặt.
Mà An Như cư nhiên chỉ rít lên the thé chứ không bị dọa cho ngất đi, Mộ Lê Thần cũng không thể không cảm thán tố chất tâm lý của cô ta khá tốt.
An Dương một cái băng tiễn bay qua, đem nữ tang thi dọa An Như sợ tới mức rít lên đâm thủng đầu, ngã xuống.
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn An Dương, sau đó liền đối với hành vi giúp An Như của hắn không thèm để ý, dù sao Mộ Lê Thần hắn cũng không có ý định để tang thi đó giết chết cô ta.
An Như tuy rằng không có bị dọa tới mất đi lý trí, thế nhưng cũng sợ tới mức chân nhũn ra, phải tựa trên cánh tay Mộ Lê Dật mới đứng vững.
Mộ Lê Thần nhìn đám người đang sợ hãi rụt lại phía sau mà trông ngóng hắn liền cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Không dám đi? Vừa rồi không phải còn rất tích cực sao?”
Lúc trước ai cũng nghĩ đi vào đầu tiên nói không chừng còn lấy được vài thứ hay ho, nhưng hiện tại lại phát hiện phía trước không an toàn, ai cũng không nguyện ý làm tiên phong.
Đối với lời châm chọc của Mộ Lê Thần, đã hiểu được cái gì gọi là có thể thân có thể khuất, những người đó đều lần lượt làm bộ như không nghe thấy, về phần trong lòng nghĩ như thế nào cũng không ai biết.
Mộ Lê Thần đương nhiên biết, hắn châm chọc mấy người vốn đã sống an nhàn sung sướng, thích coi trọng sỉ diện này bao nhiêu thì bọn họ vẫn không thể tức giận, chẳng qua là vì bọn họ còn cần hắn bảo hộ.
Một khi đến nơi an toàn, chỉ cần hắn không còn giá trị lợi dụng, bọn họ nhất định sẽ đâm sau lưng hắn.
Những người này chỉ mang thù, không nhớ đến ân tình. Hắn đã hiểu quá rõ rồi.
Bất quá, hắn không có hứng thú để ý đến lý tưởng của bầy kiến, tận tình phóng thích nổi oán hận trong lòng, mở miệng chính là mang theo cừu hận cùng chán ghét mà nói: “Phế vật dối trá!”
Giọng nói mang theo hận thù khiến An Dương đứng bên cạnh có chút kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
An Dương đương nhiên không hiểu, tại sao trước tận thế Mộ Lê Thần đối với gia nhân của mình cực kỳ quyến luyến, như thế nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên như vậy…?
Nếu chỉ vì lời của An Như kia….. An Dương khẽ nhíu mày, hẳn là không có khả năng đi, A Thần hắn không phải loại người bởi vì vài câu nói mà dễ dàng thay đổi.
Cái cách Mộ Lê Thần nắm cơ hội khiêu khích châm chọc những người đó tựa hồ như đối với bọn họ mang một loại thâm cừu đại hận nào.
Nếu nói vì bọn họ lãnh huyết không muốn đi bệnh viện cứu hắn mới là nguyên nhân khiến hắn hận bọn họ như vậy, An Dương một điểm cũng không tin.
Hắn nhìn Mộ Lê Thần, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, trước khi A Thần trở về căn biệt thự phía Đông Nam, nhất định đã phát sinh sự tình gì mà hắn không biết……….
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đi vào hành lang trước tiên, có hắn, tang thi du đãng trong hành lang đều hoảng sợ hướng lên tầng trên trốn tránh.
Hiện tại, mạt thế đã qua nửa tháng, khớp xương bộ vị của tang thi đã không còn cứng nhắc, lên xuống cầu thang cái gì đều có thể làm được, không gian sinh tồn của nhân loại cũng càng nhỏ.
Mộ Lê Thần không đi lên lầu, chỉ phá vỡ cửa phòng trộm của một hộ nhân gia, đi vào.
Lựa chọn ở tầng dưới, không ít người bất mãn, thế nhưng bọn họ cũng chỉ nhỏ giọng nói thầm vài câu, không dám ở trước mặt Mộ Lê Thần nói toẹt ra.
An Dương lại nghe thấy đám đại gia bất mãn, hơi hơi nhíu mi, quan hệ giữa A Thần và bọn họ thật sự trở nên căng thẳng.
Hắn cũng không hy vọng Mộ Lê Thần cùng những người khác căng thẳng như thế, chung quy cũng vì bản chất tư lợi, ích kỷ của con người. Mộ Lê Thần như vậy nhưng cũng dễ bị người khác đâm một con dao sau lưng, cho dù A Thần có là ân nhân cứu mạng đại gia bọn họ đi chăng nữa.
Vì thế hắn cười hòa giải giúp Mộ Lê Thần: “A Thần lựa chọn ở tầng này cũng là có suy xét, trên lầu có bao nhiêu tang thi không đếm hết, rất nguy hiểm. Hơn nữa, nơi này gần xe hơn, chạy trốn cũng dễ dàng.”
Mộ Dung vẫn rất bất mãn: “Nhưng nếu có một bầy tang thi đi tới thì tầng trệt là nguy hiểm nhất.”
An Dương tươi cười như trước không có biến hóa: “Dượng, chúng ta ở tầng trệt, lúc bầy tang thi vây quanh hoàn toàn có thể thoát khỏi.”
Mộ Dung hừ hừ, sau đó liền không nói nữa, đi vào trong.
Vào phòng, tất cả đều lần lượt tỏa đi bốn hướng, vào phòng bếp cùng tủ lạnh tìm thức ăn, phòng khách rất nhanh chóng chỉ còn một mình Mộ Lê Thần, Mộ gia gia và An Dương cùng hai cái xác chết.
Những lời An Dương vừa nói, Mộ Lê Thần cũng nghe thấy.
Dụng ý của An Dương, Mộ Lê Thần rất rõ ràng, hắn tuy rằng không để ý bọn người Mộ gia tâm tư nhỏ mọn, thế nhưng đối với An Dương trong lòng vẫn là có chút ấm áp.
Mộ Lê Thần thản nhiên nói: “Kỳ thật, cậu hà tất làm như vậy, tôi chọn tầng trệt chỉ là lười đi lên lầu thôi.”
An Dương chớp mắt nhìn, nhỏ giọng cười nói: “Tôi biết.”
Hắn biết Mộ Lê Thần có thói quen không thích leo cầu thang, hồi còn ở đại học, có lần hắn với một đồng học dưới tầng trệt đổi phòng.
Mộ Lê Thần nhìn An Dương khóe miệng mang ý cười, cũng nghĩ tới chuyện trước kia, hơi hơi nhíu mày, đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt.
Những ngày hạnh phúc, dường như đã xảy ra vào rất nhiều thập kỷ trước đây.
Nghĩ nghĩ một chút, Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn An Dương, thấp giọng nói: “Cậu đi theo tôi.”
Hắn dẫn An Dương hướng đến một phòng ngủ. Căn hộ này cũng không tính là lớn, chỉ có khoảng hơn một trăm năm mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm với phòng bếp.
Mộ Lê Thần dẫn An Dương tiến vào buồng vệ sinh trong một phòng ngủ.
Vào trong, Mộ Lê Thần liền hướng mặt An Dương nói: “Cởi đồ cậu ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.