Chương 32: Em ổn sao?
July
11/06/2022
Nhưng anh lại không tin đây là cảm xúc thật của mèo nhỏ. Một người con gái mỏng manh như cô trải qua chuyện đó lại không có chút hoảng sợ nào?
- Điềm Điềm, em thật sự ổn chứ?
Điềm Điềm cười ngượng ngạo, rồi đáp:
- Em không có sao hết mà. Em...em đói rồi, em muốn ăn gà rán, anh mua cho em nha.
- Được.
Tử Phong ra ngoài mua đồ ăn cho mèo nhỏ, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Điềm Điềm cũng không thể gắng gượng được nữa.
Cô sợ anh sẽ lo lắng, mới dùng bộ dạng hồn nhiên để che giấu nỗi sợ hãi bên trong mình. Bã vai cô run lên, những giọt nước mắt bi thương cũng dần tuôn ra.
Cạch.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Điềm Điềm hoảng hốt muốn lau đi những giọt nước mắt vừa rơi, nhưng không kịp, anh đã bước vào, đi đến trước mặt cô.
- Em nói không sao? Thế tại sao em lại khóc?
- Em...em...
Điềm Điềm đến nói cũng không nên lời, anh cứ nhìn chầm chầm, khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
- Em sợ anh lo.
Giọng cô lí nhí trong cổ họng, cũng đủ để Tử Phong nghe thậy. Không hiểu vì sao trải qua chuyện đó cô đã trưởng thành lên không ít. Có lẽ là cô sắp phục hồi kí ức rồi.
- Ai dạy em hiểu chuyện? Anh cho phép em hiểu chuyện sao? Điềm Điềm...
Tử Phong hơi lớn giọng, anh không muốn cô hiểu chuyện, anh không muốn cô một mình chịu đựng một mình, anh muốn cô phát tiết tất cả ra với anh. Cô khóc thì anh sẽ dỗ mà...
- Anh đừng có quát em mà...oa.
Điềm Điềm khóc lớn lên, anh thấy cô khóc nhưng trong lòng rất vui. Anh muốn thấy những giọt nước mắt bi thương của mèo nhỏ chứ không phải những trận khóc gió ban nãy.
- Khóc đi. Khóc ra như vầy sẽ nhẹ lòng hơn.
Khóc một lần lại thôi, cứ giữ mãi trong lòng thì lại sinh tâm bệnh. Tử Phong ngồi xuống đối diện Điềm Điềm, cô chủ động lại gần dụi mặt vào ngực anh, khóc càng lúc càng dữ dội.
Cô đã cố gắng kìm nén, che giấu rồi mà vẫn bị anh nhìn ra được. Không biết từ đâu cô lại sinh ra cảm giác tủi thân.
- Em sợ, em sợ lắm...em không muốn hắn ta đụng chạm vào cơ thể em...bẩn, bẩn lắm...Hắn ta còn đánh em nữa...đau chết mất...huhu.
Điềm Điềm ôm anh chặt cứng, Tử Phong cũng dùng vòng tay ấm áp của mình tạo cho cô một lá chắn an toàn.
Anh để mặc cho cô khóc, nước mắt nước mũi đã ướt cả một vùng áo của anh. Sau một hồi, Điềm Điềm cũng dần ổn định hơn, cô kéo lấy vạt áo sơ mi của Tử Phong để lau nước mắt, còn hỉ luôn nước mũi vào đấy.
Với một người ưa sạch sẽ như Tử Phong, nếu là lúc trước chỉ cần dính một chút vết bẩn đã không chịu được rồi. Vậy mà giờ đây anh phải dùng áo làm khăn giấy cho mèo nhỏ. Thôi kệ, cô vui là được.
Tử Phong vuốt lại tóc tai cho Điềm Điềm, định hôn vào môi cô một chút thì sực nhớ ra là mèo nhỏ đang bị thương ở khóe môi nên đành ngậm ngùi thơm nhẹ vào trán cô, ân cần dịu dàng nói.
- Ở cạnh tôi em không cần trưởng thành. Có buồn phiền gì cứ nói hết ra với tôi. Tôi sẽ lắng nghe và dỗ dành em.
Điềm Điềm hít hít đầu mũi đã chuyển màu hồng nhạt. Tay vẽ vời lên một bên ngực của anh, bất giác đụng phải ' hạt tiêu ' nhỏ nhô lên lại còn ngứa tay khẩy khẩy ' hạt tiêu ' ấy vài cái.
- Đó là anh nói đấy nhá. Đến lúc đó đừng có mà chê em phiền.
- Đừng có khẩy nữa, đụng chạm lung tung không tốt.
Tử Phong nắm lấy bàn tay đang tọc mạch của cô đưa lên môi hôn nhẹ. Cứ đà nay thì cô bị anh chiều hư mất thôi.
Điềm Điềm ngáp ngắn, ngáp dài. Hai mí mắt đánh răm rắp vào nhau. Coi bộ lại buồn ngù rồi.
- Buồn ngủ sao?
- Dạ... nhưng không dám ngủ, sợ...
Thì ra Điềm Điềm sợ sau khi ngủ Tử Phong sẽ đi mất. Vả lại bây vẫn còn đang ở công ty biết đâu chuyện khủng khiếp đó lại diễn ra lần nữa thì sao. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn nữa đâu.
- Chúng ta về nhà ngủ. Được chứ?
Tử Phong dường như có giác quan thứ sáu, qua ánh mắt có thể nhìn thấu được suy nghĩ của mèo nhỏ, anh biết được cô đang sợ điều gì mới ngõ lời đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
- Anh bế em. Chân em lại đau rồi...hic.
Điềm Điềm tựa mặt vào hõm cổ của anh mè nheo, làm nũng. Tử Phong luôn bị đánh gục bởi chiêu trò này của cô gái nhỏ.
- Mỗi lần ra ngoài với anh đều có chuyện không lành xảy ra với em. Chắc sau này em trốn trong nhà luôn quá...huhu.
Điềm Điềm phát ra những tiếng khóc gió không hề giả trân. Nhưng điều cô nói lại là sự thật, đi trung tâm thương mại thì trung tâm thương mại lại bị khủng bố. Đến công ty với anh lại xém bị cưỡng bức.
- Chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng nghĩ nhiều. Cũng là do tôi không tốt, để em ở một mình. Sau này có dẫn em đi đâu tôi sẽ dán em thật chặt bên người. Như thế thì có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi rồi.
Tử Phong sợ cô vừa trải qua chuyện đó sẽ có tâm lý sợ người lạ. Anh mở tủ lấy ra một cái măng tô dài đến đầu gối, dùng nó bao bọc cả cơ thể Điềm Điềm. Sau đó bế thốc cô lên đi về.
Like + theo dõi cho mình nha!
Ngon Tinh
Hay quá bạn ơi. Hóng tiếp. Chờ truyện ra để đọc nữa hihi
1
17/05
Ủn Ủn
- Điềm Điềm, em thật sự ổn chứ?
Điềm Điềm cười ngượng ngạo, rồi đáp:
- Em không có sao hết mà. Em...em đói rồi, em muốn ăn gà rán, anh mua cho em nha.
- Được.
Tử Phong ra ngoài mua đồ ăn cho mèo nhỏ, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Điềm Điềm cũng không thể gắng gượng được nữa.
Cô sợ anh sẽ lo lắng, mới dùng bộ dạng hồn nhiên để che giấu nỗi sợ hãi bên trong mình. Bã vai cô run lên, những giọt nước mắt bi thương cũng dần tuôn ra.
Cạch.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Điềm Điềm hoảng hốt muốn lau đi những giọt nước mắt vừa rơi, nhưng không kịp, anh đã bước vào, đi đến trước mặt cô.
- Em nói không sao? Thế tại sao em lại khóc?
- Em...em...
Điềm Điềm đến nói cũng không nên lời, anh cứ nhìn chầm chầm, khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
- Em sợ anh lo.
Giọng cô lí nhí trong cổ họng, cũng đủ để Tử Phong nghe thậy. Không hiểu vì sao trải qua chuyện đó cô đã trưởng thành lên không ít. Có lẽ là cô sắp phục hồi kí ức rồi.
- Ai dạy em hiểu chuyện? Anh cho phép em hiểu chuyện sao? Điềm Điềm...
Tử Phong hơi lớn giọng, anh không muốn cô hiểu chuyện, anh không muốn cô một mình chịu đựng một mình, anh muốn cô phát tiết tất cả ra với anh. Cô khóc thì anh sẽ dỗ mà...
- Anh đừng có quát em mà...oa.
Điềm Điềm khóc lớn lên, anh thấy cô khóc nhưng trong lòng rất vui. Anh muốn thấy những giọt nước mắt bi thương của mèo nhỏ chứ không phải những trận khóc gió ban nãy.
- Khóc đi. Khóc ra như vầy sẽ nhẹ lòng hơn.
Khóc một lần lại thôi, cứ giữ mãi trong lòng thì lại sinh tâm bệnh. Tử Phong ngồi xuống đối diện Điềm Điềm, cô chủ động lại gần dụi mặt vào ngực anh, khóc càng lúc càng dữ dội.
Cô đã cố gắng kìm nén, che giấu rồi mà vẫn bị anh nhìn ra được. Không biết từ đâu cô lại sinh ra cảm giác tủi thân.
- Em sợ, em sợ lắm...em không muốn hắn ta đụng chạm vào cơ thể em...bẩn, bẩn lắm...Hắn ta còn đánh em nữa...đau chết mất...huhu.
Điềm Điềm ôm anh chặt cứng, Tử Phong cũng dùng vòng tay ấm áp của mình tạo cho cô một lá chắn an toàn.
Anh để mặc cho cô khóc, nước mắt nước mũi đã ướt cả một vùng áo của anh. Sau một hồi, Điềm Điềm cũng dần ổn định hơn, cô kéo lấy vạt áo sơ mi của Tử Phong để lau nước mắt, còn hỉ luôn nước mũi vào đấy.
Với một người ưa sạch sẽ như Tử Phong, nếu là lúc trước chỉ cần dính một chút vết bẩn đã không chịu được rồi. Vậy mà giờ đây anh phải dùng áo làm khăn giấy cho mèo nhỏ. Thôi kệ, cô vui là được.
Tử Phong vuốt lại tóc tai cho Điềm Điềm, định hôn vào môi cô một chút thì sực nhớ ra là mèo nhỏ đang bị thương ở khóe môi nên đành ngậm ngùi thơm nhẹ vào trán cô, ân cần dịu dàng nói.
- Ở cạnh tôi em không cần trưởng thành. Có buồn phiền gì cứ nói hết ra với tôi. Tôi sẽ lắng nghe và dỗ dành em.
Điềm Điềm hít hít đầu mũi đã chuyển màu hồng nhạt. Tay vẽ vời lên một bên ngực của anh, bất giác đụng phải ' hạt tiêu ' nhỏ nhô lên lại còn ngứa tay khẩy khẩy ' hạt tiêu ' ấy vài cái.
- Đó là anh nói đấy nhá. Đến lúc đó đừng có mà chê em phiền.
- Đừng có khẩy nữa, đụng chạm lung tung không tốt.
Tử Phong nắm lấy bàn tay đang tọc mạch của cô đưa lên môi hôn nhẹ. Cứ đà nay thì cô bị anh chiều hư mất thôi.
Điềm Điềm ngáp ngắn, ngáp dài. Hai mí mắt đánh răm rắp vào nhau. Coi bộ lại buồn ngù rồi.
- Buồn ngủ sao?
- Dạ... nhưng không dám ngủ, sợ...
Thì ra Điềm Điềm sợ sau khi ngủ Tử Phong sẽ đi mất. Vả lại bây vẫn còn đang ở công ty biết đâu chuyện khủng khiếp đó lại diễn ra lần nữa thì sao. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn nữa đâu.
- Chúng ta về nhà ngủ. Được chứ?
Tử Phong dường như có giác quan thứ sáu, qua ánh mắt có thể nhìn thấu được suy nghĩ của mèo nhỏ, anh biết được cô đang sợ điều gì mới ngõ lời đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
- Anh bế em. Chân em lại đau rồi...hic.
Điềm Điềm tựa mặt vào hõm cổ của anh mè nheo, làm nũng. Tử Phong luôn bị đánh gục bởi chiêu trò này của cô gái nhỏ.
- Mỗi lần ra ngoài với anh đều có chuyện không lành xảy ra với em. Chắc sau này em trốn trong nhà luôn quá...huhu.
Điềm Điềm phát ra những tiếng khóc gió không hề giả trân. Nhưng điều cô nói lại là sự thật, đi trung tâm thương mại thì trung tâm thương mại lại bị khủng bố. Đến công ty với anh lại xém bị cưỡng bức.
- Chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng nghĩ nhiều. Cũng là do tôi không tốt, để em ở một mình. Sau này có dẫn em đi đâu tôi sẽ dán em thật chặt bên người. Như thế thì có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi rồi.
Tử Phong sợ cô vừa trải qua chuyện đó sẽ có tâm lý sợ người lạ. Anh mở tủ lấy ra một cái măng tô dài đến đầu gối, dùng nó bao bọc cả cơ thể Điềm Điềm. Sau đó bế thốc cô lên đi về.
Like + theo dõi cho mình nha!
Ngon Tinh
Hay quá bạn ơi. Hóng tiếp. Chờ truyện ra để đọc nữa hihi
1
17/05
Ủn Ủn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.