Chương 14: Nỗi lòng
July
11/06/2022
[...]
Tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Khương Đình rất nhanh. Hắn luôn hoàn thành đúng thời gian quy định.
Chỉ mới 6 giờ hôm sau, hắn đã có mặt tại biệt tự chờ đợi Tử Phong. Nhưng hắn đợi đã hơn một tiếng rồi, cà phê được người giúp việc bê ra cũng đã uống hết hai ly rồi, vẫn không thấy bóng dáng ông chủ mình bước ra.
Khương Đình chán nản, bất lực nhưng không làm được gì. Hết ra vườn đi dạo, rồi lại vào xem ti vi.
Ông chủ ơi, đừng ở trên đấy hưởng thụ mỹ nhân nữa mà.
[...]
Lúc này, trên căn phòng rộng lớn, được bày trí cách điệu. Thân thể to lớn của người đàn ông ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của cô gái ngỏ. Một mi li mét cũng không rời.
Điềm Điềm như một liều thuốc bổ thượng hạng cho hắn. Từ khi ngủ chung với Điềm Điềm, chứng khó ngủ trước kia của Tử Phong đã biến mất lúc nào chẳng hay.
- Chú...ôm em chặt quá. Khó thở.
Điềm Điềm được Tử Phong ôm trọn trong lòng ngực. Chóp mũi cô cách một lớp vải dán vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Một tay Tử Phong để cho Điềm Điềm làm gối, tay còn lại đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô. Đã thế chân của hắn lại còn vắt hờ qua cơ thể Điềm Điềm. Tư thế hết sức là chiếm hữu, cứ như hắn sợ ai sẽ bế mất cô gái của hắn khi đang ngủ vậy.
Bị tiếng than của Điềm Điềm đánh thức, Tử Phong vội thả lỏng ra một chút cho cô dễ chịu.
Anh với tay, lấy chiếc điện thoại. Mở lên thì thấy hơn năm mươi tin nhắn mà Khương Đình gửi đến.
Biết hắn đã có mặt ở biệt thự, Tử Phong nhẹ nhàng đặt đầu Điềm Điềm xuống gối mềm. Cố gắng không làm phát ra âm thanh nào, tránh làm mèo nhỏ của hắn thức giấc.
Chẳng biết từ khi nào hắn đã biến thành một tên thê nô như thế này. Mà thôi mặc kệ đi, anh cũng không quan tâm. Điềm Điềm vui là được.
Tử Phong vào nhà vệ sinh, tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Rồi đi xuống phòng khách tầng một.
Khương Đình thấy anh xuống thì mừng rớt nước mắt. Vội vàng ngồi nay ngắn lại, báo cáo nhiệm vụ.
- Điều tra tới đâu rồi?
Tử Phong không lạnh, không nhạt hỏi hắn.
- Khụ...tôi điều tra được tiểu thư Điềm Điềm từ lúc năm tuổi đã sống ở cô nhi viện ở Trung Quốc. Tôi điều tra kĩ hơn một tí, thì biết là cô ấy còn có một người em trai, ba của cô ấy vì bệnh mà qua đời, mẹ vì muốn bước thêm bước nữa cho nên chỉ dẫn theo người em trai. Bỏ cô ấy lại cô nhi viện. Chỉ có điều mẹ của Điềm Điềm là ai thì tôi không điều tra ra được. Có lẽ chồng mới của bà ta thế thực cũng khá lớn ở Trung Quốc. Mới che giấu thông tin kĩ như vậy!
Nghe đến đây, trong lòng Tử Phong vô cùng khó chịu, thương xót dùm cô. Tại sao bà ta lại nhẫn tâm bỏ rơi Điềm Điềm của anh chứ? Đúng là đáng hận.
Chỉ vì hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của con cái. Càng nghĩ anh càng yêu, càng thương Điềm Điềm hơn.
- Còn gì nữa không?
- Ở cô nhi viện tiểu thư Điềm Điềm khá thân một người bạn là nam. Tên là gì nhờ? À, là Diệp Viên Tiêu. Còn nữa, tuổi thật của cô ấy bây giờ cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi. Ông chủ đừng manh động, coi chừng bóc lịch.
Khương Đình chỉ chọc ghẹo ông chủ của mình thôi. Ai mà dám bắt Tử Phong cơ chứ. Nếu có thì cũng phải là thần thánh phương nào.
Tử Phong rơi vào trầm tư, Diệp Viên Tiêu? Liệu Điềm Điềm có thích tên đấy không?
- Tôi về đây. À hai giờ chiều nay có cuộc họp cổ đông. Chủ tịch nhớ đến tham dự. Xin phép.
Cho đến khi Khương Đình cất tiếng, mới kéo Tử Phong trở về thực tại.
Trong đáy mắt anh hiện rõ nỗi ưu tư, muộn phiền. Anh sợ trước kia Điềm Điềm đã có người trong lòng. Hắn sợ khi cô nhớ lại tất cả, người cô thích không phải là anh.
Tử Phong thơ thẩn lên lại phòng ngủ, vừa hay bắt gặp Điềm Điềm từ phòng tắm đi ra.
- Em dậy rồi sao?
Giọng Tử Phong hơi khàn khàn, mang vẻ đượm buồn.
- Vâng ạ. Chú có chuyện gì buồn hả? Sao mặt chú bí xị thế kia.
Anh bước lại gần Điềm Điềm, dẫn cô lại phía giường. Để cô ngồi trên đấy, còn bản thân lại nửa quỳ, nửa ngồi dưới sàn.
Tử Phong nắm lấy đôi tay nhỏ bé của của Điềm Điềm, dáng vẻ thâm tình, nói:
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng rời xa tôi có được không? Hứa với tôi, được chứ?
Điềm Điềm ngơ ngác, không hiểu ý anh lắm. Cô biết anh đang buôn, nên hùa theo vui vẻ ôm lấy anh, đáp lại.
- Hứa mà, hứa mà. Sẽ không rời xa chú. Tôi thích được ở bên cạnh chú. Được chú nuông chiều.
Tử Phong chồm người, hôn nhẹ vào môi Điềm Điềm một cái. Rồi ôm chầm lấy cô. Thời gian lúc ấy như ngưng động lại.
Có ai tin vào câu nói ' Vừa nhìn đã yêu chưa? '. Nhưng đối với Tử Phong mà nói thì nó là sự thật.
Từ lần đầu gặp cô. Anh biết trái tim mình thuộc về cô gái này rồi. Chỉ có điều sau một thời gian tiếp xúc, sống chung. Điềm Điềm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Hắn tự cao thừa nhận, trong ba mươi năm sống trên đời, hắn chưa hề thua ai hết. Chỉ thua mỗi cô gái nhỏ này thôi.
Like + Theo dõi cho tớ nha! Thank you ????
Tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Khương Đình rất nhanh. Hắn luôn hoàn thành đúng thời gian quy định.
Chỉ mới 6 giờ hôm sau, hắn đã có mặt tại biệt tự chờ đợi Tử Phong. Nhưng hắn đợi đã hơn một tiếng rồi, cà phê được người giúp việc bê ra cũng đã uống hết hai ly rồi, vẫn không thấy bóng dáng ông chủ mình bước ra.
Khương Đình chán nản, bất lực nhưng không làm được gì. Hết ra vườn đi dạo, rồi lại vào xem ti vi.
Ông chủ ơi, đừng ở trên đấy hưởng thụ mỹ nhân nữa mà.
[...]
Lúc này, trên căn phòng rộng lớn, được bày trí cách điệu. Thân thể to lớn của người đàn ông ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của cô gái ngỏ. Một mi li mét cũng không rời.
Điềm Điềm như một liều thuốc bổ thượng hạng cho hắn. Từ khi ngủ chung với Điềm Điềm, chứng khó ngủ trước kia của Tử Phong đã biến mất lúc nào chẳng hay.
- Chú...ôm em chặt quá. Khó thở.
Điềm Điềm được Tử Phong ôm trọn trong lòng ngực. Chóp mũi cô cách một lớp vải dán vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Một tay Tử Phong để cho Điềm Điềm làm gối, tay còn lại đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô. Đã thế chân của hắn lại còn vắt hờ qua cơ thể Điềm Điềm. Tư thế hết sức là chiếm hữu, cứ như hắn sợ ai sẽ bế mất cô gái của hắn khi đang ngủ vậy.
Bị tiếng than của Điềm Điềm đánh thức, Tử Phong vội thả lỏng ra một chút cho cô dễ chịu.
Anh với tay, lấy chiếc điện thoại. Mở lên thì thấy hơn năm mươi tin nhắn mà Khương Đình gửi đến.
Biết hắn đã có mặt ở biệt thự, Tử Phong nhẹ nhàng đặt đầu Điềm Điềm xuống gối mềm. Cố gắng không làm phát ra âm thanh nào, tránh làm mèo nhỏ của hắn thức giấc.
Chẳng biết từ khi nào hắn đã biến thành một tên thê nô như thế này. Mà thôi mặc kệ đi, anh cũng không quan tâm. Điềm Điềm vui là được.
Tử Phong vào nhà vệ sinh, tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Rồi đi xuống phòng khách tầng một.
Khương Đình thấy anh xuống thì mừng rớt nước mắt. Vội vàng ngồi nay ngắn lại, báo cáo nhiệm vụ.
- Điều tra tới đâu rồi?
Tử Phong không lạnh, không nhạt hỏi hắn.
- Khụ...tôi điều tra được tiểu thư Điềm Điềm từ lúc năm tuổi đã sống ở cô nhi viện ở Trung Quốc. Tôi điều tra kĩ hơn một tí, thì biết là cô ấy còn có một người em trai, ba của cô ấy vì bệnh mà qua đời, mẹ vì muốn bước thêm bước nữa cho nên chỉ dẫn theo người em trai. Bỏ cô ấy lại cô nhi viện. Chỉ có điều mẹ của Điềm Điềm là ai thì tôi không điều tra ra được. Có lẽ chồng mới của bà ta thế thực cũng khá lớn ở Trung Quốc. Mới che giấu thông tin kĩ như vậy!
Nghe đến đây, trong lòng Tử Phong vô cùng khó chịu, thương xót dùm cô. Tại sao bà ta lại nhẫn tâm bỏ rơi Điềm Điềm của anh chứ? Đúng là đáng hận.
Chỉ vì hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của con cái. Càng nghĩ anh càng yêu, càng thương Điềm Điềm hơn.
- Còn gì nữa không?
- Ở cô nhi viện tiểu thư Điềm Điềm khá thân một người bạn là nam. Tên là gì nhờ? À, là Diệp Viên Tiêu. Còn nữa, tuổi thật của cô ấy bây giờ cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi. Ông chủ đừng manh động, coi chừng bóc lịch.
Khương Đình chỉ chọc ghẹo ông chủ của mình thôi. Ai mà dám bắt Tử Phong cơ chứ. Nếu có thì cũng phải là thần thánh phương nào.
Tử Phong rơi vào trầm tư, Diệp Viên Tiêu? Liệu Điềm Điềm có thích tên đấy không?
- Tôi về đây. À hai giờ chiều nay có cuộc họp cổ đông. Chủ tịch nhớ đến tham dự. Xin phép.
Cho đến khi Khương Đình cất tiếng, mới kéo Tử Phong trở về thực tại.
Trong đáy mắt anh hiện rõ nỗi ưu tư, muộn phiền. Anh sợ trước kia Điềm Điềm đã có người trong lòng. Hắn sợ khi cô nhớ lại tất cả, người cô thích không phải là anh.
Tử Phong thơ thẩn lên lại phòng ngủ, vừa hay bắt gặp Điềm Điềm từ phòng tắm đi ra.
- Em dậy rồi sao?
Giọng Tử Phong hơi khàn khàn, mang vẻ đượm buồn.
- Vâng ạ. Chú có chuyện gì buồn hả? Sao mặt chú bí xị thế kia.
Anh bước lại gần Điềm Điềm, dẫn cô lại phía giường. Để cô ngồi trên đấy, còn bản thân lại nửa quỳ, nửa ngồi dưới sàn.
Tử Phong nắm lấy đôi tay nhỏ bé của của Điềm Điềm, dáng vẻ thâm tình, nói:
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng rời xa tôi có được không? Hứa với tôi, được chứ?
Điềm Điềm ngơ ngác, không hiểu ý anh lắm. Cô biết anh đang buôn, nên hùa theo vui vẻ ôm lấy anh, đáp lại.
- Hứa mà, hứa mà. Sẽ không rời xa chú. Tôi thích được ở bên cạnh chú. Được chú nuông chiều.
Tử Phong chồm người, hôn nhẹ vào môi Điềm Điềm một cái. Rồi ôm chầm lấy cô. Thời gian lúc ấy như ngưng động lại.
Có ai tin vào câu nói ' Vừa nhìn đã yêu chưa? '. Nhưng đối với Tử Phong mà nói thì nó là sự thật.
Từ lần đầu gặp cô. Anh biết trái tim mình thuộc về cô gái này rồi. Chỉ có điều sau một thời gian tiếp xúc, sống chung. Điềm Điềm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Hắn tự cao thừa nhận, trong ba mươi năm sống trên đời, hắn chưa hề thua ai hết. Chỉ thua mỗi cô gái nhỏ này thôi.
Like + Theo dõi cho tớ nha! Thank you ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.