Chương 17
Nhất Chi Phát Phát
11/04/2022
Edit: Hừa; Beta: Pate.
“Không đúng, không đúng! Chỉ có con gái mới được làm cô dâu thôi á.” Một bé gái nói.
Cô bé là con gái của em họ Trịnh Dụ Chương, tuổi còn nhỏ nên cái gì cũng không biết, mà mẹ của cô biết rõ cuộc sống sinh hoạt của nhà cô đều phải dựa vào vị anh họ này trợ giúp, mà An Minh Tri lại là người của Trịnh Dụ Chương, chính là bảo bối rồi còn gì nữa.
Nhưng mà cô bé còn chưa nghĩ ra cách để giảm bớt lúng túng, bọn nhỏ khác đã mồm năm miệng mười mà rùm beng hết lên: “Ai nói? Đó là em chưa thấy thôi.”
Nói ra câu này đương nhiên là Trịnh Trinh Trinh, mấy đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm bọn họ.
“Chị nói xạo, là cô giáo em bảo thế, tất cả cô dâu đều là con gái cả, như vậy mới có thể đội khăn voan che mặt trong lễ cưới thật đẹp được.”
Trịnh Trinh Trinh lườm con bé một cái: “Kết hôn không nhất thiết phải mặc váy cưới.”
Đám nhóc trước mặt sắp cãi nhau, mẹ của cô bé đó nhanh chóng đem đĩa rau đến trước mặt, bắt ăn để chặn cái miệng nói lung tung của con mình lại. An Minh Tri ngồi cách một bàn, nghe thấy cô bé nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, cô dâu thì phải là con gái thì mới được đúng không ạ?”
Mẹ cô bé rất xấu hổ, phải nhìn An Minh Tri trái nhìn Trịnh Trinh Trinh, nghĩ thế nào cũng không trả lời được, không còn cách nào khác đành phải giục con mình ăn nhanh lên. Cô bé rất thất vọng, cúi đầu chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nói thêm gì nữa.
Ngồi ở bên cạnh An Minh Tri là Trịnh Dư Dương, từ nãy tới giờ cậu nhóc nghe rất nghiêm túc, tuy là đề tài này nó nghe không hiểu, nhưng biết làm dáng, bộ dáng đoàng hoàng trịnh trọng chọc cho người khác yêu thích. Thi thoảng cậu nhóc quay qua hỏi An Minh Tri, ca ca, cô dâu mới là gì, kết hôn là gì.
An Minh Tri giải thích với thằng bé xong, Tiểu Dư Dương liền tiếp thu từ vựng mới, bây giờ nó đang trong giai đoạn tiếp xúc với nhiều chuyện mới mẻ, cái gì cũng tò mò.
Sự tập trung của đám trẻ nhỏ rất dễ bị dời đi, từng đứa kể về chuyện trên trường học của mình, còn có mấy món đồ chơi mới, hay là chuyến đi chơi với gia đình. Qua một chốc đã không còn ai nhắc đến chuyện ban nãy.
Cả người Trịnh Dư Dương đầy thịt nhưng cũng không ăn được nhiều, nhìn mấy món ăn phong phú nhiều vô kể, nếm qua mỗi món một miếng là đã no rồi, còn vỗ vỗ bụng cho An Minh Tri xem.
An Minh Tri vẫn lo sợ cậu nhóc ăn không no, bởi vì Trịnh Dư Dương còn nhỏ như vậy mà đã học được cách nhìn mấy món mình không thích ăn mà nói dối là no rồi, rất là lanh lợi. An Minh Tri xoa xoa cái bụng nhỏ tròn tròn, biết nó thực sự ăn no mới yên tâm.
Từ nãy cậu đã rất đói, nhưng ăn không vào được nhiều món nên ăn ít. Món cá mà Trịnh Dụ Chương tự tay làm thịt trước mặt cậu được đưa ra, hơn nửa con cá đều vào bụng cậu, còn những món khác thì ăn rất ít.
Bàn ăn kế bên không biết đang nói chuyện gì, bỗng nhiên la to hoan hô một tiếng. Bàn bên này có tụi trẻ quậy phá cười đùa, cũng náo nhiệt không kém. Ngồi ở đây An Minh Tri thấy không thoải mái lắm, cũng không biết làm gì, cậu giống như khung cửa sổ bên ngoài bị gió thổi bay mất một góc hoa văn trang trí ngoài kia, trông vào nhìn người khác náo nhiệt.
Trịnh Dụ Chương đến ôm Trịnh Dư Dương đi, cha Trịnh đã không được gặp cháu trai mình lâu lắm rồi, nhớ vô cùng, cho dù đang lúc ăn cơm cũng muốn nhìn tận mắt cậu nhóc. Bây giờ đến cả người cuối cùng có thể “bảo vệ” cậu cũng không còn nữa rồi.
Cậu đành phải cúi đầu chơi điện thoại di động.
Không biết từ lúc nào, Trịnh Dụ Chương đã đứng ngay phía sau lưng anh. An Minh Tri còn đang lướt Weibo, xem coi có tin tức gì mới của đoàn phim《Tổ chim》không. Hoạt động tuyên truyền khởi quay còn chưa làm, mà trên mạng đã tuồn ra không ít tin ngầm, đa số là những chuyện được thảo luận xoay quanh diễn viên Phong Trì, số ít còn lại thì đang nói về các diễn viên khác.
An Minh Tri lướt xem qua loa, tin tức về cậu vẫn là cậu tham gia buổi thử vai lần đó.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu nghiêm túc chơi điện thoại di động như vậy, hắn đứng đây nửa ngày mà không thèm để ý, có hơi tức giận, còn có hơi ghen tuông, nhưng cuối cùng vẫn hoá thành quan tâm, hỏi An Minh Tri: “Em ăn no rồi?”
An Minh Tri quay đầu: “Vâng.”
Trong phòng ăn bật điều hoà, nhiệt độ quá cao nên hai má An Minh Tri biến thành màu hồng hồng.
“Em mệt à? Mọi người chắc còn phải ăn uống thêm một lúc nữa, tôi cũng phải bồi tiếp bọn họ, em đừng chờ, đi lên phòng nghỉ ngơi trước đi.” Trịnh Dụ Chương nói.
Ở những buổi tụ họp quan trọng thế này mà lại rời bàn sớm thì không lễ phép, không có quy củ, nhưng hôm nay An Minh Tri thực sự rất mệt, lại không biết mệt mỏi chỗ nào, dường như cả người cậu đều uể oải, kỳ lạ là hôm nay cậu cũng không giúp đỡ được gì nhiều, mà so với lúc đóng phim còn cực khổ hơn gấp trăm lần.Nên là cậu không từ chối, vì không muốn phá huỷ không khí vui vẻ của bữa tiệc nên cậu chỉ lặng lẽ chuồn về phòng.
Cậu không biết có rất nhiều người luôn chú ý đến mình, dù sao cậu cũng là người ngoài, hơn nữa còn là người của Trịnh Dụ Chương mang về, không hiếu kỳ mới là chuyện lạ.
Mẹ Trịnh nhìn thấy đầu tiên: “Cậu ta sao lại lên lầu vậy, chúng ta đã ăn cơm xong đâu chứ.”
“Là con kêu Tiểu An đi nghỉ ngơi trước, em ấy có hơi mệt.” Đều là người một nhà, Trịnh Dụ Chương không muốn nói nhiều lời khó nghe, nhưng cũng không muốn người khác bắt nạt người của hắn. Nếu chỉ là một lần hai lần, Trịnh Dụ Chương có thể coi là gió thổi bên tai, mà gió bên tai lại càng thổi càng lớn, hắn không nghe một cách thoải mái được.
Dì Trịnh thực sự không thích An Minh Tri chút nào, giọng trào phúng nói: “Cắt có hai miếng thức ăn mà mệt đến thế sao?”
Trịnh Dụ Chương lạnh lùng nói: “Lúc nãy Tiểu An giúp đỡ nhà bếp rất nhiều việc, thân thể em ấy lại không tốt, mệt mỏi là chuyện bình thường, để cho em ấy nghỉ ngơi chút đi.”
Người phản ứng tiếp theo là Trịnh Dư Dương, cậu nhóc bị ông bà mình ôm vào trong ngực một lúc thôi, quay đầu đã không thấy tăm hơi An Minh Tri đâu. Nhìn khắp nơi cũng không thấy đâu, thằng bé gấp gáp nói: “Dương Dương muốn tìm ca ca… Ca ca đâu rồi?”
Tất cả mọi người trong bàn ngây ngốc nhìn nó, mẹ Trịnh dỗ dành: “Bà nội chơi với Dương Dương nha. Dương Dương thích ăn cái này nhất mà đúng không? Bà nội gắp cho Dương Dương nhé, chờ ăn cơm xong thì để mấy chị dắt con đi chơi thả diều, có chịu không nào?”
“Không, không chịu đâu!” Trịnh Dư Dương lắc đầu như trống bỏi, chuẩn bị muốn khóc tới nơi, “Dương Dương ăn no rồi, không ăn nữa. Dương Dương muốn tìm ca ca…”
Giá mà cậu nhóc đòi tìm người khác thì thôi, còn đằng này lại là tìm An Minh Tri. Trịnh Dụ Chương sợ nó khóc lóc phá hỏng bầu không khí của mọi người, chủ động bế nhóc con lên, đi đến bên bàn vừa nãy nó ngồi. Nói với nó: “Ca ca con đi nghỉ ngơi rồi, con đừng có phá em ấy nữa.”
Trịnh Dư Dương không nghe rõ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu. Trịnh Dụ Chương để cậu nhóc ngồi cạnh Trịnh Trinh Trinh, để Trịnh Trinh Trinh chăm sóc em trai mình.
Bé gái vừa nãy nhìn thấy Trịnh Dụ Chương, nắm lấy cơ hội này, lập tức chỉ lên lầu hai hỏi hắn: “Bác ơi, hồi nãy chị Trinh Trinh nói anh trai kia là vợ của bác á, có thật không ạ?”
Trong một khắc, ánh mắt mọi người trên bàn ăn này đều nhìn về phía cô bé, mẹ của cô chỉ hận không thể lập tức lôi cô về phòng. Ánh mắt mẹ cô nhìn đến trên người Trịnh Dụ Chương, cũng may giọng con bé không quá to, mấy người ở bàn ăn khác không có nghe được.
Bàn ăn này ngoài một người lớn ra thì còn lại toàn là con nít, bọn chúng đều nhìn chằm chằm Trịnh Dụ Chương, ánh mắt tràn ngập tò mò, rất muốn biết anh trai kia có phải vợ mới của hắn hay là không. Trịnh Dư Dương không hiểu gì cả cũng quay đầu lại, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn.
Trịnh Dụ Chương sững sờ một chốc, hắn không biết khi nãy ở đây nói chuyện gì với nhau mà lại náo nhiệt đến thế, thì ra là chuyện của hắn.
Dù là người liên quan hay là không liên quan, bọn họ đều đang chờ hắn nói một câu. Bao gồm cả Trịnh Trinh Trinh cũng nhìn, trong lòng cô có một niềm tin mãnh liệt là bọn họ thực sự yêu nhau, nhưng khi cô hỏi An Minh Tri thì mới biết giữa bọn họ có xảy ra vài vấn đề. Để cha cô phải thừa nhận hắn yêu Minh Tri ca ca là một điều rất khó.
Nhưng bây giờ Trịnh Dụ Chương lại rất thẳng thắn, cười nói: “Đúng vậy.”
Hắn rất thích cách gọi “vợ” này.
Trịnh Trinh Trinh thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra không có gì đáng kinh ngạc cả, nói: “Em xem, chị đã nói rồi, chỉ là em chưa từng thấy thôi.”
Bé gái không để ý tới, chui vào trong lồng ngực mẹ mình đòi ôm, không tiếp tục nói nữa.
“Không đúng, không đúng! Chỉ có con gái mới được làm cô dâu thôi á.” Một bé gái nói.
Cô bé là con gái của em họ Trịnh Dụ Chương, tuổi còn nhỏ nên cái gì cũng không biết, mà mẹ của cô biết rõ cuộc sống sinh hoạt của nhà cô đều phải dựa vào vị anh họ này trợ giúp, mà An Minh Tri lại là người của Trịnh Dụ Chương, chính là bảo bối rồi còn gì nữa.
Nhưng mà cô bé còn chưa nghĩ ra cách để giảm bớt lúng túng, bọn nhỏ khác đã mồm năm miệng mười mà rùm beng hết lên: “Ai nói? Đó là em chưa thấy thôi.”
Nói ra câu này đương nhiên là Trịnh Trinh Trinh, mấy đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm bọn họ.
“Chị nói xạo, là cô giáo em bảo thế, tất cả cô dâu đều là con gái cả, như vậy mới có thể đội khăn voan che mặt trong lễ cưới thật đẹp được.”
Trịnh Trinh Trinh lườm con bé một cái: “Kết hôn không nhất thiết phải mặc váy cưới.”
Đám nhóc trước mặt sắp cãi nhau, mẹ của cô bé đó nhanh chóng đem đĩa rau đến trước mặt, bắt ăn để chặn cái miệng nói lung tung của con mình lại. An Minh Tri ngồi cách một bàn, nghe thấy cô bé nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, cô dâu thì phải là con gái thì mới được đúng không ạ?”
Mẹ cô bé rất xấu hổ, phải nhìn An Minh Tri trái nhìn Trịnh Trinh Trinh, nghĩ thế nào cũng không trả lời được, không còn cách nào khác đành phải giục con mình ăn nhanh lên. Cô bé rất thất vọng, cúi đầu chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nói thêm gì nữa.
Ngồi ở bên cạnh An Minh Tri là Trịnh Dư Dương, từ nãy tới giờ cậu nhóc nghe rất nghiêm túc, tuy là đề tài này nó nghe không hiểu, nhưng biết làm dáng, bộ dáng đoàng hoàng trịnh trọng chọc cho người khác yêu thích. Thi thoảng cậu nhóc quay qua hỏi An Minh Tri, ca ca, cô dâu mới là gì, kết hôn là gì.
An Minh Tri giải thích với thằng bé xong, Tiểu Dư Dương liền tiếp thu từ vựng mới, bây giờ nó đang trong giai đoạn tiếp xúc với nhiều chuyện mới mẻ, cái gì cũng tò mò.
Sự tập trung của đám trẻ nhỏ rất dễ bị dời đi, từng đứa kể về chuyện trên trường học của mình, còn có mấy món đồ chơi mới, hay là chuyến đi chơi với gia đình. Qua một chốc đã không còn ai nhắc đến chuyện ban nãy.
Cả người Trịnh Dư Dương đầy thịt nhưng cũng không ăn được nhiều, nhìn mấy món ăn phong phú nhiều vô kể, nếm qua mỗi món một miếng là đã no rồi, còn vỗ vỗ bụng cho An Minh Tri xem.
An Minh Tri vẫn lo sợ cậu nhóc ăn không no, bởi vì Trịnh Dư Dương còn nhỏ như vậy mà đã học được cách nhìn mấy món mình không thích ăn mà nói dối là no rồi, rất là lanh lợi. An Minh Tri xoa xoa cái bụng nhỏ tròn tròn, biết nó thực sự ăn no mới yên tâm.
Từ nãy cậu đã rất đói, nhưng ăn không vào được nhiều món nên ăn ít. Món cá mà Trịnh Dụ Chương tự tay làm thịt trước mặt cậu được đưa ra, hơn nửa con cá đều vào bụng cậu, còn những món khác thì ăn rất ít.
Bàn ăn kế bên không biết đang nói chuyện gì, bỗng nhiên la to hoan hô một tiếng. Bàn bên này có tụi trẻ quậy phá cười đùa, cũng náo nhiệt không kém. Ngồi ở đây An Minh Tri thấy không thoải mái lắm, cũng không biết làm gì, cậu giống như khung cửa sổ bên ngoài bị gió thổi bay mất một góc hoa văn trang trí ngoài kia, trông vào nhìn người khác náo nhiệt.
Trịnh Dụ Chương đến ôm Trịnh Dư Dương đi, cha Trịnh đã không được gặp cháu trai mình lâu lắm rồi, nhớ vô cùng, cho dù đang lúc ăn cơm cũng muốn nhìn tận mắt cậu nhóc. Bây giờ đến cả người cuối cùng có thể “bảo vệ” cậu cũng không còn nữa rồi.
Cậu đành phải cúi đầu chơi điện thoại di động.
Không biết từ lúc nào, Trịnh Dụ Chương đã đứng ngay phía sau lưng anh. An Minh Tri còn đang lướt Weibo, xem coi có tin tức gì mới của đoàn phim《Tổ chim》không. Hoạt động tuyên truyền khởi quay còn chưa làm, mà trên mạng đã tuồn ra không ít tin ngầm, đa số là những chuyện được thảo luận xoay quanh diễn viên Phong Trì, số ít còn lại thì đang nói về các diễn viên khác.
An Minh Tri lướt xem qua loa, tin tức về cậu vẫn là cậu tham gia buổi thử vai lần đó.
Trịnh Dụ Chương thấy cậu nghiêm túc chơi điện thoại di động như vậy, hắn đứng đây nửa ngày mà không thèm để ý, có hơi tức giận, còn có hơi ghen tuông, nhưng cuối cùng vẫn hoá thành quan tâm, hỏi An Minh Tri: “Em ăn no rồi?”
An Minh Tri quay đầu: “Vâng.”
Trong phòng ăn bật điều hoà, nhiệt độ quá cao nên hai má An Minh Tri biến thành màu hồng hồng.
“Em mệt à? Mọi người chắc còn phải ăn uống thêm một lúc nữa, tôi cũng phải bồi tiếp bọn họ, em đừng chờ, đi lên phòng nghỉ ngơi trước đi.” Trịnh Dụ Chương nói.
Ở những buổi tụ họp quan trọng thế này mà lại rời bàn sớm thì không lễ phép, không có quy củ, nhưng hôm nay An Minh Tri thực sự rất mệt, lại không biết mệt mỏi chỗ nào, dường như cả người cậu đều uể oải, kỳ lạ là hôm nay cậu cũng không giúp đỡ được gì nhiều, mà so với lúc đóng phim còn cực khổ hơn gấp trăm lần.Nên là cậu không từ chối, vì không muốn phá huỷ không khí vui vẻ của bữa tiệc nên cậu chỉ lặng lẽ chuồn về phòng.
Cậu không biết có rất nhiều người luôn chú ý đến mình, dù sao cậu cũng là người ngoài, hơn nữa còn là người của Trịnh Dụ Chương mang về, không hiếu kỳ mới là chuyện lạ.
Mẹ Trịnh nhìn thấy đầu tiên: “Cậu ta sao lại lên lầu vậy, chúng ta đã ăn cơm xong đâu chứ.”
“Là con kêu Tiểu An đi nghỉ ngơi trước, em ấy có hơi mệt.” Đều là người một nhà, Trịnh Dụ Chương không muốn nói nhiều lời khó nghe, nhưng cũng không muốn người khác bắt nạt người của hắn. Nếu chỉ là một lần hai lần, Trịnh Dụ Chương có thể coi là gió thổi bên tai, mà gió bên tai lại càng thổi càng lớn, hắn không nghe một cách thoải mái được.
Dì Trịnh thực sự không thích An Minh Tri chút nào, giọng trào phúng nói: “Cắt có hai miếng thức ăn mà mệt đến thế sao?”
Trịnh Dụ Chương lạnh lùng nói: “Lúc nãy Tiểu An giúp đỡ nhà bếp rất nhiều việc, thân thể em ấy lại không tốt, mệt mỏi là chuyện bình thường, để cho em ấy nghỉ ngơi chút đi.”
Người phản ứng tiếp theo là Trịnh Dư Dương, cậu nhóc bị ông bà mình ôm vào trong ngực một lúc thôi, quay đầu đã không thấy tăm hơi An Minh Tri đâu. Nhìn khắp nơi cũng không thấy đâu, thằng bé gấp gáp nói: “Dương Dương muốn tìm ca ca… Ca ca đâu rồi?”
Tất cả mọi người trong bàn ngây ngốc nhìn nó, mẹ Trịnh dỗ dành: “Bà nội chơi với Dương Dương nha. Dương Dương thích ăn cái này nhất mà đúng không? Bà nội gắp cho Dương Dương nhé, chờ ăn cơm xong thì để mấy chị dắt con đi chơi thả diều, có chịu không nào?”
“Không, không chịu đâu!” Trịnh Dư Dương lắc đầu như trống bỏi, chuẩn bị muốn khóc tới nơi, “Dương Dương ăn no rồi, không ăn nữa. Dương Dương muốn tìm ca ca…”
Giá mà cậu nhóc đòi tìm người khác thì thôi, còn đằng này lại là tìm An Minh Tri. Trịnh Dụ Chương sợ nó khóc lóc phá hỏng bầu không khí của mọi người, chủ động bế nhóc con lên, đi đến bên bàn vừa nãy nó ngồi. Nói với nó: “Ca ca con đi nghỉ ngơi rồi, con đừng có phá em ấy nữa.”
Trịnh Dư Dương không nghe rõ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu. Trịnh Dụ Chương để cậu nhóc ngồi cạnh Trịnh Trinh Trinh, để Trịnh Trinh Trinh chăm sóc em trai mình.
Bé gái vừa nãy nhìn thấy Trịnh Dụ Chương, nắm lấy cơ hội này, lập tức chỉ lên lầu hai hỏi hắn: “Bác ơi, hồi nãy chị Trinh Trinh nói anh trai kia là vợ của bác á, có thật không ạ?”
Trong một khắc, ánh mắt mọi người trên bàn ăn này đều nhìn về phía cô bé, mẹ của cô chỉ hận không thể lập tức lôi cô về phòng. Ánh mắt mẹ cô nhìn đến trên người Trịnh Dụ Chương, cũng may giọng con bé không quá to, mấy người ở bàn ăn khác không có nghe được.
Bàn ăn này ngoài một người lớn ra thì còn lại toàn là con nít, bọn chúng đều nhìn chằm chằm Trịnh Dụ Chương, ánh mắt tràn ngập tò mò, rất muốn biết anh trai kia có phải vợ mới của hắn hay là không. Trịnh Dư Dương không hiểu gì cả cũng quay đầu lại, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn.
Trịnh Dụ Chương sững sờ một chốc, hắn không biết khi nãy ở đây nói chuyện gì với nhau mà lại náo nhiệt đến thế, thì ra là chuyện của hắn.
Dù là người liên quan hay là không liên quan, bọn họ đều đang chờ hắn nói một câu. Bao gồm cả Trịnh Trinh Trinh cũng nhìn, trong lòng cô có một niềm tin mãnh liệt là bọn họ thực sự yêu nhau, nhưng khi cô hỏi An Minh Tri thì mới biết giữa bọn họ có xảy ra vài vấn đề. Để cha cô phải thừa nhận hắn yêu Minh Tri ca ca là một điều rất khó.
Nhưng bây giờ Trịnh Dụ Chương lại rất thẳng thắn, cười nói: “Đúng vậy.”
Hắn rất thích cách gọi “vợ” này.
Trịnh Trinh Trinh thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra không có gì đáng kinh ngạc cả, nói: “Em xem, chị đã nói rồi, chỉ là em chưa từng thấy thôi.”
Bé gái không để ý tới, chui vào trong lồng ngực mẹ mình đòi ôm, không tiếp tục nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.