Chương 17: Thân thiết
Miêu Giác
02/12/2021
Thạch Lệnh Thanh đang muốn nói bọn họ đừng gọi y là phu nhân nữa, Quý
Dương lập tức chặn miệng y, nói: "Sư huynh tới đây ngồi, vị trí này xem
biểu diễn mang lại cảm giác tốt nhất."
Đám người vừa mới vây xem bọn họ, đều nói có việc bận đi trước, lục tục tản đi.
Thạch Lệnh Thanh thở ra một hơi mệt nhọc, đối tượng cần nghe giải thích đều rời đi hết cả rồi, còn nói cái gì được nữa, y ngồi xuống. Quý Dương cười cười ngồi bên cạnh y.
Ban đầu Thạch Lệnh Thanh không nhận ra có cái gì không đúng, cho đến khi có rất nhiều trưởng lão và quản sự đến sau lần lượt ngồi xuống, y đột nhiên phát hiện bản thân và Quý Dương cùng ngồi ở vị trí cao nhất.
Bây giờ đứng lên cũng không còn chỗ trống, Thạch Lệnh Thanh xụ mặt nghĩ.
Trên mặt y có chút gượng gạo, rủ mắt xuống, chuyên tâm nhìn thức ăn thơm phức dời đi sự chú ý.
Quý Dương được xem như là sơn chủ đương nhiệm của đào nguyên, đứng lên nói chút lời xã giao.
Trong lúc nói, Quý Dương lơ đãng liếc qua Thạch Lệnh Thanh, từ góc nhìn của hắn chỉ có thể thấy Thạch Lệnh Thanh chuyên chú nhìn chằm chằm bát cá ngâm dấm nổi tiếng vang danh trước mắt. Trong mắt hắn xuất hiện một tia ý cười, hắn vội nhanh chóng kết thúc câu nói, ngồi xuống.
Hắn đưa đũa gắp một miếng cá, bỏ vào trong chén của Thạch Lệnh Thanh.
Đối mặt với đám đông đang đợi hắn động đũa đầu tiên, hắn vươn tay tỏ ý có thể bắt đầu rồi.
Một đoàn vũ nương xinh đẹp mặc váy voan tiến vào, ca múa bầu bạn, nâng ly cùng uống, vui vẻ rộn ràng.
Sự gượng gạo của Thạch Lệnh Thanh được bầu không khí làm giảm đi đôi chút, y gắp miếng cá lên cho vào miệng, sau đó hai mắt sáng lên.
Quý Dương thu lại biểu tình của y vào đáy mắt, cười nói: "Như thế nào?"
Sau khi nuốt miếng cá xuống, Thạch Lệnh Thanh tán dương: "Da giòn thịt mềm rất vừa miệng! Đúng là món ngon!"
Quý Dương cười vừa gắp một đũa món khác cho vào bát của y, vừa hỏi: "Cái này thì sao?"
Thạch Lệnh Thanh ngẩn người một lúc, sau đó mong đợi bỏ vào miệng, lại gật đầu một cái.
Quý Dương gắp món khác cho y lần nữa, Thạch Lệnh Thanh dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, nói: "Ngươi ăn đi, ta tự mình ăn."
Quý Dương nhìn y, cười nói: "Ta nhìn ngươi ăn cảm thấy thức ăn càng ngon hơn."
Thạch Lệnh Thanh ngẩn ra, sau đó da mặt hơi nóng lên, y đúng là rất thích ăn ngon, nhưng lại không muốn bị Quý Dương trêu chọc. Y thấp giọng quát: "Ai cho phép ngươi nhìn ta, ăn thức ăn của ngươi đi."
Lúc này Quý Dương không cãi lại y nữa, ngoan ngoãn "ò" một tiếng mới ăn phần của mình.
Đám người vừa mới vây xem bọn họ, đều nói có việc bận đi trước, lục tục tản đi.
Thạch Lệnh Thanh thở ra một hơi mệt nhọc, đối tượng cần nghe giải thích đều rời đi hết cả rồi, còn nói cái gì được nữa, y ngồi xuống. Quý Dương cười cười ngồi bên cạnh y.
Ban đầu Thạch Lệnh Thanh không nhận ra có cái gì không đúng, cho đến khi có rất nhiều trưởng lão và quản sự đến sau lần lượt ngồi xuống, y đột nhiên phát hiện bản thân và Quý Dương cùng ngồi ở vị trí cao nhất.
Bây giờ đứng lên cũng không còn chỗ trống, Thạch Lệnh Thanh xụ mặt nghĩ.
Trên mặt y có chút gượng gạo, rủ mắt xuống, chuyên tâm nhìn thức ăn thơm phức dời đi sự chú ý.
Quý Dương được xem như là sơn chủ đương nhiệm của đào nguyên, đứng lên nói chút lời xã giao.
Trong lúc nói, Quý Dương lơ đãng liếc qua Thạch Lệnh Thanh, từ góc nhìn của hắn chỉ có thể thấy Thạch Lệnh Thanh chuyên chú nhìn chằm chằm bát cá ngâm dấm nổi tiếng vang danh trước mắt. Trong mắt hắn xuất hiện một tia ý cười, hắn vội nhanh chóng kết thúc câu nói, ngồi xuống.
Hắn đưa đũa gắp một miếng cá, bỏ vào trong chén của Thạch Lệnh Thanh.
Đối mặt với đám đông đang đợi hắn động đũa đầu tiên, hắn vươn tay tỏ ý có thể bắt đầu rồi.
Một đoàn vũ nương xinh đẹp mặc váy voan tiến vào, ca múa bầu bạn, nâng ly cùng uống, vui vẻ rộn ràng.
Sự gượng gạo của Thạch Lệnh Thanh được bầu không khí làm giảm đi đôi chút, y gắp miếng cá lên cho vào miệng, sau đó hai mắt sáng lên.
Quý Dương thu lại biểu tình của y vào đáy mắt, cười nói: "Như thế nào?"
Sau khi nuốt miếng cá xuống, Thạch Lệnh Thanh tán dương: "Da giòn thịt mềm rất vừa miệng! Đúng là món ngon!"
Quý Dương cười vừa gắp một đũa món khác cho vào bát của y, vừa hỏi: "Cái này thì sao?"
Thạch Lệnh Thanh ngẩn người một lúc, sau đó mong đợi bỏ vào miệng, lại gật đầu một cái.
Quý Dương gắp món khác cho y lần nữa, Thạch Lệnh Thanh dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, nói: "Ngươi ăn đi, ta tự mình ăn."
Quý Dương nhìn y, cười nói: "Ta nhìn ngươi ăn cảm thấy thức ăn càng ngon hơn."
Thạch Lệnh Thanh ngẩn ra, sau đó da mặt hơi nóng lên, y đúng là rất thích ăn ngon, nhưng lại không muốn bị Quý Dương trêu chọc. Y thấp giọng quát: "Ai cho phép ngươi nhìn ta, ăn thức ăn của ngươi đi."
Lúc này Quý Dương không cãi lại y nữa, ngoan ngoãn "ò" một tiếng mới ăn phần của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.