Chương 39: Trùng phùng
Miêu Giác
14/02/2022
Edit: Tiểu Vũ
Sau khi Liên Anh xuống núi trở về, nghe Thạch Lệnh Thanh nhắc tới chuyện phát sinh sáng nay. Hắn nghe đến vị huynh trưởng dáng dấp giống y hệt hắn, mở lớn hai mắt đứng lên.
"Sư tôn, hắn đã nói những gì! Kẻ này thích tính kế nhất, hắn nói cái gì cũng đừng tin!"
Thạch Lệnh Thanh nhìn Liên Anh đột nhiên phản ứng mất khống chế, hiểu rõ tức giận trong miệng người kia không phải là làm quá.
Liên Anh không nhắc đến huynh trưởng của mình nhiều, đến sáng nay y gặp người nọ mới biết hắn và huynh trưởng là song sinh. Trước kia y chỉ có thể từ trong đôi câu vài lời của Liên Anh nói về huynh trưởng hiểu ra được quan hệ giữa hắn và huynh trưởng rất không tốt, thậm chí là căm thù đối phương. Thạch Lệnh Thanh không biết giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì, cũng không tiện nhiều lời.
"A Anh, ngươi bình tĩnh một chút." Thạch Lệnh Thanh ôn hòa nói. Truyện Hot
"Hắn nói là thật hay giả, chúng ta ra ngoài xem là biết." Thạch Lệnh Thanh đã quyết định muốn ra ngoài.
"Hơn nữa... hai năm rồi Úc Nhi vẫn chưa đến đây." Thạch Lệnh Thanh có chút lo lắng. Mặc dù Lý Úc lên Vân đỉnh học tập, nhưng cứ khoảng một năm hắn sẽ tới bái kiến sư tôn mình một lần.
Thế là hai người thu thập chút đồ dùng, cùng nhau rời khỏi ngọn núi này.
Lần này Liên Anh không cần phải ôm eo Lý Úc giống như lúc mới đến nữa. Bốn năm qua, hắn đã cao lên không ít, trước kia đầu chỉ vừa tới cằm của Thạch Lệnh Thanh, hiện tại đã cao đến lông mày của y.
Ngoài ra, động tác thi triển khinh công rất giống với Thạch Lệnh Thanh, chỉ là tư thái của Thạch Lệnh Thanh thì nhẹ nhàng uyển chuyển, còn hắn thì có một cỗ khí thế hùng dũng lộ ra ngoài. Suy cho cùng vẫn là tuổi còn trẻ.
Hai người nhanh chóng đi về phía trước, chạy đến đào nguyên. Dọc đường đi nghe được rất nhiều chuyện vô căn cứ.
Đầu tiên là ma nhân nổi lên tai họa bốn phía, giết người vô số, cuối cùng còn ô uế cả huyết mạch Hoàng gia. Hoàng gia nổi giận lôi đình, mang theo thiên quân vạn mã và võ lâm chính đạo tập hợp một đám nhân mã đi đến đào nguyên, công phá kết giới, tuyên bố trừ tận gốc căn nguyên tai họa.
Trong đó còn truyền ra môn phái đứng đầu đã thay đổi chưởng môn. Mệnh lệnh đầu tiên tân chưởng môn ban xuống lại là không cho phép từ trên xuống dưới Vân đỉnh tham dự đại nghĩa võ lâm diệt ma.
Rất nhiều môn phái chỉ trích đệ nhất môn phái có vị trí đứng đầu, vậy mà lúc này lại làm rùa đen rụt đầu.
Lúc tân chưởng môn bị chỉ trích, thản nhiên nói: "Vậy thì bỏ danh đệ nhất môn phái đi!"
Mọi người đều trố mắt nghẹn họng.
Trong môn phái có rất nhiều đệ tử tức giận mà rời đi, tham gia vào hoạt động võ lâm diệt ma, dâng lên một trận sóng gió võ lâm.
Tân chưởng môn khuyên bảo nhiều võ lâm chính đạo không nên manh động. Ma nhân liên tiếp gây họa, vô cùng dị thường, sợ là có người ở phía sau điều khiển.
Nhưng mà rất nhiều võ lâm chính đạo hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ với Hoàng gia, bên trên đã lên tiếng, bên dưới chỉ có thể phụng sự hành mệnh.
Tiếp đó ma đầu tẩu hỏa nhập ma, công lực tăng mạnh, dẫn theo ma nhân đào nguyên, phấn khích mà phản kích bảo vệ đào nguyên.
Cuối cùng võ lâm đại kiếp.
Nhân lúc hơn phân nửa nhân mã võ lâm chính đạo đi tới đào nguyên, một đám người chưa từng lộ diện trong giang hồ lặng lẽ tập kích đại môn phái. Cướp đốt giết hiếp, trộm bí tịch đoạt trân bảo không chuyện ác nào không làm.
Đến ngày thứ ba ác chiến cùng đào nguyên, nhóm người võ lâm mới nhận được tin tức, lúc dẹp đường hồi phủ đã muộn rồi.
Hiện tại võ lâm rất hỗn loạn, mỗi người nói một kiểu. Cả chặng đường chuyện gì cũng có. Không có căn nguyên, nói như thế nào để thu hút ánh mắt mọi người là được.
Thạch Lệnh Thanh vội vàng lên đường, cũng không hỏi kết cục, chỉ là vẫn có chút lời bay vào tai, bởi vậy y nhíu mày.
Đợi đến khi Thạch Lệnh Thanh đuổi tới đào nguyên, kết giới của y thiết lập quả nhiên đã bị phá.
Bên ngoài đào nguyên dấu tích chiến đấu rải khắp bốn phía, khiến người ta vừa nhìn đã kinh hoảng run sợ.
Thạch Lệnh Thanh nhìn cửa vào đào nguyên, trong mắt có hơi dao động, sau đó lâm vào trầm mặc.
"Sư tôn..." Liên Anh không rõ vì sao gọi y một tiếng.
Lúc này, cửa núi thông vào đào nguyên chầm chậm mở ra trước mặt bọn họ.
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh khẽ động, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khi nhìn thấy bóng người cao lớn rắn rỏi kia xuất hiện ở cửa, y mở lớn hai mắt không thể tin.
Cửa vào xuất hiện một người mặc áo choàng màu đen.
Hai người vừa đối mắt, sự vật xung quanh bỗng nhiên mờ đi, chỉ còn lại hai người, không khí bị rút sạch, thời gian đột nhiên ngừng lại.
Thạch Lệnh Thanh nhìn bóng người quen thuộc, ánh mắt dừng lại ở cặp mắt đỏ tươi kia, trong lòng run rẩy một trận.
Kết quả xấu nhất, y lo lắng nhất, không muốn nhìn thấy nhất đột nhiên bày ra trước mắt. Điều đầu tiên y nghĩ tới không phải là lời dặn dò của sư tôn với y, cũng không phải là cảnh giác người trước mặt đã tẩu hỏa nhập ma không còn là người ban đầu. Đầu óc y rơi vào một mảnh trống rỗng, rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Quý Dương từng nghĩ tới cảnh tượng lần thứ hai gặp lại Thạch Lệnh Thanh, từng nghĩ y sẽ kinh hoàng, hoặc là mặt không biểu tình dùng kiếm chỉ vào hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới phản ứng của mình khi gặp y.
Một khắc kia hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn như sắt có một tia thả lỏng, một giây sau hắn rũ mắt xuống, dùng mũ áo trên đầu che khuất hai mắt của chính mình.
Hành động này chọc giận chính hắn. Hắn mím môi mỏng, nhanh như chớp vượt qua Thạch Lệnh Thanh, thi triển khinh công chạy đi.
Lúc này Thạch Lệnh Thanh mới hồi thần, cũng không để ý tới Liên Anh, thi triển khinh công đuổi theo.
Liên Anh không hiểu tình huống gì vội bám theo.
Thiếu nữ tâm ma đã sớm kêu gào ầm ĩ rất nhiều trong thân thể Quý Dương.
"Ngươi vậy mà lại chạy trốn!"
"Ngươi chạy trốn làm cái gì!"
"Ngươi sợ y sao? Ngươi sợ đụng tới y sao? Ngươi đánh không lại y sao?"
"Y là ai?"
"Thần tiên ca ca vừa nãy kia là ai?"
"Ta muốn thân thể của y!"
"Có phải y đuổi tới rồi, ca ca! Để cho ta ra ngoài!"
...
Quý Dương vốn đã phiền muộn trong lòng, thiếu nữ còn không ngừng nhắc đến người khiến hắn loạn tâm, hắn phẫn nộ trong lòng: "Im miệng. Tiếp tục ồn ào nữa thì ta cắt đứt ngũ cảm của ngươi." Thiếu nữ vốn không có ngũ cảm, hoàn toàn dựa vào ngũ cảm của Quý Dương cảm nhận bên ngoài. Hắn nói cắt đứt ngũ cảm, chính là chặt đứt kết nối ngũ cảm giữa hắn và thiếu nữ.
Thiếu nữ bất mãn mà lầm bầm vài câu, cuối cùng vẫn kìm nén xao động, yên lặng xem kịch.
Lúc này Quý Dương cũng không hiểu nổi bản thân chạy làm gì. Đám võ lâm chính đạo đáng ghét kia dẫn một đám người đông nghịt tới cửa đào nguyên muốn giết bọn hắn, hắn chưa từng biết sợ, trốn tránh. Chính là cứng rắn với bọn họ, bức lui bọn họ, cho đến khi võ lâm xảy ra chuyện lớn.
Hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh, vậy mà không dám nhìn thẳng mắt y. Chuyện của hắn đã truyền khắp các nơi. Trước kia chưa nhập ma, người bên ngoài đã gọi hắn ma đầu, bây giờ... không biết là coi hắn thành loại quái vật khủng bố tà ác gì rồi. Tóm lại Thạch Lệnh Thanh nhìn bản thân hắn hiện tại như thế nào, hắn không muốn biết.
Thạch Lệnh Thanh đang đuổi theo ở phía sau đổ mồ hôi đầy đầu, Quý Dương sau khi nhập ma y đuổi không kịp.
Bỏ xa người kia, Quý Dương mới đột nhiên nghĩ tới, hiện tại hắn đã không còn là người mà Thạch Lệnh Thanh có thể đuổi được. Ngay sau đó tâm tình dần dần ổn định, bình tĩnh với người ở phía sau.
Hắn không xa không gần đi phía trước, nhìn y có thể bám theo đến khi nào.
Hắn đi ra là có chuyện muốn làm, hắn quyết định đặt tinh lực vào việc muốn làm trước.
Sau khi Liên Anh xuống núi trở về, nghe Thạch Lệnh Thanh nhắc tới chuyện phát sinh sáng nay. Hắn nghe đến vị huynh trưởng dáng dấp giống y hệt hắn, mở lớn hai mắt đứng lên.
"Sư tôn, hắn đã nói những gì! Kẻ này thích tính kế nhất, hắn nói cái gì cũng đừng tin!"
Thạch Lệnh Thanh nhìn Liên Anh đột nhiên phản ứng mất khống chế, hiểu rõ tức giận trong miệng người kia không phải là làm quá.
Liên Anh không nhắc đến huynh trưởng của mình nhiều, đến sáng nay y gặp người nọ mới biết hắn và huynh trưởng là song sinh. Trước kia y chỉ có thể từ trong đôi câu vài lời của Liên Anh nói về huynh trưởng hiểu ra được quan hệ giữa hắn và huynh trưởng rất không tốt, thậm chí là căm thù đối phương. Thạch Lệnh Thanh không biết giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì, cũng không tiện nhiều lời.
"A Anh, ngươi bình tĩnh một chút." Thạch Lệnh Thanh ôn hòa nói. Truyện Hot
"Hắn nói là thật hay giả, chúng ta ra ngoài xem là biết." Thạch Lệnh Thanh đã quyết định muốn ra ngoài.
"Hơn nữa... hai năm rồi Úc Nhi vẫn chưa đến đây." Thạch Lệnh Thanh có chút lo lắng. Mặc dù Lý Úc lên Vân đỉnh học tập, nhưng cứ khoảng một năm hắn sẽ tới bái kiến sư tôn mình một lần.
Thế là hai người thu thập chút đồ dùng, cùng nhau rời khỏi ngọn núi này.
Lần này Liên Anh không cần phải ôm eo Lý Úc giống như lúc mới đến nữa. Bốn năm qua, hắn đã cao lên không ít, trước kia đầu chỉ vừa tới cằm của Thạch Lệnh Thanh, hiện tại đã cao đến lông mày của y.
Ngoài ra, động tác thi triển khinh công rất giống với Thạch Lệnh Thanh, chỉ là tư thái của Thạch Lệnh Thanh thì nhẹ nhàng uyển chuyển, còn hắn thì có một cỗ khí thế hùng dũng lộ ra ngoài. Suy cho cùng vẫn là tuổi còn trẻ.
Hai người nhanh chóng đi về phía trước, chạy đến đào nguyên. Dọc đường đi nghe được rất nhiều chuyện vô căn cứ.
Đầu tiên là ma nhân nổi lên tai họa bốn phía, giết người vô số, cuối cùng còn ô uế cả huyết mạch Hoàng gia. Hoàng gia nổi giận lôi đình, mang theo thiên quân vạn mã và võ lâm chính đạo tập hợp một đám nhân mã đi đến đào nguyên, công phá kết giới, tuyên bố trừ tận gốc căn nguyên tai họa.
Trong đó còn truyền ra môn phái đứng đầu đã thay đổi chưởng môn. Mệnh lệnh đầu tiên tân chưởng môn ban xuống lại là không cho phép từ trên xuống dưới Vân đỉnh tham dự đại nghĩa võ lâm diệt ma.
Rất nhiều môn phái chỉ trích đệ nhất môn phái có vị trí đứng đầu, vậy mà lúc này lại làm rùa đen rụt đầu.
Lúc tân chưởng môn bị chỉ trích, thản nhiên nói: "Vậy thì bỏ danh đệ nhất môn phái đi!"
Mọi người đều trố mắt nghẹn họng.
Trong môn phái có rất nhiều đệ tử tức giận mà rời đi, tham gia vào hoạt động võ lâm diệt ma, dâng lên một trận sóng gió võ lâm.
Tân chưởng môn khuyên bảo nhiều võ lâm chính đạo không nên manh động. Ma nhân liên tiếp gây họa, vô cùng dị thường, sợ là có người ở phía sau điều khiển.
Nhưng mà rất nhiều võ lâm chính đạo hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ với Hoàng gia, bên trên đã lên tiếng, bên dưới chỉ có thể phụng sự hành mệnh.
Tiếp đó ma đầu tẩu hỏa nhập ma, công lực tăng mạnh, dẫn theo ma nhân đào nguyên, phấn khích mà phản kích bảo vệ đào nguyên.
Cuối cùng võ lâm đại kiếp.
Nhân lúc hơn phân nửa nhân mã võ lâm chính đạo đi tới đào nguyên, một đám người chưa từng lộ diện trong giang hồ lặng lẽ tập kích đại môn phái. Cướp đốt giết hiếp, trộm bí tịch đoạt trân bảo không chuyện ác nào không làm.
Đến ngày thứ ba ác chiến cùng đào nguyên, nhóm người võ lâm mới nhận được tin tức, lúc dẹp đường hồi phủ đã muộn rồi.
Hiện tại võ lâm rất hỗn loạn, mỗi người nói một kiểu. Cả chặng đường chuyện gì cũng có. Không có căn nguyên, nói như thế nào để thu hút ánh mắt mọi người là được.
Thạch Lệnh Thanh vội vàng lên đường, cũng không hỏi kết cục, chỉ là vẫn có chút lời bay vào tai, bởi vậy y nhíu mày.
Đợi đến khi Thạch Lệnh Thanh đuổi tới đào nguyên, kết giới của y thiết lập quả nhiên đã bị phá.
Bên ngoài đào nguyên dấu tích chiến đấu rải khắp bốn phía, khiến người ta vừa nhìn đã kinh hoảng run sợ.
Thạch Lệnh Thanh nhìn cửa vào đào nguyên, trong mắt có hơi dao động, sau đó lâm vào trầm mặc.
"Sư tôn..." Liên Anh không rõ vì sao gọi y một tiếng.
Lúc này, cửa núi thông vào đào nguyên chầm chậm mở ra trước mặt bọn họ.
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh khẽ động, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khi nhìn thấy bóng người cao lớn rắn rỏi kia xuất hiện ở cửa, y mở lớn hai mắt không thể tin.
Cửa vào xuất hiện một người mặc áo choàng màu đen.
Hai người vừa đối mắt, sự vật xung quanh bỗng nhiên mờ đi, chỉ còn lại hai người, không khí bị rút sạch, thời gian đột nhiên ngừng lại.
Thạch Lệnh Thanh nhìn bóng người quen thuộc, ánh mắt dừng lại ở cặp mắt đỏ tươi kia, trong lòng run rẩy một trận.
Kết quả xấu nhất, y lo lắng nhất, không muốn nhìn thấy nhất đột nhiên bày ra trước mắt. Điều đầu tiên y nghĩ tới không phải là lời dặn dò của sư tôn với y, cũng không phải là cảnh giác người trước mặt đã tẩu hỏa nhập ma không còn là người ban đầu. Đầu óc y rơi vào một mảnh trống rỗng, rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Quý Dương từng nghĩ tới cảnh tượng lần thứ hai gặp lại Thạch Lệnh Thanh, từng nghĩ y sẽ kinh hoàng, hoặc là mặt không biểu tình dùng kiếm chỉ vào hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới phản ứng của mình khi gặp y.
Một khắc kia hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn như sắt có một tia thả lỏng, một giây sau hắn rũ mắt xuống, dùng mũ áo trên đầu che khuất hai mắt của chính mình.
Hành động này chọc giận chính hắn. Hắn mím môi mỏng, nhanh như chớp vượt qua Thạch Lệnh Thanh, thi triển khinh công chạy đi.
Lúc này Thạch Lệnh Thanh mới hồi thần, cũng không để ý tới Liên Anh, thi triển khinh công đuổi theo.
Liên Anh không hiểu tình huống gì vội bám theo.
Thiếu nữ tâm ma đã sớm kêu gào ầm ĩ rất nhiều trong thân thể Quý Dương.
"Ngươi vậy mà lại chạy trốn!"
"Ngươi chạy trốn làm cái gì!"
"Ngươi sợ y sao? Ngươi sợ đụng tới y sao? Ngươi đánh không lại y sao?"
"Y là ai?"
"Thần tiên ca ca vừa nãy kia là ai?"
"Ta muốn thân thể của y!"
"Có phải y đuổi tới rồi, ca ca! Để cho ta ra ngoài!"
...
Quý Dương vốn đã phiền muộn trong lòng, thiếu nữ còn không ngừng nhắc đến người khiến hắn loạn tâm, hắn phẫn nộ trong lòng: "Im miệng. Tiếp tục ồn ào nữa thì ta cắt đứt ngũ cảm của ngươi." Thiếu nữ vốn không có ngũ cảm, hoàn toàn dựa vào ngũ cảm của Quý Dương cảm nhận bên ngoài. Hắn nói cắt đứt ngũ cảm, chính là chặt đứt kết nối ngũ cảm giữa hắn và thiếu nữ.
Thiếu nữ bất mãn mà lầm bầm vài câu, cuối cùng vẫn kìm nén xao động, yên lặng xem kịch.
Lúc này Quý Dương cũng không hiểu nổi bản thân chạy làm gì. Đám võ lâm chính đạo đáng ghét kia dẫn một đám người đông nghịt tới cửa đào nguyên muốn giết bọn hắn, hắn chưa từng biết sợ, trốn tránh. Chính là cứng rắn với bọn họ, bức lui bọn họ, cho đến khi võ lâm xảy ra chuyện lớn.
Hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh, vậy mà không dám nhìn thẳng mắt y. Chuyện của hắn đã truyền khắp các nơi. Trước kia chưa nhập ma, người bên ngoài đã gọi hắn ma đầu, bây giờ... không biết là coi hắn thành loại quái vật khủng bố tà ác gì rồi. Tóm lại Thạch Lệnh Thanh nhìn bản thân hắn hiện tại như thế nào, hắn không muốn biết.
Thạch Lệnh Thanh đang đuổi theo ở phía sau đổ mồ hôi đầy đầu, Quý Dương sau khi nhập ma y đuổi không kịp.
Bỏ xa người kia, Quý Dương mới đột nhiên nghĩ tới, hiện tại hắn đã không còn là người mà Thạch Lệnh Thanh có thể đuổi được. Ngay sau đó tâm tình dần dần ổn định, bình tĩnh với người ở phía sau.
Hắn không xa không gần đi phía trước, nhìn y có thể bám theo đến khi nào.
Hắn đi ra là có chuyện muốn làm, hắn quyết định đặt tinh lực vào việc muốn làm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.