Chương 61: Vây Giết.
Tiểu Khả Liên
12/01/2021
"Ta đoán vậy." Lăng Thịnh Nam lắc đầu cười nhạt. Sau đó mới không nhanh không chậm bổ sung :"Nếu công tử đã ở đây, thì ta cũng vừa vặn có chuyện muốn nhờ công tử."
"Tỷ tỷ cứ nói." Đối diện với Lăng Thịnh Nam, thái độ của Hàn Thiên luôn hạ thấp, cố gắng ôn hòa hết sức có thể.
Nghe hắn đồng ý, ý cười trên mặt Lăng Thịnh Nam càng sâu. Trong tay liền bất chợt xuất hiện một cái bội kiếm, trên dưới vuốt ve một chút, không rõ ý tứ hỏi :"Không biết công tử có nhận ra thanh kiếm này không?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lục Trường Sinh một thân hắc y đang chậm rãi bôn tẩu giữa đường phố. Lúc này, mặt trời đã vượt quá chín ngọn sào, sưởi ấm vạn vật.
Y vừa đi, lại vừa không ngừng nghĩ tới Hàn Thiên, nhất thời lại đắn đo không thôi.
Lỡ như trở về Minh Nguyệt cư chạm mặt hắn thì phải làm sao?
Nếu hắn lại tỏ tình với y nữa thì y phải làm gì? Nên đồng ý hay nên từ chối đây?
Suy nghĩ miên man, Lục Trường Sinh rất nhanh liền đi tới cổng thành, sắp sửa rời khỏi địa giới Đông Hoang, chính thức bước vào Nam Lĩnh.
Hai bên ngày càng vắng vẻ, đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của tiểu thương cùng người đi đường. Cửa hàng, nhà ở đều đóng kín cửa, chỉ còn một mình Lục Trường Sinh đứng giữa đường lớn.
Lúc này, tâm tình Lục Trường Sinh đã ngày càng trầm trọng. Bước chân cũng chậm rãi dừng lại, đứng yên ở nguyên địa.
Gần như trong tích tắc, một tiếng quát lớn liền vang lên :"Kết trận!"
Âm thanh vừa vang, dưới chân Lục Trường Sinh liền phát sáng ra hào quang, từng tiếng phật kinh truyền vào tay như ngũ lôi oanh đỉnh. Một tấm kim sắc cà sa cũng lập tức bay tới, bao phủ xung quanh người y, tạo thành một vòng tròn tách biệt.
Dưới đất lóe lên từng tia trận văn, hai đầu xích sắt toàn thân tử sắc, ẩn chứa lôi đình chi khí liền từ hai phía đối nghịch phóng tới, xuyên qua áo cà sa, quấn chặt lấy hai đầu cánh tay của Lục Trường Sinh.
Lúc này, mũ sa của Lục Trường Sinh cũng bị gió lốc lật bay, lộ ra dung mạo phong thần tà dị. Tóc đen rũ xuống bả vai, từng sợi tóc đều đang không ngừng toả ra ma khí đen kịt.
Bởi vì bị phật âm cùng với lôi đình thanh tẩy, ma khí trên người Lục Trường Sinh liền đã không khống chế được nữa, bắt đầu thẩm thấu ra ngoài. Ma khí trùng thiên, đem y sấn thành ma thần giáng thế, khí tức âm u không thôi.
"Lúc nghe Tà Quân nói, chúng ta vẫn còn không tin. Nhưng không ngờ rằng lời hắn nói lại là thật, đường đường nhi tử của hai vị Tông sư, cư nhiên lại sa đoạ thành Ma tộc tội ác bất xá!"
Theo một tiếng quát khẽ vang lên, Lục Trường Sinh liền ngoái đầu nhìn sang. Chỉ thấy, La Phi Thành một thân tông phục uy nghiêm đang từ trên trời giáng xuống. Bên cạnh còn có Vô Trần, Nghê Thường, Vân Lan Thánh chủ, Âm Dương Thánh chủ,... cùng vô số người quen.
Vừa đạp đất, La Phi Thành liền đã ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh. Trên mặt ông xuất hiện vẻ hổ thẹn cùng nồng đậm thất vọng, chắp tay cúi đầu hướng những người khác.
"Là Vạn Kiếm tông quản giáo không nghiêm, mong chư vị thứ tội."
Ngay tức khắc, Vân Lan Thánh chủ liền đỡ ông dậy, khoan dung độ lượng nói :"La tông chủ chớ có như vậy. Đây không phải là lỗi của Vạn Kiếm tông."
"Đều là do kẻ này tà tính không đổi, không quản được tâm cảnh mà bị ma vật đồng hóa. Kể từ 8 năm trước, ta liền đã nhận ra." Mặc dù Vân Lan Thánh chủ nói vô cùng nhẹ nhõm, nhưng đám người vẫn như cũ có thể nghe được một tia vị chua trong đây.
Rõ ràng, đối với việc 8 năm trước bị bắt chẹt, Vân Lan Thánh chủ vẫn còn cay cú trong lòng.
Mặc dù biết là vậy, nhưng đám người cũng không vạch trần, còn nhanh chóng đón hùa. Cùng chung mục tiêu, đổi đầu mâu lên người Lục Trường Sinh.
"A di đà phật, Lục thí chủ, sao ngươi lại sa đoạ đến mức trở thành ma tộc rồi a? Còn nhớ năm xưa Lục Tông sư một thân chính khí, trảm yêu trừ ma..."
Lạnh lùng nhìn loại trận thế này, Lục Trường Sinh không sợ hãi, cũng không tức giận. Chỉ hơi nghi ngờ cắt ngang lời Vô Trần :"Lời nói nhảm cũng không cần nói. Ta chỉ muốn biết, các ngươi là bằng cách nào biết ta ở đây?"
Y là lén lút trở về, hơn nữa chỉ mới về hồi đêm qua. Những người này làm sao lại biết được? Hơn nữa còn bày sẵn bẫy chờ y nhảy vào chứ?
"A di đà phật, đều là nhờ Phong Luân Tà Tôn đại nghĩa, thông cáo cho chính đạo tu sĩ đến vây quét tà ma."
"Phong Luân Tà Tôn? Phong Luân Tà Tôn là ai?" Ánh mắt trầm xuống, Lục Trường Sinh liền hỏi.
Lúc này, Vân Lan Thánh chủ liền vượt lên trước, âm thanh sang sảng, to rõ nói :"Phong Luân Tà Tôn chính là nhi tử của Hàn đại hiệp \- Hàn Thiên! Lúc biết được ngươi lẻn vào Nhân giới, ngài ấy liền đã lập tức thông tri chúng ta, đại nghĩa diệt thân!"
Vân Lan Thánh chủ dứt lời, những tu sĩ đi theo sau bọn họ cũng lập tức xôn xao. Bởi vì rất nhiều người đều không biết đến việc này.
"Thì ra là Phong Luân Tà Tôn thông cáo. Không ngờ rằng ngài ấy lại thẳng thắn, cương trực như vậy!"
"Đúng thế, ngài ấy nghĩ cho nhân tộc như vậy, vậy mà vài ngày trước ta còn nghĩ xấu cho ngài."
".................."
Nhìn đám người xì xào bàn luận, Lục Trường Sinh chỉ xùy một tiếng khinh miệt. Muốn cố ý chia rẽ bọn họ, đâu có dễ dàng như vậy chứ?
Huống hồ gì, y là do Hàn Thiên mang tới, hơn nữa, đêm qua hắn còn...
Thôi, thôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa...
Thấy Lục Trường Sinh thờ ơ, Vân Lan Thánh chủ ngay lập tức liền nổi giận, cười lạnh :"Xem ra ma đầu ngươi là không tin có đúng không? Nhưng không sao, ngươi tin hay không cũng không quan trọng. Chúng ta vẫn sẽ xử huyết ngươi, báo thù cho hai ngàn mạng người của Lăng Vân thành!"
"Cái gì mà hai ngàn mạng người của Lăng Vân thành?" Lục Trường Sinh không hiểu hỏi.
Thấy vậy, đám người đối diện liền lập tức giận sôi.
"Ma đầu ngươi còn giả vờ sao? Tô gia đại thiếu cũng chỉ là xích mích ngôn ngữ với ngươi một chút mà thôi. Ngươi thế mà lại sát tâm đại thịnh, huyết tẩy cả tòa Lăng Vân thành!"
Nghe thấy lời buộc tội của bọn họ, Lục Trường Sinh liền mắng :"Các ngươi có chứng cứ gì nói là ta giết bọn họ chứ? Ai tận mắt chứng kiến?"
Lục Trường Sinh hỏi ngược lại, làm đám người không khỏi sững sờ. Nhưng rất nhanh, một tên tu sĩ phổ thông liền đã ở trong đám người cất giọng hô to.
"Ngươi là đại ma đầu, ngươi đi ngang qua Lăng Vân thành, cả Lăng Vân thành liền bị giết. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"
Giống như nghe được chuyện tiếu lâm, Lục Trường Sinh liền cười cợt, phỉ nhổ :"Nói như vậy, nếu hôm nay ta và ngươi cãi nhau, ngày mai ngươi chết, thì hung thủ chính là ta rồi?"
"Ngươi..." Tên tu sĩ này còn muốn nói thêm gì đó. Chỉ là, gã bỗng dưng lại á thanh, đồng tử trợn ngược, phát ra tiếng tru tréo thảm thiết mà siết chặt cổ mình. Chưa tới ba nhịp thở liền đã lăn ra đất, hai mắt lồi ra, miệng sùi bọt mép.
Lục Trường Sinh :..................
Thiên địa a, ở đây có người giả bị đụng!
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Đám người đều nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể tử trạng quỷ dị kia.
Lúc này, một tiếng gào thê lương liền phá tan tĩnh mịch. Một nam tu sĩ khác cũng từ trong đám người chạy ra, ôm lấy thi thể của tên tu sĩ kia :"Ca ca!"
"Ca ca, ngươi tỉnh lại đi mà..." Một bên khóc than, một bên, tu sĩ này phẫn hận trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, nghiến răng quát :"Là ngươi! Nhất định là ngươi dùng tà thuật giết chết cả ca của ta."
"Quả nhiên, nhiều lời với ma tộc chính là một loại sai lầm." La Phi Thành lạnh rên, ngay tức khắc liền lệnh đám người lùi lại, phất tay :"Người đâu, chuẩn bị bắn tên..."
Ngay tức khắc, mấy trăm mũi tên ẩn bao phủ phật âm liền chỉa thẳng vào người Lục Trường Sinh.
Nhìn thấy một màn này, xen lẫn với sự sợ hãi, chán ghét trong mắt đám người. Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy vô tận chế giễu.
Thiên hạ này, thứ dễ bị dắt mũi nhất, chính là lòng người.
Mà bệnh chung của chính đạo tu sĩ, chính là chỉ cần gặp phải chuyện gì không có lời giải, thì liền sẽ ụp nồi lên người ma tộc.
Nhà ai diệt môn, do ma tộc.
Nhà ai bị cướp, do ma tộc.
Nhà ai mất gà mất chó, cũng là do ma tộc.
Chỉ cần bị chính đạo gán đội, dù ngươi là thần linh trên cửu trọng cung đi nữa, thì cũng phải ngoan ngoãn lội vào vũng bùn, vạn kiếp bất phục.
"Ta không phát uy, các ngươi liền xem ta là con mèo bệnh có đúng không?"
\*\*Tổng Kết Vote:
\-\-Dự án 5 : 33 vote.
\-\-Dự án 1 : 26 vote.
\-\-Dự án 3 : 25 vote.
\-\-Dự án 6 : 5 vote.
\*\*Hiện nay ta đang có chút băn khoăn không biết nên triển bộ nào trước giữa ba dự án 5, 1 và 3.
\-\-Dự án 5 thì ta hơi sợ, tại ta ít viết truyện hiện đại lắm \( ta từng viết thể loại mạt thế rồi \), nhưng không biết bản thân viết có bị fail, làm hỏng một ý tưởng hay không.
\-\-Dự án 3 thì dễ viết \( tiên hiệp là nghề của ta mừ \), nhưng lại thấy nhiều bạn không thích NP.
\-\-Dự án 1 thì thuộc tầm dễ \( cổ trang là ta triển được tất \), nhưng mọi người cũng biết rồi đó, vì là lần đầu tiên viết đam mỹ, nên 'fan cứng' của ta rất là ít. Mà ở hiện tại, truyện đam mỹ ít H thì sẽ không được ưa chuộng cho lắm. Chắc phải tìm cách thêm thịt thôi.
\*\*Đau đầu ghê.
"Tỷ tỷ cứ nói." Đối diện với Lăng Thịnh Nam, thái độ của Hàn Thiên luôn hạ thấp, cố gắng ôn hòa hết sức có thể.
Nghe hắn đồng ý, ý cười trên mặt Lăng Thịnh Nam càng sâu. Trong tay liền bất chợt xuất hiện một cái bội kiếm, trên dưới vuốt ve một chút, không rõ ý tứ hỏi :"Không biết công tử có nhận ra thanh kiếm này không?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lục Trường Sinh một thân hắc y đang chậm rãi bôn tẩu giữa đường phố. Lúc này, mặt trời đã vượt quá chín ngọn sào, sưởi ấm vạn vật.
Y vừa đi, lại vừa không ngừng nghĩ tới Hàn Thiên, nhất thời lại đắn đo không thôi.
Lỡ như trở về Minh Nguyệt cư chạm mặt hắn thì phải làm sao?
Nếu hắn lại tỏ tình với y nữa thì y phải làm gì? Nên đồng ý hay nên từ chối đây?
Suy nghĩ miên man, Lục Trường Sinh rất nhanh liền đi tới cổng thành, sắp sửa rời khỏi địa giới Đông Hoang, chính thức bước vào Nam Lĩnh.
Hai bên ngày càng vắng vẻ, đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của tiểu thương cùng người đi đường. Cửa hàng, nhà ở đều đóng kín cửa, chỉ còn một mình Lục Trường Sinh đứng giữa đường lớn.
Lúc này, tâm tình Lục Trường Sinh đã ngày càng trầm trọng. Bước chân cũng chậm rãi dừng lại, đứng yên ở nguyên địa.
Gần như trong tích tắc, một tiếng quát lớn liền vang lên :"Kết trận!"
Âm thanh vừa vang, dưới chân Lục Trường Sinh liền phát sáng ra hào quang, từng tiếng phật kinh truyền vào tay như ngũ lôi oanh đỉnh. Một tấm kim sắc cà sa cũng lập tức bay tới, bao phủ xung quanh người y, tạo thành một vòng tròn tách biệt.
Dưới đất lóe lên từng tia trận văn, hai đầu xích sắt toàn thân tử sắc, ẩn chứa lôi đình chi khí liền từ hai phía đối nghịch phóng tới, xuyên qua áo cà sa, quấn chặt lấy hai đầu cánh tay của Lục Trường Sinh.
Lúc này, mũ sa của Lục Trường Sinh cũng bị gió lốc lật bay, lộ ra dung mạo phong thần tà dị. Tóc đen rũ xuống bả vai, từng sợi tóc đều đang không ngừng toả ra ma khí đen kịt.
Bởi vì bị phật âm cùng với lôi đình thanh tẩy, ma khí trên người Lục Trường Sinh liền đã không khống chế được nữa, bắt đầu thẩm thấu ra ngoài. Ma khí trùng thiên, đem y sấn thành ma thần giáng thế, khí tức âm u không thôi.
"Lúc nghe Tà Quân nói, chúng ta vẫn còn không tin. Nhưng không ngờ rằng lời hắn nói lại là thật, đường đường nhi tử của hai vị Tông sư, cư nhiên lại sa đoạ thành Ma tộc tội ác bất xá!"
Theo một tiếng quát khẽ vang lên, Lục Trường Sinh liền ngoái đầu nhìn sang. Chỉ thấy, La Phi Thành một thân tông phục uy nghiêm đang từ trên trời giáng xuống. Bên cạnh còn có Vô Trần, Nghê Thường, Vân Lan Thánh chủ, Âm Dương Thánh chủ,... cùng vô số người quen.
Vừa đạp đất, La Phi Thành liền đã ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh. Trên mặt ông xuất hiện vẻ hổ thẹn cùng nồng đậm thất vọng, chắp tay cúi đầu hướng những người khác.
"Là Vạn Kiếm tông quản giáo không nghiêm, mong chư vị thứ tội."
Ngay tức khắc, Vân Lan Thánh chủ liền đỡ ông dậy, khoan dung độ lượng nói :"La tông chủ chớ có như vậy. Đây không phải là lỗi của Vạn Kiếm tông."
"Đều là do kẻ này tà tính không đổi, không quản được tâm cảnh mà bị ma vật đồng hóa. Kể từ 8 năm trước, ta liền đã nhận ra." Mặc dù Vân Lan Thánh chủ nói vô cùng nhẹ nhõm, nhưng đám người vẫn như cũ có thể nghe được một tia vị chua trong đây.
Rõ ràng, đối với việc 8 năm trước bị bắt chẹt, Vân Lan Thánh chủ vẫn còn cay cú trong lòng.
Mặc dù biết là vậy, nhưng đám người cũng không vạch trần, còn nhanh chóng đón hùa. Cùng chung mục tiêu, đổi đầu mâu lên người Lục Trường Sinh.
"A di đà phật, Lục thí chủ, sao ngươi lại sa đoạ đến mức trở thành ma tộc rồi a? Còn nhớ năm xưa Lục Tông sư một thân chính khí, trảm yêu trừ ma..."
Lạnh lùng nhìn loại trận thế này, Lục Trường Sinh không sợ hãi, cũng không tức giận. Chỉ hơi nghi ngờ cắt ngang lời Vô Trần :"Lời nói nhảm cũng không cần nói. Ta chỉ muốn biết, các ngươi là bằng cách nào biết ta ở đây?"
Y là lén lút trở về, hơn nữa chỉ mới về hồi đêm qua. Những người này làm sao lại biết được? Hơn nữa còn bày sẵn bẫy chờ y nhảy vào chứ?
"A di đà phật, đều là nhờ Phong Luân Tà Tôn đại nghĩa, thông cáo cho chính đạo tu sĩ đến vây quét tà ma."
"Phong Luân Tà Tôn? Phong Luân Tà Tôn là ai?" Ánh mắt trầm xuống, Lục Trường Sinh liền hỏi.
Lúc này, Vân Lan Thánh chủ liền vượt lên trước, âm thanh sang sảng, to rõ nói :"Phong Luân Tà Tôn chính là nhi tử của Hàn đại hiệp \- Hàn Thiên! Lúc biết được ngươi lẻn vào Nhân giới, ngài ấy liền đã lập tức thông tri chúng ta, đại nghĩa diệt thân!"
Vân Lan Thánh chủ dứt lời, những tu sĩ đi theo sau bọn họ cũng lập tức xôn xao. Bởi vì rất nhiều người đều không biết đến việc này.
"Thì ra là Phong Luân Tà Tôn thông cáo. Không ngờ rằng ngài ấy lại thẳng thắn, cương trực như vậy!"
"Đúng thế, ngài ấy nghĩ cho nhân tộc như vậy, vậy mà vài ngày trước ta còn nghĩ xấu cho ngài."
".................."
Nhìn đám người xì xào bàn luận, Lục Trường Sinh chỉ xùy một tiếng khinh miệt. Muốn cố ý chia rẽ bọn họ, đâu có dễ dàng như vậy chứ?
Huống hồ gì, y là do Hàn Thiên mang tới, hơn nữa, đêm qua hắn còn...
Thôi, thôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa...
Thấy Lục Trường Sinh thờ ơ, Vân Lan Thánh chủ ngay lập tức liền nổi giận, cười lạnh :"Xem ra ma đầu ngươi là không tin có đúng không? Nhưng không sao, ngươi tin hay không cũng không quan trọng. Chúng ta vẫn sẽ xử huyết ngươi, báo thù cho hai ngàn mạng người của Lăng Vân thành!"
"Cái gì mà hai ngàn mạng người của Lăng Vân thành?" Lục Trường Sinh không hiểu hỏi.
Thấy vậy, đám người đối diện liền lập tức giận sôi.
"Ma đầu ngươi còn giả vờ sao? Tô gia đại thiếu cũng chỉ là xích mích ngôn ngữ với ngươi một chút mà thôi. Ngươi thế mà lại sát tâm đại thịnh, huyết tẩy cả tòa Lăng Vân thành!"
Nghe thấy lời buộc tội của bọn họ, Lục Trường Sinh liền mắng :"Các ngươi có chứng cứ gì nói là ta giết bọn họ chứ? Ai tận mắt chứng kiến?"
Lục Trường Sinh hỏi ngược lại, làm đám người không khỏi sững sờ. Nhưng rất nhanh, một tên tu sĩ phổ thông liền đã ở trong đám người cất giọng hô to.
"Ngươi là đại ma đầu, ngươi đi ngang qua Lăng Vân thành, cả Lăng Vân thành liền bị giết. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"
Giống như nghe được chuyện tiếu lâm, Lục Trường Sinh liền cười cợt, phỉ nhổ :"Nói như vậy, nếu hôm nay ta và ngươi cãi nhau, ngày mai ngươi chết, thì hung thủ chính là ta rồi?"
"Ngươi..." Tên tu sĩ này còn muốn nói thêm gì đó. Chỉ là, gã bỗng dưng lại á thanh, đồng tử trợn ngược, phát ra tiếng tru tréo thảm thiết mà siết chặt cổ mình. Chưa tới ba nhịp thở liền đã lăn ra đất, hai mắt lồi ra, miệng sùi bọt mép.
Lục Trường Sinh :..................
Thiên địa a, ở đây có người giả bị đụng!
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Đám người đều nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể tử trạng quỷ dị kia.
Lúc này, một tiếng gào thê lương liền phá tan tĩnh mịch. Một nam tu sĩ khác cũng từ trong đám người chạy ra, ôm lấy thi thể của tên tu sĩ kia :"Ca ca!"
"Ca ca, ngươi tỉnh lại đi mà..." Một bên khóc than, một bên, tu sĩ này phẫn hận trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, nghiến răng quát :"Là ngươi! Nhất định là ngươi dùng tà thuật giết chết cả ca của ta."
"Quả nhiên, nhiều lời với ma tộc chính là một loại sai lầm." La Phi Thành lạnh rên, ngay tức khắc liền lệnh đám người lùi lại, phất tay :"Người đâu, chuẩn bị bắn tên..."
Ngay tức khắc, mấy trăm mũi tên ẩn bao phủ phật âm liền chỉa thẳng vào người Lục Trường Sinh.
Nhìn thấy một màn này, xen lẫn với sự sợ hãi, chán ghét trong mắt đám người. Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy vô tận chế giễu.
Thiên hạ này, thứ dễ bị dắt mũi nhất, chính là lòng người.
Mà bệnh chung của chính đạo tu sĩ, chính là chỉ cần gặp phải chuyện gì không có lời giải, thì liền sẽ ụp nồi lên người ma tộc.
Nhà ai diệt môn, do ma tộc.
Nhà ai bị cướp, do ma tộc.
Nhà ai mất gà mất chó, cũng là do ma tộc.
Chỉ cần bị chính đạo gán đội, dù ngươi là thần linh trên cửu trọng cung đi nữa, thì cũng phải ngoan ngoãn lội vào vũng bùn, vạn kiếp bất phục.
"Ta không phát uy, các ngươi liền xem ta là con mèo bệnh có đúng không?"
\*\*Tổng Kết Vote:
\-\-Dự án 5 : 33 vote.
\-\-Dự án 1 : 26 vote.
\-\-Dự án 3 : 25 vote.
\-\-Dự án 6 : 5 vote.
\*\*Hiện nay ta đang có chút băn khoăn không biết nên triển bộ nào trước giữa ba dự án 5, 1 và 3.
\-\-Dự án 5 thì ta hơi sợ, tại ta ít viết truyện hiện đại lắm \( ta từng viết thể loại mạt thế rồi \), nhưng không biết bản thân viết có bị fail, làm hỏng một ý tưởng hay không.
\-\-Dự án 3 thì dễ viết \( tiên hiệp là nghề của ta mừ \), nhưng lại thấy nhiều bạn không thích NP.
\-\-Dự án 1 thì thuộc tầm dễ \( cổ trang là ta triển được tất \), nhưng mọi người cũng biết rồi đó, vì là lần đầu tiên viết đam mỹ, nên 'fan cứng' của ta rất là ít. Mà ở hiện tại, truyện đam mỹ ít H thì sẽ không được ưa chuộng cho lắm. Chắc phải tìm cách thêm thịt thôi.
\*\*Đau đầu ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.