Chương 6: Sư Đệ
Quy Sơn Ngọc
03/12/2023
Nàng cũng không ngờ lại có thể nghe thấy danh tiếng của mình trong tình huống như vậy.
“Lúc mười tuổi, cả tám mạch của Minh Lật đều đã thức tỉnh, trong đó có bảy mạch bẩm sinh là mãn cảnh. Một mạch còn lại của nàng chỉ trong vòng vỏn vẹn sáu năm đã tu đến cảnh giới Thất mạch Sinh Tử cảnh, một tháng sau liền tấn thăng đến cảnh giới cao nhất của đại lục, trở thành Triêu thánh giả. Khi ấy, nàng mới chỉ mười sáu tuổi.”
Lão giả thương tiếc thở dài: “Chỉ tiếc là…”
Minh Lật lặng lẽ nhìn trời. Không cần nói ra, nàng cũng hiểu thế nào là đáng tiếc.
Bên phải nàng, Thiên Lý cũng ngẩn ngơ: “Tiếc là đã chết.”
Sau khi bình tĩnh lại, lão giả áo đen nói:
“Bất luận thiên phú ra sao, việc tu hành vẫn đòi hỏi sự cần cù, chịu khó. Các con hãy còn rất trẻ, thiên hạ này sẽ thuộc về những người trẻ tuổi các con trong tương lai.”
Lời kết đầy ắp sự động viên khiến cho các học trò ai nấy đều xúc động. Bầu không khí còn đang tốt đẹp thì người của Võ Giám Minh đã đến.
Bên trên dãy lầu truyền đến một thanh âm mạnh mẽ, uy nghiêm mà lãnh khốc:
“Võ Giám Minh sẽ dỡ bỏ võ đường này. Những kẻ nhàn rỗi mau chóng rời khỏi đây ngay.”
Lão giả áo bào đen gật đầu nói: “Đi thôi nào.”
Minh Lật đi theo đám người ra khỏi võ đường. Từ bên ngoài, nàng có thể nhìn thấy người của Võ Giám Minh đã bắt đầu bày trận, một nhóm nhỏ tiến vào trong để kiểm tra xem có còn sót lại người nào trong phạm vi phá hủy hay không.
Thiên Lý dõi theo võ đường sắp bị dỡ bỏ từ xa, miệng lẩm bẩm:
“Đây quả thực là ông trời muốn diệt ta.”
Phương Hồi vừa lật quyển sách trong tay vừa bảo:
“Ngươi vẫn có thể gia nhập võ đường khác.”
“Nếu thế thì ta sẽ không kịp tham gia đại hội so tài giữa các võ đường, mà như vậy đồng nghĩa với việc ta không cách nào đi đến Nam Tước trong năm nay.”
Thiên Lý “khóc tang” chưa được bao lâu thì đã hồi phục lại tinh thần:
“Không được, ta phải nghĩ cách khác mới được.”
Minh Lật hỏi: “Đã muốn đi Nam Tước thì ngươi cứ trực tiếp đến đó khiêu chiến để được nhận vào núi là được thôi mà?”
Thiên Lý: “Vậy sao được. Theo quy tắc thu nhận đệ tử ở đó, cho dù ngươi không phải là người xuất sắc của võ đường thì bắt buộc vẫn phải là học trò của một võ đường nào đó mới đủ tư cách khiêu chiến vào núi.”
Minh Lật “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên. Quy củ của Nam Tước cũng không giống với quy củ của Bắc Đẩu, nàng lại được mở mang thêm kiến thức mới.
Nàng chào tạm biệt một cách lịch sự:
“Nếu đã không còn võ đường nữa, vậy thì ta cũng xin phép cáo từ trước.”
“Ê!” Thiên Lý gọi nàng: “Ta còn chưa đưa cho ngươi giấy chứng minh thân phận mà.”
Minh Lật hỏi lại: “Không phải là cần gia nhập võ đường mới có giấy chứng minh thân phận sao?”
“Mấy cái trò mèo này chỉ cần tìm ra người chuyên làm giả là được, có gia nhập võ đường hay không cũng chẳng quan trọng mấy đâu.” Thiên Lý phất tay: “Đi nào, ta dẫn ngươi đi. Một tiểu cô nương như ngươi đi long nhong bên ngoài mà không có giấy chứng minh thân phận thì bất tiện lắm.”
Minh Lật chợt sửng sốt, chớp chớp mi. Thiên Lý ôm ngực hỏi nàng:
“Phải chăng hai cung vị trong bát mạch của ngươi là mãn cảnh? Bằng không thì tại sao mỗi lần ta nhìn vào mắt ngươi đều cảm thấy tim đập nhanh như thế.”
“Không phải.”
Phương Hồi nãy giờ vẫn đang đọc sách, chợt ngừng lại hỏi:
“Thế ngươi đang ở giai đoạn nào?”
Minh Lật: “Bát mạch thức tỉnh.”
Phương Hồi: “...”
“Trời ạ!” Thiên Lý đột nhiên thốt lên, sau đó vội bụm miệng, nhỏ giọng thảng thốt: “Bát mạch thức tỉnh sao? Thiên tài là đây!”
Thiên Lý kéo vai Phương Hồi lại gần, cả hai đứng đối diện với Minh Lật. Hắn nhiệt tình nói:
“Cái tên này là thất mạch thức tỉnh, còn ta là lục mạch thức tỉnh, cả ba chúng ta hợp lại chính là bộ ba vô địch!”
Phương Hồi lại hỏi Minh Lật: “Có bao nhiêu mạch là mãn cảnh?”
Minh Lật khẽ lắc đầu đáp: “Khó mà nói chính xác được.”
Quả thực, khó mà nói chính xác.
Tinh mạch của nàng đã ở trạng thái đỉnh cao, song lại bị Triêu thánh hỏa khắc chế, Tinh lực cũng trở nên xa lạ, sức mạnh mà nàng có thể điều động thật sự không nhiều.
Dù bát mạch có mãn cảnh đi chăng nữa, nhưng về cơ bản, nàng không thể phát huy được thực lực tại cảnh giới này, quá mức giả tạm.
Những người vừa gọi nàng là “thiên tài”, có lẽ phải đổi lại gọi nàng là “tên bịp bợm” mới đúng.
Trong khi đó, Thiên Lý và Phương Hồi lại cho rằng Minh Lật không muốn nói là vì không tin tưởng bọn họ.
Để dành được sự tín nhiệm của Minh Lật, Thiên Lý hăng hái nói:
“Vậy để chúng ta nói trước. Ba trong số sáu mạch của ta mãn cảnh, còn ba mạch còn lại vẫn chưa biết phải luyện như thế nào.”
Tiếp theo, hắn hất đầu về phía Phương Hồi:
“Tiểu tử này cũng vậy, có điều tốc độ của hắn nhanh hơn ta nhiều. Mạch thứ tư đã luyện tới tầng bảy mươi tám, cũng sắp sửa đạt đến điểm cực hạn.”
Thực lực của tam mạch mãn cảnh và tứ mạch mãn cảnh tính ra cũng không phải tệ. Tuy nhiên, thực lực chân chính lại được biểu hiện ở việc tinh thông những dị năng linh kỹ.
Nói xong, Thiên Lý và Phương Hồi cùng nhau nhìn Minh Lật.
Minh Lật vẫn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời hai người bọn họ.
Thiên Lý cười ha hả, nói:
“Người không muốn nói cũng không thành vấn đề. Dù sao, thực lực của hai người chúng ta cộng lại vẫn đủ để bảo hộ cho ngươi.”
Minh Lật: “Có một mạch là mãn cảnh, cung thứ ba.”
Phương Hồi thu lại tầm mắt vừa nhìn về phía nàng, còn Thiên Lý sờ cằm, trịnh trọng nói: “Xem ra ngươi thật sự cần được bảo hộ.”
Minh Lật: “Ngươi là người đầu tiên nói với ta câu này.”
Thiên Lý: “Thật vậy à? Vinh hạnh ghê, ha ha ha!”
Hắn dẫn Minh Lật đi lấy giấy chứng minh thân phận. Bởi do bị hấp dẫn bởi chủ đề bát mạch thức tỉnh của Minh Lật, Thiên Lý liền quên béng đi nỗi buồn về việc võ đường bị phá hủy, cứ lải nha lải nhải suốt dọc đường:
“Ta nói thật mà. Thế đạo bây giờ hết sức kỳ quái luôn. Mấy năm gần đây bỗng xuất hiện một tổ chức toàn là thiên tài. Bọn chúng chuyên săn giết những hạt giống tốt có bát mạch thức tỉnh. Đến cả Võ Giám Minh còn không làm gì được chúng, vậy nên một mình ngươi hành tẩu bên ngoài vô cùng nguy hiểm. Ta nguyện ý đóng góp một phần lực để bảo vệ Triêu thánh giả tương lai của Đại Càn!”
Minh Lật tất nhiên không muốn nghe hắn nói nhảm, nàng hỏi:
“Nghe nói trước đó số người tử thương của Bắc Đẩu rất đông, vậy đã chết những ai rồi?”
Thiên Lý gãi đầu: “Ta nghe nói Đường chủ của một nhánh nào đó đã chết, Tông chủ cũng bị trọng thương quay về. Còn cụ thể hơn, người ngoài như ta cũng không biết nữa.”
Vẻ mặt Phương Hồi không chút biểu cảm: “Thiên Quyền và Ngọc Hành đã chết. Thiên Cơ Khai Dương bị chặt đứt một cánh tay. Dao Quang bị trọng thương bất tỉnh.”
Minh Lật rủ mi mắt.
Phụ thân không đi quỷ nguyên Bắc Cảnh mà trấn thủ Bắc Đẩu. Kẻ nào ở Bắc Đẩu lại có thể khiến cho người bị trọng thương?
Thiên Lý vẫn lạc quan: “Ôi chao, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều năm trước rồi. Bắc Đẩu cũng đã dần dần khôi phục lại. Đại tông môn bọn họ đã sừng sững mấy ngàn năm qua, nào có dễ sụp đổ như vậy. Cho dù Nam Tước không rõ vì lý do gì lại trở mặt, quang minh chính đại đi ức hiếp bọn họ, thì phía Thái Ất cùng Đông Dương vẫn giao hảo không tệ với Bắc Đẩu.”
Nam Tước.
Minh Lật vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ thì Thiên Lý đột ngột dừng lại:
“Đến nơi rồi!”
Lúc này, sắc trời đã sáng hẳn. Một người đàn ông với cánh tay trần đang mở cửa bày hàng để bán, đường cong nơi bắp thịt căng phồng lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
“Từ thúc.” Thiên Lý vừa cười híp mắt vừa vẫy tay về phía nam nhân: “Giúp cháu hai việc được không?”
Nam nhân mà hắn gọi là “Từ thúc” đang ôm hai chồng rương gỗ trông rất nặng nề rồi đặt chúng xuống. Hắn chỉ liếc nhìn Thiên Lý, không hề để ý đến những người xung quanh: “Nói.”
Thiên Lý chỉ vào Minh Lật: “Thúc giúp vị bằng hữu này của ta làm một tờ giấy chứng minh thân phận, sau đó giúp ta làm tiếp chứng nhận dự thi của võ đường.”
Nghe xong, Từ thúc lẳng lặng trở vào trong nhà.
Lần này, Minh Lật phải nhìn Thiên Lý với cặp mắt khác xưa, trông hắn nhỏ tuổi như vậy, nhưng những thủ đoạn tà ma ngoại đạo lại không ít.
Thiên Lý quay sang nói với Minh Lật: “Thúc ấy đã đồng ý rồi, đợi một chốc sẽ đưa đồ cho chúng ta.”
Minh Lật hỏi: “Ngươi định làm giả chứng nhận của võ đường để tham dự thi đấu ư?”
“Đây là biện pháp ta vừa nghĩ ra đấy. Dù sao những việc này cũng không bị tra xét nghiêm ngặt, chỉ cần ngươi có được thứ tự tham gia so tài, thì sẽ có thể đến Nam Tước khiêu chiến vào núi. Chỉ có điều…” Thiên Lý quệt mũi, nhìn Minh Lật cười lúng túng: “Mỗi một võ đường phải có ít nhất ba người dự thi. Ngươi thử nhìn chúng ta mà xem: Một, hai, ba, vừa đủ ba người, không hơn không kém!”
Minh Lật im lặng không đáp.
Thiên Lý chắp tay ra vẻ đáng thương: “Kỳ thực mục đích của chúng ta giống nhau mà. Ngươi muốn đi Nam Tước, trước hết cũng phải khiêu chiến mới được vào trong núi, bằng không cũng chẳng có cách nào. Những chuyện ly kỳ dạng như đại sát tứ phương đòi gia nhập Bắc Đẩu trong đại hội so tài tại thời điểm đó cũng không có khả năng xảy ra…”
Minh Lật: “Ta không hề nói ta muốn tham dự đại hội so tài.”
“Ngươi có thể tham gia được!” Thiên Lý nói một cách chắc mẩm: “Bất kể thế nào, mục tiêu chung của chúng ta chính là đi Nam Tước!”
Thiếu niên khóc lóc van nài: “Muội muội thiên tài à, ngươi làm ơn đồng ý đi mà. Nếu không ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi đó!”
-
“Lúc mười tuổi, cả tám mạch của Minh Lật đều đã thức tỉnh, trong đó có bảy mạch bẩm sinh là mãn cảnh. Một mạch còn lại của nàng chỉ trong vòng vỏn vẹn sáu năm đã tu đến cảnh giới Thất mạch Sinh Tử cảnh, một tháng sau liền tấn thăng đến cảnh giới cao nhất của đại lục, trở thành Triêu thánh giả. Khi ấy, nàng mới chỉ mười sáu tuổi.”
Lão giả thương tiếc thở dài: “Chỉ tiếc là…”
Minh Lật lặng lẽ nhìn trời. Không cần nói ra, nàng cũng hiểu thế nào là đáng tiếc.
Bên phải nàng, Thiên Lý cũng ngẩn ngơ: “Tiếc là đã chết.”
Sau khi bình tĩnh lại, lão giả áo đen nói:
“Bất luận thiên phú ra sao, việc tu hành vẫn đòi hỏi sự cần cù, chịu khó. Các con hãy còn rất trẻ, thiên hạ này sẽ thuộc về những người trẻ tuổi các con trong tương lai.”
Lời kết đầy ắp sự động viên khiến cho các học trò ai nấy đều xúc động. Bầu không khí còn đang tốt đẹp thì người của Võ Giám Minh đã đến.
Bên trên dãy lầu truyền đến một thanh âm mạnh mẽ, uy nghiêm mà lãnh khốc:
“Võ Giám Minh sẽ dỡ bỏ võ đường này. Những kẻ nhàn rỗi mau chóng rời khỏi đây ngay.”
Lão giả áo bào đen gật đầu nói: “Đi thôi nào.”
Minh Lật đi theo đám người ra khỏi võ đường. Từ bên ngoài, nàng có thể nhìn thấy người của Võ Giám Minh đã bắt đầu bày trận, một nhóm nhỏ tiến vào trong để kiểm tra xem có còn sót lại người nào trong phạm vi phá hủy hay không.
Thiên Lý dõi theo võ đường sắp bị dỡ bỏ từ xa, miệng lẩm bẩm:
“Đây quả thực là ông trời muốn diệt ta.”
Phương Hồi vừa lật quyển sách trong tay vừa bảo:
“Ngươi vẫn có thể gia nhập võ đường khác.”
“Nếu thế thì ta sẽ không kịp tham gia đại hội so tài giữa các võ đường, mà như vậy đồng nghĩa với việc ta không cách nào đi đến Nam Tước trong năm nay.”
Thiên Lý “khóc tang” chưa được bao lâu thì đã hồi phục lại tinh thần:
“Không được, ta phải nghĩ cách khác mới được.”
Minh Lật hỏi: “Đã muốn đi Nam Tước thì ngươi cứ trực tiếp đến đó khiêu chiến để được nhận vào núi là được thôi mà?”
Thiên Lý: “Vậy sao được. Theo quy tắc thu nhận đệ tử ở đó, cho dù ngươi không phải là người xuất sắc của võ đường thì bắt buộc vẫn phải là học trò của một võ đường nào đó mới đủ tư cách khiêu chiến vào núi.”
Minh Lật “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên. Quy củ của Nam Tước cũng không giống với quy củ của Bắc Đẩu, nàng lại được mở mang thêm kiến thức mới.
Nàng chào tạm biệt một cách lịch sự:
“Nếu đã không còn võ đường nữa, vậy thì ta cũng xin phép cáo từ trước.”
“Ê!” Thiên Lý gọi nàng: “Ta còn chưa đưa cho ngươi giấy chứng minh thân phận mà.”
Minh Lật hỏi lại: “Không phải là cần gia nhập võ đường mới có giấy chứng minh thân phận sao?”
“Mấy cái trò mèo này chỉ cần tìm ra người chuyên làm giả là được, có gia nhập võ đường hay không cũng chẳng quan trọng mấy đâu.” Thiên Lý phất tay: “Đi nào, ta dẫn ngươi đi. Một tiểu cô nương như ngươi đi long nhong bên ngoài mà không có giấy chứng minh thân phận thì bất tiện lắm.”
Minh Lật chợt sửng sốt, chớp chớp mi. Thiên Lý ôm ngực hỏi nàng:
“Phải chăng hai cung vị trong bát mạch của ngươi là mãn cảnh? Bằng không thì tại sao mỗi lần ta nhìn vào mắt ngươi đều cảm thấy tim đập nhanh như thế.”
“Không phải.”
Phương Hồi nãy giờ vẫn đang đọc sách, chợt ngừng lại hỏi:
“Thế ngươi đang ở giai đoạn nào?”
Minh Lật: “Bát mạch thức tỉnh.”
Phương Hồi: “...”
“Trời ạ!” Thiên Lý đột nhiên thốt lên, sau đó vội bụm miệng, nhỏ giọng thảng thốt: “Bát mạch thức tỉnh sao? Thiên tài là đây!”
Thiên Lý kéo vai Phương Hồi lại gần, cả hai đứng đối diện với Minh Lật. Hắn nhiệt tình nói:
“Cái tên này là thất mạch thức tỉnh, còn ta là lục mạch thức tỉnh, cả ba chúng ta hợp lại chính là bộ ba vô địch!”
Phương Hồi lại hỏi Minh Lật: “Có bao nhiêu mạch là mãn cảnh?”
Minh Lật khẽ lắc đầu đáp: “Khó mà nói chính xác được.”
Quả thực, khó mà nói chính xác.
Tinh mạch của nàng đã ở trạng thái đỉnh cao, song lại bị Triêu thánh hỏa khắc chế, Tinh lực cũng trở nên xa lạ, sức mạnh mà nàng có thể điều động thật sự không nhiều.
Dù bát mạch có mãn cảnh đi chăng nữa, nhưng về cơ bản, nàng không thể phát huy được thực lực tại cảnh giới này, quá mức giả tạm.
Những người vừa gọi nàng là “thiên tài”, có lẽ phải đổi lại gọi nàng là “tên bịp bợm” mới đúng.
Trong khi đó, Thiên Lý và Phương Hồi lại cho rằng Minh Lật không muốn nói là vì không tin tưởng bọn họ.
Để dành được sự tín nhiệm của Minh Lật, Thiên Lý hăng hái nói:
“Vậy để chúng ta nói trước. Ba trong số sáu mạch của ta mãn cảnh, còn ba mạch còn lại vẫn chưa biết phải luyện như thế nào.”
Tiếp theo, hắn hất đầu về phía Phương Hồi:
“Tiểu tử này cũng vậy, có điều tốc độ của hắn nhanh hơn ta nhiều. Mạch thứ tư đã luyện tới tầng bảy mươi tám, cũng sắp sửa đạt đến điểm cực hạn.”
Thực lực của tam mạch mãn cảnh và tứ mạch mãn cảnh tính ra cũng không phải tệ. Tuy nhiên, thực lực chân chính lại được biểu hiện ở việc tinh thông những dị năng linh kỹ.
Nói xong, Thiên Lý và Phương Hồi cùng nhau nhìn Minh Lật.
Minh Lật vẫn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời hai người bọn họ.
Thiên Lý cười ha hả, nói:
“Người không muốn nói cũng không thành vấn đề. Dù sao, thực lực của hai người chúng ta cộng lại vẫn đủ để bảo hộ cho ngươi.”
Minh Lật: “Có một mạch là mãn cảnh, cung thứ ba.”
Phương Hồi thu lại tầm mắt vừa nhìn về phía nàng, còn Thiên Lý sờ cằm, trịnh trọng nói: “Xem ra ngươi thật sự cần được bảo hộ.”
Minh Lật: “Ngươi là người đầu tiên nói với ta câu này.”
Thiên Lý: “Thật vậy à? Vinh hạnh ghê, ha ha ha!”
Hắn dẫn Minh Lật đi lấy giấy chứng minh thân phận. Bởi do bị hấp dẫn bởi chủ đề bát mạch thức tỉnh của Minh Lật, Thiên Lý liền quên béng đi nỗi buồn về việc võ đường bị phá hủy, cứ lải nha lải nhải suốt dọc đường:
“Ta nói thật mà. Thế đạo bây giờ hết sức kỳ quái luôn. Mấy năm gần đây bỗng xuất hiện một tổ chức toàn là thiên tài. Bọn chúng chuyên săn giết những hạt giống tốt có bát mạch thức tỉnh. Đến cả Võ Giám Minh còn không làm gì được chúng, vậy nên một mình ngươi hành tẩu bên ngoài vô cùng nguy hiểm. Ta nguyện ý đóng góp một phần lực để bảo vệ Triêu thánh giả tương lai của Đại Càn!”
Minh Lật tất nhiên không muốn nghe hắn nói nhảm, nàng hỏi:
“Nghe nói trước đó số người tử thương của Bắc Đẩu rất đông, vậy đã chết những ai rồi?”
Thiên Lý gãi đầu: “Ta nghe nói Đường chủ của một nhánh nào đó đã chết, Tông chủ cũng bị trọng thương quay về. Còn cụ thể hơn, người ngoài như ta cũng không biết nữa.”
Vẻ mặt Phương Hồi không chút biểu cảm: “Thiên Quyền và Ngọc Hành đã chết. Thiên Cơ Khai Dương bị chặt đứt một cánh tay. Dao Quang bị trọng thương bất tỉnh.”
Minh Lật rủ mi mắt.
Phụ thân không đi quỷ nguyên Bắc Cảnh mà trấn thủ Bắc Đẩu. Kẻ nào ở Bắc Đẩu lại có thể khiến cho người bị trọng thương?
Thiên Lý vẫn lạc quan: “Ôi chao, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều năm trước rồi. Bắc Đẩu cũng đã dần dần khôi phục lại. Đại tông môn bọn họ đã sừng sững mấy ngàn năm qua, nào có dễ sụp đổ như vậy. Cho dù Nam Tước không rõ vì lý do gì lại trở mặt, quang minh chính đại đi ức hiếp bọn họ, thì phía Thái Ất cùng Đông Dương vẫn giao hảo không tệ với Bắc Đẩu.”
Nam Tước.
Minh Lật vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ thì Thiên Lý đột ngột dừng lại:
“Đến nơi rồi!”
Lúc này, sắc trời đã sáng hẳn. Một người đàn ông với cánh tay trần đang mở cửa bày hàng để bán, đường cong nơi bắp thịt căng phồng lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
“Từ thúc.” Thiên Lý vừa cười híp mắt vừa vẫy tay về phía nam nhân: “Giúp cháu hai việc được không?”
Nam nhân mà hắn gọi là “Từ thúc” đang ôm hai chồng rương gỗ trông rất nặng nề rồi đặt chúng xuống. Hắn chỉ liếc nhìn Thiên Lý, không hề để ý đến những người xung quanh: “Nói.”
Thiên Lý chỉ vào Minh Lật: “Thúc giúp vị bằng hữu này của ta làm một tờ giấy chứng minh thân phận, sau đó giúp ta làm tiếp chứng nhận dự thi của võ đường.”
Nghe xong, Từ thúc lẳng lặng trở vào trong nhà.
Lần này, Minh Lật phải nhìn Thiên Lý với cặp mắt khác xưa, trông hắn nhỏ tuổi như vậy, nhưng những thủ đoạn tà ma ngoại đạo lại không ít.
Thiên Lý quay sang nói với Minh Lật: “Thúc ấy đã đồng ý rồi, đợi một chốc sẽ đưa đồ cho chúng ta.”
Minh Lật hỏi: “Ngươi định làm giả chứng nhận của võ đường để tham dự thi đấu ư?”
“Đây là biện pháp ta vừa nghĩ ra đấy. Dù sao những việc này cũng không bị tra xét nghiêm ngặt, chỉ cần ngươi có được thứ tự tham gia so tài, thì sẽ có thể đến Nam Tước khiêu chiến vào núi. Chỉ có điều…” Thiên Lý quệt mũi, nhìn Minh Lật cười lúng túng: “Mỗi một võ đường phải có ít nhất ba người dự thi. Ngươi thử nhìn chúng ta mà xem: Một, hai, ba, vừa đủ ba người, không hơn không kém!”
Minh Lật im lặng không đáp.
Thiên Lý chắp tay ra vẻ đáng thương: “Kỳ thực mục đích của chúng ta giống nhau mà. Ngươi muốn đi Nam Tước, trước hết cũng phải khiêu chiến mới được vào trong núi, bằng không cũng chẳng có cách nào. Những chuyện ly kỳ dạng như đại sát tứ phương đòi gia nhập Bắc Đẩu trong đại hội so tài tại thời điểm đó cũng không có khả năng xảy ra…”
Minh Lật: “Ta không hề nói ta muốn tham dự đại hội so tài.”
“Ngươi có thể tham gia được!” Thiên Lý nói một cách chắc mẩm: “Bất kể thế nào, mục tiêu chung của chúng ta chính là đi Nam Tước!”
Thiếu niên khóc lóc van nài: “Muội muội thiên tài à, ngươi làm ơn đồng ý đi mà. Nếu không ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi đó!”
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.