Chương 42: Quyến luyến
Hốt Nhiên chi Gian
24/07/2013
Hắn thích thú nhìn cô
không đuổi kịp, càng thích thú hơn khi chạy ra phía biển, nước biển lành lạnh
tạt lên bắp chân, cảm giác khoan khoái dễ chịu như xua đi cái nóng bức của ngày
hè. Những đợt sóng đang cuộn tới, giống như bàn tay dịu dàng vuốt ve đôi chân.
Hắn đứng đó, yên lặng cảm nhận sự rung động của nước biển.
Cô nhào tới, đâm sầm vào người Tiểu Vũ, bám chặt cánh tay hắn, sau đó mới thở phào, chống hông đứng cạnh. Bất chợt An An thấy mình giống như đứa trẻ chưa từng thấy biển, mỗi khi có con sống ập tới cô lại nhảy lên, “Nhảy sóng đi..còn kéo hắn lại để đợi những con sóng kế tiếp.
Dường như niềm vui của cô đã tràn sang hắn, lâu lắm rồi Tiểu Vũ không cười vui vẻ như thế này, mồi lần ở bên cô cảm giác thật khác.
An An bám vào vai hắn, thở hổn hển vì mệt. Đợi đến khi lấy lại sức cô mới buông tay ra, tiến thêm một chút nữa. Hắn vội kéo tay cô lại, vì sợ đi quá xa, cô quay đầu mỉmcười tỏ vẻ không sao.
Rồi cô đứng trước mặt hắn, hít một hơi thật sâu, dang rộng đôi tay, ngả đầu về phía sau như muốn lặng lẽ đón lấy màn đêm.
Hắn bước tới cạnh, nghe cô thì thầm: “Biển đêm tuyệt quá, nhắm mắt thế này không chỉ cảm nhận được sự mênh mông của biển cả mà cậu còn có thể nghe thấy âm thanh của gió”, nói xong cánh tay càng dang rộng hơn.
Tiểu Vũ bắt chước theo cô, nhưng ngoài tiếng sóng vỗ rì rào ra, bên tai hắn chỉ vọng lại hơi thở của An An.
Giọng cô nhẹ nhàng truyền đến bên tai hắn: “Nó tới đấy, cậu có cảm thấy không? Nó như đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua vai cậu, hôn nhẹ vào má cậu, rồi lên môi, nghe thấy không? Nó đang nói, đêm nay vì có cậu mà biển trở nên tuyệt đẹp đến vậy”.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác mọi buồn phiền trong tim đều được trút hết ra ngoài, cơn gió nhè nhẹ tràn qua cơ thể giống như muốn gột sạch tất cả. Cảm giác toàn thân thả lỏng, Tiểu Vũ chầm chậm mở mắt, quay sang nhìn cô, An An vẫn đang yên lặng tận hưởng đêm tuyệt vời này, lại một lần nữa cô hắn xúc động.
Cô mở mắt mỉm cười, thấy ánh mắt mơ màng của hắn. Độtnhiên cô cúi người té nước về phía hắn, làn nước lạnh tạt lên mặt khiến Tiểu Vũ bừng tỉnh, cô thấy hắn giật mình, bật cười rồi chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng trả thù được hắn, cô cười sung sướng.
Không ngờ cô ngốc này dám đánh lén mình. Hắn vội vàng đuổi theo, nhào về lên phía trước túm lấy cô, hai cơ thể nghiêng ngả ngã lăn ra cát. An An cảm thấy chóng hết cả mặt, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
An An thở hổn hển, cơ thể nóng bừng, muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như Tiểu Vũ không hề có ý định đứng dậy. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, làn tóc mềm xõa trên cát, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ngời sáng, cặp môi khẽ mở đang thở gấp, vẻ quyến rũ đó chẳng khác gì hình ảnh từng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn.
Ảnh mắt mê hoặc của Tiểu Vũ chiếu thẳng vào khiến cô bối rối, bầu không khí giữa hai người như bị đóng băng. Cô không dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng, lại mơ hồ như chờ đợi. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, ngày càng nóng hơn, từ từ lan sang khiến toàn thân cô như bị đốt cháy.
Cô căng thẳng liếm môi dưới, đột nhiên thấy hắn rùng mình, cơ thể cứng ngắc giống như cố gắng giữ chặt mộtcái gì đó.
Một tay hắn chống xuống nền cát, tay còn lại vén những sợi tóc của cô ra sau vành tai, rồi lướt qua cánh mũi, cảm giác ngưa ngứa khiến cô không nén được thở hắt ra.
Giọng nói như ma thuật của hắn phảng phất truyền vào tai An An: “Giờ tôi có thể yêu cầu món quà của mình không?”. Đầu óc cô tê dại, từ từ suy nghĩ, nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại cô đã đồng ý với hắn, nếu có thể xuất hiện mời cô ăn hải sản thì cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Nhưng, nhưng, trái tim cô đang do dự, hồi hộp và cả sợ hãi nếu hắn nói ra yêu cầu đó.
Ảnh mắt hắn nhìn thấu tận đáy lòng cô, gương mặt hắn ngày càng tiến gần tới. Cô lo lắng nhắm chặt mắt lại, nín thở. Đôi môi mềm mại của hắn đặt lên môi cô, có chút mát lạnh, nhẹ nhàng chạm vào giống như chiếc lông vũ lướt qua. Hắn khẽ cắn đôi môi mềm mại đó, nhấm nháp, sự dịu dàng này khiến trái tim cô cảm thấy rã rời, chầm chậm thả lỏng, để mặc những rung cảm ập tới.
Đột nhiên An An cảm thấy ẩm ướt, mềm mượt, cảm giác này khiến cô thấy khát khô, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ.
Âm thanh ấy phảng phất bên tai Tiểu Vũ giống như lời khích lệ, lưỡi hắn tiến vào trong, bắt đầu khẽ mở đôi môi. Cô thấy bất lực, đầu óc hoàn toàn mê muội. Nụ hôn mang theo tất cả mùi vị của hắn, mùi khói thuốc nhè nhẹ, hơi thở nồng đượm, như được truyền thẳng từ miệng đến não, khơi dậy khát vọng nằm sâu kín tận đáy lòng cô
Tay hắn không tự chủ được lướt trên cơ thể mềm mại này, nhẹ nhàng tìm tới vành tai cô, cơn khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể đi tới tận ngón chân. Cảm nhận được toàn thân cô đang run rẩy trong tay mình, hắn lờ mờ hiểu ra, tai chính là nơi nhạy cảm nhất của cô. Hắn từ từ đưa lưỡi tới, rồi khẽ cắn vào làm cơ thể cô đột nhiên căng cứng, An An cắn chặt bờ môi dưới, chỉ sợ âm thanh đó sẽ trào ra.
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt mê man đỏ ửng của cô, đôi môi vẫn cắn chặt kìm nén. Hắn khẽ cười, bất ngờ cúi đầu xuống tiếp tục, “Aaa..”, một cảm giác mãnh liệt kích thích toàn bộ cơ thể khiến An An không thể kiềm chế nữa, buột miệng kêu lên.
Giọng nói êm dịu và ấm áp len vào tai cô: “Gọi Vũ Minh đi”, cô mê man nhìn đến gương mặt mờ ảo hiện hữu trước mắt, bất giác khẽ gọi: “Vũ Minh”. Nghe thấy tên mình được thốt ra từ khóe miệng An An, âm thanh đầy yêu thương đấy tạo nên một luồng khoái cảm lan khắp cơ thể hắn. Vũ Minh hôn lên đôi môi cô, khác với sự dịu dàng ban nãy, sự cuồng nhiệt, gấp gáp đã hoàn toàn chiếm gọn lý trí hắn. Đôi bàn tay nóng rực vội vã vuốt ve cơ thể, từ cổ xuống ngực, xoa nắn nhẹ nhàng rồi đi tới phần eo, cả cơ thể cô như tê dại. An An bứt rứt ghì chặt đầu hắn xuống, bàn tay nhẹ nhàng len vào mái tóc. Không chịu nổi sự trêu chọc giày vò này nữa, cô khẽ gọi: “Vũ Minh, Vũ Minh”, nhưng đôi môi hắn vẫn đang lướt tới cổ áo, dùng răng mở cúc áo rồi phủ lên ngực cô, cảm giác nóng bỏng nơi đó khiến cô như hoảng loạn, bàn tay không kìm nén được kéo mái tóc hắn lại.
Tiểu Vũ khẽ ngước đầu lên, mê man nhìn vào mắt cô. Thấy ánh mắt như đang cầu xin kia, hắn hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu xuống nhưng không vùi mình vào nơi ấm áp đó nữa mà chỉ chạm tới hõm vai cô, đôi bàn tay ôm cô thật chặt. Bất động hồi lâu, hơi thở vẫn còn hổn hển, cô đợi hắn bình tĩnh lại.
Mãi sau hắn mới ngước lên, tay khẽ chống cơ thể rời khỏi người cô để giảm trọng lượng. An An dịu dàng nhìn hắn, không dám động đậy. Chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô gái ngốc nghếch này, cuối cùng hắn thốt ra một câu: “Cô biết không? Mỗi đêm nhớ cô đều khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhói”.
Nhìn gương mặt khôi ngô đầy kích động của hắn, cô có thể cảm nhận được khát vọng đang phải kiềm chế tronghắn. Cô cảm động vuốt mặt hắn, biết rõ hắn đối với minh rất tốt, liền rướn lên tặng hắn một nụ hôn. Cô hiểu hắn yêu cô thật lòng, đó là điều chắc chắn.
Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cô, gào lên một tiếng rồi lật người nằm xuống bên cạnh, mắt khép chặt, tay vẫn nắm lấy tay cô. Hắn rất muốn, nhưng cái hắn cần là cô phải hoàn toàn thuộc về hắn, muốn cô ngày ngày là của hắn. Phải kìm nén cảm xúc mọi lúc, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô đáng để hắn nâng niu coi trọng.
Hai người cứ như vậy nằm trên bãi cát, mặc cho cơn gió đêm thổi qua xóa tan đi những đam mê, kích động.
Cô nhào tới, đâm sầm vào người Tiểu Vũ, bám chặt cánh tay hắn, sau đó mới thở phào, chống hông đứng cạnh. Bất chợt An An thấy mình giống như đứa trẻ chưa từng thấy biển, mỗi khi có con sống ập tới cô lại nhảy lên, “Nhảy sóng đi..còn kéo hắn lại để đợi những con sóng kế tiếp.
Dường như niềm vui của cô đã tràn sang hắn, lâu lắm rồi Tiểu Vũ không cười vui vẻ như thế này, mồi lần ở bên cô cảm giác thật khác.
An An bám vào vai hắn, thở hổn hển vì mệt. Đợi đến khi lấy lại sức cô mới buông tay ra, tiến thêm một chút nữa. Hắn vội kéo tay cô lại, vì sợ đi quá xa, cô quay đầu mỉmcười tỏ vẻ không sao.
Rồi cô đứng trước mặt hắn, hít một hơi thật sâu, dang rộng đôi tay, ngả đầu về phía sau như muốn lặng lẽ đón lấy màn đêm.
Hắn bước tới cạnh, nghe cô thì thầm: “Biển đêm tuyệt quá, nhắm mắt thế này không chỉ cảm nhận được sự mênh mông của biển cả mà cậu còn có thể nghe thấy âm thanh của gió”, nói xong cánh tay càng dang rộng hơn.
Tiểu Vũ bắt chước theo cô, nhưng ngoài tiếng sóng vỗ rì rào ra, bên tai hắn chỉ vọng lại hơi thở của An An.
Giọng cô nhẹ nhàng truyền đến bên tai hắn: “Nó tới đấy, cậu có cảm thấy không? Nó như đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua vai cậu, hôn nhẹ vào má cậu, rồi lên môi, nghe thấy không? Nó đang nói, đêm nay vì có cậu mà biển trở nên tuyệt đẹp đến vậy”.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác mọi buồn phiền trong tim đều được trút hết ra ngoài, cơn gió nhè nhẹ tràn qua cơ thể giống như muốn gột sạch tất cả. Cảm giác toàn thân thả lỏng, Tiểu Vũ chầm chậm mở mắt, quay sang nhìn cô, An An vẫn đang yên lặng tận hưởng đêm tuyệt vời này, lại một lần nữa cô hắn xúc động.
Cô mở mắt mỉm cười, thấy ánh mắt mơ màng của hắn. Độtnhiên cô cúi người té nước về phía hắn, làn nước lạnh tạt lên mặt khiến Tiểu Vũ bừng tỉnh, cô thấy hắn giật mình, bật cười rồi chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng trả thù được hắn, cô cười sung sướng.
Không ngờ cô ngốc này dám đánh lén mình. Hắn vội vàng đuổi theo, nhào về lên phía trước túm lấy cô, hai cơ thể nghiêng ngả ngã lăn ra cát. An An cảm thấy chóng hết cả mặt, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
An An thở hổn hển, cơ thể nóng bừng, muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như Tiểu Vũ không hề có ý định đứng dậy. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, làn tóc mềm xõa trên cát, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ngời sáng, cặp môi khẽ mở đang thở gấp, vẻ quyến rũ đó chẳng khác gì hình ảnh từng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn.
Ảnh mắt mê hoặc của Tiểu Vũ chiếu thẳng vào khiến cô bối rối, bầu không khí giữa hai người như bị đóng băng. Cô không dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng, lại mơ hồ như chờ đợi. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, ngày càng nóng hơn, từ từ lan sang khiến toàn thân cô như bị đốt cháy.
Cô căng thẳng liếm môi dưới, đột nhiên thấy hắn rùng mình, cơ thể cứng ngắc giống như cố gắng giữ chặt mộtcái gì đó.
Một tay hắn chống xuống nền cát, tay còn lại vén những sợi tóc của cô ra sau vành tai, rồi lướt qua cánh mũi, cảm giác ngưa ngứa khiến cô không nén được thở hắt ra.
Giọng nói như ma thuật của hắn phảng phất truyền vào tai An An: “Giờ tôi có thể yêu cầu món quà của mình không?”. Đầu óc cô tê dại, từ từ suy nghĩ, nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại cô đã đồng ý với hắn, nếu có thể xuất hiện mời cô ăn hải sản thì cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Nhưng, nhưng, trái tim cô đang do dự, hồi hộp và cả sợ hãi nếu hắn nói ra yêu cầu đó.
Ảnh mắt hắn nhìn thấu tận đáy lòng cô, gương mặt hắn ngày càng tiến gần tới. Cô lo lắng nhắm chặt mắt lại, nín thở. Đôi môi mềm mại của hắn đặt lên môi cô, có chút mát lạnh, nhẹ nhàng chạm vào giống như chiếc lông vũ lướt qua. Hắn khẽ cắn đôi môi mềm mại đó, nhấm nháp, sự dịu dàng này khiến trái tim cô cảm thấy rã rời, chầm chậm thả lỏng, để mặc những rung cảm ập tới.
Đột nhiên An An cảm thấy ẩm ướt, mềm mượt, cảm giác này khiến cô thấy khát khô, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ.
Âm thanh ấy phảng phất bên tai Tiểu Vũ giống như lời khích lệ, lưỡi hắn tiến vào trong, bắt đầu khẽ mở đôi môi. Cô thấy bất lực, đầu óc hoàn toàn mê muội. Nụ hôn mang theo tất cả mùi vị của hắn, mùi khói thuốc nhè nhẹ, hơi thở nồng đượm, như được truyền thẳng từ miệng đến não, khơi dậy khát vọng nằm sâu kín tận đáy lòng cô
Tay hắn không tự chủ được lướt trên cơ thể mềm mại này, nhẹ nhàng tìm tới vành tai cô, cơn khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể đi tới tận ngón chân. Cảm nhận được toàn thân cô đang run rẩy trong tay mình, hắn lờ mờ hiểu ra, tai chính là nơi nhạy cảm nhất của cô. Hắn từ từ đưa lưỡi tới, rồi khẽ cắn vào làm cơ thể cô đột nhiên căng cứng, An An cắn chặt bờ môi dưới, chỉ sợ âm thanh đó sẽ trào ra.
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt mê man đỏ ửng của cô, đôi môi vẫn cắn chặt kìm nén. Hắn khẽ cười, bất ngờ cúi đầu xuống tiếp tục, “Aaa..”, một cảm giác mãnh liệt kích thích toàn bộ cơ thể khiến An An không thể kiềm chế nữa, buột miệng kêu lên.
Giọng nói êm dịu và ấm áp len vào tai cô: “Gọi Vũ Minh đi”, cô mê man nhìn đến gương mặt mờ ảo hiện hữu trước mắt, bất giác khẽ gọi: “Vũ Minh”. Nghe thấy tên mình được thốt ra từ khóe miệng An An, âm thanh đầy yêu thương đấy tạo nên một luồng khoái cảm lan khắp cơ thể hắn. Vũ Minh hôn lên đôi môi cô, khác với sự dịu dàng ban nãy, sự cuồng nhiệt, gấp gáp đã hoàn toàn chiếm gọn lý trí hắn. Đôi bàn tay nóng rực vội vã vuốt ve cơ thể, từ cổ xuống ngực, xoa nắn nhẹ nhàng rồi đi tới phần eo, cả cơ thể cô như tê dại. An An bứt rứt ghì chặt đầu hắn xuống, bàn tay nhẹ nhàng len vào mái tóc. Không chịu nổi sự trêu chọc giày vò này nữa, cô khẽ gọi: “Vũ Minh, Vũ Minh”, nhưng đôi môi hắn vẫn đang lướt tới cổ áo, dùng răng mở cúc áo rồi phủ lên ngực cô, cảm giác nóng bỏng nơi đó khiến cô như hoảng loạn, bàn tay không kìm nén được kéo mái tóc hắn lại.
Tiểu Vũ khẽ ngước đầu lên, mê man nhìn vào mắt cô. Thấy ánh mắt như đang cầu xin kia, hắn hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu xuống nhưng không vùi mình vào nơi ấm áp đó nữa mà chỉ chạm tới hõm vai cô, đôi bàn tay ôm cô thật chặt. Bất động hồi lâu, hơi thở vẫn còn hổn hển, cô đợi hắn bình tĩnh lại.
Mãi sau hắn mới ngước lên, tay khẽ chống cơ thể rời khỏi người cô để giảm trọng lượng. An An dịu dàng nhìn hắn, không dám động đậy. Chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô gái ngốc nghếch này, cuối cùng hắn thốt ra một câu: “Cô biết không? Mỗi đêm nhớ cô đều khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhói”.
Nhìn gương mặt khôi ngô đầy kích động của hắn, cô có thể cảm nhận được khát vọng đang phải kiềm chế tronghắn. Cô cảm động vuốt mặt hắn, biết rõ hắn đối với minh rất tốt, liền rướn lên tặng hắn một nụ hôn. Cô hiểu hắn yêu cô thật lòng, đó là điều chắc chắn.
Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cô, gào lên một tiếng rồi lật người nằm xuống bên cạnh, mắt khép chặt, tay vẫn nắm lấy tay cô. Hắn rất muốn, nhưng cái hắn cần là cô phải hoàn toàn thuộc về hắn, muốn cô ngày ngày là của hắn. Phải kìm nén cảm xúc mọi lúc, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô đáng để hắn nâng niu coi trọng.
Hai người cứ như vậy nằm trên bãi cát, mặc cho cơn gió đêm thổi qua xóa tan đi những đam mê, kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.