Chương 57: Rời đi
Su Cam
17/08/2023
Triệu Huyền Thanh quay lưng về phía Giản Trung Khúc cô im lặng không lên
tiếng trả lời hắn, cô không muốn dính dáng tới người họ Giản trước mặt
này trước mặt chút nào... Hắn thích nghĩ sao thì tùy hắn vậy.
Trác Nhất Thành gật đầu nhìn Giản Trung Khúc, anh thay cho cô trả lời câu hỏi của hắn.
"Mày cũng biết chuyện này?" Giản Trung Khúc trầm giọng hỏi, ai cũng biết chỉ có hắn là không biết sao? Vậy Vi Vi... Những chuyện Vi Vi biết được về việc làm năm xưa của ba mẹ mình cũng là do người chị này của cô nói cho cô nghe.
"Mới vừa biết hôm qua." Trác Nhất Thành nhàn nhạt trả lời... Anh cũng tính nói chuyện này cho Giản Trung Khúc, nhưng còn chưa có cơ hội thì hết biến cô này đến biến cố khác đã ập đến.
Trong lúc bọn họ còn ngờ vực nhìn nhau thì cánh cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, cả Triệu Huyền Thanh cùng Giản Trung Khúc đều kích động chạy tới hỏi bác sĩ:
"Em ấy có sao không bác sĩ?"
Bác sĩ đã quá quen với những tình cảnh như thế này, ông bình tĩnh nhìn mọi người trả lời:
"Tạm thời đã giữ được tính mạng..."
Ba người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi... Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ lại một lần nữa dội nước lạnh vào tâm can của từng người đang đứng ở đây.
"Nhưng đôi chân cô ấy đã gãy rồi... Cả đời chắc không thể đi đứng như người bình thường được nữa."
Giản Trung Khúc nghe lời bác sĩ nói, hắn cứng đơ cả người, nói như vậy cả đời này cô phải ngồi trên xe lăn mà sống sao, hắn không dám tin đây là sự thật, Giản Trung Khúc quay mặt vào tường, hắn liên tục đập đầu mình vào đó như muốn khiến nó nức toét ra... Tại sao người nằm trong đó không phải là hắn? Tại sao người phải ngồi xe lăn cả đời không phải là hắn? Tại sao cuộc đời cứ tàn nhẫn với cô như thế này?
Triệu Huyền Thanh cũng suy sụp ngồi trên sàn, cô ôm lấy đầu gối mình, bó cả thân thể lại như một hòn đá lớn mà khóc oà lên... Tại sao ông trời lại đối xử với em gái cô như vậy? Con bé lương thiện, trong sáng nó xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này mà...
Trác Nhất Thành là người duy nhất giữ được bình tĩnh, anh nhìn bạn thân mình như một tên điên rồi lại nhìn người con gái anh yêu đau lòng, tuyệt vọng...
Đôi tay anh ngập ngừng giơ lên, rồi lại thu vào, anh muốn an ủi Triệu Huyền Thanh, muốn ôm cô vào lòng mà sưởi ấm cơ thể đang lạnh run lên của cô nhưng trái tim anh lại không thắng nổi lí trí của mình, anh bất lực buông tay chỉ ngồi xuống cạnh cô im lặng không nói gì?
***
Sau ngày hôm đó Triệu Huyền Vi vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói là cô không muốn tỉnh lại, họ nói cô đã tuyệt vọng đến cùng cực nên muốn chìm trong mộng cảnh mà tự an ủi bản thân mình.
Nhìn cô nằm trên giường bệnh, tĩnh lặng không có chút sự sống, Triệu Huyền Thanh suy nghĩ nhiều ngày cuối cùng cô cũng đến nhà tìm Trác Nhất Thành, nhìn thấy anh, cô không vào nhà chỉ đứng trước cửa nói vài lời với anh:
"Nhất Thành... Hôm nay em sẽ đưa Vi Vi quay về nước Z... Em muốn cho con bé một không gian mới để sống một cuộc đời mới... Em đến đây để tạm biệt anh."
Con ngươi của Trác Nhất Thành dao động nhìn cô, nhưng rất nhanh anh đã kiềm chế những cảm xúc cồn cào trong lòng nhỏ giọng hỏi:
"Em đã nói với Trung Khúc chưa?"
"Cần phải nói sao? Giờ hắn còn biết chuyện gì vô chuyện gì nữa chứ?" Triệu Huyền Thanh cười khổ trả lời.
Kể từ sau ngày hôm đó Giản Trung Khúc như một tên điên cả ngày chìm đắm trong men rượu, nếu được một ngày hắn tỉnh táo, hắn sẽ đến bệnh viện nhìn Triệu Huyền Vi một lúc rồi rời đi...
Có mấy lần Trác Nhất Thành đến bệnh viện thăm Triệu Huyền Vi anh đã nói chuyện Giản Trung Khúc từ chức ở bệnh viện cho cô nghe. Thời gian này hắn đều điên cuồng tìm tung tích của Tưởng Mộng, dùng mọi mối quan hệ, nguồn lực của cha hắn và cả Trác Nhất Thành... Nhưng con ả này thật sự trốn quá kỉ, Giản Trung Khúc không muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát rồi cô ta cùng lắm chỉ ngồi tù vì Triệu Huyền Vi vẫn còn sống, nhưng cô sống như vậy khác gì đã chết đâu... Hắn phải tự tay trả lại từng nổi đau cô ta đã gây ra cho người con gái hắn yêu... Phải gấp trăm lần, ngàn lần hắn mới vừa ý.
Trác Nhất Thành gật đầu, cô nói đúng, quả thật Triệu Huyền Vi cần có một cuộc sống mới, điều anh có thể làm bây giờ chỉ là kéo Giản Trung Khúc ngày xưa trở về, anh sợ nếu càng để lâu hắn sẽ càng lún sâu vào chuyện trả thù hại mình hại người này.
"Ừm... Thượng lộ bình an... Nếu Vi Vi tỉnh lại hãy gọi điện báo anh."
"Dạ..." Triệu Huyền Thanh khẽ cười, gật đầu tạm biệt anh, thật không ngờ hai người đã chia tay vẫn có thể lịch sự đối mặt nhau như vậy... Tự hỏi tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên cạnh nhau, phải chăng là vì họ chưa đủ yêu... Chỉ có người trong cuộc mới biết câu trả lời cho tình cảm của họ.
Trác Nhất Thành gật đầu nhìn Giản Trung Khúc, anh thay cho cô trả lời câu hỏi của hắn.
"Mày cũng biết chuyện này?" Giản Trung Khúc trầm giọng hỏi, ai cũng biết chỉ có hắn là không biết sao? Vậy Vi Vi... Những chuyện Vi Vi biết được về việc làm năm xưa của ba mẹ mình cũng là do người chị này của cô nói cho cô nghe.
"Mới vừa biết hôm qua." Trác Nhất Thành nhàn nhạt trả lời... Anh cũng tính nói chuyện này cho Giản Trung Khúc, nhưng còn chưa có cơ hội thì hết biến cô này đến biến cố khác đã ập đến.
Trong lúc bọn họ còn ngờ vực nhìn nhau thì cánh cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, cả Triệu Huyền Thanh cùng Giản Trung Khúc đều kích động chạy tới hỏi bác sĩ:
"Em ấy có sao không bác sĩ?"
Bác sĩ đã quá quen với những tình cảnh như thế này, ông bình tĩnh nhìn mọi người trả lời:
"Tạm thời đã giữ được tính mạng..."
Ba người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi... Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ lại một lần nữa dội nước lạnh vào tâm can của từng người đang đứng ở đây.
"Nhưng đôi chân cô ấy đã gãy rồi... Cả đời chắc không thể đi đứng như người bình thường được nữa."
Giản Trung Khúc nghe lời bác sĩ nói, hắn cứng đơ cả người, nói như vậy cả đời này cô phải ngồi trên xe lăn mà sống sao, hắn không dám tin đây là sự thật, Giản Trung Khúc quay mặt vào tường, hắn liên tục đập đầu mình vào đó như muốn khiến nó nức toét ra... Tại sao người nằm trong đó không phải là hắn? Tại sao người phải ngồi xe lăn cả đời không phải là hắn? Tại sao cuộc đời cứ tàn nhẫn với cô như thế này?
Triệu Huyền Thanh cũng suy sụp ngồi trên sàn, cô ôm lấy đầu gối mình, bó cả thân thể lại như một hòn đá lớn mà khóc oà lên... Tại sao ông trời lại đối xử với em gái cô như vậy? Con bé lương thiện, trong sáng nó xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này mà...
Trác Nhất Thành là người duy nhất giữ được bình tĩnh, anh nhìn bạn thân mình như một tên điên rồi lại nhìn người con gái anh yêu đau lòng, tuyệt vọng...
Đôi tay anh ngập ngừng giơ lên, rồi lại thu vào, anh muốn an ủi Triệu Huyền Thanh, muốn ôm cô vào lòng mà sưởi ấm cơ thể đang lạnh run lên của cô nhưng trái tim anh lại không thắng nổi lí trí của mình, anh bất lực buông tay chỉ ngồi xuống cạnh cô im lặng không nói gì?
***
Sau ngày hôm đó Triệu Huyền Vi vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói là cô không muốn tỉnh lại, họ nói cô đã tuyệt vọng đến cùng cực nên muốn chìm trong mộng cảnh mà tự an ủi bản thân mình.
Nhìn cô nằm trên giường bệnh, tĩnh lặng không có chút sự sống, Triệu Huyền Thanh suy nghĩ nhiều ngày cuối cùng cô cũng đến nhà tìm Trác Nhất Thành, nhìn thấy anh, cô không vào nhà chỉ đứng trước cửa nói vài lời với anh:
"Nhất Thành... Hôm nay em sẽ đưa Vi Vi quay về nước Z... Em muốn cho con bé một không gian mới để sống một cuộc đời mới... Em đến đây để tạm biệt anh."
Con ngươi của Trác Nhất Thành dao động nhìn cô, nhưng rất nhanh anh đã kiềm chế những cảm xúc cồn cào trong lòng nhỏ giọng hỏi:
"Em đã nói với Trung Khúc chưa?"
"Cần phải nói sao? Giờ hắn còn biết chuyện gì vô chuyện gì nữa chứ?" Triệu Huyền Thanh cười khổ trả lời.
Kể từ sau ngày hôm đó Giản Trung Khúc như một tên điên cả ngày chìm đắm trong men rượu, nếu được một ngày hắn tỉnh táo, hắn sẽ đến bệnh viện nhìn Triệu Huyền Vi một lúc rồi rời đi...
Có mấy lần Trác Nhất Thành đến bệnh viện thăm Triệu Huyền Vi anh đã nói chuyện Giản Trung Khúc từ chức ở bệnh viện cho cô nghe. Thời gian này hắn đều điên cuồng tìm tung tích của Tưởng Mộng, dùng mọi mối quan hệ, nguồn lực của cha hắn và cả Trác Nhất Thành... Nhưng con ả này thật sự trốn quá kỉ, Giản Trung Khúc không muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát rồi cô ta cùng lắm chỉ ngồi tù vì Triệu Huyền Vi vẫn còn sống, nhưng cô sống như vậy khác gì đã chết đâu... Hắn phải tự tay trả lại từng nổi đau cô ta đã gây ra cho người con gái hắn yêu... Phải gấp trăm lần, ngàn lần hắn mới vừa ý.
Trác Nhất Thành gật đầu, cô nói đúng, quả thật Triệu Huyền Vi cần có một cuộc sống mới, điều anh có thể làm bây giờ chỉ là kéo Giản Trung Khúc ngày xưa trở về, anh sợ nếu càng để lâu hắn sẽ càng lún sâu vào chuyện trả thù hại mình hại người này.
"Ừm... Thượng lộ bình an... Nếu Vi Vi tỉnh lại hãy gọi điện báo anh."
"Dạ..." Triệu Huyền Thanh khẽ cười, gật đầu tạm biệt anh, thật không ngờ hai người đã chia tay vẫn có thể lịch sự đối mặt nhau như vậy... Tự hỏi tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên cạnh nhau, phải chăng là vì họ chưa đủ yêu... Chỉ có người trong cuộc mới biết câu trả lời cho tình cảm của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.