Chương 14:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Chu Mạn Mạn trở lại văn phòng, giọng nói ưu sầu vừa rồi giờ đây đã đầy phấn khích: “Tân Điềm, em nói xem sao em lại may mắn vậy hả? Em đoán xem vừa mới xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Tân Điềm mơ hồ có câu trả lời: “Chuyện gì?”
“Tập đoàn Lăng Hi định tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh! Bộ phim cấp bốn* đầu tiên của họ đã quyết định em là nữ chính!”
(*) Phim cấp bốn: Phim tuổi nào cũng xem được.
Chu Mạn Mạn khó nén vui mừng, bước nhanh về phía Tân Điềm, nắm lấy tay cô, cảm khái: “Tân Điềm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần quay xong bộ phim này, em sẽ có thể trở thành diễn viên hàng đầu.”
Tân Điềm biết, cô lại nợ Tần Thời Ngộ một ân tình lớn.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên âm báo.
Là tin nhắn của Tần Thời Ngộ: Chiều tối có tuyết lớn, anh sẽ tới đón em về nhà.
Tân Điềm hơi đắn đo, nhưng vẫn nhắn lại một chữ “Được”.
Bên ngoài, những bông tuyết rơi xuống rất hợp với tình huống.
Tân Điềm cầm ô đứng ở cổng Hoan Ngu, nhìn con mèo hoang ở cách đó không xa.
Cô đang do dự có nên bước đến hay không thì xe của Giang Nhược Từ dừng lại bên cạnh cô. Mèo con nghe thấy tiếng động, lập tức lủi vào bụi cỏ, mất dạng.
Có lẽ Giang Nhược Từ sắp đến nơi khác để quay phim mới, trên tay là xấp kịch bản dày cộp, gương mặt vẫn không tì vết, trang điểm rất đẹp.
Cô ta dựa lưng vào ghế sau xe, nhìn Tân Điềm, giọng không nghe ra mấy phần thật tình: “Chúc mừng cô, ngày đầu tiên đi làm lại đã giành được ‘miếng bánh’ to như vậy.”
Tân Điềm biết cô có nói gì vào lúc này cũng giống như đang khoe khoang, chỉ cười và nói một câu ngắn gọn súc tích: “Cảm ơn.”
Sắc mặt Giang Nhược Từ lập tức sa sầm.
Cô ta nhìn Tân Điềm chằm chằm, hồi lâu sau mới ló nửa người ra khỏi xe, hạ giọng hỏi cô: “Rốt cuộc cô và Tập đoàn Lăng Hi có quan hệ gì, vì sao bọn họ lại liều mạng lăng xê cô như vậy?”
Tân Điềm không thích khoảng cách gần như thế này chút nào, cô lùi về sau một bước, lọn tóc dính vài hạt tuyết.
“Có quan hệ hay không không liên quan đến chị. Chị vẫn nên quan tâm phim mới của mình thì hơn. Dù sao chị Mạn cũng vất vả lắm mới giành được nó cho chị.” Giọng Tân Điềm lạnh tanh, đón lấy ánh mắt hùng hổ đáng sợ của Giang Nhược Từ không hề e sợ.
“Cô…” Giang Nhược Từ tái mặt. Một lúc sau, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta hít sâu một hơi, cười khẩy: “Cô không muốn nói, tôi không hỏi nữa là được.”
Tân Điềm cụp mắt, ngầm tỏ ý không muốn trả lời.
Giang Nhược Từ nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Tân Điềm trước đây, rốt cuộc cũng hiểu ra: “Trước đây là cô giả vờ à? Cô hoàn toàn chẳng phải người hiền lành gì.”
Tân Điềm thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi giả vờ đấy.”
Giang Nhược Từ nghẹn họng, ánh mắt nhìn Tân Điềm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tân Điềm nghe thấy tiếng cửa sổ được được nâng lên, dường như còn có tiếng nghiến răng căm phẫn của Giang Nhược Từ: “Mau lái xe đi.”
Tân Điềm đứng yên tại chỗ, nhìn xe cô ta khuất khỏi tầm mắt. Cô nhếch môi, tâm trạng rất tốt.
Cuộc sống không cần giả vờ ngoan hiền này thật thoải mái!
Một lát sau, chiếc Bentley của Tần Thời Ngộ dừng ở trước mặt Tân Điềm.
Chung Vũ Túc đi tới, mở cửa ở ghế sau cho cô.
Cô thấy Tần Thời Ngộ ngồi trong xe, mặc vest dáng dài đẹp không tả xiết, trên tay anh là một hộp quà được gói tinh xảo.
Đôi mắt anh là đôi mắt hoa đào rất đẹp, đường viền nơi đuôi mắt mang đến cảm giác dịu dàng khó tả. Lúc này anh đang cười với cô, đôi mắt trong veo.
Tân Điềm cảm ơn Chung Vũ Túc rồi khom người chui vào trong xe, nói với Tần Thời Ngộ: “Sau nay anh không cần tới đón tôi đâu.”
Tần Thời Ngộ không hề khó chịu, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng: “Được, sau này anh sẽ không tới nữa.”
Thấy anh hơi câu nệ, Tân Điềm nhích người về phía cửa xe mới cúi đầu xuống, thấp giọng gọi tên anh: “Tần Thời Ngộ.”
Có tuyết bay dính vào cửa sổ xe. Tần Thời Ngộ không để ý đến hành động nhích người của cô: “Sao vậy?”
“Anh cho tôi tài nguyên phim truyền hình và mời tôi làm người phát ngôn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không có gì để báo đáp anh.” Giọng Tân Điềm rất nhẹ, mang theo sự bất an: “Anh làm thế này… tôi không biết phải làm thế nào.”
“Hôm nay anh đi ngang qua một tiệm bánh gato, có mua cho em một cái bánh.” Tần Thời Ngộ không trả lời cô, chỉ dịu dàng nói: “Chúng ta ăn bánh trước có được không?”
Tân Điềm “ăn của chùa phải quét lá đa”, ngoan ngoãn gật đầu.
Nét cười trong mắt Tần Thời Ngộ càng đậm hơn, anh giấu vẻ buồn bã sâu trong đáy mắt.
Anh mở hộp quà trên tay ra, đưa bánh gato đã được cắt sẵn cho Tân Điềm.
Quả thật cả ngày nay cô chưa ăn gì. Cô đã bỏ bê công việc quá lâu, rất nhiều việc vặt còn chồng chất.
Cô nhận lấy chiếc bánh và chiếc thìa nhỏ mà Tần Thời Ngộ đưa cho, cúi đầu xúc bánh bỏ vào miệng.
Đợi đến khi cô ăn xong, anh mới đưa cho cô một tờ khăn giấy, lên tiếng: “Vừa rồi em nói là em không biết phải làm thế nào, đúng không?”
Do dự một lúc, Tân Điềm mới chậm rãi gật đầu.
Có Thượng đế chứng giám, ngoại trừ ở trước mặt Đường Như Cẩm, đây là lần đầu tiên cô thận trọng như vậy.
“Nhưng mà Tân Điềm, anh chưa từng nghĩ sẽ muốn em phải làm gì cho anh.” Tần Thời Ngộ nhìn sườn mặt xinh đẹp yếu đuối của cô trong ánh hoàng hôn: “Anh chỉ đang đầu tư một dự án, anh tin rằng mọi thứ trên người em đều xứng đáng với cái giá anh đã bỏ ra.”
Anh nói chắc nịch, Tân Điềm xúc động, ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Thời Ngộ nhìn vào đôi mắt ướt át và trong veo của cô: “Tân Điềm, em có bằng lòng làm việc không công không? Anh cho em vai nữ chính, em diễn miễn phí, được không?”
Chuyện này nghe có vẻ không khó để chấp nhận.
Tân Điềm hơi do dự, lại nghe Tần Thời Ngộ nói: “Điềm Điềm, đồng ý với anh có được không?”
Tân Điềm cảm thấy giọng Tần Thời Ngộ thật dịu dàng, dịu dàng đến mê hoặc.
Thật ra cô cũng chưa suy nghĩ kĩ càng, nhưng lại gật đầu với anh một không thể kiểm soát.
Tần Thời Ngộ kiềm chế đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai cho cô, cười nhẹ: “Em nghỉ ngơi một lát đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Tân Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Trong xe yên tĩnh trở lại, Tần Thời Ngộ cầm quyển tạp chí Kinh tế và Tài chính ở bên cạnh tùy ý lật xem.
Khi xe về đến Trúc Yến Viên, sắc trời đã mờ tối.
Tân Điềm ngủ rất say, Tần Thời Ngộ xuống xe, choàng áo khoác lên người cô, khom người bế cô lên. A
nh đang định bước vào trong sân thì một luồng ánh sáng chói mắt và lạnh lẽo rọi vào người.
Trong lòng Tân Điềm mơ hồ có câu trả lời: “Chuyện gì?”
“Tập đoàn Lăng Hi định tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh! Bộ phim cấp bốn* đầu tiên của họ đã quyết định em là nữ chính!”
(*) Phim cấp bốn: Phim tuổi nào cũng xem được.
Chu Mạn Mạn khó nén vui mừng, bước nhanh về phía Tân Điềm, nắm lấy tay cô, cảm khái: “Tân Điềm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần quay xong bộ phim này, em sẽ có thể trở thành diễn viên hàng đầu.”
Tân Điềm biết, cô lại nợ Tần Thời Ngộ một ân tình lớn.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên âm báo.
Là tin nhắn của Tần Thời Ngộ: Chiều tối có tuyết lớn, anh sẽ tới đón em về nhà.
Tân Điềm hơi đắn đo, nhưng vẫn nhắn lại một chữ “Được”.
Bên ngoài, những bông tuyết rơi xuống rất hợp với tình huống.
Tân Điềm cầm ô đứng ở cổng Hoan Ngu, nhìn con mèo hoang ở cách đó không xa.
Cô đang do dự có nên bước đến hay không thì xe của Giang Nhược Từ dừng lại bên cạnh cô. Mèo con nghe thấy tiếng động, lập tức lủi vào bụi cỏ, mất dạng.
Có lẽ Giang Nhược Từ sắp đến nơi khác để quay phim mới, trên tay là xấp kịch bản dày cộp, gương mặt vẫn không tì vết, trang điểm rất đẹp.
Cô ta dựa lưng vào ghế sau xe, nhìn Tân Điềm, giọng không nghe ra mấy phần thật tình: “Chúc mừng cô, ngày đầu tiên đi làm lại đã giành được ‘miếng bánh’ to như vậy.”
Tân Điềm biết cô có nói gì vào lúc này cũng giống như đang khoe khoang, chỉ cười và nói một câu ngắn gọn súc tích: “Cảm ơn.”
Sắc mặt Giang Nhược Từ lập tức sa sầm.
Cô ta nhìn Tân Điềm chằm chằm, hồi lâu sau mới ló nửa người ra khỏi xe, hạ giọng hỏi cô: “Rốt cuộc cô và Tập đoàn Lăng Hi có quan hệ gì, vì sao bọn họ lại liều mạng lăng xê cô như vậy?”
Tân Điềm không thích khoảng cách gần như thế này chút nào, cô lùi về sau một bước, lọn tóc dính vài hạt tuyết.
“Có quan hệ hay không không liên quan đến chị. Chị vẫn nên quan tâm phim mới của mình thì hơn. Dù sao chị Mạn cũng vất vả lắm mới giành được nó cho chị.” Giọng Tân Điềm lạnh tanh, đón lấy ánh mắt hùng hổ đáng sợ của Giang Nhược Từ không hề e sợ.
“Cô…” Giang Nhược Từ tái mặt. Một lúc sau, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta hít sâu một hơi, cười khẩy: “Cô không muốn nói, tôi không hỏi nữa là được.”
Tân Điềm cụp mắt, ngầm tỏ ý không muốn trả lời.
Giang Nhược Từ nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Tân Điềm trước đây, rốt cuộc cũng hiểu ra: “Trước đây là cô giả vờ à? Cô hoàn toàn chẳng phải người hiền lành gì.”
Tân Điềm thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi giả vờ đấy.”
Giang Nhược Từ nghẹn họng, ánh mắt nhìn Tân Điềm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tân Điềm nghe thấy tiếng cửa sổ được được nâng lên, dường như còn có tiếng nghiến răng căm phẫn của Giang Nhược Từ: “Mau lái xe đi.”
Tân Điềm đứng yên tại chỗ, nhìn xe cô ta khuất khỏi tầm mắt. Cô nhếch môi, tâm trạng rất tốt.
Cuộc sống không cần giả vờ ngoan hiền này thật thoải mái!
Một lát sau, chiếc Bentley của Tần Thời Ngộ dừng ở trước mặt Tân Điềm.
Chung Vũ Túc đi tới, mở cửa ở ghế sau cho cô.
Cô thấy Tần Thời Ngộ ngồi trong xe, mặc vest dáng dài đẹp không tả xiết, trên tay anh là một hộp quà được gói tinh xảo.
Đôi mắt anh là đôi mắt hoa đào rất đẹp, đường viền nơi đuôi mắt mang đến cảm giác dịu dàng khó tả. Lúc này anh đang cười với cô, đôi mắt trong veo.
Tân Điềm cảm ơn Chung Vũ Túc rồi khom người chui vào trong xe, nói với Tần Thời Ngộ: “Sau nay anh không cần tới đón tôi đâu.”
Tần Thời Ngộ không hề khó chịu, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng: “Được, sau này anh sẽ không tới nữa.”
Thấy anh hơi câu nệ, Tân Điềm nhích người về phía cửa xe mới cúi đầu xuống, thấp giọng gọi tên anh: “Tần Thời Ngộ.”
Có tuyết bay dính vào cửa sổ xe. Tần Thời Ngộ không để ý đến hành động nhích người của cô: “Sao vậy?”
“Anh cho tôi tài nguyên phim truyền hình và mời tôi làm người phát ngôn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không có gì để báo đáp anh.” Giọng Tân Điềm rất nhẹ, mang theo sự bất an: “Anh làm thế này… tôi không biết phải làm thế nào.”
“Hôm nay anh đi ngang qua một tiệm bánh gato, có mua cho em một cái bánh.” Tần Thời Ngộ không trả lời cô, chỉ dịu dàng nói: “Chúng ta ăn bánh trước có được không?”
Tân Điềm “ăn của chùa phải quét lá đa”, ngoan ngoãn gật đầu.
Nét cười trong mắt Tần Thời Ngộ càng đậm hơn, anh giấu vẻ buồn bã sâu trong đáy mắt.
Anh mở hộp quà trên tay ra, đưa bánh gato đã được cắt sẵn cho Tân Điềm.
Quả thật cả ngày nay cô chưa ăn gì. Cô đã bỏ bê công việc quá lâu, rất nhiều việc vặt còn chồng chất.
Cô nhận lấy chiếc bánh và chiếc thìa nhỏ mà Tần Thời Ngộ đưa cho, cúi đầu xúc bánh bỏ vào miệng.
Đợi đến khi cô ăn xong, anh mới đưa cho cô một tờ khăn giấy, lên tiếng: “Vừa rồi em nói là em không biết phải làm thế nào, đúng không?”
Do dự một lúc, Tân Điềm mới chậm rãi gật đầu.
Có Thượng đế chứng giám, ngoại trừ ở trước mặt Đường Như Cẩm, đây là lần đầu tiên cô thận trọng như vậy.
“Nhưng mà Tân Điềm, anh chưa từng nghĩ sẽ muốn em phải làm gì cho anh.” Tần Thời Ngộ nhìn sườn mặt xinh đẹp yếu đuối của cô trong ánh hoàng hôn: “Anh chỉ đang đầu tư một dự án, anh tin rằng mọi thứ trên người em đều xứng đáng với cái giá anh đã bỏ ra.”
Anh nói chắc nịch, Tân Điềm xúc động, ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Thời Ngộ nhìn vào đôi mắt ướt át và trong veo của cô: “Tân Điềm, em có bằng lòng làm việc không công không? Anh cho em vai nữ chính, em diễn miễn phí, được không?”
Chuyện này nghe có vẻ không khó để chấp nhận.
Tân Điềm hơi do dự, lại nghe Tần Thời Ngộ nói: “Điềm Điềm, đồng ý với anh có được không?”
Tân Điềm cảm thấy giọng Tần Thời Ngộ thật dịu dàng, dịu dàng đến mê hoặc.
Thật ra cô cũng chưa suy nghĩ kĩ càng, nhưng lại gật đầu với anh một không thể kiểm soát.
Tần Thời Ngộ kiềm chế đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai cho cô, cười nhẹ: “Em nghỉ ngơi một lát đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Tân Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Trong xe yên tĩnh trở lại, Tần Thời Ngộ cầm quyển tạp chí Kinh tế và Tài chính ở bên cạnh tùy ý lật xem.
Khi xe về đến Trúc Yến Viên, sắc trời đã mờ tối.
Tân Điềm ngủ rất say, Tần Thời Ngộ xuống xe, choàng áo khoác lên người cô, khom người bế cô lên. A
nh đang định bước vào trong sân thì một luồng ánh sáng chói mắt và lạnh lẽo rọi vào người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.