Chương 25:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Đường Như Cẩm không trả lời, trong mắt ánh lên vẻ u ám.
Nhận ra điều ấy, Ôn Khê Nính càng hung dữ hơn: “Lúc studio của em tuyên bố cấm tất cả đạo diễn, không phải anh đã nhắm mắt làm ngơ sao? Hôm nay anh sao vậy?”
Đường Như Cẩm cầm điếu thuốc ở bên cạnh lên châm lửa, mùi khói thuốc cay nồng bắt đầu tràn ngập khắp phòng.
Ôn Khê Nính cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, đến khi hắn lên tiếng lần nữa, cảm giác khó thở lại trào dâng.
“Em có thể giở thủ đoạn sau lưng anh, dù sao em ấy cũng tát em trước, nhưng em đừng nhắm vào Hoan Ngu, làm em ấy khó xử.”
Đường Như Cẩm nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Khê Nính, hơi cau mày, cuối cùng vẫn không đành lòng, dịu giọng: “Khê Nính, em trở nên như thế này từ khi nào?”
Ôn Khê Nính nghĩ, cô ta đã từng là một cô gái kiêu ngạo mà?
Cô ta lang bạt bên ngoài từ nhỏ, mãi cho đến năm 10 tuổi, cô ta và mẹ mới được đón về nhà họ Ôn. Nhưng dù được đón về, mẹ con họ vẫn mãi không được chào đón. Trong lòng mọi người đều biết, sự tồn tại của cô ta chỉ là sai lầm tuổi trẻ của Ôn Ổ Hành.
Cô ta có một người mẹ là tội phạm lừa đảo, là đứa con ngoài giá thú của Ôn Ổ Hành.
Về phần vì sao cô ta được đón về thì đó là một câu chuyện đầy trắc trở.
Người bố đẻ Ôn Ổ Hành của cô ta vốn có một đứa con gái ruột, nhưng cô ấy ốm yếu bệnh tật, đã mất khi chưa đầy 5 tuổi. Bà chủ nhà họ Ôn cũng chọn cách từ giã cõi đời trong nỗi đau trước cái chết của con gái.
Nhờ vậy, đứa con ngoài giá thú như cô ta mới có cơ hội trở thành thiên kim nhà họ Ôn.
Nhưng dù vậy thì cô ta vẫn không cam tâm.
Những người trong nhà họ Ôn dù ở trước mặt cô ta cũng trắng trợn chế giễu hai mẹ con họ.
Bởi vậy, nhiều năm qua, để trên dưới nhà họ Ôn chấp nhận mình, cô ta đã học sáu thứ tiếng và những tài nghệ của tiểu thư con nhà quý tộc. Mới học xong cấp hai đã một mình rời khỏi quê hương sang nước ngoài du học.
Bao năm qua, dù vất vả đến đâu, cô ta cũng cắn răng không rên rỉ một tiếng.
Cuộc đời cô ta không cho phép phạm sai lầm và ảo tưởng. Cô ta muốn được mọi người thừa nhận và khen ngợi. Sau này đi du học, nhờ ngoại hình ưa nhìn mà cô ta bước chân vào showbiz, được diễn vai nữ chính phim tiên hiệp và trở nên nổi tiếng khi mới 16 tuổi.
Lần chệch hướng duy nhất trong cuộc đời cô ta là khi cô ta gặp Đường Như Cẩm cùng năm ấy.
Lúc đó Đường Như Cẩm 20 tuổi, kiêu ngạo và đầy khí phách, chỉ cần nở nụ cười giản dị cũng khiến người ta mê mệt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đầy đấu tranh và tăm tối của mình, cô ta biết thế nào là tùy tiện.
Trải qua nhiều chuyện, họ quen nhau và yêu nhau.
Cô ta biết rõ mình yêu hắn đến nhường nào, cũng biết rõ bốn năm trước, khi nhà họ Ôn lụi bại, cô ta đã kiêu ngạo rời khỏi thành Bắc ra sao.
Hắn đều thấy hết tất cả.
Hắn biết rõ, để có thể đứng bên cạnh hắn một cách danh chính ngôn thuận, cô ta đã cố gắng như thế nào.
Sao hắn có thể hỏi cô ta câu đó…
Ôn Khê Nính cảm thấy hốc mắt nóng lên, sống mũi cay xè. Cô ta cười khẩy, hơi ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống: “Như Cẩm, em vẫn luôn là người như thế, đáng lẽ anh phải biết điều đó vào lần đầu tiên gặp em vào chín năm trước chứ?”
“Đường Như Cẩm năm 20 tuổi sẽ không hỏi em vì sao em lại trở nên như thế này. Anh ấy biết em đã khó khăn như thế nào khi đi trên con đường này.”
Nhận ra điều ấy, Ôn Khê Nính càng hung dữ hơn: “Lúc studio của em tuyên bố cấm tất cả đạo diễn, không phải anh đã nhắm mắt làm ngơ sao? Hôm nay anh sao vậy?”
Đường Như Cẩm cầm điếu thuốc ở bên cạnh lên châm lửa, mùi khói thuốc cay nồng bắt đầu tràn ngập khắp phòng.
Ôn Khê Nính cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, đến khi hắn lên tiếng lần nữa, cảm giác khó thở lại trào dâng.
“Em có thể giở thủ đoạn sau lưng anh, dù sao em ấy cũng tát em trước, nhưng em đừng nhắm vào Hoan Ngu, làm em ấy khó xử.”
Đường Như Cẩm nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Khê Nính, hơi cau mày, cuối cùng vẫn không đành lòng, dịu giọng: “Khê Nính, em trở nên như thế này từ khi nào?”
Ôn Khê Nính nghĩ, cô ta đã từng là một cô gái kiêu ngạo mà?
Cô ta lang bạt bên ngoài từ nhỏ, mãi cho đến năm 10 tuổi, cô ta và mẹ mới được đón về nhà họ Ôn. Nhưng dù được đón về, mẹ con họ vẫn mãi không được chào đón. Trong lòng mọi người đều biết, sự tồn tại của cô ta chỉ là sai lầm tuổi trẻ của Ôn Ổ Hành.
Cô ta có một người mẹ là tội phạm lừa đảo, là đứa con ngoài giá thú của Ôn Ổ Hành.
Về phần vì sao cô ta được đón về thì đó là một câu chuyện đầy trắc trở.
Người bố đẻ Ôn Ổ Hành của cô ta vốn có một đứa con gái ruột, nhưng cô ấy ốm yếu bệnh tật, đã mất khi chưa đầy 5 tuổi. Bà chủ nhà họ Ôn cũng chọn cách từ giã cõi đời trong nỗi đau trước cái chết của con gái.
Nhờ vậy, đứa con ngoài giá thú như cô ta mới có cơ hội trở thành thiên kim nhà họ Ôn.
Nhưng dù vậy thì cô ta vẫn không cam tâm.
Những người trong nhà họ Ôn dù ở trước mặt cô ta cũng trắng trợn chế giễu hai mẹ con họ.
Bởi vậy, nhiều năm qua, để trên dưới nhà họ Ôn chấp nhận mình, cô ta đã học sáu thứ tiếng và những tài nghệ của tiểu thư con nhà quý tộc. Mới học xong cấp hai đã một mình rời khỏi quê hương sang nước ngoài du học.
Bao năm qua, dù vất vả đến đâu, cô ta cũng cắn răng không rên rỉ một tiếng.
Cuộc đời cô ta không cho phép phạm sai lầm và ảo tưởng. Cô ta muốn được mọi người thừa nhận và khen ngợi. Sau này đi du học, nhờ ngoại hình ưa nhìn mà cô ta bước chân vào showbiz, được diễn vai nữ chính phim tiên hiệp và trở nên nổi tiếng khi mới 16 tuổi.
Lần chệch hướng duy nhất trong cuộc đời cô ta là khi cô ta gặp Đường Như Cẩm cùng năm ấy.
Lúc đó Đường Như Cẩm 20 tuổi, kiêu ngạo và đầy khí phách, chỉ cần nở nụ cười giản dị cũng khiến người ta mê mệt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đầy đấu tranh và tăm tối của mình, cô ta biết thế nào là tùy tiện.
Trải qua nhiều chuyện, họ quen nhau và yêu nhau.
Cô ta biết rõ mình yêu hắn đến nhường nào, cũng biết rõ bốn năm trước, khi nhà họ Ôn lụi bại, cô ta đã kiêu ngạo rời khỏi thành Bắc ra sao.
Hắn đều thấy hết tất cả.
Hắn biết rõ, để có thể đứng bên cạnh hắn một cách danh chính ngôn thuận, cô ta đã cố gắng như thế nào.
Sao hắn có thể hỏi cô ta câu đó…
Ôn Khê Nính cảm thấy hốc mắt nóng lên, sống mũi cay xè. Cô ta cười khẩy, hơi ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống: “Như Cẩm, em vẫn luôn là người như thế, đáng lẽ anh phải biết điều đó vào lần đầu tiên gặp em vào chín năm trước chứ?”
“Đường Như Cẩm năm 20 tuổi sẽ không hỏi em vì sao em lại trở nên như thế này. Anh ấy biết em đã khó khăn như thế nào khi đi trên con đường này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.