Chương 42:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Tân Điềm nhìn gương mặt dịu dàng và đẹp hoàn hảo của anh, giờ phút này như bị mê hoặc.
Cô cảm thấy hơi bối rối, anh quả là đẹp đến mê người, nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.
Mãi đến khi có tiếng thở dài nhẹ tan vào tuyết.
Tần Thời Ngộ cười nhẹ, cúi người, bờ môi mỏng gần như chạm vào vành tai cô, giọng anh như hòa vào gió tuyết, nhẹ nhàng và kìm nén.
“Điềm Điềm, anh có thể ngủ dưới sàn.”
Nóng bỏng đến cháy tim...
Mặt Tân Điềm đỏ bừng.
Cô gái bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, lại luôn tỏ ra kiêu ngạo, cuối cùng cũng có dáng vẻ mà một thiếu nữ nên có vào tối hôm đó.
Cô giống như tất cả các cô gái mới yêu, thấp thỏm và hồi hộp, không biết phải làm sao.
Lúc Tần Thời Ngộ trải thảm ở bên cạnh giường cô, cô vẫn đứng sững tại chỗ, không biết sao tình huống lại trở nên thế này.
Anh mỉm cười đi về phía cô, chỉ vào hai cái gối trên giường, lịch sự hỏi: “Điềm Điềm, em có thể cho anh một cái gối không?”
“À, được, được...” Tân Điềm đưa tay một cách máy móc, ném một cái gối cho anh.
Anh mỉm cười chụp lấy, nét mặt ấm áp.
Động tác của cô cứng đờ, mặt đỏ lên khi bắt gặp nụ cười của anh.
Cô lên tiếng để làm dịu không khí, nhưng nói xong lại ảo não.
Cô nói: “Em không biết em có ngáy khi ngủ không...”
Cô mới nói gì vậy? Cô vừa mới nói gì!
Tự nhiên lại nói mình ngủ ngáy... Muốn làm dịu không khí cũng đâu cần phải tự bôi nhọ mình như thế.
Tân Điềm chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, nếu dưới sàn có một cái lỗ, cô thà chui xuống còn hơn, chứ không muốn đối mặt với cục diện xấu hổ này.
Cô cúi đầu, mặt đỏ gay.
Tần Thời Ngộ thật sự rất hiếm khi trông thấy Tân Điềm đỏ mặt thế này, sức khỏe của cô không tốt, mặt luôn xanh xao thiếu sức sống, ốm yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay. Anh muốn lưu giữ thời khắc tươi đẹp này của cô mãi mãi.
Cô nên như thế này, xinh đẹp, hoạt bát và được nâng niu.
“Không sao.” Anh cười nhẹ, sau đó chậm rãi nói: “Anh ngủ say lắm, dù em có ngáy anh cũng không thức giấc đâu.”
Tân Điềm xấu hổ kinh khủng.
Cô ậm ờ gật đầu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói: “Vậy... em... em đi tắm trước.”
Cô cầm lấy áo ngủ màu hồng trên giường, chạy thật nhanh vào phòng tắm như bị ma đuổi.
Tần Thời Ngộ đứng yên tại chỗ, giơ gối của Tân Điềm đưa cho mình ra trước mặt, khẽ áp mũi vào.
Là mùi hương trên người cô...
Sự dịu dàng và điềm tĩnh trên mặt anh dần bị che lấp bởi sự cố chấp mạnh mẽ và lòng chiếm hữu sâu đậm, trở nên buồn bã và thâm trầm trong nháy mắt.
Trong anh có một con ác thú không biết thỏa mãn, nó đã muốn phá tan lồng giam từ nhiều năm trước, giam cầm sự dịu dàng trong anh. Để trấn áp nó, anh gần như vắt kiệt sức lực.
Bây giờ con ác thú đó càng ngày càng thận trọng và dịu dàng, lâu rồi không mất kiểm soát.
Bởi vì cô đang ở đây.
Chỉ cần có cô ở bên, anh luôn có thể trở thành kiểu người cô thích.
Tần Thời Ngộ chậm rãi nhắm mắt lại, che đi ánh lửa đang cháy ngùn ngụt trong mắt.
Trên đỉnh núi ban đêm có tiếng gió thổi phần phật, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống cửa sổ xe, có thể trông thấy hạt tuyết dính trên cửa sổ.
Tân Điềm kéo rèm cửa, nhìn Tần Thời Ngộ đang nằm dưới sàn.
Gia thế và bối cảnh của anh tốt như thế, chắc là chưa bao giờ ngủ ở nơi đơn sơ thế này.
Cô hơi lo: “Anh có lạnh không?”
Tần Thời Ngộ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt vẽ nên đường cong trêu người: “Không lạnh.”
Cô cảm thấy hơi bối rối, anh quả là đẹp đến mê người, nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.
Mãi đến khi có tiếng thở dài nhẹ tan vào tuyết.
Tần Thời Ngộ cười nhẹ, cúi người, bờ môi mỏng gần như chạm vào vành tai cô, giọng anh như hòa vào gió tuyết, nhẹ nhàng và kìm nén.
“Điềm Điềm, anh có thể ngủ dưới sàn.”
Nóng bỏng đến cháy tim...
Mặt Tân Điềm đỏ bừng.
Cô gái bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, lại luôn tỏ ra kiêu ngạo, cuối cùng cũng có dáng vẻ mà một thiếu nữ nên có vào tối hôm đó.
Cô giống như tất cả các cô gái mới yêu, thấp thỏm và hồi hộp, không biết phải làm sao.
Lúc Tần Thời Ngộ trải thảm ở bên cạnh giường cô, cô vẫn đứng sững tại chỗ, không biết sao tình huống lại trở nên thế này.
Anh mỉm cười đi về phía cô, chỉ vào hai cái gối trên giường, lịch sự hỏi: “Điềm Điềm, em có thể cho anh một cái gối không?”
“À, được, được...” Tân Điềm đưa tay một cách máy móc, ném một cái gối cho anh.
Anh mỉm cười chụp lấy, nét mặt ấm áp.
Động tác của cô cứng đờ, mặt đỏ lên khi bắt gặp nụ cười của anh.
Cô lên tiếng để làm dịu không khí, nhưng nói xong lại ảo não.
Cô nói: “Em không biết em có ngáy khi ngủ không...”
Cô mới nói gì vậy? Cô vừa mới nói gì!
Tự nhiên lại nói mình ngủ ngáy... Muốn làm dịu không khí cũng đâu cần phải tự bôi nhọ mình như thế.
Tân Điềm chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, nếu dưới sàn có một cái lỗ, cô thà chui xuống còn hơn, chứ không muốn đối mặt với cục diện xấu hổ này.
Cô cúi đầu, mặt đỏ gay.
Tần Thời Ngộ thật sự rất hiếm khi trông thấy Tân Điềm đỏ mặt thế này, sức khỏe của cô không tốt, mặt luôn xanh xao thiếu sức sống, ốm yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay. Anh muốn lưu giữ thời khắc tươi đẹp này của cô mãi mãi.
Cô nên như thế này, xinh đẹp, hoạt bát và được nâng niu.
“Không sao.” Anh cười nhẹ, sau đó chậm rãi nói: “Anh ngủ say lắm, dù em có ngáy anh cũng không thức giấc đâu.”
Tân Điềm xấu hổ kinh khủng.
Cô ậm ờ gật đầu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói: “Vậy... em... em đi tắm trước.”
Cô cầm lấy áo ngủ màu hồng trên giường, chạy thật nhanh vào phòng tắm như bị ma đuổi.
Tần Thời Ngộ đứng yên tại chỗ, giơ gối của Tân Điềm đưa cho mình ra trước mặt, khẽ áp mũi vào.
Là mùi hương trên người cô...
Sự dịu dàng và điềm tĩnh trên mặt anh dần bị che lấp bởi sự cố chấp mạnh mẽ và lòng chiếm hữu sâu đậm, trở nên buồn bã và thâm trầm trong nháy mắt.
Trong anh có một con ác thú không biết thỏa mãn, nó đã muốn phá tan lồng giam từ nhiều năm trước, giam cầm sự dịu dàng trong anh. Để trấn áp nó, anh gần như vắt kiệt sức lực.
Bây giờ con ác thú đó càng ngày càng thận trọng và dịu dàng, lâu rồi không mất kiểm soát.
Bởi vì cô đang ở đây.
Chỉ cần có cô ở bên, anh luôn có thể trở thành kiểu người cô thích.
Tần Thời Ngộ chậm rãi nhắm mắt lại, che đi ánh lửa đang cháy ngùn ngụt trong mắt.
Trên đỉnh núi ban đêm có tiếng gió thổi phần phật, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống cửa sổ xe, có thể trông thấy hạt tuyết dính trên cửa sổ.
Tân Điềm kéo rèm cửa, nhìn Tần Thời Ngộ đang nằm dưới sàn.
Gia thế và bối cảnh của anh tốt như thế, chắc là chưa bao giờ ngủ ở nơi đơn sơ thế này.
Cô hơi lo: “Anh có lạnh không?”
Tần Thời Ngộ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt vẽ nên đường cong trêu người: “Không lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.