Chương 53:
Phó Ngũ Dao
24/03/2024
Cách một người đàn ông trút bỏ cảm xúc của mình không gì khác hơn là nhục dục. Nhưng đối với Tần Thời Ngộ, lựa chọn duy nhất của anh chỉ có rượu.
Tần Bái nhớ rõ, mấy năm trước rượu ở Trúc Yên Viên chưa bao giờ cạn.
Mà lúc này Tần Thời Ngộ lại nói bằng giọng hời hợt.
“Bỏ rồi.”
“Bỏ từ khi nào?” Nụ cười trên mặt Tần Bái nhẹ như sương, anh ta vân vê tuyết đọng trên lan can, động tác như một pha quay chậm.
“Ngày Tân Điềm trở về bên tôi, tôi đã bỏ ngay.” Nói đến đây, Tần Thời Ngộ đưa tay liếc nhìn đồng hồ.
Là đồng hồ cơ phục cổ với mặt số màu tối được điêu khắc xuất sắc, đoán chừng là hàng độc nhất vô nhị của thế kỷ trước, vốn nên được đặt trong viện bảo tàng.
Cái đồng hồ này cũng giống như chuỗi hạt trên tay phải của anh, có niên đại lâu đời và đắt đến líu lưỡi.
Tần Thời Ngộ nhìn ra ngoài mặt biển: “Tôi đã đưa Điềm Điềm tới gặp anh, nên nói thế nào trước mặt Tần Lam Chương, trong lòng anh tự biết.”
Tần Bái không nói gì, ánh mắt thản nhiên.
Thoáng thấy cảnh nhiều người phấn khởi trong cabin cách đó không xa, Tần Thời Ngộ cau chặt mày, lẩm bẩm: “Sức khỏe của cô ấy không tốt, nơi này không thích hợp với cô ấy.”
Nét cười trong mắt Tần Bái khựng lại, cảm thấy khó tin.
Anh ta từng thấy bộ mặt tàn nhẫn nhất của Tần Thời Ngộ, quần áo dính đầy máu, tựa như ác quỷ bước ra từ cõi địa ngục.
Khi đó, trong mắt anh hoàn toàn không có cảm xúc mà con người nên có.
Lúc ấy anh còn rất trẻ và rất độc ác.
Nhưng Tần Thời Ngộ hôm nay lại dịu dàng vì một cô gái, dịu dàng đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Tần Bái cảm khái, khẽ cười một tiếng: “Thương hoa tiếc ngọc không hợp với người của nhà họ Tần.”
Tần Thời Ngộ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: “Chỉ đối với cô ấy thôi.”
Nụ cười trên môi Tần Bái càng hiện rõ.
Tần Thời Ngộ dừng một lúc mới nói tiếp: “Anh đừng nói gì không tốt về Tân Điềm trước mặt Tần Lam Chương.”
Vóc dáng của hai người tương đương nhau, đứng dưới ngọn đèn màu vàng, trông cả hai đều như những vị thần.
Xa xa, Trương Đình đã nhặt đầy ly đá, do dựa mãi vẫn không có can đảm tiến tới.
Suy cho cùng, cô ta là người trong giới giải trí, vừa thấy vẻ ngoài tuấn tú của Tần Bái là đã nhìn ra bản chất tàn nhẫn của anh ta. Một người đàn ông như vậy, ở bên anh ta lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh.
Trương Đình nhớ tới Mạnh Thanh Thanh, người đã từng rút khỏi giới giải trí từ ba năm trước...
Người con gái xinh đẹp và trong sáng tựa như ngọc ấy...
Nghe nói, sở dĩ cô ấy rút lui là vì một có mối quan hệ với Tần Bái.
Trương Đình rùng mình, lùi về sau hai bước, chỉ muốn cúi đầu thấp hết cỡ.
Mà hai người đàn ông hiển nhiên đã quên béng cô ta. Tần Bái hơi buồn cười nhìn anh: “Tần Thời Ngộ, tôi vốn có thể bàng quang chờ lửa giận của Tần Lam Chương đốt cháy cô ta. Tại sao tôi phải giúp cậu ổn định ông ấy?”
“Tôi biết là anh sẽ không làm.” Tần Thời Ngộ cũng cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt: “Anh chưa bao giờ là người tốt.”
Cuối cùng, anh cũng đưa ra con át chủ bài: “Tôi có thể đồng ý với anh một điều kiện, không có giới hạn.”
Tần Bái thôi cười, hờ hững gõ tay lên lan can: “Thời Ngộ, chúng ta là người một nhà mà. Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.”
...
Cửa phòng khép hờ, Tân Điềm nghe thấy tiếng cười đùa chói tai của con gái tụ tập ở bên ngoài hành lang.
“Trương Đình kia đúng là làm tôi cười chết, cô ta nghĩ mình là tiên nữ sao? Còn muốn Tổng giám đốc Tần coi trọng.”
“Mấy cô không biết chứ, dáng vẻ quỳ dưới đất nhặt đá của cô ta vừa rồi thật sự là buồn cười. Tôi rất muốn đăng ảnh của cô ta lên Weibo để mọi người chiêm ngưỡng bộ dáng ngốc nghếch của cô ta.”
Tần Bái nhớ rõ, mấy năm trước rượu ở Trúc Yên Viên chưa bao giờ cạn.
Mà lúc này Tần Thời Ngộ lại nói bằng giọng hời hợt.
“Bỏ rồi.”
“Bỏ từ khi nào?” Nụ cười trên mặt Tần Bái nhẹ như sương, anh ta vân vê tuyết đọng trên lan can, động tác như một pha quay chậm.
“Ngày Tân Điềm trở về bên tôi, tôi đã bỏ ngay.” Nói đến đây, Tần Thời Ngộ đưa tay liếc nhìn đồng hồ.
Là đồng hồ cơ phục cổ với mặt số màu tối được điêu khắc xuất sắc, đoán chừng là hàng độc nhất vô nhị của thế kỷ trước, vốn nên được đặt trong viện bảo tàng.
Cái đồng hồ này cũng giống như chuỗi hạt trên tay phải của anh, có niên đại lâu đời và đắt đến líu lưỡi.
Tần Thời Ngộ nhìn ra ngoài mặt biển: “Tôi đã đưa Điềm Điềm tới gặp anh, nên nói thế nào trước mặt Tần Lam Chương, trong lòng anh tự biết.”
Tần Bái không nói gì, ánh mắt thản nhiên.
Thoáng thấy cảnh nhiều người phấn khởi trong cabin cách đó không xa, Tần Thời Ngộ cau chặt mày, lẩm bẩm: “Sức khỏe của cô ấy không tốt, nơi này không thích hợp với cô ấy.”
Nét cười trong mắt Tần Bái khựng lại, cảm thấy khó tin.
Anh ta từng thấy bộ mặt tàn nhẫn nhất của Tần Thời Ngộ, quần áo dính đầy máu, tựa như ác quỷ bước ra từ cõi địa ngục.
Khi đó, trong mắt anh hoàn toàn không có cảm xúc mà con người nên có.
Lúc ấy anh còn rất trẻ và rất độc ác.
Nhưng Tần Thời Ngộ hôm nay lại dịu dàng vì một cô gái, dịu dàng đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Tần Bái cảm khái, khẽ cười một tiếng: “Thương hoa tiếc ngọc không hợp với người của nhà họ Tần.”
Tần Thời Ngộ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: “Chỉ đối với cô ấy thôi.”
Nụ cười trên môi Tần Bái càng hiện rõ.
Tần Thời Ngộ dừng một lúc mới nói tiếp: “Anh đừng nói gì không tốt về Tân Điềm trước mặt Tần Lam Chương.”
Vóc dáng của hai người tương đương nhau, đứng dưới ngọn đèn màu vàng, trông cả hai đều như những vị thần.
Xa xa, Trương Đình đã nhặt đầy ly đá, do dựa mãi vẫn không có can đảm tiến tới.
Suy cho cùng, cô ta là người trong giới giải trí, vừa thấy vẻ ngoài tuấn tú của Tần Bái là đã nhìn ra bản chất tàn nhẫn của anh ta. Một người đàn ông như vậy, ở bên anh ta lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh.
Trương Đình nhớ tới Mạnh Thanh Thanh, người đã từng rút khỏi giới giải trí từ ba năm trước...
Người con gái xinh đẹp và trong sáng tựa như ngọc ấy...
Nghe nói, sở dĩ cô ấy rút lui là vì một có mối quan hệ với Tần Bái.
Trương Đình rùng mình, lùi về sau hai bước, chỉ muốn cúi đầu thấp hết cỡ.
Mà hai người đàn ông hiển nhiên đã quên béng cô ta. Tần Bái hơi buồn cười nhìn anh: “Tần Thời Ngộ, tôi vốn có thể bàng quang chờ lửa giận của Tần Lam Chương đốt cháy cô ta. Tại sao tôi phải giúp cậu ổn định ông ấy?”
“Tôi biết là anh sẽ không làm.” Tần Thời Ngộ cũng cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt: “Anh chưa bao giờ là người tốt.”
Cuối cùng, anh cũng đưa ra con át chủ bài: “Tôi có thể đồng ý với anh một điều kiện, không có giới hạn.”
Tần Bái thôi cười, hờ hững gõ tay lên lan can: “Thời Ngộ, chúng ta là người một nhà mà. Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.”
...
Cửa phòng khép hờ, Tân Điềm nghe thấy tiếng cười đùa chói tai của con gái tụ tập ở bên ngoài hành lang.
“Trương Đình kia đúng là làm tôi cười chết, cô ta nghĩ mình là tiên nữ sao? Còn muốn Tổng giám đốc Tần coi trọng.”
“Mấy cô không biết chứ, dáng vẻ quỳ dưới đất nhặt đá của cô ta vừa rồi thật sự là buồn cười. Tôi rất muốn đăng ảnh của cô ta lên Weibo để mọi người chiêm ngưỡng bộ dáng ngốc nghếch của cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.