Sư Đồ Luyến Biến Thành Nhân Yêu Luyến
Chương 7: Bán kiếm
Hành Dã Tư
17/03/2023
Editor: Larissa | Beta: Daisy
“Cô nương, cô mới dọn tới à?”
Trong ngõ hẻm dài thoảng mùi hoa quế bay, Nguyễn Nhan xách thức ăn đặt từ tửu lâu đối diện chuẩn bị về nhà.
Lúc đi qua đường, đại thẩm làm bánh ngọt ở cách vách tươi cười chào hỏi nàng.
“Đúng vậy ~”
Đại thẩm thấy Nguyễn Nhan lại muốn đi, trong lòng thầm nghĩ cô nương này thực sự không định nói chuyện phiếm, vì vậy bà xoa xoa tay, đi từ trong cửa hàng điểm tâm ra, nhiệt tình hỏi han: “Cô nương tên gì thế? Cửa hàng này của cô định bán gì?”
“Ta tên Nguyễn Sầm An, cửa hàng này của ta…” Nguyễn Nhan nhìn cửa tiệm rực rỡ đã được trang hoàng lại hoàn toàn ở cách đó không xa, chậm rãi nói: “Định bán kiếm.”
“Không tồi… hả? Cô nương ngươi bán kiếm?!” Đại thẩm vừa muốn khen lại ý thức được Nguyễn Nhan nói cái gì.
Bà quan sát Nguyễn Nhan từ trên xuống dưới một chút, bỗng nhiên vô cùng thần bí hạ thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ cô nương là tu sĩ?”
“…” Nguyễn Nhan không biết làm sao.
Thành thực mà nói, nàng mở cửa hàng này vốn vì mục đích che giấu tai mắt của người khác để ở lại thông thiên thành, ngụy trang thành một người bình thường.
Kết quả sau khi vào ở mới phát hiện, nàng vốn không có kỹ năng của người bình thường.
Mở quán cơm? Không được, nàng và Đạm Đài tích đều không biết làm.
Bán giấy và bút mực? Không được, nếu khách đến quá nhiều lần sẽ làm lỡ dở việc tu hành của nàng.
Cuối cùng bàn bạc một chút, Nguyễn Nhan quyết định bán kiếm.
Vừa hay lúc nàng còn là đại đệ tử ở Côn Luân sơn đã học không ít kỹ năng, có hiểu biết về những vũ khí dạng đao kiếm.
Hơn nữa, người tới mua kiếm chỉ có tu sĩ, đến dạng cửa hàng nhỏ như của nàng mua kiếm cũng chỉ có thể là tán tu phổ thông dư chút tiền. Nói tóm lại, hẳn là sẽ tương đối nhàn nhã.
Thấy trong mắt vị thím này lóe lên ánh sáng hóng chuyện lấp lánh, Nguyễn Nhan xấu hổ, nàng rất sợ bà xoay người đi sẽ ra ngoài nói bừa, vì vậy giải thích: “Đại huynh nhà ta từng học nghề ở Ngự Khí đường trong Côn Luân sơn, đối với đao kiếm, các loại vũ khí cũng hiểu biết một hai. Huynh muội nhà ta vừa mới đến, chỉ có thể chọn bán cái này thôi, dù sao cũng quen thuộc hơn.”
Đại thẩm cái hiểu cái không, dù sao bà nghe Nguyễn Nhan nói đại huynh nàng từng đi qua Côn Luân sơn liền cảm thấy rất lơi hại, nhất thời cảm thấy vị hàng xóm mới tới này không dễ chọc vào.
Vì vậy, bà ôm ý định thiết lập quan hệ tốt với hàng xóm mới, xoay người gói một ít bánh ngọt từ trong cửa hàng nhét vào lòng Nguyễn Nhan.
“Vậy Nguyễn cô nương, cô về trước dọn dẹp cửa hàng đi, ta không quấy rầy cô nữa, lần sau không có việc gì tới đây ngồi một chút ~”
Nguyễn Nhan bất đắc dĩ ôm bánh ngọt về đến nhà.
Trong viện, Đạm Đài Tích đang ngồi trên ghế dài, chậm rãi lau kiếm.
Một đống vũ khí dáng vẻ khác nhau đang bày ở trước mặt hắn, chờ để chuẩn bi bày bán.
“Cô nương, cô mới dọn tới à?”
Trong ngõ hẻm dài thoảng mùi hoa quế bay, Nguyễn Nhan xách thức ăn đặt từ tửu lâu đối diện chuẩn bị về nhà.
Lúc đi qua đường, đại thẩm làm bánh ngọt ở cách vách tươi cười chào hỏi nàng.
“Đúng vậy ~”
Đại thẩm thấy Nguyễn Nhan lại muốn đi, trong lòng thầm nghĩ cô nương này thực sự không định nói chuyện phiếm, vì vậy bà xoa xoa tay, đi từ trong cửa hàng điểm tâm ra, nhiệt tình hỏi han: “Cô nương tên gì thế? Cửa hàng này của cô định bán gì?”
“Ta tên Nguyễn Sầm An, cửa hàng này của ta…” Nguyễn Nhan nhìn cửa tiệm rực rỡ đã được trang hoàng lại hoàn toàn ở cách đó không xa, chậm rãi nói: “Định bán kiếm.”
“Không tồi… hả? Cô nương ngươi bán kiếm?!” Đại thẩm vừa muốn khen lại ý thức được Nguyễn Nhan nói cái gì.
Bà quan sát Nguyễn Nhan từ trên xuống dưới một chút, bỗng nhiên vô cùng thần bí hạ thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ cô nương là tu sĩ?”
“…” Nguyễn Nhan không biết làm sao.
Thành thực mà nói, nàng mở cửa hàng này vốn vì mục đích che giấu tai mắt của người khác để ở lại thông thiên thành, ngụy trang thành một người bình thường.
Kết quả sau khi vào ở mới phát hiện, nàng vốn không có kỹ năng của người bình thường.
Mở quán cơm? Không được, nàng và Đạm Đài tích đều không biết làm.
Bán giấy và bút mực? Không được, nếu khách đến quá nhiều lần sẽ làm lỡ dở việc tu hành của nàng.
Cuối cùng bàn bạc một chút, Nguyễn Nhan quyết định bán kiếm.
Vừa hay lúc nàng còn là đại đệ tử ở Côn Luân sơn đã học không ít kỹ năng, có hiểu biết về những vũ khí dạng đao kiếm.
Hơn nữa, người tới mua kiếm chỉ có tu sĩ, đến dạng cửa hàng nhỏ như của nàng mua kiếm cũng chỉ có thể là tán tu phổ thông dư chút tiền. Nói tóm lại, hẳn là sẽ tương đối nhàn nhã.
Thấy trong mắt vị thím này lóe lên ánh sáng hóng chuyện lấp lánh, Nguyễn Nhan xấu hổ, nàng rất sợ bà xoay người đi sẽ ra ngoài nói bừa, vì vậy giải thích: “Đại huynh nhà ta từng học nghề ở Ngự Khí đường trong Côn Luân sơn, đối với đao kiếm, các loại vũ khí cũng hiểu biết một hai. Huynh muội nhà ta vừa mới đến, chỉ có thể chọn bán cái này thôi, dù sao cũng quen thuộc hơn.”
Đại thẩm cái hiểu cái không, dù sao bà nghe Nguyễn Nhan nói đại huynh nàng từng đi qua Côn Luân sơn liền cảm thấy rất lơi hại, nhất thời cảm thấy vị hàng xóm mới tới này không dễ chọc vào.
Vì vậy, bà ôm ý định thiết lập quan hệ tốt với hàng xóm mới, xoay người gói một ít bánh ngọt từ trong cửa hàng nhét vào lòng Nguyễn Nhan.
“Vậy Nguyễn cô nương, cô về trước dọn dẹp cửa hàng đi, ta không quấy rầy cô nữa, lần sau không có việc gì tới đây ngồi một chút ~”
Nguyễn Nhan bất đắc dĩ ôm bánh ngọt về đến nhà.
Trong viện, Đạm Đài Tích đang ngồi trên ghế dài, chậm rãi lau kiếm.
Một đống vũ khí dáng vẻ khác nhau đang bày ở trước mặt hắn, chờ để chuẩn bi bày bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.