Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 111: Bẻ Cánh Bướm Bay 17: Đưa Cô Về Nhà!
Phương Đường QO
26/09/2018
Fuck! !
Thô bạo quăng một câu chửi thề, German hận không thể giết người đàn bà ngu xuẩn kia ngay lập tức! Nhưng anh không phải loại người hành xử không có chừng mực, vì thời cơ chưa chín mùi, anh không muốn đánh rắn động cỏ.
"Dẫn đường."
Cặp mắt máu lạnh của anh khiến tên lính nơm nớp lo sợ rụt đầu không dám lên tiếng, German vươn tay đẩy cửa xe, sải bước đi thẳng đến phòng giam giữ Lucy, Gavin cũng đi sát theo sau.
"Cút hết đi, cút hết ra cho tôi, nếu không gọi Reggie Nord thượng tướng đến, tôi sẽ lập tức nổ súng cho các người xem!"
Dắt súng bên phải thái dương, âm thanh khản đặc vì gào thét quá mức vang dội khắp phòng giam, hai gò má lấm tấm hai hàng nước mắt kèm theo cả mascara đen ngòm trôi xuống trông như quỷ sứ dưới tầng địa ngục, một tiểu thư đoan trang của ngày thường biến mất, thay vào đó là một góa phụ khóc lóc thảm thương đòi chết vì không đạt được mục đích, trông cô bây giờ không khác gì một con hề chọc cười thiên hạ...
Ai ai nhìn thấy cũng phiền chán và ghê tởm không thôi, sao phải cứ khóc lóc như mụ đàn bà bị tâm thần thế kia, còn đâu là thể thống, là thục nữ, là thiên kim tiểu thư? Nhìn qua người ta còn tưởng ả là người đàn bà chanh chua không ai địch nổi!
"Muốn chết rất đơn giản, nổ súng là được."
Quân giày trầm ổn hữu lực vang lên, German thản nhiên bước từng bước chân đi vào, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra bốn phía : "Yên tâm, rất nhanh, một phát súng sẽ chấm dứt ."
"Reggie Nord thượng tướng, cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Thân hình cao lớn của German chậm rãi hiện ra dưới ngọn đèn vàng lập lòe, âm thanh mừng rỡ có phần điên dại của Lucy vang lên, cô lập tức ném súng sang một bên, lảo đảo chạy về phía German...
"Reggie Nord thượng tướng, cấp dưới của anh thật không có phép tắc lễ nghĩa, rõ ràng biết em là ai, lại còn bắt giam...Này! Các người còn dám kéo tôi? !"
Dữ tợn gào thét một phen, biểu tình trên mặt Lucy lúc này phải hình dung bằng hai chữ "điên dại", mấy tên lính nghe xong, mặc dù thật sự muốn chửi thề trước mặt người đàn bà không biết điều này, nhưng vẫn cố nhịn xuống, kiên trì đến cùng kéo ả giữ khoảng cách với Thượng tướng.
Nếu không phải vì có lệnh của Thượng tướng, bọn hắn có điên với động vào người đàn bà điên này? !
"Lucy tiểu thư, vì sao theo dõi tôi?"
Thành thật mà nói, sự việc này khiến anh có phần vừa kinh ngạc, vừa tò mò, vì đối tượng theo dõi chỉ hoạt động trên phạm vi nhỏ, nói một cách dễ hiểu, là chỉ có một mình cô theo dõi anh mà không có bất kỳ hỗ trợ nào.
Đứng cách Lucy tầm năm bước chân, giọng nói của anh đều trầm trầm, giống như rất bình tĩnh nhưng tâm trạng thì không được tốt cho lắm. Điều này khiến đối phương cảm thấy sợ hãi đến lạnh sống lưng.
Nghe xong câu hỏi, Lucy cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, trầm mặc vài giây, khóe môi run rẩy, rốt cuộc cô mới nhớ ra điều quan trọng là phải duy trì hình tượng.
"Đừng dùng hai chữ "theo dõi" khó nghe vậy, người ta chỉ nhất thời ham chơi, hơn nữa cũng tò mò muốn biết anh đi đâu, làm gì nên mới bám đuôi anh a."
Là một người theo chủ nghĩa tư bản, cái lý do ham chơi lạc lối có thể chấp nhận được, cô nhỏ giọng tìm lý do biện bạch, lần này giọng điệu đã có chút nhỏ nhẹ, không còn chanh chua như lúc nãy...
"Reggie Nord thượng tướng, em biết là em không đúng, em không nên bám đuôi theo anh, là em sai, em giải thích rõ ràng với anh rồi, anh đừng giận em được không?"
Giận ?
Người đàn bà xảo trá như cô, tôi đến cả cái liếc mắt cũng không hề đặt lên người cô, đừng nói là giận, cô có làm gì, có muốn chết, hay tự sát thì mặc cô, nhưng vì cô là một quân cờ nhỏ trong kế hoạch vĩ đại của tôi nên tôi miễn cưỡng cho cô mặt mũi.
Phải cảm tạ vì cô là thiên kim tiểu thư có tiếng, nếu không, từ lúc phát hiện có người theo dõi anh, đó cũng chính là thời điểm cô tạm biệt thế giới.
Ngón tay hờ hững gõ nhẹ theo nhịp trên bàn, German lãnh đạm không nói gì, trên mặt một chút ưu tư đều không biểu lộ ra, chính điều này lại khiến cho Lucy cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô hơi rụt cổ về, cảm thấy hành vi mình có vài phần thất thố, cô nhanh chóng vực dậy tinh thần, miệng cong lên ý cười nịnh nọt, khẩu khí cũng dịu đi hơn trước, cô làm dáng lấy lòng nhìn về phía anh : "Reggie Nord thượng tướng, giờ cũng đã khuya, không biết đã qua 12h chưa?
"Papa quản giáo em rất nghiêm, về nhà quá muộn ông ấy sẽ tức giận. Thượng tướng, tính khí papa em anh cũng biết rồi đó, ông ấy mà giận lên thì đến Thượng đế cũng phải chào thua."
Tuy khẩu khí đã mềm mỏng đi, phần nhiều lại giống như đang làm nũng đối phương, nhưng bên trong đó lại đang cố ý cảnh cáo ngầm , với trí tuệ thâm sâu khó lường của German, cô căn bản không thể đoán ra được hành động tiếp theo của anh là gì, đành phải dựa hơi quyền thế nhà mình mà cụ thể hơn là mượn thân phận cao quý của cha mình ra để khoe khoang cũng như là đánh vào tâm lý đối phương.
Percy, lão già khốn nạn này, có một mối hận không đội trời chung với anh, nếu không phải vì muốn lật đổ lão, trả hết toàn bộ những gì bi thảm nhất mà lão đã gây ra cho anh thì anh không việc gì phải dè dặt chờ thời cơ, đối với tên này mà e ngại?
Có điều, nếu Lucy đã có lòng khoe khoang thì anh cũng bằng lòng xem xét thứ bậc của mình, để cho ả ảo tưởng rằng anh e ngại cha ả. Dù sao chơi đùa với cô ả này một chút cũng khiến đời anh cảm thấy bớt nhạt nhẽo.
Cong môi cười lạnh, trên gương mặt anh không giấu nổi vẻ khinh miệt, nhưng rất nhanh chóng che giấu đi, người tinh mắt nếu quan sát thì có thể nhìn ra anh đang coi thường đối phương đến mức độ nào.
"Thả cô ta đi."
Mặt mày lạnh tanh lên tiếng hạ lệnh cho thuộc hạ, thân là một thân sĩ, anh cũng rất "có lòng" mở miệng đề nghị : "Lucy tiểu thư, bây giờ đã khuya, tôi sẽ đích thân đưa cô về nhà, tránh để Loki tướng giận sinh lòng tức giận."
Thô bạo quăng một câu chửi thề, German hận không thể giết người đàn bà ngu xuẩn kia ngay lập tức! Nhưng anh không phải loại người hành xử không có chừng mực, vì thời cơ chưa chín mùi, anh không muốn đánh rắn động cỏ.
"Dẫn đường."
Cặp mắt máu lạnh của anh khiến tên lính nơm nớp lo sợ rụt đầu không dám lên tiếng, German vươn tay đẩy cửa xe, sải bước đi thẳng đến phòng giam giữ Lucy, Gavin cũng đi sát theo sau.
"Cút hết đi, cút hết ra cho tôi, nếu không gọi Reggie Nord thượng tướng đến, tôi sẽ lập tức nổ súng cho các người xem!"
Dắt súng bên phải thái dương, âm thanh khản đặc vì gào thét quá mức vang dội khắp phòng giam, hai gò má lấm tấm hai hàng nước mắt kèm theo cả mascara đen ngòm trôi xuống trông như quỷ sứ dưới tầng địa ngục, một tiểu thư đoan trang của ngày thường biến mất, thay vào đó là một góa phụ khóc lóc thảm thương đòi chết vì không đạt được mục đích, trông cô bây giờ không khác gì một con hề chọc cười thiên hạ...
Ai ai nhìn thấy cũng phiền chán và ghê tởm không thôi, sao phải cứ khóc lóc như mụ đàn bà bị tâm thần thế kia, còn đâu là thể thống, là thục nữ, là thiên kim tiểu thư? Nhìn qua người ta còn tưởng ả là người đàn bà chanh chua không ai địch nổi!
"Muốn chết rất đơn giản, nổ súng là được."
Quân giày trầm ổn hữu lực vang lên, German thản nhiên bước từng bước chân đi vào, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra bốn phía : "Yên tâm, rất nhanh, một phát súng sẽ chấm dứt ."
"Reggie Nord thượng tướng, cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Thân hình cao lớn của German chậm rãi hiện ra dưới ngọn đèn vàng lập lòe, âm thanh mừng rỡ có phần điên dại của Lucy vang lên, cô lập tức ném súng sang một bên, lảo đảo chạy về phía German...
"Reggie Nord thượng tướng, cấp dưới của anh thật không có phép tắc lễ nghĩa, rõ ràng biết em là ai, lại còn bắt giam...Này! Các người còn dám kéo tôi? !"
Dữ tợn gào thét một phen, biểu tình trên mặt Lucy lúc này phải hình dung bằng hai chữ "điên dại", mấy tên lính nghe xong, mặc dù thật sự muốn chửi thề trước mặt người đàn bà không biết điều này, nhưng vẫn cố nhịn xuống, kiên trì đến cùng kéo ả giữ khoảng cách với Thượng tướng.
Nếu không phải vì có lệnh của Thượng tướng, bọn hắn có điên với động vào người đàn bà điên này? !
"Lucy tiểu thư, vì sao theo dõi tôi?"
Thành thật mà nói, sự việc này khiến anh có phần vừa kinh ngạc, vừa tò mò, vì đối tượng theo dõi chỉ hoạt động trên phạm vi nhỏ, nói một cách dễ hiểu, là chỉ có một mình cô theo dõi anh mà không có bất kỳ hỗ trợ nào.
Đứng cách Lucy tầm năm bước chân, giọng nói của anh đều trầm trầm, giống như rất bình tĩnh nhưng tâm trạng thì không được tốt cho lắm. Điều này khiến đối phương cảm thấy sợ hãi đến lạnh sống lưng.
Nghe xong câu hỏi, Lucy cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, trầm mặc vài giây, khóe môi run rẩy, rốt cuộc cô mới nhớ ra điều quan trọng là phải duy trì hình tượng.
"Đừng dùng hai chữ "theo dõi" khó nghe vậy, người ta chỉ nhất thời ham chơi, hơn nữa cũng tò mò muốn biết anh đi đâu, làm gì nên mới bám đuôi anh a."
Là một người theo chủ nghĩa tư bản, cái lý do ham chơi lạc lối có thể chấp nhận được, cô nhỏ giọng tìm lý do biện bạch, lần này giọng điệu đã có chút nhỏ nhẹ, không còn chanh chua như lúc nãy...
"Reggie Nord thượng tướng, em biết là em không đúng, em không nên bám đuôi theo anh, là em sai, em giải thích rõ ràng với anh rồi, anh đừng giận em được không?"
Giận ?
Người đàn bà xảo trá như cô, tôi đến cả cái liếc mắt cũng không hề đặt lên người cô, đừng nói là giận, cô có làm gì, có muốn chết, hay tự sát thì mặc cô, nhưng vì cô là một quân cờ nhỏ trong kế hoạch vĩ đại của tôi nên tôi miễn cưỡng cho cô mặt mũi.
Phải cảm tạ vì cô là thiên kim tiểu thư có tiếng, nếu không, từ lúc phát hiện có người theo dõi anh, đó cũng chính là thời điểm cô tạm biệt thế giới.
Ngón tay hờ hững gõ nhẹ theo nhịp trên bàn, German lãnh đạm không nói gì, trên mặt một chút ưu tư đều không biểu lộ ra, chính điều này lại khiến cho Lucy cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô hơi rụt cổ về, cảm thấy hành vi mình có vài phần thất thố, cô nhanh chóng vực dậy tinh thần, miệng cong lên ý cười nịnh nọt, khẩu khí cũng dịu đi hơn trước, cô làm dáng lấy lòng nhìn về phía anh : "Reggie Nord thượng tướng, giờ cũng đã khuya, không biết đã qua 12h chưa?
"Papa quản giáo em rất nghiêm, về nhà quá muộn ông ấy sẽ tức giận. Thượng tướng, tính khí papa em anh cũng biết rồi đó, ông ấy mà giận lên thì đến Thượng đế cũng phải chào thua."
Tuy khẩu khí đã mềm mỏng đi, phần nhiều lại giống như đang làm nũng đối phương, nhưng bên trong đó lại đang cố ý cảnh cáo ngầm , với trí tuệ thâm sâu khó lường của German, cô căn bản không thể đoán ra được hành động tiếp theo của anh là gì, đành phải dựa hơi quyền thế nhà mình mà cụ thể hơn là mượn thân phận cao quý của cha mình ra để khoe khoang cũng như là đánh vào tâm lý đối phương.
Percy, lão già khốn nạn này, có một mối hận không đội trời chung với anh, nếu không phải vì muốn lật đổ lão, trả hết toàn bộ những gì bi thảm nhất mà lão đã gây ra cho anh thì anh không việc gì phải dè dặt chờ thời cơ, đối với tên này mà e ngại?
Có điều, nếu Lucy đã có lòng khoe khoang thì anh cũng bằng lòng xem xét thứ bậc của mình, để cho ả ảo tưởng rằng anh e ngại cha ả. Dù sao chơi đùa với cô ả này một chút cũng khiến đời anh cảm thấy bớt nhạt nhẽo.
Cong môi cười lạnh, trên gương mặt anh không giấu nổi vẻ khinh miệt, nhưng rất nhanh chóng che giấu đi, người tinh mắt nếu quan sát thì có thể nhìn ra anh đang coi thường đối phương đến mức độ nào.
"Thả cô ta đi."
Mặt mày lạnh tanh lên tiếng hạ lệnh cho thuộc hạ, thân là một thân sĩ, anh cũng rất "có lòng" mở miệng đề nghị : "Lucy tiểu thư, bây giờ đã khuya, tôi sẽ đích thân đưa cô về nhà, tránh để Loki tướng giận sinh lòng tức giận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.