Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 114: Bẻ Cánh Bướm Bay 20: Phá Thai !?
Phương Đường QO
12/07/2019
Chóp mũi cao thẳng khẽ chạm lên vầng trán cao ráo của Lạc Khuynh Thành, con ngươi German sáng ngời khóa chặt cô trong tầm mắt...
Lúc này Lạc Khuynh Thành có muốn chạy trốn cũng vô dụng, cái ôm mãnh liệt của anh, hơi thở nam tính đầy tính chiếm hữu vờn quanh người cô, vốn định né tránh anh một chút hòng thoát khỏi vòng vây chặt chẽ đến ngạt thở đó, nhưng lại bị anh cưỡng chế ôm trở lại, tay anh vươn ra nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của anh, khoảng cách tiếp xúc quá gần, mùi hương trên người anh vô tình biến thành mị dược quyến rũ lý trí cô trầm mê.
"Có."
Rất thành thật thừa nhận, đầu óc cô cũng trở nên trống rỗng, đúng là cô có chuyện muốn nói với anh, hơn nữa còn là rất rất nhiều, cô không biết phải bắt đầu từ đâu...
"Nói đi."
Anh bày ra thái độ ta đây đang chăm chú lắng nghe, đứng thẳng người ung dung đối mặt với cô, khuôn mặt anh dù bình thản đạm mạc không ai nhìn thấu nhưng tình trạng trái tim anh hiện tại đang rất khẩn trương, anh đưa nhìn chằm chằm nhìn cô, đến cả chớp mắt anh cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ mất bất kỳ biểu tình nào đó trên gương mặt cô.
Chết tiệt!
Không phải chỉ là đang kiểm chứng xem cô ấy có mang thai hay không thôi sao? Mình khẩn trương làm cái gì? German anh, đã bao giờ vì một người phụ nữ mà phải thất thố như bây giờ chưa?
"Em.. em..."
Bờ môi khẽ mấp máy, Lạc Khuynh Thành em em ta ta nửa buổi cũng không cách nào đi thẳng vào vấn đề, trong lòng cô khẩn trương vô cùng. Cô hơi cúi đầu cắn môi do dự.
"Nói chuyện!"
Cánh tay vươn ra mạnh mẽ nhấc cằm cô lên, không cho phép cô né tránh.
Trốn? Đến thời điểm này rồi còn dám trốn?
"Em..." Mang thai .
Bốn mắt nhìn nhau, cô mấp máy môi, hai chữ quan trọng gần như sắp nhảy ra khỏi miệng nhưng Lạc Khuynh Thành lại không làm được, bởi vì, cô không dám. Cô không hiểu được người đàn ông trước mắt mình, từ suy nghĩ của anh cho đến trái tim của anh, cô hoàn toàn mù mịt không biết, bảo cô mạnh miệng thẳng thừng nói cho anh biết cô đang mang thai làm sao? Nhỡ đâu anh không muốn sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trong bụng cô này? Vậy chẳng khác gì bảo cô tự vẫn.
"Tối hôm qua anh đi đâu?"
Hàng lông mi dài giống như vết cắt trên lưng sò biển, nhẹ nhàng chớp động, dừng trước hai con ngươi sắc bén của người đàn ông, cô do dự mở miệng hỏi anh, khẩu khí có phần buồn bực, giống như người vợ đang tra hỏi hành tung của chồng mình.
Lời nói vừa dứt, cô lập tức bặm môi cúi mạnh đầu xuống, khuôn mặt hơi ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, muốn chạy trốn nhưng lại thấy bất lực, cô thẹn đến lúng túng tay chân...
Xấu hổ quá đi a! Tự dưng lại đi hỏi han hành tung của anh làm gì? Một người kiêu ngạo như anh, liệu sẽ trả lời cô sao?
"Chỉ cái này?"
Hơi ngẩn ra, German có chút bất ngờ không tin, ánh mắt vẫn không dứt khỏi người cô, bỗng nhiên, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, anh giận dữ cười gằn một tiếng, tiếng cười mang theo hơi thở u ám trói chặt trái tim đối phương khiến đối phương bối rối không dám ngẩng đầu lên.
Nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng đáp lại, Lạc Khuynh Thành nhỏ giọng than thở: "Anh cứ trả lời câu hỏi này trước đi."
Gì mà chỉ cái này chứ? Câu trả lời của anh về vấn đề này đối với cô mà nói rất là quan trọng a, cô thật sự rất muốn biết anh có qua đêm với cái người tên Lucy gì đó không? Hay thậm chí là cái làm chuyện gì không?
"Em..."
Nói anh bực mình cũng không hẳn, phiền muộn cũng không đúng, nói thêm cũng thừa lời, German cúi mạnh đầu, hé miệng cắn lên vành tai nhỏ nhắn của cô, có thể nói thông qua hành động này của anh để gián tiếp nói cho cô biết anh buồn bực khó chịu đến nhường nào!
Cắn hai phát cũng không hả được giận, yết hầu hừ lạnh một tiếng, anh cũng lười vòng quanh đôi co với cô, mở miệng hỏi thẳng : "Nói, có phải em đang mang thai? !"
"Anh, sao anh biết được?"
Một câu hỏi của anh như khối bom rút khỏi kíp nổ, cô quên mất điều mình cần giấu, hốt hoảng hỏi lại một câu như muốn xác nhận cho đối phương biết nghi ngờ của anh hoàn toàn là chính xác..
Anh, làm sao anh biết được? Chuyện này, ngoại trừ chị cô ra, làm gì có người thứ ba biết được, anh là sứ giả của quỷ thần sao? Chuyện gì cũng suy đoán ra được sao? Quả nhiên anh luôn khiến cô khiếp sợ vì khả năng vượt trội của mình không thôi.
"Chết tiệt! Em thật sự đang mang thai!?"
Thở hốc vì kinh ngạc, German nghiến răng nghiến lợi trầm giọng quát, anh đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào con ngươi màu đen ngập tràn sự hoảng sợ và kinh ngạc của cô, anh không biết phải hình dung tâm tình giờ phút này của mình là gì...
Tức giận? Đó là đương nhiên!
Chuyện mang thai là chuyện lớn như vậy? Thế mà cô dám giấu diếm anh?
Cô gái ngốc nghếch đáng chết như cô, không những dám giấu anh, còn toan tính mang con anh chạy trốn! Không thể nào chấp nhận được!
Nhưng German biết, giờ phút này anh không thể ôm một nỗi tức giận được, bởi vì đơn giản, thứ anh cảm nhận quan trọng hơn nhất là lo lắng và cả... vui sướng. Nếu như có ai hỏi anh liệu niềm vui sướng anh cảm nhận bây giờ có giống với khi anh thắng trận trở về hoặc khi anh thành công lật đổ một ai đó anh thấy chướng mắt hay là khi anh thuyết phục được đối tượng ký kết mua bán vũ khí, đáp án của anh sẽ là không, hoàn toàn không giống. Vì trong niềm vui sướng này, anh cảm nhận được sự ngọt ngào len lỏi mọi ngóc ngách con tim, cả tâm hồn lạnh lẽo và vô hồn của anh như được loại tin tức kia sưởi ấm bằng thứ ánh sáng rực rỡ sắc màu, anh nhận ra, lẽ nào mọi người đàn ông khi nhận được tin sắp lên chức bố sẽ có loại tâm trạng thăng hoa thế này sao?
Nhưng...
Chỉ cần nhớ lại tình huống cô gái to gan đang ôm bụng chạy trốn dưới trận mưa lớn như trút tối đêm đó, dù có là một người đàn ông không sợ trời, không sợ đất như anh cũng đều bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, một đêm không ngủ tối qua, trong đầu anh không ngừng tua đi tua lại chỉ duy nhất một thước phim kinh dị đó, anh cảm thấy tim mình như co thắt lại vì đau đớn.
Cô bé đáng chết này! Trời sinh em ra là để tra tấn con tim tôi đúng không? Vì sao mỗi lần nhắc đến cô, anh đều cảm thấy mọi biện pháp cứng rắn của mình đều trở nên vô dụng, đánh không được, mắng cũng không xong, vì anh sẽ đau lòng.
Anh đã không còn là anh trước mặt cô rồi!
Bởi vì thứ tâm tư rối loạn đang cuồng quay trong đầu mình, cho nên biểu tình của anh giờ vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức cơ mặt cứng đờ của anh không cách nào tiếp nhận loại tâm tình phong phú này được.
Cho nên cô gái ngốc nghếch nào đó vẫn cứ cho rằng người đàn ông đối diện mình đang tức giận mắng mỏ mình.
Trái tim cô cũng rơi xuống hố băng khi nhận ra anh phẫn nộ hay tin cô mang thai.
Lẽ nào, anh không thích đứa bé này sao? Hay là không hy vọng cô mang thai con anh?
Nhưng biết làm sao bây giờ, phóng lao rồi làm sao rút về được, lẽ nào cô có thể biện bạch nói dối anh được nữa sao? Đôi mắt sắc bén đầy nguy hiểm của anh, nhất định không có chuyện cho phép cô mở miệng nói dối.
Không được sợ, tuyệt đối phải bình tĩnh. Cô phải thử tin anh một lần.
Hơi ngẩn đầu, Lạc Khuynh Thành chắc nịch đáp lại anh một câu: "Đúng thế, em đang mang thai."
"Lẽ nào chuyện em mang thai khó chấp nhận đến vậy sao? Hay là anh muốn giết đứa bé này?"
"Giết..."
Cả người German hơi ngẩn ra, anh không dám tin vào những gì mình vừa nghe, hai mắt dán chặt lên gương mặt không chút biểu cảm của cô, giống như đang muốn thử tìm một tia bối rối hay hoảng hốt sợ hãi ẩn giấu đằng sau lớp ngụy trang kia, anh cười lạnh lên tiếng hỏi : "Rốt cuộc trong đầu em đang suy nghĩ cái quái gì thế?"
Khẩu khí có phần vô thố không biết phải làm sao, sợ cô gái này sẽ nói thêm mấy lời ngu xuẩn nào nữa, anh nhanh chóng duỗi tay ôm cơ thể mảnh mai cô nhập vào lòng mình, cánh tay rắn chắc hơi dùng sức siết chặt, giống như hận không thể đem cơ thể mảnh mai của người con gái này khảm vào trong thân thể mình.
"Là vì thái độ của anh, có vẻ như không thích, lại còn rống em!"
Rõ ràng vừa rồi còn mắng cô "Chết tiệt, cô đang mang thai" gì đó, rõ ràng thái độ anh đang tức giận, giống như không tình nguyện muốn đứa trẻ này.
Đáy mắt thản qua một tia ý cười, một dòng chảy ấm áp chậm rãi lưu chuyển, đè nén hơi thở lạnh lẽo, anh gắt gao ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn khẽ vuốt nhẹ tóc cô, giống như đang dỗ dành con nít...
"Đồ ngốc nhà em!"
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh mang theo một tia sủng nịch, âm điệu, vô cùng dịu dàng và ngập tràn cưng chiều.
"Là vì tôi rất bất ngờ."
Thử hỏi, đột nhiên hay tin mình sắp thành bố, trên đời này có người đàn ông nào tim bằng thép bằng gan có thể nào trấn định được? Đó là chưa kể anh chưa từng nếm trải được cảm giác ấm áp từ tình thương của bố. Lớn đến từng này tuổi, cái gọi là mái ấm gia đình, anh chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Mặt nhỏ, toàn bộ áp lên lồng ngực rộng lớn của German, cảm nhận được nhịp đập liên hồi của anh, cảm nhận được mùi hương quen thuộc của anh, cô thấy mình so với anh thì khẩn trương và bối rối hơn nhiều...
Anh đang giải thích cho cô sao, anh nói là anh vì quá bất ngờ nên mới dùng ngữ khí gắt gỏng đó. Mà giờ, nghe được âm thanh sủng nịch của anh, lẽ nào là đang vì cô? Ấm áp thế này, là đang nằm mơ sao?
"Vậy anh, vì sao lại giận em ?"
"Em mang thai không những không nói cho tôi, còn dẫn nó chạy trốn, hỏi xem tôi có giận không?"
Không nhắc thì thôi, nhắc lại thì muốn nổi điên, nếu cô cho rằng cô đang mang thai thì anh không tính toán tội lỗi của cô thì cô sai hoàn toàn rồi! Anh mà muốn phạt cô! Dùng cách thức trước đây mà phạt cô!
"Nhưng anh đã đồng ý với em là không tức giận rồi, anh nói chuyện không có đạo lý gì hết!"
Từ trong ngực German, cô hơi nâng đầu lên, bĩu môi trách cứ anh không biết giữ lời hứa, ẩn chứa bên trong lời trách cứ đó, nghe thì như oán giận, nhưng kỳ thật là chỉ toàn đang làm nũng đối phương...
"Đó là vì chưa biết em mang thai."
Hừ lạnh một tiếng, German lại trầm lặng một hồi, sau đó vuốt nhẹ cằm cô, con ngươi màu lam sắc bén khóa chặt cô trong phạm vi của mình.
"Nói, vì sao muốn đưa nó rời khỏi tôi?"
Vấn đề này, từ sau đêm hoài nghi Lạc Khuynh Thành mang thai, nó vẫn luôn vờn quanh trong trí óc anh, thật sự anh không hiểu được, vì sao biết mình có thai rồi lại còn không ngoan ngoãn, chạy trốn cái gì? Lẽ nào anh đối xử với cô như thế còn chưa tốt?
German càng không có cách nào tưởng tượng được, nếu như tối hôm đó, trong lúc chạy trốn cô té ngã xuống đất, hay là trong phút tức giận anh không kiềm được sẽ nặng tay làm cô bị thương. Hậu quả, nếu như đứa con của anh và cô có xảy ra nguy hiểm gì đó, anh thật sự không biết phải làm thế nào?
"Bởi vì, anh nói, anh nói...không thích trẻ con."
Đôi mắt trong trẻo trong nháy mắt trở nên ảm đạm rũ xuống đứa cành liễu, đôi môi anh đào lại một lần nữa bị cô cắn nghiền, trong lòng cô cảm thấy chua xót lạ thường, thậm chí có lúc nghĩ đến thái độ khinh thường chán chê của German, trái tim cô lập tức đau nhói như bị đao cắt.
Cô thực sự không có biện pháp nào khác khả quan hơn, nếu sau khi con được sinh ra, không nhận được tình thương từ phía bố nó, không được bố nó hoan nghênh, thậm chí đôi lúc sẽ bị bố nó nghiêm khắc chỉ trích, hỏi thử phận làm mẹ liệu có đau lòng không?
Hơn nữa...
"Thân phận và vị thế của anh, nhất định sẽ không để một người phụ nữ ngoại quốc sinh con mình, nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ cùng tương lai của anh, quan trọng hơn là, em sợ, anh không cần nó, sau đó sẽ ép em... phá thai, cho nên..."
Cho nên dẫn theo bảo bối chạy trốn, mặc dù đúng là suy nghĩ nhất thời, nhưng cô không hề hối hận.
"Phá thai?"
Lúc này Lạc Khuynh Thành có muốn chạy trốn cũng vô dụng, cái ôm mãnh liệt của anh, hơi thở nam tính đầy tính chiếm hữu vờn quanh người cô, vốn định né tránh anh một chút hòng thoát khỏi vòng vây chặt chẽ đến ngạt thở đó, nhưng lại bị anh cưỡng chế ôm trở lại, tay anh vươn ra nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của anh, khoảng cách tiếp xúc quá gần, mùi hương trên người anh vô tình biến thành mị dược quyến rũ lý trí cô trầm mê.
"Có."
Rất thành thật thừa nhận, đầu óc cô cũng trở nên trống rỗng, đúng là cô có chuyện muốn nói với anh, hơn nữa còn là rất rất nhiều, cô không biết phải bắt đầu từ đâu...
"Nói đi."
Anh bày ra thái độ ta đây đang chăm chú lắng nghe, đứng thẳng người ung dung đối mặt với cô, khuôn mặt anh dù bình thản đạm mạc không ai nhìn thấu nhưng tình trạng trái tim anh hiện tại đang rất khẩn trương, anh đưa nhìn chằm chằm nhìn cô, đến cả chớp mắt anh cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ mất bất kỳ biểu tình nào đó trên gương mặt cô.
Chết tiệt!
Không phải chỉ là đang kiểm chứng xem cô ấy có mang thai hay không thôi sao? Mình khẩn trương làm cái gì? German anh, đã bao giờ vì một người phụ nữ mà phải thất thố như bây giờ chưa?
"Em.. em..."
Bờ môi khẽ mấp máy, Lạc Khuynh Thành em em ta ta nửa buổi cũng không cách nào đi thẳng vào vấn đề, trong lòng cô khẩn trương vô cùng. Cô hơi cúi đầu cắn môi do dự.
"Nói chuyện!"
Cánh tay vươn ra mạnh mẽ nhấc cằm cô lên, không cho phép cô né tránh.
Trốn? Đến thời điểm này rồi còn dám trốn?
"Em..." Mang thai .
Bốn mắt nhìn nhau, cô mấp máy môi, hai chữ quan trọng gần như sắp nhảy ra khỏi miệng nhưng Lạc Khuynh Thành lại không làm được, bởi vì, cô không dám. Cô không hiểu được người đàn ông trước mắt mình, từ suy nghĩ của anh cho đến trái tim của anh, cô hoàn toàn mù mịt không biết, bảo cô mạnh miệng thẳng thừng nói cho anh biết cô đang mang thai làm sao? Nhỡ đâu anh không muốn sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trong bụng cô này? Vậy chẳng khác gì bảo cô tự vẫn.
"Tối hôm qua anh đi đâu?"
Hàng lông mi dài giống như vết cắt trên lưng sò biển, nhẹ nhàng chớp động, dừng trước hai con ngươi sắc bén của người đàn ông, cô do dự mở miệng hỏi anh, khẩu khí có phần buồn bực, giống như người vợ đang tra hỏi hành tung của chồng mình.
Lời nói vừa dứt, cô lập tức bặm môi cúi mạnh đầu xuống, khuôn mặt hơi ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, muốn chạy trốn nhưng lại thấy bất lực, cô thẹn đến lúng túng tay chân...
Xấu hổ quá đi a! Tự dưng lại đi hỏi han hành tung của anh làm gì? Một người kiêu ngạo như anh, liệu sẽ trả lời cô sao?
"Chỉ cái này?"
Hơi ngẩn ra, German có chút bất ngờ không tin, ánh mắt vẫn không dứt khỏi người cô, bỗng nhiên, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, anh giận dữ cười gằn một tiếng, tiếng cười mang theo hơi thở u ám trói chặt trái tim đối phương khiến đối phương bối rối không dám ngẩng đầu lên.
Nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng đáp lại, Lạc Khuynh Thành nhỏ giọng than thở: "Anh cứ trả lời câu hỏi này trước đi."
Gì mà chỉ cái này chứ? Câu trả lời của anh về vấn đề này đối với cô mà nói rất là quan trọng a, cô thật sự rất muốn biết anh có qua đêm với cái người tên Lucy gì đó không? Hay thậm chí là cái làm chuyện gì không?
"Em..."
Nói anh bực mình cũng không hẳn, phiền muộn cũng không đúng, nói thêm cũng thừa lời, German cúi mạnh đầu, hé miệng cắn lên vành tai nhỏ nhắn của cô, có thể nói thông qua hành động này của anh để gián tiếp nói cho cô biết anh buồn bực khó chịu đến nhường nào!
Cắn hai phát cũng không hả được giận, yết hầu hừ lạnh một tiếng, anh cũng lười vòng quanh đôi co với cô, mở miệng hỏi thẳng : "Nói, có phải em đang mang thai? !"
"Anh, sao anh biết được?"
Một câu hỏi của anh như khối bom rút khỏi kíp nổ, cô quên mất điều mình cần giấu, hốt hoảng hỏi lại một câu như muốn xác nhận cho đối phương biết nghi ngờ của anh hoàn toàn là chính xác..
Anh, làm sao anh biết được? Chuyện này, ngoại trừ chị cô ra, làm gì có người thứ ba biết được, anh là sứ giả của quỷ thần sao? Chuyện gì cũng suy đoán ra được sao? Quả nhiên anh luôn khiến cô khiếp sợ vì khả năng vượt trội của mình không thôi.
"Chết tiệt! Em thật sự đang mang thai!?"
Thở hốc vì kinh ngạc, German nghiến răng nghiến lợi trầm giọng quát, anh đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào con ngươi màu đen ngập tràn sự hoảng sợ và kinh ngạc của cô, anh không biết phải hình dung tâm tình giờ phút này của mình là gì...
Tức giận? Đó là đương nhiên!
Chuyện mang thai là chuyện lớn như vậy? Thế mà cô dám giấu diếm anh?
Cô gái ngốc nghếch đáng chết như cô, không những dám giấu anh, còn toan tính mang con anh chạy trốn! Không thể nào chấp nhận được!
Nhưng German biết, giờ phút này anh không thể ôm một nỗi tức giận được, bởi vì đơn giản, thứ anh cảm nhận quan trọng hơn nhất là lo lắng và cả... vui sướng. Nếu như có ai hỏi anh liệu niềm vui sướng anh cảm nhận bây giờ có giống với khi anh thắng trận trở về hoặc khi anh thành công lật đổ một ai đó anh thấy chướng mắt hay là khi anh thuyết phục được đối tượng ký kết mua bán vũ khí, đáp án của anh sẽ là không, hoàn toàn không giống. Vì trong niềm vui sướng này, anh cảm nhận được sự ngọt ngào len lỏi mọi ngóc ngách con tim, cả tâm hồn lạnh lẽo và vô hồn của anh như được loại tin tức kia sưởi ấm bằng thứ ánh sáng rực rỡ sắc màu, anh nhận ra, lẽ nào mọi người đàn ông khi nhận được tin sắp lên chức bố sẽ có loại tâm trạng thăng hoa thế này sao?
Nhưng...
Chỉ cần nhớ lại tình huống cô gái to gan đang ôm bụng chạy trốn dưới trận mưa lớn như trút tối đêm đó, dù có là một người đàn ông không sợ trời, không sợ đất như anh cũng đều bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, một đêm không ngủ tối qua, trong đầu anh không ngừng tua đi tua lại chỉ duy nhất một thước phim kinh dị đó, anh cảm thấy tim mình như co thắt lại vì đau đớn.
Cô bé đáng chết này! Trời sinh em ra là để tra tấn con tim tôi đúng không? Vì sao mỗi lần nhắc đến cô, anh đều cảm thấy mọi biện pháp cứng rắn của mình đều trở nên vô dụng, đánh không được, mắng cũng không xong, vì anh sẽ đau lòng.
Anh đã không còn là anh trước mặt cô rồi!
Bởi vì thứ tâm tư rối loạn đang cuồng quay trong đầu mình, cho nên biểu tình của anh giờ vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức cơ mặt cứng đờ của anh không cách nào tiếp nhận loại tâm tình phong phú này được.
Cho nên cô gái ngốc nghếch nào đó vẫn cứ cho rằng người đàn ông đối diện mình đang tức giận mắng mỏ mình.
Trái tim cô cũng rơi xuống hố băng khi nhận ra anh phẫn nộ hay tin cô mang thai.
Lẽ nào, anh không thích đứa bé này sao? Hay là không hy vọng cô mang thai con anh?
Nhưng biết làm sao bây giờ, phóng lao rồi làm sao rút về được, lẽ nào cô có thể biện bạch nói dối anh được nữa sao? Đôi mắt sắc bén đầy nguy hiểm của anh, nhất định không có chuyện cho phép cô mở miệng nói dối.
Không được sợ, tuyệt đối phải bình tĩnh. Cô phải thử tin anh một lần.
Hơi ngẩn đầu, Lạc Khuynh Thành chắc nịch đáp lại anh một câu: "Đúng thế, em đang mang thai."
"Lẽ nào chuyện em mang thai khó chấp nhận đến vậy sao? Hay là anh muốn giết đứa bé này?"
"Giết..."
Cả người German hơi ngẩn ra, anh không dám tin vào những gì mình vừa nghe, hai mắt dán chặt lên gương mặt không chút biểu cảm của cô, giống như đang muốn thử tìm một tia bối rối hay hoảng hốt sợ hãi ẩn giấu đằng sau lớp ngụy trang kia, anh cười lạnh lên tiếng hỏi : "Rốt cuộc trong đầu em đang suy nghĩ cái quái gì thế?"
Khẩu khí có phần vô thố không biết phải làm sao, sợ cô gái này sẽ nói thêm mấy lời ngu xuẩn nào nữa, anh nhanh chóng duỗi tay ôm cơ thể mảnh mai cô nhập vào lòng mình, cánh tay rắn chắc hơi dùng sức siết chặt, giống như hận không thể đem cơ thể mảnh mai của người con gái này khảm vào trong thân thể mình.
"Là vì thái độ của anh, có vẻ như không thích, lại còn rống em!"
Rõ ràng vừa rồi còn mắng cô "Chết tiệt, cô đang mang thai" gì đó, rõ ràng thái độ anh đang tức giận, giống như không tình nguyện muốn đứa trẻ này.
Đáy mắt thản qua một tia ý cười, một dòng chảy ấm áp chậm rãi lưu chuyển, đè nén hơi thở lạnh lẽo, anh gắt gao ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn khẽ vuốt nhẹ tóc cô, giống như đang dỗ dành con nít...
"Đồ ngốc nhà em!"
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh mang theo một tia sủng nịch, âm điệu, vô cùng dịu dàng và ngập tràn cưng chiều.
"Là vì tôi rất bất ngờ."
Thử hỏi, đột nhiên hay tin mình sắp thành bố, trên đời này có người đàn ông nào tim bằng thép bằng gan có thể nào trấn định được? Đó là chưa kể anh chưa từng nếm trải được cảm giác ấm áp từ tình thương của bố. Lớn đến từng này tuổi, cái gọi là mái ấm gia đình, anh chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Mặt nhỏ, toàn bộ áp lên lồng ngực rộng lớn của German, cảm nhận được nhịp đập liên hồi của anh, cảm nhận được mùi hương quen thuộc của anh, cô thấy mình so với anh thì khẩn trương và bối rối hơn nhiều...
Anh đang giải thích cho cô sao, anh nói là anh vì quá bất ngờ nên mới dùng ngữ khí gắt gỏng đó. Mà giờ, nghe được âm thanh sủng nịch của anh, lẽ nào là đang vì cô? Ấm áp thế này, là đang nằm mơ sao?
"Vậy anh, vì sao lại giận em ?"
"Em mang thai không những không nói cho tôi, còn dẫn nó chạy trốn, hỏi xem tôi có giận không?"
Không nhắc thì thôi, nhắc lại thì muốn nổi điên, nếu cô cho rằng cô đang mang thai thì anh không tính toán tội lỗi của cô thì cô sai hoàn toàn rồi! Anh mà muốn phạt cô! Dùng cách thức trước đây mà phạt cô!
"Nhưng anh đã đồng ý với em là không tức giận rồi, anh nói chuyện không có đạo lý gì hết!"
Từ trong ngực German, cô hơi nâng đầu lên, bĩu môi trách cứ anh không biết giữ lời hứa, ẩn chứa bên trong lời trách cứ đó, nghe thì như oán giận, nhưng kỳ thật là chỉ toàn đang làm nũng đối phương...
"Đó là vì chưa biết em mang thai."
Hừ lạnh một tiếng, German lại trầm lặng một hồi, sau đó vuốt nhẹ cằm cô, con ngươi màu lam sắc bén khóa chặt cô trong phạm vi của mình.
"Nói, vì sao muốn đưa nó rời khỏi tôi?"
Vấn đề này, từ sau đêm hoài nghi Lạc Khuynh Thành mang thai, nó vẫn luôn vờn quanh trong trí óc anh, thật sự anh không hiểu được, vì sao biết mình có thai rồi lại còn không ngoan ngoãn, chạy trốn cái gì? Lẽ nào anh đối xử với cô như thế còn chưa tốt?
German càng không có cách nào tưởng tượng được, nếu như tối hôm đó, trong lúc chạy trốn cô té ngã xuống đất, hay là trong phút tức giận anh không kiềm được sẽ nặng tay làm cô bị thương. Hậu quả, nếu như đứa con của anh và cô có xảy ra nguy hiểm gì đó, anh thật sự không biết phải làm thế nào?
"Bởi vì, anh nói, anh nói...không thích trẻ con."
Đôi mắt trong trẻo trong nháy mắt trở nên ảm đạm rũ xuống đứa cành liễu, đôi môi anh đào lại một lần nữa bị cô cắn nghiền, trong lòng cô cảm thấy chua xót lạ thường, thậm chí có lúc nghĩ đến thái độ khinh thường chán chê của German, trái tim cô lập tức đau nhói như bị đao cắt.
Cô thực sự không có biện pháp nào khác khả quan hơn, nếu sau khi con được sinh ra, không nhận được tình thương từ phía bố nó, không được bố nó hoan nghênh, thậm chí đôi lúc sẽ bị bố nó nghiêm khắc chỉ trích, hỏi thử phận làm mẹ liệu có đau lòng không?
Hơn nữa...
"Thân phận và vị thế của anh, nhất định sẽ không để một người phụ nữ ngoại quốc sinh con mình, nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ cùng tương lai của anh, quan trọng hơn là, em sợ, anh không cần nó, sau đó sẽ ép em... phá thai, cho nên..."
Cho nên dẫn theo bảo bối chạy trốn, mặc dù đúng là suy nghĩ nhất thời, nhưng cô không hề hối hận.
"Phá thai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.