Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 157: Có Một Loại Bệnh, Gọi Là Đau Lòng.
Phương Đường QO
15/02/2021
Edit: Diệp.
Đầu óc cô ta thật sự hoàn toàn mơ hồ, cô ta bị mê hoặc, bây giờ căn bản là cô ta không biết, đến cùng là Lạc Khuynh Thành lấy loại thân phận nào tồn tại ở trong cuộc sống của Reggie Nord thượng tướng, chẳng lẽ, đúng như Hobart nói, chỉ là quan hệ công việc mà thôi?
Được rồi, trước bỏ điểm ấy qua một bên không nói, lúc trước cô ta đưa tay đẩy Lạc Khuynh Thành đúng là có chút lỗ mãng, cô ta làm hại cô sanh non cũng là sự thật, thân là chị gái của cô, Lạc Ngâm Tích sẽ tức giận vung tay tát cô ta hai cái quả thật cũng có thể hiểu được, thế nhưng là, cô cũng không nên đánh thật sự đánh a! Lucy cô ta, từ nhỏ đã được papa xem như công chúa nuôi dưỡng ở bên cạnh, ngay cả trách cứ hơi nặng một chút cũng chưa từng có, bao lâu rồi chưa bị người khác đánh? Còn đánh nặng như vậy!? Đau quá a, đau chết cô ta!
Phụ nữ phương Đông quả nhiên đều là mặt hàng không biết xấu hổ, cũng dám vung tay tát cô ta hai cái? Còn là trước mặt nhiều người như vậy!? Nhỡ đâu bị truyền ra, hoặc là bị viết lên báo chí, hình tượng tiểu thư nổi tiếng của cô ta như vậy, chẳng phải là bị uy hiếp rồi sao?!
Mày nhíu lại, ngay cả tàn nhang nhỏ trên mặt cũng gắt gao nhíu lại với nhau, che mặt, nhìn chòng chọc vào bóng lưng Lạc Ngâm Tích, Lucy quả thực cực kỳ mâu thuẫn, một mặt là chột dạ, một phương diện khác lại thật sự không nuốt trôi cơn tức này, đứng ở tại chỗ vùng vẫy, dần dần, ánh mắt của cô ta, hoàn toàn biến tối, bên trong, có một tia hung ác, lặng yên xẹt qua…...
Cô ta là Lucy, thiên kim tiểu thư cao quý, há có thể chịu loại tức giận này? Thật sự là cô ta không cam tâm, không, không được, cô ta muốn báo thù! Báo thù!
Đây đúng là phong cách của Lucy, cô ta là một người cho tới bây giờ cũng không thể ăn thiệt hòi, tâm địa ác độc, hại người cũng không phải lần một lần hai.
Chẳng qua chỉ là, cho dù có muốn, nhưng Lucy cũng không có biện pháp chân chính đối phó Lạc Ngâm Tích, mà Lạc Khuynh Thành, hiện tại ngay cả người cô ở nơi nào cô ta cũng không biết, lại không có cách nào tìm được, cất một bụng oán giận qua vài ngày, đến cuối cùng, thật sự thúc thủ vô sách (*), Lucy liền sử dụng biện pháp cũ, tức —— chạy đến trước mặt papa cô ta cáo trạng, kêu ông ta giúp cô ta lấy lại công đạo.
(*) Thúc thủ vô sách: Không có cách nào để chiến đấu, thành ngữ Trung Quốc, bính âm là bó sh rubbingu wú cè, có nghĩa là xoa tay, không làm gì được.
Lí do thoái thác, tất nhiên là thêm mắm thêm muối một phen, đem hình tượng ấm ức của cô ta khắc hoạ giống như đúc, tựa như cả chuyện này cô ta mới là người bị hại duy nhất.
Mặc dù đối với Lucy Percy dung túng không có điểm mấu chốt, thế nhưng là chuyện lần này, ông ta cũng không có cách nào chiều theo cô ta nữa, ông ta lại đau lòng, một phần ấm ức này tạm thời cũng đành phải để con gái bảo bối của ông ta nuốt xuống, bởi vì, sớm ở trước khi Lucy cáo trạng, Lệ Thiếu Đình đã đi tới trước mặt thượng cấp cáo trạng trước, như có như không đẩy cục diện ngã xuống "Hài hòa", hoàn toàn đâm thủng! Thân phận Lệ Thiếu Đình đặc thù, anh là khách nhân của đế quốc, tất nhiên thượng cấp sẽ coi trọng, hơn nữa Lạc Khuynh Thành bị Lucy đẩy đến sanh non là sự thật, bởi vậy, sau khi trải qua một phen điều tra ngắn gọn, tình thế, liền hiện ra thế cục nghiêng về một bên…...
Ngay ở trước một giây con gái bảo bối đến cáo trạng, Percy liền nhận được điện thoại của thượng cấp, nghe khẩu khí, thượng cấp hoàn toàn hướng về Lệ Thiếu Đình.
Bởi vì, thượng cấp không chỉ tiến hành một phen trách cứ khắc nghiệt với ông, trách ông ta không tận trách chiêu đãi khách nhân, dặn dò ông ta quản tốt con gái, hơn nữa nghe có vẻ chuyện vẫn còn chưa xong, trong điện thoại hắn nói, nếu như Lệ Thiếu Đình và Lạc Khuynh Thành còn muốn tiếp tục truy cứu, bảo bối Lucy của ông ta chỉ sợ cũng phải lên toà án!
"Con gái bảo bối a, papa chỉ sợ không thể trút giận cho con."
Ôm Lucy, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô ta, thấy cô ta khóc ào ào, Percy thật sự là đau đến ngay cả lá gan cũng bị nắm chặt, thế nhưng là ông ta có thể làm sao bây giờ sao, vấn đề này vốn là cô ta không đúng trước a.
"Papa, papa cha không thương con nữa, con bị người khác đánh hai bạt tay, vậy mà người cũng không đau lòng!"
Ỷ lại trong lòng Percy, dây dưa không bỏ quấn lấy ông ta, Lucy càng khóc âm thanh càng lớn, âm điệu run rẩy kia, làm như thật sự là chịu ấm ức lớn vô cùng......
"Ôi tiểu bảo bối của cha, con gái bảo bối con đừng khóc, đừng khóc, làm sao papa có thể không đau lòng con chứ? Chỉ là, Lệ Thiếu Đình cậu ta làm lớn chuyện, cha không có cách nào! Hơn nữa, công chúa nhỏ a, chỉ sợ phải ấm ức con xin lỗi Dora kia rồi."
"Cái gì!?"
Kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt Lucy kinh sợ giống như là gặp phải quỷ!
Nói cái gì, xin lỗi? Hướng Dora cái người phụ nữ lẳng lơ kia? Điều này sao có thể!?
Lucy cả đời này, cũng chưa từng đụng phải chuyện kinh hãi như ngày hôm nay vậy, đáy lòng cô ta kinh ngạc, thật lâu cũng chưa thể tiêu tán, mà cùng lúc đó, có một người con gái, giống như cô ta, đáy lòng dâng lên kinh ngạc, là Lạc Khuynh Thành.
◆
"Xin lỗi?"
Đáy lòng tuy là nổi lên gợn sóng kinh ngạc, nhưng sắc mặt Lạc Khuynh Thành lại hết sức bình tĩnh, chỉ có một cái ánh mắt kia, có chút phập phồng, giống như là một vũng nước trong, bị gió nhẹ lướt qua, tạo nên một tia gợn sóng......
"Em mất đi, há chỉ bằng một câu xin lỗi của cô ta là có thể đổi về?"
Nhếch môi trào phúng, âm thanh Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng, phảng phất như là một sợi mây khói, bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió mà đi......
Tâm can phút chốc run lên, khủng hoảng, tan ra một lần nữa ở đáy lòng Lạc Ngâm Tích.
Mấy ngày này, cô ấy vẫn luôn ở đây chăm sóc Khuynh Thành, bầu bạn với cô, muốn làm cho cô vui vẻ một chút, nhưng cô lại nói rất ít, đôi lúc cả ngày cũng không hề nói một chữ nào, khiến cho cô ấy đau lòng ghê gớm, chỉ muốn chọc cô nhiều lời vài câu, không cần hoàn toàn phong bế chính mình, hôm nay bắt đầu tốt một chút, thỉnh thoảng cô sẽ đáp lại một hai câu, nhưng Lạc Ngâm Tích nghe tới, thật đúng là không bằng không nói lời nào!
Rõ ràng giọng điệu nhẹ như vậy, so với tiếng sấm ầm ầm còn dọa người hơn, ít nhất, nghe mỗi một câu, thịt trên đầu quả tim của cô ấy, đều sẽ thít chặt một chút......
Sợ hãi, Lạc Ngâm Tích rất sợ hãi, cô ấy thật sự lo lắng bất cứ lúc nào cô cũng sẽ đi.
Bởi vì em gái của cô, hiện tại nghiễm nhiên lâm vào triệu chứng của một loại bệnh, em ấy không khóc không nháo, không gọi không ồn, không cần bất kỳ kẻ nào khuyên, cơm cũng ăn, thuốc cũng ngoan ngoãn uống vào, nhưng em ấy im lặng, quả thực giống như là không tồn tại, có mấy lần, em ấy ngồi ở kia, không nhúc nhích, tựa như chết đi, cô cũng phải đưa tay để ở dưới mũi của em ấy, cảm giác được hơi thở của em ấy, mới có thể xác định được em ấy vẫn đang tồn tại, loại cảm giác này, giống như sống không bằng chết, thật sự quá nắm chặt lòng người…...
"Khuynh Thành, em đừng có gấp, có thể khiến cho cô ta xin lỗi, chính là khởi đầu tốt, không phải sao?"
Đưa tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích tận lực lượm lời dễ nghe một chút, nhưng mà, ngay cả chính cô cô cũng không thuyết phục được, huống chi là Khuynh Thành? !
Thật sự là vô nghĩa! Sinh mệnh của cục cưng, há lại một câu xin lỗi là có thể đền bù? Chi ít cũng nên làm cho cô ta ngồi tù! Ngồi tù!
Thế nhưng là Thiếu Đình nói, đây là ý tứ của Reggie Nord, anh không có cách nào kiên trì......
Reggie Nord, lại là Reggie Nord, gia hỏa này, đến cùng đang tính toán cái gì? Vì sao luôn muốn để cho em gái của cô chịu ấm ức!?
Rõ ràng là cơ hội tốt có thể chỉnh Lucy như vậy, làm sao anh ta lại, dễ dàng buông tha như vậy?
A, không, há anh ta lại chỉ có từng đó là buông tha mà thôi? Anh ta thậm chí, thậm chí còn tự mình ra mặt nói tốt cho Percy và Lucy, mặc dù chỉ có hai câu ngắn gọn, thế nhưng là đối với người khác mà nói, nghiễm nhiên chính là đứng ở phía bên kia bọn họ!
Thời điểm vừa mới biết được sự thật này, Lạc Ngâm Tích thật sự là tức chết, tức đến muốn đánh German, nhưng mà, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, chịu đựng, cô chịu đựng, ngược lại cô muốn xem xem, rốt cuộc là trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì!?
Chỉ là đáng thương Khuynh Thành của cô, không chỉ phải tiếp tục chịu ấm ức, thậm chí còn mơ mơ màng màng không biết gì, nghĩ lại liền cảm thấy đau lòng.
"Khuynh Thành a, em dưỡng thân thể thật tốt đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, em yên tâm, người đang làm, trời đang nhìn, người tốt có báo đáp tốt, người xấu nhất định cũng không có…...."
Vuốt ve tóc Lạc Khuynh Thành, cố nén xúc động muốn khóc, Lạc Ngâm Tích như là an ủi cô, nhưng, nói đến cuối cùng, cô thật sự có chút khó mà khống chế, mắt thấy liền muốn rơi lệ, bỗng nhiên đứng lên, cô ném một câu "Chị đi bưng thuốc cho em", lập tức liền chạy về phía ngoài cửa.
Chạy tới ngoài cửa, tuỳ ý tựa thể ở trên trên tường, che miệng, Lạc Ngâm Tích nhịn không được khóc lên......
Người tốt, em gái của cô tuyệt đối là người tốt, vì sao lại không có báo đáp tốt? Vì sao!
◆
Thái dương để trước tường, cúi đầu, Lạc Ngâm Tích đang khóc nhẹ nhàng, sau lưng liền có tiếng nói từ tính yếu ớt của người đàn ông truyền đến, là German......
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Hoàn toàn cũng mặc kệ là cô đang khóc, càng không quan tâm vì sao cô khóc, tâm tình có tốt hay không, mặt không chút thay đổi đứng trước cô, giọng điệu German nhạt đến không nghe ra nửa điểm cảm xúc.
Cùng là nước mắt, Lạc Khuynh Thành, chỉ cần một giọt cũng có thể khiến cho trái tim anh nhỏ máu, thế nhưng là Lạc Ngâm Tích, cho dù giờ phút này đầy mặt đều là nước mắt, cũng sẽ không khiến cho anh mảy may động dung......
"Khuynh Thành đâu? Không có sao chứ?"
Mặc dù rất tàn nhẫn, thế nhưng là ở trong mắt người đàn ông, trong lòng, quả thật chỉ có một mình Lạc Khuynh Thành, anh chính là loại người này, nói anh ích kỷ cũng được, nói anh lãnh huyết cũng thế, nhưng anh chỉ quan tâm người anh yêu, còn lại bất kỳ kẻ nào, cho dù là chết ở trước mặt anh, anh cũng không có phản ứng gì......
Tựa như giờ này phút này, rõ ràng Lạc Ngâm Tích cũng khóc đến nước mắt loang lổ, bộ dáng mảnh mai, điềm đạm đáng yêu, hết sức khiến người ta thương tiếc, nhưng anh không chỉ có không tỏ vẻ chút nào, thậm chí còn chỉ lo quan tâm Lạc Khuynh Thành, chỉ nhớ cô có sao không, còn tốt hay không?
"Em ấy đang ở bên trong, không có việc gì, là... Là vấn đề của chính tôi, tôi nhìn em ấy như thế, tôi...... Lòng tôi đau."
Né tránh rồi lau khô nước mắt, có lẽ là bị bắt gặp khi đang khóc, Lạc Ngâm Tích có chút xấu hổ, âm thanh đáp lời rất nhỏ, một câu đau lòng kia, đánh vào đầu quả tim German, cũng khiến cho anh sinh ra đau đớn…....
Đúng vậy, đau lòng, những ngày này, như bóng với hình giống hệt với anh, thỉnh thoảng lại đau lên một chút!
Có lúc thậm chí anh cũng hoài nghi, trên thế giới có phải thật sự có một loại bệnh gọi là "Đau lòng", mà anh, chính là người bệnh nghiêm trọng nhất kia không?
Nếu không, vì sao bất kể anh đi chỗ nào, đang làm chuyện gì, chỉ cần trong đầu lóe lên gương mặt của cô gái nhỏ, trái tim anh sẽ co rút một chút?
Nếu không, như thế nào lại...... Đau như vậy?
"Tôi đi xem cô ấy.”
Coi như Lạc Ngâm Tích hoàn toàn không có liên quan với hắn, không có bất kỳ một lời quan tâm gì, cũng không có một câu an ủi, German chỉ nói một câu như thế, liền đi về phía trong phòng…….
Tác giả có lời muốn nói:
Còn đổi mới, ở ban ngày, nhóm gái chờ một lát ^^
=====
Edit full: 17/01/2021.
Đầu óc cô ta thật sự hoàn toàn mơ hồ, cô ta bị mê hoặc, bây giờ căn bản là cô ta không biết, đến cùng là Lạc Khuynh Thành lấy loại thân phận nào tồn tại ở trong cuộc sống của Reggie Nord thượng tướng, chẳng lẽ, đúng như Hobart nói, chỉ là quan hệ công việc mà thôi?
Được rồi, trước bỏ điểm ấy qua một bên không nói, lúc trước cô ta đưa tay đẩy Lạc Khuynh Thành đúng là có chút lỗ mãng, cô ta làm hại cô sanh non cũng là sự thật, thân là chị gái của cô, Lạc Ngâm Tích sẽ tức giận vung tay tát cô ta hai cái quả thật cũng có thể hiểu được, thế nhưng là, cô cũng không nên đánh thật sự đánh a! Lucy cô ta, từ nhỏ đã được papa xem như công chúa nuôi dưỡng ở bên cạnh, ngay cả trách cứ hơi nặng một chút cũng chưa từng có, bao lâu rồi chưa bị người khác đánh? Còn đánh nặng như vậy!? Đau quá a, đau chết cô ta!
Phụ nữ phương Đông quả nhiên đều là mặt hàng không biết xấu hổ, cũng dám vung tay tát cô ta hai cái? Còn là trước mặt nhiều người như vậy!? Nhỡ đâu bị truyền ra, hoặc là bị viết lên báo chí, hình tượng tiểu thư nổi tiếng của cô ta như vậy, chẳng phải là bị uy hiếp rồi sao?!
Mày nhíu lại, ngay cả tàn nhang nhỏ trên mặt cũng gắt gao nhíu lại với nhau, che mặt, nhìn chòng chọc vào bóng lưng Lạc Ngâm Tích, Lucy quả thực cực kỳ mâu thuẫn, một mặt là chột dạ, một phương diện khác lại thật sự không nuốt trôi cơn tức này, đứng ở tại chỗ vùng vẫy, dần dần, ánh mắt của cô ta, hoàn toàn biến tối, bên trong, có một tia hung ác, lặng yên xẹt qua…...
Cô ta là Lucy, thiên kim tiểu thư cao quý, há có thể chịu loại tức giận này? Thật sự là cô ta không cam tâm, không, không được, cô ta muốn báo thù! Báo thù!
Đây đúng là phong cách của Lucy, cô ta là một người cho tới bây giờ cũng không thể ăn thiệt hòi, tâm địa ác độc, hại người cũng không phải lần một lần hai.
Chẳng qua chỉ là, cho dù có muốn, nhưng Lucy cũng không có biện pháp chân chính đối phó Lạc Ngâm Tích, mà Lạc Khuynh Thành, hiện tại ngay cả người cô ở nơi nào cô ta cũng không biết, lại không có cách nào tìm được, cất một bụng oán giận qua vài ngày, đến cuối cùng, thật sự thúc thủ vô sách (*), Lucy liền sử dụng biện pháp cũ, tức —— chạy đến trước mặt papa cô ta cáo trạng, kêu ông ta giúp cô ta lấy lại công đạo.
(*) Thúc thủ vô sách: Không có cách nào để chiến đấu, thành ngữ Trung Quốc, bính âm là bó sh rubbingu wú cè, có nghĩa là xoa tay, không làm gì được.
Lí do thoái thác, tất nhiên là thêm mắm thêm muối một phen, đem hình tượng ấm ức của cô ta khắc hoạ giống như đúc, tựa như cả chuyện này cô ta mới là người bị hại duy nhất.
Mặc dù đối với Lucy Percy dung túng không có điểm mấu chốt, thế nhưng là chuyện lần này, ông ta cũng không có cách nào chiều theo cô ta nữa, ông ta lại đau lòng, một phần ấm ức này tạm thời cũng đành phải để con gái bảo bối của ông ta nuốt xuống, bởi vì, sớm ở trước khi Lucy cáo trạng, Lệ Thiếu Đình đã đi tới trước mặt thượng cấp cáo trạng trước, như có như không đẩy cục diện ngã xuống "Hài hòa", hoàn toàn đâm thủng! Thân phận Lệ Thiếu Đình đặc thù, anh là khách nhân của đế quốc, tất nhiên thượng cấp sẽ coi trọng, hơn nữa Lạc Khuynh Thành bị Lucy đẩy đến sanh non là sự thật, bởi vậy, sau khi trải qua một phen điều tra ngắn gọn, tình thế, liền hiện ra thế cục nghiêng về một bên…...
Ngay ở trước một giây con gái bảo bối đến cáo trạng, Percy liền nhận được điện thoại của thượng cấp, nghe khẩu khí, thượng cấp hoàn toàn hướng về Lệ Thiếu Đình.
Bởi vì, thượng cấp không chỉ tiến hành một phen trách cứ khắc nghiệt với ông, trách ông ta không tận trách chiêu đãi khách nhân, dặn dò ông ta quản tốt con gái, hơn nữa nghe có vẻ chuyện vẫn còn chưa xong, trong điện thoại hắn nói, nếu như Lệ Thiếu Đình và Lạc Khuynh Thành còn muốn tiếp tục truy cứu, bảo bối Lucy của ông ta chỉ sợ cũng phải lên toà án!
"Con gái bảo bối a, papa chỉ sợ không thể trút giận cho con."
Ôm Lucy, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô ta, thấy cô ta khóc ào ào, Percy thật sự là đau đến ngay cả lá gan cũng bị nắm chặt, thế nhưng là ông ta có thể làm sao bây giờ sao, vấn đề này vốn là cô ta không đúng trước a.
"Papa, papa cha không thương con nữa, con bị người khác đánh hai bạt tay, vậy mà người cũng không đau lòng!"
Ỷ lại trong lòng Percy, dây dưa không bỏ quấn lấy ông ta, Lucy càng khóc âm thanh càng lớn, âm điệu run rẩy kia, làm như thật sự là chịu ấm ức lớn vô cùng......
"Ôi tiểu bảo bối của cha, con gái bảo bối con đừng khóc, đừng khóc, làm sao papa có thể không đau lòng con chứ? Chỉ là, Lệ Thiếu Đình cậu ta làm lớn chuyện, cha không có cách nào! Hơn nữa, công chúa nhỏ a, chỉ sợ phải ấm ức con xin lỗi Dora kia rồi."
"Cái gì!?"
Kinh ngạc kêu lên một tiếng, vẻ mặt Lucy kinh sợ giống như là gặp phải quỷ!
Nói cái gì, xin lỗi? Hướng Dora cái người phụ nữ lẳng lơ kia? Điều này sao có thể!?
Lucy cả đời này, cũng chưa từng đụng phải chuyện kinh hãi như ngày hôm nay vậy, đáy lòng cô ta kinh ngạc, thật lâu cũng chưa thể tiêu tán, mà cùng lúc đó, có một người con gái, giống như cô ta, đáy lòng dâng lên kinh ngạc, là Lạc Khuynh Thành.
◆
"Xin lỗi?"
Đáy lòng tuy là nổi lên gợn sóng kinh ngạc, nhưng sắc mặt Lạc Khuynh Thành lại hết sức bình tĩnh, chỉ có một cái ánh mắt kia, có chút phập phồng, giống như là một vũng nước trong, bị gió nhẹ lướt qua, tạo nên một tia gợn sóng......
"Em mất đi, há chỉ bằng một câu xin lỗi của cô ta là có thể đổi về?"
Nhếch môi trào phúng, âm thanh Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng, phảng phất như là một sợi mây khói, bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió mà đi......
Tâm can phút chốc run lên, khủng hoảng, tan ra một lần nữa ở đáy lòng Lạc Ngâm Tích.
Mấy ngày này, cô ấy vẫn luôn ở đây chăm sóc Khuynh Thành, bầu bạn với cô, muốn làm cho cô vui vẻ một chút, nhưng cô lại nói rất ít, đôi lúc cả ngày cũng không hề nói một chữ nào, khiến cho cô ấy đau lòng ghê gớm, chỉ muốn chọc cô nhiều lời vài câu, không cần hoàn toàn phong bế chính mình, hôm nay bắt đầu tốt một chút, thỉnh thoảng cô sẽ đáp lại một hai câu, nhưng Lạc Ngâm Tích nghe tới, thật đúng là không bằng không nói lời nào!
Rõ ràng giọng điệu nhẹ như vậy, so với tiếng sấm ầm ầm còn dọa người hơn, ít nhất, nghe mỗi một câu, thịt trên đầu quả tim của cô ấy, đều sẽ thít chặt một chút......
Sợ hãi, Lạc Ngâm Tích rất sợ hãi, cô ấy thật sự lo lắng bất cứ lúc nào cô cũng sẽ đi.
Bởi vì em gái của cô, hiện tại nghiễm nhiên lâm vào triệu chứng của một loại bệnh, em ấy không khóc không nháo, không gọi không ồn, không cần bất kỳ kẻ nào khuyên, cơm cũng ăn, thuốc cũng ngoan ngoãn uống vào, nhưng em ấy im lặng, quả thực giống như là không tồn tại, có mấy lần, em ấy ngồi ở kia, không nhúc nhích, tựa như chết đi, cô cũng phải đưa tay để ở dưới mũi của em ấy, cảm giác được hơi thở của em ấy, mới có thể xác định được em ấy vẫn đang tồn tại, loại cảm giác này, giống như sống không bằng chết, thật sự quá nắm chặt lòng người…...
"Khuynh Thành, em đừng có gấp, có thể khiến cho cô ta xin lỗi, chính là khởi đầu tốt, không phải sao?"
Đưa tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích tận lực lượm lời dễ nghe một chút, nhưng mà, ngay cả chính cô cô cũng không thuyết phục được, huống chi là Khuynh Thành? !
Thật sự là vô nghĩa! Sinh mệnh của cục cưng, há lại một câu xin lỗi là có thể đền bù? Chi ít cũng nên làm cho cô ta ngồi tù! Ngồi tù!
Thế nhưng là Thiếu Đình nói, đây là ý tứ của Reggie Nord, anh không có cách nào kiên trì......
Reggie Nord, lại là Reggie Nord, gia hỏa này, đến cùng đang tính toán cái gì? Vì sao luôn muốn để cho em gái của cô chịu ấm ức!?
Rõ ràng là cơ hội tốt có thể chỉnh Lucy như vậy, làm sao anh ta lại, dễ dàng buông tha như vậy?
A, không, há anh ta lại chỉ có từng đó là buông tha mà thôi? Anh ta thậm chí, thậm chí còn tự mình ra mặt nói tốt cho Percy và Lucy, mặc dù chỉ có hai câu ngắn gọn, thế nhưng là đối với người khác mà nói, nghiễm nhiên chính là đứng ở phía bên kia bọn họ!
Thời điểm vừa mới biết được sự thật này, Lạc Ngâm Tích thật sự là tức chết, tức đến muốn đánh German, nhưng mà, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, chịu đựng, cô chịu đựng, ngược lại cô muốn xem xem, rốt cuộc là trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì!?
Chỉ là đáng thương Khuynh Thành của cô, không chỉ phải tiếp tục chịu ấm ức, thậm chí còn mơ mơ màng màng không biết gì, nghĩ lại liền cảm thấy đau lòng.
"Khuynh Thành a, em dưỡng thân thể thật tốt đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, em yên tâm, người đang làm, trời đang nhìn, người tốt có báo đáp tốt, người xấu nhất định cũng không có…...."
Vuốt ve tóc Lạc Khuynh Thành, cố nén xúc động muốn khóc, Lạc Ngâm Tích như là an ủi cô, nhưng, nói đến cuối cùng, cô thật sự có chút khó mà khống chế, mắt thấy liền muốn rơi lệ, bỗng nhiên đứng lên, cô ném một câu "Chị đi bưng thuốc cho em", lập tức liền chạy về phía ngoài cửa.
Chạy tới ngoài cửa, tuỳ ý tựa thể ở trên trên tường, che miệng, Lạc Ngâm Tích nhịn không được khóc lên......
Người tốt, em gái của cô tuyệt đối là người tốt, vì sao lại không có báo đáp tốt? Vì sao!
◆
Thái dương để trước tường, cúi đầu, Lạc Ngâm Tích đang khóc nhẹ nhàng, sau lưng liền có tiếng nói từ tính yếu ớt của người đàn ông truyền đến, là German......
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Hoàn toàn cũng mặc kệ là cô đang khóc, càng không quan tâm vì sao cô khóc, tâm tình có tốt hay không, mặt không chút thay đổi đứng trước cô, giọng điệu German nhạt đến không nghe ra nửa điểm cảm xúc.
Cùng là nước mắt, Lạc Khuynh Thành, chỉ cần một giọt cũng có thể khiến cho trái tim anh nhỏ máu, thế nhưng là Lạc Ngâm Tích, cho dù giờ phút này đầy mặt đều là nước mắt, cũng sẽ không khiến cho anh mảy may động dung......
"Khuynh Thành đâu? Không có sao chứ?"
Mặc dù rất tàn nhẫn, thế nhưng là ở trong mắt người đàn ông, trong lòng, quả thật chỉ có một mình Lạc Khuynh Thành, anh chính là loại người này, nói anh ích kỷ cũng được, nói anh lãnh huyết cũng thế, nhưng anh chỉ quan tâm người anh yêu, còn lại bất kỳ kẻ nào, cho dù là chết ở trước mặt anh, anh cũng không có phản ứng gì......
Tựa như giờ này phút này, rõ ràng Lạc Ngâm Tích cũng khóc đến nước mắt loang lổ, bộ dáng mảnh mai, điềm đạm đáng yêu, hết sức khiến người ta thương tiếc, nhưng anh không chỉ có không tỏ vẻ chút nào, thậm chí còn chỉ lo quan tâm Lạc Khuynh Thành, chỉ nhớ cô có sao không, còn tốt hay không?
"Em ấy đang ở bên trong, không có việc gì, là... Là vấn đề của chính tôi, tôi nhìn em ấy như thế, tôi...... Lòng tôi đau."
Né tránh rồi lau khô nước mắt, có lẽ là bị bắt gặp khi đang khóc, Lạc Ngâm Tích có chút xấu hổ, âm thanh đáp lời rất nhỏ, một câu đau lòng kia, đánh vào đầu quả tim German, cũng khiến cho anh sinh ra đau đớn…....
Đúng vậy, đau lòng, những ngày này, như bóng với hình giống hệt với anh, thỉnh thoảng lại đau lên một chút!
Có lúc thậm chí anh cũng hoài nghi, trên thế giới có phải thật sự có một loại bệnh gọi là "Đau lòng", mà anh, chính là người bệnh nghiêm trọng nhất kia không?
Nếu không, vì sao bất kể anh đi chỗ nào, đang làm chuyện gì, chỉ cần trong đầu lóe lên gương mặt của cô gái nhỏ, trái tim anh sẽ co rút một chút?
Nếu không, như thế nào lại...... Đau như vậy?
"Tôi đi xem cô ấy.”
Coi như Lạc Ngâm Tích hoàn toàn không có liên quan với hắn, không có bất kỳ một lời quan tâm gì, cũng không có một câu an ủi, German chỉ nói một câu như thế, liền đi về phía trong phòng…….
Tác giả có lời muốn nói:
Còn đổi mới, ở ban ngày, nhóm gái chờ một lát ^^
=====
Edit full: 17/01/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.