Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
Chương 25: Tàn Nhẫn Tù Điệp 24: Chạy Trốn?!
Phương Đường QO
06/01/2018
Trên thực tế, hành
động vừa rồi của German, thật ra được xem như là một loại tán tỉnh, nếu
như đối phương là phụ nữ phương Tây, nhất định sẽ nhận ra ẩn ý trong
hành động đó, tiếc rằng, Lạc Khuynh Thành là phụ nữ phương Đông, hơn nữa kiến thức về phương diện này lại hoàn toàn ngu ngốc, cho nên có nghĩ
cũng không ra . . .
"German! Anh là đồ khốn nạn!"
Hai mắt đẫm chứa đầy nước mắt, Lạc Khuynh Thành tức giận dùng nắm đấm tay đánh thẳng vào ngực hắn, âm thanh giận dữ vang lên nhưng hắn nào có quan tâm. Bởi vì điều khiến hắn chú ý hơn cả chính là một từ xưng hô đầy hấp dẫn mà cô dành cho hắn. . .
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn, cũng đã nhiều năm, rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn bằng cái tên đó.
German, tuy là tên hắn , nhưng đồng nghiệp trong quân đội đều chỉ có thói quen gọi hắn là Thunder , một cách nói cách lấy từ họ của hắn —— Reggie Nord.
Một chữ đơn giản, rõ ràng khúc chiết, hắn nghe riết cũng thành quen, còn về phần những người khác, không ai dám hô thẳng đích danh tên của hắn, chỉ có một loại tên gọi cung kính bọn họ dùng mỗi khi gặp hắn đó là -
"Reggie Nord tiên sinh", hoặc một tiếng "Trưởng quan" .
Vậy mà giờ phút này, một chữ German phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, tuy âm điệu pha chút tức giận căng trào nhưng vẫn không mất sự trong trẻo, cao vút, khiến cho hắn không tự chủ được mà cảm thấy lòng mình nảy sinh một loại cảm giác khác thường, là cảm giác thân thuộc, giống như một cô tình nhân đang nũng nịu hắn. Chỉ là, cô không hiểu mà hắn cũng không hiểu. .
Cô chỉ là giận quá hóa bực nên mới hô thẳng tên hắn để phát tiết, còn hắn chỉ nghĩ rằng, vì đã lâu chưa nghe ai thốt ra cái tên này nên cảm xúc mới trở nên khác thường.
Đem tàn thuốc bắn ra, thân hình to lớn đột nhiên di chuyển, trong nháy mắt, German hoàn toàn áp Lạc Khuynh Thành dưới thân mình. . .
Trên thấy trên mặt Lạc Khuynh Thành vẫn không xua được sự tức giận, German bèn ngưng mắt thản nhiên nhìn nàng.
"Không lớn."
Đang trong trạng thái bực bội xen lẫn một ít lo lắng, Lạc Khuynh Thành đột nhiên nghe được hai tiếng German nhẹ nhàng thốt lên, khiến đầu óc cô không khỏi chấn động . . .
"Cái gì?"
Hả? Không lớn? Cái gì không lớn?
Hắn nói gì, cô nghe không hiểu! ?
"Nhưng rất mềm."
Ánh mắt u ám của German chợt ánh lên một tia tà mị, hơi thở tràn ngập mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá khiến bầu không khí xung quanh trở lại mập mờ khó tả. German lại đưa bàn tay lên bầu ngực cô lần nữa, nhẹ nhàng sờ, bỗng nhiên hắn có một cảm giác thoải mái khi cứ trêu đùa cô thế này, tà ác cười.
Quả thật không lớn, không giống như phụ nữ phương Tây, cho dù có nở nang, căng đầy thì cũng không sánh bằng sự non mềm, nhỏ bé như cô, vừa đủ để hắn có thể ôm trọn trong lòng bàn tay..
Bầu ngực tròn trịa phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, hình dạng vừa đều đặn, mềm mại, lại trơn bóng, có độ đàn hồi ổn định, trông rất xinh đẹp, vả lại còn yêu kiều, giống như một quả đào mật mọng nước, tinh thuần, tươi non, cực kỳ mê người, quả thực khiến cho hắn thích thú đến mức không muốn buông tay!
"Ông" một tiếng, trong nháy mắt cô như bị ai đó tạt một xô nước bỏng, cuối cùng Lạc Khuynh Thành mới bắt đầu hiểu ra, hai gò má đỏ ửng vốn chưa kịp tiêu biến thì giờ đây lại càng thêm mãnh liệt, cả người như hóa thành một cây kẹo hồ lô đỏ mọng ngọt ngào, nằm dưới thân German. . .
Gã đàn ông chết tiệt thối tha! Không chỉ có tính cách thô bạo như ác ma, mà còn háo sắc không ai bằng!
"Cút đi!"
Lạc Khuynh Thành xấu hổ chết đi được, cũng tức muốn chết rồi, cô cắn môi, nhấc chân định đạp hắn nhưng lại bị hắn nhìn thấu chủ ý, dễ dàng ngăn lại. . .
Đôi mắt nguy hiểm khẽ nheo lại, sắc mặt lạnh lùng, German cúi đầu, há miệng cắn môi Lạc Khuynh Thành .
Hắn là German, tất nhiên sẽ không cho phép bất cứ người phụ nữ nào dám vô lễ trước mặt hắn, huống chi là mở miệng hỗn xược, bất kính như cô? !
"Cái miệng nhỏ của em chỉ thích hợp để liếm tôi."
Không chút cố kỵ giẫm đạp lên tôn nghiêm của Lạc Khuynh Thành, German bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy cánh hoa tường vi đỏ mọng, hung hăng cắn một phát, xem như là trừng phạt nhẹ đối với thái độ bất kính vừa rồi của cô, khiến cô không nhịn được đau há miệng thở dốc.
Cắn xong, hắn không hề lưu luyến buông cô ra, đứng dậy bước xuống giường.
" Mặc vào!"
Cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ không biết hắn đã chuẩn bị từ khi nào ném cho Lạc Khuynh Thành,. . .
Mặc dù không biết hắn muốn cô làm gì, nhưng giờ phút này ngoan ngoãn nghe lời vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Làm người thì phải biết thức thời, huống chi, cô cần phải tìm cơ hội để chạy trốn, bây giờ cơ hội duy nhất của cô chính là rời khỏi căn phòng quái ác này. . .
Cúi đầu, Lạc Khuynh Thành không phải kiểu người lề mề, cho nên nhanh chóng mặc vào.
Cột gọn mái tóc lên, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn về phía German, hắn đã sớm chỉnh tề quần áo, mi nhỏ nhíu lại, giống như đang kiên nhẫn đợi cô?
Những tia sáng ấm áp của mặt trời xuyên qua lăng kính cửa sổ, chiếu rọi lên người German, nhuộm sáng một tầng màu ảm đạm.
Đối nghịch với thứ ánh sáng mặt trời ấy chính là một bộ quân phục chỉnh trang màu xanh sẫm, bên tay áo có in lá cờ đặc trưng của nước Đức, dáng người hắn cao lớn mà thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh, bờ môi dưới hơi cong lên phảng phất nét ngang tàng, lãnh khốc. Khuôn mặt vốn điển trai, nam tính giờ đây , dưới bộ quân trang kia lại như điểm tô cho sự oai vệ lẫm liệt. Vẻ đẹp bá khí mà hoàn mỹ của hắn thật khiến cô sinh ra ảo giác, ảo giác tựa như hắn là một vị thần cổ đại, đầu đội trời chân đạp đất, thẳng tiến về phía cô . . .
Chỉ tiếc, hắn không phải vị thần, mà là ác quỷ, là con cháu của Diêm vương!
Lắc đầu cố quên đi dáng vẻ uy phong của hắn, German giống như hiểu được suy nghĩ của Lạc Khuynh Thành, chầm chậm lại gần, đánh gãy ánh mắt mê muội chìm đắm của cô, hắn khẽ nhếch miệng đặt tay sau lưng, không nói một lời, chỉ đứng yên tại chỗ giống như là im lặng chờ đợi binh lính báo cáo.
Nhìn thấy cô đã xong xuôi, German bèn xoay người, thong thả bước từng bước vững vàng, đôi giày quân đội mạnh mẽ giẫm đạp lên sàn, âm thanh leng keng mà hữu lực. Phía sau hắn còn có âm thanh vụn nhẹ của tiếng giày phụ nữ, ngây ngô đi theo sau phụ họa. Hai thứ âm thanh : một trầm ổn, một thanh dịu đan cài vào nhau giống như một bản nhạc hòa tấu, mà hắn và cô hầu như không nhận ra cả hai người họ đều là người phối nhạc. . .
Rụt rè đi sau lưng German, Lạc Khuynh Thành bước từng bước một, cố gắng trấn định trái tim mình.
Cô muốn chạy trốn, cô phải tìm thời cô để trốn thoát khỏi đây!
Mắt mở to hết mức cẩn thận quan sát trước sau chung quanh phòng, Lạc Khuynh Thành mới phát hiện, thì ra , cô đang ở trong một quán rượu?
Vươn tay kéo dây buộc tóc xuống, từng sợi tóc dần dần buông xõa che kín hai bên mặt, đi sau lưng German, bước chân Lạc Khuynh Thành trở nên chậm dần. . .
Thứ mà Lạc Khuynh Thành muốn chính là thời điểm đông khách đến, khi hắn chỉ mải lo một mình đi trước, lợi dụng lúc hắn không chú ý, cô sẽ lập tức lẫn vào đám đông, sau đó bỏ chạy.
Nhưng cô nào hay biết, ngay khi bước chân đầu tiên báo hiệu sự trì hoãn của cô rơi vào tai hắn, môi mỏng German cong lên, nụ cười nửa miệng của hắn giống như quỷ dữ báo hiệu tai hoạ sắp ập xuống, khoé môi rung động khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an, ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, nổi lên một tia hứng thú. . .
Hắn biết rõ hết thảy, giống như có một con mắt thứ ba sau lưng quan sát mọi hành động của Lạc Khuynh Thành, mọi nhất cử nhất động của cô đều bị hắn nằm trong lòng bàn tay!
German của lúc này, không khác gì một con báo đang vờn mồi, âm hiểm hung ác, rõ ràng biết "âm mưu" của cô nhưng lại cố ý làm như không để tâm. Hắn đang đùa, đang hưởng thụ quá trình vờn mồi, rồi sau đó, khi và tia hy vọng của cô lóe lên, hắn sẽ lập tức tàn nhẫn mà dập tắt!
Môi cong lên ý cười tà mị, German thong thả tiếp tục trầm ổn bước đi, nhận lấy bút trong tay tên nhân viên, cụp mắt xuống ký một chữ lên hóa đơn, tư thế vô cùng cao ngạo mà tao nhã.
Ngay khi hắn thấp đầu ký tên, tay Lạc Khuynh Thành bắt đầu xoắn lại, cô nín thở quan sát mọi hành động của hắn, gót chân không ngừng lùi về phía sau, trên gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo kia không ngừng hiện lên vẻ khẩn trương và đề phòng. . .
Hai mắt vẫn không rời đối tượng, rồi sau đó, thừa dịp tầm nhìn của hắn bị chắn, cô liền lập tức cắn răng sải dài bước chân, thục mạng chạy ra ngoài quá rượu.
Hàng lông mi dài khẽ động giống như cánh quạ đen uể oải vươn mình, trong ánh mắt lóe lên một tia hứng thú, German tiếp tục thờ ơ ký hàng chữ trên giấy, trong lòng giống như được gắn thêm một chiếc đồng hồ báo thức, bấm giờ vô cùng chính xác, ngay khi Lạc Khuynh Thành chỉ còn một bước chân nữa sẽ chấm dứt kiếp nạn của cô thì hắn chợt xoay người, động tác không nhanh không chậm, hờ hững rút súng...
Bờ môi cong lên một đường cong hoàn mỹ, German giơ súng lên, nhắm ngay bên chân Lạc Khuynh Thành, các khớp tay bắt đầu co lại.
"German! Anh là đồ khốn nạn!"
Hai mắt đẫm chứa đầy nước mắt, Lạc Khuynh Thành tức giận dùng nắm đấm tay đánh thẳng vào ngực hắn, âm thanh giận dữ vang lên nhưng hắn nào có quan tâm. Bởi vì điều khiến hắn chú ý hơn cả chính là một từ xưng hô đầy hấp dẫn mà cô dành cho hắn. . .
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn, cũng đã nhiều năm, rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn bằng cái tên đó.
German, tuy là tên hắn , nhưng đồng nghiệp trong quân đội đều chỉ có thói quen gọi hắn là Thunder , một cách nói cách lấy từ họ của hắn —— Reggie Nord.
Một chữ đơn giản, rõ ràng khúc chiết, hắn nghe riết cũng thành quen, còn về phần những người khác, không ai dám hô thẳng đích danh tên của hắn, chỉ có một loại tên gọi cung kính bọn họ dùng mỗi khi gặp hắn đó là -
"Reggie Nord tiên sinh", hoặc một tiếng "Trưởng quan" .
Vậy mà giờ phút này, một chữ German phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, tuy âm điệu pha chút tức giận căng trào nhưng vẫn không mất sự trong trẻo, cao vút, khiến cho hắn không tự chủ được mà cảm thấy lòng mình nảy sinh một loại cảm giác khác thường, là cảm giác thân thuộc, giống như một cô tình nhân đang nũng nịu hắn. Chỉ là, cô không hiểu mà hắn cũng không hiểu. .
Cô chỉ là giận quá hóa bực nên mới hô thẳng tên hắn để phát tiết, còn hắn chỉ nghĩ rằng, vì đã lâu chưa nghe ai thốt ra cái tên này nên cảm xúc mới trở nên khác thường.
Đem tàn thuốc bắn ra, thân hình to lớn đột nhiên di chuyển, trong nháy mắt, German hoàn toàn áp Lạc Khuynh Thành dưới thân mình. . .
Trên thấy trên mặt Lạc Khuynh Thành vẫn không xua được sự tức giận, German bèn ngưng mắt thản nhiên nhìn nàng.
"Không lớn."
Đang trong trạng thái bực bội xen lẫn một ít lo lắng, Lạc Khuynh Thành đột nhiên nghe được hai tiếng German nhẹ nhàng thốt lên, khiến đầu óc cô không khỏi chấn động . . .
"Cái gì?"
Hả? Không lớn? Cái gì không lớn?
Hắn nói gì, cô nghe không hiểu! ?
"Nhưng rất mềm."
Ánh mắt u ám của German chợt ánh lên một tia tà mị, hơi thở tràn ngập mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá khiến bầu không khí xung quanh trở lại mập mờ khó tả. German lại đưa bàn tay lên bầu ngực cô lần nữa, nhẹ nhàng sờ, bỗng nhiên hắn có một cảm giác thoải mái khi cứ trêu đùa cô thế này, tà ác cười.
Quả thật không lớn, không giống như phụ nữ phương Tây, cho dù có nở nang, căng đầy thì cũng không sánh bằng sự non mềm, nhỏ bé như cô, vừa đủ để hắn có thể ôm trọn trong lòng bàn tay..
Bầu ngực tròn trịa phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, hình dạng vừa đều đặn, mềm mại, lại trơn bóng, có độ đàn hồi ổn định, trông rất xinh đẹp, vả lại còn yêu kiều, giống như một quả đào mật mọng nước, tinh thuần, tươi non, cực kỳ mê người, quả thực khiến cho hắn thích thú đến mức không muốn buông tay!
"Ông" một tiếng, trong nháy mắt cô như bị ai đó tạt một xô nước bỏng, cuối cùng Lạc Khuynh Thành mới bắt đầu hiểu ra, hai gò má đỏ ửng vốn chưa kịp tiêu biến thì giờ đây lại càng thêm mãnh liệt, cả người như hóa thành một cây kẹo hồ lô đỏ mọng ngọt ngào, nằm dưới thân German. . .
Gã đàn ông chết tiệt thối tha! Không chỉ có tính cách thô bạo như ác ma, mà còn háo sắc không ai bằng!
"Cút đi!"
Lạc Khuynh Thành xấu hổ chết đi được, cũng tức muốn chết rồi, cô cắn môi, nhấc chân định đạp hắn nhưng lại bị hắn nhìn thấu chủ ý, dễ dàng ngăn lại. . .
Đôi mắt nguy hiểm khẽ nheo lại, sắc mặt lạnh lùng, German cúi đầu, há miệng cắn môi Lạc Khuynh Thành .
Hắn là German, tất nhiên sẽ không cho phép bất cứ người phụ nữ nào dám vô lễ trước mặt hắn, huống chi là mở miệng hỗn xược, bất kính như cô? !
"Cái miệng nhỏ của em chỉ thích hợp để liếm tôi."
Không chút cố kỵ giẫm đạp lên tôn nghiêm của Lạc Khuynh Thành, German bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy cánh hoa tường vi đỏ mọng, hung hăng cắn một phát, xem như là trừng phạt nhẹ đối với thái độ bất kính vừa rồi của cô, khiến cô không nhịn được đau há miệng thở dốc.
Cắn xong, hắn không hề lưu luyến buông cô ra, đứng dậy bước xuống giường.
" Mặc vào!"
Cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ không biết hắn đã chuẩn bị từ khi nào ném cho Lạc Khuynh Thành,. . .
Mặc dù không biết hắn muốn cô làm gì, nhưng giờ phút này ngoan ngoãn nghe lời vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Làm người thì phải biết thức thời, huống chi, cô cần phải tìm cơ hội để chạy trốn, bây giờ cơ hội duy nhất của cô chính là rời khỏi căn phòng quái ác này. . .
Cúi đầu, Lạc Khuynh Thành không phải kiểu người lề mề, cho nên nhanh chóng mặc vào.
Cột gọn mái tóc lên, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn về phía German, hắn đã sớm chỉnh tề quần áo, mi nhỏ nhíu lại, giống như đang kiên nhẫn đợi cô?
Những tia sáng ấm áp của mặt trời xuyên qua lăng kính cửa sổ, chiếu rọi lên người German, nhuộm sáng một tầng màu ảm đạm.
Đối nghịch với thứ ánh sáng mặt trời ấy chính là một bộ quân phục chỉnh trang màu xanh sẫm, bên tay áo có in lá cờ đặc trưng của nước Đức, dáng người hắn cao lớn mà thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh, bờ môi dưới hơi cong lên phảng phất nét ngang tàng, lãnh khốc. Khuôn mặt vốn điển trai, nam tính giờ đây , dưới bộ quân trang kia lại như điểm tô cho sự oai vệ lẫm liệt. Vẻ đẹp bá khí mà hoàn mỹ của hắn thật khiến cô sinh ra ảo giác, ảo giác tựa như hắn là một vị thần cổ đại, đầu đội trời chân đạp đất, thẳng tiến về phía cô . . .
Chỉ tiếc, hắn không phải vị thần, mà là ác quỷ, là con cháu của Diêm vương!
Lắc đầu cố quên đi dáng vẻ uy phong của hắn, German giống như hiểu được suy nghĩ của Lạc Khuynh Thành, chầm chậm lại gần, đánh gãy ánh mắt mê muội chìm đắm của cô, hắn khẽ nhếch miệng đặt tay sau lưng, không nói một lời, chỉ đứng yên tại chỗ giống như là im lặng chờ đợi binh lính báo cáo.
Nhìn thấy cô đã xong xuôi, German bèn xoay người, thong thả bước từng bước vững vàng, đôi giày quân đội mạnh mẽ giẫm đạp lên sàn, âm thanh leng keng mà hữu lực. Phía sau hắn còn có âm thanh vụn nhẹ của tiếng giày phụ nữ, ngây ngô đi theo sau phụ họa. Hai thứ âm thanh : một trầm ổn, một thanh dịu đan cài vào nhau giống như một bản nhạc hòa tấu, mà hắn và cô hầu như không nhận ra cả hai người họ đều là người phối nhạc. . .
Rụt rè đi sau lưng German, Lạc Khuynh Thành bước từng bước một, cố gắng trấn định trái tim mình.
Cô muốn chạy trốn, cô phải tìm thời cô để trốn thoát khỏi đây!
Mắt mở to hết mức cẩn thận quan sát trước sau chung quanh phòng, Lạc Khuynh Thành mới phát hiện, thì ra , cô đang ở trong một quán rượu?
Vươn tay kéo dây buộc tóc xuống, từng sợi tóc dần dần buông xõa che kín hai bên mặt, đi sau lưng German, bước chân Lạc Khuynh Thành trở nên chậm dần. . .
Thứ mà Lạc Khuynh Thành muốn chính là thời điểm đông khách đến, khi hắn chỉ mải lo một mình đi trước, lợi dụng lúc hắn không chú ý, cô sẽ lập tức lẫn vào đám đông, sau đó bỏ chạy.
Nhưng cô nào hay biết, ngay khi bước chân đầu tiên báo hiệu sự trì hoãn của cô rơi vào tai hắn, môi mỏng German cong lên, nụ cười nửa miệng của hắn giống như quỷ dữ báo hiệu tai hoạ sắp ập xuống, khoé môi rung động khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an, ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, nổi lên một tia hứng thú. . .
Hắn biết rõ hết thảy, giống như có một con mắt thứ ba sau lưng quan sát mọi hành động của Lạc Khuynh Thành, mọi nhất cử nhất động của cô đều bị hắn nằm trong lòng bàn tay!
German của lúc này, không khác gì một con báo đang vờn mồi, âm hiểm hung ác, rõ ràng biết "âm mưu" của cô nhưng lại cố ý làm như không để tâm. Hắn đang đùa, đang hưởng thụ quá trình vờn mồi, rồi sau đó, khi và tia hy vọng của cô lóe lên, hắn sẽ lập tức tàn nhẫn mà dập tắt!
Môi cong lên ý cười tà mị, German thong thả tiếp tục trầm ổn bước đi, nhận lấy bút trong tay tên nhân viên, cụp mắt xuống ký một chữ lên hóa đơn, tư thế vô cùng cao ngạo mà tao nhã.
Ngay khi hắn thấp đầu ký tên, tay Lạc Khuynh Thành bắt đầu xoắn lại, cô nín thở quan sát mọi hành động của hắn, gót chân không ngừng lùi về phía sau, trên gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo kia không ngừng hiện lên vẻ khẩn trương và đề phòng. . .
Hai mắt vẫn không rời đối tượng, rồi sau đó, thừa dịp tầm nhìn của hắn bị chắn, cô liền lập tức cắn răng sải dài bước chân, thục mạng chạy ra ngoài quá rượu.
Hàng lông mi dài khẽ động giống như cánh quạ đen uể oải vươn mình, trong ánh mắt lóe lên một tia hứng thú, German tiếp tục thờ ơ ký hàng chữ trên giấy, trong lòng giống như được gắn thêm một chiếc đồng hồ báo thức, bấm giờ vô cùng chính xác, ngay khi Lạc Khuynh Thành chỉ còn một bước chân nữa sẽ chấm dứt kiếp nạn của cô thì hắn chợt xoay người, động tác không nhanh không chậm, hờ hững rút súng...
Bờ môi cong lên một đường cong hoàn mỹ, German giơ súng lên, nhắm ngay bên chân Lạc Khuynh Thành, các khớp tay bắt đầu co lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.